Chương 25: Anh yêu em
ThHunh6
23/09/2016
Dứt lời nhanh nhẹn sải hai bước vượt qua rào chắn, nhảy vào trong xe vỗ lên cánh tay Huỳnh Bách Nhân cười nói. "Đi thôi, em muốn ăn đồ nướng."
Huỳnh Bách Nhân nghiêng đầu nhìn mặt cô, cười nhẹ hỏi. "Có chuyện gì vui vậy?"
Lời anh ta vừa nói, phía sau vọng đến một tiếng gọi lớn. "Chị ơi, em tên là Yên Nhi."
Thanh Nhi ngoáy đầu nhìn bóng dáng nho nhỏ đang leo qua rào chắn, bật cười một tiếng. "Em phát hiện ra mình rất có tố chất của một chuyên gia tâm lí."
Khoé môi Huỳnh Bách Nhân trầm tĩnh cong lên, ôn nhu hỏi. "Vậy có phải em nên tâm lí cho anh về vấn đề tình yêu và hôn nhân gia đình không?"
Thanh Nhi lập tức dúi đầu qua nhìn mặt anh ta, phấn khích cười. "Anh muốn kết hôn sao? Được đấy, theo tính cách của anh thì nên chọn vợ náo động một chút, lắm lời một chút, như vậy nhà cửa mới sôm sáo vui vẻ."
Huỳnh Bách Nhân cúi xuống nhìn gương mặt cô gần sát, nhẹ hỏi. "Kiểu như em sao?"
Tay Thanh Nhi đưa lên xoa xoa cằm, lẩm bẩm. "Kiểu như em? ừ, nghe có gì đó không phù hợp. Em đã là mẫu bạn gái hoàn mỹ của thiên hạ, anh lấy em làm tiêu chuẩn thì hơi cao rồi đó. Để xem nếu bỏ bớt xinh đẹp thì đòi hỏi tính cách đầu óc, em lại quá đáng yêu còn rất thông minh làm sao kiếm được người như em. Còn nếu bỏ đi đầu óc và tính cách, hoá ra tìm một kẻ ngốc để lấy làm vợ, mà..."
Huỳnh Bách Nhân bật cười, đưa tay qua muốn nựng má cô lại khựng lại, trong lòng lo lắng nếu chạm vào cô sẽ có phản ứng gì?
Đang nói cười vui vẻ đột nhiên xoay qua thấy bàn tay Huỳnh Bách Nhân trước mặt, cô giật mình nhảy tưng lên. "Không thích thì thôi, bộ anh muốn đánh em hả?"
Mấy ngón tay Huỳnh Bách Nhân cử động, quyết định thử một lần vuốt nhẹ má cô, cảm giác mềm mại ấm áp dưới lòng bàn tay làm tâm hắn dao động. Thanh Nhi lại không biết gì vỗ vỗ ngực, thở phù nghiêng mặt để hắn vuốt, còn cười nói. "Như vậy nhé, lấy 50% tiêu chuẩn của em để chọn vợ cho anh."
Huỳnh Bách Nhân thật sự không muốn thu tay về, tự dưng nổi máu nựng mạnh má cô một cái.
"U.." Thanh Nhi bị đau, vội kéo tay anh ta xuống trợn mắt. "Đổi thành 70% là được chứ gì? anh bạo lực quá."
Huỳnh Bách Nhân cười cười, rất phối hợp cũng nắm chặt tay cô, lại âm thầm đánh lạc hướng. "Anh thích con gái nhẹ dạ một chút, không cần lúc nào cũng tỏ ra thông minh sắc sảo."
Tốt nhất nhẹ dạ giống như cô, rõ ràng đang bị chiếm tiện nghi vẫn còn vui vẻ hỏi người ta thích ăn loại nào.
Thanh Nhi có biết gì đâu, hăng hái kéo tay anh ta ôm vào người, tinh quái cười. "Có phải nhẹ dạ để anh dễ dàng lừa lên giường không hả? Ghê quá nhe, em đã nhìn ra bộ mặt xấu xa của anh rồi."
Huỳnh Bách Nhân chỉ cười không nói. Nếu không phải vì đến nơi đậu xe, hắn tuyệt không muốn buông tay Thanh Nhi ra. Mà Thanh Nhi cứ lơ ngơ quay đi quay lại, còn bắt lấy cánh tay anh ta lay lay. "Đi đâu vậy? đi đâu vậy? em muốn ăn thịt nướng mà, sao lại dừng ở đây?"
