Chương 10
Lăng Báo Tư
24/06/2016
An Tá mang tâm tình tồi tệ, thật muốn đem chính mình giết chết cho rồi. Mười năm trước hắn phạm sai lầm, mười năm sau muốn bù đắp nhưng không ngờ Tào Duẫn Thành cùng An Đức Liệt lại hận hắn đến mức này. Hắn đúng là một tên chết tiệt, ngu ngốc.
Tâm trạng hắn rất buồn phiền. Hắn ở khách sạn cả đêm, lăn qua lăn lại cũng không tài nào ngủ được, lại càng không thể tìm ra biện pháp nào tốt để cứu vãn tình hình.
Suy nghĩ một hồi, hắn gọi điện về cho quản gia, sau đó gọi đến cho Lị Tát, nói nàng hãy hiểu cho hắn, hắn không thể cùng nàng kết hôn, cả đời này vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Phản ứng của Lị Tát rất dễ đoán, nhưng rất nhanh, hắn khiến cơn giận nơi nàng phải chùng xuống. Hắn nói hắn đã tìm luật sư, chuyển quyền sở hữu một căn biệt thự cho nàng, hơn nữa cuộc sống từ nay về sau cũng không cần lo lắng rồi sau đó đinh thép bảo nếu nàng còn cố gắng tranh cãi thì đừng hòng có một đồng nào từ hắn.
Sau khi xử lý xong với Lị Tát, hắn liền cho gọi quản gia đến. Quản gia hôm sau mới xuất hiện mà hắn thì mất ngủ một đêm. Người quản gia thấy sắc mặt hắn khó coi lại tiều tụy nên chấn động. Ông theo hắn lâu như vậy cũng chưa từng thấy hắn như vậy, nhưng vì thân phận chỉ là một người quản gia nên cũng không hỏi nhiều.
“Lúc An Đức Liệt sinh còn, toàn là ông chăm sóc?”
“Vâng”
Lúc đó, ông chỉ làm bổn phận của một người quản gia, không nói nhiều. Khi An Tá rời khỏi bệnh viện, An Đức Liệt tỉnh dậy, ông chỉ nói vài lời an ủi, nói dối vì sao chủ nhân không đến. Mà cậu cũng không phải ngốc tử, một tháng sau cậu cũng thôi không hỏi đến chuyện của An Tá nữa, ba tháng sau liền rời khỏi phạm vi bảo hộ của hắn.
Chủ nhân xử lý mọi việc đều rất tốt nhưng trong chuyện này đã phạm một sai lầm vô cùng lớn. An Đức Liệt tâm toái cầu khứ, rời đi liền biến mất chẳng thấy bóng dáng. Chủ nhân đối nhân tình khẳng khái, nhưng chuyện này quả là một sai lầm. Chẳng qua khi đó chủ nhân đương mê luyến Lị Tát nên chẳng để ý đến gì khác. Ông tuy rất cảm thông với An Đức Liệt nhưng lại biết bản thân không có quyền lên tiếng.
“Tất Ngươi, ta cùng An Đức Liệt đã xảy ra một chút vấn đề.” Tất Ngươi là tên của người quản gia, An Tá đã quen miệng gọi ông như vậy.
“Vâng.”
“Ta cùng An Đức Liệt lại có thêm một tiểu hài tử.”
Nghe vậy, người quản gia kinh ngạc há hốc. An Tá phiền toái vò tóc “Ta cùng cậu ấy ở chung, thế nhưng không hề biết cậu ấy là An Đức Liệt, cũng không biết hai đứa nhỏ đó là con ta.”
Nghe xong, quản gia ngạc nhiên đến độ không thể nói nên lời. Ông không hiểu An Tá đang nói gì. Vì sao ở chung với An Đức Liệt mà không biết cậu ta là ai; An Đức Liệt sinh con cho mình mà hắn cũng không biết là con ai. Việc này quá là li kì vớ vẩn.
“Chủ nhân, tôi không hiểu ý của ngài lắm…”
Hắn thất bại nói “Cậu ấy đổi tên sang tiếng Trung, gương mặt lại không giống Lị Tát nên ta không thể nhận ra. Sau đó, chúng ta cãi nhau, mười tháng sau tìm được thì cậu ấy đã ôm một tiểu hài tử. Ta nghĩ đó là con của cậu ấy và người phụ nữ khác, thế nào cũng không tưởng tượng được nó lại là con ta.”
Tất Ngươi trầm mặc, giọng điệu phiền toái của chủ nhân làm ông hiểu được hắn đã vô cùng phiền muộn. An Tá nói thêm “Ta muốn ông về hoàng cung, chuẩn bị mọi thứ nghênh đón bọn họ trở về. Ta nhất định sẽ thuyết phục được họ. Bây giờ ông về trước, đuổi Lị Tát đi chỗ khác, ta không muốn An Đức Liệt không vui.”
Tuy nói là nói vậy, nhưng giọng nói hắn lại thập phần uể oải. Hắn biết lời vừa nói có thể sẽ không đạt thành, An Đức Liệt có lẽ sẽ không tha thứ cho hắn dễ dàng như thế.
“Chủ nhân, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt để hoan nghênh hai vị tiểu thiếu gia. Tôi cũng sẽ cố hết sức bố trí phòng sao cho phù hợp với sở thích của An Đức Liệt thiếu gia.”
Tất Ngươi nhanh miệng nói, lần đầu tiên đưa ra yêu cầu với chủ nhân, không phù hợp với cương vị của ông. Nhưng đối với ông mà nói, chủ nhân một nhà đoàn tụ là một chuyện tốt, là biện pháp tốt nhất để bồi thường cho An Đức Liệt, huống chi thấy chủ nhân phiền não như thế, ông tự nhiên biết được hắn đã hãm sâu võng tình a.
“Ách…Tôi tin chủ nhân sẽ có thể mang An Đức Liệt thiếu gia cùng hai vị tiểu thiếu gia trở về. Dù sao, An Đức Liệt thiếu gia đã vì ngài sinh thêm một đứa nhỏ, nếu oán hận như lời ngài nói thì tuyệt đối, cậu ấy sẽ không làm việc này.”
