Chương 30: Đi Xa.
lilynguyen
27/03/2017
Nghe thấy tiếng mở cửa, Gia Ngọc vội cởi tạp dề đi ra phòng khách.
-Anh đã về rồi à? Hôm nay có vẻ ban quản trị họp hơi muộn nhỉ?- Cô đem áo cùng cặp tài liệu để ngay ngắn trên ghế.
-Ừ, có vài vẫn đề cần giải quyết cho dự án lớn sắp tới nên hơi bận một chút.
-Anh đi tắm đi rồi xuống ăn tối.
-Ừ.
Thanh Khanh mỉm cười ôm lấy Gia Ngọc, khẽ đặt trên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Dạo gần đây, mỗi khi đi làm về hoặc trước khi ra khỏi nhà, hai người đều có một nụ hôn phớt nhẹ như vậy. Mới đầu, điều đó làm cho Gia Ngọc rất thẹn thùng, nhưng với sự kiên trì của cậu, cô cũng đã quen dần.
Gia Ngọc quay trở lại gian bếp,hoàn thành nốt phần thức ăn còn lại.
Thanh Khanh đóng cửa phòng tắm lại, để vòi nước lạnh chảy thẳng vào mặt mình.
Hôm nay thật sự rất căng thẳng, dự án lần này có rất nhiều người muốn chen chân vào, nếu không phải bố cậu và cậu đã có sự chuẩn bị từ trước thì e rằng chẳng dễ dàng mà đánh gục các cổ đông khác. Chỉ có điều…
Thanh Khanh lắc lắc đầu.
Cậu đang nghĩ gì thế này? Chiếc ghế tổng giám đốc là vị trí mà cậu luôn hướng tới, không phải sao, việc gì mà phả suy nghĩ nhiều về việc đi hay ở? Chỉ có một tháng thôi mà, có gì không được.
Đúng vậy, với năng lực của cậu thì cậu tự tin có thể hoàn thành được hạng mục lần này, nếu được thì con đường sau này cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, không nên để những việc riêng chi phối quá nhiều, như vậy sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bản thân.
Gia Ngọc bê dĩa thức ăn cuối cùng lên bàn. Cùng lúc ấy, tiếng bước chân xuống cầu thang cũng vang lên. Cô mỉm cười kéo ghế ra cho cậu và cô cùng ngồi.
-Anh xuống thật đúng lúc.- Gia Ngọc nói.
-Đương nhiên rồi, không đúng lúc thì làm sao có thể thưởng thức món ăn nóng chứ.
-Nếu anh xuống sớm một chút thì sẽ giúp em dọn bàn ăn rồi.
-Em đang trách anh ăn mà không làm đấy à?- Thanh Khanh vừa gắp thức ăn vừa nói.
Gia Ngọc nhìn cậu, chỉ cười cười rồi gật đầu.
-Thôi được rồi, vì em đã có công nấu nên lát nữa anh sẽ rửa bát, được chưa?- Cậu nhìn cô.
-Anh có rửa được không vậy?- Cô nhìn cậu, gương mặt đầy nghi ngờ.
-Này, đừng có mà…
-Đừng có mà coi thường anh chứ gì,lần trước hình như anh cũng nói như thế thì phải?- Gia Ngọc lên giọng.
-Đó là nấu ăn, còn đây là rửa bát, hai việc khác nhau.- Cậu nghiêm mặt.
-Thôi, để em làm là được rồi, em lại sợ bát dĩa trong nhà vỡ hết.
-Vỡ rồi thi mua lại cái mới.
-Anh thật là phung phí.- Cô bĩu môi.
-Thì sao nào? Anh có tiền mà.
-Dạ, em biết rồi, đại công tử nhiều tiền, anh thương tình những chiếc bát dũa này đã ở trong nhà anh lâu như vậy rồi, tha cho chúng đi.
-Thôi được, nếu em đã thay mặt chúng nói như vậy thì… anh sẽ tha cho chúng.
Gia Ngọc nhìn điệu bộ của cậu rồi cả hai cùng phì cười. Thanh Khanh vui vẻ đưa tay xoa đầu cô.
-Càng ngày càng giống trẻ nhỏ.
-Không phải, em thấy em giống bảo mẫu của anh thì có.
-Được rồi, bảo mẫu thì bảo mẫu vậy. Thế lát nữa bảo mẫu sắp xếp đồ giúp anh nhé.
-Anh… đi đâu à?- Giọng Gia Ngọc bỗng trầm xuống.
-Ừ,đi công tác cho dự án mới. Sao thế?
-Không sao.- Cô mỉm cười.- Em sẽ chuẩn bị. Bao giờ thì anh sẽ đi?
