Thế Thân Ngọt Ngào Của Sếp Tổng
Chương 4: Sau đó, em ấy bắt đầu không về nhà
Hải Hâm
07/07/2023
Sau đợt đó.
Em ấy bắt đầu dám không về nhà!
Gọi điện thoại em ấy cũng chỉ qua loa có lệ.
[Chú à, em phải làm dự án đi thi, khả năng phải làm đến rất khuya, tối nay không phải đợi em đâu, em ngủ lại ở ký túc xá, Chú à ngủ ngon, chú cũng đi nghỉ sớm đi.]
Tôi còn chưa kịp nói gì, thì điện thoại đã vang lên tiếng tút tút.
Ha ha, có vẻ như tôi chiều em nhiều quá rồi thì phải.
Tôi nghiến răng gõ chữ [Chỉ một đêm, chiều mai tôi đến đón em.]
Tắm xong tôi đi vào phòng sách, chuẩn bị xem tài liệu cả đêm, mỗi khi làm việc thời gian đều trôi qua rất nhanh.
Tôi cố gắng tiến vào trạng thái làm việc,
Mẹ nó, tuyệt đối không phải là vì tôi không quen buổi đêm yên tĩnh như này.
Cũng càng không phải là vì tôi nhớ em!
Một đêm mà thôi, ai không có ai mà không qua được cơ?
......
Nửa tiếng sau, ánh mắt tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào một dòng duy nhất chưa hề di chuyển, thôi được rồi tôi thua.
Tôi nhắm mắt lại xoa xoa ấn đường, suy nghĩ một lúc cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Không biết thế nào lại lái xe đến trường em, tôi mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Màn hình điện thoại sáng lên, tôi nghe máy.
[Lão đại, Bạch Mặc Thư về rồi, cậu có muốn gặp không?] Bên kia âm thanh ồn ào, người gọi hét lớn nói.
[Ở đâu.]
Tôi từ từ phả ra một ngụm khói thuốc, khởi động lại xe.
Dừng xe lại ở một câu lạc bộ nọ, tôi ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ.
[Lão đại, chỉ còn đợi cậu thôi đó, mọi người đến hết rồi.] Khương Triệt vẫy tay chạy đến, hắt xì một cái: [Cái thời tiết chết tiệt này lạnh thật.]
Nghe như vậy tôi liền nghĩ đến cậu bé giờ này vẫn còn phải thức làm bài ở trường, sờ sờ điện thoại trong túi, tự nhiên lại muốn gọi thêm một cuộc điện thoại.
Bảo người mang đến cho em một cái áo ấm, tôi gõ tin cho trợ lý, sau đó lại xóa đi, thôi vậy, mình tự đi thôi.
Nghĩ một chút liền gửi một tin nhắn cho bé thế thân: [Trời lạnh rồi, tôi mang áo đến cho em, đang ở chỗ nào?]
[Phải rồi lão đại, có chuyện này, cậu nhất định phải nhịn nha.] Khương Triệt ngập ngừng ấp úng nói.
[Nói.]
[Chuyện này ấy, không có một chút tiếng gió nào, Bạch Mặc Thư đính hôn rồi, cũng sắp được một năm rồi.]
*Mặc Thư Bạch: Bạn hồi nhỏ của nam chính nên xưng hô cậu tôi, gọi cậu ta.
Tôi ngước mắt nhìn nó: “Cho nên?”
“Lão đại, cậu không giận hả?” Khương Triệt cẩn thận dè dặt hỏi.
Tôi ngẫm nghĩ, đúng là không có thấy tức giận.
Nói đến tức giận, bé thế thân thế mà không trả lời tin nhắn, hơn một phút rồi đấy.
“Không giận, đấy là chuyện của cậu ta.”
“Lão đại cậu bình tĩnh!” Ánh mắt Khương Triệt hoảng sợ, có vẻ như đang tưởng tượng ra gì đó.
Tôi cạn lời.
Cũng không trách được, tôi quen Bạch Mặc Thư từ khi còn bé, chuyện tôi thích cậu ta là thật, nhưng thích lâu như vậy, rõ ràng như vậy mà không nhận được bất cứ sự hồi đáp nào cũng là thật.
Chuyện tôi không thích cậu ta nữa, tôi đã biết ngay khi nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên sau khi về nước rồi.
“Tôi thích người khác rồi, sau này chuyện tình cảm của cậu ta không liên quan đến tôi.”
“Được rồi, tôi cứ tưởng cậu biết cậu ta tới nên mới nửa đêm nửa hôm lái xe đến đây chứ.”
Khương Triệt vẫn cứ dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn tôi, lông mày tôi khẽ giựt.
Cũng không thể nói cho cậu ta biết, tôi đang nghi ngờ Bạch Mặc Thư có khả năng đang đào góc tường nhà tôi đâu nhỉ.
Từ ngày phát hiện Bạch Mặc Thư là giảng viên của bé thế thân, tôi liền cho người đi điều tra, phát hiện hai người này giao lưu khá nhiều ở trường.
Lần này tới đây đơn giản chỉ là gặp mặt trực tiếp tình địch, tiện thông báo cho cậu ta biết đó là người của tôi nên bớt xí xớn lại giùm.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn trả lời của bé thế thân.
“Chú à, em có áo phao ở phòng ngủ, em đang mặc luôn rồi, hôm nay lạnh lắm, chú đừng tới, ngày mai em chờ ngài đến đón em nha.”
Cách một màn hình còn thấy được sự vui vẻ, làm dự án gì mà vui thế? Còn vui hơn cả khi ở bên tôi?
Tôi không vui tặc lưỡi, trả lời lại một chữ ok, tắt màn hình, rít thêm một hơi thuốc.
“Đi, vào trong.”
Vẫn là ở câu lạc bộ thường tụ tập, sau khi ở cùng với bé thế thân, rất hiếm khi tôi ra ngoài vào buổi tối, nhưng mà...cũng không tính sẽ sửa thói quen này.
Bây giờ bận xem người nào đó về đúng giờ.
Dưới sự bao phủ của ánh đèn lờ mờ làm con người ta cảm thấy ái muội, nơi này là chỗ mua vui cho đám con cháu nhà giàu.
Tôi nhíu mày nhìn cặp đôi đang ôm hôn nhau trước cửa phòng, không thể không nghĩ, trước đây cũng luôn như thế này sao?
Nhóc con mà đến đây thể nào cũng bị ăn không còn mảnh xương.
Nơi dạy hư trẻ con, tốt nhất nên phá đi.
Nghĩ như vậy, tôi tiến vào phòng.
Em ấy bắt đầu dám không về nhà!
Gọi điện thoại em ấy cũng chỉ qua loa có lệ.
[Chú à, em phải làm dự án đi thi, khả năng phải làm đến rất khuya, tối nay không phải đợi em đâu, em ngủ lại ở ký túc xá, Chú à ngủ ngon, chú cũng đi nghỉ sớm đi.]
Tôi còn chưa kịp nói gì, thì điện thoại đã vang lên tiếng tút tút.
Ha ha, có vẻ như tôi chiều em nhiều quá rồi thì phải.
Tôi nghiến răng gõ chữ [Chỉ một đêm, chiều mai tôi đến đón em.]
Tắm xong tôi đi vào phòng sách, chuẩn bị xem tài liệu cả đêm, mỗi khi làm việc thời gian đều trôi qua rất nhanh.
Tôi cố gắng tiến vào trạng thái làm việc,
Mẹ nó, tuyệt đối không phải là vì tôi không quen buổi đêm yên tĩnh như này.
Cũng càng không phải là vì tôi nhớ em!
Một đêm mà thôi, ai không có ai mà không qua được cơ?
......
Nửa tiếng sau, ánh mắt tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào một dòng duy nhất chưa hề di chuyển, thôi được rồi tôi thua.
Tôi nhắm mắt lại xoa xoa ấn đường, suy nghĩ một lúc cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Không biết thế nào lại lái xe đến trường em, tôi mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Màn hình điện thoại sáng lên, tôi nghe máy.
[Lão đại, Bạch Mặc Thư về rồi, cậu có muốn gặp không?] Bên kia âm thanh ồn ào, người gọi hét lớn nói.
[Ở đâu.]
Tôi từ từ phả ra một ngụm khói thuốc, khởi động lại xe.
Dừng xe lại ở một câu lạc bộ nọ, tôi ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ.
[Lão đại, chỉ còn đợi cậu thôi đó, mọi người đến hết rồi.] Khương Triệt vẫy tay chạy đến, hắt xì một cái: [Cái thời tiết chết tiệt này lạnh thật.]
