Chương 23: Trốn Đi Thất Bại
Tô Tiền Tiền
18/01/2024
7 giờ, ba chị em Minh Dao đi vào quán bar Night.
Hôm nay chỗ này đã được Kỷ Mộc Dương bao trọn. Khi nhóm Minh Dao đến, bữa tiệc đã rất đông người, trong đó có không ít bạn học nhìn quen mắt.
Kỷ Mộc Dương đang bị vài người vây quanh nói chuyện, ánh đèn và âm nhạc trộn lẫn, anh ta không nhìn thấy Minh Dao đã tới.
Ba chị em tìm một chiếc ghế sô pha và ngồi xuống trước, Minh Dao và Quản Tinh Địch thương lượng xem ai sẽ đi tặng quà. Giản Ninh, người đang ngồi bên cạnh định đăng lên Weibo, không biết đã nhìn thấy gì, đột nhiên nói:
“Phòng quan hệ công chúng của Châu Dật đúng là đỉnh, mẹ nó mình thật sự phải viết hoa chữ phục”.
Lúc đầu Minh Dao không để ý, chậm hai nhịp cô mới phản ứng lại, quay qua hỏi:
“Châu Dật? Sao vậy?”
Giản Ninh chỉ vào màn hình điện thoại:
“Cả buổi trưa bị cư dân mạng chửi bới trên hot search, bây giờ lại bắt đầu khen. Kỳ Tự của SG đúng là lợi hại, từ chết cũng bị anh ta chơi cho sống lại”.
Minh Dao ngẩn người, lập tức mở điện thoại ra.
Lên Weibo, cô thấy được hot search trong miệng Giản Ninh.
#kháchsạnChâuDậtphảnhồi#
#kháchsạnChâuDậtkỳthị#
Chỉ cần nhìn hai mục này, Minh Dao đã biết lý do tại sao khách sạn bị ném đá.
Mới ba giờ trước, ngoại trừ Weibo trong nước, tất cả lời tuyên bố xin lỗi của khách sạn Châu Dậy đều được đồng bộ hoá song ngữ trên các nền tảng xã hội nước ngoài như Twitter, còn ngay lập tức quyên góp một triệu đô la Mỹ cho một tổ chức từ thiện trong nước để hỗ trợ phát triển hoạt động từ thiện.
Điều đáng kinh ngạc nhất là họ đã tuyên bố sẽ mời 100 cư dân mạng trong phần bình luận đến ở miễn phí vào bất cứ thời gian nào tại khách sạn Châu Dật, tự mình giám sát cũng như thể hiện thành ý của Châu Dật.
Kiểu thành khẩn nhận sai này cũng đã đủ thành ý, nhanh chóng thu hoạch được lòng dân, tính đến thời điểm hiện tại, trên Weibo chính thức đã có 590.000 bình luận muốn vào ở khách sạn.
Châu Dật trực tiếp biến tin tiêu cực thành một đợt tuyên truyền miễn phí.
Chẳng hiểu sao sau khi thấy dư luận xoay ngược lại, Minh Dao lại thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Suy nghĩ một hồi, có lẽ là do áy náy vì cho người ta leo cây, Minh Dao liền gửi tin nhắn an ủi.
[ em nhìn thấy hot search, anh có ổn không?”]
Rất mau Kỳ Tự đã trả lời:
[ không có việc gì, em sao rồi?]
Minh Dao nhẹ nhàng nói: [ vẫn còn một chút không thoải mái, vừa mới uống một ly nước ấm chuẩn bị đi ngủ, ngủ ngon.]
Vừa mới gửi tin nhắn đi, Giản Ninh đã kéo cô và Quản Tinh Địch đứng dậy:
“F***, Tưởng Vũ Hách cũng tới?! Quá cho đàn anh Kỷ mặt mũi đi”.
Não Minh Dao như nổ tung:
“……Ai?”
