Chương 98
Thanh Dii
28/06/2022
"Cô chẳng phải vợ của La Thành Dương sao?"
Một giọng nói lặp lại trong tâm trí An Hạ, cô bật dậy như một chiếc lò xo bung dậy từ giấc ngủ.
Đập vào mắt cô là một căn phòng xa lạ, trang trí lạ lẫm, An Hạ ổn định nhịp thở, mắt đảo nhìn xung quanh căn phòng không có ai.
Đây là đâu? Một câu hỏi đương nhiên, cô đang ở nơi nào?
Đầu An Hạ thật đau, cô xoa xoa thái dương, kéo ra tấm chăn muốn bước xuống giường, hai chân vừa đặt xuống nền gạch màu đồng xa lạ.
Bỗng nhiên một giọng nói cất lên "Cô tỉnh rồi?"
Ngô An Hạ xoay đầu, nhìn về phía cửa vào, là cô gái mà cô vừa mới nhìn thấy lúc nãy, theo phép lịch sự tối thiểu, An Hạ đứng lên chào hỏi nhưng không rõ vì sao chân cô không có sức lực khụy xuống. Giang Khả Lạc nhanh đến đỡ lấy An Hạ, dìu cô ngồi xuống giường.
"Đừng vội, cô hôn mê hai hôm rồi, vừa dậy không có sức đâu."
Hai hôm? An Hạ đã hôn mê hai hôm rồi sao? Ngô An Hạ ngạc nhiên nhìn, không chắc chắn lặp lại "Hai ngày rồi?"
"Ừ hai ngày rồi."
Dìu An Hạ ngồi xuống giường ngay ngắn, Giang Khả Lạc lấy cho An Hạ cốc nước, bê một chiếc ghế kê bên cạnh giường, ngồi xuống nói chuyện cùng An Hạ.
"Được rồi, bây giờ tôi có thể nghe chuyện của hai người phải không? Cô Ngô Bối... À không Ngô An Hạ."
"Làm sao mà chị biết?" An Hạ ngạc nhiên, sao cô gái này lại biết cô là Ngô An Hạ, nếu chỉ gặp nhau trong bữa tiệc thì cô ấy chỉ có thể biết cô là Ngô Bối Nghi.
"Không biết sao mà được" Giang Khả Lạc nhúng vai "Thành Dương ráo riết tìm cô kia kìa, ở bên ngoài đâu đâu cũng là thông tin tìm cô, hôm trước gặp nhau tôi nghĩ cô là Ngô Bối Nghi, vợ của Thành Dương. Vừa tối hôm đó là tin tức tìm cô tràn lan trên mạng xã hội, khi tôi đọc thông tin còn bị bất ngờ vì không phải tên là Bối Nghi mà là An Hạ, La Thành Dương còn treo cả thưởng cho người tìm được cô, bây giờ cô không còn nơi nào khác để đi ngoài Giang gia này đâu."
"Tôi không thể ở lại đây được" Đây là nhà của người khác, cô cũng không thân thiết gì, không thể nào ở lại.
"Cô không ở nơi này thì còn đi đâu được, bây giờ cô thử bước chân ra ngoài đường xem có bị người ta tóm ngay không?" Giang Khả Lạc hít sâu, mày đẹp nhướng lên "Dù sau tôi cũng không làm cô khó xử, muốn ở lại nhà của tôi, ít nhất cô phải nói cho tôi biết giữa cô và Thành Dương đã xảy ra chuyện gì rồi? Hôn nhân hai người không tốt sao?"
"..." An Hạ tránh đi ánh mắt của Giang Khả Lạc, mi dài hạ xuống che đi đôi mắt u buồn, chuyện của cô và anh, chính bản thân cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Đưa ánh mắt nhìn cô gái ngồi bên giường, theo trí nhớ của An Hạ, cô hỏi "Chị là bạn thân của anh Dương?"
"Ừm thì cũng thân, chơi với nhau từ sơ trung đến cao học thì khoảng mười mấy năm" Giang Khả Lạc đáp lời.
"À..." An Hạ gật gật đầu, giọng nói nhỏ yếu xìu.
Có vẻ như cô đang lo lắng Khả Lạc sẽ liên hệ với La Thành Dương, Giang Khả Lạc uy lực nói "Yên tâm đi, nếu tôi muốn nói với Thành Dương thì cô bây giờ đã không ngồi ở đây rồi."
An Hạ ngước mặt nhìn Khả Lạc, trong đôi mắt An Hạ chứa sự không tin tưởng được, Giang Khả Lạc chống đỡ thái dương lắc lắc đầu ngán ngẫm.
"Bộ dạng hôm đó của cô, tôi biết cô cố tình trốn khỏi đó, Thành Dương đúng là bạn thân của cô nhưng tôi cũng không phải người không có đạo lý dồn người khác vào chỗ chết."
