Chương 58
Ức Ngưng Mai
28/12/2021
Ta đã làm chuyện gì? Tối qua ta đã làm chuyện gì?!
Duẫn Hạo ngồi trong một tửu lâu, một chén lại một chén liên tục không ngơi tay. Suốt đêm qua, mãi đến hừng đông, hắn mới bình tĩnh trở lại. Tận mắt trông thấy Tại Trung vô cùng yếu ớt nằm trên giường, cảm giác khiếp sợ không ngừng giày vò tâm can Duẫn Hạo. Nhớ lại tối hôm qua, Tại Trung ở trước mặt hắn đã khóc lóc cầu xin thảm thiết như thế nào, hối hận từng cơn lại từng cơn như cuồng phong đánh trực tiếp vào trái tim Duẫn Hạo.
Ta bị làm sao vậy? Ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Ta nhất định là bị điên rồi??? Bị điên nên mới có thể đối xử với Tại Trung như vậy. Biết rõ thân thể đệ ấy không tốt, biết rõ thương thế đệ ấy mới có chuyển biến tốt đẹp, vậy mà ta cư nhiên dùng đôi tay này hạ thủ không lưu tình, ta thực đáng chết!!!
Chính là ngày hôm qua Duẫn Hạo quả thật tức đến choáng váng. Khi hắn thấy Tại Trung và Phác Hữu Thiên đang ngồi cạnh nhau cười cười nói nói vui vẻ thân thiết biết bao, trong ngực Duẫn Hạo không chỉ có phẫn nộ muốn điên lên, mà còn có đố kị không thể tưởng tượng! Không sai, là đố kị! Ta đố kị sự tin tưởng mà Tại Trung dành cho Phác Hữu Thiên, đố kị việc Tại Trung cư nhiên có thể dựa dẫm vào Phác Hữu Thiên, thậm chí còn đố kị Tại Trung như chú mèo phải chịu nhiều ủy khuất, khóc ngon lành trong lòng Phác Hữu Thiên, toàn bộ những hành động mà Tại Trung cùng Phác Hữu Thiên làm lúc đó, ta toàn bộ thu hết vào mắt và cũng đố kị tất cả! Vì lý do gì ư??? Chẳng lẽ bởi vì những thân cận thường tình đó ta và Tại Trung không có cách nào xảy ra, trước đây có lẽ đã từng, nhưng hiện tại vô pháp phát sinh.
Sáng sớm hắn vội vã hạ lệnh cho thuộc hạ đi tìm Chính Thù ca để trị thương cho Tại Trung, rồi lập tức đi khỏi trang. Chỉ bởi vì Duẫn Hạo vô cùng chán ghét phải nhìn thấy nhãn thần sợ hãi mà Tại Trung khi tỉnh lại chắc chắn sẽ dành cho hắn. Giống như đêm hôm ấy, cái đêm mà Duẫn Hạo hết cường bạo rồi lại hung hăng phế đi võ công của y. Sau thời gian đó, ánh mắt tại Trung khi nhìn hắn chỉ còn hoảng loạn cùng sợ hãi, phi thường sợ. Ta không muốn Tại Trung sợ ta, ta không muốn, thực không muốn!!!
"Trang chủ, rốt cục đã tìm được ngài!"
Trong lúc Duẫn Hạo một mình cuồng ẩm1, một thuộc hạ của Minh trang vội vã chạy đến.
"Có chuyện gì?" Duẫn Hạo lạnh lùng.
"Tại Trung thiếu gia thắt cổ tự sát!"
"Ngươi-nói-cái-gì?!" Duẫn Hạo đứng bật dậy "Ngươi nhắc lại lần nữa đi! Tại Trung... làm sao?!"
"Lúc sáng sớm khi Phác đại phu đi vào trong sương phòng của Tại Trung thiếu gia, vừa đi vào nội thất ngay lập tức la khóc thảm thiết, chúng nô tài đứng bên ngoài vội chạy vào xem sự tình. Kết quả nhìn thấy thòng lọng thắt bằng đai lưng vắt qua xà ngang trên giường, còn Phác đại phu đang ôm Tại Trung thiếu gia khóc rống lên, sắc mặt Tại Trung thiếu gia đã trắng bệch như tượng, hình như đã tắt thở rất lâu rồi."
