Chương 16
Vịt Nướng Mật Ong
24/09/2023
An Minh Triết vừa mới nhớ ra... Thời Tranh rất ghét mùi thuốc lá. An Minh Triết liền đem bao thuốc trên tay để lại vào trong ngăn tủ nhưng ngay sau đó lại đem ném vào sọt rác ( dùng để đựng mấy giấy tờ bỏ đi) đặt cạnh bàn làm việc. Đúng lúc này, Thời Tranh từ trong phòng tắm đi ra, cô nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu nói:"Anh không phải đến công ty sao?"
"Tôi là sếp tôi thích đến lúc nào thì đến nhân viên của tôi quản được tôi sao?" Giọng nói khàn khàn của An Minh Triết văng lên, anh nhìn về phía Thời Tranh nhưng chỉ nhận lại ánh nhìn tóe lửa của cô. Còn Thời Tranh sau khi nghe anh nói xong mới thấy bản thân lo thừa liền trề môi.
"Hừ...đúng là người có tiền, thích làm gì thì làm không sợ bị ai bắt bẻ."
An Minh Triết tiến tới chỗ Thời Tranh, một tay anh cầm lấy khăn lau trên tay cô đặt trên bàn, một tay cắm điện máy sấy. Thuần thục bật máy sấy sấy tóc cho Thời Tranh, Thời Tranh ngây người nhìn người đàn ông đằng sau đang giũ tóc mình qua gương. Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần hỏi:
"Anh ăn nhầm gì à?"
An Minh Triết cốc đầu Thời Tranh một cái rõ kêu:"Tào lao. Tôi còn đang chờ cô nấu bữa sáng cho tôi đây." Thời Tranh bị đau nhăn mặt ôm lấy chỗ bị An Minh Triết cốc, xụ mặt như đứa con nít đang cố nhụn không khóc. An Minh Triết thấy vẻ mặt Thời Tranh như vậy liền bật cười, anh đặt máy sấy lên bàn, vòng tay to lớn ôm lấy Thời Tranh , anh hôn lên cần cổ cao, trắng ngần cửa Thời Tranh, giọng điệu vó pha sủng nịnh mà ngay cả anh cũng không nhận ra:"Cô nên nhớ, cô hiện tại là người của An Minh Triết tôi. Không một ai có quyền bắt nạt cô ngoài tôi. Nếu như có ai làm khó dễ cô, cô cứ đánh lại cho tôi hậu quả để tôi chịu."
Thoáng chốc, trong lòng Thời Tranh như có dong nước ấm chảy qua sưởi ấm cô. Sống hai kiếp nhưng Thời Tranh chưa từng có cảm giác được bảo vệ. Kiếp trước, ba mẹ ly dị, cô bị họ đem đến cô nhi viện, còn ba mẹ cô đi tìm tình duyên mới. Thời Tranh biết mình đã bị bỏ rơi, trái tim non nớt trở nên lạnh giá, cô tìm cách bỏ trốn khỏi cô nhi viện nhưng lại bị bắt về ngay sau đó. Những đứa trẻ trong cô nhi viện cũng vì vị bỏ rơi mà nhân cách trở nên lệch lạc, thấy Thời Tranh nhỏ con liền chăm chăm bắt nạt cô. Đến năm mười tám tuổi,Thời Tranh rời khỏi cô nhi viện một mình cô lăn lộn trong giới giải trí vừa diễn vừa tự học ôn thi đại học. Cuối cùng cô cũng đỗ vào Đại Học Thanh Hoa, sự nghiệp lại càng thăng tiến không ngừng...
....
"Thời Tranh,... Thời Tranh... Cô ngồi đơ cái gì đấy?"
An Minh Triết lay người kéo Thời Tranh trở lại thực tại, khóe mắt Thời Tranh ươn ướt, nước ngoài cững chảy ra lúc nào không biết.
An Minh Triết nhíu mày, ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt cô, lầm bầm :"Có gì đâu mà phải khóc."
"Là do cảm động quá thôi."
"Ngốc."
An Minh Triết sủng nịnh cố đầu Thời Tranh, gương mặt lộ ra ý cười, vòng tay rắn chắc siết chặt hơn. Ở dưới phòng khách, đám người Lý Như Sơn gấp gáp đến độ muốn điên rồi. Lý Như Sơn đi đi lại lại quanh phòng đến độ người trong tổ quay muốn chóng cả mặt. Bọn họ thực sự rất khó chịu vì phải chờ đợi như vậy, nhất là khi chờ đợi là một diễn viên tuyến mười tám nhỏ nhoi bởi rất diễn viên tuyến mười tám muốn lấy lòng họ. Nhưng mà hôm nay họ phải cam tâm tình nguyện đợi mà không thể phàn nàn, ai bảo Thời Tranh có hậu thuẫn cực quyền lực phía sau.
Ba mươi phút sau....
An Minh Triết một tay nắm tay Thời Tranh một tay xách vali xuống dưới nhà cho cô, Lý Như Sơn gấp không đợi được liền chạy đến trước cầu thang nói: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cô cũng xuống rồi. Mau.... chuẩn bị mau lên." Đưa tay định kéo Thời Tranh đi không ngờ lại bị An Minh Triết hất tay ra, hai mắt An Minh Triết nheo lại ẩn chứa tia lạnh lẽo. Lý Như Sơn mới để ý mình vì gấp gáp mà thất thố liền thu tay lại, trán lấm tấm mồ hôi.
"Mau đi làm bữa sáng cho tôi."