Giang Khả Lạc nói thế, An Hạ mới nhẹ nhõm một phần, hai đôi vai hạ xuống rõ, Giang Khả Lạc nhìn chằm chằm cô với giọng nói đe doạ.
"Đừng có mà đánh trống lãng, cô phải cho tôi biết việc của hai người, biết rõ cái tên Thành Dương làm gì hại cô, tôi mới có thể bảo hộ cô ở Giang gia này."
Ngô An Hạ hít vào một hơi, hai tay ôm ly nước lọc nâng lên uống một ngụm, làm ướt cổ họng. Ngô An Hạ mới chậm rãi nâng mắt nhìn Giang Khả Lạc, trong đôi mắt An Hạ chỉ toàn sự u tối cùng bất lực hỏi.
"Hôm lễ cưới đó..." An Hạ chợt ngừng, cánh môi mím lại một tia chạnh lòng, xoay mặt đi, đầu khẽ cúi xuống nhìn ly nước lọc trong đôi bàn tay.
"Lễ cưới hôm đó... Chị cũng biết rồi, dành cho Ngô Bối Nghi chứ không giành cho tôi."
"Cô giả mạo Bối Nghi? Vậy Bối Nghi thật sự ở đâu?" Giang Khả Lạc kinh ngạc, câu chuyện bắt đầu thu hút Khả Lạc.
"Chị ấy bị ngã xuống vực, rơi xuống vực sâu lành thì ít mà dữ thì nhiều..." An Hạ thở ra một hơi thật nặng nề "Tôi chính mắt nhìn thấy chị ấy bị rơi xuống, sau đó tôi sốc quá mà ngất đi."
"Sau đó thì sao?" Giang Khả Lạc hứng thú nhìn chằm chằm An Hạ.
Chuyện có gì thích thú mà chị phản ứng như vậy kia chứ? An Hạ cười khổ, thuật lại câu chuyện.
"Tôi tỉnh lại, cha lại nhận nhầm tôi thành chị."
Biết là Giang Khả Lạc sẽ rất thắc mắc, Ngô An Hạ tận tình cặn kẽ thuật lại toàn bộ câu chuyện.
"Ngô gia có hai người con gái song sinh, chị là Ngô Bối Nghi, em là tôi, Ngô An Hạ. Bẩm sinh chị tôi thông minh, tài giỏi, ngược lại tôi không có tài năng gì đặc biệt, tôi chỉ thích vẽ tranh. Tất nhiên, cha tôi cần một người con gái có thể gánh vác tâm huyết cả đời của cha là Ngô thị, cho nên cha yêu thích chị nhiều hơn tôi. Hồi đầu đại học, khi tôi cãi lời cha không vào trường kinh tế mà đi theo con đường hội hoạ, kể từ lúc đó tôi trong mắt cha giống như không tồn tại nữa. Cho nên... Khi một trong hai rơi xuống vực, khi chỉ còn lại một người, cha chỉ cầu mong đó là chị tôi."
"Cho nên cô mới vì ông ta mà giả mạo thành chị sao?" Giang Khả Lạc hỏi, gương mặt thích thú trở nên khô cứng lại, bởi vì câu chuyện của An Hạ không hề có một tia vui vẻ.
An Hạ gật nhẹ, môi giương lên nụ cười chua xót.
"Ngô gia có hai người con gái giống nhau như đúc, thật không may, La gia chỉ có một người con trai, hai nhà có hôn phối nhưng không biết chọn cho ai. Người bên La gia thì cho phép anh Dương thời gian tìm hiểu cả hai, phát sinh tình cảm với ai sẽ chọn người đó. Nhưng mà cha tôi, cha chỉ muốn giành hôn ước đó cho chị, sau khi anh ấy tìm hiểu qua thì anh ấy đúng thật là có tình cảm với chị, nhưng anh ấy cũng thích trêu đùa thêm cả tôi. Hai chị em va vào nhau bởi một người đàn ông là chuyện buồn cười nhất thế gian này, cho nên mới có câu chuyện đi ra vách đá ngày hôm đó."
"Vậy... Vậy tức là..." Giang Khả Lạc xâu chuỗi lại những chuyện An Hạ kể "Tức là hai nhà có hôn phối, nhà họ La thì cho phép tìm hiểu, còn cha cô thì chỉ muốn chọn người chị. La Thành Dương tìm hiểu hai người, cậu ta có tình cảm với người chị nhưng lại trêu ghẹo cô, cho nên hai chị em mới phát sinh chuyện tại vách đá? Cho nên khi cô tỉnh lại cha cô tự nhận cô là người chị, cô không dám phản kháng, cho nên... Thành ra mới phải gả luôn cho Thành Dương?"
"Cô hiểu cũng kha khá rồi đó" An Hạ mĩm nhẹ, câu chuyện thật là buồn cười.