Huỳnh Bách Nhân khẽ cười xuống xe đi vòng qua bên kia, nắm lấy tay cô kéo đi. "Dẫn em đi ăn món ngon hơn."
Nghe món ngon hơn Thanh Nhi liền sung sướng bước thấp bước cao đuổi theo, chờ đến khi nhìn thấy băng ghế dài gần bờ sông thì hoảng hốt ôm lấy cánh tay ai đó hét to. "Đừng nói anh bắt em ngồi đây hóng gió ngắm trăng thay vì ăn thịt nướng nha."
Huỳnh Bách Nhân không nói gì cả, thẳng tay kéo cô tới ghế ấn ngồi xuống, xong liền xoay người bỏ đi. Thanh Nhi ngồi ngơ ngẩn nhìn mấy con thuyền bơi qua bơi lại trên sông, đột nhiên cảm thấy mình rất giống gà con lạc mất mẹ.
Lúc Huỳnh Bách Nhân quay về thì trên tay cầm theo hai túi lớn, Thanh Nhi tò mò vươn cổ chòm qua xem là thứ gì, bất ngờ nhìn thấy cả hộp thịt sâu nướng nghi ngút khói và mười mấy chai bia ướp lạnh. Cô lập tức khoái chí tươi cười, vỗ vỗ vai anh ta khen ngợi. "Anh hiểu em nhất đấy, đúng là ngon hơn thịt nướng bình thường nhỉ!" Vừa nói vừa xê mông xích lại, cầm lấy một que thịt cho vào miệng, lại cầm chai bia lên uống một ngụm. "Chà.. chà.. ngon quá~"
Huỳnh Bách Nhân nở nụ cười, cầm chai bia hướng cô giơ lên. Thanh Nhi không do dự chạm mạnh vào miệng chai, tám chuyện. "Kể cho anh nghe nhé, lúc nhỏ em coi phim rất thích mấy cảnh này đó, vừa lãng mạn vừa thơ mộng, lại có chút máu giang hồ."
Khoé môi Huỳnh Bách Nhân đột nhiên cứng đờ, không rõ vui buồn hỏi. "Em hồi phục trí nhớ rồi à?"
"Khụ.." Thanh Nhi run tay, ga bia xông thẳng vào mũi, cô cúi đầu ho khan. Huỳnh Bách Nhân thấy vậy vội đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, thuận tiện kéo cô đến gần, lo lắng dỗ. "Không sao chứ? Uống bia phải chậm thôi."
Thanh Nhi quơ quơ bàn tay nhỏ lên vô tình chạm vào cổ anh ta, cũng không để ý vội nói. "Cho em miếng khăn giấy đi."
Cổ họng Huỳnh Bách Nhân truyền tới một trận khô nóng, đưa tay vào túi móc ra khăn tay nhưng không đưa cho cô mà tự tay nâng mặt cô lên cẩn thận lau qua khoé miệng.
Hai gò má Thanh Nhi ửng hồng, làn mi dài ẩm ướt hơi sương, tay vuốt vuốt ngực, chu môi dỗi. "Chỉ tại anh nói vào chuyện thương tâm của em em mới bị sặc, sau này đừng hỏi chuyện trí nhớ của em nữa, bác sĩ đã nói em không thể hồi phục rồi."
Huỳnh Bách Nhân chăm chú nhìn cô, đột nhiên bưng một bên má cô lên, Thanh Nhi khó hiểu chớp chớp mắt, nhấp nhấp môi. "Anh nhìn gì vậy?"
Bàn tay kia Huỳnh Bách Nhân miết mạnh vào ghế, đè ép một hồi cuối cùng cũng nén xuống được, vô cùng bất đắc dĩ xoay tay cầm lấy chai bia trong tay cô uống ừng ực.
Thanh Nhi hết hồn giơ tay muốn cản mà không kịp, cái chai đó cô vừa sặc vào mà.
Khiếp, giấu nhẹm luôn không dám nói.
Huỳnh Bách Nhân uống hết tuỳ tiện vứt chai xuống chân ghế, xoay qua nhìn vẻ ngơ ngẫn của cô, cầm lấy một que thịt kề bên môi cô, giọng ôn hoà. "Ăn đi, lúc nhỏ em rất thích ăn món này."
Hai mắt Thanh Nhi cong lên hình lưỡi liềm, há miệng ngậm lấy, cười vui vẻ. "Thật ra mất trí nhớ cũng tốt, giống như được sống một cuộc đời mới, có thêm nhiều tình yêu mới."
