Chương 46
Vịt Nướng Mật Ong
24/09/2023
Bởi vì Thời Tranh lớn lên ở một vùng quê hẻo lánh, giao thông với những nơi khác cực kì bất tiện, cho nên thủ đô tới quê của Thời Tranh mất bốn giờ đồng hồ ngồi máy bay cộng thêm hai giờ đi xe. Quãng đường đi có chút dài khiến cho An Minh Triết thực sự rất lo lắng cho sức khỏe của cô, anh có ý định hủy bỏ chuyến đi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt háo hức mong chờ của Thời Tranh, An Minh Triết cũng không thể nào nói ra.
Bởi vì phải đi đường dài liên tục, nên khi vừa bước xuống xe ô tô cổ họng Thời Tranh truyền đến cảm giác buồn nôn, cô che miệng cô đè ép cảm giác khó chịu xuống. An Minh Triết nhìn thấy Thời Tranh khó chịu, trong lòng cũng có cảm giác đau xót nhưng lại không thể chịu thay cho cô.
"Nếu như biết em sẽ như thế này anh sẽ không để cho em đi nữa." Nói rồi, An Minh Triết nhìn đoạn đường đất lầy lội với vẻ mặt ghét bỏ, anh không ngờ rằng trong thời kỳ hiện đại khi mà các công trình đường xá đều đã được cải tiến phục vụ nhu cầu đi lại của người dân. Thì nơi thôn quê này vẫn còn chưa có làm đường nhựa, hơn nữa đường vào trong thôn cũng có nhiều đất đá, ổ gà ổ vịt khiến cho Thời Tranh của anh bị say xe. Tuy ghét bỏ là vậy nhưng An Minh Triết lại không thể ở trước mặt Thời Tranh nói xấu quê hương của cô được. Tuy vậy, trong đầu anh cũng đã lên kế hoạch nâng cấp đường đi cho ngôi làng để chuyện lần này không xảy ra một lần nữa.
"Tôi ổn rồi. Anh không cần phải lo đâu." Thời Tranh cười gượng nói, gương mặt cô lúc này tái nhợt không còn chút sức sống.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người tiếp tục lên xe đi tới nhà của Thời Tranh. Trên đường đi, người dân trong làng hiếm khi nhìn thấy xe sang liền không nén nổi tò mò mà ngừng lại công việc của mình nhìn theo hướng chiếc xe đi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà của Thời Tranh, nhờ số tiền mà nguyên chủ gửi về hàng tháng, ba mẹ cô đã có thể xây được một căn nhà nho nhỏ, điều kiện gia đình cũng tốt hơn trước kia rất nhiều. Thời Tranh đứng trầm ngâm ngoài cửa, bàn tay nhỏ nhắn giơ lên xong rồi lại hạ xuống.
"Sao vậy? Nếu như không muốn vào thì chúng ta đi về." An Minh Triết thấy cô nửa ngày trời vẫn không dám gõ cửa đành xoa đầu cô nói nhỏ.
"Không phải không muốn vào. Chẳng qua là đã rất lâu rồi không trở về nhà cho nên có chút hồi hộp." Nói rồi, Thời Tranh dứt khoát gõ cửa.
Ngay sau khi tiếng gõ cửa vừa dứt, cánh cửa cũng lập tức được mở ra, người ra mở là một cậu thanh niên gương mặt điển trai mặc chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình, làn da ngăm ngăm đen, cánh tay rắn chắc trên tay còn chằng chịt những vết sẹo. Hiển nhiên là do cuộc sống mưu sinh vất vả đã tôi luyện cậu trở nên như vậy. Cậu ta nhìn Thời Tranh cùng An Minh Triết một lượt, lại nhìn sang chiếc xe ô tô cùng người tài xế đang đứng ngoài cổng rồi nhăn mặt lại hỏi. "Hai người là ai vậy? Đến đây có chuyện gì?"
