Chương 82: Bạn Cũ.
lilynguyen
16/11/2016
Minh Lâm sắp xếp xong tất cả tài liệu trên bàn, vội vàng với lấy cái áo khoác rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Nhã Lam thấy anh bước ra thì vội đứng lên.
-Không sao, tôi về trước.- Anh mỉm cười.
Nhã Lam hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Minh Lâm, sau đó lại nhìn đống tài liệu trên bàn.
Hiệu suất làm việc dạo này của tổng giám đốc không quá siêu phàm đi? Về trước giờ tan làm, đã thế còn giải quyết xong công việc của mấy ngày tới luôn rồi.
Sức mạnh của ái tình thật khiến người ta ngưỡng mộ nha.
Minh Lâm nhanh chân bước xuống tầng,dạo này cứ khi tan ca anh xuống phòng An Nhiên là lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.
Cô đang tránh mặt anh sao? Hôm nay nhất định không cho cô chạy trốn.
Minh Lâm vì quá vội nên không gõ cửa, trực tiếp xông thẳng vào phòng.
-An Nhiên, anh…
Không chỉ Minh Lâm mà hai người ở trong phòng lúc này cũng đang rất ngạc nhiên.
Hai người một nam một nữ hoàn toàn xa lạ đang ngồi trong phòng An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt vô cũng khó hiểu.
-Xin lỗi.- Minh Lâm gật đầu cười trừ.- Hai vị là…?
-Trà của hai người đây.
An Nhiên vui vẻ mang theo khay trà vào phòng, nhìn thấy Minh lâm thì hơi khựng lại một chút, sau đó lại nở nụ cười tự nhiên đặt khay trà lên bàn.
-Anh Minh Lâm, anh tìm em có việc gì à?- Cô tiến đến chỗ Minh Lâm hỏi.
-Không có gì, họ là ai vậy?- Minh Lâm hỏi.
-Không định giới thiệu sao?- Người đàn ông vừa nhấp một ngụm trà vừa nói, bộ dáng vô cũng nhàn nhã mà thành thục.
-À.- An Nhiên cười cười.- Đây là tổng giám đốc ở công ty em, Minh Lâm. Còn đây là đàn anh của em ở trường, nhà thiết kế Duy Khang, cô gái này là trợ lí của anh ấy, Quyên San.
-Hân hạnh được gặp mặt.- Duy Khang đứng dậy bắt tay cùng Minh Lâm.
-Hân hạnh.- Minh Lâm mỉm cười.
-Hại người hôm nay đến đây là…?- Minh Lâm nhướng mày nhìn cô.
-À, em đang muốn hỏi thăm đàn anh một số vấn đề về thiết kế mà thôi.- Cô nói lí do.
-Thật chứ?- Minh Lâm hỏi lại.
-Thật mà.- Cô gật đầu khẳng định.- Em chỉ đang muốn cống hiến hết sức cho công ty thôi.
-Vậy… anh đợi em về.
-Không cần đâu.- Cô lắc đầu.- Có lẽ là sẽ lâu lắm, em sẽ về cùng An Minh.
Vì còn có người khác nên Minh Lâm không tiện nói chuyện cùng cô, đàng phải ra về trước.
An Nhiên nhìn theo bóng lưng Minh Lâm rời đi rồi mới ngồi xuống bàn.
-Hình như hai người rất thân thiết?- Duy Khang nói.
-Bạn bè thôi mà.- Cô cười trừ.
-Tôi thì lại không nghĩ vậy đâu.- Quyên San mỉm cười.
-Hai người thôi đi, nhiều chuyện như vậy làm gì.- An Nhiên nhăn mặt.
-Cũng là lo cho cậu thôi mà.- Quyên tử mỉm cười, nhấp một ngụm trà.- Cậu pha trà là nhất đấy, hương thơm cứ thoang thoảng rất dễ chịu.
-Vậy thì uống nhiều vào.- Cô mỉm cười.
-Anh nghe nói em xảy ra chuyện?- Duy Khang thu lại vẻ thản nhiên,nghiêm túc nhìn cô.
-Hai người ở nước ngoài mà cũng quan tâm em quá nhỉ, nên vui không đây?
-Này này, tớ nói cho cậu biết, vừa xuống máy bay là tớ đã cùng anh ấy lao đi tìm cậu rồi,cậu tỏ thái độ gì đó?- Quyên San tỏ vẻ giận dỗi.
-Là thái độ vô cùng cảm kích, vô cùng biết ơn, vô cùng cảm tạ.- An Nhiên nhún nhường nói.
-Xem như cậu còn có lương tâm.
-Thời gian đó anh cùng Quyên San đang ở nước ngoài không thể nhận được tin tức của em, cô ấy đã rất lo lắng đó, hơn nữa,khi nghe tin em mất, cô ấy…- Duy Khang nhàn nhạt nói.
