Chương 17
Phong Linh Linh
23/06/2023
Thẩm Mỹ Yên vừa đặt chân đến cửa biệt thự của Vệ Cảnh Phong, còn chưa vào đến nhà bà lớn tiếng gọi một cách rất vui vẻ.
"Ly Ly ... Con dâu ngoan của mẹ, mẹ đến thăm con đây!"
Lưu quản gia vừa đóng cửa xong bước vội theo bà nói.
"Phu nhân, thiếu phu nhân không có trong nhà ạ."
"Không ở nhà? Con bé ra ngoài chơi sớm như vậy sao?"
"Không phải thiếu phu nhân ra ngoài chơi đâu ạ, mà là thiếu phu nhân không khỏe đang ở bệnh viện ạ."
"Con bé bệnh rồi sao? Có nghiệm trọng không?Ông nói cho tôi biết có phải thằng nhóc thối Vệ Cảnh Phong nó ức hiếp Ly Ly không?"
"Việc này..."
"Ông ấp úng như vậy nghĩa là đúng rồi phải không?Thằng nhóc chết tiệt này đúng là làm tôi tức chết mà,lấy nhau chưa đầy một tháng mà con bé đã nhập viện rồi, tôi ăn nói sao với xuôi gia đây? Ông mau kể lại tất cả mọi chuyện cho tôi, không xót một chi tiết nào.Nếu ông dám chê dấu bảo vệ nó thì đừng trách tôi."
Thẩm Mỹ Yên tức giận ngồi phịch xuống ghế nhìn Lưu quản gia chờ đợi,Lưu quản gia khó xử nhưng vì không dám bán đứng Vệ Cảnh Phong, nhưng nghĩ những ngày qua thiếu phu nhân quá đáng thương nên ông đã kể lại mọi chuyện.Thẩm Mỹ Yên nghe ông kể mà tức giận đập bàn quát.
"Tại sao những chuyện này từ đầu ông không nói với tôi? Có phải ông cũng thông đồng với nó ức hiếp con bé không?"
"Phu nhân đừng nghĩ oan cho tôi, thiếu gia căn dặn nếu dám hé răng nữa lời cho bất kỳ ai thì sẽ đuổi việc tôi, nên tôi không dám."
"Vậy sao hôm nay ông lại chấp nhận nói với tôi?"
"Vì thiếu phu nhân quá đáng thương, tôi nghĩ nếu mình không nói ra với phu nhân thì phu nhân sẽ bảo vệ được cho cô ấy."
"Xem ra ông còn biết khôn đấy! Cảnh Phong thằng con chết tiệt này, hôm nay tôi phải dạy dỗ nó một trận cho ra trò, để nó biết cách đối xử với vợ như thế nào."
Thẩm Mỹ Yên hùng hùng hổ hổ đến tập đoàn Vệ thị bằng sắc mặt như muốn giết người.Đã rất lâu rồi từ ngày bà và Vệ Cảnh Hiên lui về ở ẩn giao tập đoàn lại cho Vệ Cảnh Phong bà đã không đến đây.Hôm nay vì đòi lại công bằng cho con dâu bà nhất định phải tới, vừa bước vào sảnh lớn, tất cả nhân viên thấy bà đều gập người chào hỏi, Thẩm Mỹ Yên vẫn một gương mặt lạnh không nói gì đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.Mọi người thấy sắc mặt bà có vẻ không tốt thì nhìn nhau bàn tán xôn xao.
"Có chuyện gì mà phu nhân đến tận đây thế? Nhìn sắc mặt bà ấy không đơn giản là đến thăm chủ tịch đâu?"
"Làm sao tôi biết được, thôi mau đi làm việc đi."
Thẩm Mỹ Yên đi thẳng đến văn phòng chủ tịch đẩy cửa bước vào, phòng trống không chẳng có một ai, một nhân viên bước vội vào bà liền quay lại hỏi.
"Cảnh Phong đâu?"
"Thưa phu nhân, chủ tịch đang họp ạ! Phu nhân ngồi đợi..."
Thẩm Mỹ Yên không chờ nhân viên kia nói hết câu, lập tức thẳng hướng phòng họp mà bước đến.Đến nơi, bà đẩy mạnh cửa bước vào.Phòng họp đang cực kỳ căng thẳng, sự xuất hiện của bà càng làm mọi người căng thẳng hơn.Dự án lần này đến cả cựu phu nhân cũng đến sao? Ánh mắt Vệ Cảnh Phong nhìn về phía bà, Thẩm Mỹ Yên nhanh chân bước đến trước mặt Vệ Cảnh Phong nhìn hắn bằng ánh mắt muốn giết người.Vệ Cảnh Phong không hiểu bà đang tức giận chuyện gì khẽ hằn giọng nhắc nhở.
"Mẹ, con đang họp, có gì đợi tan họp nói đi."
"Vệ Cảnh Phong, tại sao con dâu của mẹ lại nằm viện?"
"Mẹ,con..."
"Nói!"
Tiếng quát lớn của bà khiến tất cả những người có mặt trong phòng họp giật mình đến im bặt.Vệ Cảnh Phong nhìn về phía họ lên tiếng.
