Chương 77: Điều Tra
lilynguyen
26/03/2017
Tình hình doanh thu đã đạt đến mức đáng ngưỡng mộ, Minh Lâm cũng không thể ngờ được rằng bộ trang sức lần này lại đạt được thành công vang dội như thế, có lẽ cũng nhờ một phần công của Thanh Khanh lúc đó.
Thế nhưng dù anh có cố gắng như thế nào cũng không tìm được ai là người đã gây ra rắc rối ngày hôm đó, điều đó càng khiến cho anh cảm thấy khó chịu hơn.
Không biết được địch thủ của mình là ai là điều tối kị trong kinh doanh.
Tiếng điện thoại reo lên cắt ngang suy nghĩ của Minh Lâm.
-Alo.
-Là tôi.
-Cậu có chuyện gì không?- Minh Lâm ngả người vào ghế.
-Tôi muốn hỏi đến khi nào thì anh có thể thực hiện lời hứa của mình.
-Cậu có vẻ rất hứng thú với chuyện này?
-Chuyện đó không liên quan đến anh.
-Được rồi, không liên quan, nhưng tôi muốn cho cậu biết, liệu người đó có gặp cậu không thì tôi cũng không dám chắc.
-Anh muốn nuốt lời.
-Không không, tôi sẽ nói với cô ấy, nhưng cô ấy đồng ý hay không thì tôi không thể can thiệp được.
-Tôi muốn chắc chắn có thể gặp được.
-Chuyện đó tôi đã nói rồi, tôi không thể quyết định thay cô ấy.
-Tôi không tin anh không làm được, tôi đợi tin từ anh, mong rằng anh sẽ không cho tôi đợi quá lâu.
Không đợi Minh Lâm có phản ứng tiếp theo, Thanh Khanh đã tắt máy.
Minh Lâm nhìn màn hình điện thoại trong lòng không khỏi có chút khó chịu, anh thật sự, thật sự không muốn cho cậu gặp cô ấy. Nếu có thể, anh thật sự muốn giấu cô ở một nơi nào đó thật kĩ, không để người khác có thể nhìn thấy cô. Dẫu biết như thế thật ích kỉ nhưng anh vẫn có mong muốn đó.
-Cô đã điều tra ra thân phận của nhà thết kế chưa?- Thanh Khanh hỏi Phương Mai.
-Tôi đã điều tra ra rồi, đó là một cô gái vừa mới tốt nghiệp không lâu, tên là…- Phương Mai giở tập tài liệu trên tay.- À, cô ấy tên là An Nhiên, em trai cô ta hiện đang là thực tập sinh bên công ty Minh Thiên, nghe nói quan hệ của hai người họ rất thân thiết.
-An Nhiên?- Thanh Khanh nhíu mày, cái tên này cậu đã nghe rồi thì phải.
-Vâng ạ, gia đình cô ấy chuyển về vùng ngoại ô không lâu, nghe nói hình như cô ấy có chút vấn đề về sức khỏe.
-Sức khỏe cô ta bị làm sao?
-Tôi cũng không rõ, không thể tìm hiểu được chuyện đó.
-Còn chuyện gì nữa không?
-À, còn có một chuyện nữa, theo thông tin tìm hiểu được thì cô ta có một khoảng thời gian mất tích.
-Mất tích?
-Vâng ạ, hình như là khoảng nửa năm. không ai rõ vì sao cô ấy mất tích, cũng không hiểu vì sao cô ấy đột ngột xuất hiện.
-Vậy thì tại sao cô ấy lại quen biết với Minh Lâm.
-Theo thông tin thì từ khi cô ấy xuất hiện đã có Minh Lâm ở bên, liệu tôi có nên điều tra bên phía tổng giám đốc Minh Lâm?
-Không cần đâu, như vậy được rồi, đến khi gặp mặt trực tiếp rồi tính sau, chắc cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi chỉ muốn chắc chắn hơn về khoản đầu tư này thôi.
