Chương 101
Ức Ngưng Mai
29/12/2021
Ngồi trong đại đường1 của Đoạn Nhai sơn trang, trong lòng Duẫn Hạo không ngừng thấp thỏm bất an.
.
Hắn đã chờ quá ba nén nhang, nhưng không hề thấy Lý Tú Mãn đi ra, chỉ có một hạ nhân đứng gần đó cùng đợi.
.
Không biết ta phải chờ bao lâu nữa, Lý Tú Mãn rốt cuộc ngươi muốn bày trò quỷ gì?!
.
"Trịnh Trang chủ, mời ngài đi theo tiểu nhân!" - Một đại hán đi tới bên cạnh Duẫn Hạo.
.
Duẫn Hạo liếc gã đại hán, rồi chậm rãi đứng lên đi theo người kia đi khỏi đại đường. Đại hán dẫn hắn đi tới trước một cửa ngầm. Mở cửa ngầm ra, bên trong bí đạo tối đen một mảnh.
.
"Ý của ngươi là muốn ta đi theo ngươi vào trong này?" - Duẫn Hạo nhìn chằm chằm gã đại hán.
.
"Đúng là như vậy!" - Đại hán gật đầu "Đi qua bí đạo này là ngài có thể nhìn thấy Kim công tử. Đương nhiên, nếu như Trịnh trang chủ sợ, hiện tại cũng có thể quay trở về!"
.
Duẫn Hạo cúi đầu, vẻ mặt âm trầm!
.
Ta thật không nghĩ tới Lý Tú Mãn lại âm hiểm đến mức độ này. Nếu như ta đoán không sai, bí đọa này khẳng định sẽ dẫn ra khỏi sơn trang. Tại Trung căn bản không có trong Đoạn Nhai sơn trang, Lý Tú Mãn làm như vậy, chỉ sợ là để phòng ngừa ta an bài thuộc hạ bao vậy bên ngoài sơn trang, hình thành gọng kìm tấn công lão ta đây!
.
"Đi thôi, ngươi dẫn đường đi!" - Duẫn Hạo nói.
.
Đại hán nhếch khóe miệng, đi trước vào trong bí đạo, với Duẫn Hạo theo sát phía sau.
.
Tựa hồ hai người đã đi thật lâu mới có thể ra khỏi bí đạo, cửa ra đích thực là dẫn ra một rừng cây. Duẫn Hạo nhìn xung quang một chút, quả nhiên là ở ngoài Đoạn Nhai sơn trang. Đại hán tiếp tục dẫn Duẫn Hạo đi thêm một hồi, đến khi trước mắt mơ hồ xuất hiện một tiểu ốc2 nhỏ có phần cũ nát, trong lòng Duẫn Hạo chợt chấn động, nhịn không được chạy điên cuồng về phía tiểu ốc.
.
Một cước đá văng cửa ra vào, đập vào tầm mắt hắn chính là thân ảnh của bạch y nhân.
.
"Tại Trung!"
"Trịnh Trang chủ! Đừng kích động! Tốt nhất là ngươi không nên động thủ, bằng không người thụ thương chỉ có thể là hắn!" - Lý Tú Mãn nhàn nhã thong dong ngồi xuống một bên, trong tay còn bưng một ly trà.
.
Tại Trung lúc này bị dây thừng trói chặt như gói giò, bên cạnh còn có hai tên đại hán dùng đao kề lên cổ.
.
"Lý Tú Mãn, Kim Tại Trung và Minh trang từ lâu đã không còn quan hệ, chuyện giữa ngươi và ta đừng nên đổ lên đầu y mới phải!?" - Duẫn Hạo cau mày.
.
"Ta cũng đâu muốn đổ lên đầu hắn! Nhưng liệu ngươi còn có thể lo lắng cho ai khác ngoài hắn chứ?" - Lý Tú Mãn nói xong, cầm lấy trường tiên, tiện tay quất một roi lên người Tại Trung.
.
