Chương 64: Tình địch
Cật Phạn Phạn Phạn
18/03/2022
Vốn là đánh nhau trên một tinh cầu bỏ đi. Lúc này đây đầy rẫy mọi âm thanh, tiếng của phi cơ, tiếng của súng đạn, tiếng kim loại va chạm,... Các loại âm thanh giao tạp, hành tinh vốn yên tĩnh bỗng trở nên thật ầm ĩ không thể tả. Máu tanh cùng xác chết lan tràn khắp nơi.
Hai đại quốc giao chiến hai ngày hai đêm, mà vẫn không phân được thắng bại, cuộc chiến rơi vào trạng thái giằng co. Vào ngày thứ ba, một chiếc cơ giáp màu đỏ được đưa đến chiến trường. Hai thế lực mạnh mẽ ngang nhau, rốt cuộc phát sinh biến hóa, tinh thần vạn quân bỗng nhiên tăng vọt, mà sĩ khí của Hắc Vân Quốc dần dần bị xuống tinh thần.
Nặc Mạn Đại Đế muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này. Cho nên ngay hôm sau, hắn tự mình điều khiển Hỏa Diễm Cơ Giáp xuất chiến. khi bộ cơ giáp rực màu lửa này xuất hiện trước mặt mọi người, bầu trời bỗng chuyển đen, bầu không khí âm u lan tràn.
Đây như là dấu hiệu của chiến thắng, thế nhưng ai cũng không nghĩ tới, chỉ cách thắng lợi một khắc thôi, bộ cơ giáp đỏ rực đột nhiên ngã trên mặt đất, hoàng đế bệ hạ chật vật chạy ra ngoài.
Lần này tất cả mọi người đều chấn kinh, các chiến sĩ Đế Quốc đều trợn mắt ngoác mồm, mà đối phương lại được một trận cười lớn.
Vốn là chiến tranh náo động, cuối cùng lại đàm phán giao hảo. Hai đại quốc duy trì trạng thái chiến tranh lạnh, thế nhưng Đế Quốc nhất định phải trả lại lãnh thổ cho ba tiểu quốc kia.
Cứ tưởng cuộc chiến này tất thắng, vậy mà lại hóa thành trò cười, phía sau còn có tứ đại tinh tương cùng ba gia tộc lớn lăm le ngôi đế vương, hắn nhất định phải ổn định mọi chuyện, để nội bộ tránh loạn lạc, cho nên không thể đáp ứng hiệp định kia. (Ý chỉ việc phải trả lãnh thổ cho ba nước kia á.)
Đoạn thời gian sau đó, toàn bộ Đế Quốc ngập tràn u ám. Hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, không ai dám nhắc tới cuộc chiến này nữa.
Một chiếc phi cơ đáp xuống trước cổng hoàng cung, một nam nhân mặc âu phục giày da, tóc chải chuốt cực kỳ chỉnh tề, trên gương mặt anh tuấn còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Hắn muốn đi vào trong cung, lại bị thủ vệ hoàng cung ngăn lại.
"Lâm tiên sinh, ngài có chiếu lệnh của bệ hạ không?"
"không có, ta* chỉ tới thăm bệ hạ. Cái này cũng cần chiếu lệnh sao?"
(Ta*: Tớ không edit nhầm đâu:">> Đôi lúc tớ sẽ dùng "ta – ngươi" cho quan hệ bề tôi:">>)
"Mễ Ân Tinh Tương cũng tới, ngài ấy cũng không có chiếu lệnh, bệ hạ không cho ngài ấy vào."
Mễ Ân từ trước tới giờ nhanh mồm nhanh miệng, như tên lưu manh, khẳng định là đến cười nhạo Nặc Mạn Đại Đế, hoàng đế chịu gặp mới là lạ.
"Bệ hạ sẽ gặp ta."