-Thôi nào, chuyện mất mặt đó có gì để mà nói.- Quyên San xua tay, không cho anh ta nói tiếp.
-Em cho chuyện lúc đó mất mặt hay là chuyện sau đó?
-Anh… anh sao có thể nhắc đến chuyện đó chứ.- Mặt Quyên San đỏ lên.
-Đã có chuyện gì à?- An Nhiên tò mò.
-Không có gì, cậu đừng quan tâm.
-Thật không có chuyện gì?
-Thật.- Quyên San gật mạnh đầu.
-Cản thận đập đầu vào bàn.- Duy Khang nhắc.- Dù sao thì mọi chuyện cũng đã diễn ra.
-Hai người có gì đó giấu em phải không?- Cô hết nhìn Duy Khang lại nhìn Quyên San.
-Không có gì, còn cậu, thời gian đó rốt cuộc là như thế nào?
An Nhiên im lặng một chút, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười.
-Không có gì, mình quên rồi.
-Quên rồi? Thật không đó.
-Thật, quên cả rồi, có khi chẳng là chuyện gì quan trọng.- Quên đi rồi, trong lòng cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, thôi thì cứ xem nó như một giấc mộng vậy.
-Haizz.- Quyên San hiểu, cô không muốn nói nên cũng thôi không gặng hỏi.
-Hai người dự định về nước lần này làm gì?
-Kết hôn.- Duy Khang bất thình lình quăng ra một tin tức chấn động.
-Kết hôn? Anh? Với ai?- An Nhiên ngây ngốc hỏi liên tiếp.
Duy Khang không nói, chỉ liếc mắt về phía Quyên San đang nhìn lên trần nhà.
-Cậu? Hai người…- An Nhiên kinh ngạc.
-Cậu đừng tin lời anh ta nói, tớ còn lâu mói chịu kết hôn với anh ta.
-Em chắc chứ?- Duy hang mỉm cười, nụ cười tràn đầy sự cưng chiều đối với Quyên San.
-Em có gì mà không chắc, em không đồng ý, anh ép được em chắc.
-Anh không ép được em vậy ba mẹ em chắc ép được em chứ?
-Hừ.- Quyên San bực mình.
-Sao thế?- An Nhiên vẫn còn rất mờ mịt.
-Không có gì, chỉ là ai đó sắp làm mẹ rồi mà vẫn còn giở tình trẻ con càn quấy mà thôi.- Duy Khang tốt bụng giải thích thêm cho cô.
Nhã Lam thấy anh bước ra thì vội đứng lên.
-Không sao, tôi về trước.- Anh mỉm cười.
Nhã Lam hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Minh Lâm, sau đó lại nhìn đống tài liệu trên bàn.
Hiệu suất làm việc dạo này của tổng giám đốc không quá siêu phàm đi? Về trước giờ tan làm, đã thế còn giải quyết xong công việc của mấy ngày tới luôn rồi.
Sức mạnh của ái tình thật khiến người ta ngưỡng mộ nha.
Minh Lâm nhanh chân bước xuống tầng,dạo này cứ khi tan ca anh xuống phòng An Nhiên là lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.
Cô đang tránh mặt anh sao? Hôm nay nhất định không cho cô chạy trốn.
Minh Lâm vì quá vội nên không gõ cửa, trực tiếp xông thẳng vào phòng.
-An Nhiên, anh…
Không chỉ Minh Lâm mà hai người ở trong phòng lúc này cũng đang rất ngạc nhiên.
Hai người một nam một nữ hoàn toàn xa lạ đang ngồi trong phòng An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt vô cũng khó hiểu.
-Xin lỗi.- Minh Lâm gật đầu cười trừ.- Hai vị là…?
-Trà của hai người đây.
An Nhiên vui vẻ mang theo khay trà vào phòng, nhìn thấy Minh lâm thì hơi khựng lại một chút, sau đó lại nở nụ cười tự nhiên đặt khay trà lên bàn.
-Anh Minh Lâm, anh tìm em có việc gì à?- Cô tiến đến chỗ Minh Lâm hỏi.
-Không có gì, họ là ai vậy?- Minh Lâm hỏi.
-Không định giới thiệu sao?- Người đàn ông vừa nhấp một ngụm trà vừa nói, bộ dáng vô cũng nhàn nhã mà thành thục.
-À.- An Nhiên cười cười.- Đây là tổng giám đốc ở công ty em, Minh Lâm. Còn đây là đàn anh của em ở trường, nhà thiết kế Duy Khang, cô gái này là trợ lí của anh ấy, Quyên San.
-Hân hạnh được gặp mặt.- Duy Khang đứng dậy bắt tay cùng Minh Lâm.
-Hân hạnh.- Minh Lâm mỉm cười.
-Hại người hôm nay đến đây là…?- Minh Lâm nhướng mày nhìn cô.