-Tôi thấy những sản phẩm của cô ấy rất được ưa thích, công ty chúng ta cũng thu không ít lợi từ dự án lần này.
-Nếu cô ta thật sự có tài năng, tôi muốn cô ta trở thành nhân viên của chúng ta thì tốt hơn.
-Nhưng tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã í hợp đồng với bên Minh Thiên?
-Đã kí rồi thì sao? Nếu thật sự có năng lực, việc lôi kéo về công ty chúng ta cũng không phải không có khả năng.
-Nhưng tôi nghĩ, nếu mà cô ấy có quan hệ đặc biệt với tổng giám đốc Minh Lâm thì việc này hơi khó.
-Không sao, tuy cơ ứng biến là được.
-Vầng ạ.
-Được rồi, cô ra ngoài đi.
-Vậy tôi xin phép.
-À, để tập tài liệu về cô ấy lại đây. lát nữa tôi sẽ xem qua.
Phương Mai đặt tập tài liệu xuống bàn Thanh Khanh, sau đó ra ngoài.
Thanh Khanh lật trang tài liệu đầu tiên ra, trong miệng khẽ lẩm nhẩm.
-An Nhiên.
Cái tên này hình như cậu có ấn tượng nhưng mãi không thể nghĩ ra đã gặp ở đâu rồi.
Trang đầu tiên của tài liệu là tấm ảnh của cô gái đó, hình như là ảnh chụp từ hồi năm đầu đại học, không tính là xinh đẹp nhưng gương mặt rất thanh tú, còn vương chút thơ ngây của thời trung học. Mái tóc dài được thả tự do, mang lại vẻ dịu dàng,nư tính.
Gương mặt này không quá xuất sắc, thế nhưng không hiểu sao cậu lại có chút cảm giác khác lạ trong lòng, cảm giác ấy cứ không ngừng cuộn lại, rối bời, không thể nào xác định.
Rốt cuộc thì sao vậy nhỉ?
Cậu thật sự có chút mong chờ cuộc gặp mặt trực tiếp kia, hi vọng có thể giải thích những cảm giác trong lòng mình hiện giờ.
Thế nhưng dù anh có cố gắng như thế nào cũng không tìm được ai là người đã gây ra rắc rối ngày hôm đó, điều đó càng khiến cho anh cảm thấy khó chịu hơn.
Không biết được địch thủ của mình là ai là điều tối kị trong kinh doanh.
Tiếng điện thoại reo lên cắt ngang suy nghĩ của Minh Lâm.
-Alo.
-Là tôi.
-Cậu có chuyện gì không?- Minh Lâm ngả người vào ghế.
-Tôi muốn hỏi đến khi nào thì anh có thể thực hiện lời hứa của mình.
-Cậu có vẻ rất hứng thú với chuyện này?
-Chuyện đó không liên quan đến anh.
-Được rồi, không liên quan, nhưng tôi muốn cho cậu biết, liệu người đó có gặp cậu không thì tôi cũng không dám chắc.
-Anh muốn nuốt lời.
-Không không, tôi sẽ nói với cô ấy, nhưng cô ấy đồng ý hay không thì tôi không thể can thiệp được.
-Tôi muốn chắc chắn có thể gặp được.
-Chuyện đó tôi đã nói rồi, tôi không thể quyết định thay cô ấy.
-Tôi không tin anh không làm được, tôi đợi tin từ anh, mong rằng anh sẽ không cho tôi đợi quá lâu.
Không đợi Minh Lâm có phản ứng tiếp theo, Thanh Khanh đã tắt máy.
Minh Lâm nhìn màn hình điện thoại trong lòng không khỏi có chút khó chịu, anh thật sự, thật sự không muốn cho cậu gặp cô ấy. Nếu có thể, anh thật sự muốn giấu cô ở một nơi nào đó thật kĩ, không để người khác có thể nhìn thấy cô. Dẫu biết như thế thật ích kỉ nhưng anh vẫn có mong muốn đó.