"Chị là Thời Tranh đây." Thời Tranh nói rồi cười nhẹ. Đây vốn dĩ là chuyện Thời Tranh đã dự đoán trước, dù sao 'Thời Tranh' cũng đã năm năm không về nhà mà chỉ thông qua nhũng cuộc gọi để hỏi thăm sức khỏe gia đình. Hơn nữa bề ngoài của Thời Tranh cũng đã thay đổi rất nhiều so với khi còn ở quê nhà, cho nên người nhà của cô không nhận ra cô cũng không phải là chuyện khó hiểu.
"Thời Tranh?" Thiếu niên có chút ngây ngốc, cái tên này, giọng nói này cậu đã nghe ở đâu đó rồi thì phải, người phụ nữ này cùng họ với cậu, tên cũng giống với chị của cậu. Cậu cũng đã từng nghe ba mẹ kể, cậu có một cô chị gái, đang sống và làm việc ở trên thành phố, hiện tại đang là một minh tinh, công việc rất bận rộn cho nên không có thời gian về thăm nhà.
Chẳng lẽ người này chính là cô chị gái kia của cậu?
Ngay sau đó, cậu chợt bừng tỉnh, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng nhìn Thời Tranh, nhưng vẫn dè dặt hỏi lại. "Là chị thật sao?"
Thời Tranh nhùn phản ứng của cậu em trai thì bật cười, cô khẽ gật đầu coi như đáp lời cậu ta. Nào ngờ vừa mới xác nhận xong, cậu thanh niên liền lao tới muốn ôm cô nhưng khi gần chạm vào Thời Tranh thì cô đột nhiên bị kéo sang một bên khác. Cậu nhóc ôm hụt liền suýt chút nữa té nhào xuống đất, cậu quay sang trừng mắt với An Minh Triết giận dữ nói: "Này chú kia, chú làm trò gì vậy?"
"Chú?" An Minh Triết nghe xong gương mặt đen lại, hắn hiện tại cũng chỉ mới hai mươi chín cái xuân xanh, mà thằng nhóc này cùng lắm cũng chỉ nhỏ hơn anh mười tuổi. Vậy mà nó dám gọi anh là chú sao? Đây là đang chê anh già đúng chứ?
"Chú tuổi cao nên tai cũng không nghe rõ nữa à? Có cần cháu nhắc lại không?" Cậu nhóc chẹp miệng nói, mặc dù đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt An Minh Triết nhưng không hiểu sao từ sâu trong nội tâm cậu lại dấy lên cảm giác chán ghét người đàn ông đẹp trai trước mặt này.
Bởi vì phải đi đường dài liên tục, nên khi vừa bước xuống xe ô tô cổ họng Thời Tranh truyền đến cảm giác buồn nôn, cô che miệng cô đè ép cảm giác khó chịu xuống. An Minh Triết nhìn thấy Thời Tranh khó chịu, trong lòng cũng có cảm giác đau xót nhưng lại không thể chịu thay cho cô.
"Nếu như biết em sẽ như thế này anh sẽ không để cho em đi nữa." Nói rồi, An Minh Triết nhìn đoạn đường đất lầy lội với vẻ mặt ghét bỏ, anh không ngờ rằng trong thời kỳ hiện đại khi mà các công trình đường xá đều đã được cải tiến phục vụ nhu cầu đi lại của người dân. Thì nơi thôn quê này vẫn còn chưa có làm đường nhựa, hơn nữa đường vào trong thôn cũng có nhiều đất đá, ổ gà ổ vịt khiến cho Thời Tranh của anh bị say xe. Tuy ghét bỏ là vậy nhưng An Minh Triết lại không thể ở trước mặt Thời Tranh nói xấu quê hương của cô được. Tuy vậy, trong đầu anh cũng đã lên kế hoạch nâng cấp đường đi cho ngôi làng để chuyện lần này không xảy ra một lần nữa.
"Tôi ổn rồi. Anh không cần phải lo đâu." Thời Tranh cười gượng nói, gương mặt cô lúc này tái nhợt không còn chút sức sống.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người tiếp tục lên xe đi tới nhà của Thời Tranh. Trên đường đi, người dân trong làng hiếm khi nhìn thấy xe sang liền không nén nổi tò mò mà ngừng lại công việc của mình nhìn theo hướng chiếc xe đi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà của Thời Tranh, nhờ số tiền mà nguyên chủ gửi về hàng tháng, ba mẹ cô đã có thể xây được một căn nhà nho nhỏ, điều kiện gia đình cũng tốt hơn trước kia rất nhiều. Thời Tranh đứng trầm ngâm ngoài cửa, bàn tay nhỏ nhắn giơ lên xong rồi lại hạ xuống.
