Chương 48: Tiệc chính trị
ThHunh6
23/09/2016
Chiều tối, từng tầng mây đen kéo đến che lấp bầu trời, đường phố rộn rã lên đèn, âm thanh huyên náo của đô thị như một bản nhạc không bao giờ dứt. Ở một khu cao tầng gần trung tâm thành phố, mỗi một chiếc siêu xe sang trọng đậu vào bãi đều mang khí thế riêng biệt, những đôi chân dài và bộ vest lịch lãm được diện trên người các nhân vật nổi tiếng, cửa chính toà nhà liên tục bị đẩy ra theo hình thức cung kính.
Gió vừa lặng xuống, bỗng xuất hiện một chiếc mui trần đỏ sẫm hiên ngang đậu dưới ánh đèn sáng rực, cửa xe chậm rãi bật mở, một đôi chân thon dài tao nhã bước xuống.
Thanh Nhi xoay gót giày cao gót bằng pha lê quý giá, chống một tay lên khung cửa mỉm cười nhìn người đàn ông phong độ ngất trời ngồi trong xe, khẽ liếm khoé môi. "Cám ơn anh.. quản gia Phương."
Phương Tuấn Dật ngẩng đầu nhìn cô, gió đêm lạnh thấu xương thổi tung bay tà váy trắng như tuyết, khuôn mặt trang điểm nhẹ càng tôn lên vẻ thanh thuần tinh khiết, đôi môi hồng vểnh cong chứng tỏ tâm tình hưng phấn. Hắn giơ tay tháo cặp kính râm xuống, trực diện nhìn làn da trắng hồng đang run rẩy vì lạnh, nhếch môi nói. "Vào trong đi."
"Ờ." Thanh Nhi gật đầu, vừa nhấc chân lại hạ xuống, vẻ mặt có chút không tự nhiên. "Cái đó.. mười giờ anh có rảnh không?"
Ngụ ý sâu xa của câu này là: Mười giờ anh có thể rước tôi không? Phương Tuấn Dật hiểu được nhưng không đáp, lạnh lùng nhấn chân ga chạy đi để cô đứng ngơ ngác trong khói bụi.
Hết cách rồi, Thanh Nhi bất đắc dĩ nhúng vai, dù bây giờ thân phận của hắn là quản gia nhà An Nhiên nhưng thật chất hắn là lão đại hắc đạo, tính cách ngạo mạn khinh người không kiềm chế, làm gì có chuyện đưa rước cô không công.
Mà nói đi cũng phải nói lại, cứ mỗi lần nhìn thấy mặt hắn là đoạn truyện sex cứ luẩn quẩn trong đầu cô, đối mặt với một người đàn ông có thể chơi mình đến chết, cô còn mặt dày nài nỉ hắn chở đi dự tiệc, đó là cùng cực của lòng dũng cảm rồi.
Thanh Nhi không nhịn được bật cười, chiều nay cô đột nhiên thông suốt một vấn đề, nếu Phương Tuấn Dật đã thích Trịnh Thiên Mịch đến mức thề sống thề sống, còn Thanh Nhi chỉ vì ngu muội mà làm thế thân, cách đơn giản để giải quyết là: Tác hợp cho hai người họ một lần, sau đó Trịnh Thiên Mịch có chọn hắn hay không, toàn bộ nằm ở khả năng thực chiến của hắn.
Quá dễ đúng không? Thanh Nhi vỗ tay đánh bốp, dù sao kịch bản đã có sẳn, cô chỉ cần dựa theo đó mà tránh...
Kéttttt......
Á
Tiếng kêu hoảng hốt làm mọi người chú ý xoay đầu về hướng cổng lớn, chỉ thấy một cô gái túm chặt chân váy nửa đứng nửa ngồi trên mặt đường, gần như bị chiếc xe thể thao màu đen sành điệu trước đó che chắn mất. Cửa xe bị đẩy lên, một người đàn ông cao ráo bước xuống, bóng lưng hơi khom nói gì đó với cô gái, một giây sau tiếng mắng không lớn không nhỏ nhưng tràn đầy tức giận vọng tới. "Hưởng Thế Quân, anh là đồ đáng ghét."
