Chương 73: Khu Sinh Thái.
lilynguyen
26/03/2017
-Chị ơi, hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi nhé.- An Minh vừa ăn vừa nói.
-Hôm nay em không đi học hay thực tập gì sao?
-Cả tuần cũng phải có ngày nghỉ chứ chị, đâu thể lúc nào cũng lao đầu vào làm việc được.- An Minh nói.- Với lại hôm nay là cuối tuần mà.
-An Minh nói đúng đó, con cũng nên ra ngoài hít thở không khí nhiều vào, ngồi ở nhà cũng không tốt.
-Con biết rồi ạ.- Cô nhẹ giọng trả lời.
-Vạy thì chúng ta nên đi đâu nhỉ?- An Minh vội vã hỏi.
-Em rủ chị đi thì cũng phải có địa điểm chứ.
-Hay là hai chị em mình đi tới khu sinh thái ở gần công ty em đi, lúc trước em nghe anh Minh Lâm nói ở đó khá tốt, không khí cũng trong lành.
-Ở đó có an toàn không?
-Mẹ yên tâm, ở đó rất tốt, hơn nữa còn có con ở đay, con sẽ chăm lo cho chị mà.
-Vậy thì tốt, hai con đi chơi nhớ chú ý an toàn.
-Con biết rồi bố, chị nhanh lên.- An Minh háo hức.
-Chị biết rồi.
Dạo này việc điều trị đã tiến tới giai đoạn tốt hơn, vì mấy ngày trước, An Nhiên cảm thấy đau ở mắt nên bác sĩ quyết định để cho cô băng bó lại ở vùng mắt, muốn bây giờ ra ngoài thì phải đeo kính đen để tránh làm tổn thương mắt.
An Nhiên chuẩn bị rất nhanh, thực ra thì cô cũng đã nhiều ngày không ra ngoài, cô cũng rất muốn ra ngoài khuây khỏa một chút, việc mắt cô tốt lên cũng khiến cô cảm thấy mọi việc tốt hơn rất nhiều.
-Chị đã xong chưa?- An Minh gõ cửa phòng cô.
-Đã xong rồi.- Cô mở cửa.
-Nhanh lên, nhanh lên.
-Khu sinh thái cũng ở đó chứ có chạy đi đâu đâu mà em phải vội như vậy, em nên thay đổi tính hấp tấp nóng vội của em đi.
-Hì hì, em biết rồi ạ, em sẽ sửa đổi.
-Chỉ biết nói miệng.
-Em hứa mà, em sẽ sửa.
-Chúng ta đi thôi.
-Vâng ạ, em dẫn chị đi.
An Minh đối với An Nhiên vô cùng cẩn thận.
-Chúng ta như thế này làm em thật nhớ đến khi còn nhỏ.- An Minh cảm khái.
-Ừ, lúc nhỏ, hai chị em chúng ta cũng hay dắt tay nhau như thế này.
-Lúc đó, mỗi khi đi học về, chị đều dắt tay em dẫn em về nhà, khi đó em đã tự hứa với mình, nhất định sau này lớn lên, em sẽ bảo vệ chị thật tốt.
-Bây giờ em cũng đã làm rất tốt đấy thôi.
-Nhưng em đã không thể bảo vệ được chị.- Cậu không thể bảo vệ chị lúc chị bị tổn thương, đã để cho chị đau buồn suốt thời gian đó.
-Chị không sao.
-Từ giờ em sẽ không bao giờ để chị bị tổn thương lần nào nữa đậu.
-Chị không sao, thật đấy. Em chỉ sống thật tốt là được.
-Sao chị lúc nào cũng lương thiện như vậy, chị như vậy khiến người khác thật đau lòng.
-Đừng nói những chuyện đó nữa.- Người đó sẽ không vì chị mà đau lòng.
-Được rồi, hôm nay là để thư giãn, không nên nói những chuyện đó làm gì.- An Minh đồng tình.
Không bao lâu thì hai người cũng đến khu sinh thái mà An Minh nói.
-Nơi đây có rất nhiều chim chóc.- Cô nói.
-Đúng vậy, khu sinh thái này có rất nhiều loại chim chóc, không khí rất trong lành.- Cậu gật đầu, dần cô vào bên trong.
-Âm thanh nghe thật vui tai.
-Chị nghe xem, có phải còn có cả tiếng lá xào xạc nữa không?
-Ừ, còn có thể ngửi được hương hoa thoang thoảng nữa.
-Khi nào mắt chị khỏi hẳn, em sẽ đưa chị đến chỗ này lần nữa, lúc đó chị có thể nhìn thấy cảnh vật ở đây đẹp như thế nào.
