Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ
Chương 20: Tin đồn đính hôn
Ngô Thư Di
05/02/2024
Tin tức Cố Mặc Thâm tới trường quay “bên nhau trọn đời” mau chóng lan rộng khắp các trang mạng, fan hâm mộ của Giang Tuyết Mạt liên tục đẩy couple cho hai người, thậm chí còn đào lên cả việc họ là mối tình đầu của nhau.
Bài phóng vấn của Giang Tuyết Mạt lúc mới trở về nước lại hót trở lại, rất nhiều người hỏi “có phải hai người họ đã nối lại tình xưa hay không?”
Mà Giang Tuyết Mạt cũng nhân cơ hội đó đăng lên trang cá nhân chính thức của mình một dòng tin: “Em nhất định sẽ theo đuổi lại anh từ đầu…”
Bài viết vừa đăng lên đã thu hút hàng triệu lượt xem và chia sẻ, khiến tin đồn càng trở nên chắc chắn.
Sở Tranh đang ngồi đọc kịch bản ở ghế sô pha ngoài phòng khách, Thẩm Mạn đột nhiên xông ra gào lớn: “Tranh Tranh… có phải Cố Mặc Thâm và Giang Tuyết Mạt nối lại tình cũ rồi không? Bây giờ đâu đâu cũng là hình ảnh hai người họ.”
Hành động của Sở Tranh bỗng chốc khựng lại, chữ trên tệp kịch bản cũng trở nên mơ hồ. Mặc dù cô đã đoán trước được chuyện này nhưng khi nó thực sự xảy ra trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.
Trái tim Sở Tranh tựa như có hàng ngàn mũi kim đâm chích, không quá đau đớn nhưng lại âm ỉ từng cơn không dứt.
Cho dù cô mạnh mẽ thế nào thì giờ phút này cô cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì được, cô run rẩy trả di động lại cho Thẩm Mạn, kéo gối kê đặt trên đùi, cụp sâu mi mắt che đậy xúc cảm bên trong đó, rồi cười một cách đầy khó khăn: “Không có gì bất ngờ cả. Mặc dù Giang Tuyết Mạt từng bỏ rơi anh ấy nhưng trong suốt ba năm qua anh ấy vẫn luôn nhớ về cô ấy. Hơn nữa, ai ai cũng nói họ đẹp đôi mà…”
“Nhưng tớ cảm thấy không đáng với cậu. Cố Mặc Thâm là một tên tra nam, lúc anh ta khốn khó nhất thì chỉ có cậu chấp nhận đồng hành cùng, bây giờ Cố Thị ngày càng lớn mạnh lại vứt bỏ cậu chạy theo tình cũ…” Thẩm Mạn tức không chịu nổi nên đã đấm mạnh hai cái lên ghế sô pha.
Sở Tranh mau chóng lấy lại bình tĩnh, cười nhạt: “Tớ cũng đâu ở không, tớ cũng là nhận tiền từ mẹ anh ấy mà. Vả lại, thế giới của tớ và anh ấy khác nhau, đã định sẵn không thể bên nhau được… Vì thế sau này cậu đừng nói mấy lời đó nữa.”
“Biết rồi… biết rồi… tớ xin thề sau này tớ sẽ không bao giờ nhắc tới tên tra nam đó nữa.” Thẩm Mạn cười khan một tiếng, vẻ mặt không một chút dễ chịu.
Cùng thời điểm đó, Cố Mặc Thâm mặc dù nghe tin cố phiếu công ty liên tục tăng nhưng lại không thể nào vui nổi. Anh sợ Sở Tranh sẽ hiểu nhầm, thực ra ngay từ ngày đầu gặp lại Giang Tuyết Mạt anh đã không có ý định quay lại với cô ta, nhưng lúc ấy cô đột nhiên nói lời chia tay khiến anh không thể nào chấp nhận được. Còn việc anh tới phim trường thăm đoàn phim không chút nào liên quan đến Giang Tuyết Mạt cả.
Chỉ có điều Cố Mặc Thâm cũng không thể tự mình thanh minh làm rõ được, cần có Giang Tuyết Mạt phối hợp cùng, nếu như xử lý không tốt sẽ rất khó để dẹp yên dư luận.
Cố Mặc Thâm tìm tới nhà Giang Tuyết Mạt, nói thẳng: “Tôi cần cô phối hợp làm rõ tin tức giữa chúng ta.”
“Mặc Thâm… tại sao phải làm như thế? Anh và Sở Tranh kia đã chia tay rồi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đính hôn, cần gì phải đính chính chứ!” Giang Tuyết Mạt cười nhẹ, ánh mắt trông chờ đặt lên trên người Cố Mặc Thâm không rời.
“Tuyết Mạt… tôi nghĩ mình đã nói rất rõ với cô rồi, hai chúng ta bây giờ không thể nào nữa.” Cố Mặc Thâm thở dài.
