Chương 43: Cứu mạng
ThHunh6
23/09/2016
Nếu như bây giờ có một điều ước, Thanh Nhi ước ngay lập tức cô có thể xuyên không, xuyên tới bất cứ nơi nào chỉ cần không phải chỗ này. Nhưng ông trời nào có rảnh để ý nguyện vọng nhỏ nhoi của cô, quăng cô tới thế giới này rồi 3 lần 4 lượt troll hoặc knock out cô.
Thanh Nhi thề đấy, cô không bao giờ tin vào ông trời nữa, cô chỉ tin mỗi chồng cô thôi.
Nhưng mà, chồng ơi, mau tới rinh cái xát này đi đi!!
Hừ hừ.. Hơi thở Chung Gia Thạc hấp hối, người dần dần ngã xuống người cô, một bàn tay bấu chặt lên vùng ngực đang rỉ máu.
Mặc dù cực kì không muốn, nhưng Thanh Nhi cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết ngay trước mặt mình, cô vội vươn tay đỡ lấy hắn, lo lắng nhìn vào lỗ đạn đang không ngừng tràn máu lênh láng. "Thầy.. không sao chứ? giờ chúng ta làm gì? em đưa thầy đến bệnh viện hay là gọi người cứu giúp?"
"Thanh Nhi." Tiếng Chung Gia Thạc rất khẽ trong cổ họng, có thể vì quá đau mà khàn hẳn đi, đứt quãng nói từng âm một. "Gọ.. gọi cho.. b.. bác sĩ ri..êng.. của tôi."
"Không được." Thanh Nhi có cảm giác lửa đã cháy tới mông, không phải, là máu đã chảy tới mông rồi, nếu bây giờ không lập tức tới bệnh viện hắn sẽ chết, cô cũng sẽ biến thành tội phạm giết người. Thanh Nhi không thể để chuyện đó xảy ra, cô cố gắng nâng Chung Gia Thạc dậy, gấp đến run rẩy. "Em đưa thầy tới bệnh viện, phải cầm máu, lấy đạn ra, không sẽ chết.. chết..." Cô khóc rồi, nước mắt tự dưng chảy xuống, sợ quá!
Chung Gia Thạc nghiêng đầu qua nhìn cô, trong lòng không rõ là cảm xúc gì, dường như tâm can cũng thấy nhói, cố lấy sức nhẹ giọng nói. "Ngoan đi, trong máy.. Từ Hạo Văn."
Không muốn! Thanh Nhi không muốn nghe theo nhưng sự thật là hắn quá nặng không di chuyển được. Cô cắn chặt môi, liếc nhìn dòng máu đang tuôn ào ạt thấm vào cơ thể của hai người, liều mạng khom người lục tìm điện thoại, kéo ngón tay hắn mở khoá, căng thẳng đến cầm điện thoại cũng sẩy lên sẩy xuống, không chờ được bên kia nghe máy đã liên tục alo alo alo...
"Tôi là..."
"Trường học, phòng 523, 32... tới đây.. cứu.. nhanh lên.." Thanh Nhi nói loạn cả lên, rất may người bên kia nghe hiểu, đáp nhanh hai tiếng 'biết rồi' liền cúp máy.
Điện thoại trong tay cô rơi xuống, hít thở không thông nhìn qua Chung Gia Thạc, sắc mặt hắn lúc này đã trắng bệch, môi nhợt màu, khớp hàm nghiến chặt kiềm nén đau đớn, trên ngực vẫn chảy máu đầm đìa.
Làm sao đây? liệu chờ người kia tới hắn có mất máu quá nhiều mà chết không? Thanh Nhi bị câu hỏi của mình doạ cho run rẩy, đưa tay nâng mặt hắn lại thấy đôi mắt yếu ớt lim dim, cô quýnh lên la lớn. "Thầy mở mắt ra nhìn em, nhìn em đi.. đừng chết, đừng có chết mà.. Huhu~ oaoa~" Em không muốn ở tù, không muốn bị tử hình đâu.
