Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo
Chương 42: Nhà ngoại cảm bị dọa điên - Bệnh viện
Vinh Tiểu Hiên
29/07/2022
(Lúc xưng hô với LMV sẽ là em-anh, lúc xưng với người khác thì tôi-cô/anh)
.....
Lâm Mộ Vân vừa mới buồn ngủ được một chút nháy mắt bị tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của Thư Liên làm cho bừng tỉnh. Hắn nhanh chóng ngồi dậy, chạy như bay ra khỏi phòng. Lúc hắn mở cửa phòng ra, của phòng đối diện cũng mở, Thư Liên mang vẻ mặt hoảng sợ chạy ra ngoài, thậm chí bởi vì quá mức kinh hoảng nên thiếu chút nữa té ngã, may mắn được Lâm Mộ Vân tay mắt lanh lẹ đỡ lại.
“Sao vậy?” Lâm Mộ Vân đỡ Thư Liên cả người run rẩy, nôn nóng dò hỏi.
Thư Liên run rẩy mở miệng, “Lưỡi! Giấy! Có phản quang! Có lưỡi thật dài!”
Lâm Mộ Vân nghe xong cũng không hiểu gì, hắn theo bản năng muốn vào phòng Thư Liên xem xét, lại bị Thư Liên gắt gao giữ chặt. Hắn chỉ có thể trấn an Thư Liên, “Không sao rồi, không sao rồi……”
Nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, đặc biệt khi trong biệt thự còn quanh quẩn tiếng bước chân kéo dài cùng với tiếng khóc hài đồng thấm người. Thư Liên theo bản năng bịt kín lỗ tai, lúc trong phòng còn không biết, ra cửa mới phát hiện thanh âm này lại khủng bố như thế.
Lúc hai người kề cạnh sưởi ấm cho nhau, một bóng hình nhẹ nhàng tới gần, sau đó tiến đến bên lỗ tai hai người nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lại thêm một tiếng thét chói tai, Thư Liên bị dọa đến thiếu chút nữa đứng lên chạy mất, bất quá ả rất mau đã hoàn hồn, vì thanh âm kia thập phần quen tai, đúng là Trần Dương Hi. Thư Liên thiếu chút nữa bị tức chết, trong nháy mắt kia nỗi sợ hãi liền phai nhạt không ít.
Lâm Mộ Vân cũng bị Trần Dương Hi lặng yên không tiếng động dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần mới ý thức được hành động ôm người hiện giờ của mình không ổn, nhưng lại không tránh thoát được, chỉ có thể giải thích, “Tiểu Thư hình như mơ thấy ác mộng, có hơi bị sợ hãi. Dương Dương, em đừng nghĩ nhiều.”
Tiểu Thất liên tục gật đầu, ngoan ngoãn nói, “Em không nghĩ nhiều. Em thật sự không có nghe được tiếng con nít cười, cũng thật sự không nhìn thấy trong lòng ngực hai người ôm đứa nhỏ kia.”
Yên tĩnh vài giây, sau đó là hai tiếng thét chói tai, hai người nhanh chóng tách ra.
Thư Liên và Lâm Mộ Vân theo bản năng đẩy đối phương ra, sau đó song song té ngã trên đất, trong ánh mắt bọn họ đều mang theo một tia hoảng sợ.
“Oa, tôi thật sự không nhìn thấy mà. Hai người trốn cái gì?” Tiểu Thất nghi hoặc vò đầu.
Người đầu tiên bình tĩnh lại chính là Lâm Mộ Vân, hắn một bên đỡ Thư Liên, một bên mở miệng, “Dương Dương, em đừng náo loạn nữa. Trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Thất ngoan ngoãn vừa muốn gật đầu, đã bị Thư Liên ngăn lại. “Đừng! Có lẽ Trần tiên sinh có thiên phú khác. Phòng tôi vừa vặn có chút kỳ quái, hy vọng Trần tiên sinh có thể đi vào xem một chút.”
Lâm Mộ Vân không khỏi lộ ra ánh mắt nghi hoặc với Thư Liên, nhưng ánh mắt Thư Liên lại vô cùng kiên định. Không còn cách nào khác, Lâm Mộ Vân chỉ có thể lần nữa mở miệng, “Dương Dương, nếu không……”
“Đang về đang về, không cần thúc giục.” Tiểu Thất vừa ngáp vừa xoay người chuẩn bị về phòng ngủ.