Nghe như vậy tôi liền nghĩ đến cậu bé giờ này vẫn còn phải thức làm bài ở trường, sờ sờ điện thoại trong túi, tự nhiên lại muốn gọi thêm một cuộc điện thoại.
Bảo người mang đến cho em một cái áo ấm, tôi gõ tin cho trợ lý, sau đó lại xóa đi, thôi vậy, mình tự đi thôi.
Nghĩ một chút liền gửi một tin nhắn cho bé thế thân: [Trời lạnh rồi, tôi mang áo đến cho em, đang ở chỗ nào?]
[Phải rồi lão đại, có chuyện này, cậu nhất định phải nhịn nha.] Khương Triệt ngập ngừng ấp úng nói.
[Nói.]
[Chuyện này ấy, không có một chút tiếng gió nào, Bạch Mặc Thư đính hôn rồi, cũng sắp được một năm rồi.]
*Mặc Thư Bạch: Bạn hồi nhỏ của nam chính nên xưng hô cậu tôi, gọi cậu ta.
Tôi ngước mắt nhìn nó: “Cho nên?”
“Lão đại, cậu không giận hả?” Khương Triệt cẩn thận dè dặt hỏi.
Tôi ngẫm nghĩ, đúng là không có thấy tức giận.
Nói đến tức giận, bé thế thân thế mà không trả lời tin nhắn, hơn một phút rồi đấy.
“Không giận, đấy là chuyện của cậu ta.”
“Lão đại cậu bình tĩnh!” Ánh mắt Khương Triệt hoảng sợ, có vẻ như đang tưởng tượng ra gì đó.
Tôi cạn lời.
Cũng không trách được, tôi quen Bạch Mặc Thư từ khi còn bé, chuyện tôi thích cậu ta là thật, nhưng thích lâu như vậy, rõ ràng như vậy mà không nhận được bất cứ sự hồi đáp nào cũng là thật.
Chuyện tôi không thích cậu ta nữa, tôi đã biết ngay khi nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên sau khi về nước rồi.
“Tôi thích người khác rồi, sau này chuyện tình cảm của cậu ta không liên quan đến tôi.”
“Được rồi, tôi cứ tưởng cậu biết cậu ta tới nên mới nửa đêm nửa hôm lái xe đến đây chứ.”
Khương Triệt vẫn cứ dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn tôi, lông mày tôi khẽ giựt.
Cũng không thể nói cho cậu ta biết, tôi đang nghi ngờ Bạch Mặc Thư có khả năng đang đào góc tường nhà tôi đâu nhỉ.
Từ ngày phát hiện Bạch Mặc Thư là giảng viên của bé thế thân, tôi liền cho người đi điều tra, phát hiện hai người này giao lưu khá nhiều ở trường.
Lần này tới đây đơn giản chỉ là gặp mặt trực tiếp tình địch, tiện thông báo cho cậu ta biết đó là người của tôi nên bớt xí xớn lại giùm.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn trả lời của bé thế thân.
“Chú à, em có áo phao ở phòng ngủ, em đang mặc luôn rồi, hôm nay lạnh lắm, chú đừng tới, ngày mai em chờ ngài đến đón em nha.”
Cách một màn hình còn thấy được sự vui vẻ, làm dự án gì mà vui thế? Còn vui hơn cả khi ở bên tôi?
Tôi không vui tặc lưỡi, trả lời lại một chữ ok, tắt màn hình, rít thêm một hơi thuốc.
“Đi, vào trong.”
Vẫn là ở câu lạc bộ thường tụ tập, sau khi ở cùng với bé thế thân, rất hiếm khi tôi ra ngoài vào buổi tối, nhưng mà...cũng không tính sẽ sửa thói quen này.
Bây giờ bận xem người nào đó về đúng giờ.
Dưới sự bao phủ của ánh đèn lờ mờ làm con người ta cảm thấy ái muội, nơi này là chỗ mua vui cho đám con cháu nhà giàu.
Tôi nhíu mày nhìn cặp đôi đang ôm hôn nhau trước cửa phòng, không thể không nghĩ, trước đây cũng luôn như thế này sao?
Nhóc con mà đến đây thể nào cũng bị ăn không còn mảnh xương.
Nơi dạy hư trẻ con, tốt nhất nên phá đi.
Nghĩ như vậy, tôi tiến vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.