Nghe được "tắt-thở-đã-lâu" - bốn chữ này, một tia sét hung hăng đánh thẳng vào tâm can Duẫn Hạo, trái tim nhất thời như bị ai đó xé làm đôi, trong ngực một trận huyết khí dâng lên cuồn cuộn, âm thanh vang lên trong tai mang theo cảm giác tinh điềm2, không thể kiềm chế miệng mới hé đã nôn ra một búng tiên huyết.
"Trang... Trang chủ, ngài... nén bi thương." Người thuộc hạ kia trông thấy Duẫn Hạo thổ huyết, sợ đến lắp bắp.
Nén bi thương? Ta vì sao phải nén bi thương? Tại Trung đâu thể gặp chuyện gì! Tại Trung sẽ không chết! Tại Trung sẽ không bỏ lại ta một mình!
"Ngươi... Ngươi nói bậy! Ta phải về trang, ta muốn lập tức quay lại Minh trang!" Duẫn Hạo vừa nói vừa nôn ra tiên huyết, sau đó nhanh như bay xông khỏi tửu lâu, nhảy lên mình ngựa phi nước đại về hướng Minh trang.
"Sắc mặt Tại Trung thiếu gia đã trắng bệch như tượng, hình như đã tắt thở rất lâu rồi"
.
.
.
"Hình như đã tắt thở rất lâu rồi"
.
.
.
"Đã tắt thở rất lâu rồi"
.
.
.
"Tắt thở rất lâu"
...
Ngồi trên lưng ngựa, trong đầu Duẫn Hạo không ngừng vang lên câu nói của người nọ.
Vì sao? Vì sao Tại Trung lại làm như vậy? Cho dù có hận ta đến mức nào, cũng không nên lựa chọn cái chết chứ! Ta thực hận bản thân, hận mình cư nhiên dồn ép, tổn thương Tại Trung đến nông nỗi kia. Áp lực mà ta dành cho Tại Trung lớn đến mức nào, ta biết rõ chứ!!! Những việc làm tối hôm qua ngàn vạn lần không nên, ta hận mình vì quá nóng nảy mà để mất lý trí. Nhưng biết rõ là vậy, thế mà vô pháp kiềm chế bản thân. Đối với Tại Trung, trong ta luôn có dục vọng độc chiếm mạc danh kỳ diệu3, lúc nào trong lòng cũng tâm tâm niệm niệm con người đệ ấy, trái tim đệ ấy, toàn bộ chỉ thuộc về một mình ta.
Lý do??? Lý do là gì chứ???
Chẳng lẽ ... vì ta thực sự yêu Tại Trung???
.
.
.
Đúng, chỉ vì ta thực sự quá yêu tại Trung! Vì quá yêu Tại Trung, cho nên mới sợ mất đệ ấy, bởi vậy mới không muốn buông tay... Vì sao? Vì sao ta không sớm hiểu ra điều vô cùng đơn giản đó sớm hơn chứ? Nếu như ta sớm minh bạch, sớm đem toàn bộ tâm can nói cho Tại Trung biết, có khi nào giữa ta và đệ ấy đã không có những hiểu lầm đáng tiếc, cũng như bất cứ tổn thương nào cũng sẽ không phát sinh? Và chuyện ngày hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra chăng?
Chỉ trong chớp mắt, đại môn Minh trang đã ngay trước mặt, Duẫn Hạo xoay người xuống ngựa, vội vã chạy về phía hậu viện. Chỉ còn cách sương phòng Tại Trung vài bước chân, Duẫn Hạo vừa lúc nhìn thấy Chính Thù từ bên trong đi ra.
"Chính Thù ca, Tại Trung đệ ấy ..."
Duẫn Hạo gắt gao nhìn Chính Thù, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, ngay cả nói cũng không thể. Bởi vì hắn thực sự rất sợ, nếu như đã hỏi, và sau đó hắn nhận được đáp án giống như thông báo của người thuộc hạ kia.