Khoé môi Hưởng Thế Quân hơi nhếch lên, tung chìa khoá xe cho bảo vệ gần đó, xoay người đi thẳng vào toà nhà, vừa nảy hắn lái xe hình như sắp cán trúng một con chuột đứng ngơ ngác giữa đường.
Thanh Nhi bặm môi chậm chạp đứng dậy, hôm nay định trước đã là ngày xúi quẩy, hơn nữa lúc nảy ra đường chắc chắn đã bước nhầm chân trái mới gặp phải tên ôn thần khó ưa đó. Còn dám đọc số phòng khách sạn cho cô, chuyện đã qua hàng ngàn thế kỉ mà còn thù day như đĩa.
Thanh Nhi giận dữ xoay phắt đầu nhìn bóng lưng hắn, Hưởng Thế Quân, đồ đàn ông nhỏ mọn, đừng nghĩ làm vậy tôi sẽ sợ anh.
"Gừ.." Cô miết mũi giày, đột nhiên trong đầu nhớ ra một chuyện. Một tháng trước trên bài báo chính trị có đưa tin, Hưởng Thế Quân chỉ huy đội phòng không không quân bắn hạ hai máy bay chiến đấu địch cộng với thành tích hoạt động quân đội xuất sắc, đã được thăng hàm thượng tá. Hiện tại hắn là một trong ba quân nhân trẻ tuổi có bậc hàm cao nhất trong giới chính trị, là người đàn ông hoàn mỹ hội tụ đủ ba điều kiện, mị lực, tài lực và quyền lực.
Hai mắt Thanh Nhi sáng hực lên, đối với cô mà nói mấy cái đó chỉ là thứ yếu, quan trọng là kỉ thuật lái chiến cơ của hắn rất tốt, so với trực thăng thì ngồi chiến cơ khẳng định oai phong hơn nhiều.
Ai đó bắt đầu mơ tưởng đến bản thân mặc quân phục xanh lam, đầu đội mũ nghiêm chỉnh, uy phong lẫm liệt ngồi trên chiến cơ. Chờ lúc cúi mặt xuống thì người trong tầm mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Thanh Nhi choáng, quả nhiên không thể xem thường chân dài, mới đó đã đi vào thang máy rồi. Cô vội vã nhưng không kém phần tao nhã bước nhanh vào trong, một mình đi thang máy qua quầy soát vé, tầm mắt vừa thấy bóng lưng Hưởng Thế Quân thì cùng lúc có bóng dáng xanh ngọc loé qua.
"Anh Quân.." Âm thanh ngọt ngào trìu mến, chỉ nghe một lần đã thấy thích, không nghĩ cũng biết đây là tiếng gọi của người yêu.
Quả nhiên, Hưởng Thế Quân gần như lập tức xoay người đón lấy cô gái mặc váy xanh ngọc, giơ tay tém tóc cô ta, ánh mắt cưng chiều, khoé môi ôn nhu nói gì đó.
Nhìn nụ cười toả nắng trên môi cô gái, Thanh Nhi không khỏi nhúng vai hờ hừng, đời người có những cuộc gặp chỉ là thoáng qua, không phải ai cũng lưu lại mình trong tâm trí.
Cô bình thản xoay đầu, vừa hay trúng ngay tầm mắt của một người quen lâu rồi không gặp, khoé môi bỗng run lên nhè nhẹ, còn đưa kịp định hình, anh ta đã đi tới lạnh lùng hỏi cô. "Sao em lại ở đây?"
Thái độ kiểu như ghen ăn tức ở người ta ấy, Thanh Nhi không chịu thua giương cằm phản bác. "Sao em không thể ở đây?"
Sắc mặt Trần Kha Dương trầm xuống nhìn chằm chằm cô, sau lớp trang điểm mỏng là vẻ nhợt nhạt, vùng dưới mắt có vết thâm, tối qua cô ngủ không ngon? là vì anh ta đưa em gái về nhà làm cô khó chịu hay vì chỗ ngủ nhà An Nhiên quá tệ?
