Chương 55: Viên mãn
Vương Khiết Băng (Yu)
30/04/2024
Lúc này Kiều Ái Hân cũng để lại không gian riêng cho con gái, cô đưa mắt nhìn Chu Khiết Quỳnh, sau đó lại nói:
- Lần trước ở công viên, cô định bắn tôi sao?
- Cô biết?
- Tôi từng là người kiếm thị, nên tai của tôi rất thính, nghe qua đã biết ở bên đó người rồi. Hơn nữa sau khi Luce đuổi theo thì cô sợ hãi bỏ lại, còn ném lại vũ khí, chứng tỏ đó là lần đầu tiên cô có ý định giết người.
Chu Khiết Quỳnh chỉ bật cười lớn, cô ta sống nhiều năm như vậy trên đời, vốn dĩ còn cho rằng không ai có thể hiểu mình, nhưng hình như An Như Hinh rất hiểu cô ta nhỉ?
- An Như Hinh, cô có biết tại sao tôi vẫn luôn ám ảnh anh Gia Hào không?
- Vì sao?
- Vì năm đó anh ấy đã đưa tay ra giúp đỡ tôi, anh ấy là ánh sáng hào quang trong lòng tôi, tôi vẫn luôn xem anh ấy là một đấng tối cao, cho nên…
- Cho nên cô cho rằng chẳng ai đủ tư cách ở bên cạnh anh ấy, đúng không?
Chu Khiết Quỳnh gật đầu.
Cô ta không phủ nhận bản thân cũng không đủ tư cách, nhưng nhìn đám con gái kia bao quanh Lôi Gia Hào cũng đủ khiến cho Chu Khiết Quỳnh cảm thấy nóng máu rồi.
Rõ ràng bọn họ đều không xứng mà! Nếu như đã vậy thì cô ta cũng chẳng cần phải nể nang ai cả, cứ trực tiếp ra tay là được rồi.
Lúc này An Như Hinh mới hiểu, thật ra tình cảm mà Chu Khiết Quỳnh giành cho Lôi Gia Hào không phải tình yêu, cũng không xem là sự chiếm hữu. Mà nó giống với một người hâm mộ cuồng nhiệt hơn. Nhìn ánh sáng hào quang ở trước mặt có bạn gái thì trong mắt những người hâm mộ quá khích đều thấy không xứng đáng, vì họ cho rằng thần tượng của mình xứng đáng được có nhiều thứ tốt hơn.
Dần dần, họ đã huyễn hoặc bản thân, họ tin rằng trên đời này chỉ có họ là đối xử tốt với thần tượng thôi, nên tuyệt đối sẽ nghiêm cấm thần tượng hẹn hò, yêu đương, nếu như có thể thì họ sẵn sàng phạm pháp để bảo vệ trong sạch cho thần tượng.
- Chu Khiết Quỳnh, vậy bây giờ cô có cảm nghĩ gì? Lôi Gia Hào đã kết hôn rồi, lại còn có con nữa chứ.
- Không nghĩ gì cả, từ sau khi bang Hồng Tước bị thanh trừng thì tôi đã từng nghĩ đến Lôi Gia Hào, nhưng mà cũng chỉ vô dụng mà thôi… Anh ấy sẽ không bao giờ giúp tôi.
- Vậy còn về Chu Thành Nhân thì sao?
- Anh trai… Tôi có lỗi với anh trai rất nhiều… Bang Hồng Tước là sự nghiệp cả đời của anh ấy, lại vì một đứa ngu ngốc như tôi mà tiêu tùng… Nếu như… Nếu như anh ấy từ bỏ tôi, ngay từ đầu hãy từ bỏ tôi thì anh ấy đã không rơi vào thế khốn khổ như hiện tại… Tại tôi… Đều tại tôi hại anh ấy…
Nghe đến đây thì An Như Hinh cũng mỉm cười, xem như Chu Khiết Quỳnh còn cứu được chứ không như Quách Tư Thấm kia.
- Nếu có một cơ hội để làm lại… Thì cô có muốn thay đổi nó không?
- Cô… Có ý gì?
Lúc này An Như Hinh liền bước đến cởi trói cho Chu Khiết Quỳnh, hành động của cô làm cho cô ta ngạc nhiên, còn không dám tin vào mắt mình nữa mà.
Đến đây, Chu Khiết Quỳnh lại nói.
- Cô không sợ tôi bóp chết cô sao?
- Cô không dám đâu, vì nơi này là địa bàn của tôi.
- Ha, quả nhiên là thông minh, thảo nào anh Gia Hào lại yêu cô như vậy.
