Chương 52: Mất Mát.
lilynguyen
26/03/2017
Gia Gia vừa làm xong bộ móng mới thì chạy áo vào phòng Thanh Khanh.
-Thanh Khanh, anh xem này.- Cô ta vừa hào hứng, vừa giơ móng tay lên cho cậu xem.
-Sao em không gõ cửa phòng?- Thanh Khanh mặc vội chiếc áo vào người rồi quay lại nhìn cô.
-Trước nay có bao giờ em gõ cửa đâu chứ?- Cô ta bĩu môi, tiến lại gần cậu.- Anh xem xem có đẹp không?
-Đẹp.- Thanh Khanh liếc mắt qua nhìn một chút rồi nói.
-Chẳng có chút chân thật nào cả, ngay cả nhìn anh cũng chẳng nhìn.- Cô không vui.
-Gia Gia, tối nào em cũng hết làm móng rồi lại làm tóc khoe với anh, em không có uyện gì khác để làm sao?
-Ngoài chuyện làm đẹp, em còn có thể làm gì?- Cô thổi thổi móng tay, hỏi lại cậu.
-Em có thể nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.- Cậu ngồi xuống bàn làm việc.
-Những việc như thế tại sao em phải làm, chẳng phải đã có người tới dnj dẹp rồi sao?
-Chẳng lẽ em không muốn làm chút gì cả?- Thanh Khanh ngước mắt nhìn cô ta.
-Tại sao em phải làm?- Cô nhướn đôi mắt đẹp nhìn cậu.
Nhìn vào đôi mắt của cô, cậu chỉ cảm thấy phiền chán, đôi mắt đó tuy đẹp nhưng cũng không thể sánh được với đôi mắt to tròn, trong sáng, thuần khiết của cô ấy.
-Thôi, em ra ngoài đi, anh muốn làm việc.
-Hừ, anh còn chưa xem xem bộ móng mới của em.- Gia Gia làm nũng.
-Được rồi, được rồi, đưa đây anh xem.- Thanh Khanh nói.
Gia Gia vui mừng lại gần cậu, tự ý ngồi vào lòng cậu, giơ bàn tay lên cho cậu nhìn.
Mùi nước hoa thật đậm xộc vào mũi cậu khiến Thanh Khanh không nhìn được ho liên tục.
-Anh sao thế?- Gia Gia hốt hoảng hỏi.
-Không sao, không sao, em ra ngoài đi.
-Anh thật sự không sao chứ?
Gia Gia vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng cậu, cô ta cứ đứng gần như vậy khiến không khí xung quanh Thanh Khanh không thể nào trong lành được. Mùi nước hoa cứ liên tục vờn quanh chóp mũi.
-Không sao, em ra ngoài rót cho anh ly nước.
-Vậy anh đợi chút.
Gia Gia vừa ra khỏi phòng, không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn. Thanh Khanh đến bên cửa sổ, hít thở chút không khí mát lạnh, trong lồng ngực cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cậu đã quá quen với mùi bạc hà thoang thoảng dịu nhẹ, ngay lập tức tiếp xúc với mùi nước hoa nồng đậm như vậy có chút không thích ứng được.
-Thanh Khanh, nước đây.- Gia Gia tiếp tục xông cửa tiến vào.
-Em lại không gõ cửa?- Cậu nhíu mày.
-Em đang lo cho anh, tâm tư đâu mà gõ cửa chứ? Anh nhanh uống đi.
Cậu cũng không đôi co với cô ta, nhận lấy ly nước rồi lại gần cửa sổ, uống từng ngụm nhỏ.
-Anh không sao chứ?
-Anh không sao, sau này em đừng dùng loại nước hoa này nữa.
Cô ta ngửi một chút rồi nói.
-Tại sao? Em thấy mùi nước hoa này rất thơm mà?
-Anh không thích.
-Chẳng lẽ anh không thích thì em không được dùng? Em thích thì em dùng, đó là quyền của em.- Gia Gia bất mãn.
-Chẳng lẽ em không thấy anh ho là vì nó sao?
-Thế à?- Cô ta ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói.- Anh bị dị ứng với mùi này à?
-Không phải dị ứng, chỉ là không quen thôi.- Cậu lắc đầu.
-Vậy thì chỉ cần anh quen là được thôi mà, việc gì phải bắt em không được dùng nữa chứ.