Thanh Nhi dưới cặp mắt như gươm như đao mà lộ ra thương cảm của anh ta có cảm giác khó tả thành lời, nhưng trong lòng vẫn cồn cào ghen tức việc ba ngày nay anh ta không đi tìm cô, miệng không nhịn được nói. "Uy nga, chị dâu và cháu trai đâu rồi? Buổi tiệc lớn thế này, anh phải dẫn họ theo ra mắt mọi người chứ? Đâu thể để họ ở nhà hoài được, lỡ như có kẻ xấu đột nhập vào nhà bắt họ đi thì sao?"
Đây hoàn toàn là lời châm chọc, mỗi câu mỗi chữ đều không hề che giấu sự ganh tị trong lòng, Trần Kha Dương rốt cuộc hiểu thì ra cô đang giận anh ta không đi tìm cô về. Nhưng mà, việc gì cũng có lí do cả thôi.. "Sáng mai Andy sẽ chuyển đi, em về nhà được rồi."
Hừ.. nói một câu bảo cô về thì cô về chắc, Thanh Nhi lập tức vểnh môi lên trả treo. "Không đó, anh là ai mà ra lệnh cho tui? tui đi đâu về đâu cũng đâu có liên quan gì tới anh."
Trần Kha Dương nghe vậy chợt muốn cười, bước lên một bước mạnh mẽ áp chế cô vào lòng, cất giọng ấm áp. "Anh là anh hai em."
Tâm can Thanh Nhi mềm nhũn ra, nhưng vẫn không quên kiếm thêm chút lợi lộc. "Dạo này thời tiết không được tốt lắm, thức ăn bên ngoài ngày càng khó nuốt.."
"Mai anh lái xe đến đón em, bảo thím Hương nấu cháo gà mừng em về."
Gà chấm muối ớt chanh! Thanh Nhi kiềm chế nuốt nước miếng, ngoài mặt giả bộ thờ ơ phất tay. "Tạm chấp nhận vậy."
Bàn tay Trần Kha Dương liền trên đỉnh đầu cô vuốt xuống, sẳn đường tới thẳng eo cô rồi dừng ở đó, ôm lấy, xoay đầu nhìn một vòng phòng tiệc, khẽ hỏi. "Ai đưa em tới đây?"
Thanh Nhi vừa nghe câu này liền đắc ý run đùi, tiệc chính trị a tiệc chính trị, buổi đấu giá từ thiện lớn nhất trong nước, nếu nói ra thì cô là nhà báo đầu tiên và duy nhất được tham dự một buổi đấu giá có lịch sử lâu đời từ thời gia gia đó nha.
Cằm ai đó không khỏi giơ cao vài chục centimet, vẻ mặt thật là bố láo. "Đương nhiên là được mời đến rồi!"
Ngoài dự tính, Trần Kha Dương có chút bất ngờ nhưng thấy vẻ sung sướng của cô thì không tìm hiểu sâu, bình thản gật đầu một cái. "Anh đi với em."
Thanh Nhi muốn giơ tay phản đối nhưng anh ta đã sớm ôm cô kéo đi bắt chuyện với một người đàn ông trung niên.
Không còn cách nào khác Thanh Nhi đành mỉm cười gật nhẹ đầu với người ta, nhờ vậy cô mới phát hiện anh hai cô tuy bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng khả năng giao thiệp tương đối cao, chỉ một câu nói ra có thể cùng người lần đầu gặp mặt nói chuyện vui vẻ tận mấy phút. Ở trong một buổi tiệc toàn người kiêu hãnh và quyền chức thế này, mấy phút đã là một khoảng thời gian khá dài.
Đột nhiên Thanh Nhi nhận ra, mục tiêu tự lập nghiệp bằng con số không của cô thật sự rất xa vời, hiện tại đến một chút năng lực giao tiếp với người lạ, cô còn không bằng một góc của anh hai.
Vì vậy, Thanh Nhi càng cố gắng tích cực động não khơi chuyện với các quý phu nhân, gần như mang hết khả năng nói chuyện từ lúc bú mẹ đến giờ tung ra một trận, kéo dài cuộc trò chuyện từ vài phút đến hơn mười phút, một phần thành công khai phá con đường tạo lập quan hệ của cô sau này.