"Ngươi còn biết quan tâm đến việc Tại Trung còn sống hay đã chết sao?" Chính Thù lạnh lùng nhếch khóe miệng cười nhạt "Ngươi thật đúng là có thủ đoạn cao minh, cư nhiên có thể dằn vặt đến mức khiến một con người khỏe mạnh, đầy sức sống trở thành bộ dạng thê thảm đến vậy! Rốt cuộc... Trịnh Duẫn Hạo, ngươi còn thứ gọi là nhân tính trong trái tim mình hay không?!"
"Tại Trung đệ ấy... không có chết, có đúng không?" Nghe Chính Thù nói xong, Duẫn Hạo chỉ cẩn cẩn dực dực hỏi một câu.
"Thế nào? Tại Trung không chết lẽ nào..."
Chính Thù còn chưa nói xong, Duẫn Hạo đã như một cơn gió chạy ào vào phòng.
Chính Thù nhìn thân ảnh cuống cuồng kia của Duẫn Hạo, chỉ có thể khe khẽ thở dài. Người tuy chưa chết, nhưng tâm sớm đã chết thì có sự khác biệt sao? Trịnh Duẫn Hạo, tột cùng chính tay ngươi đã phá hủy toàn bộ yêu thương mà Tại Trung dành cho mất mình rồi.
Vừa bước qua cửa, Duẫn Hạo đã vội vã đi đến bên giường, chính mắt nhìn thấy Tại Trung an ổn ngủ say trên đó. Tỉ mỉ lắng nghe tiếng hít thở đều đều kia, ân thanh đó êm tai đến mức Duẫn Hạo nghĩ sẽ chẳng có giai điệu nào trên thế gian này mượt mà như vậy. Nhưng cũng chính từ sự dịu dàng đó, cảm giác mất mát xâm chiếm tâm can khiến Duẫn Hạo không thể kìm nén mà rơi lệ.
"Tại Trung..." Quỳ xuống cạnh giường, Duẫn Hạo khe khẽ vuốt ve khuôn mặt tuyệt mĩ của Tại Trung, yêu thương sâu sắc cùng hối hận dâng đầy đáy mắt.
Tại Trung vốn ngủ không say, Duẫn Hạo mới khẽ chạm đã khiến y thoáng cái giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra đã thấy Duẫn Hạo bên giường, Tại Trung không khỏi chấn động, nhưng trên mặt trái lại không có bất luận biểu hiện gì.
"Xin lỗi, đã đánh thức đệ." Duẫn Hạo ôn nhu. Ánh mắt lập tức nhìn thấy dấu vết trên cổ Tại Trung, không chỉ sưng tím mà có chỗ còn rớm máu "Vì sao lại làm như vậy?" Trong mắt Duẫn Hạo tuy mang theo ý trách cứ, nhưng chẳng thể so sánh với nỗi đau ẩn sâu trong đó.
"Chủ nhân, ta sai rồi, ta không nên ngông cuồng dùng chính sinh mạng bản thân ra hòng phản kháng lại ngài, nếu như ngay lúc này chủ nhân muốn phạt ta, ta tuyệt không có nửa câu oán hận." Tại Trung chỉ đờ đẫn nói như con rối.
"Tại Trung, đệ..."
Nghe Tại Trung nói xong, Duẫn Hạo chỉ cảm thấy đau lòng từng đợt dâng lên khiến trái tim tê tái. Đây là Tại Trung sao? Đây chính là Tại Trung của ta sao? Vì sao Tại Trung hiện tại, bộ dáng này chỉ khiến ta nghĩ đến hình ảnh một con rối không có sinh mệnh, không có cảm giác vậy.
"Tại Trung, đừng giận dỗi ta nữa. Ta biết tối hôm qua ta hơi quá đáng, là ta bất hảo. Chỉ vì ta trong thấy Phác Hữu Thiên, nên mới mất đi lý trí, đệ có thể tha thứ cho ta, đừng nói những câu như vậy được không???"
"Ta không dám giậm dỗi với chủ nhân, ngài không làm gì sai hết, ta đúng là đáng bị phạt, chủ nhân có làm gì cũng không hề quá phận." Tại Trung vẫn như cũ đờ đẫn, nói mà ánh mắt vô thần.
"Tại Trung..." Đối mặt với một Tại Trung như vậy, Duẫn Hạo bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi muốn gục ngã. Giống như một con rối được lên giây cót, trả lời mà không có cảm xúc "Ta thừa nhận là ta sai, như vậy còn không được sao?"