Lâm Mộ Vân và Thư Liên song song cạn lời, cuối cùng vẫn là Lâm Mộ Vân da mặt dày mở miệng, “Không phải, Dương Dương, nếu không em đến phòng của Tiểu Thư xem thử đi.”
Bước chân của Trần Dương Hi khựng lại, cậu quay đầu nhìn Thư Liên, “Trong phòng có cái gì kỳ quái sao?”
Thư Liên tươi cười cứng đờ, “Tôi cũng không biết, xem ra phải nhờ Trần tiên sinh tự mình đi xem.”
Trần Dương Hi nghe vậy cúi đầu, hồi lâu mới gật đầu đáp ứng, “Đươc, nếu là Mộ Vân yêu cầu thì tôi liền vào xem.” Nói xong lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn với Lâm Mộ Vân.
Một khắc đó, Lâm Mộ Vân dường như cảm giác trái tim mình nhói một cái. Hắn rõ ràng ý thức được Thư Liên bị dọa thành như vậy thì trong phòng khẳng định có vấn đề, nhưng vẫn yêu cầu Trần Dương Hi đi vào kiểm tra.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Tiểu Thất bước tới phòng ngủ Thư Liên. Vì vừa nãy Thư Liên lao ra nên cửa phòng cũng không khép kín, còn có một khe hở lộ ra ánh đèn trong phòng ngủ.
Thư Liên tuy rằng không dám vào phòng, nhưng cũng không muốn buông tha cơ hội nhìn xem Trần Dương Hi tiến vào phòng ngủ, vì thế gắt gao túm Lâm Mộ Vân, hai người đứng phía sau Trần Dương Hi, nhìn tất cả trước mắt.
Như đang khảo nghiệm trái tim hai người, Trần Dương Hi nâng tay lên, thập phần thong thả đẩy ra của phòng ngủ. Theo khe hở càng lúc càng lớn, đáng lý ra ánh đèn lộ ra trong phòng ngủ sẽ càng ngày càng sáng, nhưng sau một loạt tiếng vang cót két cót két, đèn biệt thự thế nhưng lại bắt đầu lúc sáng lúc tối.
Trong tiếng BGM bước chân và con nít khóc, cảnh tượng dần trở nên phi thường quỷ dị.
Tiếng thét chói tai của Thư Liên nghẹn cứng trong cổ họng, hô hấp ả đình chỉ. Rõ ràng sợ muốn chết nhưng đôi mắt ả lại chăm chú nhìn vào Trần Dương Hi động tác.
Cùng với cửa phòng mở ra, tình huống trong phòng ngủ Thư Liên dần dần rõ ràng, sau khi cửa phòng hoàn toàn mở ra, ánh đèn lập loè cũng càng lúc càng nhanh. Thư Liên hoảng sợ nhìn thấy, dưới đèn phòng ngủ kia có treo một người! Ánh đèn lúc sáng lúc tối, bóng người treo trên kia cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Lưỡi nó vô cùng dài, đôi mắt xanh trắng, không có sự sống nhìn chằm chằm ả!
Trong cơn sợ hãi cực độ, Thư Liên mất đi năng lực phản ứng, hình ảnh điên đảo tam quan khiến ả mất đi năng lực phán đoán. Nhưng dưới tình huống dưới như vậy, Trần Dương Hi phía trước lại một bộ cái gì cũng không thấy, thập phần tự nhiên bước vào, hơn nữa còn dạo quanh một vòng, sau đó bước thoải mái mà đi ra, “Trong phòng ngủ rất bình thường mà, một con gián cũng không có.”
Thư Liên đã mất đi ngôn ngữ: !!!
Ả gian nan run rẩy nâng tay chỉ vào ‘người; treo ngược trong phòng, mở miệng nói, “Cậu không nhìn thấy à? Có một người đang treo trên đó kìa!”
