Chương 4: Điếc không sợ súng
Vương Khiết Băng (Yu)
16/04/2024
Nghĩ ngợi đến chuyện gì đó xong, đột nhiên Lôi Gia Hào lại đưa tay chạm vào vết bớt trên vai của cô, vì có chút giật mình nên An Như Hinh đã trực tiếp nắm tay của anh rồi bẻ ngược ra sau, khiến cho Lôi Gia Hào phải kêu í ới.
- An Như Hinh, cô đang định ám sát chồng mình sao?
- Ơ? Ơ? Ơ? Lại là anh à? Tôi tưởng anh đi rồi chứ.
Lôi Gia Hào cầm lấy ngón tay bị bẻ đến đau đớn, sau đó còn trừng mắt với cô, nhưng có lẽ là nó cũng vô dụng, cái cô gái này đâu có nhìn thấy được đâu, làm sao có chuyện cô biết anh đang tức giận chứ.
Ban đầu khi anh nhìn vào vết bớt thì anh còn cho rằng An Như Hinh chính là cô gái năm đó anh tìm kiếm, nhưng hình như anh nghĩ nhiều rồi, cô gái năm đó anh gặp không bị mù, hơn nữa cũng rất dịu dàng đoan trang, không phải người bạo lực như thế này.
Nghĩ đến đây, anh liền mặc kệ rồi đi thẳng vào nhà tắm, An Như Hinh ngây ngốc, nhưng rồi lại thở dài, còn đưa tay chạm lên vai phải của mình, lại nói nhỏ:
- Mình có dính cái gì ở đây sao nhỉ?
Nhưng có lẽ cô không biết rằng ở vai phải của bản thân cũng có một vết bớt hình bươm bướm, giống y hệt như vết bớt mà Lôi Gia Hào đang tìm kiếm suốt thời gian qua, cho nên mới vừa rồi anh có hơi kích động một chút.
Sau khi Lôi Gia Hào đã tắm rửa xong thì anh cũng đi ra, định bụng là lấy gối rồi trải một cái chăn xuống dưới đất nằm, như bất chợt anh lại nghĩ.
Ủa? Đây là phòng của anh mà? Muốn ngủ thì phải là cô ngủ dưới đất chứ, sao lại là anh?
Nghĩ là làm, Lôi Gia Hào liền nói:
- An Như Hinh, hôm nay tôi ngủ ở trong phòng, cô nhích qua bên kia một chút, còn nếu cô ngại thì...
- Ngủ đi.
Nói xong An Như Hinh còn bình tĩnh mà nhích qua một bên, sau đó lại ngủ tiếp mà mặc kệ Lôi Gia Hào đang sốc đến mức sắp bay màu rồi.
Cái cô ngốc này là ngốc thật hay giả ngốc vậy? Ngủ cùng một giường với nam nhân lạ mặt... Cô không sợ nửa đêm anh làm bậy sao?
Cơ mà sau đó An Như Hinh thật sự là “không để tâm” đến anh mà đi ngủ thật, đợi tới khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô thì anh cũng chỉ biết bất lực thở dài, vô tư vô lo thật đó, đúng là phụ nữ vô tâm mà.
Cứ như thế, đêm đầu tiên của Lôi Gia Hào và An Như Hinh trôi qua khá yên bình.
Nhưng...
Đến buổi sáng, khi đồng hồ sinh học của An Như Hinh đã mở thì cô cũng tỉnh giấc, cơ mà một loại ấm áp đang truyền đến khắp cơ thể của mình, cô có hơi hoảng loạn mà sờ soạng lung tung, đến một lúc khi bàn tay của cô bị nắm lại thì cô mới giật mình.
- An Như Hinh, mới sáng sớm cô làm gì vậy?
- Anh... Anh... Anh... Sao anh lại ôm tôi chứ? Mau cút ra!
Sau đó An Như Hinh còn không nể mặt mà tung một cước đá Lôi Gia Hào rớt xuống giường, anh đau đớn đứng dậy, còn muốn mắng cô nhưng cuối cùng lại thôi, đến đây anh cũng nói:
- Xin lỗi, tôi có thói quen ôm gối khi đi ngủ, ai bảo tối qua cô giành gối với tôi làm gì.
