Chương 38
Vịt Nướng Mật Ong
24/09/2023
Sân bay quốc tế XX.
Từ khi biết được bản thân đã mang thai, Thời Tranh đã ngay lập tức thu dọn đồ đạc để rời đi để tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng mà bởi vì mấy ngày trước, thành phố đột nhiên có bão lớn cho nên toàn bộ chuyến bay đều bị dời lại cho nên Thời Tranh đành phải ở lại thành phố vài hôm. Trong khoảng thời gian chờ bay, Thời Tranh đã hóa trang rồi thuê một phòng ở nhà dân để tránh bị người khác nhận ra, cũng như tránh đi ta mắt của An Minh Triết.
Ngồi ở trong phòng chờ máy bay, Thời Tranh xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Kỳ thật, trong lòng cô cũng có cảm giác không nỡ rời khỏi nơi này, không nỡ buông bỏ những ấm áp mà thời gian qua An Minh Triết đã trao cho cô. Tuy nhiên An Minh Triết lại la nam chính, mà nam chính đã được chú định sẵn của riêng nữ chính. Còn cô thì sao? Cô chỉ là một nữ phụ có nhiệm vụ xúc tiến tình cảm của nam nữ chính mà thôi.
Tính đến thời điểm hiện tại thì Thời Tranh đoán rằng An Minh Triết có lẽ đã biết đến sự biến mất của cô. Nếu như biết cô bỏ trốn không biết anh sẽ phản ứng như thế nào? Phải chăng là anh sẽ thờ ơ không quan tâm đến. Dù sao thì số tiền cô cầm đi đối với anh mà nói cũng chỉ là một con số lẻ.
Trong lúc chờ soát vé, mí mắt của Thời Tranh khẽ giật giật, giác quan thứ sâu của phụ nữ đã báo cho cô biết sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra. Lúc xếp hàng chờ tiếp viên hàng không xếp vé, Thời Tranh quay đầu nhìn lại thành phố đã gắn bó với cô một khoảng thời gian không tính là dài cũng không tính là ngắn. Sau khi xác nhận không có hình bóng của ai kia, Thời Tranh khẽ thở dài một hơi rồi đi đến đưa vé cho tiếp viên hàng không.
Khi Thời Tranh đưa vé cho tiếp viên hàng không để xoát vé thì đột nhiên có một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa ra nắm lấy tay cô, sau đó thì đoạt mất chiếc vé máy bay của cô.
Vé máy bay đột nhiên bị đoạt đi khiến cho Thời Tranh tức giận có suy nghĩ muốn mắng cái tên đã cướp vé của mình một trận ra trò. Nhưng khi vừa nhìn lên thì những câu mắng chửi cô nghĩ ra đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Trong thoáng chốc, gương mặt của Thời Tranh trong thoáng chốc trắng bệch, cô lùi về sau mấy bước cố gắng che dấu tia hoảng loạn hiện lên trên gương mặt.
"Vị tiên sinh này, bây giờ máy bay đã sắp cất cánh rồi, anh có chuyện gì không?" Tiếp viên hàng không thấy tình hình có vẻ không ổn liền lên tiếng. "Nếu như anh có ý định gây rối ở đây thì tôi sẽ gọi bảo vệ tới."
An Minh Triết nghe vậy thấp giọng nói: "Cô ấy không đi nữa."
"Không phải đâu, tôi vẫn đi, cô đừng nghe anh ta nói bừa. Hơn nữa, tôi không hề quen biết anh ta. Còn anh nữa anh mau trả..." Thời Tranh vội vàng lên tiếng giải thích nhưng lại bị ánh nhìn của An Minh Triết làm cho nghẹn họng.
"Em nói không quen anh?" An Minh Triết đi tới gần Thời Tranh, vẻ mặt âm trầm, anh muốn vươn tay kéo Thời Tranh về phía mình nhưng khi nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt trên gương mặt cô, cánh tay đang đưa ra của anh bỗng khựng lại. "Mau theo anh về."