"Oaoaoa~~" Cô gào khóc.
"Sợ sao?" Giọng nói khe khẽ như gió lướt qua tai Thanh Nhi, cô nghe được càng khóc lớn hơn. "Sợ, sợ chết đi được, thầy mà chết em sẽ lột da thầy, xẻo thịt thầy, mổ bụng thầy, cắt chym thầy, luột trứng thầy, a a.. hấp lông thầy."
"Khì.." Chung Gia Thạc không nhịn được phì cười, lập tức nhận lấy một trận ho sù sụ, cố giơ tay chạm nhẹ tóc cô, ít khi có hứng bỡn cợt. "Tôi còn.. chưa chơi em, sẽ không.. chết.. dễ nh.."
"Khốn nạn." Thanh Nhi rú lên, muốn hất văng hắn ra nhưng thấy vết thương kinh khủng kia liền khựng lại, nuốt giận tiếp tục để hắn dựa vào lòng, đột nhiên sực nhớ một chuyện. "Thầy Chung, là ai bắn thầy vậy?"
Lúc nảy cô nhắm mắt, không nhìn thấy gì cả.
Chung Gia Thạc gác cằm trên vai cô, nhẹ nhàng thở từng ngụm khó nhọc, không trả lời, không biết đáp án, cũng không còn sức để mở miệng nữa.
Không khí nặng mùi chết chóc này thật làm người ta khó chịu, Thanh Nhi giơ tay vuốt vuốt tấm lưng trần của hắn, nhẵn nhụi, bóng loáng, có chút mềm mịn, cảm giác tương đối tốt, cô khẽ hỏi. "Thầy, sao lại.. muốn cưỡng em..?"
Chung Gia Thạc dúi đầu vào cổ cô, hơi thở khi có khi không của hắn giống như an ủi cô rằng hắn chưa chết nhưng không có sức luyên thuyên với cô.
Được rồi, Thanh Nhi biết trong hoàn cảnh này không thích hợp nhiều lời, nhưng cũng không thể bắt cô im lặng cùng hắn trải qua giây phút sinh tử, cô cứ ngồi lải nhải một mình đấy. "Thầy Chung, có phải thầy muốn trả thù cho em gái không? Em nói thẳng nhé, thầy đang làm chuyện hại người hại mình đấy. Chung Gia Hân chết thật hay giả em không biết, nhưng những gì cô ta phải chịu ngày hôm nay toàn bộ do cô ta tự tay gây ra. Tình yêu là gì? là phải chân thành tin tưởng, tại sao năm đó cô ta nghe tin Hứa Trác Tùng bị tai nạn mà không ra nước ngoài cùng anh ấy, không một lời hỏi han suốt ba năm. Thầy có bao giờ thử đứng trên lập trường của Hứa Trác Tùng suy nghĩ, khoảng thời gian đó anh ấy đã sống thế nào? là ngày ngày chờ đợi mõi mòn đó thầy. Ba năm thật sự dài lắm, ví như Chung Gia Hân từ một học sinh cấp 3 vượt lên làm nữ đạo diễn nổi tiếng, cô ta đã cùng bao nhiêu người trao đổi quan hệ em nghĩ thầy đều biết rõ. Còn Hứa Trác Tùng, anh ấy một lòng nhớ nhung cô ta, mong ngóng trở về được gặp cô ta, nhưng đổi lại là cảnh người mình yêu lên giường cùng đàn ông khác. Em không nói cảm giác của anh ấy lúc đó, bởi vì em không hiểu, nhưng chắc thầy sẽ hiểu được nhỉ?"