"Ngài không hề sai, là ta đã sai." Tại Trung vẫn thẫn thờ trả lời mà không nhìn Duẫn Hạo.
"Kim-Tại-Trung, đệ đừng làm như thế này nữa có được không?!" Duẫn Hạo chẳng thể nhẫn nại thêm nữa quát lên.
Nghe thấy tiếng quát kia của Duẫn Hạo, khuôn mặt Tại Trung vốn lạnh lẽo một chút biểu cảm cũng không có thì lấy đâu ra sợ hãi, chỉ đơn giản vươn tay sờ soạn trên giường một lúc, cầm chính roi mây mà tối qua Duẫn Hạo đã sử dụng ra hướng về phía hắn.
"Là ta không tốt đã chọc chủ nhân sinh khí, ngài hãy đánh phạt ta đi." Tại Trung thản nhiên giơ roi mây ra trước mắt Duẫn Hạo.
"Đệ... Đệ nghĩ rằng ta không dám có đúng không?!" Duẫn Hạo một tay cầm lấy roi mây trong tay Tại Trung, một tay xốc chăn lên. Hình ảnh đập vào mắt chính là thân thể chi chít vết thương xanh tím lẫn lộn của Tại Trung, nhất thời trái tim như bị mũi kiếm xuyên qua, đau đớn thấu xương.
"Aaa~~~! ! !" Rống giận rồi bẻ gãy roi mây cầm trong tay, Duẫn Hạo hung hăng ném toàn bộ mảnh vụn không thành hình của vật từng là roi kia ra ngoài cửa, sau đó quỳ gối trước giường Tại Trung, hai mắt nhìn thẳng vào y "Tại Trung, đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta nữa có được không? Ta biết tối hôm qua ta đã quá nặng tay, cho nên đã khiến đệ bị thương! Đệ nếu còn tức giận, ta tình nguyện quỳ ở đây để đệ phát tiết. Đệ hãy đánh ta đi, đánh đến khi hả giận mới thôi, sau đó chúng ta đừng như thế này nữa có được không?" Nhìn Tại Trung yên lặng nhìn xa xăm, trong tâm can Duẫn Hạo có một nỗi sợ hãi khủng khiếp chưa từng có ập tới. Trước đây, cho dù có chuyện gì xảy ra, Tại Trung chưa từng dùng nhãn thần như vậy nhìn hắn, trong đôi mắt kia, không có bất cứ tình cảm nào, tựa hồ y chỉ như đang nhìn một người vô cùng xa lạ. So với một Tại Trung với ánh nhìn sợ hãi, thì Tại Trung lúc này càng khiến Duẫn Hạo vô pháp tiếp thu bội phần.
"Ngài muốn thế nào thì sẽ như thế, ngài nói điều gì ta cũng nghe, ta sẽ ngoan ngoãn làm con rối của ngài." Nhất thành bất biến3 ngữ điệu cùng biểu tình, nhãn thần Tại Trung chỉ đờ đẫn nhìn Duẫn Hạo.
"Không, Tại Trung! Ta không phải muốn đệ làm con rối của ta, không phải! Không phải! Xin lỗi! Xin lỗi! Cho ta cơ hội, hãy để chúng ta trở lại như ngày trước có được không?!" Duẫn Hạo ôm chặt Tại Trung vào lòng, gắt gao ôm lấy như muốn da thịt hai người hòa làm một.
Như ngày trước? Tại Trung ở trong lòng Duẫn Hạo khe khẽ cười nhạt. Trịnh Duẫn Hạo, ngày trước giữa ta và ngươi đã là chuyện của kiếp trước rồi... Bởi vậy, Kim Tại Trung ta chẳng thể nhớ nổi ta và ngươi đã từng như thế nào?
Tại Trung trầm mặc không nói, trong phòng đột nhiên yên lặng, dường như có thể cảm nhận được âm thanh hòa dần vào không khí rồi tan đi.
Đứng bên ngoài, Chính Thù nhất thanh nhị sở5 toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Duẫn Hạo và Tại Trung, không thể dằn lòng, cười khổ.