Giang Tuyết Mạt vẫn không chịu nhìn nhận sự thật: “Anh cứ về trước đi đã, em sẽ suy nghĩ.”
Bài phóng vấn của Giang Tuyết Mạt lúc mới trở về nước lại hót trở lại, rất nhiều người hỏi “có phải hai người họ đã nối lại tình xưa hay không?”
Mà Giang Tuyết Mạt cũng nhân cơ hội đó đăng lên trang cá nhân chính thức của mình một dòng tin: “Em nhất định sẽ theo đuổi lại anh từ đầu…”
Bài viết vừa đăng lên đã thu hút hàng triệu lượt xem và chia sẻ, khiến tin đồn càng trở nên chắc chắn.
Sở Tranh đang ngồi đọc kịch bản ở ghế sô pha ngoài phòng khách, Thẩm Mạn đột nhiên xông ra gào lớn: “Tranh Tranh… có phải Cố Mặc Thâm và Giang Tuyết Mạt nối lại tình cũ rồi không? Bây giờ đâu đâu cũng là hình ảnh hai người họ.”
Hành động của Sở Tranh bỗng chốc khựng lại, chữ trên tệp kịch bản cũng trở nên mơ hồ. Mặc dù cô đã đoán trước được chuyện này nhưng khi nó thực sự xảy ra trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.
Trái tim Sở Tranh tựa như có hàng ngàn mũi kim đâm chích, không quá đau đớn nhưng lại âm ỉ từng cơn không dứt.
Cho dù cô mạnh mẽ thế nào thì giờ phút này cô cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì được, cô run rẩy trả di động lại cho Thẩm Mạn, kéo gối kê đặt trên đùi, cụp sâu mi mắt che đậy xúc cảm bên trong đó, rồi cười một cách đầy khó khăn: “Không có gì bất ngờ cả. Mặc dù Giang Tuyết Mạt từng bỏ rơi anh ấy nhưng trong suốt ba năm qua anh ấy vẫn luôn nhớ về cô ấy. Hơn nữa, ai ai cũng nói họ đẹp đôi mà…”
“Nhưng tớ cảm thấy không đáng với cậu. Cố Mặc Thâm là một tên tra nam, lúc anh ta khốn khó nhất thì chỉ có cậu chấp nhận đồng hành cùng, bây giờ Cố Thị ngày càng lớn mạnh lại vứt bỏ cậu chạy theo tình cũ…” Thẩm Mạn tức không chịu nổi nên đã đấm mạnh hai cái lên ghế sô pha.
Sở Tranh mau chóng lấy lại bình tĩnh, cười nhạt: “Tớ cũng đâu ở không, tớ cũng là nhận tiền từ mẹ anh ấy mà. Vả lại, thế giới của tớ và anh ấy khác nhau, đã định sẵn không thể bên nhau được… Vì thế sau này cậu đừng nói mấy lời đó nữa.”
“Biết rồi… biết rồi… tớ xin thề sau này tớ sẽ không bao giờ nhắc tới tên tra nam đó nữa.” Thẩm Mạn cười khan một tiếng, vẻ mặt không một chút dễ chịu.
Cùng thời điểm đó, Cố Mặc Thâm mặc dù nghe tin cố phiếu công ty liên tục tăng nhưng lại không thể nào vui nổi. Anh sợ Sở Tranh sẽ hiểu nhầm, thực ra ngay từ ngày đầu gặp lại Giang Tuyết Mạt anh đã không có ý định quay lại với cô ta, nhưng lúc ấy cô đột nhiên nói lời chia tay khiến anh không thể nào chấp nhận được. Còn việc anh tới phim trường thăm đoàn phim không chút nào liên quan đến Giang Tuyết Mạt cả.
Chỉ có điều Cố Mặc Thâm cũng không thể tự mình thanh minh làm rõ được, cần có Giang Tuyết Mạt phối hợp cùng, nếu như xử lý không tốt sẽ rất khó để dẹp yên dư luận.
Cố Mặc Thâm tìm tới nhà Giang Tuyết Mạt, nói thẳng: “Tôi cần cô phối hợp làm rõ tin tức giữa chúng ta.”
“Mặc Thâm… tại sao phải làm như thế? Anh và Sở Tranh kia đã chia tay rồi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đính hôn, cần gì phải đính chính chứ!” Giang Tuyết Mạt cười nhẹ, ánh mắt trông chờ đặt lên trên người Cố Mặc Thâm không rời.
“Tuyết Mạt… tôi nghĩ mình đã nói rất rõ với cô rồi, hai chúng ta bây giờ không thể nào nữa.” Cố Mặc Thâm thở dài.
Giang Tuyết Mạt vẫn không chịu nhìn nhận sự thật: “Anh cứ về trước đi đã, em sẽ suy nghĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.