Giản Ninh chỉ vào người đàn ông đang bị mọi người vây quanh cách đó không xa:
“Tưởng Vũ Hách đó!”
Minh Dao nhìn theo qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sao người này lại tới đây?!
Oh shi*, sao cô lại có thể quên trước đó không lâu Kỷ Mộc Dương vừa mới ký hợp đồng với giải trí Á Thịnh chứ!
Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự là bạn tốt, anh ta cũng từng gặp mình, một lát nữa nếu đụng phải, lỡ anh ta nói với Kỳ Tự đã thấy mình ở đây thì làm sao bây giờ?
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Minh Dao chột dạ cứ núp sau lưng hai người chị em, Quản Tinh Địch cau mày nhìn cô:
“Cậu làm gì vậy?”
Minh Dao:
“Điều hoà bên này lớn quá, mình lạnh”.
“……….”
Trong khoảng thời gian Tưởng Vũ Hách đến, Minh Dao như có cái gai trên lưng nên cô không thoải mái. Trái lo phải nghĩ, cô quyết định tốt hơn là nên chạy trước.
Dù sao cũng chưa nhìn thấy Kỷ Mộc Dương, cứ coi như mình chưa từng đến đây.
“Bụng mình hơi đau nên mình về nhà trước, một lát gặp đàn anh Kỷ, giúp mình nói với anh ấy sinh nhật vui vẻ”.
Giản Ninh và Quản Tinh Địch: Hả???
Minh Dao nói xong liền xách túi bỏ chạy. Quán bar ở tầng 12. Cô vừa mới chạy đến thang máy, Kỷ Mộc Dương không biết từ đâu đuổi tới.
“Minh Dao? Em đến đây từ lúc nào?”
Minh Dao sững người, quay lại và cố nặn ra một nụ cười nhỏ:
“… vừa đến.”
“Em tính đi đâu à?”
“À, em đi mua chai nước”.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay chỉ chuẩn bị đồ uống và rượu. Kỷ Mộc Dương cúi đầu và cười:
“Là anh sơ suất. Anh quên yêu cầu nhân viên chuẩn bị một ít nước, đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Không phải mua nước sao, anh đi với em”.
Không cần mà, tôi chỉ muốn lặng lẽ rời đi thôi QAQ.
Minh Dao cảm thấy nhất định là do cô nói dối Kỳ Tự, cho nên ông trời mới trừng phạt cô, ra ngoài chơi lại chơi đến nỗi trong lòng lúc nào cũng run sợ lén lút.
“Không cần em tự đi được.”.
Minh Dao đẩy Kỷ Mộc Dương về phía quán bar:
“Anh mau trở về tiếp khách đi”.
“Em cũng là khách, anh đi cùng em”.
“Thật sự không cần”.
“Sao lại còn khách sáo với anh”.
Lúc hai người còn đang đứng lôi lôi kéo kéo, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Minh Dao dừng động tác lại, ngẩng đầu.
Vội vàng không kịp chuẩn bị mà bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông trong thang máy.
…..?
???
Cảm nhận được điều gì đó từ tầm mắt người đàn ông, giật mình một cái, Minh Dao như điện giật thu lại tay mình còn đang đặt trên tay Kỷ Mộc Dương.
Không khí gần như đóng băng ngay lập tức.
Kỳ Tự quét mắt liếc nhìn cô một cái, mặt không biểu tình từ thang máy bước ra.
Minh Dao giống như bị số mệnh bóp cổ không nói nên lời, chỉ có thể rút lui trong tiềm thức.
Xong rồi.
Minh Dao cẩn thận nuốt nuốt nước bọt.
Công cụ người của cô hình như có chút cảm xúc.
Tác giả có chuyện muốn nói: Kỳ tiên sinh: Huh, đó là cách em làm bạn vào ngày đầu tiên?
Dao Dao: …… Hãy nghe em giải thích (xem qua kịch bản để tìm chiến lược)
Một phút sau.