Trần Dương Hi quay đầu lại nhìn lại, “Cô nói cái gì? Tôi có nhìn thấy gì đâu, có phải gần đây cô chịu áp lực quá lớn rồi không? Ngày mai cùng tôi tổ đội đến bệnh viện chứ?”
Thư Liên trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
【 Òa, xem ra cô ta tương đối sốt ruột muốn ngay tối nay đến bệnh viện luôn. 】 Tiểu Thất nói với 5000.
Nhưng đợi một hồi cũng không có ai trả lời, Tiểu Thất không khỏi lại lần nữa mở miệng, 【 Tiểu Liên hào, cậu ở đâu rồi? 】
【 Ở…… Khắp nơi……! Thanh âm 】5000 vang lên.
Tiểu Thất, 【Oa Tiểu Liên Hào, cậu bị lỗi kìa. 】
【 Không không…… Không…… Không lỗi! 】
Tiểu Thất (°▽°) như mới phát hiện món đồ chơi mới, 【Có phải cậu nhìn thấy gì không? Tui thật sự không thấy gì hết, một con gián cũng không ~】
【 Không không không…… Không không…… Không……】
【 Tui biết mà, không có gián ~ Cũng như trong phòng chúng ta không có con quỷ khác ~~】 Tiểu Thất vui sướng tiếp chuyện.
5000 “……”
Sau đó vô luận Tiểu Thất chọc như thế nào 5000 cũng không phản ứng khiến Tiểu Thất hoài nghi có phải hệ thống chết máy rồi hay không. Ây dà, nhớ 6362 quá, ít ra còn có tiếng lập capak chứng minh nó vẫn còn tồn tại.
Đêm nay, Lâm Mộ Vân đã định vẫn là không thể ngủ một giấc yên ổn, hắn nhanh chóng đưa Thư Liên đến bệnh viện, Trần Dương Hi tất nhiên cũng đi theo. Lâm Mộ Vân lúc nãy ngoại trừ nhìn thấy ánh đèn lập loè cũng không thấy gì khác. Chẳng lẽ gần đây Thư Liên cũng chịu nhiều áp lực lớn vậy sao?
Trải qua kiểm tra, Thư Liên chỉ là kinh hách quá độ, bác sĩ sau khi biết tình huống lại uyển chuyển đưa ra đề nghị ngày mai tiến hành kiểm tra ở khoa tinh thần.
Tiểu Thất nghe vậy vội vàng nhấc tay, “Sẵn tiện cho tôi bốc số đi cùng luôn!”
Bác sĩ, “……”
Lâm Mộ Vân vô cùng xấu hổ, “……”
Ngày tiếp theo, Lâm Mộ Vân sau khi cẩn thận suy xét cũng đưa Thư Liên và Trần Dương Hi vào khoa tâm thần. Thấy Thư Liên còn chưa tỉnh, hắn liền đưa đơn đăng ký cho Trần Dương Hi, còn mình thì đi ra ngoài mua bữa sáng.
Tiểu Thất tiễn Lâm Mộ Vân, sau đó ngồi ở trên giường bệnh phát ngốc. Bác sĩ đi ngang qua thấy thế lắc lắc đầu, thở dài rời đi, suy nghĩ người có tiền cũng không dễ dàng, một người bình thường lại phải mang theo hai người bệnh tâm thần.
Tiểu Thất phát ngốc một hồi đột nhiên ánh mắt sáng lên, móc di động ra, sau đó chụp hai tờ đơn khám bệnh, soạn ra một đoạn văn đăng lên mạng.
Cho nên không lâu sau đó, cư dân mạng mơi rời giường đón buổi sáng liền thấy được tin tức như vậy.
【 Cùng với lão bà bà đến bệnh viện khoa tâm thần du lịch một ngày ~】 kèm theo hai tấm giấy đăng ký, vừa lúc có thể nhìn thấy rõ tên người trên đó.
Chúng võng hữu: ???!!!