Đau đớn trên người khiến Tại Trung không khỏi nhíu mày lại, nhưng trong lòng lại cười nhạt. Lý Tú Mãn cho rằng loại uy hiếp ở mức độ này có thể khiến Duẫn Hạo thỏa hiệp sao? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng đâu! Có muốn thì cũng phải...
.
"Đừng làm tổn thương y!" - Thấy roi quất vào người Tại Trung, trái tim Duẫn Hạo như muốn ngừng đập "Ngươi muốn gì cứ nói, chuyện gì ta cũng đáp ứng!"
.
Chứng kiến Duẫn Hạo thỏa hiệp khẩn trương như vậy, Lý Tú Mãn kinh ngạc nhướng mày tỏ ý không thể tin nổi. Mà so với lão, Tại Trung còn muốn sửng sốt hơn vài phần.
,
Vì sao? Vì sao?
.
Vì sao lại đồng ý thỏa hiệp nhanh đến vậy? Đây không phải là tác phong của Trịnh Duẫn Hạo! Năm đó, nhìn ta bị đòn roi tra tấn dã man, sắc mặt hắn còn không đổi, vì sao lúc này lại có thể... Rốt cuộc là vì sao chứ?!
.
"Trịnh Trang chủ thực sự là thẳng thắn!" - Lý Tú Mãn lộ ra ý cười thâm độc "Đến, mau trói Trịnh Trang chủ lên hình giá3 kia đi!" - Lý Tú Mãn quay ra nói với thuộc hạ.
.
Hai gã đại hán nhanh chóng kéo Duẫn Hạo đến chõ hình giá đã chuẩn bị sẵn, trói chặt hắn lại. Còn Duẫn Hạo một chút cũng không có phản kháng.
.
Tại Trung thấy thế, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đổ vỡ, khó chịu đến không thể thở nổi. Y vốn định mở miệng ra ngăn cản, nhưng đến cuối cùng đã cố nhịn xuống.
.
Ta phải vững vàng, bằng không sự tình sẽ càng thêm hỏng bét. Duẫn Hạo nhanh chóng thỏa hiệp như vậy đã vượt qua dự liệu của ta! Ta vốn tưởng bản thân có thể giằng co thêm một lúc lâu nữa, lại không nghĩ tới kết quả lại đi đến nông nỗi này.
.
Trịnh Duẫn Hạo! Rốt cuộc vì sao ngươi lại làm như vậy?
Lẽ nào ngươi không biết một khi ngươi khuất phục, tất cả sẽ nằm trong tay Lý Tú Mãn sao? Vì nguyên nhân gì ngươi lại muốn làm chuyện ngu xuẩn đến vậy?
.
Là vì ngươi thực sự quan tâm đến ta sao, chính bởi vì lúc xưa ngươi đã nợ ta sao?
.
"Lý Tú Mãn, hiện tại ngươi thả Tại Trung ra được chưa?" - Duẫn Hạo lạnh lùng nhìn Lý Tú Mãn.
.
"Đương nhiên là được! Vốn dĩ ta cũng đâu có ý định làm chuyện thương tổn Kim công tử." - Lý Tú Mãn mỉm cười, cởi bỏ dây thừng trói buộc Tại Trung.
.
"Chúc mừng Lý Trang chủ! Xem ra chúng ta hợp tác rất thành công a!" - Tại Trung xoa xoa cổ tay nhức mỏi do bị dây thừng xiết chặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo đang bị trói cứng trên hình giá "Ngươi bị lừa rồi! Ngu ngốc! Là ta tự nguyện làm con tin trong tay Lý Trang chủ. Bất quá, ta thực sự rất cảm động a! Ngươi cư nhiên đến tận đây cứu ta." Khóe miệng Tại Trung cong lên, lộ ra ý cười thản nhiên.
.
"Tại Trung, đệ..." - Trong mắt Duẫn Hạo tràn ngập hoài nghi.
.
Điều này sao có thể? Tại Trung sao có khả năng hại ta!
