Chương 2: Như thể không liên quan tới cô
Vương Khiết Băng (Yu)
16/04/2024
Đợi sau khi thống nhất mọi chuyện thì Lôi Gia Hào cũng để lại phương thức liên lạc cho cô, nhưng rồi sau đó lại bị cô ném sang một bên, khiến cho anh nhíu mày khó chịu, vì anh nghĩ rằng cô đang khinh bỉ và xem thường mình.
Nhưng sau đó cô tìm lấy điện thoại, nói:
- Lôi thiếu gia, anh có thể không thích tôi nhưng đừng sỉ nhục tôi.
- Tôi sỉ nhục cô bao giờ?
- Anh đưa chữ số cho một người mù, còn không phải sỉ nhục sao?
Nghe đến đây Lôi Gia Hào mới sực tỉnh hóa ra anh sai rồi, anh lại quên mất An Như Hinh không nhìn thấy đường. Nghĩ đến đây thì anh cũng nhận lấy điện thoại của cô rồi bấm số, vì mắt của cô không tiện nên điện thoại cô dùng cũng chỉ là dạng bàn phím rẻ tiền thôi. Đang bấm số thì đột nhiên Lôi Gia Hào lại không bấm nữa, anh còn trực tiếp ném điện thoại đi, rồi lại nói:
- Chút nữa tôi sẽ để lại một đặc trợ của tôi. Sau này muốn liên lạc thì tìm cô ấy là được.
- Không cần đâu, nhà tôi nhỏ, không có chỗ cho cô ấy ngủ lại.
- Yên tâm, cô ta thân thủ không tồi, ngủ trên cây cũng được.
Nói xong thì Lôi Gia Hào cũng không chờ An Như Hinh đồng ý mà đã nhanh chóng để lại người rồi rời đi, cô gái này cũng có chút luống cuống, đây có lẽ là lần đầu tiên họ gặp nhau... À không, đây chắc chắn là lần đầu họ gặp nhau, vậy mà tên chủ kia lại ném cô ấy ở đây rồi phủi mông đi... Cô ấy phải làm sao đây?
- Xin... Xin chào... Thiếu phu nhân...
- Ồ, chào. Tôi là An Như Hinh, còn cô?
- Tôi là Sơn Trà.
An Như Hinh cũng gật đầu, rồi thì phần chào hỏi tới đây cũng xem như là kết thúc trong viên mãn, hiện tại cô chỉ cần chờ ngày xuất giá nữa thôi.
Nhưng trong lúc An gia đang ăn cơm thì An Thải Thuần lại nhìn bà nội, nói:
- Mẹ nói gì? Anh cả không về, lần này là con gả con gái đó, anh ấy là trưởng bối vậy mà lại không về dự hôn lễ của cháu gái sao?
Bà nội cũng không nói gì, bà ấy chỉ nhàn nhạt ăn, sau đó mới nhìn con trai út, nói:
- Anh chị của con mất con gái, bây giờ con lại gả con gái... Làm sao tụi nó chịu nổi.
- Nực cười, hai người họ mất con gái là do họ vô dụng, tới con gái cũng không giữ được, lẽ nào chuyện họ mất con cũng đổ lỗi cho nhà con sao? Mẹ, anh cả làm vậy là đang muốn cắt đứt quan hệ anh em với con mà. Truyện Dị Giới
An Thải Thuần tức giận, Quách Tư Thấm thì im lặng, An Như Hảo thì sắp khóc rồi, bà nội nhìn thấy tâm trạng của con trai không tốt nên cũng không nói nữa. Ở trên dưới An gia đều biết hai thiếu gia nhà này không hợp nhau, lại trùng hợp là cưới vợ cùng một năm, mang thai cùng một năm nữa chứ, cho nên sự xích mích giữa hai nhà lại càng lớn. Họ luôn cạnh tranh gay gắt xem ai mới là gia chủ tiếp theo của An gia.
Nhưng rồi sau đó, khi con gái của họ chưa được một tuổi thì đã mất tích, họ đã tìm kiếm rất nhiều, nhưng kết quả nhận lại chỉ là trái đắng, cuối cùng năm đó cảnh sát đã kết án do bọn buôn người bắt cóc rồi diệt khẩu, đến thi thể cũng sớm hóa thành tro rồi.