Thanh Nhi hít sâu một hơi khịt khịt mũi, nhạy cảm nghe thấy tiếng thở của hắn mới liếm môi nói tiếp. "Chung Gia Thạc, nếu hôm nay thầy cưỡng em xong sẽ làm gì? chụp ảnh lại đe doạ em rời xa Hứa Trác Tùng hay là ép em cùng thầy tiếp tục quan hệ? Dù là cái nào thì thầy cũng sai rồi, em là ai chứ? scandal đối với em chả là gì cả, em không ngại để cả thế giới biết đến em. Nhưng mà, thầy này, nói cho thầy một bí mật, em bảo vệ cái kia là để cho chồng em, không biết anh ấy có quan trọng hay không em..."
"Cốc cốc cốc."
Mẹ nó, đứa nào vô duyên vậy? Thanh Nhi vừa muốn chửi lớn thì cảm giác Chung Gia Thạc đang cố cử động, giọng khàn đặc rất khó nghe. "Mặ..c áo.. ..mở.. c..ửa."
Sắp chết rồi! Thanh Nhi nhìn bộ dáng của hắn có khả năng tắt thở ngay sau một giây, cẩn thận để hắn dựa vào ghế, quơ lấy áo sơmi trên đất mặc vào, chạy ra cửa cảnh giác hỏi. "Ai đấy?"
"Bác sĩ." Giọng đàn ông khàn khàn, Thanh Nhi nhanh chóng đẩy ra một khe cho anh ta vào, nhìn lướt qua gương mặt khá điển trai liền gằn giọng đe doạ. "Thầy ấy mà chết, tôi giết luôn anh."
Từ Hạo Văn nghe vậy khá bất ngờ, nhưng không rảnh liếc cô đã chạy tới xem xét vết thương cho Chung Gia Thạc.
Thanh Nhi cũng không hơi đâu quan tâm anh ta làm cái gì, cẩn trọng khoá trái cửa liền khom người bắt đầu gom quần áo vứt sọt rác, đột nhiên ánh mắt lướt qua cửa sổ, cô khựng lại..
Trên kính hình như có một lỗ nhỏ, giống như bị đạn xuyên qua. Thanh Nhi buông đồ trong tay vội chạy lại xem xét, phía đối diện có một toà khách sạn cao tầng, lan can bên đó hướng sang bên này, thẳng đến chỗ Chung Gia Thạc đang nằm.
Quả nhiên, là một vụ ám sát có kế hoạch.
Thanh Nhi méo mặt, cô thật may mắn khi chọn ngay thời điểm đặc biệt này tiếp cận hắn, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Hihi~ Huhu~
"Cô, lấy giúp tôi.."
"Gì?" Thanh Nhi xoay đầu trợn mắt nhìn anh ta, bà đây vừa xém bị cưỡng hiếp còn phải cứu người muốn cưỡng hiếp mình, bây giờ lại phải làm chân sai vặt cho anh ta nữa hả? bực hết cả mình. "..muốn thì tự mà làm, tới đây thôi hé, chế không có rảnh."
Dứt lời, gom nhanh quần áo trên sàn hung hăng vứt vào sọt rác, dậm chân đùng đùng tới tủ quần áo giật lấy áo sơmi, một mạch đi vào phòng tắm.
"Rầm."
Từ Hạo Văn nhíu mày nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, cúi đầu nhìn người đang thôi thóp dưới tay mình, nhếch môi. "Cậu lại gây hoạ gì hả?"
Chung Gia Thạc nghiến chặt khớp hàm không nói, mồ hôi lạnh tứa ra khắp người, hắn rất muốn biết rốt cuộc là ai bắn hắn lại không để hắn chết thế này?!
Một lúc sau, Thanh Nhi tạm thời tẩy xong máu me trên người bước ra ngoài, nhìn lướt qua Chung Gia Thạc đang được băng bó trên ghế, cô đi tới cầm lấy túi xách, thờ ơ nói. "Thầy thiếu em một mạng đó, sau này em nhất định sẽ đòi lại."
"Thanh Nhi." Chung Gia Thạc đột nhiên nắm tay cô, giọng như muỗi kêu. "..xin lỗi em."