-Ngày mai.
-Nhanh vậy à?
-Sao thế, không nỡ xa anh à?
-Làm gì có, anh đừng có mà tự phụ.
-Anh? Anh chỉ nói sự thật thôi, nó viết hết trên mặt em kìa.
-Đâu có đâu, anh nói bừa.
-Thôi, nhanh ăn đi kẻo thức ăn nguội hết bây giờ.
-Là do anh cả, cứ trêu chọc người khác.
-Phải, nhanh ăn đi.
Thanh Khanh mỉm cười nhìn Gia Ngọc xấu hổ cặm cụi mà ăn.
Sẽ nhanh thôi, cậu sẽ trở về, đến lúc đó, sẽ chẳng phải lo lắng gì về công việc nữa, cậu nhất định sẽ đưa cô đi chơi thư giãn một chút.
Gia Ngọc xếp ngay ngắn đồ đạc của Thanh Khanh vào trong vali.
-Anh nhớ ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa đấy nhé.
-Ừ.
-Cũng không được thức khuya, khi nào mệt thì phải nghỉ ngơi.
-Ừ.
-Không được uống nhiều rượu, bia, cà phê, những thứ đó không tốt cho sức khỏe.
-Ừ.
-Nhớ là…
-Gia Gia, anh chỉ là đi công tác thôi, em không cần phải nhắc nhở nhiều như vậy, cứ làm như anh lần đầu xa nhà vậy.- Cậu nói đầy vẻ yêu thương.
-Em chỉ là muốn tốt cho anh thôi mà.- Cô xấu hổ.
-Em thật đúng là một người vợ tốt nhỉ?
-Ai… ai là vợ anh chứ?
-Thế ai vừa ra vẻ ở đây nhỉ?- Thanh Khanh hỏi ngược lại.
-Em… em không nói với anh nữa… anh đi nghỉ sớm đi, em sắp xếp xong rồi đấy.
Cô toan bỏ đi về phòng thì rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.
-Anh sẽ đi một tháng, ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.- Cậu nói nhỏ, giọng nói trầm ấm, đầy dịu dàng.
Gia Ngọc ngây ngốc một lúc, mới khẽ gật đầu.
-Em không sao, anh cũng vậy nhé.
-Anh sẽ nhớ em lắm đấy.
-Em… em cũng vậy.- Gia ngọc lí nhí.
-Anh đã về rồi à? Hôm nay có vẻ ban quản trị họp hơi muộn nhỉ?- Cô đem áo cùng cặp tài liệu để ngay ngắn trên ghế.
-Ừ, có vài vẫn đề cần giải quyết cho dự án lớn sắp tới nên hơi bận một chút.
-Anh đi tắm đi rồi xuống ăn tối.
-Ừ.
Thanh Khanh mỉm cười ôm lấy Gia Ngọc, khẽ đặt trên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Dạo gần đây, mỗi khi đi làm về hoặc trước khi ra khỏi nhà, hai người đều có một nụ hôn phớt nhẹ như vậy. Mới đầu, điều đó làm cho Gia Ngọc rất thẹn thùng, nhưng với sự kiên trì của cậu, cô cũng đã quen dần.
Gia Ngọc quay trở lại gian bếp,hoàn thành nốt phần thức ăn còn lại.
Thanh Khanh đóng cửa phòng tắm lại, để vòi nước lạnh chảy thẳng vào mặt mình.
Hôm nay thật sự rất căng thẳng, dự án lần này có rất nhiều người muốn chen chân vào, nếu không phải bố cậu và cậu đã có sự chuẩn bị từ trước thì e rằng chẳng dễ dàng mà đánh gục các cổ đông khác. Chỉ có điều…
Thanh Khanh lắc lắc đầu.
Cậu đang nghĩ gì thế này? Chiếc ghế tổng giám đốc là vị trí mà cậu luôn hướng tới, không phải sao, việc gì mà phả suy nghĩ nhiều về việc đi hay ở? Chỉ có một tháng thôi mà, có gì không được.
Đúng vậy, với năng lực của cậu thì cậu tự tin có thể hoàn thành được hạng mục lần này, nếu được thì con đường sau này cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, không nên để những việc riêng chi phối quá nhiều, như vậy sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bản thân.
Gia Ngọc bê dĩa thức ăn cuối cùng lên bàn. Cùng lúc ấy, tiếng bước chân xuống cầu thang cũng vang lên. Cô mỉm cười kéo ghế ra cho cậu và cô cùng ngồi.
-Anh xuống thật đúng lúc.- Gia Ngọc nói.