-Ừ, chỉ nghe thế này thôi, chị cũng ó thể biết được nơi này rất thú vị.
-Đương nhiên rồi, nơi này thật sự rất hay.
An Minh đưa cô đi thăm thú khắp nơi, cậu còn cẩn thận để cô sờ từng cánh hoa, tán lá khi thấy nó có vẻ đặc biệt, tỉ mỉ mô tả lại cảnh sắc cho cô nghe.
-Thật đẹp.- Cô khen ngợi.
Trong lúc đi ra đi vào tấp nập, cô không cẩn thận va vào một người.
-Chị, chị có sao không?- An Minh vội vội vàng vàng đỡ cô đứng dậy.
-Xin lỗi, cô có sao không?- Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô.
Động tác của cô lập tức cứng ngắc, không trùng hợp như vậy chứ.
-Chị ơi, kính này, chị đeo vào đi, có cảm thấy đau mắt không?- An Minh chen vào.
-Chị không sao.- An Nhiên tiếp lấy cái kính từ An Minh, điểu chỉnh giọng nói.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay đang đỡ cô có chút sững lại. Sẽ không phải là cậu nhận ra cô đấy chứ, không thể nào, cô đã thay đổi, có lẽ cậu cũng sẽ chẳng bao giờ có thể nhận ra cô đâu.
-Xin lỗi anh.- Cô nhẹ nhàng kéo dài khoảng cách.
-Là tôi có lỗi trước, xin lỗi cô. -Thanh Khanh nhìn chằm chằm vào gương mặt An Nhiên.
-Vậy xin phép, chúng tôi đi trước.
An Nhiên kéo nhẹ tay áo của An Minh, An Minh hiểu ý dẫn cô đi nơi khác.
Thanh Khanh đứng đó nhìn theo bóng dáng cô đi xa, tại sao trông cô lại quen thuộc đến vậy, quen thuộc như đã từng tiếp xúc, đã từng rất thân quen.
Cảm giác khi nâng cô đứng dậy thật lạ.
Tại sao lại như vậy chứ.
-Anh sao thế? Có chuyện gì à?- Phương Mai nhìn về hướng cậu đang nhìn.
-Không có gì.- Thanh Khanh ngay lập tức trở lại dáng vẻ thường ngày.
-Tổng giám đốc M&G đang ở bên kia, chúng ta cũng nên sang đó thôi.
-Ừ, đi thôi.
-Hôm nay em không đi học hay thực tập gì sao?
-Cả tuần cũng phải có ngày nghỉ chứ chị, đâu thể lúc nào cũng lao đầu vào làm việc được.- An Minh nói.- Với lại hôm nay là cuối tuần mà.
-An Minh nói đúng đó, con cũng nên ra ngoài hít thở không khí nhiều vào, ngồi ở nhà cũng không tốt.
-Con biết rồi ạ.- Cô nhẹ giọng trả lời.
-Vạy thì chúng ta nên đi đâu nhỉ?- An Minh vội vã hỏi.
-Em rủ chị đi thì cũng phải có địa điểm chứ.
-Hay là hai chị em mình đi tới khu sinh thái ở gần công ty em đi, lúc trước em nghe anh Minh Lâm nói ở đó khá tốt, không khí cũng trong lành.
-Ở đó có an toàn không?
-Mẹ yên tâm, ở đó rất tốt, hơn nữa còn có con ở đay, con sẽ chăm lo cho chị mà.
-Vậy thì tốt, hai con đi chơi nhớ chú ý an toàn.
-Con biết rồi bố, chị nhanh lên.- An Minh háo hức.
-Chị biết rồi.
Dạo này việc điều trị đã tiến tới giai đoạn tốt hơn, vì mấy ngày trước, An Nhiên cảm thấy đau ở mắt nên bác sĩ quyết định để cho cô băng bó lại ở vùng mắt, muốn bây giờ ra ngoài thì phải đeo kính đen để tránh làm tổn thương mắt.
An Nhiên chuẩn bị rất nhanh, thực ra thì cô cũng đã nhiều ngày không ra ngoài, cô cũng rất muốn ra ngoài khuây khỏa một chút, việc mắt cô tốt lên cũng khiến cô cảm thấy mọi việc tốt hơn rất nhiều.
-Chị đã xong chưa?- An Minh gõ cửa phòng cô.
-Đã xong rồi.- Cô mở cửa.
-Nhanh lên, nhanh lên.
-Khu sinh thái cũng ở đó chứ có chạy đi đâu đâu mà em phải vội như vậy, em nên thay đổi tính hấp tấp nóng vội của em đi.
-Hì hì, em biết rồi ạ, em sẽ sửa đổi.