"Thật xin lỗi, tôi không quen anh ta, làm phiền cô đăng kí giúp tôi."
Tiếp viên hàng không nghe vậy, trên mặt vân duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Nếu như vị tiểu thư này đã nói là không quen anh, vậy thì làm phiền anh đưa vé máy bay của vị tiểu thư này cho chúng tôi, máy bay cũng sắp cất cánh rồi, mong anh đừng làm trễ nải vị này đăng kí nữa, có được không?"
Khóe miệng An Minh Triết khẽ cong lên, anh không quan tâm đến tiếp viên hàng không đang đứng cạnh mà trực tiếp đi đến đứng trước mặt Thời Tranh, dịu giọng nói nhỏ bên tai cô: "Ngoan, đừng nghịch ngợm nữa có được không? Mau theo anh về, xin em đừng tước mất quyền làm cha của anh."
Nói rồi anh quay về phía tiếp viên hàng không: "Cô ấy là vợ của tôi, đều tại tôi chọc giận cô ấy cho nên hiện tại cô ấy mới làm như không nhận ra tôi."
Thời Tranh nghe vậy nhất thời không kịp phản ứng lại nghệt mặt ra đứng đờ đẫn tại chỗ nhìn An Minh Triết đang nói nhăng nói cuội.
Lúc này, một bác gái cũng đang chờ đăng kí nhẹ giọng nói: "Cô gái à, có chuyện gì thì hai vợ chồng cháu cứa bình tĩnh nói chuyện với nhau, không cần thiết phải bỏ nhà đi làm gì. Cháu xem bây giờ chồng cháu cũng đã biết lỗi rồi, cháu cũng nên tha thứ cho chồng cháu đi. Đừng quá xúc động, bằng không về sau hối hận cũng không còn kịp nữa."
"Đúng đấy, vợ chồng hai cháu còn phải sống với nhau cả đời, mỗi bên nhường nhịn một chút thì gia đình cũng hạnh phúc, êm ấm."
Âm thanh khuyên giải vang lên từ bốn phía, cuối cùng tiếp viên hàng không cũng nói: "Vị tiểu thư này, hay là cô cứ thử suy nghĩ kỹ càng xem."
Thời gian chậm rãi trôi đi từng chút, từng chút một, bàn tay to lớn của An Minh Triết vẫn nắm chặt lấy cổ tay Thời Tranh, lực đạo một chút cũng không thuyên giảm. Xem ra, ngày hôm nay cô có mọc cánh cũng không thoát khỏi tay anh.
Đúng lúc này, mấy nhân viên quản lý ở sân bay đi đến, An Minh Triết cũng buông tay Thời Tranh đi về phía mấy nhân viên quản lý kia nói chuyện. Tuy nhiên, khi An Minh Triết vừa đi thì năm tên bảo tiêu do anh mang tới cũng vây quanh Thời Tranh không để cho cô có cơ hội chạy trốn.
"Thời tiểu thư, mong cô hãy hợp tác cùng với chúng tôi."
Thời Tranh nhìn mấy tên bảo tiêu cao to lực lưỡng vây quanh mình thầm ai oán. Trong trường hợp này cô chắc chắn sẽ không thể trốn đi được rồi, ngay cả có lợi dụng sơ hở để trốn đi được thì cũng không đảm bảo sinh mệnh nhỏ bé trong bụng cô sẽ không xảy ra bất trắc.
Nhìn An Minh Triết một lát, thấy anh tay đút túi quần, gương mặt không chút biểu tình nói chuyện với mấy nhân viên quản lý sân bay. Thấy vẻ mặt vui tươi hớn hở của mấy nhân viên quản lý kia, Thời Tranh liền biết bọn họ đã bị anh mua chuộc.
Thời Tranh cúi đầu nén một tiếng thở dài rồi theo bảo tiêu đi vào trong xe.
