Chương 24: Lo Sợ.
lilynguyen
27/03/2017
Thanh Khanh đứng ngồi không yên, hai mắt cứ hướng vào trong phòng bệnh.
Lúc nãy đã có một bác sĩ nữ vào trong chữa trị cho Gia Ngọc.
-Thế nào rồi?- Vừa thấy vị bác sĩ kia đi ra, Minh Lâm đã hỏi ngay.
-May mà mức độ dị ứng cũng không nặng lắm, nhưng phải ở lại một đem để quan sát và phục hồi.
-Có biết là dị ứng với cái gì không?- Thanh Khanh hỏi.
-Có thể thấy cơ thể bệnh nhân có phản ứng với tôm.
-Tôm?
-Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn chỉ có tôm, tóm lại là hải sản thì nên tránh.
-Được rồi, cảm ơn cô.- Minh Lâm gật đầu.
-Không có gì, anh khách sáo quá rồi, chữa trị cho bệnh nhân là trách nhiệm của tôi mà. Xem ra anh rất quan tâm đến bệnh nhân nữ này, sáng nay còn thấy anh dẫn cô ấy đi khám bệnh khắp khoa mà, chưa bao giờ thấy anh đối tốt với người nào như thế.
-Chẳng lẽ tôi đối với bệnh nhân khác không tốt?- Minh Lâm hơi mỉm cười.
-Cũng không hẳn, chỉ là thấy có chút bất ngờ.
-Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.
-Bây giờ tôi cũng có bệnh nhân rồi, tạm biệt.
-Tạm biệt.- Vị bác sĩ kia cười xã giao rồi quay người đi.
Xem ra hôm nay Gia Ngọc không tránh được việc phải ở lại bệnh viện rồi.
-Anh không biết cô ấy bị dị ứng với hải sản sao?- Minh Lâm quay qua nhìn Thanh Khanh đang đứng phía sau mình.
-Tôi…
-Có thật đó là món ăn cô ấy thích nhất hay không? Chẳng lẽ một người lại thích nhất món ăn làm mình thành ra thế này.
Thanh Khanh không biết phải nói sao, lần này đúng là cậu đã có lỗi.
Những thói quen, sở thích của cô, cậu lại vô tình gắn cho một người khác.
-Lúc sáng cô ấy đến đây?- Thanh Khanh hỏi.
-Đúng vậy.
-Cô ấy đến đây khám bệnh sao?
-Thế cậu nghĩ một người đến bệnh viện là gì?
-Cô ấy… có sao không?
-Không sao cũng bị cậu làm cho có sao rồi.- Minh Lâm vẫn còn tức giận. Rốt cuộc thì cậu có gì tốt mà Gia Ngọc cứ muốn làm cho cậu không phải lo lắng cơ chứ.
-Về di chứng của tai nạn…- Thanh Khanh bỏ lửng câu nói, cậu không biết phải nói sao.
-Cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được rồi.
Lúc này đây, cậu bỗng nhiên cảm thấy lo sợ vô cớ.Cậu sợ, thực sự rất sợ một ngày nào đó, Gia Ngọc sẽ nhớ lại, nhớ lại bản thân mình là ai, nhớ đến việc cậu đã làm, đến lúc đó, chắc cô sẽ oán giận cậu.
Thanh Khanh cảm thấy hốt hoảng, nếu cô ấy oán giận cậu thì sao? Có khi nào sẽ bỏ đi, không bao giờ ở bên cạnh cậu nữa.
Trong tim bỗng hẫng đi một nhịp, cậu không muốn như thế, nghĩ đến việc đó, cậu lại càng cảm thấy bất an hơn, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Trước giờ không để ý đến việc cô có nhớ được hay không, nhưng giờ, trí nhớ của cô đối với cậu như một quả bom nổ chậm, không biết bao giờ sẽ bộc phát, cũng không biết được mức độ là bao nhiêu.
Điều đó khiến cậu vô cùng lo sợ.
-Cậu làm gì thế?- Minh Lâm thấy Thanh Khanh ngẩn người thì lay người cậu ta.
-Tôi không sao.- Rất nhanh cậu giấu đi những bất ổn trong lòng mình.