Nghe đến đây thì An Như Hinh cũng chỉ mỉm cười mà không đáp, nhưng rồi sau đó cô lại nhìn Chu Khiết Quỳnh, nói:
- Hiện tại Chu Thành Nhân đang ở Los Angeles, giúp cha tôi đảm nhận vài vị trí ở Atula hội. Anh ta không chết, cũng không bị phong sát…
Dừng một chút, An Như Hinh lại nói:
- Nếu cô đồng ý buông bỏ hết tất cả… Thì tôi có thể giúp cô ra nước ngoài đoàn tụ với anh trai.
- Cô… Giúp tôi thật sao?
- Cứ xem như là tôi tích đức cho con mình đi.
Chu Khiết Quỳnh nhìn An Như Hinh, sau đó cô ta lại bật cười, liền nói:
- Tôi không biết nên nói cô lương thiện hay mắng cô ngu ngốc nữa. Rõ ràng tôi đã luôn gây khó dễ cho cô, còn suýt giết cô… Nhưng tại sao cô lại chọn giúp tôi chứ?
An Như Hinh giả vờ nghĩ ngợi một lúc, sau đó lại nói:
- Chắc là vì cảm ơn cô. Nếu những năm qua không có cô, thì tôi và anh ấy cũng sẽ không thể ở bên nhau rồi.
Chu Khiết Quỳnh bĩu môi, thật sự mỉa mai mà.
Cuối cùng thì Chu Khiết Quỳnh cũng đã được An Như Hinh đưa ra nước ngoài đoàn tụ với anh trai, cô không phải lương thiện hay ngu ngốc, nhưng cô nhìn ra được Chu Khiết Quỳnh không thật sự xấu. Vì nếu như cô ta chấp mê bất ngộ như Quách Tư Thấm, thì có lẽ vào thời khắc kia đã bóp còi giết cô rồi.
Nghĩ lại… Ông Trời có đất hiếu sinh, cô cũng phải tích phúc đức cho con trai của mình chứ.
[…]
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng An Như Hinh cũng có thể về nhà ôm con trai đi ngủ rồi chứ, nhưng đâu ai mà ngờ.
An Như Hinh vừa về đến nhà thì đã thấy đèn đóm trong nhà đã tắt hết rồi, vốn dĩ cô còn nghĩ rằng hôm nay mọi người bận việc nên đã ra ngoài.
Cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đi thẳng lên phòng định tắm rửa, nhưng đúng lúc này thì một ánh sáng đã nhem nhóm từ phía nhà bếp đi ra, xuất hiện trước mặt cô chính là Lôi Gia Hào, sau đó ánh đèn cũng được thắp lên bằng nến… Gương mặt của An Như Hinh bày ra biểu cảm không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng rồi Lôi Gia Hào cũng đi đến, anh nhẹ nhàng nói:
- Mặc dù đã qua mấy tháng rồi nhưng anh vẫn cùng em tổ chức… Chúc mừng kỉ niệm một năm ngày cưới, bà xã.
An Như Hinh không tin vào tai mình, nhanh như vậy mà cô cùng Lôi Gia Hào đã kết hôn một năm rồi á? Không đúng… Nói đúng hơn thì đã gần hai năm rồi mới đúng nhỉ.
Nhắc mới nhớ, An Như Hinh lại nhíu mày nhìn anh, nói:
- Anh không nhắc em cũng quên mất… Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, con cũng sắp biết nói rồi… Khi nào chúng ta ly hôn?
Lôi Gia Hào chỉ biết thở dài chán nản, vợ anh lại bắt đầu lời nhạc “khi nào ly hôn” rồi đấy.
Ngay lúc này, anh liền trực tiếp đặt bánh kem xuống một bên, sau đó mặc kệ nến đang được thắp, thức ăn đang được bày kia, nhanh chóng vác vợ lên phòng, lại nói:
- Đợi khi nào em sinh đủ cho anh mười đứa rồi tính tiếp!
- Ah! Này! Em không phải heo đâu nhé!
- Ừ ừ ừ, vậy thì em đừng hòng nói đến chuyện ly hôn, cả đời này em cũng không có cửa ly hôn với anh đâu!
An Như Hinh cũng chỉ phì cười, thật ra cô cũng chỉ là trêu chọc anh một chút thôi mà, chứ trong lòng cô đã sớm không nghĩ đến chuyện đó rồi.
Nhưng mà… Để cho thời gian hôn nhân thú vị một chút, thì cô quyết định là không nói, cô muốn Lôi Gia Hào sống trong lo sợ.
Vì người đời thường nói mà… Kẻ tàn ác thướng sống thảnh thơi, cô chính là muốn sống thảnh thơi nên bắt buộc phải tàn ác.
Thấy cũng tội chồng, mà tôi cũng kệ, cô vui là được rồi, còn Lôi Gia Hào có vui hay không thì cô không chắc nữa.