Thủ vệ chần chừ một chút, lại gọi điện thoại nội bộ đến thư ký của hoàng đế. Sau khi bộ đàm được kết nối, thủ vệ liền mở cổng: "Lâm Sắt tiên sinh, mời vào, bệ hạ ở điện thờ chờ ngài."
Sau cuộc chiến lần này, Lâm Sắt là người đầu tiên được yết kiến bệ hạ. hoàng đế ngồi ở chủ vị, khí chất đã hoàn toàn thay đổi. trên người hắn mặc một bộ âu phục trắng, bên hông buộc một đai lưng màu vàng, đeo bội kiếm, lưng thẳng tắp, nhưng cũng không còn uy nghiêm cao quý như ngày xưa, vầng trán hắn nhăn lại, không che được sự chật vật cùng chán chường.
Đúng đấy, đây vốn là một vị hoàng đế vô cùng vĩ đại, cuộc chiến lần này đã đem danh dự một đời của hắn quét sạch. Sau này sách sử sẽ ghi lại cuộc chiến buồn cười này, còn có tên hắn, sẽ bị hậu nhân chê cười. dã tâm hắn trước giờ như thú hoang nhốt trong lồng, mới vừa thả ra liền bị giết chết như vậy!
Chuyện này đối với Nặc Mạn Đại Đế là một đả kích vô cùng lớn.
Lâm Sắt đứng ở nơi đó, thưởng thức dáng vẻ chật vật này của hoàng đế, mắt đen mang theo ý cười. hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt không giấu được lệ khí cùng phẫn hận.
Hoàng đế giống như con báo đột nhiên nhào tới, đấm một đấm vào mặt Lâm Sắt. Lâm Sắt nhanh chóng tránh thoát, hoàng đế từng bước ép sát, quyền kế tiếp lại đánh tới, nện trên bụng Lâm Sắt. Lâm Sắt hơi nhướng mày, lập tức phản kích, hai nam nhân cao to liền đánh nhau loạn xạ, bỗng chốc cung điện đầy tiếng đấm đá cùng tiếng thở dốc kêu rên.
Chờ đến lúc hai người tách ra, quần áo trên người đã trở nên ngổn ngang, trên mặt cũng mang theo dấu vết xanh xanh tím tím, dáng vẻ ai cũng không dễ nhìn.
"Lâm Sắt, tất cả những thứ này đều do ngươi làm đi? Hỏa Diễm Cơ Giáp là do ngươi động tay động chân, ngươi muốn nhìn thấy bộ dạng này của trẫm lắm có đúng không? Lâm Sắt, ngươi cũng là công dân Đế Quốc, ngươi lại làm ra chuyện như vậy, nếu như nhân dân Đế Quốc biết, nhất định sẽ phỉ nhổ ngươi!" Nặc Mạn Đại Đế đã không còn giữ được phong dộ ngày xưa, như một con thú hoang bị dồn tới đường cùng, hắn từng bước ép sát, không chừa lối thoát.
"Ta không phải hoàng đế, không sợ lưu lại ác danh."
"Ngươi!" Nặc Mạn Đại Đế tàn nhẫn trừng măt hắn, viền mắt đỏ lên, "Lâm Sắt, ngươi đừng tưởng trẫm không có cách đối phó ngươi! Trẫm biết rất rõ nhược điểm của ngươi!"
Lâm Sắt lộ ra một nụ cười trào phúng: "Ngài còn muốn lợi dụng Y Lai sao? Ngài định để cho em ấy chết một lần nữa sao?"
Hô hấp Nặc Mạn Đại Đế cứng lại: "Trẫm sẽ không động đến Y Lai."
Lâm Sắt muốn chính là câu nói này. Con người của Nặc Mạn Đại Đế không từ thủ đoạn, có chút vô liêm sỉ, thế nhưng nhân tính thì vẫn có, hắn nói sẽ không động Y Lai, thì sẽ không động.
"Lâm Sắt, ngươi tự lo cho mạng mình đi."
"Đa tạ bệ hạ quan tâm."
"Lâm Sắt, tại sao ngươi lại phải làm như vậy?"
