Chương 11: Lại Gặp Mặt
Tô Tiền Tiền
18/01/2024
“Nghe nói phim mới của đạo diễn Tống chỉ định em làm nhân vật nữ số 2?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đúng là vậy ạ”.
“Không có gì bất ngờ xảy ra?” Điền An Ni nghe ra được hàm ý:
“Cái gì gọi là bất ngờ?”
Minh Dao ngập ngừng một chút, thành thật thừa nhận:
“Em đã đến buổi thử vai lần thứ năm cách đây vài ngày, đạo diễn Tống cảm thấy em vẫn còn chưa nắm chắc về nhân vật. Em nghĩ nếu em còn không tìm được cảm giác trước khi phim bấm máy, đạo diễn Tống có khả năng sẽ thay đổi người”.
Nghe xong, Điền An Ni suy nghĩ một chút:
“Bộ phim của đạo diễn Tống nhất định phải diễn, có gì chị sẽ hỏi thăm tình hình”.
Minh Dao gật gật đầu.
Điền An Ni đi vào nhà vệ sinh, khi quay lại, chị ấy thần thần bí bí nói với Minh Dao:
“Trang điểm lại một chút, chị dẫn em đi gặp người”.
“Ai ạ?”
“Đừng hỏi, nhanh nhanh”.
Biết rằng Điền An Ni làm vậy nhất định có lý do, Minh Dao cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn chỉnh trang lại dung mạo của mình.
Đi qua hành lang gấp khúc có lối thiết kế cổ điển, trang nhã, họ dừng lại trước cửa của một phòng ăn khác.
Điền An Ni gõ cửa, người phục vụ bên trong mở cửa ra, chị ấy cười nói:
“Tôi tới chào hỏi Tưởng tổng”.
Nhân viên phục vụ còn chưa kịp xin chỉ thị từ bên trong, Điền An Ni đã thò người vào:
“Tưởng tổng, thật trùng hợp?”
Người bên trong và Điền An Ni rõ ràng là quen biết nhau, sau màn chào hỏi này, Điền An Ni liền kéo tay Minh Dao vào phòng.
Điền An Ni ăn nói khéo léo, lão luyện, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, rất thoải mái.
“Dao Dao, lại đây, chào hỏi một chút, đây là Tưởng tổng của truyền thông Á Thịnh”.
Minh Dao khẽ ngước mắt lên nhìn người đàn ông mà An Ni đang chỉ vào.
Cô biết người này, bàn tay vàng trong làng giải trí, là nhà đầu tư, nâng ai người đó sẽ nổi tiếng, rất nhiều đàn anh đàn chị của Minh Dao đã ký hợp đồng với anh ta.
Minh Dao lễ phép gật đầu:
“Chào anh, Tưởng tổng”.
Cô vừa nói xong, đã nghe thấy Điền An Ni nói:
“Còn có vị này, Kỳ tổng của khách sạn Châu Dật”.
Minh Dao đang định lặp lại lời chào, đột nhiên thần sắc chấn động.
Châu Dật? Kỳ tổng?
Chẳng lẽ……….
Cô ngẩng đầu theo bản năng, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt người đàn ông đang đối diện mình.
……….Hoá ra là anh ấy.
Kỳ Tự lạnh nhạt nhìn cô, dường như đang chờ cô gọi tên mình.
Minh Dao ngẩn người trong vài giây, nhưng cô vẫn giữ vững lý trí và nói:
“Chào Kỳ tổng.”
Kỳ Tự im lặng trong chốc lát, đắc ý cười nói:
“Xin chào.”
Lúc sau Điền An Ni liền phát huy tài ăn nói của người đại diện có bàn tay vàng. Trong lúc nói chuyện chị ấy cũng để lộ ra việc Minh Dao đã ký hợp đồng với Studio của mình.
Trong suốt quá trình Minh Dao đều ngồi một bên im lặng, không nói chen vào câu nào.
Thứ nhất, luận theo cấp bậc ở đây không đến phiên cô lên tiếng.
Thứ hai, cô im lặng cũng hy vọng Kỳ Tự có thể đừng nói những chuyện không rõ ràng giữa cô và anh ra ở đây.
May mắn là Kỳ Tự thực sự rất ít nói, chỉ là thỉnh thoảng khi Tưởng Vũ Hách và Điền An Ni đang nói chuyện, anh ấy lại như có như không liếc mắt nhìn Minh Dao một cái.
Lại rất nhanh phục hồi như cũ.
Ở lại được vài phút, Điền An Ni thức thời đứng dậy chào tạm biệt, sau đó chị ấy còn thanh toán hóa đơn cho họ, xử sự rất linh hoạt, khéo léo.
