Chương 10
Bạch Giới
19/02/2014
Giữa trưa ngày hè, tiếng chim hót, côn trùng kêu vang khắp nơi, gió mát hiu hiu thổi, trong một ngôi nhà nhỏ hai tầng, một đôi vợ chồng già về hưu đang nằm trên ghế dài hóng mát, phía đầu hẻm cách đó không xa, có ba bóng dáng hai lớn một nhỏ đang chậm rãi đi tới.
Chỉ thấy bọn họ càng đi càng gần, càng đi càng gần. . . . . . Đột nhiên, bóng dáng nho nhỏ nhìn thấy đôi vợ chồng già đang nằm trên ghế dài ngủ gật, thoáng chốc giãy khỏi bàn tay cha mẹ, một đường vừa chạy vừa nhảy nhót kêu lên!
"Ông nội, bà nội, con tới chơi với ông bà này. . . . . . Ông nội. . . . . . Bà nội. . . . . ."
Tiếng trẻ con vui mừng kêu vang trời, khiến chim trên cành giật mình bay mất, cũng thức tỉnh đôi vợ chồng già đang ngủ gật.
"Bạn già. . . . . . Bạn già. . . . . . cháu trai đáng yêu của chúng ta tới rồi sao. . . . . ." Ông lão từ trên ghế đứng lên đầu tiên, vội vàng tìm kính lão đeo vào để nhìn cho rõ ràng, đôi tay sờ tới sờ lui làm sao cũng không tìm thấy cặp kính đang gài trên chính đầu của mình. (^^)
"Ai nha, đúng là cả nhà Mạn Quân ba người đến thăm chúng ta. . . . . ." Bà lão vui mừng kêu đồng thời thuận tay đem kính lão trên đầu chồng lấy xuống cho ông.
"Ông nội! Con nhớ... ông quá. . . . . ." Thân hình nho nhỏ hét chói tai lao vào trong lòng ông nội.
"Bà nội! Con cũng nhớ... bà quá . . . . . ." Tiếp tục thét chói tai nhào vào lòng bà nội.
"Hảo hảo, bà nội cũng nhớ cháu lắm. . . . . ." Ôm chặt bé trai đáng yêu khéo miệng trong lòng, bà lão cười híp cả mắt, cả buổi luyến tiếc không muốn buông tay.
"Bạn già, cũng nên đến phiên tôi ôm chứ. . . . . ." Rốt cục cũng mang được kính lão, ông lão kháng nghị, thuận tiện tranh thủ tình cảm của cháu ngoan. "Tiểu Tấn thật không công bằng, mới ôm ông nội một cái, lại ôm bà nội lâu như vậy. . . . . ."
"Con đâu có!" Bé trai không để cho người khác đổ tội, lập tức xoay người cấp cho ông nội thân yêu một cái ôm thật thật lâu.
"Hừ ― ông vậy mà lại bày mưu lừa trẻ con, không xấu hổ sao?" Mất đi ôm ấp của cháu yêu, bà lão không nể mặt, cũng chớp thời cơ đoạt lại thân thể mềm mại, nhỏ nhắn của cháu trai.
"Đến tôi! Bạn già, bà đừng ghen tị nữa. . . . . ."
"Ông nói ai ghen tỵ. . . . . ."
"Còn không phải là bà à. . . . . ."
"Đôi mắt mờ của ông thấy tôi ghen tỵ lúc nào. . . . . ."
Dưới mái hiên, hai lão nhân gia vì cướp đoạt ôm ấp của cháu trai, lại thành ra đấu khẩu; hai người lớn chậm rãi đi đến, thấy hai người già vì quyết định ai ôm cháu mà làm rùm beng lên, lập tức không hẹn mà cùng nở nụ cười. . . . . .
"Cha, mẹ, chúng con đã trở lại!"
"Cha nuôi, mẹ nuôi, chúng con tới thăm hai người đây, "
Hai vợ chồng đồng thời chào hỏi, bất quá cũng không gây được chú ý nhiều lắm.
"Hảo hảo, trở về là tốt rồi. . . . . ." Ông lão quay đầu, ôm chặt cháu trai trong lòng tiếp tục đấu võ mồm. "Hai con mắt tôi đều nhìn thấy, chính là ghen tị. . . . . ."
"Nhìn được thì đã tốt. . . . . . ." Bà lão không yên lòng vừa lên tiếng trả lời, vừa nghĩ làm như thế nào để kéo được cháu trai trở lại trong lòng mình, cũng không quên bác bỏ, "Ông cũng không nghĩ xem không có kính mắt, cái gì cũng đều nhìn không thấy, lại còn nói có thể thấy tôi ghen tị . . . . . ."
"Hừ! Bà chính là ghen tị trắng trợn. . . . . ."
"Tôi thèm vào ghen tị với ông . . . . . . , cháu ngoan, lại đây cho bà nội xem con có cao lên hay không . . . . . ."
"Có cao hay không, ông nội cũng xem được. . . . . . Chà! Thật sự là có cao lên. . . . . ."
"Có cao lên ạ?" Đứa nhỏ hưng phấn kêu vui mừng.
"Có, cao như đại thụ vậy. . . . . ."
"Oa! Con giỏi quá! Cao như đại thụ . . . . . ."