.
"Ngươi không tin?" - Tại Trung từng bước một đi về phía Duẫn Hạo "Năm năm trước ta có thể dùng chủy thủ đâm thương ngươi, thì hiện tại hoàn toàn có thể cùng người khác bày mưu hãm hại ngươi. Ngươi đã hủy đi toàn bộ của ta, chẳng lẽ vẫn còn trông cậy rằng ta vẫn còn là tên Kim Tại Trung vĩnh viễn không muốn tổn thương ngươi sao?"
.
Duẫn Hạo không nói, chỉ trầm mặc nhìn Tại Trung sâu thật sâu.
.
"Hận ta sao?" - Tại Trung nhẹ nhàng nâng cằm Duẫn Hạo lên.
.
"Ta không hận đệ!" - Duẫn Hạo cúi đầu nói "Ta cũng không có tư cách hận đệ. Mặc kệ đệ đối xử với ta như thế nào, ta cũng không oán trách đệ! Chỉ cần đệ hài lòng, đệ muốn làm gì với ta cũng được. Ta nguyện ý tiếp thu toàn bộ!"
.
BỐP!
.
Đột nhiên Tại Trung hung hăng "tặng" Duẫn Hạo một cái bạt tai.
.
"Lời ngươi nói ta nghe thế nào cũng thấy khó chịu!" - Tại Trung nói xong một tay vươn tới, một đường xé rách vạt áo bên hông hắn, khiến thân trên của Duẫn Hạo lộ ra "Lý Trang chủ, ta muốn nhờ ngài giúp ta xả giận. Ta thiết nghĩ ngài sẽ không cự tuyệt?" Tại Trung tựa tiếu phi tiếu.
.
"Ha ha~~ Cho dù Kim công tử không nói, lão phu cũng đang có suy nghĩ đó!" - Lý Tú Mãn nói xong liền giao trường tiên trong tay cho gã đại hán đứng gần đó "Đến đi! Hảo hảo chăm sóc Trịnh Trang chủ một chút!"
.
"Vâng!" - Gã đại hán kia tiếp nhận trường tiên xong liền đi về phía Duẫn Hạo.
.
Tại Trung yên lặng thối lui về đứng ở một bên, trong tay vẫn nắm chặt vạt áo bên hông Duẫn Hạo, giấu trong vạt áo chính là Nhuyễn kiếm bất li thân của hắn.
.
Thanh âm vun vút như muốn xé toạc không gian, chỉ cần nghe đã biết roi kia quất lên người Duẫn Hạo có bao phần hung hăng. Tại Trung chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng cùng tê dại, đau đớn không thể diễn tả bằng lời từ trong tâm can như bùng nổ, rồi mạnh mẽ lan tràn toàn thân.
Y thực sự muốn cúi đầu để không phải nhìn cảnh tượng khiến trái tim khắc khoải thêm nữa, thế nhưng điều đó là không thể. Ta không thể để lộ sơ hở!
.
Bởi vậy, Tại Trung chỉ có thể dùng nhãn thần giả vờ như không có chuyện gì chăm chú nhin Duẫn Hạo liên tục bị đánh, thậm chí thi thoảng còn khẽ cười nhạt.
.
Trước ngực đã bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, đau đớn kịch liệt khiến Duẫn Hạo khổ sở không gì sánh được, mỗi dây thần kinh như bị kéo căng. Nhưng hắn vẫn thủy chung không chịu rên rỉ dù chỉ một tiếng, thậm chí ngay cả lông mày cũng không hề nhăn lại dù chỉ một. Từ đầu đến cuối, Duẫn Hạo chỉ ngẩng đầu chăm chú nhìn Tại Trung, toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trên người y. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn thấy trong đáy mắt Tại Tr ung thoáng hiện lên tia không đành lòng.
.