Tiêu rồi, kịch bản không dạy em cách dỗ dành người khác!
Hôm nay chỗ này đã được Kỷ Mộc Dương bao trọn. Khi nhóm Minh Dao đến, bữa tiệc đã rất đông người, trong đó có không ít bạn học nhìn quen mắt.
Kỷ Mộc Dương đang bị vài người vây quanh nói chuyện, ánh đèn và âm nhạc trộn lẫn, anh ta không nhìn thấy Minh Dao đã tới.
Ba chị em tìm một chiếc ghế sô pha và ngồi xuống trước, Minh Dao và Quản Tinh Địch thương lượng xem ai sẽ đi tặng quà. Giản Ninh, người đang ngồi bên cạnh định đăng lên Weibo, không biết đã nhìn thấy gì, đột nhiên nói:
“Phòng quan hệ công chúng của Châu Dật đúng là đỉnh, mẹ nó mình thật sự phải viết hoa chữ phục”.
Lúc đầu Minh Dao không để ý, chậm hai nhịp cô mới phản ứng lại, quay qua hỏi:
“Châu Dật? Sao vậy?”
Giản Ninh chỉ vào màn hình điện thoại:
“Cả buổi trưa bị cư dân mạng chửi bới trên hot search, bây giờ lại bắt đầu khen. Kỳ Tự của SG đúng là lợi hại, từ chết cũng bị anh ta chơi cho sống lại”.
Minh Dao ngẩn người, lập tức mở điện thoại ra.
Lên Weibo, cô thấy được hot search trong miệng Giản Ninh.
#kháchsạnChâuDậtphảnhồi#
#kháchsạnChâuDậtkỳthị#
Chỉ cần nhìn hai mục này, Minh Dao đã biết lý do tại sao khách sạn bị ném đá.
Mới ba giờ trước, ngoại trừ Weibo trong nước, tất cả lời tuyên bố xin lỗi của khách sạn Châu Dậy đều được đồng bộ hoá song ngữ trên các nền tảng xã hội nước ngoài như Twitter, còn ngay lập tức quyên góp một triệu đô la Mỹ cho một tổ chức từ thiện trong nước để hỗ trợ phát triển hoạt động từ thiện.
Điều đáng kinh ngạc nhất là họ đã tuyên bố sẽ mời 100 cư dân mạng trong phần bình luận đến ở miễn phí vào bất cứ thời gian nào tại khách sạn Châu Dật, tự mình giám sát cũng như thể hiện thành ý của Châu Dật.
Kiểu thành khẩn nhận sai này cũng đã đủ thành ý, nhanh chóng thu hoạch được lòng dân, tính đến thời điểm hiện tại, trên Weibo chính thức đã có 590.000 bình luận muốn vào ở khách sạn.
Châu Dật trực tiếp biến tin tiêu cực thành một đợt tuyên truyền miễn phí.
Chẳng hiểu sao sau khi thấy dư luận xoay ngược lại, Minh Dao lại thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Suy nghĩ một hồi, có lẽ là do áy náy vì cho người ta leo cây, Minh Dao liền gửi tin nhắn an ủi.
[ em nhìn thấy hot search, anh có ổn không?”]
Rất mau Kỳ Tự đã trả lời:
[ không có việc gì, em sao rồi?]
Minh Dao nhẹ nhàng nói: [ vẫn còn một chút không thoải mái, vừa mới uống một ly nước ấm chuẩn bị đi ngủ, ngủ ngon.]
Vừa mới gửi tin nhắn đi, Giản Ninh đã kéo cô và Quản Tinh Địch đứng dậy:
“F***, Tưởng Vũ Hách cũng tới?! Quá cho đàn anh Kỷ mặt mũi đi”.
Não Minh Dao như nổ tung:
“……Ai?”
Giản Ninh chỉ vào người đàn ông đang bị mọi người vây quanh cách đó không xa:
“Tưởng Vũ Hách đó!”