【 Ha ha ha! Đây là cái loại giấy đăng ký kỳ ba gì thế này! 】
【Chỉ mới thấy khoe xe xịn, đồ ăn ngon, giấy khám bệnh bán thảm, nhưng lần đầu tiên thấy người du lịch trong tâm thần, ha ha ha! 】
【 Hi đại lại đột nhiên có ý tưởng kỳ quái gì thế này, tôi thừa nhận mình đang cười chết rồi! 】
【 Có phải gần đây tinh thần Hi đại chịu áp lực lớn không vậy? Bọn tôi không có thúc giục cậu đâu, phải chú ý nghỉ ngơi nha~】
【 Thư Liên kia là ai? Bạn khuê mật của đại đại sao? 】
【……】
Fan truyện tranh của Trần Dương Hi thật ra đã quen với việc thỉnh thoảng Trần Dương Hi chệch mạch não, ngoại trừ ha ha ha thì còn tặng kèm lời thăm hỏi và quan tâm.
Đương nhiên cũng có người mắt sắc bắt đầu truy vấn Thư Liên là ai? Thư Liên đã bại lộ trước tầm mắt mọi người sớm hơn rất nhiều so với kế hoạch của Lâm Mộ Vân. Nhưng lúc này mọi người cũng không có ý thức được vấn đề, ai bảo ba năm qua Trần Dương Hi và Lâm Mộ Vân vẫn luôn điên cuồng rải đường chứ.
Lúc Thư Liên từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy được Trần Dương Hi không nhúc nhích ngồi nhìn chằm chằm mình, sau khi hoảng sợ thì không khỏi tức giận, “Ai kêu cậu nhìn chằm chằm tôi mãi bậy!”
“Mộ Vân kêu.” Tiểu Thất ngoan ngoãn đáp lại, “Hắn nói để tôi quan sát cô. Tôi hiểu mà, dù sao cô vừa hoảng sợ lại còn không có kinh nghiệm gì, nơi này lại là bệnh viện, vạn nhất nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái thì không tốt lắm. Tất nhiên là tôi cũng không thấy gì cả.”
Thư Liên mới vừa tỉnh lại thiếu chút nữa lại nghẹt thở. Nhưng hiện giờ đã là buổi sáng, cũng không có BGM quỷ dị, sau khi sự sợ hãi tan đi chính là mãnh liệt phẫn nộ, “Cậu giả bộ cái gì! Chắc chắn cậu cũng thấy được! Là cậu giở trò quỷ đúng không! Tờ giấy kia chính là cậu trộm nhét dưới gối đầu tôi đúng không!”
“Không phải.” Tiểu Thất thập phần bình tĩnh.
“Chắc chắn là cậu!” Tuy rằng không biết Trần Dương Hi dùng thủ đoạn gì tạo ra mấy thứ tối hôm qua, nhưng ở biệt thự ngoại trừ Trần Dương Hi thì những người khác không có động cơ để làm như vậy!
“Không phải mà.” Tiểu Thất phản bác.
Hai người khắc khẩu rất mau hấp dẫn bác sĩ ở bên ngoài, trong đó còn có hai bác sĩ đang muốn tan tầm sớm. Hai bác sĩ giảng giải tình huống cơ bản cho người xung quanh, quyết định để hai vị bác sĩ cơ thể khoẻ mạnh khác ở ngoài cửa, chờ người nhà bọn họ trở về sẽ lập tức mang sang khoa tâm thần.
Vì thế lúc Lâm Mộ Vân vội vàng trở về lại biết chuyện phòng bệnh Thư Liên phẫn nộ chất vấn và Tiểu Thất bình tĩnh phản bác trung, hai người đều được chuyển thẳng vào khoa tâm thần.
Chờ Thư Liên lấy lại tinh thần mới phát hiện mình cũng vào khoa tâm thần! Nhân viên y tế xung quanh đều dùng ánh mắt phá lệ bao dung nhìn ả. Làm sao ả tiếp thu chuyện này nổi, vì thế bắt đầu khóc nháo với Lâm Mộ Vân đòi phải rời đi.
Tình huống tối hôm qua quỷ dị khiến Lâm Mộ Vân vô pháp lý giải, hắn chỉ có thể không ngừng trấn an Thư Liên, “Không có việc gì, chúng ta làm kiểm tra một chút thôi.”
So với Thư Liên, Tiểu Thất bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí theo Lâm Mộ Vân =an ủi Thư Liên, “Ừm đúng vậy, cứ xem như kiểm tra sức khoẻ đi.”