Khi tình yêu đã đi đến đường cùng, thì thứ duy nhất còn sót lại, có lẽ chỉ là bi ai.
Duẫn Hạo ngồi trong một tửu lâu, một chén lại một chén liên tục không ngơi tay. Suốt đêm qua, mãi đến hừng đông, hắn mới bình tĩnh trở lại. Tận mắt trông thấy Tại Trung vô cùng yếu ớt nằm trên giường, cảm giác khiếp sợ không ngừng giày vò tâm can Duẫn Hạo. Nhớ lại tối hôm qua, Tại Trung ở trước mặt hắn đã khóc lóc cầu xin thảm thiết như thế nào, hối hận từng cơn lại từng cơn như cuồng phong đánh trực tiếp vào trái tim Duẫn Hạo.
Ta bị làm sao vậy? Ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Ta nhất định là bị điên rồi??? Bị điên nên mới có thể đối xử với Tại Trung như vậy. Biết rõ thân thể đệ ấy không tốt, biết rõ thương thế đệ ấy mới có chuyển biến tốt đẹp, vậy mà ta cư nhiên dùng đôi tay này hạ thủ không lưu tình, ta thực đáng chết!!!
Chính là ngày hôm qua Duẫn Hạo quả thật tức đến choáng váng. Khi hắn thấy Tại Trung và Phác Hữu Thiên đang ngồi cạnh nhau cười cười nói nói vui vẻ thân thiết biết bao, trong ngực Duẫn Hạo không chỉ có phẫn nộ muốn điên lên, mà còn có đố kị không thể tưởng tượng! Không sai, là đố kị! Ta đố kị sự tin tưởng mà Tại Trung dành cho Phác Hữu Thiên, đố kị việc Tại Trung cư nhiên có thể dựa dẫm vào Phác Hữu Thiên, thậm chí còn đố kị Tại Trung như chú mèo phải chịu nhiều ủy khuất, khóc ngon lành trong lòng Phác Hữu Thiên, toàn bộ những hành động mà Tại Trung cùng Phác Hữu Thiên làm lúc đó, ta toàn bộ thu hết vào mắt và cũng đố kị tất cả! Vì lý do gì ư??? Chẳng lẽ bởi vì những thân cận thường tình đó ta và Tại Trung không có cách nào xảy ra, trước đây có lẽ đã từng, nhưng hiện tại vô pháp phát sinh.
Sáng sớm hắn vội vã hạ lệnh cho thuộc hạ đi tìm Chính Thù ca để trị thương cho Tại Trung, rồi lập tức đi khỏi trang. Chỉ bởi vì Duẫn Hạo vô cùng chán ghét phải nhìn thấy nhãn thần sợ hãi mà Tại Trung khi tỉnh lại chắc chắn sẽ dành cho hắn. Giống như đêm hôm ấy, cái đêm mà Duẫn Hạo hết cường bạo rồi lại hung hăng phế đi võ công của y. Sau thời gian đó, ánh mắt tại Trung khi nhìn hắn chỉ còn hoảng loạn cùng sợ hãi, phi thường sợ. Ta không muốn Tại Trung sợ ta, ta không muốn, thực không muốn!!!
"Trang chủ, rốt cục đã tìm được ngài!"
Trong lúc Duẫn Hạo một mình cuồng ẩm1, một thuộc hạ của Minh trang vội vã chạy đến.
"Có chuyện gì?" Duẫn Hạo lạnh lùng.
"Tại Trung thiếu gia thắt cổ tự sát!"
"Ngươi-nói-cái-gì?!" Duẫn Hạo đứng bật dậy "Ngươi nhắc lại lần nữa đi! Tại Trung... làm sao?!"
"Lúc sáng sớm khi Phác đại phu đi vào trong sương phòng của Tại Trung thiếu gia, vừa đi vào nội thất ngay lập tức la khóc thảm thiết, chúng nô tài đứng bên ngoài vội chạy vào xem sự tình. Kết quả nhìn thấy thòng lọng thắt bằng đai lưng vắt qua xà ngang trên giường, còn Phác đại phu đang ôm Tại Trung thiếu gia khóc rống lên, sắc mặt Tại Trung thiếu gia đã trắng bệch như tượng, hình như đã tắt thở rất lâu rồi."