"Tan họp, về làm lại tất cả nộp lại cho tôi."
Mọi người nhanh chóng vơ vội tài liệu nhanh chân rời khỏi căn phòng đang nóng rực vì cơn giận của Thẩm Mỹ Yên,sau khi mọi người đã đi hết Vệ Cảnh Phong quay sang nhìn bà bằng ánh mắt dè dặt hỏi.
"Ai nói cho mẹ biết, là lão Lưu sao?"
"Sao? Định đuổi việc ông ta à? Mẹ nói cho con biết con đừng tưởng mẹ không biết những gì con làm, hôm mới cưới con bé về đêm tân hôn con đã đuổi con bé ra khỏi phòng, chẳng những thế còn ngược đãi nó.Tốt nhất con nên thành thật giải thích rõ với mẹ, không thì mẹ không để yên cho con đâu."
"Con không có gì để giải thích cả."
"Mẹ hỏi con,còn có còn yêu nó không? Chẳng phải trước đây con nằng nặc đòi cưới Tuyết Ly cho bằng được sao? Sao bây giờ còn lại đối xử tệ với nó như vậy chứ! Có phải con thay đổi rồi không?"
"Con không thay đổi, nhưng cô ấy không phải là Tuyết Ly."
"Con nói vậy là sao?"
Biết mình lỡ lời,Vệ Cảnh Phong liền đứng lên quay đi tránh ánh mắt tra hỏi của Thẩm Mỹ Yên, hắn bước đến phía cửa kính nhìn xa xâm bên ngoài thành phố im lặng.Thẩm Mỹ Yên đến trước mặt hắn lên tiếng hỏi.
"Con tốt nhất nên nói rõ cho mẹ,con nói con bé không phải Tuyết Ly là ý gì?"
"... Mẹ, nếu người con lấy không phải Tuyết Ly thì mẹ nghĩ thế nào?"
"Con nói lung tung gì mẹ không hiểu gì cả,sao người con lấy lại không phải là Tuyết Ly, rõ ràng là Tuyết Ly cơ mà!"
"Thật ra người con lấy hôm đó không phải là Tuyết Ly mà là em gái song sinh của cô ấy Tiểu Ly, Tuyết Ly đã bỏ trốn trước lúc hôn lễ diễn ra, Mục Lạc Lâm đã đưa Tiểu Ly vào thai thế."
Sắc mặt của Thẩm Mỹ Yên trở nên vô cùng khó coi, bà nhìn thẳng vào mắt của Vệ Cảnh Phong lên tiếng hỏi.
"Con đang đùa với mẹ có đúng không?"
"Ly Ly ... Con dâu ngoan của mẹ, mẹ đến thăm con đây!"
Lưu quản gia vừa đóng cửa xong bước vội theo bà nói.
"Phu nhân, thiếu phu nhân không có trong nhà ạ."
"Không ở nhà? Con bé ra ngoài chơi sớm như vậy sao?"
"Không phải thiếu phu nhân ra ngoài chơi đâu ạ, mà là thiếu phu nhân không khỏe đang ở bệnh viện ạ."
"Con bé bệnh rồi sao? Có nghiệm trọng không?Ông nói cho tôi biết có phải thằng nhóc thối Vệ Cảnh Phong nó ức hiếp Ly Ly không?"
"Việc này..."
"Ông ấp úng như vậy nghĩa là đúng rồi phải không?Thằng nhóc chết tiệt này đúng là làm tôi tức chết mà,lấy nhau chưa đầy một tháng mà con bé đã nhập viện rồi, tôi ăn nói sao với xuôi gia đây? Ông mau kể lại tất cả mọi chuyện cho tôi, không xót một chi tiết nào.Nếu ông dám chê dấu bảo vệ nó thì đừng trách tôi."
Thẩm Mỹ Yên tức giận ngồi phịch xuống ghế nhìn Lưu quản gia chờ đợi,Lưu quản gia khó xử nhưng vì không dám bán đứng Vệ Cảnh Phong, nhưng nghĩ những ngày qua thiếu phu nhân quá đáng thương nên ông đã kể lại mọi chuyện.Thẩm Mỹ Yên nghe ông kể mà tức giận đập bàn quát.
"Tại sao những chuyện này từ đầu ông không nói với tôi? Có phải ông cũng thông đồng với nó ức hiếp con bé không?"
"Phu nhân đừng nghĩ oan cho tôi, thiếu gia căn dặn nếu dám hé răng nữa lời cho bất kỳ ai thì sẽ đuổi việc tôi, nên tôi không dám."
"Vậy sao hôm nay ông lại chấp nhận nói với tôi?"
"Vì thiếu phu nhân quá đáng thương, tôi nghĩ nếu mình không nói ra với phu nhân thì phu nhân sẽ bảo vệ được cho cô ấy."
"Xem ra ông còn biết khôn đấy! Cảnh Phong thằng con chết tiệt này, hôm nay tôi phải dạy dỗ nó một trận cho ra trò, để nó biết cách đối xử với vợ như thế nào."