Lâm Sắt trầm mặc không nói.
"Bởi vì Y Lai? Lâm Sắt, Y Lai mất trí nhớ, thế nhưng ngươi cũng đừng quên ngươi đã làm gì Y Lai."
Biểu tình trên mặt Lâm Sắt vô cùng nghiêm túc: "Thần tất nhiên nhớ."
"Lâm Sắt, đừng tưởng rằng hiện tại Y Lai không bài xích ngươi, rồi cũng sẽ có một ngày em ấy nhớ ra được mọi chuyện. Lúc đó chỉ sợ rằng em ấy còn không muốn hít chung một bầu không khí với ngươi."
"Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa."
Lâm Sắt xoay người rời đi.
Nặc Mạn Đại Đế nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lâm Sắt, ta không dễ chịu, cũng sẽ không để cho ngươi dễ chịu.
Một lát sau, Nặc Mạn Đại Đế gọi điện đến bộ quân, triệu hồi một người quay về Đế Quốc.
Y Lai gần đây đang tìm việc. Y cái gì cũng giỏi, khả năng ghi nhớ của y rất tốt, biết ngụy trang, biết đánh giá, thế nhưng những tài vặt này khó mà để lộ cho người ta biết được. Sau đó y chọn theo sở thích, đi làm người pha chế rượu.
Đế Quốc là một quốc gia trù phú, cho nên mấy loại quán bar kiểu này cũng nhiều vô kể. Y Lai làm việc freetime*, khi Ai Nhĩ Duy Tư được bà nội đưa đi rồi y mới đến quán rượu. Ông chủ cũng không ngại phiền, trái lại vô cùng hoan nghênh, gương mặt của y cùng với kỹ thuật điều chế rượu hấp dẫn rất nhiều khách. Y điều rượu vô cùng tốt, có lúc điều ra rượu mới cực kỳ ngon, chính y cũng nhịn không được lén uống một hớp.
(freetime*: Không có giờ làm việc cố định, rảnh giờ nào đi làm giờ đó.)
Y Lai nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, nghe được hương thơm kia, không nhịn được uống một chút. Mùi vị rất tốt, trên gương mặt y lộ ra biểu tình say xưa.
"Y Lai, vị tiên sinh kia đang nhìn anh kìa." Tô Khắc chọt chọt eo Y Lai, cười nói. Tô Khắc là đồng nghiệp của Y Lai, là một thiếu niên rất đáng yêu, trên mặt mang theo vẻ trẻ con, có hai cái răng khểnh.
Tô Khắc vừa nói xong, vị tiên sinh kia cũng đi tới trước quầy bar, ánh mắt anh nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Y Lai: "Tôi muốn mua ly rượu này."
Người này mặc âu phục nghiêm trang, cấm dục lại gợi cảm. Ký ức Y Lai đột nhiên nhớ ra người đàn ông này. Toàn bộ Đế Quốc, người Y Lai không dám gặp, cũng chỉ có người này. Anh ta tên Hoắc Cách, chính là thúc thúc của tên Tư Lạc hồ đồ trước kia từng theo đuổi Y Lai.
Lần đầu tiên Y Lai gặp Hoắc Cách, anh ta đang dùng ánh mắt khinh khi nhìn y. Vào lúc ấy, Y Lai vẫn không nhìn quen loại ánh mắt này, cho nên đối với nam nhân này vô cùng khó chịu, liền muốn tìm cách trả thù. Y cố ý đi câu dẫn nam nhân này, muốn khiến cho anh nếm được mùi vị bị chính người mình yêu xem thường. Nhưng mà Y Lai không nghĩ tới, y cư nhiên lạ tự đào cho mình một cái mộ. Hoắc Cách mặc dù coi như cấm dục, thế nhưng câu dẫn người như vậy cũng không khó. Khi Hoắc Cách tỏ tình với Y Lai, Y Lai cảm thấy thỏa mãn đắc ý chưa từng có. Thế nhưng khi anh ta ở trước mặt cả gia tộc nói rõ anh thích y, đồng thời còn bị đuổi ra khỏi nhà, Y Lai cũng không cười nổi nữa. Y biết mình gây họa lớn rồi, sau đó y bỏ chạy, trốn tránh vô cùng chật vật. Y ròng rã biến mất mấy tháng, mãi đến tận khi Hoắc Cách bị điều đến hành tinh khác làm việc, Y Lai mới thở ra một hơi.