Từ khi biết được bản thân đã mang thai, Thời Tranh đã ngay lập tức thu dọn đồ đạc để rời đi để tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng mà bởi vì mấy ngày trước, thành phố đột nhiên có bão lớn cho nên toàn bộ chuyến bay đều bị dời lại cho nên Thời Tranh đành phải ở lại thành phố vài hôm. Trong khoảng thời gian chờ bay, Thời Tranh đã hóa trang rồi thuê một phòng ở nhà dân để tránh bị người khác nhận ra, cũng như tránh đi ta mắt của An Minh Triết.
Ngồi ở trong phòng chờ máy bay, Thời Tranh xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Kỳ thật, trong lòng cô cũng có cảm giác không nỡ rời khỏi nơi này, không nỡ buông bỏ những ấm áp mà thời gian qua An Minh Triết đã trao cho cô. Tuy nhiên An Minh Triết lại la nam chính, mà nam chính đã được chú định sẵn của riêng nữ chính. Còn cô thì sao? Cô chỉ là một nữ phụ có nhiệm vụ xúc tiến tình cảm của nam nữ chính mà thôi.
Tính đến thời điểm hiện tại thì Thời Tranh đoán rằng An Minh Triết có lẽ đã biết đến sự biến mất của cô. Nếu như biết cô bỏ trốn không biết anh sẽ phản ứng như thế nào? Phải chăng là anh sẽ thờ ơ không quan tâm đến. Dù sao thì số tiền cô cầm đi đối với anh mà nói cũng chỉ là một con số lẻ.
Trong lúc chờ soát vé, mí mắt của Thời Tranh khẽ giật giật, giác quan thứ sâu của phụ nữ đã báo cho cô biết sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra. Lúc xếp hàng chờ tiếp viên hàng không xếp vé, Thời Tranh quay đầu nhìn lại thành phố đã gắn bó với cô một khoảng thời gian không tính là dài cũng không tính là ngắn. Sau khi xác nhận không có hình bóng của ai kia, Thời Tranh khẽ thở dài một hơi rồi đi đến đưa vé cho tiếp viên hàng không.
Khi Thời Tranh đưa vé cho tiếp viên hàng không để xoát vé thì đột nhiên có một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa ra nắm lấy tay cô, sau đó thì đoạt mất chiếc vé máy bay của cô.
Vé máy bay đột nhiên bị đoạt đi khiến cho Thời Tranh tức giận có suy nghĩ muốn mắng cái tên đã cướp vé của mình một trận ra trò. Nhưng khi vừa nhìn lên thì những câu mắng chửi cô nghĩ ra đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Trong thoáng chốc, gương mặt của Thời Tranh trong thoáng chốc trắng bệch, cô lùi về sau mấy bước cố gắng che dấu tia hoảng loạn hiện lên trên gương mặt.
"Vị tiên sinh này, bây giờ máy bay đã sắp cất cánh rồi, anh có chuyện gì không?" Tiếp viên hàng không thấy tình hình có vẻ không ổn liền lên tiếng. "Nếu như anh có ý định gây rối ở đây thì tôi sẽ gọi bảo vệ tới."
An Minh Triết nghe vậy thấp giọng nói: "Cô ấy không đi nữa."
"Không phải đâu, tôi vẫn đi, cô đừng nghe anh ta nói bừa. Hơn nữa, tôi không hề quen biết anh ta. Còn anh nữa anh mau trả..." Thời Tranh vội vàng lên tiếng giải thích nhưng lại bị ánh nhìn của An Minh Triết làm cho nghẹn họng.
"Em nói không quen anh?" An Minh Triết đi tới gần Thời Tranh, vẻ mặt âm trầm, anh muốn vươn tay kéo Thời Tranh về phía mình nhưng khi nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt trên gương mặt cô, cánh tay đang đưa ra của anh bỗng khựng lại. "Mau theo anh về."