-Cũng muộn rồi,cậu về đi, hôm nay để cô ấy ở lại đây theo dõi.
-Không sao, hôm nay tôi sẽ ở lại.- Thanh Khanh kiên định.
-Thôi được, lát nữa tôi còn có ca mổ, không đôi co với cậu, đến sáng tôi sẽ quay lại xem tình hình của cô ấy.
-Tôi biết rồi.- Thanh Khanh gật đầu.- Hôm nay… cảm ơn anh.- Cậu có chút ngập ngừng.
-Chữa trị cho người bệnh là trách nhiệm của tôi. hơn nữa dựa vào “quan hệ” của hai chúng tôi thì điều đó cũng là bình thường.
Nghe Minh Lâm nói vậy, trong lòng cậu bỗng trầm xuống, quan hệ của hai người rất tốt, cậu có thể nhìn ra. Cậu cũng biết cô không yêu cậu, có khi nào một ngày nào đó, cô sẽ yêu Minh Lâm? Cậu không muốn điều đó xảy ra, cậu cực kì không thích việc Gia Ngọc sẽ yêu ai đó không phải là cậu.
Xem ra cậu phải thay đổi một chút, phải làm cho cô yêu cậu, không thể nào rời xa cậu được.
Minh Lâm đi rồi, cậu mới bước vào trong phòng bệnh.
Gia Ngọc nằm ngủ an ổn trên giường bệnh, cả người đã bớt đi vẻ ửng đỏ khi trước, tuy nhiên gương mặt xinh đẹp kia vẫn hiện lên vẻ mệt mỏi, tái nhợt, không chút huyết sắc.
Ngày thường, lúc nào cậu cũng chỉ biết hưởng thụ sự chăm sóc của cô mà không hề quan tâm đến cô như thế nào, bây giờ nhìn lại, cảm thấy con người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ của cô cũng thật yếu đuối, cần có người để che chở, chăm sóc.
Là cậu đã quá vô tâm hay là cậu đã quá xem nhẹ cô.
Có lẽ là cả hai.
Không biết từ khi nào mà những hành động, tâm ý của cô đều khiến cậu cảm thấy ấm áp. một loại cảm giác cậu muốn giữ riêng cho mình, không muốn đánh mất.
Lúc nãy đã có một bác sĩ nữ vào trong chữa trị cho Gia Ngọc.
-Thế nào rồi?- Vừa thấy vị bác sĩ kia đi ra, Minh Lâm đã hỏi ngay.
-May mà mức độ dị ứng cũng không nặng lắm, nhưng phải ở lại một đem để quan sát và phục hồi.
-Có biết là dị ứng với cái gì không?- Thanh Khanh hỏi.
-Có thể thấy cơ thể bệnh nhân có phản ứng với tôm.
-Tôm?
-Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn chỉ có tôm, tóm lại là hải sản thì nên tránh.
-Được rồi, cảm ơn cô.- Minh Lâm gật đầu.
-Không có gì, anh khách sáo quá rồi, chữa trị cho bệnh nhân là trách nhiệm của tôi mà. Xem ra anh rất quan tâm đến bệnh nhân nữ này, sáng nay còn thấy anh dẫn cô ấy đi khám bệnh khắp khoa mà, chưa bao giờ thấy anh đối tốt với người nào như thế.
-Chẳng lẽ tôi đối với bệnh nhân khác không tốt?- Minh Lâm hơi mỉm cười.
-Cũng không hẳn, chỉ là thấy có chút bất ngờ.
-Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.
-Bây giờ tôi cũng có bệnh nhân rồi, tạm biệt.
-Tạm biệt.- Vị bác sĩ kia cười xã giao rồi quay người đi.
Xem ra hôm nay Gia Ngọc không tránh được việc phải ở lại bệnh viện rồi.
-Anh không biết cô ấy bị dị ứng với hải sản sao?- Minh Lâm quay qua nhìn Thanh Khanh đang đứng phía sau mình.
-Tôi…
-Có thật đó là món ăn cô ấy thích nhất hay không? Chẳng lẽ một người lại thích nhất món ăn làm mình thành ra thế này.
Thanh Khanh không biết phải nói sao, lần này đúng là cậu đã có lỗi.