Cạn ly với ông bà Từ xong, Thanh Nhi nâng mắt nhìn bọn họ vui vẻ quay đi, nghiêng đầu nói nhỏ với Trần Kha Dương. "Anh nói, ông Từ là người như thế nào?"
Trần Kha Dương hơi cúi đầu, bất ngờ đưa tay quẹt nhẹ vết rượu trên khoé môi cô, không mặn không nhạt, lạnh nhạt nói. "Nuôi tiểu tam bên ngoài là điều không tránh khỏi."
"Đúng vậy.." Thanh Nhi gật gù, hoàn toàn không chú ý đến hành động nhỏ của anh ta, chỉ tập trung chuyên môn. "..nhưng bà Từ thật sự không dễ đối phó, mấy tiểu tam bên ngoài khẳng định không qua nổi ma trảo của bà ta đâu, bất quá chỉ là bà ta không muốn quản thôi."
"Thay vì quản một ông chồng trăng hoa, tốt hơn em nên quản túi tiền của ông ta."
Thanh Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, lời này đích thực do anh hai yêu dấu của cô nói đấy, cô bật cười. "Sau này em sẽ giúp anh truyền thụ toàn bộ nguyên văn câu nói đó cho chị dâu."
"Không cần thiết." Trần Kha Dương lập tức lạnh mặt nhìn sang chỗ khác, Thanh Nhi thấy vậy liền cười chọc lét anh ta. "Cả câu 'không cần thiết' đó nữa."
"Yên đi." Ai kia nổi giận túm chặt tay lại cô kéo ra, Thanh Nhi lại càng ngang bướng chọc tới tấp, cho đến khi một tiếng gọi làm cô giật mình..
Thanh Nhi quay đầu nhìn người vừa tới, Trương Lam Tuyệt? sắc mặt cô tối sầm xuống.
Đời người, cái đau nhất là bị người đàn ông mình yêu phụ bạc, còn cái ghét nhất chính là.. nhìn thấy tên đàn ông mà đứa bạn thân mình yêu sâu đậm đang ôm ấp con khác..
Thề lúc này, Thanh Nhi chỉ tháo giày cao gót ra nện thẳng vào đầu tên vong tình bội bạc trước mắt!!!
Trương Lam Tuyệt, anh đang muốn chứng minh tôi có mắt như mù nhìn lầm bản chất con người anh phải không?
Gió vừa lặng xuống, bỗng xuất hiện một chiếc mui trần đỏ sẫm hiên ngang đậu dưới ánh đèn sáng rực, cửa xe chậm rãi bật mở, một đôi chân thon dài tao nhã bước xuống.
Thanh Nhi xoay gót giày cao gót bằng pha lê quý giá, chống một tay lên khung cửa mỉm cười nhìn người đàn ông phong độ ngất trời ngồi trong xe, khẽ liếm khoé môi. "Cám ơn anh.. quản gia Phương."
Phương Tuấn Dật ngẩng đầu nhìn cô, gió đêm lạnh thấu xương thổi tung bay tà váy trắng như tuyết, khuôn mặt trang điểm nhẹ càng tôn lên vẻ thanh thuần tinh khiết, đôi môi hồng vểnh cong chứng tỏ tâm tình hưng phấn. Hắn giơ tay tháo cặp kính râm xuống, trực diện nhìn làn da trắng hồng đang run rẩy vì lạnh, nhếch môi nói. "Vào trong đi."
"Ờ." Thanh Nhi gật đầu, vừa nhấc chân lại hạ xuống, vẻ mặt có chút không tự nhiên. "Cái đó.. mười giờ anh có rảnh không?"
Ngụ ý sâu xa của câu này là: Mười giờ anh có thể rước tôi không? Phương Tuấn Dật hiểu được nhưng không đáp, lạnh lùng nhấn chân ga chạy đi để cô đứng ngơ ngác trong khói bụi.
Hết cách rồi, Thanh Nhi bất đắc dĩ nhúng vai, dù bây giờ thân phận của hắn là quản gia nhà An Nhiên nhưng thật chất hắn là lão đại hắc đạo, tính cách ngạo mạn khinh người không kiềm chế, làm gì có chuyện đưa rước cô không công.
