Thế Thân Rối

Chương 108

Ức Ngưng Mai

29/12/2021

Tại Trung sau khi chạy khỏi phòng Duẫn Hạo thì quay về sương phòng của chính mình. Lương Nhi đang ở trong phòng quét tước, chỉ thấy Tại Trung quần áo bất chỉnh, vẻ mặt kinh hoảng xông vào phòng. Bộ dạng đó khiến Lương Nhi càng thêm hoảng sợ, vội vàng chạy tới cạnh Tại Trung.

.

"Tại Trung thiếu gia! Thiếu gia làm sao vậy?" - Lương Nhi cau mày hỏi.

.

"Ta không sao!" - Tại Trung hô hấp bất ổn, dường như cực lực kiềm chế chuyện gì "Ngươi đi thông báo cho mọi người, bảo họ thu dọn tư trang. Sáng ngày mai chúng ta rời khỏi đây!"

.

"Rời đi?" - Lương Nhi mở to hai mắt nhìn "Vì sao lại đột nhiên như vậy a?"

.

"Không vì sao hết! Mau đi đi!" - Tại Trung lớn tiếng trách mắng.

.

"Vâng!" - Lương Nhi thấy Tại Trung sinh khí, không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn lui xuống.

.

Lương Nhi đi rồi, chỉ còn mình Tại Trung ở trong phòng, thân thể lại bắt đầu run rẩy. Sự động chạm khi nãy của Duẫn Hạo đã trực tiếp khơi dậy những hồi ức không thể chịu đựng nằm sâu trong tâm trí y. Thân thể theo bản năng đối với Duẫn Hạo lập tức sản sinh chống cự, ngay cả y cũng không thể khống chế được. Lúc này trong đầu Tại Trung những hình ảnh thống khổ trước kia không ngừng xuất hiện, y thậm chí còn có cảm giác thân thể mình như bị xé rách thành vạn mảnh, đau đớn đến không thể hô hấp. Thực đáng sợ, thực đáng sợ...

.

Ta vốn tưởng ao bệnh sợ bị người khác đụng chạm đến đã khỏi từ lâu, không nghĩ tới bản thân lại phản ứng dữ dội như vậy. Chẳng kẽ vì đó là Duẫn Hạo? Bởi hắn là nguyên nhân của mọi nỗi sợ hãi trong lòng ta sao? Bảo ta một lần nữa tiếp nhận Duẫn Hạo ư? Chuyện đó thực sự không có khả năng!

.

Bởi... bởi vì thân thể này có phản ứng đối với hắn, không hề thoải mái, mà là sợ hãi. Ngoại trừ sợ hãi ra, ta cũng không biết cảm xác bản thân giành cho Duẫn Hạo là loại gì nữa?

.

Chẳng phải từ trước đến giờ đối với hắn ta chỉ là thế thân của Hi Triệt ca. Hiện tại Duẫn Hạo là thực lòng yêu thương ta sao? Ta không dám tưởng... - Tâm trí Tại Trung lúc này đang hết sức rối loạn. Ta cần lãnh tĩnh lại. Đúng! Phải ly khai nơi đây càng sớm càng tốt!

.

"Tại Trung ca! Có chuyện gì xảy ra vậy? Đệ nghe nói huynh muốn rời đi?" - Xương Mân đẩy cửa bước vào, dùng nhãn thần tràn đầy chất vấn nhìn Tại Trung, Cơ Phạm đi ngay phía sau Xương Mân. Vừa rồi, Lương Nhi vội vã chạy tới nói cho cậu biết chuyện Tại Trung muốn rời đi ngay ngày mai, Xương Mân nghe xong liền cùng Cơ Phạm vội vàng đi tìm y.

"Ta đã ra ngoài tương đối lâu rồi. Bởi vậy ta muốn quay về Yên Vũ các." - Tại Trung ngữ khí rất bình tĩnh.

.