"Cô có bị ngốc không?" Giang Khả Lạc phản ứng ngay, tức đến mức tay tự đánh vào đùi bẹp bẹp "Hôn nhân là chuyện cả đời người, cô cứ thế mà giao cả đời đi mà không một chắc chắn nào sao? Rồi làm sao mà thành ra như thế này?"
An Hạ hít thêm một hơi, thật là khổ tâm quá đi, chị phải để cho cô nói thì chị mới biết chứ, chị cứ phản ứng như vậy sao mà cô nói được. An Hạ gật gù, tay nâng lên cốc nước uống thêm một ngụm, nhìn cốc nước trong tay, mặt nước sóng vỗ dập dền rồi lắng động trong lòng tay.
"Ừm... Hôn nhân đúng là chuyện cả đời... Nhưng anh thích chị, tôi thích anh, gả cho anh trong thân phận của chị thì cũng như nhau thôi. Đều được ở bên cạnh anh là được.... Mà không, lúc ấy tôi không có nghĩ đến chuyện đó, tôi chỉ biết suốt ngày vùi vào sách vỡ để có thể thay thế chị, đùng một ngày anh ấy đến trường đón tôi, đưa tôi đến họp gia đình, họ buộc tôi kết hôn. Thì... Chị thích anh, anh cũng muốn kết hôn, thế thì tôi tránh làm sao được, cho nên hôn lễ cứ thế mà diễn ra.
Ngay sau đêm tân hôn anh ấy đã nghi ngờ tôi, suốt thời gian đầu ở La gia, tôi ngày ngày phải nghĩ cách làm thế nào để khiến anh ấy xoá bỏ nghi ngờ về thân phận của tôi. Tôi phải cố gắng học hỏi, những chuyện mà tôi ghét nhất trên đời cứ thế đổ ập vào tôi, học hành, làm văn kiện, làm đề án. Khi mới vào công ty làm cùng anh ấy, tôi bị giao cho một núi bài tập.
Cô biết đấy, Bối Nghi là một nhân tài, đống bài tập ấy đối với chị chỉ là giấy vụng thôi, còn với tôi, nó khó khăn vô cùng. Thật khó tôi mới có thể vượt qua được mấy chuyện đó, về sau, anh ấy lấy kỳ thi tiến sĩ ra làm công cụ vạch trần tôi. Nếu tôi vượt qua kỳ thi tiến sĩ, tôi sẽ khẳng định được với anh rằng tôi là Bối Nghi, còn nếu ngược lại, tôi sẽ bị anh vạch trần."
"Vậy cô làm cách nào để vượt qua kỳ thi tiến sĩ vậy?" Giang Khả Lạc vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn An Hạ kể chuyện.
"Tôi đi cửa sau" An Hạ thẹn thùng mím môi cười, gương mặt xinh đẹp e thẹn ửng ửng đỏ. Như một mỹ nữ tuyệt trần trước mặt Giang Khả Lạc, khiến cô không khỏi đắm say nhìn cô chằm chằm.
"Tôi biết được giáo sư của mình rất hay cùng học viên giở trò, học viên ngủ cùng ông ấy, ông ấy sẽ che mắt người đời mà cho điểm, bằng tiến sĩ chẳng qua chỉ bằng mấy đêm ngủ với lão ta."
"Hả? Đừng nói là cô cũng ngủ với lão" Giang Khả Lạc trố mắt, hình tượng tiên nữ giáng trần, băng thanh ngọc khiết muốn tan vỡ.
"Đơn nhiên là không rồi" An Hạ bật cười "Dù gì tôi cũng là phụ nữ đã có chồng, làm như vậy nào phải phép."
"À... Đúng đúng, không nên không nên" Giang Khả Lạc thở phào, may quá, tiên nữ trong lòng vẫn giữ được hình ảnh.
"Tôi chỉ lén theo dõi ông ta, chụp mấy tấm ảnh rồi doạ ông ta, dùng thân thế của chồng tôi là cháu của tổng thị trường viện thanh tra đe doạ ông ta. Ông ấy mới lộ trước đề cho tôi, chấm nới cho tôi đỗ bằng tiến sĩ."
"Ô, cô cũng thật là mưu mô đi" Khá khen cho An Hạ, Giang Khả Lạc phải trầm trồ.
"Kể từ khi có tấm bằng, anh ấy không còn nghi ngờ tôi nhiều nữa, hầu như là không nghi ngờ. Anh đối với tôi rất tốt, ngày càng nuông chiều tôi, thì... Rơm lâu ngày cũng cháy, mưa dầm thấm lâu mà chị, tôi cũng thích anh ngày càng thích anh thêm. Rồi thích thành thương, tôi thương anh, anh thương Ngô Bối Nghi... Dù đó là tôi nhưng... Đó không phải con người thật của tôi."