Cho nên nói, đây là Y Lai tự tạo nghiệt. bây giờ nhìn Hoắc Cách, y cảm thấy vô cùng chột dạ. Thế nhưng trên mặt y vẫn không biểu hiện ra, chỉ là mỉm cười cầm chặt cái ly trong tay: "Xin lỗi, cái ly này tôi đã uống qua."
"Tôi đồng ý mua với giá gấp mười lần." Hoắc Cách lạnh nhạt nói.
Thổ hào* a! Tô Khắc mắt lấp lánh hào quang, trong lòng vui vẻ nghĩ.
(Thổ hào*: Nhà giàu, tiêu tiền như nước:">> Tui thích mấy anh công kiểu này lamws~~~)
Ông chủ vẫn luôn ngầm đồng ý việc Y Lai uống rượu. Bởi vì ly rượu Y Lai uống qua, bán giá cực kỳ cao! Đặc biệt là vị này còn ra giá gấp mười lần, không bán quả thực ngu ngốc! Có điều Y Lai luôn cảm thấy không dễ chịu, thế nhưng nếu không bán, anh ta sẽ biết trong lòng y có tâm tư. Đặc biệt vẫn luôn có một cái tay nhéo nhéo eo Y Lai, thanh âm không ngừng thì thào bên tai: "Bán! Bán! Bán!"
Y Lai đánh Tô Khắc một cái, ánh mắt y chán ghét.
"Kiếm tiền cũng là của ông chủ, có liên quan gì đến em chứ?" Y Lai trừng cậu.
Tô Khắc lộ ra một nụ cười e thẹn: "Tiền của anh ấy còn không phải của em sao?"
Y Lai không nói gì, Tô Khắc tiếp tục nhéo y.
Y Lai đem rượu trong tay đưa cho Hoắc Cách, Hoắc Cách liền nhấp miệng ngay chỗ Y Lai vừa uống, một hơi cạn sạch.
Y Lai càng thêm lúng túng.
"Rượu này rất mạnh, uống chậm một chút." Y Lai nói.
Mặt Hoắc Cách đỏ cả lên, anh kéo kéo cà vạt: "Em nhắc chậm mất rồi."
Y Lai: "Tại anh uống quá nhanh mà."
"Em mau chịu trách nhiệm đi."
"Chịu cái gì bây giờ?"
"Đưa anh về."
Con người quả nhiên sẽ thay đổi. Mấy năm không gặp, Hoắc Cách cư nhiên cũng biến thành vô lại.
Hoắc Cách lại kéo kéo cà vạt, động tác anh cởi cà vạt rất gợi cảm.
"Y Lai, anh ta đang câu dẫn anh sao?" Trên khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Tô Khắc tràn ngập vẻ bát quái.
Y Lai đưa tay búng lên mặt cậu một cái.
"Làm sao em biết? Lẽ nào ông chủ cũng câu dẫn em như thế sao?"
Tô Khắc đỏ mặt chạy đi.
"Quán bar có phi cơ chuyên dụng đưa khách say rượu về nhà." Y Lai nói.
Hoắc Cách ngồi xuống sô pha.
Hoắc Cách trực tiếp đợi Y Lai tan tầm, đi theo y ra khỏi cửa quán rượu.
Để thuận tiện cho sinh hoạt, Y Lai mua một chiếc phi cơ. Hoắc Cách đi theo Y Lai đến bên cạnh phi cơ, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm y.
"Hoắc Cách tiên sinh, anh thay đổi rồi."