[HOÀN TRUYỆN]
#Yu~
- Lần trước ở công viên, cô định bắn tôi sao?
- Cô biết?
- Tôi từng là người kiếm thị, nên tai của tôi rất thính, nghe qua đã biết ở bên đó người rồi. Hơn nữa sau khi Luce đuổi theo thì cô sợ hãi bỏ lại, còn ném lại vũ khí, chứng tỏ đó là lần đầu tiên cô có ý định giết người.
Chu Khiết Quỳnh chỉ bật cười lớn, cô ta sống nhiều năm như vậy trên đời, vốn dĩ còn cho rằng không ai có thể hiểu mình, nhưng hình như An Như Hinh rất hiểu cô ta nhỉ?
- An Như Hinh, cô có biết tại sao tôi vẫn luôn ám ảnh anh Gia Hào không?
- Vì sao?
- Vì năm đó anh ấy đã đưa tay ra giúp đỡ tôi, anh ấy là ánh sáng hào quang trong lòng tôi, tôi vẫn luôn xem anh ấy là một đấng tối cao, cho nên…
- Cho nên cô cho rằng chẳng ai đủ tư cách ở bên cạnh anh ấy, đúng không?
Chu Khiết Quỳnh gật đầu.
Cô ta không phủ nhận bản thân cũng không đủ tư cách, nhưng nhìn đám con gái kia bao quanh Lôi Gia Hào cũng đủ khiến cho Chu Khiết Quỳnh cảm thấy nóng máu rồi.
Rõ ràng bọn họ đều không xứng mà! Nếu như đã vậy thì cô ta cũng chẳng cần phải nể nang ai cả, cứ trực tiếp ra tay là được rồi.
Lúc này An Như Hinh mới hiểu, thật ra tình cảm mà Chu Khiết Quỳnh giành cho Lôi Gia Hào không phải tình yêu, cũng không xem là sự chiếm hữu. Mà nó giống với một người hâm mộ cuồng nhiệt hơn. Nhìn ánh sáng hào quang ở trước mặt có bạn gái thì trong mắt những người hâm mộ quá khích đều thấy không xứng đáng, vì họ cho rằng thần tượng của mình xứng đáng được có nhiều thứ tốt hơn.
Dần dần, họ đã huyễn hoặc bản thân, họ tin rằng trên đời này chỉ có họ là đối xử tốt với thần tượng thôi, nên tuyệt đối sẽ nghiêm cấm thần tượng hẹn hò, yêu đương, nếu như có thể thì họ sẵn sàng phạm pháp để bảo vệ trong sạch cho thần tượng.
- Chu Khiết Quỳnh, vậy bây giờ cô có cảm nghĩ gì? Lôi Gia Hào đã kết hôn rồi, lại còn có con nữa chứ.
- Không nghĩ gì cả, từ sau khi bang Hồng Tước bị thanh trừng thì tôi đã từng nghĩ đến Lôi Gia Hào, nhưng mà cũng chỉ vô dụng mà thôi… Anh ấy sẽ không bao giờ giúp tôi.
- Vậy còn về Chu Thành Nhân thì sao?
- Anh trai… Tôi có lỗi với anh trai rất nhiều… Bang Hồng Tước là sự nghiệp cả đời của anh ấy, lại vì một đứa ngu ngốc như tôi mà tiêu tùng… Nếu như… Nếu như anh ấy từ bỏ tôi, ngay từ đầu hãy từ bỏ tôi thì anh ấy đã không rơi vào thế khốn khổ như hiện tại… Tại tôi… Đều tại tôi hại anh ấy…
Nghe đến đây thì An Như Hinh cũng mỉm cười, xem như Chu Khiết Quỳnh còn cứu được chứ không như Quách Tư Thấm kia.
- Nếu có một cơ hội để làm lại… Thì cô có muốn thay đổi nó không?
- Cô… Có ý gì?
Lúc này An Như Hinh liền bước đến cởi trói cho Chu Khiết Quỳnh, hành động của cô làm cho cô ta ngạc nhiên, còn không dám tin vào mắt mình nữa mà.
Đến đây, Chu Khiết Quỳnh lại nói.
- Cô không sợ tôi bóp chết cô sao?
- Cô không dám đâu, vì nơi này là địa bàn của tôi.
- Ha, quả nhiên là thông minh, thảo nào anh Gia Hào lại yêu cô như vậy.