Lâm Mộ Vân, “……” Lời này quen ghê, hình như hắn đêm qua cũng nói vậy với Trần Dương Hi mà.
.....
Lâm Mộ Vân vừa mới buồn ngủ được một chút nháy mắt bị tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của Thư Liên làm cho bừng tỉnh. Hắn nhanh chóng ngồi dậy, chạy như bay ra khỏi phòng. Lúc hắn mở cửa phòng ra, của phòng đối diện cũng mở, Thư Liên mang vẻ mặt hoảng sợ chạy ra ngoài, thậm chí bởi vì quá mức kinh hoảng nên thiếu chút nữa té ngã, may mắn được Lâm Mộ Vân tay mắt lanh lẹ đỡ lại.
“Sao vậy?” Lâm Mộ Vân đỡ Thư Liên cả người run rẩy, nôn nóng dò hỏi.
Thư Liên run rẩy mở miệng, “Lưỡi! Giấy! Có phản quang! Có lưỡi thật dài!”
Lâm Mộ Vân nghe xong cũng không hiểu gì, hắn theo bản năng muốn vào phòng Thư Liên xem xét, lại bị Thư Liên gắt gao giữ chặt. Hắn chỉ có thể trấn an Thư Liên, “Không sao rồi, không sao rồi……”
Nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, đặc biệt khi trong biệt thự còn quanh quẩn tiếng bước chân kéo dài cùng với tiếng khóc hài đồng thấm người. Thư Liên theo bản năng bịt kín lỗ tai, lúc trong phòng còn không biết, ra cửa mới phát hiện thanh âm này lại khủng bố như thế.
Lúc hai người kề cạnh sưởi ấm cho nhau, một bóng hình nhẹ nhàng tới gần, sau đó tiến đến bên lỗ tai hai người nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lại thêm một tiếng thét chói tai, Thư Liên bị dọa đến thiếu chút nữa đứng lên chạy mất, bất quá ả rất mau đã hoàn hồn, vì thanh âm kia thập phần quen tai, đúng là Trần Dương Hi. Thư Liên thiếu chút nữa bị tức chết, trong nháy mắt kia nỗi sợ hãi liền phai nhạt không ít.
Lâm Mộ Vân cũng bị Trần Dương Hi lặng yên không tiếng động dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần mới ý thức được hành động ôm người hiện giờ của mình không ổn, nhưng lại không tránh thoát được, chỉ có thể giải thích, “Tiểu Thư hình như mơ thấy ác mộng, có hơi bị sợ hãi. Dương Dương, em đừng nghĩ nhiều.”
Tiểu Thất liên tục gật đầu, ngoan ngoãn nói, “Em không nghĩ nhiều. Em thật sự không có nghe được tiếng con nít cười, cũng thật sự không nhìn thấy trong lòng ngực hai người ôm đứa nhỏ kia.”
Yên tĩnh vài giây, sau đó là hai tiếng thét chói tai, hai người nhanh chóng tách ra.
Thư Liên và Lâm Mộ Vân theo bản năng đẩy đối phương ra, sau đó song song té ngã trên đất, trong ánh mắt bọn họ đều mang theo một tia hoảng sợ.
“Oa, tôi thật sự không nhìn thấy mà. Hai người trốn cái gì?” Tiểu Thất nghi hoặc vò đầu.
Người đầu tiên bình tĩnh lại chính là Lâm Mộ Vân, hắn một bên đỡ Thư Liên, một bên mở miệng, “Dương Dương, em đừng náo loạn nữa. Trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Thất ngoan ngoãn vừa muốn gật đầu, đã bị Thư Liên ngăn lại. “Đừng! Có lẽ Trần tiên sinh có thiên phú khác. Phòng tôi vừa vặn có chút kỳ quái, hy vọng Trần tiên sinh có thể đi vào xem một chút.”
Lâm Mộ Vân không khỏi lộ ra ánh mắt nghi hoặc với Thư Liên, nhưng ánh mắt Thư Liên lại vô cùng kiên định. Không còn cách nào khác, Lâm Mộ Vân chỉ có thể lần nữa mở miệng, “Dương Dương, nếu không……”
“Đang về đang về, không cần thúc giục.” Tiểu Thất vừa ngáp vừa xoay người chuẩn bị về phòng ngủ.