"Như vậy... Cũng không dễ chịu nhỉ?" Cảm giác như thế phải nói là sẽ rất khó chịu, bỗng nhiên giọng nói Giang Khả Lạc mềm nhũng xuống.
"Làm sao mà dễ chịu được..." An Hạ hít thật sâu một hơi, đôi mắt ngấn lên làn nước trong suốt. Từ đầu cô chuyện kể, cô vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng đến bây giờ, trái tim cô bắt đầu loạn, mi mắt chưa gì đã ướm đầy nước.
"Làm sao mà thoải mái được mỗi khi... Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy thích tôi, anh ấy nói rằng anh ấy yêu tôi... Nhưng lại kèm tên của chị ở phía sau.
Anh thích em, Bối Nghi.
Yêu em, Bối Nghi.
Tôi không chịu được...."
Nói đến câu "Anh thích em, Bối Nghi" "Yêu em, Bối Nghi."
An Hạ nghẹn lại, nước mắt chạy dài trên má, cô cười khổ, nâng tay lau đi giọt nước mắt cố định lại tâm trạng bằng những cái hít sâu.
Nhưng đôi mày thanh cứ chau chặt lại, trái tim cô đau quá, nghĩ đến nước mắt liền ứa ra, không tài nào chịu được cảm giác bức bối ở trong lòng ngực.
"Có những lúc... Tôi chỉ muốn nói với anh, tôi không phải Bối Nghi, chỉ ước anh đừng gọi tôi như thế nữa..."
Thấy An Hạ khóc, Giang Khả Lạc yếu lòng, tay mở tủ nhỏ lấy khăn giấy đưa cho An Hạ lau nước mắt.
"Làm thế thân của người khác, thật sự không thoái mái, tự cô cầm tù mình trong danh phận ấy..." Giang Khả Lạc thở dài, tuy không phải người trong cuộc nhưng cũng thấu hiểu phần nào khổ đau của An Hạ "Rõ ràng cô có thể phản kháng, sau kết hôn cô có thể nói với Thành Dương về thân phận thật của cô."
"Ừ..." An Hạ thở nhẹ, nụ cười chua chát đến cay đắng, những hàng nước mắt chạy trên gò má đẹp.
"Nhưng anh ấy yêu chị... Thì có thể nói sao, nói người anh ấy yêu chết rồi?"
"Cô..." Giang Khả Lạc cứng lời, tức đến đánh vào đùi "Cô nhân hậu quá rồi, cô nghĩ cho cha mới giả vờ màn kịch, cô nghĩ cho cậu ta mới nhường nhịn, vì vậy nên mới có ngày hôm nay đây, cô toàn nghĩ cho họ nhưng họ có nghĩ cho cô không?"
Còn tiếp...
(P/s Các cô bảo tôi ngược anh Dương thêm 3, 4 chương nữa đi.
Ngốc ạ, tôi ngược An Hạ tầm 50 chương nữa, còn lại ngược anh Dương, chắc tầm trăm chương ngược lên ngược xuống moi tim móc ruột anh Dương ra thôi chứ không bao nhiêu. Bên Phương Hoa, mọi người ban đầu ghét chết ghét sống anh Trịnh Dương bao nhiêu về sau mọi người lại xót thương anh ấy bấy nhiêu, thì ở An Hạ, Anh La Dương cũng vậy thôi, ban đầu các bạn sẽ nghĩ anh La đểu, sau đó sẽ nghĩ anh La quá bạo thủ, về sau mọi người sẽ chỉ cảm thấy anh ấy quá đáng thương thôi, hahah.
Bật mí một xíu, anh Dương sau này đến một chút cao ngạo cũng không có ấy chứ. Anh đường đường là người làm chủ mọi cuộc tình, người điều khiển mọi cuộc chơi, nhưng cúi cùng anh lại quỳ gối trước An Hạ. Anh từng yêu rất lý trí, nhưng cuối cùng, anh chẳng còn một chút lý trí nào, dâng cả con tim cho An Hạ, mù quáng yêu, mù quáng thương đến đau lòng.
An Hạ từng là một người không có chí cầu tiến, nghĩ cho người khác nhiều hơn là bản thân, thương người hơn thương mình. Sau này, quá nhiều tổn thương khiến cô ấy nhận ra rằng, cô ấy chỉ nên tự thương lấy mình, An Hạ sẽ chỉ thương bản thân của cô ấy, cô ấy trở nên độc lập và bản lĩnh. Tuy là cô ấy cũng có những giây phút yếu lòng, vì đều là phụ nữ yếu đuối, vì cô cũng yêu anh, nhưng cô ấy không để tình cảm đánh chiếm lý trí nữa.
Chuyển biến tâm lý nhân vật rất là gây cấn và hay ho, quá là hợp lý luôn nạ. Qua tuần mới mọi người vote ủng hộ Dii với nha, cho Dii những bình luận tích cực để Dii luôn phấn đấu nè, moah moah.)