"Vì sao? Tại Trung ca, huynh thực sự nhẫn tâm bỏ Duẫn Hạo ca lại sao? Huynh có biết năm năm trước, khi huynh rời khỏi Minh trang đã có chuyện gì xảy ra không? Huynh có phải là muốn lấy mạng Duẫn Hạo ca luôn không?! Huynh rõ ràng là vẫn còn thương Duẫn Hạo ca cơ mà, không đúng sao?" - Xương Mân có chút kích động rống lên.

.

"Nhưng hắn không hề yêu ta!" - Tại Trung cũng hét lên "Hắn chỉ yêu Hi Triệt ca mà thôi. Còn ta, ta là Kim Tại Trung!"

.

"Huynh? Chẳng lẽ đến tận bây giờ mà huynh vẫn còn suy nghĩ như vậy sao? Huynh đã từng đến thư phòng rồi, từng xem những bức tranh Duẫn Hạo ca vẽ rồi, không phải sao? Tất thảy đều là huynh, có chỗ nào giống với cái bóng của Hi Triệt ca không! Huynh..."

.



"Xương Mân, đừng nói nữa!" - Một thanh âm trầm thấp vang lên, không biết tự lúc nào Duẫn Hạo đã đứng ngoài cửa.

.

"Duẫn Hạo ca!" - Xương Mân quay đầu lại, nhìn về phía Duẫn Hạo.

.

"Đệ và Cơ Phạm ra ngoài trước đi! Ta muốn nói chuyện riêng với Tại Trung." - Duẫn Hạo dùng ngữ khí không cho bất cứ ai chống cự, gần như là ra lệnh.

.

Xương Mân nhìn Duẫn Hạo một chút, lại quay sang nhìn Tại Trung, sau cùng cũng chịu kéo Cơ Phạm rời khỏi phòng.

.

"Tại Trung, thực xin lỗi! Vừa ta nhất thời không khống chế được, đệ có sợ lắm không?" - Xương Mân sau khi kéo Cơ Phạm ly khai, Duẫn Hạo mới nói.

.

Tại Trung cúi đầu, không nói một từ.

.

"Những điều đệ nói với Xương Mân khi nãy, ta đã nghe được toàn bộ rồi. Ta thật không nghĩ tới, nguyên lại đệ trước đến giờ chưa từng tin tưởng ta!" - Trong mắt Duẫn Hạo tràn đầy bi thương.

"Chẳng phải từ nhỏ đến lớn, người ngươi thích chỉ có mình Hi Triệt ca mà thôi, chuyện này ta không có nói sai? Còn chuyện nói ta chỉ xứng làm cái bóng của Hi Triệt ca, câu đó cũng là do ngươi nói cho ta biết! Hiện tại, ngươi lại nói người ngươi yêu chính là ta, ngươi muốn ta dùng cái gì để tin tưởng ngươi?" - Tại Trung lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo.

.

"Nếu như ta nhớ không lầm, năm năm trước ta đã nói người ta yêu thật lòng, chính là đệ?" - Duẫn Hạo nhìn Tại Trung thật sâu.

.

"Năm năm trước?" - Tại Trung nhếch môi, cười nhạt "Năm năm trước ngươi gọi những chuyện đó là yêu sao? Ngươi đối với Hi Triệt ca, mới đúng là yêu!"

.

"Vậy sao? Nguyên lai đệ nghĩ như thế a!" - Duẫn Hạo gật đầu, vừa bi thương vừa không muốn cười cười.

.

Tại Trung, đệ chỉ nhớ rõ chuyện ta thích Hi Triệt ca, nhưng đã quên toàn bộ hồi ức hạnh phúc của chúng ta khi đó...

.

Đệ đã quên chúng ta cùng nhau làm cách nào để chuồn khỏi trang, len lén ra ngoài dạo chơi...

.

Đệ đã quên chúng ta luôn cùng đi chơi diều...

.

Đệ đã quên ta vì muốn bắt đom đóm cho đệ nên đã leo lên núi, kết quả là bị ngã khỏi vách đá...

.