Lâm Mộ Vân và Thư Liên song song cạn lời, cuối cùng vẫn là Lâm Mộ Vân da mặt dày mở miệng, “Không phải, Dương Dương, nếu không em đến phòng của Tiểu Thư xem thử đi.”
Bước chân của Trần Dương Hi khựng lại, cậu quay đầu nhìn Thư Liên, “Trong phòng có cái gì kỳ quái sao?”
Thư Liên tươi cười cứng đờ, “Tôi cũng không biết, xem ra phải nhờ Trần tiên sinh tự mình đi xem.”
Trần Dương Hi nghe vậy cúi đầu, hồi lâu mới gật đầu đáp ứng, “Đươc, nếu là Mộ Vân yêu cầu thì tôi liền vào xem.” Nói xong lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn với Lâm Mộ Vân.
Một khắc đó, Lâm Mộ Vân dường như cảm giác trái tim mình nhói một cái. Hắn rõ ràng ý thức được Thư Liên bị dọa thành như vậy thì trong phòng khẳng định có vấn đề, nhưng vẫn yêu cầu Trần Dương Hi đi vào kiểm tra.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Tiểu Thất bước tới phòng ngủ Thư Liên. Vì vừa nãy Thư Liên lao ra nên cửa phòng cũng không khép kín, còn có một khe hở lộ ra ánh đèn trong phòng ngủ.
Thư Liên tuy rằng không dám vào phòng, nhưng cũng không muốn buông tha cơ hội nhìn xem Trần Dương Hi tiến vào phòng ngủ, vì thế gắt gao túm Lâm Mộ Vân, hai người đứng phía sau Trần Dương Hi, nhìn tất cả trước mắt.
Như đang khảo nghiệm trái tim hai người, Trần Dương Hi nâng tay lên, thập phần thong thả đẩy ra của phòng ngủ. Theo khe hở càng lúc càng lớn, đáng lý ra ánh đèn lộ ra trong phòng ngủ sẽ càng ngày càng sáng, nhưng sau một loạt tiếng vang cót két cót két, đèn biệt thự thế nhưng lại bắt đầu lúc sáng lúc tối.
Trong tiếng BGM bước chân và con nít khóc, cảnh tượng dần trở nên phi thường quỷ dị.
Tiếng thét chói tai của Thư Liên nghẹn cứng trong cổ họng, hô hấp ả đình chỉ. Rõ ràng sợ muốn chết nhưng đôi mắt ả lại chăm chú nhìn vào Trần Dương Hi động tác.
Cùng với cửa phòng mở ra, tình huống trong phòng ngủ Thư Liên dần dần rõ ràng, sau khi cửa phòng hoàn toàn mở ra, ánh đèn lập loè cũng càng lúc càng nhanh. Thư Liên hoảng sợ nhìn thấy, dưới đèn phòng ngủ kia có treo một người! Ánh đèn lúc sáng lúc tối, bóng người treo trên kia cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Lưỡi nó vô cùng dài, đôi mắt xanh trắng, không có sự sống nhìn chằm chằm ả!
Trong cơn sợ hãi cực độ, Thư Liên mất đi năng lực phản ứng, hình ảnh điên đảo tam quan khiến ả mất đi năng lực phán đoán. Nhưng dưới tình huống dưới như vậy, Trần Dương Hi phía trước lại một bộ cái gì cũng không thấy, thập phần tự nhiên bước vào, hơn nữa còn dạo quanh một vòng, sau đó bước thoải mái mà đi ra, “Trong phòng ngủ rất bình thường mà, một con gián cũng không có.”
Thư Liên đã mất đi ngôn ngữ: !!!
Ả gian nan run rẩy nâng tay chỉ vào ‘người; treo ngược trong phòng, mở miệng nói, “Cậu không nhìn thấy à? Có một người đang treo trên đó kìa!”
Trần Dương Hi quay đầu lại nhìn lại, “Cô nói cái gì? Tôi có nhìn thấy gì đâu, có phải gần đây cô chịu áp lực quá lớn rồi không? Ngày mai cùng tôi tổ đội đến bệnh viện chứ?”
