Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ
Chương 34: Anh bị bệnh à?
Ngô Thư Di
05/02/2024
So với dáng vẻ cao ngạo thường ngày, Cố Mặc Thâm bây giờ dịu dàng biết bao nhiêu.
Sắc lạnh trên khuôn mặt tuấn mỹ dần tiêu biến, thoang thoảng ẩn hiện chút nắng xuân, khiến người đối diện có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Bất chợt Cố Mặc Thâm ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Sở Tranh. Điều đó khiến cô bối rối, vội vàng quay mặt sang nơi khác, giống như người vừa làm việc xấu bị người ta bắt gặp vậy.
“Xong rồi… anh đưa em về…” Cố Mặc Thâm cẩn thận đóng nắp lọ thuốc xịt lại, sau đó đứng thẳng lên, rồi cúi người bế Sở Tranh, sải bước nhanh về phía cửa.
Sở Tranh bị động đến sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đặt ngồi trên xe lăn.
“Anh làm gì thế? Em có thể tự đi được mà… như này có hơi quá…” Sở Tranh ngại ngùng dùng tay che mặt lại, sợ bị người khác nhìn thấy.
Cố Mặc Thâm thì ngược lại hoàn toàn, ung dung đẩy xe lăn đi dọc theo hành lang ra phía cửa chính.
Anh quắt mắt xuống nhìn cô một cái, khoé môi nhếch nhẹ: “Anh không biết da mặt em lại mỏng như thế đó… Xem ra anh cần phải tìm hiểu em nhiều hơn rồi…”
Sở Tranh ngoái đầu về sau, quắt mắt lên nhìn Cố Mặc Thâm, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Anh có ý gì?”
Cố Mặc Thâm đột ngột dừng lại, cúi thấp đầu xuống, tư thế như muốn hôn: “Là anh nói không được rõ ràng hay là em giả vờ không hiểu hả?”
Mặt Sở Tranh truyền tới cảm giác nóng ran, sắc hồng kéo tới mang tai, tim cô đập thình thịch như trống đánh, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “À thì… nếu như anh bận việc hãy về trước đi, em có thể gọi bạn đến đón…”
Chữ “bạn” thốt ra từ miệng Sở Tranh nhẹ nhàng bao nhiêu thì tới tai Cố Mặc Thâm lại nặng nề bấy nhiêu. Anh cho rằng người cô muốn gọi đến là Tô Tử An. Vì muốn ở bên anh ta mà cô sẵn sàng đuổi anh đi.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không cho cô được như ý muốn.
Hậm hực trong lòng, Cố Mặc Thâm nắm chặt lấy tay cầm trên xe lăn, dùng sức xoay một vòng, khiến đầu óc Sở Tranh chao đảo. Sau đó anh chống hai tay trên hông xe, áp sát người về phía cô, chằm chằm nhìn cô không chớp: “Sở Tranh… anh nói cho em biết, hôm nay em đừng hòng đuổi anh đi.”
Sở Tranh không hiểu Cố Mặc Thâm đang lên cơn gì nữa, cô nhíu mày hỏi lại: “Anh bị bệnh à? Hay hôm nay uống lộn thuốc hả?”
Kỳ thực dạo gần đây biểu hiện của Cố Mặc Thâm rất là lạ, khiến Sở Tranh thật sự không đoán ra được anh đang có ý đồ gì.
Mặc kệ Sở Tranh nhìn anh bằng con mắt kì quái, Cố Mặc Thâm trực tiếp phớt lờ câu hỏi của cô, xoay người tiếp tục đẩy cô đi ra cửa lớn bệnh viện.
Hai người vừa ra tới, Châu Khải đã lái xe đến trước mặt. Cố Mặc Thâm không nói một lời nào mà bế Sở Tranh vứt lên xe, hành động tuy có chút cục súc nhưng vẫn rất cẩn thận.
Suốt cả chặng đường, anh luôn lặng thing không nói lời gì, giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi vậy!
Sở Tranh càng không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ dựa lưng sau ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ, rồi bất giác thiếp đi từ lúc nào không hay.
Đến khi cô tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng ngủ của Cố Mặc Thâm, trên người cũng đã được thay sang một bộ đồ ngủ, xung quanh căn phòng không có bóng dáng của bất cứ người nào khác.