"Thật xin lỗi, tôi không quen anh ta, làm phiền cô đăng kí giúp tôi."
Tiếp viên hàng không nghe vậy, trên mặt vân duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Nếu như vị tiểu thư này đã nói là không quen anh, vậy thì làm phiền anh đưa vé máy bay của vị tiểu thư này cho chúng tôi, máy bay cũng sắp cất cánh rồi, mong anh đừng làm trễ nải vị này đăng kí nữa, có được không?"
Khóe miệng An Minh Triết khẽ cong lên, anh không quan tâm đến tiếp viên hàng không đang đứng cạnh mà trực tiếp đi đến đứng trước mặt Thời Tranh, dịu giọng nói nhỏ bên tai cô: "Ngoan, đừng nghịch ngợm nữa có được không? Mau theo anh về, xin em đừng tước mất quyền làm cha của anh."
Nói rồi anh quay về phía tiếp viên hàng không: "Cô ấy là vợ của tôi, đều tại tôi chọc giận cô ấy cho nên hiện tại cô ấy mới làm như không nhận ra tôi."
Thời Tranh nghe vậy nhất thời không kịp phản ứng lại nghệt mặt ra đứng đờ đẫn tại chỗ nhìn An Minh Triết đang nói nhăng nói cuội.
Lúc này, một bác gái cũng đang chờ đăng kí nhẹ giọng nói: "Cô gái à, có chuyện gì thì hai vợ chồng cháu cứa bình tĩnh nói chuyện với nhau, không cần thiết phải bỏ nhà đi làm gì. Cháu xem bây giờ chồng cháu cũng đã biết lỗi rồi, cháu cũng nên tha thứ cho chồng cháu đi. Đừng quá xúc động, bằng không về sau hối hận cũng không còn kịp nữa."
"Đúng đấy, vợ chồng hai cháu còn phải sống với nhau cả đời, mỗi bên nhường nhịn một chút thì gia đình cũng hạnh phúc, êm ấm."
Âm thanh khuyên giải vang lên từ bốn phía, cuối cùng tiếp viên hàng không cũng nói: "Vị tiểu thư này, hay là cô cứ thử suy nghĩ kỹ càng xem."
Thời gian chậm rãi trôi đi từng chút, từng chút một, bàn tay to lớn của An Minh Triết vẫn nắm chặt lấy cổ tay Thời Tranh, lực đạo một chút cũng không thuyên giảm. Xem ra, ngày hôm nay cô có mọc cánh cũng không thoát khỏi tay anh.
Đúng lúc này, mấy nhân viên quản lý ở sân bay đi đến, An Minh Triết cũng buông tay Thời Tranh đi về phía mấy nhân viên quản lý kia nói chuyện. Tuy nhiên, khi An Minh Triết vừa đi thì năm tên bảo tiêu do anh mang tới cũng vây quanh Thời Tranh không để cho cô có cơ hội chạy trốn.
"Thời tiểu thư, mong cô hãy hợp tác cùng với chúng tôi."
Thời Tranh nhìn mấy tên bảo tiêu cao to lực lưỡng vây quanh mình thầm ai oán. Trong trường hợp này cô chắc chắn sẽ không thể trốn đi được rồi, ngay cả có lợi dụng sơ hở để trốn đi được thì cũng không đảm bảo sinh mệnh nhỏ bé trong bụng cô sẽ không xảy ra bất trắc.
Nhìn An Minh Triết một lát, thấy anh tay đút túi quần, gương mặt không chút biểu tình nói chuyện với mấy nhân viên quản lý sân bay. Thấy vẻ mặt vui tươi hớn hở của mấy nhân viên quản lý kia, Thời Tranh liền biết bọn họ đã bị anh mua chuộc.
Thời Tranh cúi đầu nén một tiếng thở dài rồi theo bảo tiêu đi vào trong xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.