Thư Liên trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
【 Òa, xem ra cô ta tương đối sốt ruột muốn ngay tối nay đến bệnh viện luôn. 】 Tiểu Thất nói với 5000.
Nhưng đợi một hồi cũng không có ai trả lời, Tiểu Thất không khỏi lại lần nữa mở miệng, 【 Tiểu Liên hào, cậu ở đâu rồi? 】
【 Ở…… Khắp nơi……! Thanh âm 】5000 vang lên.
Tiểu Thất, 【Oa Tiểu Liên Hào, cậu bị lỗi kìa. 】
【 Không không…… Không…… Không lỗi! 】
Tiểu Thất (°▽°) như mới phát hiện món đồ chơi mới, 【Có phải cậu nhìn thấy gì không? Tui thật sự không thấy gì hết, một con gián cũng không ~】
【 Không không không…… Không không…… Không……】
【 Tui biết mà, không có gián ~ Cũng như trong phòng chúng ta không có con quỷ khác ~~】 Tiểu Thất vui sướng tiếp chuyện.
5000 “……”
Sau đó vô luận Tiểu Thất chọc như thế nào 5000 cũng không phản ứng khiến Tiểu Thất hoài nghi có phải hệ thống chết máy rồi hay không. Ây dà, nhớ 6362 quá, ít ra còn có tiếng lập capak chứng minh nó vẫn còn tồn tại.
Đêm nay, Lâm Mộ Vân đã định vẫn là không thể ngủ một giấc yên ổn, hắn nhanh chóng đưa Thư Liên đến bệnh viện, Trần Dương Hi tất nhiên cũng đi theo. Lâm Mộ Vân lúc nãy ngoại trừ nhìn thấy ánh đèn lập loè cũng không thấy gì khác. Chẳng lẽ gần đây Thư Liên cũng chịu nhiều áp lực lớn vậy sao?
Trải qua kiểm tra, Thư Liên chỉ là kinh hách quá độ, bác sĩ sau khi biết tình huống lại uyển chuyển đưa ra đề nghị ngày mai tiến hành kiểm tra ở khoa tinh thần.
Tiểu Thất nghe vậy vội vàng nhấc tay, “Sẵn tiện cho tôi bốc số đi cùng luôn!”
Bác sĩ, “……”
Lâm Mộ Vân vô cùng xấu hổ, “……”
Ngày tiếp theo, Lâm Mộ Vân sau khi cẩn thận suy xét cũng đưa Thư Liên và Trần Dương Hi vào khoa tâm thần. Thấy Thư Liên còn chưa tỉnh, hắn liền đưa đơn đăng ký cho Trần Dương Hi, còn mình thì đi ra ngoài mua bữa sáng.
Tiểu Thất tiễn Lâm Mộ Vân, sau đó ngồi ở trên giường bệnh phát ngốc. Bác sĩ đi ngang qua thấy thế lắc lắc đầu, thở dài rời đi, suy nghĩ người có tiền cũng không dễ dàng, một người bình thường lại phải mang theo hai người bệnh tâm thần.
Tiểu Thất phát ngốc một hồi đột nhiên ánh mắt sáng lên, móc di động ra, sau đó chụp hai tờ đơn khám bệnh, soạn ra một đoạn văn đăng lên mạng.
Cho nên không lâu sau đó, cư dân mạng mơi rời giường đón buổi sáng liền thấy được tin tức như vậy.
【 Cùng với lão bà bà đến bệnh viện khoa tâm thần du lịch một ngày ~】 kèm theo hai tấm giấy đăng ký, vừa lúc có thể nhìn thấy rõ tên người trên đó.
Chúng võng hữu: ???!!!
【 Ha ha ha! Đây là cái loại giấy đăng ký kỳ ba gì thế này! 】
【Chỉ mới thấy khoe xe xịn, đồ ăn ngon, giấy khám bệnh bán thảm, nhưng lần đầu tiên thấy người du lịch trong tâm thần, ha ha ha! 】
【 Hi đại lại đột nhiên có ý tưởng kỳ quái gì thế này, tôi thừa nhận mình đang cười chết rồi! 】
【 Có phải gần đây tinh thần Hi đại chịu áp lực lớn không vậy? Bọn tôi không có thúc giục cậu đâu, phải chú ý nghỉ ngơi nha~】
【 Thư Liên kia là ai? Bạn khuê mật của đại đại sao? 】
【……】
Fan truyện tranh của Trần Dương Hi thật ra đã quen với việc thỉnh thoảng Trần Dương Hi chệch mạch não, ngoại trừ ha ha ha thì còn tặng kèm lời thăm hỏi và quan tâm.