Mà nói đi cũng phải nói lại, cứ mỗi lần nhìn thấy mặt hắn là đoạn truyện sex cứ luẩn quẩn trong đầu cô, đối mặt với một người đàn ông có thể chơi mình đến chết, cô còn mặt dày nài nỉ hắn chở đi dự tiệc, đó là cùng cực của lòng dũng cảm rồi.
Thanh Nhi không nhịn được bật cười, chiều nay cô đột nhiên thông suốt một vấn đề, nếu Phương Tuấn Dật đã thích Trịnh Thiên Mịch đến mức thề sống thề sống, còn Thanh Nhi chỉ vì ngu muội mà làm thế thân, cách đơn giản để giải quyết là: Tác hợp cho hai người họ một lần, sau đó Trịnh Thiên Mịch có chọn hắn hay không, toàn bộ nằm ở khả năng thực chiến của hắn.
Quá dễ đúng không? Thanh Nhi vỗ tay đánh bốp, dù sao kịch bản đã có sẳn, cô chỉ cần dựa theo đó mà tránh...
Kéttttt......
Á
Tiếng kêu hoảng hốt làm mọi người chú ý xoay đầu về hướng cổng lớn, chỉ thấy một cô gái túm chặt chân váy nửa đứng nửa ngồi trên mặt đường, gần như bị chiếc xe thể thao màu đen sành điệu trước đó che chắn mất. Cửa xe bị đẩy lên, một người đàn ông cao ráo bước xuống, bóng lưng hơi khom nói gì đó với cô gái, một giây sau tiếng mắng không lớn không nhỏ nhưng tràn đầy tức giận vọng tới. "Hưởng Thế Quân, anh là đồ đáng ghét."
Khoé môi Hưởng Thế Quân hơi nhếch lên, tung chìa khoá xe cho bảo vệ gần đó, xoay người đi thẳng vào toà nhà, vừa nảy hắn lái xe hình như sắp cán trúng một con chuột đứng ngơ ngác giữa đường.
Thanh Nhi bặm môi chậm chạp đứng dậy, hôm nay định trước đã là ngày xúi quẩy, hơn nữa lúc nảy ra đường chắc chắn đã bước nhầm chân trái mới gặp phải tên ôn thần khó ưa đó. Còn dám đọc số phòng khách sạn cho cô, chuyện đã qua hàng ngàn thế kỉ mà còn thù day như đĩa.
Thanh Nhi giận dữ xoay phắt đầu nhìn bóng lưng hắn, Hưởng Thế Quân, đồ đàn ông nhỏ mọn, đừng nghĩ làm vậy tôi sẽ sợ anh.
"Gừ.." Cô miết mũi giày, đột nhiên trong đầu nhớ ra một chuyện. Một tháng trước trên bài báo chính trị có đưa tin, Hưởng Thế Quân chỉ huy đội phòng không không quân bắn hạ hai máy bay chiến đấu địch cộng với thành tích hoạt động quân đội xuất sắc, đã được thăng hàm thượng tá. Hiện tại hắn là một trong ba quân nhân trẻ tuổi có bậc hàm cao nhất trong giới chính trị, là người đàn ông hoàn mỹ hội tụ đủ ba điều kiện, mị lực, tài lực và quyền lực.
Hai mắt Thanh Nhi sáng hực lên, đối với cô mà nói mấy cái đó chỉ là thứ yếu, quan trọng là kỉ thuật lái chiến cơ của hắn rất tốt, so với trực thăng thì ngồi chiến cơ khẳng định oai phong hơn nhiều.
Ai đó bắt đầu mơ tưởng đến bản thân mặc quân phục xanh lam, đầu đội mũ nghiêm chỉnh, uy phong lẫm liệt ngồi trên chiến cơ. Chờ lúc cúi mặt xuống thì người trong tầm mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Thanh Nhi choáng, quả nhiên không thể xem thường chân dài, mới đó đã đi vào thang máy rồi. Cô vội vã nhưng không kém phần tao nhã bước nhanh vào trong, một mình đi thang máy qua quầy soát vé, tầm mắt vừa thấy bóng lưng Hưởng Thế Quân thì cùng lúc có bóng dáng xanh ngọc loé qua.