- Anh... Anh... Đồ biến thái!
- Nè, cô đừng có nghĩ tôi xuống nước rồi cô làm tới nhé. Cho dù bây giờ cô có khỏa thân múa lửa nước mặt tôi thì tôi cũng không có hứng thú với cô, biết chưa?
An Như Hinh đang định nói gì đó nhưng lại không thèm nói nữa, cuối cùng là buổi sáng đầu tiên sau khi kết hôn Lôi Gia Hào đã bị vợ mình mắng là đồ biến thái, còn An Như Hinh bị chồng mình chê không có điểm thu hút.
Trôi qua thêm một chút thời gian, thì Lôi Gia Hào cũng chăm chú nhìn cô ăn sáng, làm cho An Như Hinh sợ hãi mà lạnh cả sống lưng, lúc này Sơn Trà cũng ở ngay phía sau cô, nói:
- Thiếu phu nhân, sáng sớm nay phu nhân và lão gia đã về lại nhà cũ rồi, cô không cần lo. Họ nói là mấy bữa nay thiếu gia sẽ ở nhà hưởng tuần trăng mật... Nên họ sẽ không đến kiểm tra đâu.
An Như Hinh nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, thật sự là quá may mắn rồi.
Nhưng cô vui vẻ bao nhiêu thì Lôi Gia Hào lại không vui bấy nhiêu, đây không phải là hưởng tuần trăng mật, đây là cầm tù có thời gian đó, nói thẳng ra thì là một tuần này anh cùng vợ mới cưới phải dính nhau như sam, chứ để người của cha mẹ biết hai người họ giả vờ thì chắc chắn hai ông bà sẽ còn quay lại trực tiếp canh chừng.
Cuối cùng Lôi Gia Hào cũng chỉ bất lực nằm dài ở nhà, hết đọc sách rồi lại tìm việc để chơi.
Lúc trợ lý của anh đến tìm còn phải bật cười, nói:
- Hào ca, anh thảm thật đó, lại bị nhốt một cách công khai như vậy.
- Im miệng và nói đi.
Lý Tân Lập ngơ ra một lúc... Kêu người ta im miệng, lại bảo người ta nói đi... Vậy là nên im hay nói?
- Hào ca, vậy em nên im hay nói?
- Đừng nói linh tinh nữa, nhanh!
#Yu~
- An Như Hinh, cô đang định ám sát chồng mình sao?
- Ơ? Ơ? Ơ? Lại là anh à? Tôi tưởng anh đi rồi chứ.
Lôi Gia Hào cầm lấy ngón tay bị bẻ đến đau đớn, sau đó còn trừng mắt với cô, nhưng có lẽ là nó cũng vô dụng, cái cô gái này đâu có nhìn thấy được đâu, làm sao có chuyện cô biết anh đang tức giận chứ.
Ban đầu khi anh nhìn vào vết bớt thì anh còn cho rằng An Như Hinh chính là cô gái năm đó anh tìm kiếm, nhưng hình như anh nghĩ nhiều rồi, cô gái năm đó anh gặp không bị mù, hơn nữa cũng rất dịu dàng đoan trang, không phải người bạo lực như thế này.
Nghĩ đến đây, anh liền mặc kệ rồi đi thẳng vào nhà tắm, An Như Hinh ngây ngốc, nhưng rồi lại thở dài, còn đưa tay chạm lên vai phải của mình, lại nói nhỏ:
- Mình có dính cái gì ở đây sao nhỉ?
Nhưng có lẽ cô không biết rằng ở vai phải của bản thân cũng có một vết bớt hình bươm bướm, giống y hệt như vết bớt mà Lôi Gia Hào đang tìm kiếm suốt thời gian qua, cho nên mới vừa rồi anh có hơi kích động một chút.
Sau khi Lôi Gia Hào đã tắm rửa xong thì anh cũng đi ra, định bụng là lấy gối rồi trải một cái chăn xuống dưới đất nằm, như bất chợt anh lại nghĩ.
Ủa? Đây là phòng của anh mà? Muốn ngủ thì phải là cô ngủ dưới đất chứ, sao lại là anh?