Đương nhiên cũng có người mắt sắc bắt đầu truy vấn Thư Liên là ai? Thư Liên đã bại lộ trước tầm mắt mọi người sớm hơn rất nhiều so với kế hoạch của Lâm Mộ Vân. Nhưng lúc này mọi người cũng không có ý thức được vấn đề, ai bảo ba năm qua Trần Dương Hi và Lâm Mộ Vân vẫn luôn điên cuồng rải đường chứ.
Lúc Thư Liên từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy được Trần Dương Hi không nhúc nhích ngồi nhìn chằm chằm mình, sau khi hoảng sợ thì không khỏi tức giận, “Ai kêu cậu nhìn chằm chằm tôi mãi bậy!”
“Mộ Vân kêu.” Tiểu Thất ngoan ngoãn đáp lại, “Hắn nói để tôi quan sát cô. Tôi hiểu mà, dù sao cô vừa hoảng sợ lại còn không có kinh nghiệm gì, nơi này lại là bệnh viện, vạn nhất nhìn thấy thứ gì đó kỳ quái thì không tốt lắm. Tất nhiên là tôi cũng không thấy gì cả.”
Thư Liên mới vừa tỉnh lại thiếu chút nữa lại nghẹt thở. Nhưng hiện giờ đã là buổi sáng, cũng không có BGM quỷ dị, sau khi sự sợ hãi tan đi chính là mãnh liệt phẫn nộ, “Cậu giả bộ cái gì! Chắc chắn cậu cũng thấy được! Là cậu giở trò quỷ đúng không! Tờ giấy kia chính là cậu trộm nhét dưới gối đầu tôi đúng không!”
“Không phải.” Tiểu Thất thập phần bình tĩnh.
“Chắc chắn là cậu!” Tuy rằng không biết Trần Dương Hi dùng thủ đoạn gì tạo ra mấy thứ tối hôm qua, nhưng ở biệt thự ngoại trừ Trần Dương Hi thì những người khác không có động cơ để làm như vậy!
“Không phải mà.” Tiểu Thất phản bác.
Hai người khắc khẩu rất mau hấp dẫn bác sĩ ở bên ngoài, trong đó còn có hai bác sĩ đang muốn tan tầm sớm. Hai bác sĩ giảng giải tình huống cơ bản cho người xung quanh, quyết định để hai vị bác sĩ cơ thể khoẻ mạnh khác ở ngoài cửa, chờ người nhà bọn họ trở về sẽ lập tức mang sang khoa tâm thần.
Vì thế lúc Lâm Mộ Vân vội vàng trở về lại biết chuyện phòng bệnh Thư Liên phẫn nộ chất vấn và Tiểu Thất bình tĩnh phản bác trung, hai người đều được chuyển thẳng vào khoa tâm thần.
Chờ Thư Liên lấy lại tinh thần mới phát hiện mình cũng vào khoa tâm thần! Nhân viên y tế xung quanh đều dùng ánh mắt phá lệ bao dung nhìn ả. Làm sao ả tiếp thu chuyện này nổi, vì thế bắt đầu khóc nháo với Lâm Mộ Vân đòi phải rời đi.
Tình huống tối hôm qua quỷ dị khiến Lâm Mộ Vân vô pháp lý giải, hắn chỉ có thể không ngừng trấn an Thư Liên, “Không có việc gì, chúng ta làm kiểm tra một chút thôi.”
So với Thư Liên, Tiểu Thất bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí theo Lâm Mộ Vân =an ủi Thư Liên, “Ừm đúng vậy, cứ xem như kiểm tra sức khoẻ đi.”
Lâm Mộ Vân, “……” Lời này quen ghê, hình như hắn đêm qua cũng nói vậy với Trần Dương Hi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.