_ThanhDii
Một giọng nói lặp lại trong tâm trí An Hạ, cô bật dậy như một chiếc lò xo bung dậy từ giấc ngủ.
Đập vào mắt cô là một căn phòng xa lạ, trang trí lạ lẫm, An Hạ ổn định nhịp thở, mắt đảo nhìn xung quanh căn phòng không có ai.
Đây là đâu? Một câu hỏi đương nhiên, cô đang ở nơi nào?
Đầu An Hạ thật đau, cô xoa xoa thái dương, kéo ra tấm chăn muốn bước xuống giường, hai chân vừa đặt xuống nền gạch màu đồng xa lạ.
Bỗng nhiên một giọng nói cất lên "Cô tỉnh rồi?"
Ngô An Hạ xoay đầu, nhìn về phía cửa vào, là cô gái mà cô vừa mới nhìn thấy lúc nãy, theo phép lịch sự tối thiểu, An Hạ đứng lên chào hỏi nhưng không rõ vì sao chân cô không có sức lực khụy xuống. Giang Khả Lạc nhanh đến đỡ lấy An Hạ, dìu cô ngồi xuống giường.
"Đừng vội, cô hôn mê hai hôm rồi, vừa dậy không có sức đâu."
Hai hôm? An Hạ đã hôn mê hai hôm rồi sao? Ngô An Hạ ngạc nhiên nhìn, không chắc chắn lặp lại "Hai ngày rồi?"
"Ừ hai ngày rồi."
Dìu An Hạ ngồi xuống giường ngay ngắn, Giang Khả Lạc lấy cho An Hạ cốc nước, bê một chiếc ghế kê bên cạnh giường, ngồi xuống nói chuyện cùng An Hạ.
"Được rồi, bây giờ tôi có thể nghe chuyện của hai người phải không? Cô Ngô Bối... À không Ngô An Hạ."
"Làm sao mà chị biết?" An Hạ ngạc nhiên, sao cô gái này lại biết cô là Ngô An Hạ, nếu chỉ gặp nhau trong bữa tiệc thì cô ấy chỉ có thể biết cô là Ngô Bối Nghi.
"Không biết sao mà được" Giang Khả Lạc nhúng vai "Thành Dương ráo riết tìm cô kia kìa, ở bên ngoài đâu đâu cũng là thông tin tìm cô, hôm trước gặp nhau tôi nghĩ cô là Ngô Bối Nghi, vợ của Thành Dương. Vừa tối hôm đó là tin tức tìm cô tràn lan trên mạng xã hội, khi tôi đọc thông tin còn bị bất ngờ vì không phải tên là Bối Nghi mà là An Hạ, La Thành Dương còn treo cả thưởng cho người tìm được cô, bây giờ cô không còn nơi nào khác để đi ngoài Giang gia này đâu."
"Tôi không thể ở lại đây được" Đây là nhà của người khác, cô cũng không thân thiết gì, không thể nào ở lại.
"Cô không ở nơi này thì còn đi đâu được, bây giờ cô thử bước chân ra ngoài đường xem có bị người ta tóm ngay không?" Giang Khả Lạc hít sâu, mày đẹp nhướng lên "Dù sau tôi cũng không làm cô khó xử, muốn ở lại nhà của tôi, ít nhất cô phải nói cho tôi biết giữa cô và Thành Dương đã xảy ra chuyện gì rồi? Hôn nhân hai người không tốt sao?"
"..." An Hạ tránh đi ánh mắt của Giang Khả Lạc, mi dài hạ xuống che đi đôi mắt u buồn, chuyện của cô và anh, chính bản thân cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Đưa ánh mắt nhìn cô gái ngồi bên giường, theo trí nhớ của An Hạ, cô hỏi "Chị là bạn thân của anh Dương?"
"Ừm thì cũng thân, chơi với nhau từ sơ trung đến cao học thì khoảng mười mấy năm" Giang Khả Lạc đáp lời.
"À..." An Hạ gật gật đầu, giọng nói nhỏ yếu xìu.
Có vẻ như cô đang lo lắng Khả Lạc sẽ liên hệ với La Thành Dương, Giang Khả Lạc uy lực nói "Yên tâm đi, nếu tôi muốn nói với Thành Dương thì cô bây giờ đã không ngồi ở đây rồi."
An Hạ ngước mặt nhìn Khả Lạc, trong đôi mắt An Hạ chứa sự không tin tưởng được, Giang Khả Lạc chống đỡ thái dương lắc lắc đầu ngán ngẫm.
"Bộ dạng hôm đó của cô, tôi biết cô cố tình trốn khỏi đó, Thành Dương đúng là bạn thân của cô nhưng tôi cũng không phải người không có đạo lý dồn người khác vào chỗ chết."