Thẩm Mỹ Yên hùng hùng hổ hổ đến tập đoàn Vệ thị bằng sắc mặt như muốn giết người.Đã rất lâu rồi từ ngày bà và Vệ Cảnh Hiên lui về ở ẩn giao tập đoàn lại cho Vệ Cảnh Phong bà đã không đến đây.Hôm nay vì đòi lại công bằng cho con dâu bà nhất định phải tới, vừa bước vào sảnh lớn, tất cả nhân viên thấy bà đều gập người chào hỏi, Thẩm Mỹ Yên vẫn một gương mặt lạnh không nói gì đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.Mọi người thấy sắc mặt bà có vẻ không tốt thì nhìn nhau bàn tán xôn xao.
"Có chuyện gì mà phu nhân đến tận đây thế? Nhìn sắc mặt bà ấy không đơn giản là đến thăm chủ tịch đâu?"
"Làm sao tôi biết được, thôi mau đi làm việc đi."
Thẩm Mỹ Yên đi thẳng đến văn phòng chủ tịch đẩy cửa bước vào, phòng trống không chẳng có một ai, một nhân viên bước vội vào bà liền quay lại hỏi.
"Cảnh Phong đâu?"
"Thưa phu nhân, chủ tịch đang họp ạ! Phu nhân ngồi đợi..."
Thẩm Mỹ Yên không chờ nhân viên kia nói hết câu, lập tức thẳng hướng phòng họp mà bước đến.Đến nơi, bà đẩy mạnh cửa bước vào.Phòng họp đang cực kỳ căng thẳng, sự xuất hiện của bà càng làm mọi người căng thẳng hơn.Dự án lần này đến cả cựu phu nhân cũng đến sao? Ánh mắt Vệ Cảnh Phong nhìn về phía bà, Thẩm Mỹ Yên nhanh chân bước đến trước mặt Vệ Cảnh Phong nhìn hắn bằng ánh mắt muốn giết người.Vệ Cảnh Phong không hiểu bà đang tức giận chuyện gì khẽ hằn giọng nhắc nhở.
"Mẹ, con đang họp, có gì đợi tan họp nói đi."
"Vệ Cảnh Phong, tại sao con dâu của mẹ lại nằm viện?"
"Mẹ,con..."
"Nói!"
Tiếng quát lớn của bà khiến tất cả những người có mặt trong phòng họp giật mình đến im bặt.Vệ Cảnh Phong nhìn về phía họ lên tiếng.
"Tan họp, về làm lại tất cả nộp lại cho tôi."
Mọi người nhanh chóng vơ vội tài liệu nhanh chân rời khỏi căn phòng đang nóng rực vì cơn giận của Thẩm Mỹ Yên,sau khi mọi người đã đi hết Vệ Cảnh Phong quay sang nhìn bà bằng ánh mắt dè dặt hỏi.
"Ai nói cho mẹ biết, là lão Lưu sao?"
"Sao? Định đuổi việc ông ta à? Mẹ nói cho con biết con đừng tưởng mẹ không biết những gì con làm, hôm mới cưới con bé về đêm tân hôn con đã đuổi con bé ra khỏi phòng, chẳng những thế còn ngược đãi nó.Tốt nhất con nên thành thật giải thích rõ với mẹ, không thì mẹ không để yên cho con đâu."
"Con không có gì để giải thích cả."
"Mẹ hỏi con,còn có còn yêu nó không? Chẳng phải trước đây con nằng nặc đòi cưới Tuyết Ly cho bằng được sao? Sao bây giờ còn lại đối xử tệ với nó như vậy chứ! Có phải con thay đổi rồi không?"
"Con không thay đổi, nhưng cô ấy không phải là Tuyết Ly."
"Con nói vậy là sao?"
Biết mình lỡ lời,Vệ Cảnh Phong liền đứng lên quay đi tránh ánh mắt tra hỏi của Thẩm Mỹ Yên, hắn bước đến phía cửa kính nhìn xa xâm bên ngoài thành phố im lặng.Thẩm Mỹ Yên đến trước mặt hắn lên tiếng hỏi.
"Con tốt nhất nên nói rõ cho mẹ,con nói con bé không phải Tuyết Ly là ý gì?"
"... Mẹ, nếu người con lấy không phải Tuyết Ly thì mẹ nghĩ thế nào?"
"Con nói lung tung gì mẹ không hiểu gì cả,sao người con lấy lại không phải là Tuyết Ly, rõ ràng là Tuyết Ly cơ mà!"
"Thật ra người con lấy hôm đó không phải là Tuyết Ly mà là em gái song sinh của cô ấy Tiểu Ly, Tuyết Ly đã bỏ trốn trước lúc hôn lễ diễn ra, Mục Lạc Lâm đã đưa Tiểu Ly vào thai thế."
Sắc mặt của Thẩm Mỹ Yên trở nên vô cùng khó coi, bà nhìn thẳng vào mắt của Vệ Cảnh Phong lên tiếng hỏi.
"Con đang đùa với mẹ có đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.