Sở Tranh nhăn mày tự gõ vào đầu mình, âm thầm tự rủa bản thân: “Sở Tranh… mày điên thật rồi, bị người ta bắt cóc chắc cũng chẳng biết gì mất…”
Sắc lạnh trên khuôn mặt tuấn mỹ dần tiêu biến, thoang thoảng ẩn hiện chút nắng xuân, khiến người đối diện có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Bất chợt Cố Mặc Thâm ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Sở Tranh. Điều đó khiến cô bối rối, vội vàng quay mặt sang nơi khác, giống như người vừa làm việc xấu bị người ta bắt gặp vậy.
“Xong rồi… anh đưa em về…” Cố Mặc Thâm cẩn thận đóng nắp lọ thuốc xịt lại, sau đó đứng thẳng lên, rồi cúi người bế Sở Tranh, sải bước nhanh về phía cửa.
Sở Tranh bị động đến sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đặt ngồi trên xe lăn.
“Anh làm gì thế? Em có thể tự đi được mà… như này có hơi quá…” Sở Tranh ngại ngùng dùng tay che mặt lại, sợ bị người khác nhìn thấy.
Cố Mặc Thâm thì ngược lại hoàn toàn, ung dung đẩy xe lăn đi dọc theo hành lang ra phía cửa chính.
Anh quắt mắt xuống nhìn cô một cái, khoé môi nhếch nhẹ: “Anh không biết da mặt em lại mỏng như thế đó… Xem ra anh cần phải tìm hiểu em nhiều hơn rồi…”
Sở Tranh ngoái đầu về sau, quắt mắt lên nhìn Cố Mặc Thâm, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Anh có ý gì?”
Cố Mặc Thâm đột ngột dừng lại, cúi thấp đầu xuống, tư thế như muốn hôn: “Là anh nói không được rõ ràng hay là em giả vờ không hiểu hả?”
Mặt Sở Tranh truyền tới cảm giác nóng ran, sắc hồng kéo tới mang tai, tim cô đập thình thịch như trống đánh, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “À thì… nếu như anh bận việc hãy về trước đi, em có thể gọi bạn đến đón…”
Chữ “bạn” thốt ra từ miệng Sở Tranh nhẹ nhàng bao nhiêu thì tới tai Cố Mặc Thâm lại nặng nề bấy nhiêu. Anh cho rằng người cô muốn gọi đến là Tô Tử An. Vì muốn ở bên anh ta mà cô sẵn sàng đuổi anh đi.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không cho cô được như ý muốn.
Hậm hực trong lòng, Cố Mặc Thâm nắm chặt lấy tay cầm trên xe lăn, dùng sức xoay một vòng, khiến đầu óc Sở Tranh chao đảo. Sau đó anh chống hai tay trên hông xe, áp sát người về phía cô, chằm chằm nhìn cô không chớp: “Sở Tranh… anh nói cho em biết, hôm nay em đừng hòng đuổi anh đi.”
Sở Tranh không hiểu Cố Mặc Thâm đang lên cơn gì nữa, cô nhíu mày hỏi lại: “Anh bị bệnh à? Hay hôm nay uống lộn thuốc hả?”
Kỳ thực dạo gần đây biểu hiện của Cố Mặc Thâm rất là lạ, khiến Sở Tranh thật sự không đoán ra được anh đang có ý đồ gì.
Mặc kệ Sở Tranh nhìn anh bằng con mắt kì quái, Cố Mặc Thâm trực tiếp phớt lờ câu hỏi của cô, xoay người tiếp tục đẩy cô đi ra cửa lớn bệnh viện.
Hai người vừa ra tới, Châu Khải đã lái xe đến trước mặt. Cố Mặc Thâm không nói một lời nào mà bế Sở Tranh vứt lên xe, hành động tuy có chút cục súc nhưng vẫn rất cẩn thận.
Suốt cả chặng đường, anh luôn lặng thing không nói lời gì, giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi vậy!
Sở Tranh càng không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ dựa lưng sau ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ, rồi bất giác thiếp đi từ lúc nào không hay.
Đến khi cô tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng ngủ của Cố Mặc Thâm, trên người cũng đã được thay sang một bộ đồ ngủ, xung quanh căn phòng không có bóng dáng của bất cứ người nào khác.
Sở Tranh nhăn mày tự gõ vào đầu mình, âm thầm tự rủa bản thân: “Sở Tranh… mày điên thật rồi, bị người ta bắt cóc chắc cũng chẳng biết gì mất…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.