-Cô đã điều tra ra thân phận của nhà thết kế chưa?- Thanh Khanh hỏi Phương Mai.
-Tôi đã điều tra ra rồi, đó là một cô gái vừa mới tốt nghiệp không lâu, tên là…- Phương Mai giở tập tài liệu trên tay.- À, cô ấy tên là An Nhiên, em trai cô ta hiện đang là thực tập sinh bên công ty Minh Thiên, nghe nói quan hệ của hai người họ rất thân thiết.
-An Nhiên?- Thanh Khanh nhíu mày, cái tên này cậu đã nghe rồi thì phải.
-Vâng ạ, gia đình cô ấy chuyển về vùng ngoại ô không lâu, nghe nói hình như cô ấy có chút vấn đề về sức khỏe.
-Sức khỏe cô ta bị làm sao?
-Tôi cũng không rõ, không thể tìm hiểu được chuyện đó.
-Còn chuyện gì nữa không?
-À, còn có một chuyện nữa, theo thông tin tìm hiểu được thì cô ta có một khoảng thời gian mất tích.
-Mất tích?
-Vâng ạ, hình như là khoảng nửa năm. không ai rõ vì sao cô ấy mất tích, cũng không hiểu vì sao cô ấy đột ngột xuất hiện.
-Vậy thì tại sao cô ấy lại quen biết với Minh Lâm.
-Theo thông tin thì từ khi cô ấy xuất hiện đã có Minh Lâm ở bên, liệu tôi có nên điều tra bên phía tổng giám đốc Minh Lâm?
-Không cần đâu, như vậy được rồi, đến khi gặp mặt trực tiếp rồi tính sau, chắc cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi chỉ muốn chắc chắn hơn về khoản đầu tư này thôi.
-Tôi thấy những sản phẩm của cô ấy rất được ưa thích, công ty chúng ta cũng thu không ít lợi từ dự án lần này.
-Nếu cô ta thật sự có tài năng, tôi muốn cô ta trở thành nhân viên của chúng ta thì tốt hơn.
-Nhưng tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã í hợp đồng với bên Minh Thiên?
-Đã kí rồi thì sao? Nếu thật sự có năng lực, việc lôi kéo về công ty chúng ta cũng không phải không có khả năng.
-Nhưng tôi nghĩ, nếu mà cô ấy có quan hệ đặc biệt với tổng giám đốc Minh Lâm thì việc này hơi khó.
-Không sao, tuy cơ ứng biến là được.
-Vầng ạ.
-Được rồi, cô ra ngoài đi.
-Vậy tôi xin phép.
-À, để tập tài liệu về cô ấy lại đây. lát nữa tôi sẽ xem qua.
Phương Mai đặt tập tài liệu xuống bàn Thanh Khanh, sau đó ra ngoài.
Thanh Khanh lật trang tài liệu đầu tiên ra, trong miệng khẽ lẩm nhẩm.
-An Nhiên.
Cái tên này hình như cậu có ấn tượng nhưng mãi không thể nghĩ ra đã gặp ở đâu rồi.
Trang đầu tiên của tài liệu là tấm ảnh của cô gái đó, hình như là ảnh chụp từ hồi năm đầu đại học, không tính là xinh đẹp nhưng gương mặt rất thanh tú, còn vương chút thơ ngây của thời trung học. Mái tóc dài được thả tự do, mang lại vẻ dịu dàng,nư tính.
Gương mặt này không quá xuất sắc, thế nhưng không hiểu sao cậu lại có chút cảm giác khác lạ trong lòng, cảm giác ấy cứ không ngừng cuộn lại, rối bời, không thể nào xác định.
Rốt cuộc thì sao vậy nhỉ?
Cậu thật sự có chút mong chờ cuộc gặp mặt trực tiếp kia, hi vọng có thể giải thích những cảm giác trong lòng mình hiện giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.