Kỳ thực ngay từ đầu ta đã biết đệ chỉ đang đóng kịch mà thôi. Trên đời này, nếu chỉ có một người ta có thể tin tưởng, thì chỉ có thể là đệ thôi, Tại Trung! Kim Tại Trung vĩnh viễn là Kim Tại Trung không thể và cũng không nỡ làm bị thương Trịnh Duẫn Hạo, bằng không năm năm trước ta đã mất mạng trong tay đệ rồi!
.
Nhìn thần sắc Tại Trung thỉnh thoảng lại lộ ra tia không đành lòng, tâm can Duẫn Hạo lại cảm thấy ấm áp.
.
Tại Trung a Tại Trung! Đệ có biết bộ dạng đệ lúc này thật giống với hồi chúng ta còn nhỏ không? Lúc đó ta bị phụ thân trách phạt đánh cho một trận, còn đệ thì quỳ ở bên cạnh không ngừng khóc thương ta!
.
Tại Trung, đệ hiện tại không thể để bản thân mình quá mệt nhọc! May mà Lý Tú Mãn căn bản không đi chú ý đến đệ, bằng không đã sớm bị bại lộ rồi. Bất quá, có thể tận mắt thấy đệ lo lắng cho ta, ta rất hạnh phúc!
.
Nhìn vết roi chằng chịt cực kỳ thê thảm trên ngực Duẫn Hạo, Tại Trung rốt cục nhịn không được phải quay đầu sang hướng khác, không đành lòng mà nhắm mắt lại.
.
Tiếng roi vút không ngừng vang lên bên tai, Tại Trung nỗ lực đè xuống mọi xung động muốn lao tới đoạn ngọn roi đang đánh Duẫn Hạo. Gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của Duẫn Hạo, Nhuyễn kiếm giấu trong đó vì quá sắc bén mà xuyên qua lớp vải mỏng manh, lạnh lẽo cứa vào lòng bàn tay y.
.
Ta phải nhẫn, nhất định phải nhẫn nại! Nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta, là thiếu niên đã từng vì ta mà lúc nào cũng lặng lẽ nỗ lực. Ta tin đệ ấy sẽ đến!
.
Xương Mân, đừng bắt ta chờ quá lâu!
.
Hắn đã chờ quá ba nén nhang, nhưng không hề thấy Lý Tú Mãn đi ra, chỉ có một hạ nhân đứng gần đó cùng đợi.
.
Không biết ta phải chờ bao lâu nữa, Lý Tú Mãn rốt cuộc ngươi muốn bày trò quỷ gì?!
.
"Trịnh Trang chủ, mời ngài đi theo tiểu nhân!" - Một đại hán đi tới bên cạnh Duẫn Hạo.
.
Duẫn Hạo liếc gã đại hán, rồi chậm rãi đứng lên đi theo người kia đi khỏi đại đường. Đại hán dẫn hắn đi tới trước một cửa ngầm. Mở cửa ngầm ra, bên trong bí đạo tối đen một mảnh.
.
"Ý của ngươi là muốn ta đi theo ngươi vào trong này?" - Duẫn Hạo nhìn chằm chằm gã đại hán.
.
"Đúng là như vậy!" - Đại hán gật đầu "Đi qua bí đạo này là ngài có thể nhìn thấy Kim công tử. Đương nhiên, nếu như Trịnh trang chủ sợ, hiện tại cũng có thể quay trở về!"
.
Duẫn Hạo cúi đầu, vẻ mặt âm trầm!
.
Ta thật không nghĩ tới Lý Tú Mãn lại âm hiểm đến mức độ này. Nếu như ta đoán không sai, bí đọa này khẳng định sẽ dẫn ra khỏi sơn trang. Tại Trung căn bản không có trong Đoạn Nhai sơn trang, Lý Tú Mãn làm như vậy, chỉ sợ là để phòng ngừa ta an bài thuộc hạ bao vậy bên ngoài sơn trang, hình thành gọng kìm tấn công lão ta đây!
.
"Đi thôi, ngươi dẫn đường đi!" - Duẫn Hạo nói.
.