Vì quá đau lòng nên hai vợ chồng con cả nhà họ An đã quyết định rời khỏi Đế Đô đi đến Los Angeles để lập nghiệp, từ đó đến nay cũng gần mười tám năm rồi, họ chưa hề quay về nơi này một lần nào... Và hình như lần này cũng vậy.
Lúc này Sơn Trà mới chú ý, vẻ mặt của An Như Hinh khi nói về chuyện của An gia rất bình thản, tựa như là chuyện này không hề liên quan tới cô, công việc... Đúng rồi, giống như là cô chỉ đang việc, mà việc của cô là đóng thật tốt vai trò tiểu thư nhà họ An, còn lại cô đều không muốn quản nữa.
Buổi tối đó An Như Hinh đã nhắm mắt ngủ rồi, nhưng cô lại không ngủ được, đi đến định mở cửa sổ thì bị Sơn Trà giữ lại, cô ấy có hơi hốt hoảng, nói:
- Thiếu phu nhân, cô đang làm gì vậy?
- À, tôi đang muốn hóng mát một chút thôi. Yên tâm đi, tôi sẽ không chết đâu.
Sơn Trà nghe vậy cũng yên tâm thả cô ra, sau khi mở cửa sổ thì An Như Hinh lại ngồi ở trên giường, cứ như thế mà nhắm mắt rồi im lặng không nói.
Nhưng đến một lúc, An Như Hinh lại nói:
- Không biết cảnh đêm ở nơi này thế nào nhỉ?
Sơn Trà nhìn qua một chút, sau đó nói:
- Đường vắng, ánh sáng của đèn đường cũng khá yếu ớt, chỉ có ánh trăng sáng và có rất nhiều sao, hôm nay là một đêm rất trong lành.
- Vậy sao? Nếu như tôi có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
- Thiếu phu nhân, mắt của cô... Là bẩm sinh sao?
- Không biết, từ khi tôi hiểu chuyện thì đã như vậy rồi.
Sơn Trà cũng không nói nữa, cô ấy vốn dĩ định đứng một bên để bảo vệ An Như Hinh, nhưng đột nhiên cô lại nói:
- Sơn Trà, đêm nay ngủ cùng tôi có được không?
Sơn Trà có hơi không hiểu, nhưng vẫn nhẹ giọng:
- Được.
#Yu~
Nhưng sau đó cô tìm lấy điện thoại, nói:
- Lôi thiếu gia, anh có thể không thích tôi nhưng đừng sỉ nhục tôi.
- Tôi sỉ nhục cô bao giờ?
- Anh đưa chữ số cho một người mù, còn không phải sỉ nhục sao?
Nghe đến đây Lôi Gia Hào mới sực tỉnh hóa ra anh sai rồi, anh lại quên mất An Như Hinh không nhìn thấy đường. Nghĩ đến đây thì anh cũng nhận lấy điện thoại của cô rồi bấm số, vì mắt của cô không tiện nên điện thoại cô dùng cũng chỉ là dạng bàn phím rẻ tiền thôi. Đang bấm số thì đột nhiên Lôi Gia Hào lại không bấm nữa, anh còn trực tiếp ném điện thoại đi, rồi lại nói:
- Chút nữa tôi sẽ để lại một đặc trợ của tôi. Sau này muốn liên lạc thì tìm cô ấy là được.
- Không cần đâu, nhà tôi nhỏ, không có chỗ cho cô ấy ngủ lại.
- Yên tâm, cô ta thân thủ không tồi, ngủ trên cây cũng được.
Nói xong thì Lôi Gia Hào cũng không chờ An Như Hinh đồng ý mà đã nhanh chóng để lại người rồi rời đi, cô gái này cũng có chút luống cuống, đây có lẽ là lần đầu tiên họ gặp nhau... À không, đây chắc chắn là lần đầu họ gặp nhau, vậy mà tên chủ kia lại ném cô ấy ở đây rồi phủi mông đi... Cô ấy phải làm sao đây?
- Xin... Xin chào... Thiếu phu nhân...
- Ồ, chào. Tôi là An Như Hinh, còn cô?
- Tôi là Sơn Trà.