"Hả? ai vừa nói gì vậy?" Thanh Nhi tròn tròn hai mắt xoay đầu nhìn khắp phòng, cố nén cười quay qua Từ Hạo Văn, chớp mắt. "Anh có nghe tiếng gì không?"
"Không.." Từ Hạo Văn lắc đầu, tập trung quấn băng, đuôi mắt đầy ý cười, thầm nghĩ hai người này khá thú vị đấy.
A~ Thanh Nhi vờ thở dài xoa xoa trán, nhấc chân muốn bỏ đi thì cảm giác bàn tay Chung Gia Thạc siết chặt, cố hết sức lấy hơi để nói. "Tôi..."
"Được rồi.." Thanh Nhi cúi đầu nhìn hắn cong môi cười, đảo tay nắm chặt bàn tay đang nắm tay cô, một tay vỗ ngực, bừng bừng hào khí. "..em là người cực kì rộng lượng, chút chuyện nhỏ này sẽ không để trong lòng. Thầy mau chóng khoẻ đi, ừm, ý em là nhớ nâng điểm em cao một tí."
Chung Gia Thạc thoáng trầm mặc, mở mắt chăm chú nhìn cô. Thanh Nhi thấy vậy nháy nháy dụ dỗ, cười lộ răng khểnh đáng yêu, giống như ngày đầu họ quen nhau, Chung Gia Thạc lần này lại cười nhạt nhếch môi. "Được."
Thanh Nhi vui mừng cong mắt, kéo tay hắn xuống, quẩy túi xách lên vai. "Vậy thầy nghỉ đi."
Chung Gia Thạc nhìn bóng dáng tung tăng chạy ra cửa, bất lực ngã xuống ghế, mệt mỏi không muốn mở miệng. "Gia Hân thế nào?"
"Tỉnh dậy rồi, nhưng thần trí không được tỉnh táo."
Chung Gia Thạc nhắm mắt lại, thở nhẹ...
..ai đó đã nói đúng, lỗi của em gái hắn, nhưng người gây ra lại là hắn.
Nếu năm đó, hắn không vô tình cướp đi lần đầu của em gái thì mọi chuyện.....
Thanh Nhi thề đấy, cô không bao giờ tin vào ông trời nữa, cô chỉ tin mỗi chồng cô thôi.
Nhưng mà, chồng ơi, mau tới rinh cái xát này đi đi!!
Hừ hừ.. Hơi thở Chung Gia Thạc hấp hối, người dần dần ngã xuống người cô, một bàn tay bấu chặt lên vùng ngực đang rỉ máu.
Mặc dù cực kì không muốn, nhưng Thanh Nhi cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết ngay trước mặt mình, cô vội vươn tay đỡ lấy hắn, lo lắng nhìn vào lỗ đạn đang không ngừng tràn máu lênh láng. "Thầy.. không sao chứ? giờ chúng ta làm gì? em đưa thầy đến bệnh viện hay là gọi người cứu giúp?"
"Thanh Nhi." Tiếng Chung Gia Thạc rất khẽ trong cổ họng, có thể vì quá đau mà khàn hẳn đi, đứt quãng nói từng âm một. "Gọ.. gọi cho.. b.. bác sĩ ri..êng.. của tôi."
"Không được." Thanh Nhi có cảm giác lửa đã cháy tới mông, không phải, là máu đã chảy tới mông rồi, nếu bây giờ không lập tức tới bệnh viện hắn sẽ chết, cô cũng sẽ biến thành tội phạm giết người. Thanh Nhi không thể để chuyện đó xảy ra, cô cố gắng nâng Chung Gia Thạc dậy, gấp đến run rẩy. "Em đưa thầy tới bệnh viện, phải cầm máu, lấy đạn ra, không sẽ chết.. chết..." Cô khóc rồi, nước mắt tự dưng chảy xuống, sợ quá!