Huỳnh Bách Nhân nghe vậy chợt cười, truyền cho cô một chai bia, không hàm ý nói. "Anh nghe nói em và Trình Dịch Phong chia tay rồi, anh ta hiện tại đang quen với Trịnh Thiên Mịch, có phải hoa khôi Học viện chúng ta không?"
"Đúng vậy.." Thanh Nhi bình thản gật đầu, uống một hớp bia nhìn ngọn đèn trên con thuyền gần đó. "Chị ấy rất xinh đẹp, lúc trước em từng không thích chị ấy nhưng tiếp xúc qua cũng không đến nỗi tệ, tính cách chị ấy hợp với anh Phong hơn em."
Bọn họ đều mưu mô đầy mình.
Thanh Nhi âm thầm kết luận thêm một câu, luận thế nào khi họ lên giường kết hợp rất ăn ý.
Huỳnh Bách Nhân chạm nhẹ miệng chai với cô, bình ổn nói. "Ngày trước anh ta yêu em rất sâu đậm, anh nhớ có một thời gian anh ta đòi sống cùng với em nhưng bị gia đình ngăn cản, không ngờ hôm nay hai người thật sự tách ra, xem ra mẹ em nói đúng tình cảm hai người không thể chịu đựng sóng gió."
Thanh Nhi cười khổ, uống hết chai bia rồi vứt đi, cầm hai sâu thịt bỏ vào miệng hung hăng nhai. "Sao anh không nghĩ, nếu lúc đó gia đình chịu để em và anh ấy sống chung thì hôm nay sẽ không chia tay."
Huỳnh Bách Nhân xoay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp không rõ suy nghĩ điều gì? Thanh Nhi chòm qua mò lấy một chai bia, sẵn tiện ăn chút đậu hũ trên má ai kia, cười nói. "Chuyện đó là không thể, anh nên biết người đề nghị chia tay là em nhé."
Cảm xúc mềm mại trên má khiến Huỳnh Bách Nhân ngây ra, phản xạ đưa tay ôm chặt lấy cô, giọng mờ đục. "Thanh Nhi, nếu đã chia tay rồi thì nên tiếp nhận tình cảm mới đi."
Thanh Nhi gật đầu, cố gắng vớ vớ lấy chai bia không hề chú ý đến tư thế và ngữ điệu của hắn, tuỳ tiện đáp. "Em đang tìm kiếm lang quân đây." Vừa nói nắm được đầu chai bia liền giật mình trở lại.
Huỳnh Bách Nhân không kịp giữ cô để mềm mại trong lòng chạy mất, nhưng ánh mắt chợt trở nên thâm thuý, nói chuyện khác. "Kể xem, em có bao nhiêu chiến tích tình trường rồi."
Chủ đề này đặc biệt phù hợp với Thanh Nhi, cô vừa ngồi xếp bằng trên ghế vừa bắt đầu tung chảo cho chiến tích của mình, từ câu chuyện thuở bé cùng Trình Dịch Phong đến đụng độ cùng Lưu Tử Hàm đều quẹt toẹt kể ra hết.
Cuối cùng kết thúc là một cú tung chai bay xuống sông, vẻ vang tuyên bố. "Bây giờ em còn đang ế, thèm chồng chết đi được~"
Huỳnh Bách Nhân đứng lên đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng, nhìn mặt sông lăn tăn gợn sóng, cúi đầu khẽ nói. "Uống say rồi, anh đưa em về nhà."
Mắt Thanh Nhi lừ đừ mở ra, giẫy giụa thoát khỏi tay anh ta. Huỳnh Bách Nhân còn đang lo lắng thì cô đã bất ngờ nhảy lên lưng, lớn tiếng ra lệnh. "Cõng em về."
Cảm giác này còn căng thẳng hơn cả khi tỏ tình với bạn gái, Huỳnh Bách Nhân phải trấn định lắm mới không bị cô làm đau tim. Khom người ôm lấy hai chân Thanh Nhi nâng lên, cô lập tức úp mặt vào cổ hắn thở phù phù, khí nóng lan toả khắp người Huỳnh Bách Nhân, ép buộc mang cô bỏ vào trong xe chở về nhà.