-À, em đang muốn hỏi thăm đàn anh một số vấn đề về thiết kế mà thôi.- Cô nói lí do.
-Thật chứ?- Minh Lâm hỏi lại.
-Thật mà.- Cô gật đầu khẳng định.- Em chỉ đang muốn cống hiến hết sức cho công ty thôi.
-Vậy… anh đợi em về.
-Không cần đâu.- Cô lắc đầu.- Có lẽ là sẽ lâu lắm, em sẽ về cùng An Minh.
Vì còn có người khác nên Minh Lâm không tiện nói chuyện cùng cô, đàng phải ra về trước.
An Nhiên nhìn theo bóng lưng Minh Lâm rời đi rồi mới ngồi xuống bàn.
-Hình như hai người rất thân thiết?- Duy Khang nói.
-Bạn bè thôi mà.- Cô cười trừ.
-Tôi thì lại không nghĩ vậy đâu.- Quyên San mỉm cười.
-Hai người thôi đi, nhiều chuyện như vậy làm gì.- An Nhiên nhăn mặt.
-Cũng là lo cho cậu thôi mà.- Quyên tử mỉm cười, nhấp một ngụm trà.- Cậu pha trà là nhất đấy, hương thơm cứ thoang thoảng rất dễ chịu.
-Vậy thì uống nhiều vào.- Cô mỉm cười.
-Anh nghe nói em xảy ra chuyện?- Duy Khang thu lại vẻ thản nhiên,nghiêm túc nhìn cô.
-Hai người ở nước ngoài mà cũng quan tâm em quá nhỉ, nên vui không đây?
-Này này, tớ nói cho cậu biết, vừa xuống máy bay là tớ đã cùng anh ấy lao đi tìm cậu rồi,cậu tỏ thái độ gì đó?- Quyên San tỏ vẻ giận dỗi.
-Là thái độ vô cùng cảm kích, vô cùng biết ơn, vô cùng cảm tạ.- An Nhiên nhún nhường nói.
-Xem như cậu còn có lương tâm.
-Thời gian đó anh cùng Quyên San đang ở nước ngoài không thể nhận được tin tức của em, cô ấy đã rất lo lắng đó, hơn nữa,khi nghe tin em mất, cô ấy…- Duy Khang nhàn nhạt nói.
-Thôi nào, chuyện mất mặt đó có gì để mà nói.- Quyên San xua tay, không cho anh ta nói tiếp.
-Em cho chuyện lúc đó mất mặt hay là chuyện sau đó?
-Anh… anh sao có thể nhắc đến chuyện đó chứ.- Mặt Quyên San đỏ lên.
-Đã có chuyện gì à?- An Nhiên tò mò.
-Không có gì, cậu đừng quan tâm.
-Thật không có chuyện gì?
-Thật.- Quyên San gật mạnh đầu.
-Cản thận đập đầu vào bàn.- Duy Khang nhắc.- Dù sao thì mọi chuyện cũng đã diễn ra.
-Hai người có gì đó giấu em phải không?- Cô hết nhìn Duy Khang lại nhìn Quyên San.
-Không có gì, còn cậu, thời gian đó rốt cuộc là như thế nào?
An Nhiên im lặng một chút, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười.
-Không có gì, mình quên rồi.
-Quên rồi? Thật không đó.
-Thật, quên cả rồi, có khi chẳng là chuyện gì quan trọng.- Quên đi rồi, trong lòng cũng sẽ nhẹ nhàng hơn, thôi thì cứ xem nó như một giấc mộng vậy.
-Haizz.- Quyên San hiểu, cô không muốn nói nên cũng thôi không gặng hỏi.
-Hai người dự định về nước lần này làm gì?
-Kết hôn.- Duy Khang bất thình lình quăng ra một tin tức chấn động.
-Kết hôn? Anh? Với ai?- An Nhiên ngây ngốc hỏi liên tiếp.
Duy Khang không nói, chỉ liếc mắt về phía Quyên San đang nhìn lên trần nhà.
-Cậu? Hai người…- An Nhiên kinh ngạc.
-Cậu đừng tin lời anh ta nói, tớ còn lâu mói chịu kết hôn với anh ta.
-Em chắc chứ?- Duy hang mỉm cười, nụ cười tràn đầy sự cưng chiều đối với Quyên San.
-Em có gì mà không chắc, em không đồng ý, anh ép được em chắc.
-Anh không ép được em vậy ba mẹ em chắc ép được em chứ?
-Hừ.- Quyên San bực mình.
-Sao thế?- An Nhiên vẫn còn rất mờ mịt.
-Không có gì, chỉ là ai đó sắp làm mẹ rồi mà vẫn còn giở tình trẻ con càn quấy mà thôi.- Duy Khang tốt bụng giải thích thêm cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.