Chung Gia Thạc nghiêng đầu qua nhìn cô, trong lòng không rõ là cảm xúc gì, dường như tâm can cũng thấy nhói, cố lấy sức nhẹ giọng nói. "Ngoan đi, trong máy.. Từ Hạo Văn."
Không muốn! Thanh Nhi không muốn nghe theo nhưng sự thật là hắn quá nặng không di chuyển được. Cô cắn chặt môi, liếc nhìn dòng máu đang tuôn ào ạt thấm vào cơ thể của hai người, liều mạng khom người lục tìm điện thoại, kéo ngón tay hắn mở khoá, căng thẳng đến cầm điện thoại cũng sẩy lên sẩy xuống, không chờ được bên kia nghe máy đã liên tục alo alo alo...
"Tôi là..."
"Trường học, phòng 523, 32... tới đây.. cứu.. nhanh lên.." Thanh Nhi nói loạn cả lên, rất may người bên kia nghe hiểu, đáp nhanh hai tiếng 'biết rồi' liền cúp máy.
Điện thoại trong tay cô rơi xuống, hít thở không thông nhìn qua Chung Gia Thạc, sắc mặt hắn lúc này đã trắng bệch, môi nhợt màu, khớp hàm nghiến chặt kiềm nén đau đớn, trên ngực vẫn chảy máu đầm đìa.
Làm sao đây? liệu chờ người kia tới hắn có mất máu quá nhiều mà chết không? Thanh Nhi bị câu hỏi của mình doạ cho run rẩy, đưa tay nâng mặt hắn lại thấy đôi mắt yếu ớt lim dim, cô quýnh lên la lớn. "Thầy mở mắt ra nhìn em, nhìn em đi.. đừng chết, đừng có chết mà.. Huhu~ oaoa~" Em không muốn ở tù, không muốn bị tử hình đâu.
"Oaoaoa~~" Cô gào khóc.
"Sợ sao?" Giọng nói khe khẽ như gió lướt qua tai Thanh Nhi, cô nghe được càng khóc lớn hơn. "Sợ, sợ chết đi được, thầy mà chết em sẽ lột da thầy, xẻo thịt thầy, mổ bụng thầy, cắt chym thầy, luột trứng thầy, a a.. hấp lông thầy."
"Khì.." Chung Gia Thạc không nhịn được phì cười, lập tức nhận lấy một trận ho sù sụ, cố giơ tay chạm nhẹ tóc cô, ít khi có hứng bỡn cợt. "Tôi còn.. chưa chơi em, sẽ không.. chết.. dễ nh.."
"Khốn nạn." Thanh Nhi rú lên, muốn hất văng hắn ra nhưng thấy vết thương kinh khủng kia liền khựng lại, nuốt giận tiếp tục để hắn dựa vào lòng, đột nhiên sực nhớ một chuyện. "Thầy Chung, là ai bắn thầy vậy?"
Lúc nảy cô nhắm mắt, không nhìn thấy gì cả.
Chung Gia Thạc gác cằm trên vai cô, nhẹ nhàng thở từng ngụm khó nhọc, không trả lời, không biết đáp án, cũng không còn sức để mở miệng nữa.
Không khí nặng mùi chết chóc này thật làm người ta khó chịu, Thanh Nhi giơ tay vuốt vuốt tấm lưng trần của hắn, nhẵn nhụi, bóng loáng, có chút mềm mịn, cảm giác tương đối tốt, cô khẽ hỏi. "Thầy, sao lại.. muốn cưỡng em..?"
Chung Gia Thạc dúi đầu vào cổ cô, hơi thở khi có khi không của hắn giống như an ủi cô rằng hắn chưa chết nhưng không có sức luyên thuyên với cô.
Được rồi, Thanh Nhi biết trong hoàn cảnh này không thích hợp nhiều lời, nhưng cũng không thể bắt cô im lặng cùng hắn trải qua giây phút sinh tử, cô cứ ngồi lải nhải một mình đấy. "Thầy Chung, có phải thầy muốn trả thù cho em gái không? Em nói thẳng nhé, thầy đang làm chuyện hại người hại mình đấy. Chung Gia Hân chết thật hay giả em không biết, nhưng những gì cô ta phải chịu ngày hôm nay toàn bộ do cô ta tự tay gây ra. Tình yêu là gì? là phải chân thành tin tưởng, tại sao năm đó cô ta nghe tin Hứa Trác Tùng bị tai nạn mà không ra nước ngoài cùng anh ấy, không một lời hỏi han suốt ba năm. Thầy có bao giờ thử đứng trên lập trường của Hứa Trác Tùng suy nghĩ, khoảng thời gian đó anh ấy đã sống thế nào? là ngày ngày chờ đợi mõi mòn đó thầy. Ba năm thật sự dài lắm, ví như Chung Gia Hân từ một học sinh cấp 3 vượt lên làm nữ đạo diễn nổi tiếng, cô ta đã cùng bao nhiêu người trao đổi quan hệ em nghĩ thầy đều biết rõ. Còn Hứa Trác Tùng, anh ấy một lòng nhớ nhung cô ta, mong ngóng trở về được gặp cô ta, nhưng đổi lại là cảnh người mình yêu lên giường cùng đàn ông khác. Em không nói cảm giác của anh ấy lúc đó, bởi vì em không hiểu, nhưng chắc thầy sẽ hiểu được nhỉ?"
Thanh Nhi hít sâu một hơi khịt khịt mũi, nhạy cảm nghe thấy tiếng thở của hắn mới liếm môi nói tiếp. "Chung Gia Thạc, nếu hôm nay thầy cưỡng em xong sẽ làm gì? chụp ảnh lại đe doạ em rời xa Hứa Trác Tùng hay là ép em cùng thầy tiếp tục quan hệ? Dù là cái nào thì thầy cũng sai rồi, em là ai chứ? scandal đối với em chả là gì cả, em không ngại để cả thế giới biết đến em. Nhưng mà, thầy này, nói cho thầy một bí mật, em bảo vệ cái kia là để cho chồng em, không biết anh ấy có quan trọng hay không em..."
"Cốc cốc cốc."
Mẹ nó, đứa nào vô duyên vậy? Thanh Nhi vừa muốn chửi lớn thì cảm giác Chung Gia Thạc đang cố cử động, giọng khàn đặc rất khó nghe. "Mặ..c áo.. ..mở.. c..ửa."
Sắp chết rồi! Thanh Nhi nhìn bộ dáng của hắn có khả năng tắt thở ngay sau một giây, cẩn thận để hắn dựa vào ghế, quơ lấy áo sơmi trên đất mặc vào, chạy ra cửa cảnh giác hỏi. "Ai đấy?"
"Bác sĩ." Giọng đàn ông khàn khàn, Thanh Nhi nhanh chóng đẩy ra một khe cho anh ta vào, nhìn lướt qua gương mặt khá điển trai liền gằn giọng đe doạ. "Thầy ấy mà chết, tôi giết luôn anh."
Từ Hạo Văn nghe vậy khá bất ngờ, nhưng không rảnh liếc cô đã chạy tới xem xét vết thương cho Chung Gia Thạc.
Thanh Nhi cũng không hơi đâu quan tâm anh ta làm cái gì, cẩn trọng khoá trái cửa liền khom người bắt đầu gom quần áo vứt sọt rác, đột nhiên ánh mắt lướt qua cửa sổ, cô khựng lại..
Trên kính hình như có một lỗ nhỏ, giống như bị đạn xuyên qua. Thanh Nhi buông đồ trong tay vội chạy lại xem xét, phía đối diện có một toà khách sạn cao tầng, lan can bên đó hướng sang bên này, thẳng đến chỗ Chung Gia Thạc đang nằm.