Đậu xe trước cửa nhà Thanh Nhi, Huỳnh Bách Nhân lại nghĩ hắn mắc bệnh, khi không lại chở cô về nhà làm gì? Nghiêng đầu qua thấy cô đã ngủ đến mê man, hắn nhịn không được vươn người tới đè lên người cô, một tay nhấc bổng người cô lên ôm vào lòng, một tay tém tóc nâng đầu cô dậy.
Cánh môi nhỏ nhắn ở ngay trước mắt, người con gái hắn yêu mười mấy năm ở ngay trước mắt, Huỳnh Bách Nhân không do dự đặt môi mình xuống, ôn nhu dịu dàng ngậm lấy môi cô, cảm giác mềm mịm ngọt ngào khiến người hắn run rẩy, bộc phát tình cảm siết chặt lấy người cô.
"Thanh Nhi, anh yêu em."
"Tằng tằng tằng..."
Huỳnh Bách Nhân giật mình vội buông người cô ra, Thanh Nhi nhíu nhíu mày mò mẫn khắp người moi ra điện thoại, theo thói quen vuốt vuốt, đặt lên tai. "Alo?"
Giọng nói nóng nảy của Trần Kha Dương xuyên qua điện thoại. "Em lại đi đâu nữa hả? mấy giờ rồi còn chưa chịu về?"
Thanh Nhi miễn cưỡng giật giật khoé mắt mở ra ngó một vòng, nhè nhè nói. "Hình như đang ở trước cửa nhà..."
"Tút tút tút.." Điện thoại tắt, cô liu hiu buông điện thoại xuống, vừa mơ màng thì kế bên phịch một tiếng, sau đó cả người bị bế bỏng lên, giọng nói lạnh lùng vang bên tai. "Cám ơn cậu đưa nó về."
Dứt lời liền xoay người bế cô đi thẳng, Thanh Nhi nhướng một mắt hé một mắt thấy mặt Trần Kha Dương, hưng phấn đưa hai tay lên ôm cổ anh ta, cười vừa ngu vừa ngốc. "Anh hai, nhớ em rồi hả?"
Trần Kha Dương mắt lạnh liếc qua cô, lặng câm không nói.
Thần kinh Thanh Nhi phải gọi là bị bia làm trì độn, không trả lời thì giở thói lưu manh xấn tới kẹp lấy cổ anh ta, nghiêng đầu nhe răng cắn. "Anh có thương em không?"
Một bên má truyền tới cảm giác đau, Trần Kha Dương buông tay muốn quăng cô xuống giường nhưng Thanh Nhi đã sớm bám cứng như đĩa, nhe răng nhếch mép gầm gừ. "Nói mau, anh có thương em không?"
Trần Kha Dương chuyển máu lạnh thành nóng, hung hăng kéo đầu cô ra đối diện mặt anh ta, gầm nhẹ. "Thương em rồi làm được gì?"
Chiếc răng khểnh bé xinh của Thanh Nhi lộ ra một vệt máu, anh ta giật mình đưa tay vuốt má mình kéo xuống một đường máu tươi. Sắc mặt tối sầm ngay lập tức, ai đó còn không biết sợ chết đu bám trên người anh ta, kết quả máu điên cũng nổi lên. Trần Kha Dương đem tấn cô xuống giường, thô bạo cắn xuống.
Thanh Nhi cảm giác cánh môi truyền đến cơn đau kinh hoàng, bừng tỉnh mở mắt thấy anh hai đang xâu xé môi mình, la thất thanh. "Anh hai, không được loạn luân."
Mặc kệ cô giẫy giụa, Trần Kha Dương chỉ giữ chặt đầu cô liên tục cắn cắn cắn. Thanh Nhi đau chết đi thôi, giống như con cá bị cột đầu, càng giãy càng chết ngột.
Một lúc sau anh ta mới nhã môi cô ra, còn hung hăng đập mạnh đầu cô xuống gối, lạnh giọng hỏi. "Đã tỉnh táo chưa?"
Vẻ mặt đó rất đáng sợ, cộng thêm vệt máu trên má làm Thanh Nhi chột dạ, cô theo thói quen liếm liếm môi liền nhận lấy một trận đau đến nhếch mép. "Anh hai, cắn người là chó?"
Trần Kha Dương chỉ lên mặt mình. "Vậy con chó nào vừa cắn anh?"
Thanh Nhi cụp mắt bào chữa. "Em không được tỉnh táo.."
Trần Kha Dương vỗ mạnh vào má cô. "Anh đã giúp em tỉnh táo."
Thanh Nhi "...."
Hai người cùng nhìn nhau, má anh chảy máu, môi em chảy máu, người anh tức giận nhưng đứa em vẫn vô tư híp mắt ôm cổ anh hai đi tìm Chu Công.
Huỳnh Bách Nhân nghiêng đầu nhìn mặt cô, cười nhẹ hỏi. "Có chuyện gì vui vậy?"
Lời anh ta vừa nói, phía sau vọng đến một tiếng gọi lớn. "Chị ơi, em tên là Yên Nhi."
Thanh Nhi ngoáy đầu nhìn bóng dáng nho nhỏ đang leo qua rào chắn, bật cười một tiếng. "Em phát hiện ra mình rất có tố chất của một chuyên gia tâm lí."
Khoé môi Huỳnh Bách Nhân trầm tĩnh cong lên, ôn nhu hỏi. "Vậy có phải em nên tâm lí cho anh về vấn đề tình yêu và hôn nhân gia đình không?"
Thanh Nhi lập tức dúi đầu qua nhìn mặt anh ta, phấn khích cười. "Anh muốn kết hôn sao? Được đấy, theo tính cách của anh thì nên chọn vợ náo động một chút, lắm lời một chút, như vậy nhà cửa mới sôm sáo vui vẻ."
Huỳnh Bách Nhân cúi xuống nhìn gương mặt cô gần sát, nhẹ hỏi. "Kiểu như em sao?"
Tay Thanh Nhi đưa lên xoa xoa cằm, lẩm bẩm. "Kiểu như em? ừ, nghe có gì đó không phù hợp. Em đã là mẫu bạn gái hoàn mỹ của thiên hạ, anh lấy em làm tiêu chuẩn thì hơi cao rồi đó. Để xem nếu bỏ bớt xinh đẹp thì đòi hỏi tính cách đầu óc, em lại quá đáng yêu còn rất thông minh làm sao kiếm được người như em. Còn nếu bỏ đi đầu óc và tính cách, hoá ra tìm một kẻ ngốc để lấy làm vợ, mà..."
Huỳnh Bách Nhân bật cười, đưa tay qua muốn nựng má cô lại khựng lại, trong lòng lo lắng nếu chạm vào cô sẽ có phản ứng gì?
Đang nói cười vui vẻ đột nhiên xoay qua thấy bàn tay Huỳnh Bách Nhân trước mặt, cô giật mình nhảy tưng lên. "Không thích thì thôi, bộ anh muốn đánh em hả?"
Mấy ngón tay Huỳnh Bách Nhân cử động, quyết định thử một lần vuốt nhẹ má cô, cảm giác mềm mại ấm áp dưới lòng bàn tay làm tâm hắn dao động. Thanh Nhi lại không biết gì vỗ vỗ ngực, thở phù nghiêng mặt để hắn vuốt, còn cười nói. "Như vậy nhé, lấy 50% tiêu chuẩn của em để chọn vợ cho anh."
Huỳnh Bách Nhân thật sự không muốn thu tay về, tự dưng nổi máu nựng mạnh má cô một cái.
"U.." Thanh Nhi bị đau, vội kéo tay anh ta xuống trợn mắt. "Đổi thành 70% là được chứ gì? anh bạo lực quá."
Huỳnh Bách Nhân cười cười, rất phối hợp cũng nắm chặt tay cô, lại âm thầm đánh lạc hướng. "Anh thích con gái nhẹ dạ một chút, không cần lúc nào cũng tỏ ra thông minh sắc sảo."
Tốt nhất nhẹ dạ giống như cô, rõ ràng đang bị chiếm tiện nghi vẫn còn vui vẻ hỏi người ta thích ăn loại nào.
Thanh Nhi có biết gì đâu, hăng hái kéo tay anh ta ôm vào người, tinh quái cười. "Có phải nhẹ dạ để anh dễ dàng lừa lên giường không hả? Ghê quá nhe, em đã nhìn ra bộ mặt xấu xa của anh rồi."
Huỳnh Bách Nhân chỉ cười không nói. Nếu không phải vì đến nơi đậu xe, hắn tuyệt không muốn buông tay Thanh Nhi ra. Mà Thanh Nhi cứ lơ ngơ quay đi quay lại, còn bắt lấy cánh tay anh ta lay lay. "Đi đâu vậy? đi đâu vậy? em muốn ăn thịt nướng mà, sao lại dừng ở đây?"
Huỳnh Bách Nhân khẽ cười xuống xe đi vòng qua bên kia, nắm lấy tay cô kéo đi. "Dẫn em đi ăn món ngon hơn."