Giang Khả Lạc nói thế, An Hạ mới nhẹ nhõm một phần, hai đôi vai hạ xuống rõ, Giang Khả Lạc nhìn chằm chằm cô với giọng nói đe doạ.
"Đừng có mà đánh trống lãng, cô phải cho tôi biết việc của hai người, biết rõ cái tên Thành Dương làm gì hại cô, tôi mới có thể bảo hộ cô ở Giang gia này."
Ngô An Hạ hít vào một hơi, hai tay ôm ly nước lọc nâng lên uống một ngụm, làm ướt cổ họng. Ngô An Hạ mới chậm rãi nâng mắt nhìn Giang Khả Lạc, trong đôi mắt An Hạ chỉ toàn sự u tối cùng bất lực hỏi.
"Hôm lễ cưới đó..." An Hạ chợt ngừng, cánh môi mím lại một tia chạnh lòng, xoay mặt đi, đầu khẽ cúi xuống nhìn ly nước lọc trong đôi bàn tay.
"Lễ cưới hôm đó... Chị cũng biết rồi, dành cho Ngô Bối Nghi chứ không giành cho tôi."
"Cô giả mạo Bối Nghi? Vậy Bối Nghi thật sự ở đâu?" Giang Khả Lạc kinh ngạc, câu chuyện bắt đầu thu hút Khả Lạc.
"Chị ấy bị ngã xuống vực, rơi xuống vực sâu lành thì ít mà dữ thì nhiều..." An Hạ thở ra một hơi thật nặng nề "Tôi chính mắt nhìn thấy chị ấy bị rơi xuống, sau đó tôi sốc quá mà ngất đi."
"Sau đó thì sao?" Giang Khả Lạc hứng thú nhìn chằm chằm An Hạ.
Chuyện có gì thích thú mà chị phản ứng như vậy kia chứ? An Hạ cười khổ, thuật lại câu chuyện.
"Tôi tỉnh lại, cha lại nhận nhầm tôi thành chị."
Biết là Giang Khả Lạc sẽ rất thắc mắc, Ngô An Hạ tận tình cặn kẽ thuật lại toàn bộ câu chuyện.
"Ngô gia có hai người con gái song sinh, chị là Ngô Bối Nghi, em là tôi, Ngô An Hạ. Bẩm sinh chị tôi thông minh, tài giỏi, ngược lại tôi không có tài năng gì đặc biệt, tôi chỉ thích vẽ tranh. Tất nhiên, cha tôi cần một người con gái có thể gánh vác tâm huyết cả đời của cha là Ngô thị, cho nên cha yêu thích chị nhiều hơn tôi. Hồi đầu đại học, khi tôi cãi lời cha không vào trường kinh tế mà đi theo con đường hội hoạ, kể từ lúc đó tôi trong mắt cha giống như không tồn tại nữa. Cho nên... Khi một trong hai rơi xuống vực, khi chỉ còn lại một người, cha chỉ cầu mong đó là chị tôi."
"Cho nên cô mới vì ông ta mà giả mạo thành chị sao?" Giang Khả Lạc hỏi, gương mặt thích thú trở nên khô cứng lại, bởi vì câu chuyện của An Hạ không hề có một tia vui vẻ.
An Hạ gật nhẹ, môi giương lên nụ cười chua xót.
"Ngô gia có hai người con gái giống nhau như đúc, thật không may, La gia chỉ có một người con trai, hai nhà có hôn phối nhưng không biết chọn cho ai. Người bên La gia thì cho phép anh Dương thời gian tìm hiểu cả hai, phát sinh tình cảm với ai sẽ chọn người đó. Nhưng mà cha tôi, cha chỉ muốn giành hôn ước đó cho chị, sau khi anh ấy tìm hiểu qua thì anh ấy đúng thật là có tình cảm với chị, nhưng anh ấy cũng thích trêu đùa thêm cả tôi. Hai chị em va vào nhau bởi một người đàn ông là chuyện buồn cười nhất thế gian này, cho nên mới có câu chuyện đi ra vách đá ngày hôm đó."
"Vậy... Vậy tức là..." Giang Khả Lạc xâu chuỗi lại những chuyện An Hạ kể "Tức là hai nhà có hôn phối, nhà họ La thì cho phép tìm hiểu, còn cha cô thì chỉ muốn chọn người chị. La Thành Dương tìm hiểu hai người, cậu ta có tình cảm với người chị nhưng lại trêu ghẹo cô, cho nên hai chị em mới phát sinh chuyện tại vách đá? Cho nên khi cô tỉnh lại cha cô tự nhận cô là người chị, cô không dám phản kháng, cho nên... Thành ra mới phải gả luôn cho Thành Dương?"
"Cô hiểu cũng kha khá rồi đó" An Hạ mĩm nhẹ, câu chuyện thật là buồn cười.