Đại hán nhếch khóe miệng, đi trước vào trong bí đạo, với Duẫn Hạo theo sát phía sau.
.
Tựa hồ hai người đã đi thật lâu mới có thể ra khỏi bí đạo, cửa ra đích thực là dẫn ra một rừng cây. Duẫn Hạo nhìn xung quang một chút, quả nhiên là ở ngoài Đoạn Nhai sơn trang. Đại hán tiếp tục dẫn Duẫn Hạo đi thêm một hồi, đến khi trước mắt mơ hồ xuất hiện một tiểu ốc2 nhỏ có phần cũ nát, trong lòng Duẫn Hạo chợt chấn động, nhịn không được chạy điên cuồng về phía tiểu ốc.
.
Một cước đá văng cửa ra vào, đập vào tầm mắt hắn chính là thân ảnh của bạch y nhân.
.
"Tại Trung!"
"Trịnh Trang chủ! Đừng kích động! Tốt nhất là ngươi không nên động thủ, bằng không người thụ thương chỉ có thể là hắn!" - Lý Tú Mãn nhàn nhã thong dong ngồi xuống một bên, trong tay còn bưng một ly trà.
.
Tại Trung lúc này bị dây thừng trói chặt như gói giò, bên cạnh còn có hai tên đại hán dùng đao kề lên cổ.
.
"Lý Tú Mãn, Kim Tại Trung và Minh trang từ lâu đã không còn quan hệ, chuyện giữa ngươi và ta đừng nên đổ lên đầu y mới phải!?" - Duẫn Hạo cau mày.
.
"Ta cũng đâu muốn đổ lên đầu hắn! Nhưng liệu ngươi còn có thể lo lắng cho ai khác ngoài hắn chứ?" - Lý Tú Mãn nói xong, cầm lấy trường tiên, tiện tay quất một roi lên người Tại Trung.
.
Đau đớn trên người khiến Tại Trung không khỏi nhíu mày lại, nhưng trong lòng lại cười nhạt. Lý Tú Mãn cho rằng loại uy hiếp ở mức độ này có thể khiến Duẫn Hạo thỏa hiệp sao? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng đâu! Có muốn thì cũng phải...
.
"Đừng làm tổn thương y!" - Thấy roi quất vào người Tại Trung, trái tim Duẫn Hạo như muốn ngừng đập "Ngươi muốn gì cứ nói, chuyện gì ta cũng đáp ứng!"
.
Chứng kiến Duẫn Hạo thỏa hiệp khẩn trương như vậy, Lý Tú Mãn kinh ngạc nhướng mày tỏ ý không thể tin nổi. Mà so với lão, Tại Trung còn muốn sửng sốt hơn vài phần.
,
Vì sao? Vì sao?
.
Vì sao lại đồng ý thỏa hiệp nhanh đến vậy? Đây không phải là tác phong của Trịnh Duẫn Hạo! Năm đó, nhìn ta bị đòn roi tra tấn dã man, sắc mặt hắn còn không đổi, vì sao lúc này lại có thể... Rốt cuộc là vì sao chứ?!
.
"Trịnh Trang chủ thực sự là thẳng thắn!" - Lý Tú Mãn lộ ra ý cười thâm độc "Đến, mau trói Trịnh Trang chủ lên hình giá3 kia đi!" - Lý Tú Mãn quay ra nói với thuộc hạ.
.
Hai gã đại hán nhanh chóng kéo Duẫn Hạo đến chõ hình giá đã chuẩn bị sẵn, trói chặt hắn lại. Còn Duẫn Hạo một chút cũng không có phản kháng.
.
Tại Trung thấy thế, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đổ vỡ, khó chịu đến không thể thở nổi. Y vốn định mở miệng ra ngăn cản, nhưng đến cuối cùng đã cố nhịn xuống.
.