"Sao vậy? Nếu như không muốn vào thì chúng ta đi về." An Minh Triết thấy cô nửa ngày trời vẫn không dám gõ cửa đành xoa đầu cô nói nhỏ.
"Không phải không muốn vào. Chẳng qua là đã rất lâu rồi không trở về nhà cho nên có chút hồi hộp." Nói rồi, Thời Tranh dứt khoát gõ cửa.
Ngay sau khi tiếng gõ cửa vừa dứt, cánh cửa cũng lập tức được mở ra, người ra mở là một cậu thanh niên gương mặt điển trai mặc chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình, làn da ngăm ngăm đen, cánh tay rắn chắc trên tay còn chằng chịt những vết sẹo. Hiển nhiên là do cuộc sống mưu sinh vất vả đã tôi luyện cậu trở nên như vậy. Cậu ta nhìn Thời Tranh cùng An Minh Triết một lượt, lại nhìn sang chiếc xe ô tô cùng người tài xế đang đứng ngoài cổng rồi nhăn mặt lại hỏi. "Hai người là ai vậy? Đến đây có chuyện gì?"
"Chị là Thời Tranh đây." Thời Tranh nói rồi cười nhẹ. Đây vốn dĩ là chuyện Thời Tranh đã dự đoán trước, dù sao 'Thời Tranh' cũng đã năm năm không về nhà mà chỉ thông qua nhũng cuộc gọi để hỏi thăm sức khỏe gia đình. Hơn nữa bề ngoài của Thời Tranh cũng đã thay đổi rất nhiều so với khi còn ở quê nhà, cho nên người nhà của cô không nhận ra cô cũng không phải là chuyện khó hiểu.
"Thời Tranh?" Thiếu niên có chút ngây ngốc, cái tên này, giọng nói này cậu đã nghe ở đâu đó rồi thì phải, người phụ nữ này cùng họ với cậu, tên cũng giống với chị của cậu. Cậu cũng đã từng nghe ba mẹ kể, cậu có một cô chị gái, đang sống và làm việc ở trên thành phố, hiện tại đang là một minh tinh, công việc rất bận rộn cho nên không có thời gian về thăm nhà.
Chẳng lẽ người này chính là cô chị gái kia của cậu?
Ngay sau đó, cậu chợt bừng tỉnh, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng nhìn Thời Tranh, nhưng vẫn dè dặt hỏi lại. "Là chị thật sao?"
Thời Tranh nhùn phản ứng của cậu em trai thì bật cười, cô khẽ gật đầu coi như đáp lời cậu ta. Nào ngờ vừa mới xác nhận xong, cậu thanh niên liền lao tới muốn ôm cô nhưng khi gần chạm vào Thời Tranh thì cô đột nhiên bị kéo sang một bên khác. Cậu nhóc ôm hụt liền suýt chút nữa té nhào xuống đất, cậu quay sang trừng mắt với An Minh Triết giận dữ nói: "Này chú kia, chú làm trò gì vậy?"
"Chú?" An Minh Triết nghe xong gương mặt đen lại, hắn hiện tại cũng chỉ mới hai mươi chín cái xuân xanh, mà thằng nhóc này cùng lắm cũng chỉ nhỏ hơn anh mười tuổi. Vậy mà nó dám gọi anh là chú sao? Đây là đang chê anh già đúng chứ?
"Chú tuổi cao nên tai cũng không nghe rõ nữa à? Có cần cháu nhắc lại không?" Cậu nhóc chẹp miệng nói, mặc dù đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt An Minh Triết nhưng không hiểu sao từ sâu trong nội tâm cậu lại dấy lên cảm giác chán ghét người đàn ông đẹp trai trước mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.