"Cô có bị ngốc không?" Giang Khả Lạc phản ứng ngay, tức đến mức tay tự đánh vào đùi bẹp bẹp "Hôn nhân là chuyện cả đời người, cô cứ thế mà giao cả đời đi mà không một chắc chắn nào sao? Rồi làm sao mà thành ra như thế này?"
An Hạ hít thêm một hơi, thật là khổ tâm quá đi, chị phải để cho cô nói thì chị mới biết chứ, chị cứ phản ứng như vậy sao mà cô nói được. An Hạ gật gù, tay nâng lên cốc nước uống thêm một ngụm, nhìn cốc nước trong tay, mặt nước sóng vỗ dập dền rồi lắng động trong lòng tay.
"Ừm... Hôn nhân đúng là chuyện cả đời... Nhưng anh thích chị, tôi thích anh, gả cho anh trong thân phận của chị thì cũng như nhau thôi. Đều được ở bên cạnh anh là được.... Mà không, lúc ấy tôi không có nghĩ đến chuyện đó, tôi chỉ biết suốt ngày vùi vào sách vỡ để có thể thay thế chị, đùng một ngày anh ấy đến trường đón tôi, đưa tôi đến họp gia đình, họ buộc tôi kết hôn. Thì... Chị thích anh, anh cũng muốn kết hôn, thế thì tôi tránh làm sao được, cho nên hôn lễ cứ thế mà diễn ra.
Ngay sau đêm tân hôn anh ấy đã nghi ngờ tôi, suốt thời gian đầu ở La gia, tôi ngày ngày phải nghĩ cách làm thế nào để khiến anh ấy xoá bỏ nghi ngờ về thân phận của tôi. Tôi phải cố gắng học hỏi, những chuyện mà tôi ghét nhất trên đời cứ thế đổ ập vào tôi, học hành, làm văn kiện, làm đề án. Khi mới vào công ty làm cùng anh ấy, tôi bị giao cho một núi bài tập.
Cô biết đấy, Bối Nghi là một nhân tài, đống bài tập ấy đối với chị chỉ là giấy vụng thôi, còn với tôi, nó khó khăn vô cùng. Thật khó tôi mới có thể vượt qua được mấy chuyện đó, về sau, anh ấy lấy kỳ thi tiến sĩ ra làm công cụ vạch trần tôi. Nếu tôi vượt qua kỳ thi tiến sĩ, tôi sẽ khẳng định được với anh rằng tôi là Bối Nghi, còn nếu ngược lại, tôi sẽ bị anh vạch trần."
"Vậy cô làm cách nào để vượt qua kỳ thi tiến sĩ vậy?" Giang Khả Lạc vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn An Hạ kể chuyện.
"Tôi đi cửa sau" An Hạ thẹn thùng mím môi cười, gương mặt xinh đẹp e thẹn ửng ửng đỏ. Như một mỹ nữ tuyệt trần trước mặt Giang Khả Lạc, khiến cô không khỏi đắm say nhìn cô chằm chằm.
"Tôi biết được giáo sư của mình rất hay cùng học viên giở trò, học viên ngủ cùng ông ấy, ông ấy sẽ che mắt người đời mà cho điểm, bằng tiến sĩ chẳng qua chỉ bằng mấy đêm ngủ với lão ta."
"Hả? Đừng nói là cô cũng ngủ với lão" Giang Khả Lạc trố mắt, hình tượng tiên nữ giáng trần, băng thanh ngọc khiết muốn tan vỡ.
"Đơn nhiên là không rồi" An Hạ bật cười "Dù gì tôi cũng là phụ nữ đã có chồng, làm như vậy nào phải phép."
"À... Đúng đúng, không nên không nên" Giang Khả Lạc thở phào, may quá, tiên nữ trong lòng vẫn giữ được hình ảnh.
"Tôi chỉ lén theo dõi ông ta, chụp mấy tấm ảnh rồi doạ ông ta, dùng thân thế của chồng tôi là cháu của tổng thị trường viện thanh tra đe doạ ông ta. Ông ấy mới lộ trước đề cho tôi, chấm nới cho tôi đỗ bằng tiến sĩ."
"Ô, cô cũng thật là mưu mô đi" Khá khen cho An Hạ, Giang Khả Lạc phải trầm trồ.
"Kể từ khi có tấm bằng, anh ấy không còn nghi ngờ tôi nhiều nữa, hầu như là không nghi ngờ. Anh đối với tôi rất tốt, ngày càng nuông chiều tôi, thì... Rơm lâu ngày cũng cháy, mưa dầm thấm lâu mà chị, tôi cũng thích anh ngày càng thích anh thêm. Rồi thích thành thương, tôi thương anh, anh thương Ngô Bối Nghi... Dù đó là tôi nhưng... Đó không phải con người thật của tôi."
"Như vậy... Cũng không dễ chịu nhỉ?" Cảm giác như thế phải nói là sẽ rất khó chịu, bỗng nhiên giọng nói Giang Khả Lạc mềm nhũng xuống.
