Chương 34: Lí Do Của Cậu.
lilynguyen
27/03/2017
Sau bữa tối, khi đã tiễn các vị khách về, bà dẫn cô đến một căn phòng nhỏ trong nhà.
-Đây là phòng của con gái cô lúc trước, cháu ở tạm vậy.
-Không sao đâu ạ, đã làm phiền cô nhiều như vậy rồi.
-Không sao, đây là việc nên làm, cháu cũng đã giúp cô cả buổi tối rồi còn gì.
-Cháu chỉ làm việc nên làm thôi mà, cô đừng khách sáo.
-Cô thấy cháu thật giống con gái cô.
-Cô cũng đừng buồn vì chuyện này nữa, cháu tin cô ấy cũng mong cô luôn vi vẻ sống.
-Ừ, cô biết rồi. Vậy cháu đi nghỉ đi.
-Vâng ạ, chúc cô ngủ ngon.
-Chúc cháu ngủ ngon, có gì không ổn thì cứ gọi cô nhé.
-Không sao đâu ạ, có phòng cho cháu đã là tốt lám rồi ạ.
-Vậy cô đi đây.
-Vâng ạ.
Gia Ngọc đóng cửa phòng lại, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một căn phòng nhỏ, nhỏ hơn phòng của cô ở nhà của Thanh Khanh nhiều nhưng lại đầy cảm giác thân thuộc.
Cô bỗng nhớ đến lần đầu đến nhà Thanh Khanh khi vừa về từ bệnh viện. Cảm giác không hề giống nhau, ở đây, cô mới có cảm giác như phòng của mình. Rất thoải mái.
Gia Ngọc đưa mắt nhìn quanh. Ở đây có rất ít hình chân dung nhưng lại có nhiều ảnh phong cảnh, xem ra cô gái này không thích chụp ảnh chân dung cho lắm.
Trên bàn còn có một số đồ linh tinh, nhìn qua thì giống như là đồ handmade, độ tinh xảo không cao nhưng nhìn qua thì rất đáng yêu, cũng đẹp mắt.
Trên bàn vẫn để một chút sách vở, Gia Ngọc bèn lật ra xem. Nét chữ tròn trịa, cũng có đôi lúc cứng rắn, nét chữ này hao hao giống cô. Nếu như cô và cô gái này cùng viết thì chắc không ai có thể nhận ra chữ của ai với ai đâu nhỉ?
Cô cầm một quyển sách lên xem.
Là sách của chuyên ngành thiết kế, còn có thẻ sinh viên.
Trần An Nhiên, sinh viên trường đại học Mỹ thuật Công nghiệp, là sinh viên vừa mới ra trường. Nhìn bằng tốt nghiệp của cô gái này, có thể thấy tiền đồ rất rộng mở, nhưng tiếc là…
Thế nhưng, gương mặt cô gái này…
Tiếng điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
-Alo.
-Là anh đây.
-Em biết.- Khi nghe giọng của Thanh Khanh, mọi chuyện liên quan đến quá khứ mà bố cậu nhắc đến lại văng vẳng bên tai cô.
-Em đã ăn tối chưa?
-Ăn rồi ạ.- Cô nói đều đều.
-Em sao thế?
-Em không sao.
-Thế nghe giọng em sao lạ thế?
-Lạ là sao? Em nói vẫn bình thường mà.
-Không giống như anh tưởng tượng.
-Em phải như thế nào?
-Thôi bỏ đi, không có gì, em nghỉ ngơi tốt chứ?
-Vâng, em vẫn khỏe, mọi chuyện đều ổn.
-Thế thì tốt, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.
-Thanh Khanh…
-Có chuyện gì thế?
-Em… em… anh yêu em chứ?
-Sao em lại hỏi anh câu đó.- Cậu inh ngạc.
-Anh thích con người trước kia của em chứ?- Cô vẫn kiên trì.
-Đương nhiên.
-Tại sao?
-Vì đó là em, Gia Gia của anh.
-Anh thích em vì đều gì?
-Sao hôm nay em lại hỏi những điều này, có chuyện gì à?
-Không có gì, chỉ là em muốn biết thôi.
-Lúc trưa còn bình thường mà, sao bây giờ lại lạ như vậy?
-Anh trả lời em đi.
-Bởi vì em xinh đẹp, em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh gặp từ trước đến nay.
-Xinh đẹp ư?- Cô lặp lại.
-Đúng vậy, anh vì mê mẩn vẻ đẹp của em nên quyết định biến em thành vợ mình, em không biết là em đẹp như thế nào trong lòng anh đâu.
-Ra vậy.- Cô lẩm nhẩm.
-Em sao thế? Không hài lòng với câu trả lời của cậu sao? Theo cậu biết thì con gái ai mà chả thích được khen là xinh đẹp?
-Đã tối rồi, em đi nghỉ đây, anh đi nghỉ đi.
-Này…
Không chờ Thanh Khanh nói gì thêm nữa, cô đã thẳng thừng ngắt máy.
-Cô ấy hôm nay sao lại thay đổi thất thường như vậy chứ?- Thanh Khanh vừa nhìn điện thoại vừa lẩm nhẩm.
-Có chuyện gì thế ạ?- Phương Mai nhìn cậu hỏi.
-Không có gì, kế hoạch chiều nay là gì?
-Chiều nay, cậu có cuộc hẹn với giám đốc chi nhánh ở phòng họp để nghe báo cáo về tình hình hoạt động của chi nhánh.
-Tôi biết rồi.
Phía bên kia, Gia Ngọc đang vùi đầu vào chăn nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Cậu thích cô chỉ vì cô đẹp thôi sao? Vậy thứ cậu yêu là khuôn mặt này? Nếu vậy thì nếu cô không có gương mặt này thì có phải cậu cũng sẽ chẳng để tâm đến cô là ai?