Nghe món ngon hơn Thanh Nhi liền sung sướng bước thấp bước cao đuổi theo, chờ đến khi nhìn thấy băng ghế dài gần bờ sông thì hoảng hốt ôm lấy cánh tay ai đó hét to. "Đừng nói anh bắt em ngồi đây hóng gió ngắm trăng thay vì ăn thịt nướng nha."
Huỳnh Bách Nhân không nói gì cả, thẳng tay kéo cô tới ghế ấn ngồi xuống, xong liền xoay người bỏ đi. Thanh Nhi ngồi ngơ ngẩn nhìn mấy con thuyền bơi qua bơi lại trên sông, đột nhiên cảm thấy mình rất giống gà con lạc mất mẹ.
Lúc Huỳnh Bách Nhân quay về thì trên tay cầm theo hai túi lớn, Thanh Nhi tò mò vươn cổ chòm qua xem là thứ gì, bất ngờ nhìn thấy cả hộp thịt sâu nướng nghi ngút khói và mười mấy chai bia ướp lạnh. Cô lập tức khoái chí tươi cười, vỗ vỗ vai anh ta khen ngợi. "Anh hiểu em nhất đấy, đúng là ngon hơn thịt nướng bình thường nhỉ!" Vừa nói vừa xê mông xích lại, cầm lấy một que thịt cho vào miệng, lại cầm chai bia lên uống một ngụm. "Chà.. chà.. ngon quá~"
Huỳnh Bách Nhân nở nụ cười, cầm chai bia hướng cô giơ lên. Thanh Nhi không do dự chạm mạnh vào miệng chai, tám chuyện. "Kể cho anh nghe nhé, lúc nhỏ em coi phim rất thích mấy cảnh này đó, vừa lãng mạn vừa thơ mộng, lại có chút máu giang hồ."
Khoé môi Huỳnh Bách Nhân đột nhiên cứng đờ, không rõ vui buồn hỏi. "Em hồi phục trí nhớ rồi à?"
"Khụ.." Thanh Nhi run tay, ga bia xông thẳng vào mũi, cô cúi đầu ho khan. Huỳnh Bách Nhân thấy vậy vội đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, thuận tiện kéo cô đến gần, lo lắng dỗ. "Không sao chứ? Uống bia phải chậm thôi."
Thanh Nhi quơ quơ bàn tay nhỏ lên vô tình chạm vào cổ anh ta, cũng không để ý vội nói. "Cho em miếng khăn giấy đi."
Cổ họng Huỳnh Bách Nhân truyền tới một trận khô nóng, đưa tay vào túi móc ra khăn tay nhưng không đưa cho cô mà tự tay nâng mặt cô lên cẩn thận lau qua khoé miệng.
Hai gò má Thanh Nhi ửng hồng, làn mi dài ẩm ướt hơi sương, tay vuốt vuốt ngực, chu môi dỗi. "Chỉ tại anh nói vào chuyện thương tâm của em em mới bị sặc, sau này đừng hỏi chuyện trí nhớ của em nữa, bác sĩ đã nói em không thể hồi phục rồi."
Huỳnh Bách Nhân chăm chú nhìn cô, đột nhiên bưng một bên má cô lên, Thanh Nhi khó hiểu chớp chớp mắt, nhấp nhấp môi. "Anh nhìn gì vậy?"
Bàn tay kia Huỳnh Bách Nhân miết mạnh vào ghế, đè ép một hồi cuối cùng cũng nén xuống được, vô cùng bất đắc dĩ xoay tay cầm lấy chai bia trong tay cô uống ừng ực.
Thanh Nhi hết hồn giơ tay muốn cản mà không kịp, cái chai đó cô vừa sặc vào mà.
Khiếp, giấu nhẹm luôn không dám nói.
Huỳnh Bách Nhân uống hết tuỳ tiện vứt chai xuống chân ghế, xoay qua nhìn vẻ ngơ ngẫn của cô, cầm lấy một que thịt kề bên môi cô, giọng ôn hoà. "Ăn đi, lúc nhỏ em rất thích ăn món này."
Hai mắt Thanh Nhi cong lên hình lưỡi liềm, há miệng ngậm lấy, cười vui vẻ. "Thật ra mất trí nhớ cũng tốt, giống như được sống một cuộc đời mới, có thêm nhiều tình yêu mới."