"Năm năm không gặp, em vẫn giống như trước đây."
Y Lai lại lúng túng.
-----------------------------------
Hiên Dư: Cầu phiên ngoại về Tô Khắc với ông chủ quán bar~~ Dễ thương gì đâu á:">>
Hai đại quốc giao chiến hai ngày hai đêm, mà vẫn không phân được thắng bại, cuộc chiến rơi vào trạng thái giằng co. Vào ngày thứ ba, một chiếc cơ giáp màu đỏ được đưa đến chiến trường. Hai thế lực mạnh mẽ ngang nhau, rốt cuộc phát sinh biến hóa, tinh thần vạn quân bỗng nhiên tăng vọt, mà sĩ khí của Hắc Vân Quốc dần dần bị xuống tinh thần.
Nặc Mạn Đại Đế muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này. Cho nên ngay hôm sau, hắn tự mình điều khiển Hỏa Diễm Cơ Giáp xuất chiến. khi bộ cơ giáp rực màu lửa này xuất hiện trước mặt mọi người, bầu trời bỗng chuyển đen, bầu không khí âm u lan tràn.
Đây như là dấu hiệu của chiến thắng, thế nhưng ai cũng không nghĩ tới, chỉ cách thắng lợi một khắc thôi, bộ cơ giáp đỏ rực đột nhiên ngã trên mặt đất, hoàng đế bệ hạ chật vật chạy ra ngoài.
Lần này tất cả mọi người đều chấn kinh, các chiến sĩ Đế Quốc đều trợn mắt ngoác mồm, mà đối phương lại được một trận cười lớn.
Vốn là chiến tranh náo động, cuối cùng lại đàm phán giao hảo. Hai đại quốc duy trì trạng thái chiến tranh lạnh, thế nhưng Đế Quốc nhất định phải trả lại lãnh thổ cho ba tiểu quốc kia.
Cứ tưởng cuộc chiến này tất thắng, vậy mà lại hóa thành trò cười, phía sau còn có tứ đại tinh tương cùng ba gia tộc lớn lăm le ngôi đế vương, hắn nhất định phải ổn định mọi chuyện, để nội bộ tránh loạn lạc, cho nên không thể đáp ứng hiệp định kia. (Ý chỉ việc phải trả lãnh thổ cho ba nước kia á.)
Đoạn thời gian sau đó, toàn bộ Đế Quốc ngập tràn u ám. Hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, không ai dám nhắc tới cuộc chiến này nữa.
Một chiếc phi cơ đáp xuống trước cổng hoàng cung, một nam nhân mặc âu phục giày da, tóc chải chuốt cực kỳ chỉnh tề, trên gương mặt anh tuấn còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Hắn muốn đi vào trong cung, lại bị thủ vệ hoàng cung ngăn lại.
"Lâm tiên sinh, ngài có chiếu lệnh của bệ hạ không?"
"không có, ta* chỉ tới thăm bệ hạ. Cái này cũng cần chiếu lệnh sao?"
(Ta*: Tớ không edit nhầm đâu:">> Đôi lúc tớ sẽ dùng "ta – ngươi" cho quan hệ bề tôi:">>)
"Mễ Ân Tinh Tương cũng tới, ngài ấy cũng không có chiếu lệnh, bệ hạ không cho ngài ấy vào."
Mễ Ân từ trước tới giờ nhanh mồm nhanh miệng, như tên lưu manh, khẳng định là đến cười nhạo Nặc Mạn Đại Đế, hoàng đế chịu gặp mới là lạ.
"Bệ hạ sẽ gặp ta."
Thủ vệ chần chừ một chút, lại gọi điện thoại nội bộ đến thư ký của hoàng đế. Sau khi bộ đàm được kết nối, thủ vệ liền mở cổng: "Lâm Sắt tiên sinh, mời vào, bệ hạ ở điện thờ chờ ngài."