Những thói quen, sở thích của cô, cậu lại vô tình gắn cho một người khác.
-Lúc sáng cô ấy đến đây?- Thanh Khanh hỏi.
-Đúng vậy.
-Cô ấy đến đây khám bệnh sao?
-Thế cậu nghĩ một người đến bệnh viện là gì?
-Cô ấy… có sao không?
-Không sao cũng bị cậu làm cho có sao rồi.- Minh Lâm vẫn còn tức giận. Rốt cuộc thì cậu có gì tốt mà Gia Ngọc cứ muốn làm cho cậu không phải lo lắng cơ chứ.
-Về di chứng của tai nạn…- Thanh Khanh bỏ lửng câu nói, cậu không biết phải nói sao.
-Cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được rồi.
Lúc này đây, cậu bỗng nhiên cảm thấy lo sợ vô cớ.Cậu sợ, thực sự rất sợ một ngày nào đó, Gia Ngọc sẽ nhớ lại, nhớ lại bản thân mình là ai, nhớ đến việc cậu đã làm, đến lúc đó, chắc cô sẽ oán giận cậu.
Thanh Khanh cảm thấy hốt hoảng, nếu cô ấy oán giận cậu thì sao? Có khi nào sẽ bỏ đi, không bao giờ ở bên cạnh cậu nữa.
Trong tim bỗng hẫng đi một nhịp, cậu không muốn như thế, nghĩ đến việc đó, cậu lại càng cảm thấy bất an hơn, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Trước giờ không để ý đến việc cô có nhớ được hay không, nhưng giờ, trí nhớ của cô đối với cậu như một quả bom nổ chậm, không biết bao giờ sẽ bộc phát, cũng không biết được mức độ là bao nhiêu.
Điều đó khiến cậu vô cùng lo sợ.
-Cậu làm gì thế?- Minh Lâm thấy Thanh Khanh ngẩn người thì lay người cậu ta.
-Tôi không sao.- Rất nhanh cậu giấu đi những bất ổn trong lòng mình.
-Cũng muộn rồi,cậu về đi, hôm nay để cô ấy ở lại đây theo dõi.
-Không sao, hôm nay tôi sẽ ở lại.- Thanh Khanh kiên định.
-Thôi được, lát nữa tôi còn có ca mổ, không đôi co với cậu, đến sáng tôi sẽ quay lại xem tình hình của cô ấy.
-Tôi biết rồi.- Thanh Khanh gật đầu.- Hôm nay… cảm ơn anh.- Cậu có chút ngập ngừng.
-Chữa trị cho người bệnh là trách nhiệm của tôi. hơn nữa dựa vào “quan hệ” của hai chúng tôi thì điều đó cũng là bình thường.
Nghe Minh Lâm nói vậy, trong lòng cậu bỗng trầm xuống, quan hệ của hai người rất tốt, cậu có thể nhìn ra. Cậu cũng biết cô không yêu cậu, có khi nào một ngày nào đó, cô sẽ yêu Minh Lâm? Cậu không muốn điều đó xảy ra, cậu cực kì không thích việc Gia Ngọc sẽ yêu ai đó không phải là cậu.
Xem ra cậu phải thay đổi một chút, phải làm cho cô yêu cậu, không thể nào rời xa cậu được.
Minh Lâm đi rồi, cậu mới bước vào trong phòng bệnh.
Gia Ngọc nằm ngủ an ổn trên giường bệnh, cả người đã bớt đi vẻ ửng đỏ khi trước, tuy nhiên gương mặt xinh đẹp kia vẫn hiện lên vẻ mệt mỏi, tái nhợt, không chút huyết sắc.
Ngày thường, lúc nào cậu cũng chỉ biết hưởng thụ sự chăm sóc của cô mà không hề quan tâm đến cô như thế nào, bây giờ nhìn lại, cảm thấy con người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ của cô cũng thật yếu đuối, cần có người để che chở, chăm sóc.
Là cậu đã quá vô tâm hay là cậu đã quá xem nhẹ cô.
Có lẽ là cả hai.
Không biết từ khi nào mà những hành động, tâm ý của cô đều khiến cậu cảm thấy ấm áp. một loại cảm giác cậu muốn giữ riêng cho mình, không muốn đánh mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.