Quả nhiên, là một vụ ám sát có kế hoạch.
Thanh Nhi méo mặt, cô thật may mắn khi chọn ngay thời điểm đặc biệt này tiếp cận hắn, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Hihi~ Huhu~
"Cô, lấy giúp tôi.."
"Gì?" Thanh Nhi xoay đầu trợn mắt nhìn anh ta, bà đây vừa xém bị cưỡng hiếp còn phải cứu người muốn cưỡng hiếp mình, bây giờ lại phải làm chân sai vặt cho anh ta nữa hả? bực hết cả mình. "..muốn thì tự mà làm, tới đây thôi hé, chế không có rảnh."
Dứt lời, gom nhanh quần áo trên sàn hung hăng vứt vào sọt rác, dậm chân đùng đùng tới tủ quần áo giật lấy áo sơmi, một mạch đi vào phòng tắm.
"Rầm."
Từ Hạo Văn nhíu mày nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, cúi đầu nhìn người đang thôi thóp dưới tay mình, nhếch môi. "Cậu lại gây hoạ gì hả?"
Chung Gia Thạc nghiến chặt khớp hàm không nói, mồ hôi lạnh tứa ra khắp người, hắn rất muốn biết rốt cuộc là ai bắn hắn lại không để hắn chết thế này?!
Một lúc sau, Thanh Nhi tạm thời tẩy xong máu me trên người bước ra ngoài, nhìn lướt qua Chung Gia Thạc đang được băng bó trên ghế, cô đi tới cầm lấy túi xách, thờ ơ nói. "Thầy thiếu em một mạng đó, sau này em nhất định sẽ đòi lại."
"Thanh Nhi." Chung Gia Thạc đột nhiên nắm tay cô, giọng như muỗi kêu. "..xin lỗi em."
"Hả? ai vừa nói gì vậy?" Thanh Nhi tròn tròn hai mắt xoay đầu nhìn khắp phòng, cố nén cười quay qua Từ Hạo Văn, chớp mắt. "Anh có nghe tiếng gì không?"
"Không.." Từ Hạo Văn lắc đầu, tập trung quấn băng, đuôi mắt đầy ý cười, thầm nghĩ hai người này khá thú vị đấy.
A~ Thanh Nhi vờ thở dài xoa xoa trán, nhấc chân muốn bỏ đi thì cảm giác bàn tay Chung Gia Thạc siết chặt, cố hết sức lấy hơi để nói. "Tôi..."
"Được rồi.." Thanh Nhi cúi đầu nhìn hắn cong môi cười, đảo tay nắm chặt bàn tay đang nắm tay cô, một tay vỗ ngực, bừng bừng hào khí. "..em là người cực kì rộng lượng, chút chuyện nhỏ này sẽ không để trong lòng. Thầy mau chóng khoẻ đi, ừm, ý em là nhớ nâng điểm em cao một tí."
Chung Gia Thạc thoáng trầm mặc, mở mắt chăm chú nhìn cô. Thanh Nhi thấy vậy nháy nháy dụ dỗ, cười lộ răng khểnh đáng yêu, giống như ngày đầu họ quen nhau, Chung Gia Thạc lần này lại cười nhạt nhếch môi. "Được."
Thanh Nhi vui mừng cong mắt, kéo tay hắn xuống, quẩy túi xách lên vai. "Vậy thầy nghỉ đi."
Chung Gia Thạc nhìn bóng dáng tung tăng chạy ra cửa, bất lực ngã xuống ghế, mệt mỏi không muốn mở miệng. "Gia Hân thế nào?"
"Tỉnh dậy rồi, nhưng thần trí không được tỉnh táo."
Chung Gia Thạc nhắm mắt lại, thở nhẹ...
..ai đó đã nói đúng, lỗi của em gái hắn, nhưng người gây ra lại là hắn.
Nếu năm đó, hắn không vô tình cướp đi lần đầu của em gái thì mọi chuyện.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.