Sau cuộc chiến lần này, Lâm Sắt là người đầu tiên được yết kiến bệ hạ. hoàng đế ngồi ở chủ vị, khí chất đã hoàn toàn thay đổi. trên người hắn mặc một bộ âu phục trắng, bên hông buộc một đai lưng màu vàng, đeo bội kiếm, lưng thẳng tắp, nhưng cũng không còn uy nghiêm cao quý như ngày xưa, vầng trán hắn nhăn lại, không che được sự chật vật cùng chán chường.
Đúng đấy, đây vốn là một vị hoàng đế vô cùng vĩ đại, cuộc chiến lần này đã đem danh dự một đời của hắn quét sạch. Sau này sách sử sẽ ghi lại cuộc chiến buồn cười này, còn có tên hắn, sẽ bị hậu nhân chê cười. dã tâm hắn trước giờ như thú hoang nhốt trong lồng, mới vừa thả ra liền bị giết chết như vậy!
Chuyện này đối với Nặc Mạn Đại Đế là một đả kích vô cùng lớn.
Lâm Sắt đứng ở nơi đó, thưởng thức dáng vẻ chật vật này của hoàng đế, mắt đen mang theo ý cười. hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt không giấu được lệ khí cùng phẫn hận.
Hoàng đế giống như con báo đột nhiên nhào tới, đấm một đấm vào mặt Lâm Sắt. Lâm Sắt nhanh chóng tránh thoát, hoàng đế từng bước ép sát, quyền kế tiếp lại đánh tới, nện trên bụng Lâm Sắt. Lâm Sắt hơi nhướng mày, lập tức phản kích, hai nam nhân cao to liền đánh nhau loạn xạ, bỗng chốc cung điện đầy tiếng đấm đá cùng tiếng thở dốc kêu rên.
Chờ đến lúc hai người tách ra, quần áo trên người đã trở nên ngổn ngang, trên mặt cũng mang theo dấu vết xanh xanh tím tím, dáng vẻ ai cũng không dễ nhìn.
"Lâm Sắt, tất cả những thứ này đều do ngươi làm đi? Hỏa Diễm Cơ Giáp là do ngươi động tay động chân, ngươi muốn nhìn thấy bộ dạng này của trẫm lắm có đúng không? Lâm Sắt, ngươi cũng là công dân Đế Quốc, ngươi lại làm ra chuyện như vậy, nếu như nhân dân Đế Quốc biết, nhất định sẽ phỉ nhổ ngươi!" Nặc Mạn Đại Đế đã không còn giữ được phong dộ ngày xưa, như một con thú hoang bị dồn tới đường cùng, hắn từng bước ép sát, không chừa lối thoát.
"Ta không phải hoàng đế, không sợ lưu lại ác danh."
"Ngươi!" Nặc Mạn Đại Đế tàn nhẫn trừng măt hắn, viền mắt đỏ lên, "Lâm Sắt, ngươi đừng tưởng trẫm không có cách đối phó ngươi! Trẫm biết rất rõ nhược điểm của ngươi!"
Lâm Sắt lộ ra một nụ cười trào phúng: "Ngài còn muốn lợi dụng Y Lai sao? Ngài định để cho em ấy chết một lần nữa sao?"
Hô hấp Nặc Mạn Đại Đế cứng lại: "Trẫm sẽ không động đến Y Lai."
Lâm Sắt muốn chính là câu nói này. Con người của Nặc Mạn Đại Đế không từ thủ đoạn, có chút vô liêm sỉ, thế nhưng nhân tính thì vẫn có, hắn nói sẽ không động Y Lai, thì sẽ không động.
"Lâm Sắt, ngươi tự lo cho mạng mình đi."
"Đa tạ bệ hạ quan tâm."
"Lâm Sắt, tại sao ngươi lại phải làm như vậy?"
Lâm Sắt trầm mặc không nói.
"Bởi vì Y Lai? Lâm Sắt, Y Lai mất trí nhớ, thế nhưng ngươi cũng đừng quên ngươi đã làm gì Y Lai."