Huỳnh Bách Nhân nghe vậy chợt cười, truyền cho cô một chai bia, không hàm ý nói. "Anh nghe nói em và Trình Dịch Phong chia tay rồi, anh ta hiện tại đang quen với Trịnh Thiên Mịch, có phải hoa khôi Học viện chúng ta không?"
"Đúng vậy.." Thanh Nhi bình thản gật đầu, uống một hớp bia nhìn ngọn đèn trên con thuyền gần đó. "Chị ấy rất xinh đẹp, lúc trước em từng không thích chị ấy nhưng tiếp xúc qua cũng không đến nỗi tệ, tính cách chị ấy hợp với anh Phong hơn em."
Bọn họ đều mưu mô đầy mình.
Thanh Nhi âm thầm kết luận thêm một câu, luận thế nào khi họ lên giường kết hợp rất ăn ý.
Huỳnh Bách Nhân chạm nhẹ miệng chai với cô, bình ổn nói. "Ngày trước anh ta yêu em rất sâu đậm, anh nhớ có một thời gian anh ta đòi sống cùng với em nhưng bị gia đình ngăn cản, không ngờ hôm nay hai người thật sự tách ra, xem ra mẹ em nói đúng tình cảm hai người không thể chịu đựng sóng gió."
Thanh Nhi cười khổ, uống hết chai bia rồi vứt đi, cầm hai sâu thịt bỏ vào miệng hung hăng nhai. "Sao anh không nghĩ, nếu lúc đó gia đình chịu để em và anh ấy sống chung thì hôm nay sẽ không chia tay."
Huỳnh Bách Nhân xoay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp không rõ suy nghĩ điều gì? Thanh Nhi chòm qua mò lấy một chai bia, sẵn tiện ăn chút đậu hũ trên má ai kia, cười nói. "Chuyện đó là không thể, anh nên biết người đề nghị chia tay là em nhé."
Cảm xúc mềm mại trên má khiến Huỳnh Bách Nhân ngây ra, phản xạ đưa tay ôm chặt lấy cô, giọng mờ đục. "Thanh Nhi, nếu đã chia tay rồi thì nên tiếp nhận tình cảm mới đi."
Thanh Nhi gật đầu, cố gắng vớ vớ lấy chai bia không hề chú ý đến tư thế và ngữ điệu của hắn, tuỳ tiện đáp. "Em đang tìm kiếm lang quân đây." Vừa nói nắm được đầu chai bia liền giật mình trở lại.
Huỳnh Bách Nhân không kịp giữ cô để mềm mại trong lòng chạy mất, nhưng ánh mắt chợt trở nên thâm thuý, nói chuyện khác. "Kể xem, em có bao nhiêu chiến tích tình trường rồi."
Chủ đề này đặc biệt phù hợp với Thanh Nhi, cô vừa ngồi xếp bằng trên ghế vừa bắt đầu tung chảo cho chiến tích của mình, từ câu chuyện thuở bé cùng Trình Dịch Phong đến đụng độ cùng Lưu Tử Hàm đều quẹt toẹt kể ra hết.
Cuối cùng kết thúc là một cú tung chai bay xuống sông, vẻ vang tuyên bố. "Bây giờ em còn đang ế, thèm chồng chết đi được~"
Huỳnh Bách Nhân đứng lên đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng, nhìn mặt sông lăn tăn gợn sóng, cúi đầu khẽ nói. "Uống say rồi, anh đưa em về nhà."
Mắt Thanh Nhi lừ đừ mở ra, giẫy giụa thoát khỏi tay anh ta. Huỳnh Bách Nhân còn đang lo lắng thì cô đã bất ngờ nhảy lên lưng, lớn tiếng ra lệnh. "Cõng em về."
Cảm giác này còn căng thẳng hơn cả khi tỏ tình với bạn gái, Huỳnh Bách Nhân phải trấn định lắm mới không bị cô làm đau tim. Khom người ôm lấy hai chân Thanh Nhi nâng lên, cô lập tức úp mặt vào cổ hắn thở phù phù, khí nóng lan toả khắp người Huỳnh Bách Nhân, ép buộc mang cô bỏ vào trong xe chở về nhà.
Đậu xe trước cửa nhà Thanh Nhi, Huỳnh Bách Nhân lại nghĩ hắn mắc bệnh, khi không lại chở cô về nhà làm gì? Nghiêng đầu qua thấy cô đã ngủ đến mê man, hắn nhịn không được vươn người tới đè lên người cô, một tay nhấc bổng người cô lên ôm vào lòng, một tay tém tóc nâng đầu cô dậy.