An Tá nhanh ngẩng mặt lên, hai mắt tỏa sáng, thậm chí hắn còn đứng lên, đi qua đi lại như vừa nghe được tiếng trời “Đúng vậy a, ông nói đúng. Hiện tại An Đức Liệt cá tính thập phần cường ngạnh cũng không sợ đắc tội ta. Cậu ấy nếu không phải yêu ta, vì cái gì lại vì ta sinh thêm một tiểu hài tử.”
“Tôi lập tức trở về hoàng cung chuẩn bị.”
Tất Ngươi hành lễ rồi rời khỏi phòng. Lúc đóng cửa, ông còn nghe được tiếng cười của An Tá. Ông biết, cả nhà bọn họ nhất định sẽ có kết cục tốt a.
.
.
Thằng nhóc có gương mặt thấy ghét, hai mắt khinh thường nhìn hắn. Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ bùng phát nhưng là hiện tại, hắn chỉ có thể thấp giọng, nhỏ nhẹ với nó.
“Papa con có nhà không?”
“Không có! Chỉ cần ông tới, ba nhất định sẽ không có nhà.” Ngữ khí của nó mang theo sự khiêu khích, hoàn toàn nhằm hắn mà chọc.
“Duẫn Thành, ba không kết hôn với Lị Tát nữa. Người duy nhất trên đời này ba muốn kết hôn chỉ có một người duy nhất, là papa con thôi.”
Đôi mắt đang rực lửa khiêu chiến của Tào Duẫn Thành nhanh chóng mang một mảnh hoài nghi “Ai biết ông có nói xạo hay không chứ?”
An Tá được thế bẻ măng, nói tiếp “Ba yêu các con a. Duẫn Thành, ba thừa nhận trước kia là do ba sai, nhưng khi ở cùng ba người, ba cảm thấy rất vui. Con đã không có ba mười năm, chẳng lẽ con muốn sau này em con hỏi ba nó là ai sao? Con sẽ trả lời nó như thế nào đây? Nói rằng nó không có ba sao? Nó có thể bị tổn thương, con cũng hiểu mà, đúng không?
Tào Duẫn Thành có hơi chần chờ. An Tá thấy chiêu này hữu hiệu, lập tức chen chân vào, chặn cánh cửa không cho nó đóng lại “Cho ba vào bàn với papa con một lúc. Ba muốn mang mọi người về ở cùng ba. Cho ba nửa giờ, nửa giờ để nói chuyện với papa con.”
Tào Duẫn Thành cứng miệng “Papa sẽ không nói chuyện với ông.”
“Duẫn Thành, ba vì papa con mà thần hồn điên đảo. Con không phải không biết. Ba vì yêu papa con mà phá hư nguyên tắc của bản thân, con chẳng lẽ không muốn cho ba cơ hội sao?”
Tào Duẫn Thành nhướng mày, đúng là trong lúc ở chung, An Tá có mê luyến ba nó. Nghĩ nghĩ một hồi, nó dịch sang bên để An Tá có thể đi vào. Nó nhìn hắn, hung hung nói “Không được đánh thức em trai tôi.”
“Yên tâm, ba sẽ không đánh thức nó.”
Hắn nhẹ chân đi vào, hướng đến phòng của An Đức Liệt. Cậu đang nằm trên chiếc giường mà cả hai từng nằm chung, hắn thấy một loại cảm xúc ngọt ngào đang dâng lên trong cuống họng. Hắn nhẹ nhàng gọi “An Đức Liệt!”
An Đức Liệt kinh ngạc quay đầu, ngay sau đó liền trở nên lạnh nhạt “Anh như thế nào thuyết phục Duẫn Thành? Nó như thế nào cho anh vào nhà?”
Hắn đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh An Đức Liệt, không đợi cậu cự tuyệt, hắn đã nhanh nắm lấy vai cậu “Anh nói nó cho anh một cơ hội để chuộc tội. Anh muốn dẫn em và hai đứa nhỏ về nhà. Anh muốn kết hôn với em…”
“Không, tôi không muốn dây dưa với anh nữa.”
An Đức Liệt ‘phủi’ cánh tay đang giữ lấy mình, An Tá không bỏ cuộc, hắn dùng đôi cánh tay rắn chắc, từ đằng sau ôm lấy cậu. Giọng nói trầm thấp mang theo sự hối lỗi “An Đức Liệt, anh biết em mấy năm nay chịu rất nhiều thống khổ. Cho anh một cơ hội để bồi thường, được không? Em cũng biết anh vô cùng yêu em, anh tuyệt sẽ không cùng Lị Tát kết hôn, anh chỉ muốn ở bên cạnh em.”
“Nếu tôi không muốn ở bên cạnh anh?” An Đức Liệt xoay người, đối hắn hỏi lại.
An Tá nắm chặt bả vai cậu “Anh yêu em, An Đức Liệt, nếu không phải thương anh vì sao em phải sinh con cho anh lần nữa? Vì cái gì mỗi lần có thể rời xa anh, em đều chọn ở lại?”
An Đức Liệt lạnh lùng trả lời “Đồng tính sinh thực không phải muốn bỏ là bỏ. Tôi cho anh ở bên tôi là vì tôi muốn anh biết anh đã làm sai cái gì. Từ mười năm trước, tôi đã không còn tình cảm gì với anh nữa rồi.”
Nếu là trước kia, câu nói này nhất định làm hắn lửa giận công tâm, nhưng hiện tại, hắn càng cố sức ôm cậu vào lòng, dù cậu phản kháng hắn cũng mặc kệ.
“Trở lại bên cạnh anh, em không phải là muốn trả thù sao? Vậy thì trở lại bên cạnh anh, em có thể dùng bất cứ phương pháp nào làm anh thân bại danh liệt, ở bên cạnh anh, em mới có nhiều cơ hội trả thù anh, đúng không?”
An Đức Liệt tránh ánh mắt hắn trong khi An Tá ra sức vuốt ve hai gò má cậu. Cuối cùng, tầm nhìn của cậu mới chậm chạp hướng về phía hắn “Bộ dạng hiện tại của tôi, một điểm cũng không giống Lị Tát.”