-Chỉ biết nói miệng.
-Em hứa mà, em sẽ sửa.
-Chúng ta đi thôi.
-Vâng ạ, em dẫn chị đi.
An Minh đối với An Nhiên vô cùng cẩn thận.
-Chúng ta như thế này làm em thật nhớ đến khi còn nhỏ.- An Minh cảm khái.
-Ừ, lúc nhỏ, hai chị em chúng ta cũng hay dắt tay nhau như thế này.
-Lúc đó, mỗi khi đi học về, chị đều dắt tay em dẫn em về nhà, khi đó em đã tự hứa với mình, nhất định sau này lớn lên, em sẽ bảo vệ chị thật tốt.
-Bây giờ em cũng đã làm rất tốt đấy thôi.
-Nhưng em đã không thể bảo vệ được chị.- Cậu không thể bảo vệ chị lúc chị bị tổn thương, đã để cho chị đau buồn suốt thời gian đó.
-Chị không sao.
-Từ giờ em sẽ không bao giờ để chị bị tổn thương lần nào nữa đậu.
-Chị không sao, thật đấy. Em chỉ sống thật tốt là được.
-Sao chị lúc nào cũng lương thiện như vậy, chị như vậy khiến người khác thật đau lòng.
-Đừng nói những chuyện đó nữa.- Người đó sẽ không vì chị mà đau lòng.
-Được rồi, hôm nay là để thư giãn, không nên nói những chuyện đó làm gì.- An Minh đồng tình.
Không bao lâu thì hai người cũng đến khu sinh thái mà An Minh nói.
-Nơi đây có rất nhiều chim chóc.- Cô nói.
-Đúng vậy, khu sinh thái này có rất nhiều loại chim chóc, không khí rất trong lành.- Cậu gật đầu, dần cô vào bên trong.
-Âm thanh nghe thật vui tai.
-Chị nghe xem, có phải còn có cả tiếng lá xào xạc nữa không?
-Ừ, còn có thể ngửi được hương hoa thoang thoảng nữa.
-Khi nào mắt chị khỏi hẳn, em sẽ đưa chị đến chỗ này lần nữa, lúc đó chị có thể nhìn thấy cảnh vật ở đây đẹp như thế nào.
-Ừ, chỉ nghe thế này thôi, chị cũng ó thể biết được nơi này rất thú vị.
-Đương nhiên rồi, nơi này thật sự rất hay.
An Minh đưa cô đi thăm thú khắp nơi, cậu còn cẩn thận để cô sờ từng cánh hoa, tán lá khi thấy nó có vẻ đặc biệt, tỉ mỉ mô tả lại cảnh sắc cho cô nghe.
-Thật đẹp.- Cô khen ngợi.
Trong lúc đi ra đi vào tấp nập, cô không cẩn thận va vào một người.
-Chị, chị có sao không?- An Minh vội vội vàng vàng đỡ cô đứng dậy.
-Xin lỗi, cô có sao không?- Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô.
Động tác của cô lập tức cứng ngắc, không trùng hợp như vậy chứ.
-Chị ơi, kính này, chị đeo vào đi, có cảm thấy đau mắt không?- An Minh chen vào.
-Chị không sao.- An Nhiên tiếp lấy cái kính từ An Minh, điểu chỉnh giọng nói.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay đang đỡ cô có chút sững lại. Sẽ không phải là cậu nhận ra cô đấy chứ, không thể nào, cô đã thay đổi, có lẽ cậu cũng sẽ chẳng bao giờ có thể nhận ra cô đâu.
-Xin lỗi anh.- Cô nhẹ nhàng kéo dài khoảng cách.
-Là tôi có lỗi trước, xin lỗi cô. -Thanh Khanh nhìn chằm chằm vào gương mặt An Nhiên.
-Vậy xin phép, chúng tôi đi trước.
An Nhiên kéo nhẹ tay áo của An Minh, An Minh hiểu ý dẫn cô đi nơi khác.
Thanh Khanh đứng đó nhìn theo bóng dáng cô đi xa, tại sao trông cô lại quen thuộc đến vậy, quen thuộc như đã từng tiếp xúc, đã từng rất thân quen.
Cảm giác khi nâng cô đứng dậy thật lạ.
Tại sao lại như vậy chứ.
-Anh sao thế? Có chuyện gì à?- Phương Mai nhìn về hướng cậu đang nhìn.
-Không có gì.- Thanh Khanh ngay lập tức trở lại dáng vẻ thường ngày.
-Tổng giám đốc M&G đang ở bên kia, chúng ta cũng nên sang đó thôi.
-Ừ, đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.