Chương 4: Hoa Tai
Tô Tiền Tiền
15/01/2024
Nhanh chóng quay lại tầng 27, ban đầu Minh Dao muốn tận tay giết chết cô bạn thân này, nhưng anh trai của cô bạn rất nhiệt tình và lịch sự tiếp đãi cô, làm cho Minh Dao hơi xấu hổ khi ủ mưu muốn hạ độc thủ em gái người ta.
Thế là cô đành phải nuốt chuyện này ngược trở về trong bụng, lơ đãng ngồi chơi cùng 2 anh em.
Ba giờ chiều, Minh Dao đứng dậy nói rằng cô phải trở lại trường học, nhưng Giản Ninh đã nắm lấy tay của cô:
“Đừng mà, ngồi chơi với mình một lát đi”.
Đang nói, Giản Ninh đột nhiên chỉ vào tai của Minh Dao:
“Hoa tai của cậu đâu?”
Minh Dao sửng sốt, theo bản năng sờ sờ vành tai, lúc này mới phát hiện không biết mình làm rơi một bên hoa tai từ khi nào.
Hai người lập tức tìm một vòng trong phòng anh trai, sau đó quay về phòng Giản Ninh ở tầng 19 tiếp tục tìm, nhưng đều không thấy bóng dáng chiếc hoa tai đâu.
“Quên đi, rơi rồi thì thôi”.
Minh Dao tháo chiếc còn lại:
“Dù sao nó cũng không đắt”.
Nhưng trong lòng Giản Ninh rất buồn, Minh Dao vì tới gặp cô nàng nên mới làm mất hoa tai, vậy là cô ấy lập tức nảy ra chủ ý:
“Vừa rồi anh của mình nói buổi tối ở tầng ba của khách sạn có tổ chức triển lãm trang sức, chúng ta đi xem một chút đi, có thể sẽ có những kiểu dáng đẹp, cậu xem như mình bồi thường nha!”
Minh Dao không để tâm việc chiếc hoa tai bị rơi mất, cô vẫn đang đắm chìm trong sự xấu hổ vì gọi nhầm người, đối với câu nói đột ngột và lỗ mãng kia của mình “Anh trai, chào anh” vẫn còn canh cánh trong lòng.
Cô thậm chí còn không có mặt mũi để nhớ lại biểu hiện của người đàn ông lần thứ hai.
Nhưng cô càng không muốn nghĩ về nó, hình ảnh đó lại càng hiện lên trong đầu.
Đôi mắt anh ta nhìn cô như đang nhìn một đứa bệnh thần kinh chậm phát triển.
Minh Dao dựa lưng vào ghế sofa và nhắm mắt lại, cố gắng xóa tất cả những chuyện này trong trí nhớ của mình. Dù sao bọn họ đều là khách qua đường, cái loại không nhìn thấy sông hồ sau khi rời khỏi khách sạn cũng không cần để trong lòng.
Cuộc đời ai mà chẳng trải qua một vài phút xấu hổ chứ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Minh Dao vực dậy tinh thần, ngồi thẳng lưng hỏi Giản Ninh:
“Buổi triễn lãm lúc mấy giờ?”
Thực ra, ban đầu Minh Dao không có hứng thú lắm với loại triển lãm này, lý do thôi thúc cô ở lại với Giản Ninh là ngoài yêu cầu của cô bạn thân, còn có một điểm quan trọng nhất –
Trong “When I Love You” mà cô thử vai, nhân vật Lâm Vân Vân cũng có một cảnh cùng nam chính Cố Viễn tham gia triển lãm trang sức.
Cho nên Minh Dao mới đồng ý ở lại, coi như là làm quen với bầu không khí triển lãm này vậy, cũng coi như trải nghiệm thực tế, chờ đến lúc chính thức khởi quay cũng có thể bình tĩnh hơn một chút.
*
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chả mấy chốc đã đến bảy giờ tối.
Minh Dao và Giản Ninh lên tầng ba, bước vào phòng triển lãm sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký ở cửa.
Buổi trình diễn tối nay tại khách sạn Châu Dật là một thương hiệu trang sức cao cấp nổi tiếng ở Bắc Âu. Khách tham dự chủ yếu là những quý bà hoặc tiểu thư giàu có như Giản Ninh hay những người nổi tiếng, và cũng có những vị khách như Minh Dao, kiểu người thường không tích cực chi tiêu.
Nhưng trên thực tế, khi Minh Dao còn nhỏ, cô cũng đã có một thời gian ngắn là một thiên kim tiểu thư được nhiều người thương yêu.
Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết ngoài ý muốn của cha của cô, mẹ cô do thương tâm mà ở ẩn khiến cuộc sống của Minh Dao thay đổi chóng mặt.
Minh Dao giờ đã quay trở lại con đường diễn xuất mà mẹ cô đã theo đuổi, ngoài ý thích của bản thân, cô còn muốn thực hiện ước mơ chưa thành của mẹ.
Phòng triển lãm ở tầng ba được trang trí rất tinh xảo, sang trọng, có dàn nhạc giao hưởng diễn tấu, hoa tươi được chuyển đến bằng đường hàng không, khắp nơi đều lộ ra những chi tiết cao cấp.
Giản Ninh rất hào hứng khi thưởng thức những món đồ trang sức đang được trưng bày, Minh Dao chăm chú đánh giá xung quanh, quan sát thần thái và động tác của những người tham gia triển lãm, ghi nhớ từng biểu cảm một.
Hai người bước đến một tủ kính trong suốt, mắt của Giản Ninh chợt sáng lên:
“Hoa tai này đẹp quá, Dao Dao cậu thích không?”
Minh Dao nhìn vào đôi hoa tai đang được trưng bày.
Phần trên của hoa tai được tạo hình con bướm, phần dưới được thiết kế một chuỗi tua rua kim cương, rất đặc biệt và cũng rất ý nghĩa.
Thật sự rất đẹp.
Nhưng nhĩn kỹ lại, giá cả cũng đẹp tương đương, 18,000.
Dù chuẩn bị xuất đạo ra đóng phim, thỉnh thoảng cũng phải sắm một vài thương hiệu nổi tiếng, nhưng một đôi hoa tai có giá gần 20.000 NDT, quả là quá lãng phí đối với một người mới chưa có tên tuổi như cô.
Nhân viên bán hàng nhân cơ hội nhiệt tình giới thiệu:
“Đây là chiếc hoa tai cao cấp nhất trong buổi triển lãm của chúng tôi tối nay. Nó được một nghệ nhân bậc thầy sử dụng kim cương hoàn mỹ để hoàn thành trong suốt nửa năm. Không có chiếc thứ hai trên thị trường.”
Minh Dao cười cười, đang định mở miệng từ chối, đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ truyền đến từ sau lưng:
“Nếu thích thì gói lại đi, Minh Dao của chúng ta không thiếu chút tiền này”.
Minh Dao và Giản Ninh cùng quay đầu lại.
Oan gia ngõ hẹp, người vừa nói chuyện vậy mà lại là Trần Dung.
Thế là cô đành phải nuốt chuyện này ngược trở về trong bụng, lơ đãng ngồi chơi cùng 2 anh em.
Ba giờ chiều, Minh Dao đứng dậy nói rằng cô phải trở lại trường học, nhưng Giản Ninh đã nắm lấy tay của cô:
“Đừng mà, ngồi chơi với mình một lát đi”.
Đang nói, Giản Ninh đột nhiên chỉ vào tai của Minh Dao:
“Hoa tai của cậu đâu?”
Minh Dao sửng sốt, theo bản năng sờ sờ vành tai, lúc này mới phát hiện không biết mình làm rơi một bên hoa tai từ khi nào.
Hai người lập tức tìm một vòng trong phòng anh trai, sau đó quay về phòng Giản Ninh ở tầng 19 tiếp tục tìm, nhưng đều không thấy bóng dáng chiếc hoa tai đâu.
“Quên đi, rơi rồi thì thôi”.
Minh Dao tháo chiếc còn lại:
“Dù sao nó cũng không đắt”.
Nhưng trong lòng Giản Ninh rất buồn, Minh Dao vì tới gặp cô nàng nên mới làm mất hoa tai, vậy là cô ấy lập tức nảy ra chủ ý:
“Vừa rồi anh của mình nói buổi tối ở tầng ba của khách sạn có tổ chức triển lãm trang sức, chúng ta đi xem một chút đi, có thể sẽ có những kiểu dáng đẹp, cậu xem như mình bồi thường nha!”
Minh Dao không để tâm việc chiếc hoa tai bị rơi mất, cô vẫn đang đắm chìm trong sự xấu hổ vì gọi nhầm người, đối với câu nói đột ngột và lỗ mãng kia của mình “Anh trai, chào anh” vẫn còn canh cánh trong lòng.
Cô thậm chí còn không có mặt mũi để nhớ lại biểu hiện của người đàn ông lần thứ hai.
Nhưng cô càng không muốn nghĩ về nó, hình ảnh đó lại càng hiện lên trong đầu.