-Đương nhiên rồi, không đúng lúc thì làm sao có thể thưởng thức món ăn nóng chứ.
-Nếu anh xuống sớm một chút thì sẽ giúp em dọn bàn ăn rồi.
-Em đang trách anh ăn mà không làm đấy à?- Thanh Khanh vừa gắp thức ăn vừa nói.
Gia Ngọc nhìn cậu, chỉ cười cười rồi gật đầu.
-Thôi được rồi, vì em đã có công nấu nên lát nữa anh sẽ rửa bát, được chưa?- Cậu nhìn cô.
-Anh có rửa được không vậy?- Cô nhìn cậu, gương mặt đầy nghi ngờ.
-Này, đừng có mà…
-Đừng có mà coi thường anh chứ gì,lần trước hình như anh cũng nói như thế thì phải?- Gia Ngọc lên giọng.
-Đó là nấu ăn, còn đây là rửa bát, hai việc khác nhau.- Cậu nghiêm mặt.
-Thôi, để em làm là được rồi, em lại sợ bát dĩa trong nhà vỡ hết.
-Vỡ rồi thi mua lại cái mới.
-Anh thật là phung phí.- Cô bĩu môi.
-Thì sao nào? Anh có tiền mà.
-Dạ, em biết rồi, đại công tử nhiều tiền, anh thương tình những chiếc bát dũa này đã ở trong nhà anh lâu như vậy rồi, tha cho chúng đi.
-Thôi được, nếu em đã thay mặt chúng nói như vậy thì… anh sẽ tha cho chúng.
Gia Ngọc nhìn điệu bộ của cậu rồi cả hai cùng phì cười. Thanh Khanh vui vẻ đưa tay xoa đầu cô.
-Càng ngày càng giống trẻ nhỏ.
-Không phải, em thấy em giống bảo mẫu của anh thì có.
-Được rồi, bảo mẫu thì bảo mẫu vậy. Thế lát nữa bảo mẫu sắp xếp đồ giúp anh nhé.
-Anh… đi đâu à?- Giọng Gia Ngọc bỗng trầm xuống.
-Ừ,đi công tác cho dự án mới. Sao thế?
-Không sao.- Cô mỉm cười.- Em sẽ chuẩn bị. Bao giờ thì anh sẽ đi?
-Ngày mai.
-Nhanh vậy à?
-Sao thế, không nỡ xa anh à?
-Làm gì có, anh đừng có mà tự phụ.
-Anh? Anh chỉ nói sự thật thôi, nó viết hết trên mặt em kìa.
-Đâu có đâu, anh nói bừa.
-Thôi, nhanh ăn đi kẻo thức ăn nguội hết bây giờ.
-Là do anh cả, cứ trêu chọc người khác.
-Phải, nhanh ăn đi.
Thanh Khanh mỉm cười nhìn Gia Ngọc xấu hổ cặm cụi mà ăn.
Sẽ nhanh thôi, cậu sẽ trở về, đến lúc đó, sẽ chẳng phải lo lắng gì về công việc nữa, cậu nhất định sẽ đưa cô đi chơi thư giãn một chút.
Gia Ngọc xếp ngay ngắn đồ đạc của Thanh Khanh vào trong vali.
-Anh nhớ ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa đấy nhé.
-Ừ.
-Cũng không được thức khuya, khi nào mệt thì phải nghỉ ngơi.
-Ừ.
-Không được uống nhiều rượu, bia, cà phê, những thứ đó không tốt cho sức khỏe.
-Ừ.
-Nhớ là…
-Gia Gia, anh chỉ là đi công tác thôi, em không cần phải nhắc nhở nhiều như vậy, cứ làm như anh lần đầu xa nhà vậy.- Cậu nói đầy vẻ yêu thương.
-Em chỉ là muốn tốt cho anh thôi mà.- Cô xấu hổ.
-Em thật đúng là một người vợ tốt nhỉ?
-Ai… ai là vợ anh chứ?
-Thế ai vừa ra vẻ ở đây nhỉ?- Thanh Khanh hỏi ngược lại.
-Em… em không nói với anh nữa… anh đi nghỉ sớm đi, em sắp xếp xong rồi đấy.
Cô toan bỏ đi về phòng thì rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.
-Anh sẽ đi một tháng, ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.- Cậu nói nhỏ, giọng nói trầm ấm, đầy dịu dàng.
Gia Ngọc ngây ngốc một lúc, mới khẽ gật đầu.
-Em không sao, anh cũng vậy nhé.
-Anh sẽ nhớ em lắm đấy.
-Em… em cũng vậy.- Gia ngọc lí nhí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.