Chương 89
Ức Ngưng Mai
28/12/2021
Năm năm sau~~
.
Khắp nơi trong Yên Vũ các, chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, hồng trù1 tươi đẹp như ráng chiều như phủ kín mọi ngóc ngách. Tất thảy gia nhân đều bận rộn đến tối tăm mặt mày, người thì chào đón quan khách, kẻ thì tíu tít bày biện lễ vật, trên gương mặt, ai ai cũng vui mừng hoan hỉ. Bởi, ngày hôm nay chính là đại hôn chi nhật2 của Các chủ Yên Vũ các Phác Hữu Thiên.
.
"Sao rồi? Người của Minh trang đã tới đây chưa?" Hữu Thiên toàn thân vận hồng y sốt ruột hỏi gia nhân.
.
"Hồi bẩm Các chủ, tới rồi a! Minh trang đã phái người mang lễ tới, chúc Các chủ cùng ... phu nhân vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão." Đại hán cung kính trả lời.
.
"Phu nhân?" Hữu Thiên nhíu mày, khóe miệng khẽ cong lên, cười nhạt "Phân phó cho tất cả mọi người. Trước đây xưng hô thế nào thì sau này vẫn gọi như vậy, một đại nam nhân bị được xưng là phu nhân thực sự quá mức kỳ quái. Chỉ sợ người đó cũng cảm thấy không được tự nhiên."
.
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Đại hán gật đầu.
.
"Không có chuyện gì nữa, ngươi cứ lui xuống đi, giờ lành tới thì hẵng gọi ta." Hữu Thiên nhàn nhạt dặn dò.
.
"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui." Đại hán nói xong liền lui xuống.
.
Người kia vừa khuất bóng, Hữu Thiên liền thở ra một hơi thật dài, một tay chống trán, cười khổ.
.
Ta thật không nghĩ tới ngày hôm nay Trịnh Duẫn Hạo cư nhiên không chịu xuất hiện, còn sai người mang lễ vật đến a!
.
Năm năm trước thì hắn sống chết thế nào cũng không chịu buông tay, tìm mọi cách níu giữ Tại Trung thật chặt! Thế mà năm năm sau, hắn lại triệt để buông tay? Rõ ràng là đã tưởng niệm thành tật, thế mà ngay cả dũng khí để xuất đầu lộ diện, nhìn Tại Trung một cái cũng không có. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cái tên hỗn đản đó lúc nào cũng cực đoan khiến người khác không biết phải làm sao mới ổn thỏa.
.
Trịnh Duẫn Hạo, để trả Tại Trung lại cho ngươi, lần này Phác Hữu Thiên ra đã phải hi sinh rất lớn đó! Nếu như người không thể đem lại hạnh phúc cho Tại Trung, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
.
Khắp nơi trong Yên Vũ các, chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, hồng trù1 tươi đẹp như ráng chiều như phủ kín mọi ngóc ngách. Tất thảy gia nhân đều bận rộn đến tối tăm mặt mày, người thì chào đón quan khách, kẻ thì tíu tít bày biện lễ vật, trên gương mặt, ai ai cũng vui mừng hoan hỉ. Bởi, ngày hôm nay chính là đại hôn chi nhật2 của Các chủ Yên Vũ các Phác Hữu Thiên.
.
"Sao rồi? Người của Minh trang đã tới đây chưa?" Hữu Thiên toàn thân vận hồng y sốt ruột hỏi gia nhân.
.
"Hồi bẩm Các chủ, tới rồi a! Minh trang đã phái người mang lễ tới, chúc Các chủ cùng ... phu nhân vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão." Đại hán cung kính trả lời.
.
"Phu nhân?" Hữu Thiên nhíu mày, khóe miệng khẽ cong lên, cười nhạt "Phân phó cho tất cả mọi người. Trước đây xưng hô thế nào thì sau này vẫn gọi như vậy, một đại nam nhân bị được xưng là phu nhân thực sự quá mức kỳ quái. Chỉ sợ người đó cũng cảm thấy không được tự nhiên."
.
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Đại hán gật đầu.
.
"Không có chuyện gì nữa, ngươi cứ lui xuống đi, giờ lành tới thì hẵng gọi ta." Hữu Thiên nhàn nhạt dặn dò.
.
"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui." Đại hán nói xong liền lui xuống.
.
Người kia vừa khuất bóng, Hữu Thiên liền thở ra một hơi thật dài, một tay chống trán, cười khổ.
.
Ta thật không nghĩ tới ngày hôm nay Trịnh Duẫn Hạo cư nhiên không chịu xuất hiện, còn sai người mang lễ vật đến a!
.
Năm năm trước thì hắn sống chết thế nào cũng không chịu buông tay, tìm mọi cách níu giữ Tại Trung thật chặt! Thế mà năm năm sau, hắn lại triệt để buông tay? Rõ ràng là đã tưởng niệm thành tật, thế mà ngay cả dũng khí để xuất đầu lộ diện, nhìn Tại Trung một cái cũng không có. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cái tên hỗn đản đó lúc nào cũng cực đoan khiến người khác không biết phải làm sao mới ổn thỏa.
.
Trịnh Duẫn Hạo, để trả Tại Trung lại cho ngươi, lần này Phác Hữu Thiên ra đã phải hi sinh rất lớn đó! Nếu như người không thể đem lại hạnh phúc cho Tại Trung, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.