Nghe được "tắt-thở-đã-lâu" - bốn chữ này, một tia sét hung hăng đánh thẳng vào tâm can Duẫn Hạo, trái tim nhất thời như bị ai đó xé làm đôi, trong ngực một trận huyết khí dâng lên cuồn cuộn, âm thanh vang lên trong tai mang theo cảm giác tinh điềm2, không thể kiềm chế miệng mới hé đã nôn ra một búng tiên huyết.
"Trang... Trang chủ, ngài... nén bi thương." Người thuộc hạ kia trông thấy Duẫn Hạo thổ huyết, sợ đến lắp bắp.
Nén bi thương? Ta vì sao phải nén bi thương? Tại Trung đâu thể gặp chuyện gì! Tại Trung sẽ không chết! Tại Trung sẽ không bỏ lại ta một mình!
"Ngươi... Ngươi nói bậy! Ta phải về trang, ta muốn lập tức quay lại Minh trang!" Duẫn Hạo vừa nói vừa nôn ra tiên huyết, sau đó nhanh như bay xông khỏi tửu lâu, nhảy lên mình ngựa phi nước đại về hướng Minh trang.
"Sắc mặt Tại Trung thiếu gia đã trắng bệch như tượng, hình như đã tắt thở rất lâu rồi"
.
.
.
"Hình như đã tắt thở rất lâu rồi"
.
.
.
"Đã tắt thở rất lâu rồi"
.
.
.
"Tắt thở rất lâu"
...
Ngồi trên lưng ngựa, trong đầu Duẫn Hạo không ngừng vang lên câu nói của người nọ.
Vì sao? Vì sao Tại Trung lại làm như vậy? Cho dù có hận ta đến mức nào, cũng không nên lựa chọn cái chết chứ! Ta thực hận bản thân, hận mình cư nhiên dồn ép, tổn thương Tại Trung đến nông nỗi kia. Áp lực mà ta dành cho Tại Trung lớn đến mức nào, ta biết rõ chứ!!! Những việc làm tối hôm qua ngàn vạn lần không nên, ta hận mình vì quá nóng nảy mà để mất lý trí. Nhưng biết rõ là vậy, thế mà vô pháp kiềm chế bản thân. Đối với Tại Trung, trong ta luôn có dục vọng độc chiếm mạc danh kỳ diệu3, lúc nào trong lòng cũng tâm tâm niệm niệm con người đệ ấy, trái tim đệ ấy, toàn bộ chỉ thuộc về một mình ta.
Lý do??? Lý do là gì chứ???
Chẳng lẽ ... vì ta thực sự yêu Tại Trung???
.
.
.
Đúng, chỉ vì ta thực sự quá yêu tại Trung! Vì quá yêu Tại Trung, cho nên mới sợ mất đệ ấy, bởi vậy mới không muốn buông tay... Vì sao? Vì sao ta không sớm hiểu ra điều vô cùng đơn giản đó sớm hơn chứ? Nếu như ta sớm minh bạch, sớm đem toàn bộ tâm can nói cho Tại Trung biết, có khi nào giữa ta và đệ ấy đã không có những hiểu lầm đáng tiếc, cũng như bất cứ tổn thương nào cũng sẽ không phát sinh? Và chuyện ngày hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra chăng?
Chỉ trong chớp mắt, đại môn Minh trang đã ngay trước mặt, Duẫn Hạo xoay người xuống ngựa, vội vã chạy về phía hậu viện. Chỉ còn cách sương phòng Tại Trung vài bước chân, Duẫn Hạo vừa lúc nhìn thấy Chính Thù từ bên trong đi ra.
"Chính Thù ca, Tại Trung đệ ấy ..."
Duẫn Hạo gắt gao nhìn Chính Thù, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, ngay cả nói cũng không thể. Bởi vì hắn thực sự rất sợ, nếu như đã hỏi, và sau đó hắn nhận được đáp án giống như thông báo của người thuộc hạ kia.
"Ngươi còn biết quan tâm đến việc Tại Trung còn sống hay đã chết sao?" Chính Thù lạnh lùng nhếch khóe miệng cười nhạt "Ngươi thật đúng là có thủ đoạn cao minh, cư nhiên có thể dằn vặt đến mức khiến một con người khỏe mạnh, đầy sức sống trở thành bộ dạng thê thảm đến vậy! Rốt cuộc... Trịnh Duẫn Hạo, ngươi còn thứ gọi là nhân tính trong trái tim mình hay không?!"