"Làm sao mà dễ chịu được..." An Hạ hít thật sâu một hơi, đôi mắt ngấn lên làn nước trong suốt. Từ đầu cô chuyện kể, cô vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng đến bây giờ, trái tim cô bắt đầu loạn, mi mắt chưa gì đã ướm đầy nước.
"Làm sao mà thoải mái được mỗi khi... Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy thích tôi, anh ấy nói rằng anh ấy yêu tôi... Nhưng lại kèm tên của chị ở phía sau.
Anh thích em, Bối Nghi.
Yêu em, Bối Nghi.
Tôi không chịu được...."
Nói đến câu "Anh thích em, Bối Nghi" "Yêu em, Bối Nghi."
An Hạ nghẹn lại, nước mắt chạy dài trên má, cô cười khổ, nâng tay lau đi giọt nước mắt cố định lại tâm trạng bằng những cái hít sâu.
Nhưng đôi mày thanh cứ chau chặt lại, trái tim cô đau quá, nghĩ đến nước mắt liền ứa ra, không tài nào chịu được cảm giác bức bối ở trong lòng ngực.
"Có những lúc... Tôi chỉ muốn nói với anh, tôi không phải Bối Nghi, chỉ ước anh đừng gọi tôi như thế nữa..."
Thấy An Hạ khóc, Giang Khả Lạc yếu lòng, tay mở tủ nhỏ lấy khăn giấy đưa cho An Hạ lau nước mắt.
"Làm thế thân của người khác, thật sự không thoái mái, tự cô cầm tù mình trong danh phận ấy..." Giang Khả Lạc thở dài, tuy không phải người trong cuộc nhưng cũng thấu hiểu phần nào khổ đau của An Hạ "Rõ ràng cô có thể phản kháng, sau kết hôn cô có thể nói với Thành Dương về thân phận thật của cô."
"Ừ..." An Hạ thở nhẹ, nụ cười chua chát đến cay đắng, những hàng nước mắt chạy trên gò má đẹp.
"Nhưng anh ấy yêu chị... Thì có thể nói sao, nói người anh ấy yêu chết rồi?"
"Cô..." Giang Khả Lạc cứng lời, tức đến đánh vào đùi "Cô nhân hậu quá rồi, cô nghĩ cho cha mới giả vờ màn kịch, cô nghĩ cho cậu ta mới nhường nhịn, vì vậy nên mới có ngày hôm nay đây, cô toàn nghĩ cho họ nhưng họ có nghĩ cho cô không?"
Còn tiếp...
(P/s Các cô bảo tôi ngược anh Dương thêm 3, 4 chương nữa đi.
Ngốc ạ, tôi ngược An Hạ tầm 50 chương nữa, còn lại ngược anh Dương, chắc tầm trăm chương ngược lên ngược xuống moi tim móc ruột anh Dương ra thôi chứ không bao nhiêu. Bên Phương Hoa, mọi người ban đầu ghét chết ghét sống anh Trịnh Dương bao nhiêu về sau mọi người lại xót thương anh ấy bấy nhiêu, thì ở An Hạ, Anh La Dương cũng vậy thôi, ban đầu các bạn sẽ nghĩ anh La đểu, sau đó sẽ nghĩ anh La quá bạo thủ, về sau mọi người sẽ chỉ cảm thấy anh ấy quá đáng thương thôi, hahah.
Bật mí một xíu, anh Dương sau này đến một chút cao ngạo cũng không có ấy chứ. Anh đường đường là người làm chủ mọi cuộc tình, người điều khiển mọi cuộc chơi, nhưng cúi cùng anh lại quỳ gối trước An Hạ. Anh từng yêu rất lý trí, nhưng cuối cùng, anh chẳng còn một chút lý trí nào, dâng cả con tim cho An Hạ, mù quáng yêu, mù quáng thương đến đau lòng.
An Hạ từng là một người không có chí cầu tiến, nghĩ cho người khác nhiều hơn là bản thân, thương người hơn thương mình. Sau này, quá nhiều tổn thương khiến cô ấy nhận ra rằng, cô ấy chỉ nên tự thương lấy mình, An Hạ sẽ chỉ thương bản thân của cô ấy, cô ấy trở nên độc lập và bản lĩnh. Tuy là cô ấy cũng có những giây phút yếu lòng, vì đều là phụ nữ yếu đuối, vì cô cũng yêu anh, nhưng cô ấy không để tình cảm đánh chiếm lý trí nữa.
Chuyển biến tâm lý nhân vật rất là gây cấn và hay ho, quá là hợp lý luôn nạ. Qua tuần mới mọi người vote ủng hộ Dii với nha, cho Dii những bình luận tích cực để Dii luôn phấn đấu nè, moah moah.)
_ThanhDii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.