An Tá hôn lên tóc cậu “Anh biết. Từ lúc gặp em, anh biết anh không yêu Lị Tát. Cô ấy là người con gái anh thích nhất, nhưng lại bị tử thần đoạt đi nên anh mới nghĩ cô ấy là độc nhất vô nhị. Bởi vì anh chỉ muốn thỏa mãn bản tính của mình nên mới chạy theo cái ảo ảnh không có thật đó.”
Hốc mắt An Đức Liệt nhiệt trướng, mười năm ủy khuất trong khoảnh khắc trào ra. Cậu hết sức đấm vài ngực An Tá “Đừng nghĩ chỉ cần như vậy tôi liền tha thứ cho anh. Cả đời này vĩnh viễn cũng không tha thứ cho anh đối xử tệ bạc với tôi.”
“Anh hiểu, thực xin lỗi…”
An Tá thì thào bên tai An Đức Liệt. Cậu ở trong lòng hắn, khóc rống. Hắn ôm chặt cậu, không ngừng giải thích, hơn nữa còn nói vô số yêu ngữ. Cuối cùng, An Đức Liệt cũng đồng ý tha thứ cho hắn.
.
.
Bọn họ trở về hoàng cung. Tào Duẫn Thành mang hết hành lý của mình đưa cho ba nó “An Tá, giúp tôi xách đồ đi. Vai tôi đau quá.”
An Đức Liệt vô cùng an nhàn, nụ cười trên môi khiến người người say mê. Cậu không mang theo hành lý bước xuống chuyên cơ trong khi An Tá thì lỉnh kỉnh nhiều thứ. Hắn ôm trên tay một đứa bé, trên lưng vác một cái ba lô thật lớn, tả hữu hai bên mang theo mấy túi hành lý lớn. Lại thêm Tào Duẫn Thành không khách khí quăng hành lý của mình cho hắn. Nó còn hảo tâm giúp hắn đeo vào. Hắn so với mấy người khuân vác mướn còn tệ hại hơn. Hắn đoán trên người hắn lúc này có ít nhất hơn hai mươi cân hành lý.
“Làm sao vậy An Tá? Anh chê đồ của chúng tôi nặng quá sao? Vậy để chúng tôi trở về nha.”
Nghe câu hỏi thánh thiện của An Đức Liệt, An Tá liền đứng thẳng người, cố gắng giả dạng như không có gì. Kỳ thật, ngực hắn đang bị ép lại muốn nổ tung. Hắn cho tới bây giờ chưa từng xách nặng như vậy, chưa từng. Mỗi khi đi đâu đều có tùy tùng đi theo, hắn căn bản là không cần tự mình xách hành lý.
“Hoàn hảo, anh đến đây.” An Đức Liệt tuy nguyện ý trở về nhưng không có nghĩa là cậu đã tha thứ cho hắn. Xem ra thời gian sắp tới, hắn phải kháng chiến cực khổ đây.
Mấy người hầu trong cung điện, ngay cả Tất Ngươi cũng ngạc nhiên đến há hốc miệng, đây là lần đầu tiên họ thấy chủ nhân cao ngạo của mình bị đối xử như vậy.
Tất Ngươi lập tức đi tới, khẩn trương nói “Chủ nhân, muốn tôi ôm đứa bé không? Người hầu cũng có thể giúp ngài xách hành lý, không cần cực khổ như vậy.”
An Đức Liệt liếc mắt, An Tá lập tức thở ra. Hắn thấy vai mình rất đau. Mấy bao hành lý này quá nặng, hắn không biết hai người họ đã sửa sang, bỏ cái gì bên trong nữa nhưng thật sự nặng chết người a.
“Không cần, ta có thể xử lý được.”
Tào Duẫn Thành chêm vô vài câu “Đúng vậy, An Tá có thể xử lý được, đúng không An Tá?”
“Ừ.”
An Tá cố gắng trả lời, nhưng bước đi ngày càng nặng, mồ hôi như mưa.
“Phòng của tôi ở đâu hả?”
Vừa thấy Tào Duẫn Thành, Tất Ngươi liền biết đó là đứa con đầu lòng của An Tá “Tôi đưa ngài đi.”
“Được, cám ơn ông.”
Tào Duẫn Thành vui vẻ nói chuyện, nhưng khi nhìn đến An Tá liền thay đổi sắc mặt “An Tá, mau đem hành lý đến phòng cho tôi đi, còn nữa, phải sắp xếp đâu vào đó. Đưa em đây, tôi ôm cho.”
Nó nhận lấy tiểu hài từ, miệng không ngừng sai hắn như sai ôsin. An Đức Liệt không mảy may quan tâm hắn, cậu tự mình đi thăm thú hoàng cung. Hắn vốn có thể sai người khác xách hành lý nhưng hắn biết, cậu là người thông minh nên sẽ ngay lập tức biết được, sau đó sẽ ôm con rời khỏi nơi này. Vì vậy, hắn đành làm trâu già kéo xe, lê bước đem hành lý lên phòng Tào Duẫn Thành.
Hắn làm theo lời Tào Duẫn Thành, mở túi hành lý ra, chuẩn bị sắp xếp đồ đạc thì hắn trừng lớn mắt, mắng to “Thằng nhóc khốn nạn, dám chỉnh ta?”
Bên trong hành lý toàn là đá tảng ven đường, hơn nữa mỗi tảng đều hơn một kí. Mỗi viên đều nặng như vậy, chẳng trách hắn đeo trên lưng đi nãy giờ, chân run đau nhức. Toàn bộ đều do Tào Duẫn Thành hại.
Bả vai hắn đau, không, không chỉ có bả vai mà toàn thân hắn đều tận lực, từ trên xuống dưới đau vô cùng. Hắn trở về phòng mình liền lăn ra ngủ. Nhưng vừa chạm xuống giường hắn đã rất khó chịu nhưng vì quá mệt mỏi, hắn cũng chẳng để ý đến cơn đau làm gì, nhanh chóng nhắm mắt.
Trong lúc mơ hồ, một đôi tay nhẹ nhàng vuốt qua cơ thể hắn. Sự thoải mái quá mức này khiến hắn phát ra vài tiếng rên rỉ, bên tai còn nghe thanh âm trầm ổn “Rất đau sao, An Tá?”
Hắn mở mắt liền nhìn thấy An Đức Liệt ngồi ở bên giường, thoát hạ quần áo của hắn, hai tay vuốt ve cơ thể hắn, đây có lẽ là nguyên nhân khiến hắn vừa rồi cảm thấy thoải mái.
“An Đức Liệt…”
Đôi tay ma quái của cậu lướt qua cơ bụng săn chắc, dừng lại bên hông hắn, sau khi cởi quần hắn quăng đi liền nấn ná, chạy dọc theo bắp đùi tráng kiện của hắn, làm hắn ngừng thở, sợ cơ hội hiếm có này nhanh chóng vụt qua.
An Đức Liệt tuy đồng ý trở về cùng hắn nhưng khoảng thời gian này, cậu và Tào Duẫn Thành cùng ra sức chỉnh đốn hắn. Chuyện hôm nay cũng là một trong số dó, mà nặng nhất chính là cậu không cho hắn động vào cậu. Hắn vì mục đích dẫn cậu về nên đã ra sức nhẫn nại rất lâu.
Nhưng hiện tại cậu đang dẫn dụ hắn, cơ thể bị cấm dục đã lâu sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ? Hơn nữa, đôi tay mềm mại đó lại đang ra sức khơi gợi lửa tình nơi hắn.
“Duẫn Thành là một đứa bé cứng đầu, nó hiện tại phạt anh nhưng chỉ một thời gian sau, nó sẽ chịu nhận anh là cha nó, sẽ thôi không xử sự như vậy nữa. An Tá, anh chịu đựng một lúc vậy.”
Hắn phát giác hơi thở của mình có chút run rẩy “Không quan hệ, anh sẽ khiến nó phải nhận anh là ba nó.”
“Ân, cám ơn anh, An Tá.”
Cậu dừng lại công việc mát xa đùi hắn, thôi không chạm vào hắn nữa. An Tá thống khổ nói “An Đức Liệt, làm giống vừa rồi được không?”
“Là chỗ này sao?” Cậu cố ý hỏi.
Thứ nam tính của hắn từ từ ngóc dậy. An Đức Liệt phủ lên người hắn, đôi tay mềm mại nắm lấy bộ vị tối nóng bỏng khiến hắn hưng phấn đến phát run, phát ra mấy tiếng rên rỉ.
Hắn đẩy eo tới trước, An Đức Liệt không chỉ vuốt ve mà còn dùng ngón cái ấn xuống đĩnh của ‘nó’. Loại khoái cảm này, hắn không thể miêu tả bằng lời được.
“Thật thoải mái, An Đức Liệt…”
Hắn cơ hồ bị tình dục che mờ tầm mắt. Hắn đứng lên, muốn ngay lập tức đè cậu xuống. An Đức Liệt tinh ý liền tránh ra, lùi về sau hai, ba bước. Cậu lấy khăn tay để trong túi ra, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Còn lại, anh tự mình làm đi.”
Hắn kinh ngạc nhìn trong khi cậu vô cùng bình tĩnh. Hắn có thể cảm nhận được nước miếng của mình đang chảy ròng ròng, hạ thân vô cùng bức xúc, lại nóng như lửa đốt. Không thể tưởng cậu lại đối hắn nói “Anh nếu dám động vào tôi, tôi lập tức mang con đi, anh tin không?”
Lời cậu nói là thật. An Tá nuốt nước miếng gật đầu mà thân thể trần trụi của An Đức Liệt, sau khi tắm rửa còn mang theo hương khí dịu ngọt cứ tràn ngập trong óc hắn.
Hạ thân hắn càng lúc càng nóng, hắn cho tới bây giờ không có nhẫn nại như vậy. Chỉ cần hắn thuận miệng nói một câu thì không biết có bao nhiêu nữ nhân nguyện ý cùng hắn, hiện tại hắn sống không bằng chết a. Hắn cầm lấy khăn tay mà cậu hảo tâm để lại, tự mình giải quyết.
Thật vất vả hắn mới có thể tự xử, đến khi nhìn thấy thân thể trần trụi của cậu bước ra khỏi nhà tắm, vừa chà lau, vừa ư ử hát bài hát gì đó, toàn thân hắn lại bắt đầu nóng lên.
“An Tá, tôi muốn nói với anh chuyện này.”
Hắn trừng mắt, chằm chằm nhìn thân thể trần trụi của cậu, mà An Đức Liệt lúc này, không nhanh không chậm, thong thả mặc lại quần áo. Cậu nhẹ giọng nói “Không chỉ có Duẫn Thành phạt anh, tôi cũng đang phạt anh. Mỗi ngày tôi đều ngủ cùng anh, mặc kệ tôi có hành động gì, anh cũng không thể động vào tôi, được chứ?”
Hắn lập tức đồng ý, có điều, hắn không ngờ An Đức Liệt vừa mặc xong áo ngủ liền đi đến giường, nằm xuống bên cạnh hắn, rút vào lòng hắn. Mùi thơm của cậu, mùi thơm của cơ thể cậu tìm vào mũi hắn khiến hạ thân hắn lại xúc động mà đứng thẳng.
An Đức Liệt còn cố tình nâng chân lên, ma sát chân hắn. Hắn tuy không muốn nhưng vẫn phải cố cất giọng nói run rẩy của mình hỏi, hắn muốn biết địa ngục này còn kéo dài bao lâu a.
“Xử phạt sẽ kéo dài bao lâu?”
“Tôi cùng Duẫn Thành ở bên ngoài chịu khổ mười năm, kia tính nhẹ cho anh một chút, mười tháng đi.”
An Tá trong lòng kêu thảm. Hắn hơi hơi tuyệt vọng khi phát hiện mình không thể chịu hơn được nữa “Mười tháng?”
“Anh thấy ngắn quá? Vậy mười năm nha.”
Lời nói của An Đức Liệt lập tức làm hắn ngậm miệng. Hắn dù có ngu ngốc thế nào cũng không tự tiện chọc giận cậu lúc này “Mười tháng là được rồi, phi thường tốt.”