Biểu tình trên mặt Lâm Sắt vô cùng nghiêm túc: "Thần tất nhiên nhớ."
"Lâm Sắt, đừng tưởng rằng hiện tại Y Lai không bài xích ngươi, rồi cũng sẽ có một ngày em ấy nhớ ra được mọi chuyện. Lúc đó chỉ sợ rằng em ấy còn không muốn hít chung một bầu không khí với ngươi."
"Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa."
Lâm Sắt xoay người rời đi.
Nặc Mạn Đại Đế nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lâm Sắt, ta không dễ chịu, cũng sẽ không để cho ngươi dễ chịu.
Một lát sau, Nặc Mạn Đại Đế gọi điện đến bộ quân, triệu hồi một người quay về Đế Quốc.
Y Lai gần đây đang tìm việc. Y cái gì cũng giỏi, khả năng ghi nhớ của y rất tốt, biết ngụy trang, biết đánh giá, thế nhưng những tài vặt này khó mà để lộ cho người ta biết được. Sau đó y chọn theo sở thích, đi làm người pha chế rượu.
Đế Quốc là một quốc gia trù phú, cho nên mấy loại quán bar kiểu này cũng nhiều vô kể. Y Lai làm việc freetime*, khi Ai Nhĩ Duy Tư được bà nội đưa đi rồi y mới đến quán rượu. Ông chủ cũng không ngại phiền, trái lại vô cùng hoan nghênh, gương mặt của y cùng với kỹ thuật điều chế rượu hấp dẫn rất nhiều khách. Y điều rượu vô cùng tốt, có lúc điều ra rượu mới cực kỳ ngon, chính y cũng nhịn không được lén uống một hớp.
(freetime*: Không có giờ làm việc cố định, rảnh giờ nào đi làm giờ đó.)
Y Lai nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, nghe được hương thơm kia, không nhịn được uống một chút. Mùi vị rất tốt, trên gương mặt y lộ ra biểu tình say xưa.
"Y Lai, vị tiên sinh kia đang nhìn anh kìa." Tô Khắc chọt chọt eo Y Lai, cười nói. Tô Khắc là đồng nghiệp của Y Lai, là một thiếu niên rất đáng yêu, trên mặt mang theo vẻ trẻ con, có hai cái răng khểnh.
Tô Khắc vừa nói xong, vị tiên sinh kia cũng đi tới trước quầy bar, ánh mắt anh nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Y Lai: "Tôi muốn mua ly rượu này."
Người này mặc âu phục nghiêm trang, cấm dục lại gợi cảm. Ký ức Y Lai đột nhiên nhớ ra người đàn ông này. Toàn bộ Đế Quốc, người Y Lai không dám gặp, cũng chỉ có người này. Anh ta tên Hoắc Cách, chính là thúc thúc của tên Tư Lạc hồ đồ trước kia từng theo đuổi Y Lai.
Lần đầu tiên Y Lai gặp Hoắc Cách, anh ta đang dùng ánh mắt khinh khi nhìn y. Vào lúc ấy, Y Lai vẫn không nhìn quen loại ánh mắt này, cho nên đối với nam nhân này vô cùng khó chịu, liền muốn tìm cách trả thù. Y cố ý đi câu dẫn nam nhân này, muốn khiến cho anh nếm được mùi vị bị chính người mình yêu xem thường. Nhưng mà Y Lai không nghĩ tới, y cư nhiên lạ tự đào cho mình một cái mộ. Hoắc Cách mặc dù coi như cấm dục, thế nhưng câu dẫn người như vậy cũng không khó. Khi Hoắc Cách tỏ tình với Y Lai, Y Lai cảm thấy thỏa mãn đắc ý chưa từng có. Thế nhưng khi anh ta ở trước mặt cả gia tộc nói rõ anh thích y, đồng thời còn bị đuổi ra khỏi nhà, Y Lai cũng không cười nổi nữa. Y biết mình gây họa lớn rồi, sau đó y bỏ chạy, trốn tránh vô cùng chật vật. Y ròng rã biến mất mấy tháng, mãi đến tận khi Hoắc Cách bị điều đến hành tinh khác làm việc, Y Lai mới thở ra một hơi.