Gió mát hiu hiu, chỉ thấy hai già một nhỏ thì thầm với nhau, ông bà với cháu đã mấy tháng không gặp nên rất vui vẻ, mà một bên đôi vợ chồng bị vắng vẻ ôm eo nhìn nhau cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Chỉ thấy bọn họ càng đi càng gần, càng đi càng gần. . . . . . Đột nhiên, bóng dáng nho nhỏ nhìn thấy đôi vợ chồng già đang nằm trên ghế dài ngủ gật, thoáng chốc giãy khỏi bàn tay cha mẹ, một đường vừa chạy vừa nhảy nhót kêu lên!
"Ông nội, bà nội, con tới chơi với ông bà này. . . . . . Ông nội. . . . . . Bà nội. . . . . ."
Tiếng trẻ con vui mừng kêu vang trời, khiến chim trên cành giật mình bay mất, cũng thức tỉnh đôi vợ chồng già đang ngủ gật.
"Bạn già. . . . . . Bạn già. . . . . . cháu trai đáng yêu của chúng ta tới rồi sao. . . . . ." Ông lão từ trên ghế đứng lên đầu tiên, vội vàng tìm kính lão đeo vào để nhìn cho rõ ràng, đôi tay sờ tới sờ lui làm sao cũng không tìm thấy cặp kính đang gài trên chính đầu của mình. (^^)
"Ai nha, đúng là cả nhà Mạn Quân ba người đến thăm chúng ta. . . . . ." Bà lão vui mừng kêu đồng thời thuận tay đem kính lão trên đầu chồng lấy xuống cho ông.
"Ông nội! Con nhớ... ông quá. . . . . ." Thân hình nho nhỏ hét chói tai lao vào trong lòng ông nội.
"Bà nội! Con cũng nhớ... bà quá . . . . . ." Tiếp tục thét chói tai nhào vào lòng bà nội.
"Hảo hảo, bà nội cũng nhớ cháu lắm. . . . . ." Ôm chặt bé trai đáng yêu khéo miệng trong lòng, bà lão cười híp cả mắt, cả buổi luyến tiếc không muốn buông tay.
"Bạn già, cũng nên đến phiên tôi ôm chứ. . . . . ." Rốt cục cũng mang được kính lão, ông lão kháng nghị, thuận tiện tranh thủ tình cảm của cháu ngoan. "Tiểu Tấn thật không công bằng, mới ôm ông nội một cái, lại ôm bà nội lâu như vậy. . . . . ."
"Con đâu có!" Bé trai không để cho người khác đổ tội, lập tức xoay người cấp cho ông nội thân yêu một cái ôm thật thật lâu.
"Hừ ― ông vậy mà lại bày mưu lừa trẻ con, không xấu hổ sao?" Mất đi ôm ấp của cháu yêu, bà lão không nể mặt, cũng chớp thời cơ đoạt lại thân thể mềm mại, nhỏ nhắn của cháu trai.
"Đến tôi! Bạn già, bà đừng ghen tị nữa. . . . . ."
"Ông nói ai ghen tỵ. . . . . ."
"Còn không phải là bà à. . . . . ."
"Đôi mắt mờ của ông thấy tôi ghen tỵ lúc nào. . . . . ."
Dưới mái hiên, hai lão nhân gia vì cướp đoạt ôm ấp của cháu trai, lại thành ra đấu khẩu; hai người lớn chậm rãi đi đến, thấy hai người già vì quyết định ai ôm cháu mà làm rùm beng lên, lập tức không hẹn mà cùng nở nụ cười. . . . . .
"Cha, mẹ, chúng con đã trở lại!"
"Cha nuôi, mẹ nuôi, chúng con tới thăm hai người đây, "
Hai vợ chồng đồng thời chào hỏi, bất quá cũng không gây được chú ý nhiều lắm.
"Hảo hảo, trở về là tốt rồi. . . . . ." Ông lão quay đầu, ôm chặt cháu trai trong lòng tiếp tục đấu võ mồm. "Hai con mắt tôi đều nhìn thấy, chính là ghen tị. . . . . ."
"Nhìn được thì đã tốt. . . . . . ." Bà lão không yên lòng vừa lên tiếng trả lời, vừa nghĩ làm như thế nào để kéo được cháu trai trở lại trong lòng mình, cũng không quên bác bỏ, "Ông cũng không nghĩ xem không có kính mắt, cái gì cũng đều nhìn không thấy, lại còn nói có thể thấy tôi ghen tị . . . . . ."
"Hừ! Bà chính là ghen tị trắng trợn. . . . . ."
"Tôi thèm vào ghen tị với ông . . . . . . , cháu ngoan, lại đây cho bà nội xem con có cao lên hay không . . . . . ."
"Có cao hay không, ông nội cũng xem được. . . . . . Chà! Thật sự là có cao lên. . . . . ."
"Có cao lên ạ?" Đứa nhỏ hưng phấn kêu vui mừng.
"Có, cao như đại thụ vậy. . . . . ."
"Oa! Con giỏi quá! Cao như đại thụ . . . . . ."
Gió mát hiu hiu, chỉ thấy hai già một nhỏ thì thầm với nhau, ông bà với cháu đã mấy tháng không gặp nên rất vui vẻ, mà một bên đôi vợ chồng bị vắng vẻ ôm eo nhìn nhau cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.