“Ân, có thể xem xét biểu hiện của anh, hình phạt có thể giảm. Như tôi nói, tùy xem biểu hiện của anh.”
Cậu nói xong liền dùng chân quấn lấy chân hắn, thở nhẹ, phả vào cổ hắn. An Tá ngừng thở, tự nói chính mình phải giữ bình tĩnh, đến khi có thể bình tĩnh được, An Đức Liệt lại chạm vào ngực hắn. An Tá nhảy dựng, cậu cũng vì hành động này mà mở mắt.
Hắn lắp bắp nói “Anh…anh đi WC…”
Hắn chạy ào vào toilet, bộ phận nóng ngạnh khiến hắn thở hồng hộc. Hắn ở trong WC niệm niệm, tự bảo mình phải cố gắng bình tĩnh hơn một chút.
An Đức Liệt cười thành tiếng. An Tá cả đêm ở trong WC, đợi cho đến gần sáng, hai mắt như gấu trúc mới trở lại giường ngủ. Vì ngủ quá say nên hắn hoàn toàn không biết cậu thừa lúc hắn không để ý đã đặt lại má hắn một nụ hôn.
Xem ra hắn đúng là thật tâm muốn bù đắp cho cậu và các con, nên giảm thời gian chịu hình xuống a. An Đức Liệt từ khóe môi lộ ra nụ cười, cậu có lẽ nên cân nhắc thêm về chuyện này một chút.
Tâm trạng hắn rất buồn phiền. Hắn ở khách sạn cả đêm, lăn qua lăn lại cũng không tài nào ngủ được, lại càng không thể tìm ra biện pháp nào tốt để cứu vãn tình hình.
Suy nghĩ một hồi, hắn gọi điện về cho quản gia, sau đó gọi đến cho Lị Tát, nói nàng hãy hiểu cho hắn, hắn không thể cùng nàng kết hôn, cả đời này vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Phản ứng của Lị Tát rất dễ đoán, nhưng rất nhanh, hắn khiến cơn giận nơi nàng phải chùng xuống. Hắn nói hắn đã tìm luật sư, chuyển quyền sở hữu một căn biệt thự cho nàng, hơn nữa cuộc sống từ nay về sau cũng không cần lo lắng rồi sau đó đinh thép bảo nếu nàng còn cố gắng tranh cãi thì đừng hòng có một đồng nào từ hắn.
Sau khi xử lý xong với Lị Tát, hắn liền cho gọi quản gia đến. Quản gia hôm sau mới xuất hiện mà hắn thì mất ngủ một đêm. Người quản gia thấy sắc mặt hắn khó coi lại tiều tụy nên chấn động. Ông theo hắn lâu như vậy cũng chưa từng thấy hắn như vậy, nhưng vì thân phận chỉ là một người quản gia nên cũng không hỏi nhiều.
“Lúc An Đức Liệt sinh còn, toàn là ông chăm sóc?”
“Vâng”
Lúc đó, ông chỉ làm bổn phận của một người quản gia, không nói nhiều. Khi An Tá rời khỏi bệnh viện, An Đức Liệt tỉnh dậy, ông chỉ nói vài lời an ủi, nói dối vì sao chủ nhân không đến. Mà cậu cũng không phải ngốc tử, một tháng sau cậu cũng thôi không hỏi đến chuyện của An Tá nữa, ba tháng sau liền rời khỏi phạm vi bảo hộ của hắn.
Chủ nhân xử lý mọi việc đều rất tốt nhưng trong chuyện này đã phạm một sai lầm vô cùng lớn. An Đức Liệt tâm toái cầu khứ, rời đi liền biến mất chẳng thấy bóng dáng. Chủ nhân đối nhân tình khẳng khái, nhưng chuyện này quả là một sai lầm. Chẳng qua khi đó chủ nhân đương mê luyến Lị Tát nên chẳng để ý đến gì khác. Ông tuy rất cảm thông với An Đức Liệt nhưng lại biết bản thân không có quyền lên tiếng.
“Tất Ngươi, ta cùng An Đức Liệt đã xảy ra một chút vấn đề.” Tất Ngươi là tên của người quản gia, An Tá đã quen miệng gọi ông như vậy.
“Vâng.”
“Ta cùng An Đức Liệt lại có thêm một tiểu hài tử.”
Nghe vậy, người quản gia kinh ngạc há hốc. An Tá phiền toái vò tóc “Ta cùng cậu ấy ở chung, thế nhưng không hề biết cậu ấy là An Đức Liệt, cũng không biết hai đứa nhỏ đó là con ta.”
Nghe xong, quản gia ngạc nhiên đến độ không thể nói nên lời. Ông không hiểu An Tá đang nói gì. Vì sao ở chung với An Đức Liệt mà không biết cậu ta là ai; An Đức Liệt sinh con cho mình mà hắn cũng không biết là con ai. Việc này quá là li kì vớ vẩn.
“Chủ nhân, tôi không hiểu ý của ngài lắm…”
Hắn thất bại nói “Cậu ấy đổi tên sang tiếng Trung, gương mặt lại không giống Lị Tát nên ta không thể nhận ra. Sau đó, chúng ta cãi nhau, mười tháng sau tìm được thì cậu ấy đã ôm một tiểu hài tử. Ta nghĩ đó là con của cậu ấy và người phụ nữ khác, thế nào cũng không tưởng tượng được nó lại là con ta.”
Tất Ngươi trầm mặc, giọng điệu phiền toái của chủ nhân làm ông hiểu được hắn đã vô cùng phiền muộn. An Tá nói thêm “Ta muốn ông về hoàng cung, chuẩn bị mọi thứ nghênh đón bọn họ trở về. Ta nhất định sẽ thuyết phục được họ. Bây giờ ông về trước, đuổi Lị Tát đi chỗ khác, ta không muốn An Đức Liệt không vui.”
Tuy nói là nói vậy, nhưng giọng nói hắn lại thập phần uể oải. Hắn biết lời vừa nói có thể sẽ không đạt thành, An Đức Liệt có lẽ sẽ không tha thứ cho hắn dễ dàng như thế.