"Tại Trung đệ ấy... không có chết, có đúng không?" Nghe Chính Thù nói xong, Duẫn Hạo chỉ cẩn cẩn dực dực hỏi một câu.
"Thế nào? Tại Trung không chết lẽ nào..."
Chính Thù còn chưa nói xong, Duẫn Hạo đã như một cơn gió chạy ào vào phòng.
Chính Thù nhìn thân ảnh cuống cuồng kia của Duẫn Hạo, chỉ có thể khe khẽ thở dài. Người tuy chưa chết, nhưng tâm sớm đã chết thì có sự khác biệt sao? Trịnh Duẫn Hạo, tột cùng chính tay ngươi đã phá hủy toàn bộ yêu thương mà Tại Trung dành cho mất mình rồi.
Vừa bước qua cửa, Duẫn Hạo đã vội vã đi đến bên giường, chính mắt nhìn thấy Tại Trung an ổn ngủ say trên đó. Tỉ mỉ lắng nghe tiếng hít thở đều đều kia, ân thanh đó êm tai đến mức Duẫn Hạo nghĩ sẽ chẳng có giai điệu nào trên thế gian này mượt mà như vậy. Nhưng cũng chính từ sự dịu dàng đó, cảm giác mất mát xâm chiếm tâm can khiến Duẫn Hạo không thể kìm nén mà rơi lệ.
"Tại Trung..." Quỳ xuống cạnh giường, Duẫn Hạo khe khẽ vuốt ve khuôn mặt tuyệt mĩ của Tại Trung, yêu thương sâu sắc cùng hối hận dâng đầy đáy mắt.
Tại Trung vốn ngủ không say, Duẫn Hạo mới khẽ chạm đã khiến y thoáng cái giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra đã thấy Duẫn Hạo bên giường, Tại Trung không khỏi chấn động, nhưng trên mặt trái lại không có bất luận biểu hiện gì.
"Xin lỗi, đã đánh thức đệ." Duẫn Hạo ôn nhu. Ánh mắt lập tức nhìn thấy dấu vết trên cổ Tại Trung, không chỉ sưng tím mà có chỗ còn rớm máu "Vì sao lại làm như vậy?" Trong mắt Duẫn Hạo tuy mang theo ý trách cứ, nhưng chẳng thể so sánh với nỗi đau ẩn sâu trong đó.
"Chủ nhân, ta sai rồi, ta không nên ngông cuồng dùng chính sinh mạng bản thân ra hòng phản kháng lại ngài, nếu như ngay lúc này chủ nhân muốn phạt ta, ta tuyệt không có nửa câu oán hận." Tại Trung chỉ đờ đẫn nói như con rối.
"Tại Trung, đệ..."
Nghe Tại Trung nói xong, Duẫn Hạo chỉ cảm thấy đau lòng từng đợt dâng lên khiến trái tim tê tái. Đây là Tại Trung sao? Đây chính là Tại Trung của ta sao? Vì sao Tại Trung hiện tại, bộ dáng này chỉ khiến ta nghĩ đến hình ảnh một con rối không có sinh mệnh, không có cảm giác vậy.
"Tại Trung, đừng giận dỗi ta nữa. Ta biết tối hôm qua ta hơi quá đáng, là ta bất hảo. Chỉ vì ta trong thấy Phác Hữu Thiên, nên mới mất đi lý trí, đệ có thể tha thứ cho ta, đừng nói những câu như vậy được không???"
"Ta không dám giậm dỗi với chủ nhân, ngài không làm gì sai hết, ta đúng là đáng bị phạt, chủ nhân có làm gì cũng không hề quá phận." Tại Trung vẫn như cũ đờ đẫn, nói mà ánh mắt vô thần.
"Tại Trung..." Đối mặt với một Tại Trung như vậy, Duẫn Hạo bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi muốn gục ngã. Giống như một con rối được lên giây cót, trả lời mà không có cảm xúc "Ta thừa nhận là ta sai, như vậy còn không được sao?"