-Đây là phòng của con gái cô lúc trước, cháu ở tạm vậy.
-Không sao đâu ạ, đã làm phiền cô nhiều như vậy rồi.
-Không sao, đây là việc nên làm, cháu cũng đã giúp cô cả buổi tối rồi còn gì.
-Cháu chỉ làm việc nên làm thôi mà, cô đừng khách sáo.
-Cô thấy cháu thật giống con gái cô.
-Cô cũng đừng buồn vì chuyện này nữa, cháu tin cô ấy cũng mong cô luôn vi vẻ sống.
-Ừ, cô biết rồi. Vậy cháu đi nghỉ đi.
-Vâng ạ, chúc cô ngủ ngon.
-Chúc cháu ngủ ngon, có gì không ổn thì cứ gọi cô nhé.
-Không sao đâu ạ, có phòng cho cháu đã là tốt lám rồi ạ.
-Vậy cô đi đây.
-Vâng ạ.
Gia Ngọc đóng cửa phòng lại, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một căn phòng nhỏ, nhỏ hơn phòng của cô ở nhà của Thanh Khanh nhiều nhưng lại đầy cảm giác thân thuộc.
Cô bỗng nhớ đến lần đầu đến nhà Thanh Khanh khi vừa về từ bệnh viện. Cảm giác không hề giống nhau, ở đây, cô mới có cảm giác như phòng của mình. Rất thoải mái.
Gia Ngọc đưa mắt nhìn quanh. Ở đây có rất ít hình chân dung nhưng lại có nhiều ảnh phong cảnh, xem ra cô gái này không thích chụp ảnh chân dung cho lắm.
Trên bàn còn có một số đồ linh tinh, nhìn qua thì giống như là đồ handmade, độ tinh xảo không cao nhưng nhìn qua thì rất đáng yêu, cũng đẹp mắt.
Trên bàn vẫn để một chút sách vở, Gia Ngọc bèn lật ra xem. Nét chữ tròn trịa, cũng có đôi lúc cứng rắn, nét chữ này hao hao giống cô. Nếu như cô và cô gái này cùng viết thì chắc không ai có thể nhận ra chữ của ai với ai đâu nhỉ?
Cô cầm một quyển sách lên xem.
Là sách của chuyên ngành thiết kế, còn có thẻ sinh viên.
Trần An Nhiên, sinh viên trường đại học Mỹ thuật Công nghiệp, là sinh viên vừa mới ra trường. Nhìn bằng tốt nghiệp của cô gái này, có thể thấy tiền đồ rất rộng mở, nhưng tiếc là…
Thế nhưng, gương mặt cô gái này…
Tiếng điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
-Alo.
-Là anh đây.
-Em biết.- Khi nghe giọng của Thanh Khanh, mọi chuyện liên quan đến quá khứ mà bố cậu nhắc đến lại văng vẳng bên tai cô.
-Em đã ăn tối chưa?
-Ăn rồi ạ.- Cô nói đều đều.
-Em sao thế?
-Em không sao.
-Thế nghe giọng em sao lạ thế?
-Lạ là sao? Em nói vẫn bình thường mà.
-Không giống như anh tưởng tượng.
-Em phải như thế nào?
-Thôi bỏ đi, không có gì, em nghỉ ngơi tốt chứ?
-Vâng, em vẫn khỏe, mọi chuyện đều ổn.
-Thế thì tốt, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.
-Thanh Khanh…
-Có chuyện gì thế?
-Em… em… anh yêu em chứ?
-Sao em lại hỏi anh câu đó.- Cậu inh ngạc.
-Anh thích con người trước kia của em chứ?- Cô vẫn kiên trì.
-Đương nhiên.
-Tại sao?
-Vì đó là em, Gia Gia của anh.
-Anh thích em vì đều gì?
-Sao hôm nay em lại hỏi những điều này, có chuyện gì à?
-Không có gì, chỉ là em muốn biết thôi.
-Lúc trưa còn bình thường mà, sao bây giờ lại lạ như vậy?
-Anh trả lời em đi.
-Bởi vì em xinh đẹp, em là cô gái xinh đẹp nhất mà anh gặp từ trước đến nay.
-Xinh đẹp ư?- Cô lặp lại.
-Đúng vậy, anh vì mê mẩn vẻ đẹp của em nên quyết định biến em thành vợ mình, em không biết là em đẹp như thế nào trong lòng anh đâu.
-Ra vậy.- Cô lẩm nhẩm.
-Em sao thế? Không hài lòng với câu trả lời của cậu sao? Theo cậu biết thì con gái ai mà chả thích được khen là xinh đẹp?
-Đã tối rồi, em đi nghỉ đây, anh đi nghỉ đi.
-Này…
Không chờ Thanh Khanh nói gì thêm nữa, cô đã thẳng thừng ngắt máy.
-Cô ấy hôm nay sao lại thay đổi thất thường như vậy chứ?- Thanh Khanh vừa nhìn điện thoại vừa lẩm nhẩm.
-Có chuyện gì thế ạ?- Phương Mai nhìn cậu hỏi.
-Không có gì, kế hoạch chiều nay là gì?
-Chiều nay, cậu có cuộc hẹn với giám đốc chi nhánh ở phòng họp để nghe báo cáo về tình hình hoạt động của chi nhánh.
-Tôi biết rồi.
Phía bên kia, Gia Ngọc đang vùi đầu vào chăn nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Cậu thích cô chỉ vì cô đẹp thôi sao? Vậy thứ cậu yêu là khuôn mặt này? Nếu vậy thì nếu cô không có gương mặt này thì có phải cậu cũng sẽ chẳng để tâm đến cô là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.