“Chủ nhân, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt để hoan nghênh hai vị tiểu thiếu gia. Tôi cũng sẽ cố hết sức bố trí phòng sao cho phù hợp với sở thích của An Đức Liệt thiếu gia.”
Tất Ngươi nhanh miệng nói, lần đầu tiên đưa ra yêu cầu với chủ nhân, không phù hợp với cương vị của ông. Nhưng đối với ông mà nói, chủ nhân một nhà đoàn tụ là một chuyện tốt, là biện pháp tốt nhất để bồi thường cho An Đức Liệt, huống chi thấy chủ nhân phiền não như thế, ông tự nhiên biết được hắn đã hãm sâu võng tình a.
“Ách…Tôi tin chủ nhân sẽ có thể mang An Đức Liệt thiếu gia cùng hai vị tiểu thiếu gia trở về. Dù sao, An Đức Liệt thiếu gia đã vì ngài sinh thêm một đứa nhỏ, nếu oán hận như lời ngài nói thì tuyệt đối, cậu ấy sẽ không làm việc này.”
An Tá nhanh ngẩng mặt lên, hai mắt tỏa sáng, thậm chí hắn còn đứng lên, đi qua đi lại như vừa nghe được tiếng trời “Đúng vậy a, ông nói đúng. Hiện tại An Đức Liệt cá tính thập phần cường ngạnh cũng không sợ đắc tội ta. Cậu ấy nếu không phải yêu ta, vì cái gì lại vì ta sinh thêm một tiểu hài tử.”
“Tôi lập tức trở về hoàng cung chuẩn bị.”
Tất Ngươi hành lễ rồi rời khỏi phòng. Lúc đóng cửa, ông còn nghe được tiếng cười của An Tá. Ông biết, cả nhà bọn họ nhất định sẽ có kết cục tốt a.
.
.
Thằng nhóc có gương mặt thấy ghét, hai mắt khinh thường nhìn hắn. Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ bùng phát nhưng là hiện tại, hắn chỉ có thể thấp giọng, nhỏ nhẹ với nó.
“Papa con có nhà không?”
“Không có! Chỉ cần ông tới, ba nhất định sẽ không có nhà.” Ngữ khí của nó mang theo sự khiêu khích, hoàn toàn nhằm hắn mà chọc.
“Duẫn Thành, ba không kết hôn với Lị Tát nữa. Người duy nhất trên đời này ba muốn kết hôn chỉ có một người duy nhất, là papa con thôi.”
Đôi mắt đang rực lửa khiêu chiến của Tào Duẫn Thành nhanh chóng mang một mảnh hoài nghi “Ai biết ông có nói xạo hay không chứ?”
An Tá được thế bẻ măng, nói tiếp “Ba yêu các con a. Duẫn Thành, ba thừa nhận trước kia là do ba sai, nhưng khi ở cùng ba người, ba cảm thấy rất vui. Con đã không có ba mười năm, chẳng lẽ con muốn sau này em con hỏi ba nó là ai sao? Con sẽ trả lời nó như thế nào đây? Nói rằng nó không có ba sao? Nó có thể bị tổn thương, con cũng hiểu mà, đúng không?
Tào Duẫn Thành có hơi chần chờ. An Tá thấy chiêu này hữu hiệu, lập tức chen chân vào, chặn cánh cửa không cho nó đóng lại “Cho ba vào bàn với papa con một lúc. Ba muốn mang mọi người về ở cùng ba. Cho ba nửa giờ, nửa giờ để nói chuyện với papa con.”
Tào Duẫn Thành cứng miệng “Papa sẽ không nói chuyện với ông.”
“Duẫn Thành, ba vì papa con mà thần hồn điên đảo. Con không phải không biết. Ba vì yêu papa con mà phá hư nguyên tắc của bản thân, con chẳng lẽ không muốn cho ba cơ hội sao?”
Tào Duẫn Thành nhướng mày, đúng là trong lúc ở chung, An Tá có mê luyến ba nó. Nghĩ nghĩ một hồi, nó dịch sang bên để An Tá có thể đi vào. Nó nhìn hắn, hung hung nói “Không được đánh thức em trai tôi.”
“Yên tâm, ba sẽ không đánh thức nó.”
Hắn nhẹ chân đi vào, hướng đến phòng của An Đức Liệt. Cậu đang nằm trên chiếc giường mà cả hai từng nằm chung, hắn thấy một loại cảm xúc ngọt ngào đang dâng lên trong cuống họng. Hắn nhẹ nhàng gọi “An Đức Liệt!”
An Đức Liệt kinh ngạc quay đầu, ngay sau đó liền trở nên lạnh nhạt “Anh như thế nào thuyết phục Duẫn Thành? Nó như thế nào cho anh vào nhà?”
Hắn đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh An Đức Liệt, không đợi cậu cự tuyệt, hắn đã nhanh nắm lấy vai cậu “Anh nói nó cho anh một cơ hội để chuộc tội. Anh muốn dẫn em và hai đứa nhỏ về nhà. Anh muốn kết hôn với em…”
“Không, tôi không muốn dây dưa với anh nữa.”
An Đức Liệt ‘phủi’ cánh tay đang giữ lấy mình, An Tá không bỏ cuộc, hắn dùng đôi cánh tay rắn chắc, từ đằng sau ôm lấy cậu. Giọng nói trầm thấp mang theo sự hối lỗi “An Đức Liệt, anh biết em mấy năm nay chịu rất nhiều thống khổ. Cho anh một cơ hội để bồi thường, được không? Em cũng biết anh vô cùng yêu em, anh tuyệt sẽ không cùng Lị Tát kết hôn, anh chỉ muốn ở bên cạnh em.”
“Nếu tôi không muốn ở bên cạnh anh?” An Đức Liệt xoay người, đối hắn hỏi lại.
An Tá nắm chặt bả vai cậu “Anh yêu em, An Đức Liệt, nếu không phải thương anh vì sao em phải sinh con cho anh lần nữa? Vì cái gì mỗi lần có thể rời xa anh, em đều chọn ở lại?”