Đôi mắt anh ta nhìn cô như đang nhìn một đứa bệnh thần kinh chậm phát triển.
Minh Dao dựa lưng vào ghế sofa và nhắm mắt lại, cố gắng xóa tất cả những chuyện này trong trí nhớ của mình. Dù sao bọn họ đều là khách qua đường, cái loại không nhìn thấy sông hồ sau khi rời khỏi khách sạn cũng không cần để trong lòng.
Cuộc đời ai mà chẳng trải qua một vài phút xấu hổ chứ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Minh Dao vực dậy tinh thần, ngồi thẳng lưng hỏi Giản Ninh:
“Buổi triễn lãm lúc mấy giờ?”
Thực ra, ban đầu Minh Dao không có hứng thú lắm với loại triển lãm này, lý do thôi thúc cô ở lại với Giản Ninh là ngoài yêu cầu của cô bạn thân, còn có một điểm quan trọng nhất –
Trong “When I Love You” mà cô thử vai, nhân vật Lâm Vân Vân cũng có một cảnh cùng nam chính Cố Viễn tham gia triển lãm trang sức.
Cho nên Minh Dao mới đồng ý ở lại, coi như là làm quen với bầu không khí triển lãm này vậy, cũng coi như trải nghiệm thực tế, chờ đến lúc chính thức khởi quay cũng có thể bình tĩnh hơn một chút.
*
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chả mấy chốc đã đến bảy giờ tối.
Minh Dao và Giản Ninh lên tầng ba, bước vào phòng triển lãm sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký ở cửa.
Buổi trình diễn tối nay tại khách sạn Châu Dật là một thương hiệu trang sức cao cấp nổi tiếng ở Bắc Âu. Khách tham dự chủ yếu là những quý bà hoặc tiểu thư giàu có như Giản Ninh hay những người nổi tiếng, và cũng có những vị khách như Minh Dao, kiểu người thường không tích cực chi tiêu.
Nhưng trên thực tế, khi Minh Dao còn nhỏ, cô cũng đã có một thời gian ngắn là một thiên kim tiểu thư được nhiều người thương yêu.
Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết ngoài ý muốn của cha của cô, mẹ cô do thương tâm mà ở ẩn khiến cuộc sống của Minh Dao thay đổi chóng mặt.
Minh Dao giờ đã quay trở lại con đường diễn xuất mà mẹ cô đã theo đuổi, ngoài ý thích của bản thân, cô còn muốn thực hiện ước mơ chưa thành của mẹ.
Phòng triển lãm ở tầng ba được trang trí rất tinh xảo, sang trọng, có dàn nhạc giao hưởng diễn tấu, hoa tươi được chuyển đến bằng đường hàng không, khắp nơi đều lộ ra những chi tiết cao cấp.
Giản Ninh rất hào hứng khi thưởng thức những món đồ trang sức đang được trưng bày, Minh Dao chăm chú đánh giá xung quanh, quan sát thần thái và động tác của những người tham gia triển lãm, ghi nhớ từng biểu cảm một.
Hai người bước đến một tủ kính trong suốt, mắt của Giản Ninh chợt sáng lên:
“Hoa tai này đẹp quá, Dao Dao cậu thích không?”
Minh Dao nhìn vào đôi hoa tai đang được trưng bày.
Phần trên của hoa tai được tạo hình con bướm, phần dưới được thiết kế một chuỗi tua rua kim cương, rất đặc biệt và cũng rất ý nghĩa.
Thật sự rất đẹp.
Nhưng nhĩn kỹ lại, giá cả cũng đẹp tương đương, 18,000.
Dù chuẩn bị xuất đạo ra đóng phim, thỉnh thoảng cũng phải sắm một vài thương hiệu nổi tiếng, nhưng một đôi hoa tai có giá gần 20.000 NDT, quả là quá lãng phí đối với một người mới chưa có tên tuổi như cô.
Nhân viên bán hàng nhân cơ hội nhiệt tình giới thiệu:
“Đây là chiếc hoa tai cao cấp nhất trong buổi triển lãm của chúng tôi tối nay. Nó được một nghệ nhân bậc thầy sử dụng kim cương hoàn mỹ để hoàn thành trong suốt nửa năm. Không có chiếc thứ hai trên thị trường.”
Minh Dao cười cười, đang định mở miệng từ chối, đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ truyền đến từ sau lưng:
“Nếu thích thì gói lại đi, Minh Dao của chúng ta không thiếu chút tiền này”.
Minh Dao và Giản Ninh cùng quay đầu lại.
Oan gia ngõ hẹp, người vừa nói chuyện vậy mà lại là Trần Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.