Nghĩ là làm, Lôi Gia Hào liền nói:
- An Như Hinh, hôm nay tôi ngủ ở trong phòng, cô nhích qua bên kia một chút, còn nếu cô ngại thì...
- Ngủ đi.
Nói xong An Như Hinh còn bình tĩnh mà nhích qua một bên, sau đó lại ngủ tiếp mà mặc kệ Lôi Gia Hào đang sốc đến mức sắp bay màu rồi.
Cái cô ngốc này là ngốc thật hay giả ngốc vậy? Ngủ cùng một giường với nam nhân lạ mặt... Cô không sợ nửa đêm anh làm bậy sao?
Cơ mà sau đó An Như Hinh thật sự là “không để tâm” đến anh mà đi ngủ thật, đợi tới khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô thì anh cũng chỉ biết bất lực thở dài, vô tư vô lo thật đó, đúng là phụ nữ vô tâm mà.
Cứ như thế, đêm đầu tiên của Lôi Gia Hào và An Như Hinh trôi qua khá yên bình.
Nhưng...
Đến buổi sáng, khi đồng hồ sinh học của An Như Hinh đã mở thì cô cũng tỉnh giấc, cơ mà một loại ấm áp đang truyền đến khắp cơ thể của mình, cô có hơi hoảng loạn mà sờ soạng lung tung, đến một lúc khi bàn tay của cô bị nắm lại thì cô mới giật mình.
- An Như Hinh, mới sáng sớm cô làm gì vậy?
- Anh... Anh... Anh... Sao anh lại ôm tôi chứ? Mau cút ra!
Sau đó An Như Hinh còn không nể mặt mà tung một cước đá Lôi Gia Hào rớt xuống giường, anh đau đớn đứng dậy, còn muốn mắng cô nhưng cuối cùng lại thôi, đến đây anh cũng nói:
- Xin lỗi, tôi có thói quen ôm gối khi đi ngủ, ai bảo tối qua cô giành gối với tôi làm gì.
- Anh... Anh... Đồ biến thái!
- Nè, cô đừng có nghĩ tôi xuống nước rồi cô làm tới nhé. Cho dù bây giờ cô có khỏa thân múa lửa nước mặt tôi thì tôi cũng không có hứng thú với cô, biết chưa?
An Như Hinh đang định nói gì đó nhưng lại không thèm nói nữa, cuối cùng là buổi sáng đầu tiên sau khi kết hôn Lôi Gia Hào đã bị vợ mình mắng là đồ biến thái, còn An Như Hinh bị chồng mình chê không có điểm thu hút.
Trôi qua thêm một chút thời gian, thì Lôi Gia Hào cũng chăm chú nhìn cô ăn sáng, làm cho An Như Hinh sợ hãi mà lạnh cả sống lưng, lúc này Sơn Trà cũng ở ngay phía sau cô, nói:
- Thiếu phu nhân, sáng sớm nay phu nhân và lão gia đã về lại nhà cũ rồi, cô không cần lo. Họ nói là mấy bữa nay thiếu gia sẽ ở nhà hưởng tuần trăng mật... Nên họ sẽ không đến kiểm tra đâu.
An Như Hinh nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, thật sự là quá may mắn rồi.
Nhưng cô vui vẻ bao nhiêu thì Lôi Gia Hào lại không vui bấy nhiêu, đây không phải là hưởng tuần trăng mật, đây là cầm tù có thời gian đó, nói thẳng ra thì là một tuần này anh cùng vợ mới cưới phải dính nhau như sam, chứ để người của cha mẹ biết hai người họ giả vờ thì chắc chắn hai ông bà sẽ còn quay lại trực tiếp canh chừng.
Cuối cùng Lôi Gia Hào cũng chỉ bất lực nằm dài ở nhà, hết đọc sách rồi lại tìm việc để chơi.
Lúc trợ lý của anh đến tìm còn phải bật cười, nói:
- Hào ca, anh thảm thật đó, lại bị nhốt một cách công khai như vậy.
- Im miệng và nói đi.
Lý Tân Lập ngơ ra một lúc... Kêu người ta im miệng, lại bảo người ta nói đi... Vậy là nên im hay nói?
- Hào ca, vậy em nên im hay nói?
- Đừng nói linh tinh nữa, nhanh!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.