Đệ đã quên mỗi lần đệ và Hi Triệt ca cãi nhau, đến cuối cùng ta luôn đứng về phía đệ...



.

Đệ đã quên... Đệ đã quên... Cho dù có chuyện gì, người đầu tiên khiến ta thốt lên chữ Yêu vĩnh viễn là đệ!

.

Đệ không biết sao? Vì nguyên nhân gì mà năm đó Hi Triệt ca đã cũng Hàn Canh ly khai Minh trang? Bởi vì huynh ấy so với ta hay đệ đều sớm nhìn thấu mọi chuyện. Hiểu rằng người ta yêu chính là đệ, Tại Trung a!

.

"Ta đã nói ta không miễn cưỡng đệ. Nếu đệ đã muốn rời khỏi đây, đệ hãy đi đi! Trong một tháng qua, cảm tạ sự chiếu cố mà đệ giành cho ta. Ta thực sự đã rất hạnh phúc. Ngày mai ta sẽ không ra tiễn đệ, Tại Trung, đệ trên đường nhớ phải cẩn thận đấy!"

Ta không đi tiễn đệ. Sao ta có thể một lần nữa, mắt mở trừng trừng nhìn đệ ly khai ta? Trịnh Duẫn Hạo này không có bản lĩnh làm chuyện đó cũng vô pháp tiếp nhận chuyện đó. Ta sợ đến lúc đó ta sẽ lại liều lĩnh cưỡng ép đệ ở lại...

.

Tại Trung! Ta không muốn khiến đệ chịu bất cứ thương tổn nào nữa!

.

Duẫn Hạo nói xong liền xoay người đẩy cửa, bước khỏi phòng. Xương Mân và Cơ Phạm vốn đứng chờ phía ngoài, thành ra đoạn đối thoại vừa rồi, hai ngươi nghe một chữ cũng không bỏ sót.

.

"Duẫn Hạo ca..." - Xương Mân muốn nói lại thôi, chỉ chăm chú nhìn Duẫn Hạo.

.

Duẫn Hạo khẽ liếc Xương Mân, không nói năng gì, rảo bước ly khai.

.

"Tại Trung ca! Vì sao huynh vẫn còn vương vẫn chuyện xảy ra trong quá khứ như vậy? Mặc kệ Duẫn Hạo ca đã từng thích ai, nhưng hiện tại huynh ấy chỉ yêu một mình huynh mà thôi!" - Xương Mân lại bước vào sương phòng Tại Trung, vừa nói vừa đi đến trước mặt y.

.

"Đừng nói nữa! Mặc kệ ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không thay đổi chủ ý đâu! Đi ra ngoài! Ta muốn được yên tĩnh!" - Thanh âm Tại Trung thập phần trầm thấp.

.

"Tại Trung ca..."

.

"Xương Mân, chúng ta đi thôi!" - Xương Mân còn muốn nói thêm điều gì đó, lại bị Cơ Phạm cắt ngang. Cơ Phạm kéo Xương Mân ly khai sương phòng.

.

Trong phòng lúc này chỉ còn một mình Tại Trung. Chán nản nằm trên giường, Tại Trung nhắm hai mắt lại. Trong đầu bất giác lại hiện ra nhãn thần đầy ưu thương của Duẫn Hạo.

.

Duẫn Hạo! Chính là từ mười năm trước, khi chuyện sai lầm kia xảy ra, số mệnh đã định trước rằng chúng ta không có khả năng trở lại như xưa. Ta không quên được những thống khổ đã trải qua, còn ngươi cũng không có khả năng hoàn toàn quên Hi Triệt ca.

.

Ngay từ lúc mới bắt đầu, giữa chúng ta chỉ tồn tại thống khổ, làm sao có thể có kết cục hạnh phúc được chứ? Ta không còn chút tự tin nào để tiếp nhận ngươi một lần nữa. Mặc kệ hiện tại ngươi yêu ta hay là Hi Triệt ca, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Thân Rối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook