Chương 96
Ức Ngưng Mai
29/12/2021
"Đến lượt huynh đi đó! Sao huynh cứ liên tục mất tập trung vậy?"
.
Tại lương đình1 ở hậu viện Minh trang, Xương Mân đang đánh cờ với một thiếu niên. Nhưng Xương Mân tựa hồ luôn thất thần, khiến thiếu niên kia cảm thấy không hài lòng.
.
"Ta đang suy nghĩ vì sao Duẫn Hạo ca vẫn chưa quay về đây?" - Xương Mân yếu ớt thở dài.
.
"Vậy đừng nghĩ nữa? Tất nhiên là huynh ấy đang ở bên cạnh Tại Trung ca rồi." - Thiếu niên nhàn nhạt trả lời.
.
"Cơ Phạm2, ý của đệ là Tại Trung ca sẽ cùng Duẫn Hạo ca quay về đây sao?" - Xương Mân hai mắt ngỡ ngàng nhìn Cơ Phạm.
.
"Sao mà đệ biết được!" - Cơ Phạm cúi đầu "Đệ chưa từng được nhìn thấy Tại Trung ca của huynh! Bất quá đệ chỉ căn cứ vào những chuyện huynh đã kể để suy đoán mà thôi. Còn đổi lại là đệ, đệ tuyệt đối không cùng Duẫn Hạo ca quay về đây!"
.
"Ta cũng nghĩ như vậy! Với tính cách của Tại Trung ca, sợ rằng không thể dễ dàng tha thứ cho Duẫn Hạo như vậy đâu. Nếu không, sự tình năm đó đã chẳng ra nông nỗi này." - Xương Mân lắc đầu.
.
"Nếu đã như vậy, sao huynh còn không hạ cờ?" - Cơ Phạm giương mắt nhìn xương mân, nhãn thần rõ ràng có lóe lên tia hờn giận.
.
"Lúc này ta không có tâm trạng để chơi cờ a!" - Xương Mân chỉ lo nghĩ cho Tại Trung, hoàn toàn không phát hiện ra Cơ Phạm có chút mất hứng.
.
"Cũng đúng thôi! Đã năm năm rồi không gặp, huynh nhất định là rất nhớ Tại Trung ca của mình a? Lấy đâu ra tâm trạng để đánh cờ với ta. Nhớ người ta thì sao không chạy đi tìm đi, còn ở lại đây làm gì?" - Cơ Phạm nói xong liền gập bàn cờ lại, đứng dậy rời khỏi lương đình.
.
Xương Mân tới tận lúc này mới phát hiện ra Cơ Phạm đã sinh khí, ngây ngốc nhìn cậu quay người đi, có chút không biết phải làm sao. Giọng điệu kia là sao, đệ ấy vừa ăn giấm chua a?
.
"Cơ Phạm!" - Xương Mân bước dài hai bước đuổi theo Cơ Phạm, kéo cổ tay cậu lại "Đệ tức giận chuyện gì vậy?"
.
Cơ Phạm cúi đầu, trầm mặc không nói.
.
"Cơ Phạm, ta và Tại Trung ca đã lớn lên cùng nhau, ta không thể không quan tâm đến huynh ấy! Hơn nữa Duẫn Hạo ca đã vì huynh ấy là tâm bệnh triền thân3, thân thể đã không thể so với trước kia. Ta là vì hai người họ nên mới sốt ruột như vậy. Đệ thế này, chẳng phải là không chịu tin tưởng ta sao?" - Xương Mân vừa nói vừa chậm rãi kéo Cơ Phạm vào trong lòng, ôm thật chặt.
.
"Ta không phải là không tin tưởng huynh." - Ta chỉ có cảm giác huynh đối với người kia tốt hơn ta! - Tất nhiên là nửa câu sau, Cơ Phạm chỉ nhủ thầm trong lòng.
.
"Đệ không cần khẩu thị tâm phi như vậy! Ta còn biết lý do khiến đệ thấy khó chịu nữa kìa? Ta không phủ nhận ta trước đây có yêu Tại Trung ca, chuyện đó ta đã sớm nói cho đệ rồi mà. Thế nhưng hiện tại, người trong lòng Trầm Xương Mân ta, chỉ có một mình đệ thôi. Và sau này cũng chỉ có mình Cơ Phạm thôi, không có bất cứ ai khác!" - Xương Mân biểu tình vô cùng nghiêm túc.
.
"Đệ hiểu rồi!" - Cơ Phạm vùi mặt vào trong ngực Xương Mân, rầu rĩ nói.
.
"Chẳng phải đệ vẫn muốn đi ngao du thiên hạ hay sao? Chờ đến lúc Tại Trung ca quay về, Duẫn Hạo ca tự khắc sẽ khỏe trở lại. Đến lúc đó ta sẽ đưa đệ rời khỏi đây, đệ muốn đi đâu, ta sẽ cùng đệ đi tới đó! Đệ không cần phải nghĩ ngợi không đâu nữa, tin ta!" - Xương Mân nhìn Cơ Phạm cười cười.
.
"Huynh nhớ lời huynh nói đó, không được đổi ý đâu đấy!" - Cơ Phạm ngẩng đầu nhìn Xương Mân.
.
"Ta nói với đệ ta sẽ đổi ý lúc nào?" - Xương Mân yêu thương vuốt má Cơ Phạm. (O.o!!! Ngọt ngào quá trời!!! Họ gặp nhau trong hoàn cảnh nào mà ý mật tình nùng đến vậy??? Tác giả ... chị quá mức thiên vị Duẫn Tại rồi!!!)
.
Cơ Phạm cúi đầu khẽ cười, trong đôi mắt cơ trí, tràn ngập tinh quang.
.
Xem ra, ta phải vì Duẫn Hạo ca mà dốc hết năng lực rồi! Bằng mọi cách, phải kéo bằng được Kim Tại Trung kia về đây!
.
Tại lương đình1 ở hậu viện Minh trang, Xương Mân đang đánh cờ với một thiếu niên. Nhưng Xương Mân tựa hồ luôn thất thần, khiến thiếu niên kia cảm thấy không hài lòng.
.
"Ta đang suy nghĩ vì sao Duẫn Hạo ca vẫn chưa quay về đây?" - Xương Mân yếu ớt thở dài.
.
"Vậy đừng nghĩ nữa? Tất nhiên là huynh ấy đang ở bên cạnh Tại Trung ca rồi." - Thiếu niên nhàn nhạt trả lời.
.
"Cơ Phạm2, ý của đệ là Tại Trung ca sẽ cùng Duẫn Hạo ca quay về đây sao?" - Xương Mân hai mắt ngỡ ngàng nhìn Cơ Phạm.
.
"Sao mà đệ biết được!" - Cơ Phạm cúi đầu "Đệ chưa từng được nhìn thấy Tại Trung ca của huynh! Bất quá đệ chỉ căn cứ vào những chuyện huynh đã kể để suy đoán mà thôi. Còn đổi lại là đệ, đệ tuyệt đối không cùng Duẫn Hạo ca quay về đây!"
.
"Ta cũng nghĩ như vậy! Với tính cách của Tại Trung ca, sợ rằng không thể dễ dàng tha thứ cho Duẫn Hạo như vậy đâu. Nếu không, sự tình năm đó đã chẳng ra nông nỗi này." - Xương Mân lắc đầu.
.
"Nếu đã như vậy, sao huynh còn không hạ cờ?" - Cơ Phạm giương mắt nhìn xương mân, nhãn thần rõ ràng có lóe lên tia hờn giận.
.
"Lúc này ta không có tâm trạng để chơi cờ a!" - Xương Mân chỉ lo nghĩ cho Tại Trung, hoàn toàn không phát hiện ra Cơ Phạm có chút mất hứng.
.
"Cũng đúng thôi! Đã năm năm rồi không gặp, huynh nhất định là rất nhớ Tại Trung ca của mình a? Lấy đâu ra tâm trạng để đánh cờ với ta. Nhớ người ta thì sao không chạy đi tìm đi, còn ở lại đây làm gì?" - Cơ Phạm nói xong liền gập bàn cờ lại, đứng dậy rời khỏi lương đình.
.
Xương Mân tới tận lúc này mới phát hiện ra Cơ Phạm đã sinh khí, ngây ngốc nhìn cậu quay người đi, có chút không biết phải làm sao. Giọng điệu kia là sao, đệ ấy vừa ăn giấm chua a?
.
"Cơ Phạm!" - Xương Mân bước dài hai bước đuổi theo Cơ Phạm, kéo cổ tay cậu lại "Đệ tức giận chuyện gì vậy?"
.
Cơ Phạm cúi đầu, trầm mặc không nói.
.
"Cơ Phạm, ta và Tại Trung ca đã lớn lên cùng nhau, ta không thể không quan tâm đến huynh ấy! Hơn nữa Duẫn Hạo ca đã vì huynh ấy là tâm bệnh triền thân3, thân thể đã không thể so với trước kia. Ta là vì hai người họ nên mới sốt ruột như vậy. Đệ thế này, chẳng phải là không chịu tin tưởng ta sao?" - Xương Mân vừa nói vừa chậm rãi kéo Cơ Phạm vào trong lòng, ôm thật chặt.
.
"Ta không phải là không tin tưởng huynh." - Ta chỉ có cảm giác huynh đối với người kia tốt hơn ta! - Tất nhiên là nửa câu sau, Cơ Phạm chỉ nhủ thầm trong lòng.
.
"Đệ không cần khẩu thị tâm phi như vậy! Ta còn biết lý do khiến đệ thấy khó chịu nữa kìa? Ta không phủ nhận ta trước đây có yêu Tại Trung ca, chuyện đó ta đã sớm nói cho đệ rồi mà. Thế nhưng hiện tại, người trong lòng Trầm Xương Mân ta, chỉ có một mình đệ thôi. Và sau này cũng chỉ có mình Cơ Phạm thôi, không có bất cứ ai khác!" - Xương Mân biểu tình vô cùng nghiêm túc.
.
"Đệ hiểu rồi!" - Cơ Phạm vùi mặt vào trong ngực Xương Mân, rầu rĩ nói.
.
"Chẳng phải đệ vẫn muốn đi ngao du thiên hạ hay sao? Chờ đến lúc Tại Trung ca quay về, Duẫn Hạo ca tự khắc sẽ khỏe trở lại. Đến lúc đó ta sẽ đưa đệ rời khỏi đây, đệ muốn đi đâu, ta sẽ cùng đệ đi tới đó! Đệ không cần phải nghĩ ngợi không đâu nữa, tin ta!" - Xương Mân nhìn Cơ Phạm cười cười.
.
"Huynh nhớ lời huynh nói đó, không được đổi ý đâu đấy!" - Cơ Phạm ngẩng đầu nhìn Xương Mân.
.
"Ta nói với đệ ta sẽ đổi ý lúc nào?" - Xương Mân yêu thương vuốt má Cơ Phạm. (O.o!!! Ngọt ngào quá trời!!! Họ gặp nhau trong hoàn cảnh nào mà ý mật tình nùng đến vậy??? Tác giả ... chị quá mức thiên vị Duẫn Tại rồi!!!)
.
Cơ Phạm cúi đầu khẽ cười, trong đôi mắt cơ trí, tràn ngập tinh quang.
.
Xem ra, ta phải vì Duẫn Hạo ca mà dốc hết năng lực rồi! Bằng mọi cách, phải kéo bằng được Kim Tại Trung kia về đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.