Trên đường trở lại phòng ăn của mình, Điền An Ni thẳng thắn khen ngợi Minh Dao rằng hôm nay cô thật may mắn.
“Giữa hai người này bất luận là em làm vừa lòng ai đều sẽ có vô số tài nguyên.”
Minh Dao khó hiểu:
“SG không phải làm khách sạn sao, lại không nhúng tay vào giới giải trí.”
Điền An Ni đang đi bỗng dừng lại, nhìn Minh Dao.
“Không nhúng tay vào làng giải trí thì có sao? Người ta là một trong năm tập đoàn tài chính lớn nhất Trung Quốc, có hơn mười thương hiệu khách sạn trực thuộc SG, khách sạn năm sao ở Bắc Kinh đều là SG, chưa kể các resort trên toàn thế giới. Họ muốn can thiệp vào giới giải trí thì chỉ mất mấy giây, hơn nữa Kỳ Tự là con trưởng của Kỳ gia, sớm muộn gì cũng nắm quyền toàn bộ tập đoàn. Điều quan trọng nhất là anh ấy có mối quan hệ rất tốt với Tưởng Vũ Hách, còn thân hơn cả em trai mình”.
“……….”
“Nhưng những gì chị nói vừa rồi là thuận miệng thôi, ít nhất hai người này cũng rất khó giao tiếp.”
Điền An Ni lắc đầu và tiếp tục nói tiếp:
“Theo hiểu biết của chị thì những người phụ nữ có chủ ý tiếp cận họ đều thất bại, đặc biệt là Kỳ Tự, nghe nói trước kia có —“
Cuối cùng khi nghe được chuyện phiếm muốn nghe, Minh Dao lập tức dựng thẳng lỗ tai.
Nhưng mà Điền An Ni đột nhiên chuyển biến:
“Quên đi, em lo đóng phim cho tốt, những chuyện khác không cần lo lắng, chị sẽ giúp em sắp xếp chu toàn”.
“……….”
Chị hai à chị nói chuyện bát quái có thể có đầu có đuôi hay không!
Nhưng cho dù Điền An Ni chưa nói xong, đại khái Minh Dao cũng có thể đoán được chị ấy muốn nói gì.
Đơn giản là tình sử trước đây có chút khắc cốt ghi tâm, nên hiện tại anh ta đã miễn dịch đối với phụ nữ.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đúng là vậy ạ”.
“Không có gì bất ngờ xảy ra?” Điền An Ni nghe ra được hàm ý:
“Cái gì gọi là bất ngờ?”
Minh Dao ngập ngừng một chút, thành thật thừa nhận:
“Em đã đến buổi thử vai lần thứ năm cách đây vài ngày, đạo diễn Tống cảm thấy em vẫn còn chưa nắm chắc về nhân vật. Em nghĩ nếu em còn không tìm được cảm giác trước khi phim bấm máy, đạo diễn Tống có khả năng sẽ thay đổi người”.
Nghe xong, Điền An Ni suy nghĩ một chút:
“Bộ phim của đạo diễn Tống nhất định phải diễn, có gì chị sẽ hỏi thăm tình hình”.
Minh Dao gật gật đầu.
Điền An Ni đi vào nhà vệ sinh, khi quay lại, chị ấy thần thần bí bí nói với Minh Dao:
“Trang điểm lại một chút, chị dẫn em đi gặp người”.
“Ai ạ?”
“Đừng hỏi, nhanh nhanh”.
Biết rằng Điền An Ni làm vậy nhất định có lý do, Minh Dao cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn chỉnh trang lại dung mạo của mình.
Đi qua hành lang gấp khúc có lối thiết kế cổ điển, trang nhã, họ dừng lại trước cửa của một phòng ăn khác.
Điền An Ni gõ cửa, người phục vụ bên trong mở cửa ra, chị ấy cười nói:
“Tôi tới chào hỏi Tưởng tổng”.
Nhân viên phục vụ còn chưa kịp xin chỉ thị từ bên trong, Điền An Ni đã thò người vào:
“Tưởng tổng, thật trùng hợp?”
Người bên trong và Điền An Ni rõ ràng là quen biết nhau, sau màn chào hỏi này, Điền An Ni liền kéo tay Minh Dao vào phòng.
Điền An Ni ăn nói khéo léo, lão luyện, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, rất thoải mái.
“Dao Dao, lại đây, chào hỏi một chút, đây là Tưởng tổng của truyền thông Á Thịnh”.
Minh Dao khẽ ngước mắt lên nhìn người đàn ông mà An Ni đang chỉ vào.