"Anh Quân.." Âm thanh ngọt ngào trìu mến, chỉ nghe một lần đã thấy thích, không nghĩ cũng biết đây là tiếng gọi của người yêu.
Quả nhiên, Hưởng Thế Quân gần như lập tức xoay người đón lấy cô gái mặc váy xanh ngọc, giơ tay tém tóc cô ta, ánh mắt cưng chiều, khoé môi ôn nhu nói gì đó.
Nhìn nụ cười toả nắng trên môi cô gái, Thanh Nhi không khỏi nhúng vai hờ hừng, đời người có những cuộc gặp chỉ là thoáng qua, không phải ai cũng lưu lại mình trong tâm trí.
Cô bình thản xoay đầu, vừa hay trúng ngay tầm mắt của một người quen lâu rồi không gặp, khoé môi bỗng run lên nhè nhẹ, còn đưa kịp định hình, anh ta đã đi tới lạnh lùng hỏi cô. "Sao em lại ở đây?"
Thái độ kiểu như ghen ăn tức ở người ta ấy, Thanh Nhi không chịu thua giương cằm phản bác. "Sao em không thể ở đây?"
Sắc mặt Trần Kha Dương trầm xuống nhìn chằm chằm cô, sau lớp trang điểm mỏng là vẻ nhợt nhạt, vùng dưới mắt có vết thâm, tối qua cô ngủ không ngon? là vì anh ta đưa em gái về nhà làm cô khó chịu hay vì chỗ ngủ nhà An Nhiên quá tệ?
Thanh Nhi dưới cặp mắt như gươm như đao mà lộ ra thương cảm của anh ta có cảm giác khó tả thành lời, nhưng trong lòng vẫn cồn cào ghen tức việc ba ngày nay anh ta không đi tìm cô, miệng không nhịn được nói. "Uy nga, chị dâu và cháu trai đâu rồi? Buổi tiệc lớn thế này, anh phải dẫn họ theo ra mắt mọi người chứ? Đâu thể để họ ở nhà hoài được, lỡ như có kẻ xấu đột nhập vào nhà bắt họ đi thì sao?"
Đây hoàn toàn là lời châm chọc, mỗi câu mỗi chữ đều không hề che giấu sự ganh tị trong lòng, Trần Kha Dương rốt cuộc hiểu thì ra cô đang giận anh ta không đi tìm cô về. Nhưng mà, việc gì cũng có lí do cả thôi.. "Sáng mai Andy sẽ chuyển đi, em về nhà được rồi."
Hừ.. nói một câu bảo cô về thì cô về chắc, Thanh Nhi lập tức vểnh môi lên trả treo. "Không đó, anh là ai mà ra lệnh cho tui? tui đi đâu về đâu cũng đâu có liên quan gì tới anh."
Trần Kha Dương nghe vậy chợt muốn cười, bước lên một bước mạnh mẽ áp chế cô vào lòng, cất giọng ấm áp. "Anh là anh hai em."
Tâm can Thanh Nhi mềm nhũn ra, nhưng vẫn không quên kiếm thêm chút lợi lộc. "Dạo này thời tiết không được tốt lắm, thức ăn bên ngoài ngày càng khó nuốt.."
"Mai anh lái xe đến đón em, bảo thím Hương nấu cháo gà mừng em về."
Gà chấm muối ớt chanh! Thanh Nhi kiềm chế nuốt nước miếng, ngoài mặt giả bộ thờ ơ phất tay. "Tạm chấp nhận vậy."
Bàn tay Trần Kha Dương liền trên đỉnh đầu cô vuốt xuống, sẳn đường tới thẳng eo cô rồi dừng ở đó, ôm lấy, xoay đầu nhìn một vòng phòng tiệc, khẽ hỏi. "Ai đưa em tới đây?"
Thanh Nhi vừa nghe câu này liền đắc ý run đùi, tiệc chính trị a tiệc chính trị, buổi đấu giá từ thiện lớn nhất trong nước, nếu nói ra thì cô là nhà báo đầu tiên và duy nhất được tham dự một buổi đấu giá có lịch sử lâu đời từ thời gia gia đó nha.