"Ngài không hề sai, là ta đã sai." Tại Trung vẫn thẫn thờ trả lời mà không nhìn Duẫn Hạo.
"Kim-Tại-Trung, đệ đừng làm như thế này nữa có được không?!" Duẫn Hạo chẳng thể nhẫn nại thêm nữa quát lên.
Nghe thấy tiếng quát kia của Duẫn Hạo, khuôn mặt Tại Trung vốn lạnh lẽo một chút biểu cảm cũng không có thì lấy đâu ra sợ hãi, chỉ đơn giản vươn tay sờ soạn trên giường một lúc, cầm chính roi mây mà tối qua Duẫn Hạo đã sử dụng ra hướng về phía hắn.
"Là ta không tốt đã chọc chủ nhân sinh khí, ngài hãy đánh phạt ta đi." Tại Trung thản nhiên giơ roi mây ra trước mắt Duẫn Hạo.
"Đệ... Đệ nghĩ rằng ta không dám có đúng không?!" Duẫn Hạo một tay cầm lấy roi mây trong tay Tại Trung, một tay xốc chăn lên. Hình ảnh đập vào mắt chính là thân thể chi chít vết thương xanh tím lẫn lộn của Tại Trung, nhất thời trái tim như bị mũi kiếm xuyên qua, đau đớn thấu xương.
"Aaa~~~! ! !" Rống giận rồi bẻ gãy roi mây cầm trong tay, Duẫn Hạo hung hăng ném toàn bộ mảnh vụn không thành hình của vật từng là roi kia ra ngoài cửa, sau đó quỳ gối trước giường Tại Trung, hai mắt nhìn thẳng vào y "Tại Trung, đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta nữa có được không? Ta biết tối hôm qua ta đã quá nặng tay, cho nên đã khiến đệ bị thương! Đệ nếu còn tức giận, ta tình nguyện quỳ ở đây để đệ phát tiết. Đệ hãy đánh ta đi, đánh đến khi hả giận mới thôi, sau đó chúng ta đừng như thế này nữa có được không?" Nhìn Tại Trung yên lặng nhìn xa xăm, trong tâm can Duẫn Hạo có một nỗi sợ hãi khủng khiếp chưa từng có ập tới. Trước đây, cho dù có chuyện gì xảy ra, Tại Trung chưa từng dùng nhãn thần như vậy nhìn hắn, trong đôi mắt kia, không có bất cứ tình cảm nào, tựa hồ y chỉ như đang nhìn một người vô cùng xa lạ. So với một Tại Trung với ánh nhìn sợ hãi, thì Tại Trung lúc này càng khiến Duẫn Hạo vô pháp tiếp thu bội phần.
"Ngài muốn thế nào thì sẽ như thế, ngài nói điều gì ta cũng nghe, ta sẽ ngoan ngoãn làm con rối của ngài." Nhất thành bất biến3 ngữ điệu cùng biểu tình, nhãn thần Tại Trung chỉ đờ đẫn nhìn Duẫn Hạo.
"Không, Tại Trung! Ta không phải muốn đệ làm con rối của ta, không phải! Không phải! Xin lỗi! Xin lỗi! Cho ta cơ hội, hãy để chúng ta trở lại như ngày trước có được không?!" Duẫn Hạo ôm chặt Tại Trung vào lòng, gắt gao ôm lấy như muốn da thịt hai người hòa làm một.
Như ngày trước? Tại Trung ở trong lòng Duẫn Hạo khe khẽ cười nhạt. Trịnh Duẫn Hạo, ngày trước giữa ta và ngươi đã là chuyện của kiếp trước rồi... Bởi vậy, Kim Tại Trung ta chẳng thể nhớ nổi ta và ngươi đã từng như thế nào?
Tại Trung trầm mặc không nói, trong phòng đột nhiên yên lặng, dường như có thể cảm nhận được âm thanh hòa dần vào không khí rồi tan đi.
Đứng bên ngoài, Chính Thù nhất thanh nhị sở5 toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Duẫn Hạo và Tại Trung, không thể dằn lòng, cười khổ.
Khi tình yêu đã đi đến đường cùng, thì thứ duy nhất còn sót lại, có lẽ chỉ là bi ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.