-Em vẫn không muốn bỏ dùng nước hoa vì anh sao?
-Tại sao em phải làm thế, đáng lẽ ra anh nên vì em mà làm quen với mùi nước hoa này. Anh có biết em mua lọ nước hoa này hết bao nhiêu tiền không, rất nhiều tiền đấy.
-Anh có cần thiết phải biết giá tiền của nó không?- Thanh Khanh lạnh nhạt hỏi.
-Đương nhiên phải biết, đây là hàng cao cấp đấy, khó khăn lắm em mới có thể mua được, sao có thể vì anh nói không dùng thì có thể không dùng được.
-Có cao cấp đến mức em không cần quan tâm đến điều gì khác ngoài cái lọ nước hoa đó?
-Đối với em nó rất quan trọng, không có nước hoa thì em cứ thấy mình thiếu đi gì đó rất quan trọng.
-Quan trọng hơn cả sức khỏe của anh?
-Đó là do anh làm quá lên thôi.
-Anh không muốn nói chuyện với em nữa, em ra ngoài đi.
-Tại sao em phải ra ngoài, chúng ta còn chưa nói xong mà.
-Không cần phải nói thêm gì nữa, mùi nước hoa trên người em làm anh khó chịu.
-Khó chịu gì chứ, anh rõ ràng đang cố ý giận dỗi với em.- Vừa nói, Gia Gia vừa tiến lại gần cậu.
-Em ra ngoài.- Cậu ra lệnh.
-Em không ra.
-Ra ngoài.- Cậu lớn tiếng.
Gia Gia hơi sợ, nhưng bản tính lại vô cùng ương bướng, ngang ngạnh, vẫn đứng đó trừng mắt nhìn cậu.
“Choang”
Thanh Khanh tức giận ném ly nước trên tay xuống đất, Gia Gia giật mình hoảng sợ nhìn cậu rồi vội vàng ra ngoài.
Thanh Khanh đứng đó nhìn cánh cửa đóng lại, rồi lại nhìn lên cánh tay mình.
Vài mảnh thủy tính văng lên ghim vào cánh tay cậu, bây giờ đang bắt đầu chảy máu.
Thế nhưng sẽ chẳng có ai cuống lên vì cậu mà xử lí, băng bó vết thương.
-Thanh Khanh, anh xem này.- Cô ta vừa hào hứng, vừa giơ móng tay lên cho cậu xem.
-Sao em không gõ cửa phòng?- Thanh Khanh mặc vội chiếc áo vào người rồi quay lại nhìn cô.
-Trước nay có bao giờ em gõ cửa đâu chứ?- Cô ta bĩu môi, tiến lại gần cậu.- Anh xem xem có đẹp không?
-Đẹp.- Thanh Khanh liếc mắt qua nhìn một chút rồi nói.
-Chẳng có chút chân thật nào cả, ngay cả nhìn anh cũng chẳng nhìn.- Cô không vui.
-Gia Gia, tối nào em cũng hết làm móng rồi lại làm tóc khoe với anh, em không có uyện gì khác để làm sao?
-Ngoài chuyện làm đẹp, em còn có thể làm gì?- Cô thổi thổi móng tay, hỏi lại cậu.
-Em có thể nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.- Cậu ngồi xuống bàn làm việc.
-Những việc như thế tại sao em phải làm, chẳng phải đã có người tới dnj dẹp rồi sao?
-Chẳng lẽ em không muốn làm chút gì cả?- Thanh Khanh ngước mắt nhìn cô ta.
-Tại sao em phải làm?- Cô nhướn đôi mắt đẹp nhìn cậu.
Nhìn vào đôi mắt của cô, cậu chỉ cảm thấy phiền chán, đôi mắt đó tuy đẹp nhưng cũng không thể sánh được với đôi mắt to tròn, trong sáng, thuần khiết của cô ấy.
-Thôi, em ra ngoài đi, anh muốn làm việc.
-Hừ, anh còn chưa xem xem bộ móng mới của em.- Gia Gia làm nũng.
-Được rồi, được rồi, đưa đây anh xem.- Thanh Khanh nói.
Gia Gia vui mừng lại gần cậu, tự ý ngồi vào lòng cậu, giơ bàn tay lên cho cậu nhìn.
Mùi nước hoa thật đậm xộc vào mũi cậu khiến Thanh Khanh không nhìn được ho liên tục.