Cánh môi nhỏ nhắn ở ngay trước mắt, người con gái hắn yêu mười mấy năm ở ngay trước mắt, Huỳnh Bách Nhân không do dự đặt môi mình xuống, ôn nhu dịu dàng ngậm lấy môi cô, cảm giác mềm mịm ngọt ngào khiến người hắn run rẩy, bộc phát tình cảm siết chặt lấy người cô.
"Thanh Nhi, anh yêu em."
"Tằng tằng tằng..."
Huỳnh Bách Nhân giật mình vội buông người cô ra, Thanh Nhi nhíu nhíu mày mò mẫn khắp người moi ra điện thoại, theo thói quen vuốt vuốt, đặt lên tai. "Alo?"
Giọng nói nóng nảy của Trần Kha Dương xuyên qua điện thoại. "Em lại đi đâu nữa hả? mấy giờ rồi còn chưa chịu về?"
Thanh Nhi miễn cưỡng giật giật khoé mắt mở ra ngó một vòng, nhè nhè nói. "Hình như đang ở trước cửa nhà..."
"Tút tút tút.." Điện thoại tắt, cô liu hiu buông điện thoại xuống, vừa mơ màng thì kế bên phịch một tiếng, sau đó cả người bị bế bỏng lên, giọng nói lạnh lùng vang bên tai. "Cám ơn cậu đưa nó về."
Dứt lời liền xoay người bế cô đi thẳng, Thanh Nhi nhướng một mắt hé một mắt thấy mặt Trần Kha Dương, hưng phấn đưa hai tay lên ôm cổ anh ta, cười vừa ngu vừa ngốc. "Anh hai, nhớ em rồi hả?"
Trần Kha Dương mắt lạnh liếc qua cô, lặng câm không nói.
Thần kinh Thanh Nhi phải gọi là bị bia làm trì độn, không trả lời thì giở thói lưu manh xấn tới kẹp lấy cổ anh ta, nghiêng đầu nhe răng cắn. "Anh có thương em không?"
Một bên má truyền tới cảm giác đau, Trần Kha Dương buông tay muốn quăng cô xuống giường nhưng Thanh Nhi đã sớm bám cứng như đĩa, nhe răng nhếch mép gầm gừ. "Nói mau, anh có thương em không?"
Trần Kha Dương chuyển máu lạnh thành nóng, hung hăng kéo đầu cô ra đối diện mặt anh ta, gầm nhẹ. "Thương em rồi làm được gì?"
Chiếc răng khểnh bé xinh của Thanh Nhi lộ ra một vệt máu, anh ta giật mình đưa tay vuốt má mình kéo xuống một đường máu tươi. Sắc mặt tối sầm ngay lập tức, ai đó còn không biết sợ chết đu bám trên người anh ta, kết quả máu điên cũng nổi lên. Trần Kha Dương đem tấn cô xuống giường, thô bạo cắn xuống.
Thanh Nhi cảm giác cánh môi truyền đến cơn đau kinh hoàng, bừng tỉnh mở mắt thấy anh hai đang xâu xé môi mình, la thất thanh. "Anh hai, không được loạn luân."
Mặc kệ cô giẫy giụa, Trần Kha Dương chỉ giữ chặt đầu cô liên tục cắn cắn cắn. Thanh Nhi đau chết đi thôi, giống như con cá bị cột đầu, càng giãy càng chết ngột.
Một lúc sau anh ta mới nhã môi cô ra, còn hung hăng đập mạnh đầu cô xuống gối, lạnh giọng hỏi. "Đã tỉnh táo chưa?"
Vẻ mặt đó rất đáng sợ, cộng thêm vệt máu trên má làm Thanh Nhi chột dạ, cô theo thói quen liếm liếm môi liền nhận lấy một trận đau đến nhếch mép. "Anh hai, cắn người là chó?"
Trần Kha Dương chỉ lên mặt mình. "Vậy con chó nào vừa cắn anh?"
Thanh Nhi cụp mắt bào chữa. "Em không được tỉnh táo.."
Trần Kha Dương vỗ mạnh vào má cô. "Anh đã giúp em tỉnh táo."
Thanh Nhi "...."
Hai người cùng nhìn nhau, má anh chảy máu, môi em chảy máu, người anh tức giận nhưng đứa em vẫn vô tư híp mắt ôm cổ anh hai đi tìm Chu Công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.