Cô biết người này, bàn tay vàng trong làng giải trí, là nhà đầu tư, nâng ai người đó sẽ nổi tiếng, rất nhiều đàn anh đàn chị của Minh Dao đã ký hợp đồng với anh ta.
Minh Dao lễ phép gật đầu:
“Chào anh, Tưởng tổng”.
Cô vừa nói xong, đã nghe thấy Điền An Ni nói:
“Còn có vị này, Kỳ tổng của khách sạn Châu Dật”.
Minh Dao đang định lặp lại lời chào, đột nhiên thần sắc chấn động.
Châu Dật? Kỳ tổng?
Chẳng lẽ……….
Cô ngẩng đầu theo bản năng, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt người đàn ông đang đối diện mình.
……….Hoá ra là anh ấy.
Kỳ Tự lạnh nhạt nhìn cô, dường như đang chờ cô gọi tên mình.
Minh Dao ngẩn người trong vài giây, nhưng cô vẫn giữ vững lý trí và nói:
“Chào Kỳ tổng.”
Kỳ Tự im lặng trong chốc lát, đắc ý cười nói:
“Xin chào.”
Lúc sau Điền An Ni liền phát huy tài ăn nói của người đại diện có bàn tay vàng. Trong lúc nói chuyện chị ấy cũng để lộ ra việc Minh Dao đã ký hợp đồng với Studio của mình.
Trong suốt quá trình Minh Dao đều ngồi một bên im lặng, không nói chen vào câu nào.
Thứ nhất, luận theo cấp bậc ở đây không đến phiên cô lên tiếng.
Thứ hai, cô im lặng cũng hy vọng Kỳ Tự có thể đừng nói những chuyện không rõ ràng giữa cô và anh ra ở đây.
May mắn là Kỳ Tự thực sự rất ít nói, chỉ là thỉnh thoảng khi Tưởng Vũ Hách và Điền An Ni đang nói chuyện, anh ấy lại như có như không liếc mắt nhìn Minh Dao một cái.
Lại rất nhanh phục hồi như cũ.
Ở lại được vài phút, Điền An Ni thức thời đứng dậy chào tạm biệt, sau đó chị ấy còn thanh toán hóa đơn cho họ, xử sự rất linh hoạt, khéo léo.
Trên đường trở lại phòng ăn của mình, Điền An Ni thẳng thắn khen ngợi Minh Dao rằng hôm nay cô thật may mắn.
“Giữa hai người này bất luận là em làm vừa lòng ai đều sẽ có vô số tài nguyên.”
Minh Dao khó hiểu:
“SG không phải làm khách sạn sao, lại không nhúng tay vào giới giải trí.”
Điền An Ni đang đi bỗng dừng lại, nhìn Minh Dao.
“Không nhúng tay vào làng giải trí thì có sao? Người ta là một trong năm tập đoàn tài chính lớn nhất Trung Quốc, có hơn mười thương hiệu khách sạn trực thuộc SG, khách sạn năm sao ở Bắc Kinh đều là SG, chưa kể các resort trên toàn thế giới. Họ muốn can thiệp vào giới giải trí thì chỉ mất mấy giây, hơn nữa Kỳ Tự là con trưởng của Kỳ gia, sớm muộn gì cũng nắm quyền toàn bộ tập đoàn. Điều quan trọng nhất là anh ấy có mối quan hệ rất tốt với Tưởng Vũ Hách, còn thân hơn cả em trai mình”.
“……….”
“Nhưng những gì chị nói vừa rồi là thuận miệng thôi, ít nhất hai người này cũng rất khó giao tiếp.”
Điền An Ni lắc đầu và tiếp tục nói tiếp:
“Theo hiểu biết của chị thì những người phụ nữ có chủ ý tiếp cận họ đều thất bại, đặc biệt là Kỳ Tự, nghe nói trước kia có —“
Cuối cùng khi nghe được chuyện phiếm muốn nghe, Minh Dao lập tức dựng thẳng lỗ tai.
Nhưng mà Điền An Ni đột nhiên chuyển biến:
“Quên đi, em lo đóng phim cho tốt, những chuyện khác không cần lo lắng, chị sẽ giúp em sắp xếp chu toàn”.
“……….”
Chị hai à chị nói chuyện bát quái có thể có đầu có đuôi hay không!
Nhưng cho dù Điền An Ni chưa nói xong, đại khái Minh Dao cũng có thể đoán được chị ấy muốn nói gì.
Đơn giản là tình sử trước đây có chút khắc cốt ghi tâm, nên hiện tại anh ta đã miễn dịch đối với phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.