Cằm ai đó không khỏi giơ cao vài chục centimet, vẻ mặt thật là bố láo. "Đương nhiên là được mời đến rồi!"
Ngoài dự tính, Trần Kha Dương có chút bất ngờ nhưng thấy vẻ sung sướng của cô thì không tìm hiểu sâu, bình thản gật đầu một cái. "Anh đi với em."
Thanh Nhi muốn giơ tay phản đối nhưng anh ta đã sớm ôm cô kéo đi bắt chuyện với một người đàn ông trung niên.
Không còn cách nào khác Thanh Nhi đành mỉm cười gật nhẹ đầu với người ta, nhờ vậy cô mới phát hiện anh hai cô tuy bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng khả năng giao thiệp tương đối cao, chỉ một câu nói ra có thể cùng người lần đầu gặp mặt nói chuyện vui vẻ tận mấy phút. Ở trong một buổi tiệc toàn người kiêu hãnh và quyền chức thế này, mấy phút đã là một khoảng thời gian khá dài.
Đột nhiên Thanh Nhi nhận ra, mục tiêu tự lập nghiệp bằng con số không của cô thật sự rất xa vời, hiện tại đến một chút năng lực giao tiếp với người lạ, cô còn không bằng một góc của anh hai.
Vì vậy, Thanh Nhi càng cố gắng tích cực động não khơi chuyện với các quý phu nhân, gần như mang hết khả năng nói chuyện từ lúc bú mẹ đến giờ tung ra một trận, kéo dài cuộc trò chuyện từ vài phút đến hơn mười phút, một phần thành công khai phá con đường tạo lập quan hệ của cô sau này.
Cạn ly với ông bà Từ xong, Thanh Nhi nâng mắt nhìn bọn họ vui vẻ quay đi, nghiêng đầu nói nhỏ với Trần Kha Dương. "Anh nói, ông Từ là người như thế nào?"
Trần Kha Dương hơi cúi đầu, bất ngờ đưa tay quẹt nhẹ vết rượu trên khoé môi cô, không mặn không nhạt, lạnh nhạt nói. "Nuôi tiểu tam bên ngoài là điều không tránh khỏi."
"Đúng vậy.." Thanh Nhi gật gù, hoàn toàn không chú ý đến hành động nhỏ của anh ta, chỉ tập trung chuyên môn. "..nhưng bà Từ thật sự không dễ đối phó, mấy tiểu tam bên ngoài khẳng định không qua nổi ma trảo của bà ta đâu, bất quá chỉ là bà ta không muốn quản thôi."
"Thay vì quản một ông chồng trăng hoa, tốt hơn em nên quản túi tiền của ông ta."
Thanh Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, lời này đích thực do anh hai yêu dấu của cô nói đấy, cô bật cười. "Sau này em sẽ giúp anh truyền thụ toàn bộ nguyên văn câu nói đó cho chị dâu."
"Không cần thiết." Trần Kha Dương lập tức lạnh mặt nhìn sang chỗ khác, Thanh Nhi thấy vậy liền cười chọc lét anh ta. "Cả câu 'không cần thiết' đó nữa."
"Yên đi." Ai kia nổi giận túm chặt tay lại cô kéo ra, Thanh Nhi lại càng ngang bướng chọc tới tấp, cho đến khi một tiếng gọi làm cô giật mình..
Thanh Nhi quay đầu nhìn người vừa tới, Trương Lam Tuyệt? sắc mặt cô tối sầm xuống.
Đời người, cái đau nhất là bị người đàn ông mình yêu phụ bạc, còn cái ghét nhất chính là.. nhìn thấy tên đàn ông mà đứa bạn thân mình yêu sâu đậm đang ôm ấp con khác..
Thề lúc này, Thanh Nhi chỉ tháo giày cao gót ra nện thẳng vào đầu tên vong tình bội bạc trước mắt!!!
Trương Lam Tuyệt, anh đang muốn chứng minh tôi có mắt như mù nhìn lầm bản chất con người anh phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.