Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Chương 43: An Ủi
Nhược Lan Chi Hoa
18/04/2024
Cấm vật? Chiêu Chiêu vừa rơi lệ, vừa suy nghĩ, không lẽ việc cậu sử dụng cấm vật đã bị phát hiện? Nếu không sao có thể xảy ra vấn đề ở phần khảo hạch đạo đức cơ bản nhất.
Ngoại trừ Chiêu Chiêu, sau đó cũng có thêm mấy người không đạt tiêu chuẩn khảo hạch phẩm đức, đó là do trong lần luyện tập ở ảo cảnh lần đầu tiên, mấy người đệ tử Hiên Viên tộc đã cướp đoạt nguyên đan của người khác.
Mấy người kia ỷ là người của đại thế gia, chỉ nhập học mấy ngày ngắn ngủi đã làm ra rất nhiều chuyện ác, các đệ tử khác không dám biểu hiện ra, nhưng trong lòng đều vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, cũng càng thêm tin tưởng về kết quả khảo hạch phẩm đức.
Chiêu Chiêu tưởng tượng bản thân cũng thành cùng một loại người với những người này, lại càng thêm thương tâm, lại càng run rẩy nhiều hơn.
Cũng giống như Chiêu Chiêu, tâm tình của Hiên Viên Phong cũng vô cùng không tốt.
Bởi vì hắn ta… vậy mà cũng bị loại.
Tuy thành tích có chút kém, nhưng hắn cũng là gia tộc thế gia, lại còn có đệ đệ của Thiên Quân là Liên Hoa Quân tự mình viết thư đề cử, thế nhưng lại bị loại!
Chuyện này bảo hắn phải ném mặt mũi đại công tử của tộc Hiên Viên ở đâu?
“Chiêu Chiêu, rốt cuộc thì ngươi đã chọn ai làm sư phụ vậy?”
“Chiêu Chiêu, ngươi nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc thì có phải ngươi đã đụng chạm hay đắc tội với vị thượng thần nào không?”
“Được rồi, Chiêu Chiêu, còn không ra nữa thì ngạt chết mất, đi ra ngoài trước đã có được không?”
Ở Ngọc Kinh Điện, Tạ Nhất Minh, Lục Tinh Hà và Tư Nam ngồi vây quanh đầu giường, nhìn thiếu niên vừa về phòng liền chui vào trong chăn làm con rùa, mỗi người khuyên một câu, sợ cậu nhóc hậm hực trong lòng sẽ tự kỷ mất.
Chiêu Chiêu rầm rì một tiếng, quấn người càng chặt hơn, bả vai còn đang run cầm cập.
Cậu lại không có mặt mũi nói ra sư phụ mà cậu chọn, bị truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ bị cười rụng răng à.
Ba người kia thương lượng xong, liền đi tìm tiên quan chưởng giáo, dò hỏi chuyện tiêu chuẩn khảo hạch, cũng ra vẻ nguyện ý làm chứng cho Chiêu Chiêu.
Tiên quan bất lực nói: “Các cậu xin ta cũng vô ích, mọi điểm thi đều do các vị thượng thần, trung thần, hạ thần căn cứ vào biểu hiện của các đệ tử để chấm, một khi đã có điểm thì không được sửa đổi. Cho dù các cậu có đến trước mặt Nam Sơn Quân cũng không làm được gì”.
Ba người cực kì thất vọng.
Tới chiều các nhóm đệ tử mới đều kết bạn đi thăm hỏi sư phụ của từng người, một mình Chiêu Chiêu ở lại Ngọc Kinh Điện, cơm tối cũng không ăn, mãi tới đêm khuya tĩnh mịch, mọi người trong phòng đều ngủ rồi thì mới trộm trốn trong chăn khóc một lát.
Ngoại trừ Chiêu Chiêu, sau đó cũng có thêm mấy người không đạt tiêu chuẩn khảo hạch phẩm đức, đó là do trong lần luyện tập ở ảo cảnh lần đầu tiên, mấy người đệ tử Hiên Viên tộc đã cướp đoạt nguyên đan của người khác.
Mấy người kia ỷ là người của đại thế gia, chỉ nhập học mấy ngày ngắn ngủi đã làm ra rất nhiều chuyện ác, các đệ tử khác không dám biểu hiện ra, nhưng trong lòng đều vỗ tay tỏ vẻ vui mừng, cũng càng thêm tin tưởng về kết quả khảo hạch phẩm đức.
Chiêu Chiêu tưởng tượng bản thân cũng thành cùng một loại người với những người này, lại càng thêm thương tâm, lại càng run rẩy nhiều hơn.
Cũng giống như Chiêu Chiêu, tâm tình của Hiên Viên Phong cũng vô cùng không tốt.
Bởi vì hắn ta… vậy mà cũng bị loại.
Tuy thành tích có chút kém, nhưng hắn cũng là gia tộc thế gia, lại còn có đệ đệ của Thiên Quân là Liên Hoa Quân tự mình viết thư đề cử, thế nhưng lại bị loại!
Chuyện này bảo hắn phải ném mặt mũi đại công tử của tộc Hiên Viên ở đâu?
“Chiêu Chiêu, rốt cuộc thì ngươi đã chọn ai làm sư phụ vậy?”
“Chiêu Chiêu, ngươi nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc thì có phải ngươi đã đụng chạm hay đắc tội với vị thượng thần nào không?”
“Được rồi, Chiêu Chiêu, còn không ra nữa thì ngạt chết mất, đi ra ngoài trước đã có được không?”
Ở Ngọc Kinh Điện, Tạ Nhất Minh, Lục Tinh Hà và Tư Nam ngồi vây quanh đầu giường, nhìn thiếu niên vừa về phòng liền chui vào trong chăn làm con rùa, mỗi người khuyên một câu, sợ cậu nhóc hậm hực trong lòng sẽ tự kỷ mất.
Chiêu Chiêu rầm rì một tiếng, quấn người càng chặt hơn, bả vai còn đang run cầm cập.
Cậu lại không có mặt mũi nói ra sư phụ mà cậu chọn, bị truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ bị cười rụng răng à.
Ba người kia thương lượng xong, liền đi tìm tiên quan chưởng giáo, dò hỏi chuyện tiêu chuẩn khảo hạch, cũng ra vẻ nguyện ý làm chứng cho Chiêu Chiêu.
Tiên quan bất lực nói: “Các cậu xin ta cũng vô ích, mọi điểm thi đều do các vị thượng thần, trung thần, hạ thần căn cứ vào biểu hiện của các đệ tử để chấm, một khi đã có điểm thì không được sửa đổi. Cho dù các cậu có đến trước mặt Nam Sơn Quân cũng không làm được gì”.
Ba người cực kì thất vọng.
Tới chiều các nhóm đệ tử mới đều kết bạn đi thăm hỏi sư phụ của từng người, một mình Chiêu Chiêu ở lại Ngọc Kinh Điện, cơm tối cũng không ăn, mãi tới đêm khuya tĩnh mịch, mọi người trong phòng đều ngủ rồi thì mới trộm trốn trong chăn khóc một lát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.