Nghe đến đây thì An Như Hinh cũng chỉ mỉm cười mà không đáp, nhưng rồi sau đó cô lại nhìn Chu Khiết Quỳnh, nói:
- Hiện tại Chu Thành Nhân đang ở Los Angeles, giúp cha tôi đảm nhận vài vị trí ở Atula hội. Anh ta không chết, cũng không bị phong sát…
Dừng một chút, An Như Hinh lại nói:
- Nếu cô đồng ý buông bỏ hết tất cả… Thì tôi có thể giúp cô ra nước ngoài đoàn tụ với anh trai.
- Cô… Giúp tôi thật sao?
- Cứ xem như là tôi tích đức cho con mình đi.
Chu Khiết Quỳnh nhìn An Như Hinh, sau đó cô ta lại bật cười, liền nói:
- Tôi không biết nên nói cô lương thiện hay mắng cô ngu ngốc nữa. Rõ ràng tôi đã luôn gây khó dễ cho cô, còn suýt giết cô… Nhưng tại sao cô lại chọn giúp tôi chứ?
An Như Hinh giả vờ nghĩ ngợi một lúc, sau đó lại nói:
- Chắc là vì cảm ơn cô. Nếu những năm qua không có cô, thì tôi và anh ấy cũng sẽ không thể ở bên nhau rồi.
Chu Khiết Quỳnh bĩu môi, thật sự mỉa mai mà.
Cuối cùng thì Chu Khiết Quỳnh cũng đã được An Như Hinh đưa ra nước ngoài đoàn tụ với anh trai, cô không phải lương thiện hay ngu ngốc, nhưng cô nhìn ra được Chu Khiết Quỳnh không thật sự xấu. Vì nếu như cô ta chấp mê bất ngộ như Quách Tư Thấm, thì có lẽ vào thời khắc kia đã bóp còi giết cô rồi.
Nghĩ lại… Ông Trời có đất hiếu sinh, cô cũng phải tích phúc đức cho con trai của mình chứ.
[…]
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng An Như Hinh cũng có thể về nhà ôm con trai đi ngủ rồi chứ, nhưng đâu ai mà ngờ.
An Như Hinh vừa về đến nhà thì đã thấy đèn đóm trong nhà đã tắt hết rồi, vốn dĩ cô còn nghĩ rằng hôm nay mọi người bận việc nên đã ra ngoài.
Cũng không nghĩ ngợi nhiều mà đi thẳng lên phòng định tắm rửa, nhưng đúng lúc này thì một ánh sáng đã nhem nhóm từ phía nhà bếp đi ra, xuất hiện trước mặt cô chính là Lôi Gia Hào, sau đó ánh đèn cũng được thắp lên bằng nến… Gương mặt của An Như Hinh bày ra biểu cảm không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng rồi Lôi Gia Hào cũng đi đến, anh nhẹ nhàng nói:
- Mặc dù đã qua mấy tháng rồi nhưng anh vẫn cùng em tổ chức… Chúc mừng kỉ niệm một năm ngày cưới, bà xã.
An Như Hinh không tin vào tai mình, nhanh như vậy mà cô cùng Lôi Gia Hào đã kết hôn một năm rồi á? Không đúng… Nói đúng hơn thì đã gần hai năm rồi mới đúng nhỉ.
Nhắc mới nhớ, An Như Hinh lại nhíu mày nhìn anh, nói:
- Anh không nhắc em cũng quên mất… Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, con cũng sắp biết nói rồi… Khi nào chúng ta ly hôn?
Lôi Gia Hào chỉ biết thở dài chán nản, vợ anh lại bắt đầu lời nhạc “khi nào ly hôn” rồi đấy.
Ngay lúc này, anh liền trực tiếp đặt bánh kem xuống một bên, sau đó mặc kệ nến đang được thắp, thức ăn đang được bày kia, nhanh chóng vác vợ lên phòng, lại nói:
- Đợi khi nào em sinh đủ cho anh mười đứa rồi tính tiếp!
- Ah! Này! Em không phải heo đâu nhé!
- Ừ ừ ừ, vậy thì em đừng hòng nói đến chuyện ly hôn, cả đời này em cũng không có cửa ly hôn với anh đâu!
An Như Hinh cũng chỉ phì cười, thật ra cô cũng chỉ là trêu chọc anh một chút thôi mà, chứ trong lòng cô đã sớm không nghĩ đến chuyện đó rồi.
Nhưng mà… Để cho thời gian hôn nhân thú vị một chút, thì cô quyết định là không nói, cô muốn Lôi Gia Hào sống trong lo sợ.
Vì người đời thường nói mà… Kẻ tàn ác thướng sống thảnh thơi, cô chính là muốn sống thảnh thơi nên bắt buộc phải tàn ác.
Thấy cũng tội chồng, mà tôi cũng kệ, cô vui là được rồi, còn Lôi Gia Hào có vui hay không thì cô không chắc nữa.
[HOÀN TRUYỆN]
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.