Cho nên nói, đây là Y Lai tự tạo nghiệt. bây giờ nhìn Hoắc Cách, y cảm thấy vô cùng chột dạ. Thế nhưng trên mặt y vẫn không biểu hiện ra, chỉ là mỉm cười cầm chặt cái ly trong tay: "Xin lỗi, cái ly này tôi đã uống qua."
"Tôi đồng ý mua với giá gấp mười lần." Hoắc Cách lạnh nhạt nói.
Thổ hào* a! Tô Khắc mắt lấp lánh hào quang, trong lòng vui vẻ nghĩ.
(Thổ hào*: Nhà giàu, tiêu tiền như nước:">> Tui thích mấy anh công kiểu này lamws~~~)
Ông chủ vẫn luôn ngầm đồng ý việc Y Lai uống rượu. Bởi vì ly rượu Y Lai uống qua, bán giá cực kỳ cao! Đặc biệt là vị này còn ra giá gấp mười lần, không bán quả thực ngu ngốc! Có điều Y Lai luôn cảm thấy không dễ chịu, thế nhưng nếu không bán, anh ta sẽ biết trong lòng y có tâm tư. Đặc biệt vẫn luôn có một cái tay nhéo nhéo eo Y Lai, thanh âm không ngừng thì thào bên tai: "Bán! Bán! Bán!"
Y Lai đánh Tô Khắc một cái, ánh mắt y chán ghét.
"Kiếm tiền cũng là của ông chủ, có liên quan gì đến em chứ?" Y Lai trừng cậu.
Tô Khắc lộ ra một nụ cười e thẹn: "Tiền của anh ấy còn không phải của em sao?"
Y Lai không nói gì, Tô Khắc tiếp tục nhéo y.
Y Lai đem rượu trong tay đưa cho Hoắc Cách, Hoắc Cách liền nhấp miệng ngay chỗ Y Lai vừa uống, một hơi cạn sạch.
Y Lai càng thêm lúng túng.
"Rượu này rất mạnh, uống chậm một chút." Y Lai nói.
Mặt Hoắc Cách đỏ cả lên, anh kéo kéo cà vạt: "Em nhắc chậm mất rồi."
Y Lai: "Tại anh uống quá nhanh mà."
"Em mau chịu trách nhiệm đi."
"Chịu cái gì bây giờ?"
"Đưa anh về."
Con người quả nhiên sẽ thay đổi. Mấy năm không gặp, Hoắc Cách cư nhiên cũng biến thành vô lại.
Hoắc Cách lại kéo kéo cà vạt, động tác anh cởi cà vạt rất gợi cảm.
"Y Lai, anh ta đang câu dẫn anh sao?" Trên khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Tô Khắc tràn ngập vẻ bát quái.
Y Lai đưa tay búng lên mặt cậu một cái.
"Làm sao em biết? Lẽ nào ông chủ cũng câu dẫn em như thế sao?"
Tô Khắc đỏ mặt chạy đi.
"Quán bar có phi cơ chuyên dụng đưa khách say rượu về nhà." Y Lai nói.
Hoắc Cách ngồi xuống sô pha.
Hoắc Cách trực tiếp đợi Y Lai tan tầm, đi theo y ra khỏi cửa quán rượu.
Để thuận tiện cho sinh hoạt, Y Lai mua một chiếc phi cơ. Hoắc Cách đi theo Y Lai đến bên cạnh phi cơ, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm y.
"Hoắc Cách tiên sinh, anh thay đổi rồi."
"Năm năm không gặp, em vẫn giống như trước đây."
Y Lai lại lúng túng.
-----------------------------------
Hiên Dư: Cầu phiên ngoại về Tô Khắc với ông chủ quán bar~~ Dễ thương gì đâu á:">>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.