An Đức Liệt lạnh lùng trả lời “Đồng tính sinh thực không phải muốn bỏ là bỏ. Tôi cho anh ở bên tôi là vì tôi muốn anh biết anh đã làm sai cái gì. Từ mười năm trước, tôi đã không còn tình cảm gì với anh nữa rồi.”
Nếu là trước kia, câu nói này nhất định làm hắn lửa giận công tâm, nhưng hiện tại, hắn càng cố sức ôm cậu vào lòng, dù cậu phản kháng hắn cũng mặc kệ.
“Trở lại bên cạnh anh, em không phải là muốn trả thù sao? Vậy thì trở lại bên cạnh anh, em có thể dùng bất cứ phương pháp nào làm anh thân bại danh liệt, ở bên cạnh anh, em mới có nhiều cơ hội trả thù anh, đúng không?”
An Đức Liệt tránh ánh mắt hắn trong khi An Tá ra sức vuốt ve hai gò má cậu. Cuối cùng, tầm nhìn của cậu mới chậm chạp hướng về phía hắn “Bộ dạng hiện tại của tôi, một điểm cũng không giống Lị Tát.”
An Tá hôn lên tóc cậu “Anh biết. Từ lúc gặp em, anh biết anh không yêu Lị Tát. Cô ấy là người con gái anh thích nhất, nhưng lại bị tử thần đoạt đi nên anh mới nghĩ cô ấy là độc nhất vô nhị. Bởi vì anh chỉ muốn thỏa mãn bản tính của mình nên mới chạy theo cái ảo ảnh không có thật đó.”
Hốc mắt An Đức Liệt nhiệt trướng, mười năm ủy khuất trong khoảnh khắc trào ra. Cậu hết sức đấm vài ngực An Tá “Đừng nghĩ chỉ cần như vậy tôi liền tha thứ cho anh. Cả đời này vĩnh viễn cũng không tha thứ cho anh đối xử tệ bạc với tôi.”
“Anh hiểu, thực xin lỗi…”
An Tá thì thào bên tai An Đức Liệt. Cậu ở trong lòng hắn, khóc rống. Hắn ôm chặt cậu, không ngừng giải thích, hơn nữa còn nói vô số yêu ngữ. Cuối cùng, An Đức Liệt cũng đồng ý tha thứ cho hắn.
.
.
Bọn họ trở về hoàng cung. Tào Duẫn Thành mang hết hành lý của mình đưa cho ba nó “An Tá, giúp tôi xách đồ đi. Vai tôi đau quá.”
An Đức Liệt vô cùng an nhàn, nụ cười trên môi khiến người người say mê. Cậu không mang theo hành lý bước xuống chuyên cơ trong khi An Tá thì lỉnh kỉnh nhiều thứ. Hắn ôm trên tay một đứa bé, trên lưng vác một cái ba lô thật lớn, tả hữu hai bên mang theo mấy túi hành lý lớn. Lại thêm Tào Duẫn Thành không khách khí quăng hành lý của mình cho hắn. Nó còn hảo tâm giúp hắn đeo vào. Hắn so với mấy người khuân vác mướn còn tệ hại hơn. Hắn đoán trên người hắn lúc này có ít nhất hơn hai mươi cân hành lý.
“Làm sao vậy An Tá? Anh chê đồ của chúng tôi nặng quá sao? Vậy để chúng tôi trở về nha.”
Nghe câu hỏi thánh thiện của An Đức Liệt, An Tá liền đứng thẳng người, cố gắng giả dạng như không có gì. Kỳ thật, ngực hắn đang bị ép lại muốn nổ tung. Hắn cho tới bây giờ chưa từng xách nặng như vậy, chưa từng. Mỗi khi đi đâu đều có tùy tùng đi theo, hắn căn bản là không cần tự mình xách hành lý.
“Hoàn hảo, anh đến đây.” An Đức Liệt tuy nguyện ý trở về nhưng không có nghĩa là cậu đã tha thứ cho hắn. Xem ra thời gian sắp tới, hắn phải kháng chiến cực khổ đây.
Mấy người hầu trong cung điện, ngay cả Tất Ngươi cũng ngạc nhiên đến há hốc miệng, đây là lần đầu tiên họ thấy chủ nhân cao ngạo của mình bị đối xử như vậy.
Tất Ngươi lập tức đi tới, khẩn trương nói “Chủ nhân, muốn tôi ôm đứa bé không? Người hầu cũng có thể giúp ngài xách hành lý, không cần cực khổ như vậy.”
An Đức Liệt liếc mắt, An Tá lập tức thở ra. Hắn thấy vai mình rất đau. Mấy bao hành lý này quá nặng, hắn không biết hai người họ đã sửa sang, bỏ cái gì bên trong nữa nhưng thật sự nặng chết người a.
“Không cần, ta có thể xử lý được.”
Tào Duẫn Thành chêm vô vài câu “Đúng vậy, An Tá có thể xử lý được, đúng không An Tá?”
“Ừ.”
An Tá cố gắng trả lời, nhưng bước đi ngày càng nặng, mồ hôi như mưa.
“Phòng của tôi ở đâu hả?”
Vừa thấy Tào Duẫn Thành, Tất Ngươi liền biết đó là đứa con đầu lòng của An Tá “Tôi đưa ngài đi.”
“Được, cám ơn ông.”
Tào Duẫn Thành vui vẻ nói chuyện, nhưng khi nhìn đến An Tá liền thay đổi sắc mặt “An Tá, mau đem hành lý đến phòng cho tôi đi, còn nữa, phải sắp xếp đâu vào đó. Đưa em đây, tôi ôm cho.”
Nó nhận lấy tiểu hài từ, miệng không ngừng sai hắn như sai ôsin. An Đức Liệt không mảy may quan tâm hắn, cậu tự mình đi thăm thú hoàng cung. Hắn vốn có thể sai người khác xách hành lý nhưng hắn biết, cậu là người thông minh nên sẽ ngay lập tức biết được, sau đó sẽ ôm con rời khỏi nơi này. Vì vậy, hắn đành làm trâu già kéo xe, lê bước đem hành lý lên phòng Tào Duẫn Thành.