Ta phải vững vàng, bằng không sự tình sẽ càng thêm hỏng bét. Duẫn Hạo nhanh chóng thỏa hiệp như vậy đã vượt qua dự liệu của ta! Ta vốn tưởng bản thân có thể giằng co thêm một lúc lâu nữa, lại không nghĩ tới kết quả lại đi đến nông nỗi này.
.
Trịnh Duẫn Hạo! Rốt cuộc vì sao ngươi lại làm như vậy?
Lẽ nào ngươi không biết một khi ngươi khuất phục, tất cả sẽ nằm trong tay Lý Tú Mãn sao? Vì nguyên nhân gì ngươi lại muốn làm chuyện ngu xuẩn đến vậy?
.
Là vì ngươi thực sự quan tâm đến ta sao, chính bởi vì lúc xưa ngươi đã nợ ta sao?
.
"Lý Tú Mãn, hiện tại ngươi thả Tại Trung ra được chưa?" - Duẫn Hạo lạnh lùng nhìn Lý Tú Mãn.
.
"Đương nhiên là được! Vốn dĩ ta cũng đâu có ý định làm chuyện thương tổn Kim công tử." - Lý Tú Mãn mỉm cười, cởi bỏ dây thừng trói buộc Tại Trung.
.
"Chúc mừng Lý Trang chủ! Xem ra chúng ta hợp tác rất thành công a!" - Tại Trung xoa xoa cổ tay nhức mỏi do bị dây thừng xiết chặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo đang bị trói cứng trên hình giá "Ngươi bị lừa rồi! Ngu ngốc! Là ta tự nguyện làm con tin trong tay Lý Trang chủ. Bất quá, ta thực sự rất cảm động a! Ngươi cư nhiên đến tận đây cứu ta." Khóe miệng Tại Trung cong lên, lộ ra ý cười thản nhiên.
.
"Tại Trung, đệ..." - Trong mắt Duẫn Hạo tràn ngập hoài nghi.
.
Điều này sao có thể? Tại Trung sao có khả năng hại ta!
.
"Ngươi không tin?" - Tại Trung từng bước một đi về phía Duẫn Hạo "Năm năm trước ta có thể dùng chủy thủ đâm thương ngươi, thì hiện tại hoàn toàn có thể cùng người khác bày mưu hãm hại ngươi. Ngươi đã hủy đi toàn bộ của ta, chẳng lẽ vẫn còn trông cậy rằng ta vẫn còn là tên Kim Tại Trung vĩnh viễn không muốn tổn thương ngươi sao?"
.
Duẫn Hạo không nói, chỉ trầm mặc nhìn Tại Trung sâu thật sâu.
.
"Hận ta sao?" - Tại Trung nhẹ nhàng nâng cằm Duẫn Hạo lên.
.
"Ta không hận đệ!" - Duẫn Hạo cúi đầu nói "Ta cũng không có tư cách hận đệ. Mặc kệ đệ đối xử với ta như thế nào, ta cũng không oán trách đệ! Chỉ cần đệ hài lòng, đệ muốn làm gì với ta cũng được. Ta nguyện ý tiếp thu toàn bộ!"
.
BỐP!
.
Đột nhiên Tại Trung hung hăng "tặng" Duẫn Hạo một cái bạt tai.
.
"Lời ngươi nói ta nghe thế nào cũng thấy khó chịu!" - Tại Trung nói xong một tay vươn tới, một đường xé rách vạt áo bên hông hắn, khiến thân trên của Duẫn Hạo lộ ra "Lý Trang chủ, ta muốn nhờ ngài giúp ta xả giận. Ta thiết nghĩ ngài sẽ không cự tuyệt?" Tại Trung tựa tiếu phi tiếu.
.
"Ha ha~~ Cho dù Kim công tử không nói, lão phu cũng đang có suy nghĩ đó!" - Lý Tú Mãn nói xong liền giao trường tiên trong tay cho gã đại hán đứng gần đó "Đến đi! Hảo hảo chăm sóc Trịnh Trang chủ một chút!"
.
"Vâng!" - Gã đại hán kia tiếp nhận trường tiên xong liền đi về phía Duẫn Hạo.