An Minh Triết nói rồi kéo Thời Tranh vào trong phòng bếp. Thời Tranh nhìn mặt của Lý Như Sơn giờ đã méo mó định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của An Minh Triết thì lại nuốt lời nói vào trong bụng. Làm xong bữa sáng cho An Minh Triết bày ra trên bàn, sau đó Thời Tranh cũng không để đám người Lý Như Sơn chờ lâu liền kéo vali đi ra xe.
"Tôi là sếp tôi thích đến lúc nào thì đến nhân viên của tôi quản được tôi sao?" Giọng nói khàn khàn của An Minh Triết văng lên, anh nhìn về phía Thời Tranh nhưng chỉ nhận lại ánh nhìn tóe lửa của cô. Còn Thời Tranh sau khi nghe anh nói xong mới thấy bản thân lo thừa liền trề môi.
"Hừ...đúng là người có tiền, thích làm gì thì làm không sợ bị ai bắt bẻ."
An Minh Triết tiến tới chỗ Thời Tranh, một tay anh cầm lấy khăn lau trên tay cô đặt trên bàn, một tay cắm điện máy sấy. Thuần thục bật máy sấy sấy tóc cho Thời Tranh, Thời Tranh ngây người nhìn người đàn ông đằng sau đang giũ tóc mình qua gương. Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần hỏi:
"Anh ăn nhầm gì à?"
An Minh Triết cốc đầu Thời Tranh một cái rõ kêu:"Tào lao. Tôi còn đang chờ cô nấu bữa sáng cho tôi đây." Thời Tranh bị đau nhăn mặt ôm lấy chỗ bị An Minh Triết cốc, xụ mặt như đứa con nít đang cố nhụn không khóc. An Minh Triết thấy vẻ mặt Thời Tranh như vậy liền bật cười, anh đặt máy sấy lên bàn, vòng tay to lớn ôm lấy Thời Tranh , anh hôn lên cần cổ cao, trắng ngần cửa Thời Tranh, giọng điệu vó pha sủng nịnh mà ngay cả anh cũng không nhận ra:"Cô nên nhớ, cô hiện tại là người của An Minh Triết tôi. Không một ai có quyền bắt nạt cô ngoài tôi. Nếu như có ai làm khó dễ cô, cô cứ đánh lại cho tôi hậu quả để tôi chịu."
Thoáng chốc, trong lòng Thời Tranh như có dong nước ấm chảy qua sưởi ấm cô. Sống hai kiếp nhưng Thời Tranh chưa từng có cảm giác được bảo vệ. Kiếp trước, ba mẹ ly dị, cô bị họ đem đến cô nhi viện, còn ba mẹ cô đi tìm tình duyên mới. Thời Tranh biết mình đã bị bỏ rơi, trái tim non nớt trở nên lạnh giá, cô tìm cách bỏ trốn khỏi cô nhi viện nhưng lại bị bắt về ngay sau đó. Những đứa trẻ trong cô nhi viện cũng vì vị bỏ rơi mà nhân cách trở nên lệch lạc, thấy Thời Tranh nhỏ con liền chăm chăm bắt nạt cô. Đến năm mười tám tuổi,Thời Tranh rời khỏi cô nhi viện một mình cô lăn lộn trong giới giải trí vừa diễn vừa tự học ôn thi đại học. Cuối cùng cô cũng đỗ vào Đại Học Thanh Hoa, sự nghiệp lại càng thăng tiến không ngừng...
....
"Thời Tranh,... Thời Tranh... Cô ngồi đơ cái gì đấy?"
An Minh Triết lay người kéo Thời Tranh trở lại thực tại, khóe mắt Thời Tranh ươn ướt, nước ngoài cững chảy ra lúc nào không biết.
An Minh Triết nhíu mày, ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt cô, lầm bầm :"Có gì đâu mà phải khóc."
"Là do cảm động quá thôi."
"Ngốc."
An Minh Triết sủng nịnh cố đầu Thời Tranh, gương mặt lộ ra ý cười, vòng tay rắn chắc siết chặt hơn. Ở dưới phòng khách, đám người Lý Như Sơn gấp gáp đến độ muốn điên rồi. Lý Như Sơn đi đi lại lại quanh phòng đến độ người trong tổ quay muốn chóng cả mặt. Bọn họ thực sự rất khó chịu vì phải chờ đợi như vậy, nhất là khi chờ đợi là một diễn viên tuyến mười tám nhỏ nhoi bởi rất diễn viên tuyến mười tám muốn lấy lòng họ. Nhưng mà hôm nay họ phải cam tâm tình nguyện đợi mà không thể phàn nàn, ai bảo Thời Tranh có hậu thuẫn cực quyền lực phía sau.
Ba mươi phút sau....
An Minh Triết một tay nắm tay Thời Tranh một tay xách vali xuống dưới nhà cho cô, Lý Như Sơn gấp không đợi được liền chạy đến trước cầu thang nói: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cô cũng xuống rồi. Mau.... chuẩn bị mau lên." Đưa tay định kéo Thời Tranh đi không ngờ lại bị An Minh Triết hất tay ra, hai mắt An Minh Triết nheo lại ẩn chứa tia lạnh lẽo. Lý Như Sơn mới để ý mình vì gấp gáp mà thất thố liền thu tay lại, trán lấm tấm mồ hôi.
"Mau đi làm bữa sáng cho tôi."
An Minh Triết nói rồi kéo Thời Tranh vào trong phòng bếp. Thời Tranh nhìn mặt của Lý Như Sơn giờ đã méo mó định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của An Minh Triết thì lại nuốt lời nói vào trong bụng. Làm xong bữa sáng cho An Minh Triết bày ra trên bàn, sau đó Thời Tranh cũng không để đám người Lý Như Sơn chờ lâu liền kéo vali đi ra xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.