An Như Hinh cũng gật đầu, rồi thì phần chào hỏi tới đây cũng xem như là kết thúc trong viên mãn, hiện tại cô chỉ cần chờ ngày xuất giá nữa thôi.
Nhưng trong lúc An gia đang ăn cơm thì An Thải Thuần lại nhìn bà nội, nói:
- Mẹ nói gì? Anh cả không về, lần này là con gả con gái đó, anh ấy là trưởng bối vậy mà lại không về dự hôn lễ của cháu gái sao?
Bà nội cũng không nói gì, bà ấy chỉ nhàn nhạt ăn, sau đó mới nhìn con trai út, nói:
- Anh chị của con mất con gái, bây giờ con lại gả con gái... Làm sao tụi nó chịu nổi.
- Nực cười, hai người họ mất con gái là do họ vô dụng, tới con gái cũng không giữ được, lẽ nào chuyện họ mất con cũng đổ lỗi cho nhà con sao? Mẹ, anh cả làm vậy là đang muốn cắt đứt quan hệ anh em với con mà. Truyện Dị Giới
An Thải Thuần tức giận, Quách Tư Thấm thì im lặng, An Như Hảo thì sắp khóc rồi, bà nội nhìn thấy tâm trạng của con trai không tốt nên cũng không nói nữa. Ở trên dưới An gia đều biết hai thiếu gia nhà này không hợp nhau, lại trùng hợp là cưới vợ cùng một năm, mang thai cùng một năm nữa chứ, cho nên sự xích mích giữa hai nhà lại càng lớn. Họ luôn cạnh tranh gay gắt xem ai mới là gia chủ tiếp theo của An gia.
Nhưng rồi sau đó, khi con gái của họ chưa được một tuổi thì đã mất tích, họ đã tìm kiếm rất nhiều, nhưng kết quả nhận lại chỉ là trái đắng, cuối cùng năm đó cảnh sát đã kết án do bọn buôn người bắt cóc rồi diệt khẩu, đến thi thể cũng sớm hóa thành tro rồi.
Vì quá đau lòng nên hai vợ chồng con cả nhà họ An đã quyết định rời khỏi Đế Đô đi đến Los Angeles để lập nghiệp, từ đó đến nay cũng gần mười tám năm rồi, họ chưa hề quay về nơi này một lần nào... Và hình như lần này cũng vậy.
Lúc này Sơn Trà mới chú ý, vẻ mặt của An Như Hinh khi nói về chuyện của An gia rất bình thản, tựa như là chuyện này không hề liên quan tới cô, công việc... Đúng rồi, giống như là cô chỉ đang việc, mà việc của cô là đóng thật tốt vai trò tiểu thư nhà họ An, còn lại cô đều không muốn quản nữa.
Buổi tối đó An Như Hinh đã nhắm mắt ngủ rồi, nhưng cô lại không ngủ được, đi đến định mở cửa sổ thì bị Sơn Trà giữ lại, cô ấy có hơi hốt hoảng, nói:
- Thiếu phu nhân, cô đang làm gì vậy?
- À, tôi đang muốn hóng mát một chút thôi. Yên tâm đi, tôi sẽ không chết đâu.
Sơn Trà nghe vậy cũng yên tâm thả cô ra, sau khi mở cửa sổ thì An Như Hinh lại ngồi ở trên giường, cứ như thế mà nhắm mắt rồi im lặng không nói.
Nhưng đến một lúc, An Như Hinh lại nói:
- Không biết cảnh đêm ở nơi này thế nào nhỉ?
Sơn Trà nhìn qua một chút, sau đó nói:
- Đường vắng, ánh sáng của đèn đường cũng khá yếu ớt, chỉ có ánh trăng sáng và có rất nhiều sao, hôm nay là một đêm rất trong lành.
- Vậy sao? Nếu như tôi có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
- Thiếu phu nhân, mắt của cô... Là bẩm sinh sao?
- Không biết, từ khi tôi hiểu chuyện thì đã như vậy rồi.
Sơn Trà cũng không nói nữa, cô ấy vốn dĩ định đứng một bên để bảo vệ An Như Hinh, nhưng đột nhiên cô lại nói:
- Sơn Trà, đêm nay ngủ cùng tôi có được không?
Sơn Trà có hơi không hiểu, nhưng vẫn nhẹ giọng:
- Được.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.