.
Tại Trung yên lặng thối lui về đứng ở một bên, trong tay vẫn nắm chặt vạt áo bên hông Duẫn Hạo, giấu trong vạt áo chính là Nhuyễn kiếm bất li thân của hắn.
.
Thanh âm vun vút như muốn xé toạc không gian, chỉ cần nghe đã biết roi kia quất lên người Duẫn Hạo có bao phần hung hăng. Tại Trung chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng cùng tê dại, đau đớn không thể diễn tả bằng lời từ trong tâm can như bùng nổ, rồi mạnh mẽ lan tràn toàn thân.
Y thực sự muốn cúi đầu để không phải nhìn cảnh tượng khiến trái tim khắc khoải thêm nữa, thế nhưng điều đó là không thể. Ta không thể để lộ sơ hở!
.
Bởi vậy, Tại Trung chỉ có thể dùng nhãn thần giả vờ như không có chuyện gì chăm chú nhin Duẫn Hạo liên tục bị đánh, thậm chí thi thoảng còn khẽ cười nhạt.
.
Trước ngực đã bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, đau đớn kịch liệt khiến Duẫn Hạo khổ sở không gì sánh được, mỗi dây thần kinh như bị kéo căng. Nhưng hắn vẫn thủy chung không chịu rên rỉ dù chỉ một tiếng, thậm chí ngay cả lông mày cũng không hề nhăn lại dù chỉ một. Từ đầu đến cuối, Duẫn Hạo chỉ ngẩng đầu chăm chú nhìn Tại Trung, toàn bộ ánh mắt đều dừng lại trên người y. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn thấy trong đáy mắt Tại Tr ung thoáng hiện lên tia không đành lòng.
.
Kỳ thực ngay từ đầu ta đã biết đệ chỉ đang đóng kịch mà thôi. Trên đời này, nếu chỉ có một người ta có thể tin tưởng, thì chỉ có thể là đệ thôi, Tại Trung! Kim Tại Trung vĩnh viễn là Kim Tại Trung không thể và cũng không nỡ làm bị thương Trịnh Duẫn Hạo, bằng không năm năm trước ta đã mất mạng trong tay đệ rồi!
.
Nhìn thần sắc Tại Trung thỉnh thoảng lại lộ ra tia không đành lòng, tâm can Duẫn Hạo lại cảm thấy ấm áp.
.
Tại Trung a Tại Trung! Đệ có biết bộ dạng đệ lúc này thật giống với hồi chúng ta còn nhỏ không? Lúc đó ta bị phụ thân trách phạt đánh cho một trận, còn đệ thì quỳ ở bên cạnh không ngừng khóc thương ta!
.
Tại Trung, đệ hiện tại không thể để bản thân mình quá mệt nhọc! May mà Lý Tú Mãn căn bản không đi chú ý đến đệ, bằng không đã sớm bị bại lộ rồi. Bất quá, có thể tận mắt thấy đệ lo lắng cho ta, ta rất hạnh phúc!
.
Nhìn vết roi chằng chịt cực kỳ thê thảm trên ngực Duẫn Hạo, Tại Trung rốt cục nhịn không được phải quay đầu sang hướng khác, không đành lòng mà nhắm mắt lại.
.
Tiếng roi vút không ngừng vang lên bên tai, Tại Trung nỗ lực đè xuống mọi xung động muốn lao tới đoạn ngọn roi đang đánh Duẫn Hạo. Gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của Duẫn Hạo, Nhuyễn kiếm giấu trong đó vì quá sắc bén mà xuyên qua lớp vải mỏng manh, lạnh lẽo cứa vào lòng bàn tay y.
.
Ta phải nhẫn, nhất định phải nhẫn nại! Nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta, là thiếu niên đã từng vì ta mà lúc nào cũng lặng lẽ nỗ lực. Ta tin đệ ấy sẽ đến!
.
Xương Mân, đừng bắt ta chờ quá lâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.