Minh Dao nhìn theo qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sao người này lại tới đây?!
Oh shi*, sao cô lại có thể quên trước đó không lâu Kỷ Mộc Dương vừa mới ký hợp đồng với giải trí Á Thịnh chứ!
Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự là bạn tốt, anh ta cũng từng gặp mình, một lát nữa nếu đụng phải, lỡ anh ta nói với Kỳ Tự đã thấy mình ở đây thì làm sao bây giờ?
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Minh Dao chột dạ cứ núp sau lưng hai người chị em, Quản Tinh Địch cau mày nhìn cô:
“Cậu làm gì vậy?”
Minh Dao:
“Điều hoà bên này lớn quá, mình lạnh”.
“……….”
Trong khoảng thời gian Tưởng Vũ Hách đến, Minh Dao như có cái gai trên lưng nên cô không thoải mái. Trái lo phải nghĩ, cô quyết định tốt hơn là nên chạy trước.
Dù sao cũng chưa nhìn thấy Kỷ Mộc Dương, cứ coi như mình chưa từng đến đây.
“Bụng mình hơi đau nên mình về nhà trước, một lát gặp đàn anh Kỷ, giúp mình nói với anh ấy sinh nhật vui vẻ”.
Giản Ninh và Quản Tinh Địch: Hả???
Minh Dao nói xong liền xách túi bỏ chạy. Quán bar ở tầng 12. Cô vừa mới chạy đến thang máy, Kỷ Mộc Dương không biết từ đâu đuổi tới.
“Minh Dao? Em đến đây từ lúc nào?”
Minh Dao sững người, quay lại và cố nặn ra một nụ cười nhỏ:
“… vừa đến.”
“Em tính đi đâu à?”
“À, em đi mua chai nước”.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay chỉ chuẩn bị đồ uống và rượu. Kỷ Mộc Dương cúi đầu và cười:
“Là anh sơ suất. Anh quên yêu cầu nhân viên chuẩn bị một ít nước, đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Không phải mua nước sao, anh đi với em”.
Không cần mà, tôi chỉ muốn lặng lẽ rời đi thôi QAQ.
Minh Dao cảm thấy nhất định là do cô nói dối Kỳ Tự, cho nên ông trời mới trừng phạt cô, ra ngoài chơi lại chơi đến nỗi trong lòng lúc nào cũng run sợ lén lút.
“Không cần em tự đi được.”.
Minh Dao đẩy Kỷ Mộc Dương về phía quán bar:
“Anh mau trở về tiếp khách đi”.
“Em cũng là khách, anh đi cùng em”.
“Thật sự không cần”.
“Sao lại còn khách sáo với anh”.
Lúc hai người còn đang đứng lôi lôi kéo kéo, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Minh Dao dừng động tác lại, ngẩng đầu.
Vội vàng không kịp chuẩn bị mà bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông trong thang máy.
…..?
???
Cảm nhận được điều gì đó từ tầm mắt người đàn ông, giật mình một cái, Minh Dao như điện giật thu lại tay mình còn đang đặt trên tay Kỷ Mộc Dương.
Không khí gần như đóng băng ngay lập tức.
Kỳ Tự quét mắt liếc nhìn cô một cái, mặt không biểu tình từ thang máy bước ra.
Minh Dao giống như bị số mệnh bóp cổ không nói nên lời, chỉ có thể rút lui trong tiềm thức.
Xong rồi.
Minh Dao cẩn thận nuốt nuốt nước bọt.
Công cụ người của cô hình như có chút cảm xúc.
Tác giả có chuyện muốn nói: Kỳ tiên sinh: Huh, đó là cách em làm bạn vào ngày đầu tiên?
Dao Dao: …… Hãy nghe em giải thích (xem qua kịch bản để tìm chiến lược)
Một phút sau.
Tiêu rồi, kịch bản không dạy em cách dỗ dành người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.