-Anh sao thế?- Gia Gia hốt hoảng hỏi.
-Không sao, không sao, em ra ngoài đi.
-Anh thật sự không sao chứ?
Gia Gia vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng cậu, cô ta cứ đứng gần như vậy khiến không khí xung quanh Thanh Khanh không thể nào trong lành được. Mùi nước hoa cứ liên tục vờn quanh chóp mũi.
-Không sao, em ra ngoài rót cho anh ly nước.
-Vậy anh đợi chút.
Gia Gia vừa ra khỏi phòng, không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn. Thanh Khanh đến bên cửa sổ, hít thở chút không khí mát lạnh, trong lồng ngực cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cậu đã quá quen với mùi bạc hà thoang thoảng dịu nhẹ, ngay lập tức tiếp xúc với mùi nước hoa nồng đậm như vậy có chút không thích ứng được.
-Thanh Khanh, nước đây.- Gia Gia tiếp tục xông cửa tiến vào.
-Em lại không gõ cửa?- Cậu nhíu mày.
-Em đang lo cho anh, tâm tư đâu mà gõ cửa chứ? Anh nhanh uống đi.
Cậu cũng không đôi co với cô ta, nhận lấy ly nước rồi lại gần cửa sổ, uống từng ngụm nhỏ.
-Anh không sao chứ?
-Anh không sao, sau này em đừng dùng loại nước hoa này nữa.
Cô ta ngửi một chút rồi nói.
-Tại sao? Em thấy mùi nước hoa này rất thơm mà?
-Anh không thích.
-Chẳng lẽ anh không thích thì em không được dùng? Em thích thì em dùng, đó là quyền của em.- Gia Gia bất mãn.
-Chẳng lẽ em không thấy anh ho là vì nó sao?
-Thế à?- Cô ta ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói.- Anh bị dị ứng với mùi này à?
-Không phải dị ứng, chỉ là không quen thôi.- Cậu lắc đầu.
-Vậy thì chỉ cần anh quen là được thôi mà, việc gì phải bắt em không được dùng nữa chứ.
-Em vẫn không muốn bỏ dùng nước hoa vì anh sao?
-Tại sao em phải làm thế, đáng lẽ ra anh nên vì em mà làm quen với mùi nước hoa này. Anh có biết em mua lọ nước hoa này hết bao nhiêu tiền không, rất nhiều tiền đấy.
-Anh có cần thiết phải biết giá tiền của nó không?- Thanh Khanh lạnh nhạt hỏi.
-Đương nhiên phải biết, đây là hàng cao cấp đấy, khó khăn lắm em mới có thể mua được, sao có thể vì anh nói không dùng thì có thể không dùng được.
-Có cao cấp đến mức em không cần quan tâm đến điều gì khác ngoài cái lọ nước hoa đó?
-Đối với em nó rất quan trọng, không có nước hoa thì em cứ thấy mình thiếu đi gì đó rất quan trọng.
-Quan trọng hơn cả sức khỏe của anh?
-Đó là do anh làm quá lên thôi.
-Anh không muốn nói chuyện với em nữa, em ra ngoài đi.
-Tại sao em phải ra ngoài, chúng ta còn chưa nói xong mà.
-Không cần phải nói thêm gì nữa, mùi nước hoa trên người em làm anh khó chịu.
-Khó chịu gì chứ, anh rõ ràng đang cố ý giận dỗi với em.- Vừa nói, Gia Gia vừa tiến lại gần cậu.
-Em ra ngoài.- Cậu ra lệnh.
-Em không ra.
-Ra ngoài.- Cậu lớn tiếng.
Gia Gia hơi sợ, nhưng bản tính lại vô cùng ương bướng, ngang ngạnh, vẫn đứng đó trừng mắt nhìn cậu.
“Choang”
Thanh Khanh tức giận ném ly nước trên tay xuống đất, Gia Gia giật mình hoảng sợ nhìn cậu rồi vội vàng ra ngoài.
Thanh Khanh đứng đó nhìn cánh cửa đóng lại, rồi lại nhìn lên cánh tay mình.
Vài mảnh thủy tính văng lên ghim vào cánh tay cậu, bây giờ đang bắt đầu chảy máu.
Thế nhưng sẽ chẳng có ai cuống lên vì cậu mà xử lí, băng bó vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.