Hắn làm theo lời Tào Duẫn Thành, mở túi hành lý ra, chuẩn bị sắp xếp đồ đạc thì hắn trừng lớn mắt, mắng to “Thằng nhóc khốn nạn, dám chỉnh ta?”
Bên trong hành lý toàn là đá tảng ven đường, hơn nữa mỗi tảng đều hơn một kí. Mỗi viên đều nặng như vậy, chẳng trách hắn đeo trên lưng đi nãy giờ, chân run đau nhức. Toàn bộ đều do Tào Duẫn Thành hại.
Bả vai hắn đau, không, không chỉ có bả vai mà toàn thân hắn đều tận lực, từ trên xuống dưới đau vô cùng. Hắn trở về phòng mình liền lăn ra ngủ. Nhưng vừa chạm xuống giường hắn đã rất khó chịu nhưng vì quá mệt mỏi, hắn cũng chẳng để ý đến cơn đau làm gì, nhanh chóng nhắm mắt.
Trong lúc mơ hồ, một đôi tay nhẹ nhàng vuốt qua cơ thể hắn. Sự thoải mái quá mức này khiến hắn phát ra vài tiếng rên rỉ, bên tai còn nghe thanh âm trầm ổn “Rất đau sao, An Tá?”
Hắn mở mắt liền nhìn thấy An Đức Liệt ngồi ở bên giường, thoát hạ quần áo của hắn, hai tay vuốt ve cơ thể hắn, đây có lẽ là nguyên nhân khiến hắn vừa rồi cảm thấy thoải mái.
“An Đức Liệt…”
Đôi tay ma quái của cậu lướt qua cơ bụng săn chắc, dừng lại bên hông hắn, sau khi cởi quần hắn quăng đi liền nấn ná, chạy dọc theo bắp đùi tráng kiện của hắn, làm hắn ngừng thở, sợ cơ hội hiếm có này nhanh chóng vụt qua.
An Đức Liệt tuy đồng ý trở về cùng hắn nhưng khoảng thời gian này, cậu và Tào Duẫn Thành cùng ra sức chỉnh đốn hắn. Chuyện hôm nay cũng là một trong số dó, mà nặng nhất chính là cậu không cho hắn động vào cậu. Hắn vì mục đích dẫn cậu về nên đã ra sức nhẫn nại rất lâu.
Nhưng hiện tại cậu đang dẫn dụ hắn, cơ thể bị cấm dục đã lâu sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ? Hơn nữa, đôi tay mềm mại đó lại đang ra sức khơi gợi lửa tình nơi hắn.
“Duẫn Thành là một đứa bé cứng đầu, nó hiện tại phạt anh nhưng chỉ một thời gian sau, nó sẽ chịu nhận anh là cha nó, sẽ thôi không xử sự như vậy nữa. An Tá, anh chịu đựng một lúc vậy.”
Hắn phát giác hơi thở của mình có chút run rẩy “Không quan hệ, anh sẽ khiến nó phải nhận anh là ba nó.”
“Ân, cám ơn anh, An Tá.”
Cậu dừng lại công việc mát xa đùi hắn, thôi không chạm vào hắn nữa. An Tá thống khổ nói “An Đức Liệt, làm giống vừa rồi được không?”
“Là chỗ này sao?” Cậu cố ý hỏi.
Thứ nam tính của hắn từ từ ngóc dậy. An Đức Liệt phủ lên người hắn, đôi tay mềm mại nắm lấy bộ vị tối nóng bỏng khiến hắn hưng phấn đến phát run, phát ra mấy tiếng rên rỉ.
Hắn đẩy eo tới trước, An Đức Liệt không chỉ vuốt ve mà còn dùng ngón cái ấn xuống đĩnh của ‘nó’. Loại khoái cảm này, hắn không thể miêu tả bằng lời được.
“Thật thoải mái, An Đức Liệt…”
Hắn cơ hồ bị tình dục che mờ tầm mắt. Hắn đứng lên, muốn ngay lập tức đè cậu xuống. An Đức Liệt tinh ý liền tránh ra, lùi về sau hai, ba bước. Cậu lấy khăn tay để trong túi ra, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Còn lại, anh tự mình làm đi.”
Hắn kinh ngạc nhìn trong khi cậu vô cùng bình tĩnh. Hắn có thể cảm nhận được nước miếng của mình đang chảy ròng ròng, hạ thân vô cùng bức xúc, lại nóng như lửa đốt. Không thể tưởng cậu lại đối hắn nói “Anh nếu dám động vào tôi, tôi lập tức mang con đi, anh tin không?”
Lời cậu nói là thật. An Tá nuốt nước miếng gật đầu mà thân thể trần trụi của An Đức Liệt, sau khi tắm rửa còn mang theo hương khí dịu ngọt cứ tràn ngập trong óc hắn.
Hạ thân hắn càng lúc càng nóng, hắn cho tới bây giờ không có nhẫn nại như vậy. Chỉ cần hắn thuận miệng nói một câu thì không biết có bao nhiêu nữ nhân nguyện ý cùng hắn, hiện tại hắn sống không bằng chết a. Hắn cầm lấy khăn tay mà cậu hảo tâm để lại, tự mình giải quyết.
Thật vất vả hắn mới có thể tự xử, đến khi nhìn thấy thân thể trần trụi của cậu bước ra khỏi nhà tắm, vừa chà lau, vừa ư ử hát bài hát gì đó, toàn thân hắn lại bắt đầu nóng lên.
“An Tá, tôi muốn nói với anh chuyện này.”
Hắn trừng mắt, chằm chằm nhìn thân thể trần trụi của cậu, mà An Đức Liệt lúc này, không nhanh không chậm, thong thả mặc lại quần áo. Cậu nhẹ giọng nói “Không chỉ có Duẫn Thành phạt anh, tôi cũng đang phạt anh. Mỗi ngày tôi đều ngủ cùng anh, mặc kệ tôi có hành động gì, anh cũng không thể động vào tôi, được chứ?”
Hắn lập tức đồng ý, có điều, hắn không ngờ An Đức Liệt vừa mặc xong áo ngủ liền đi đến giường, nằm xuống bên cạnh hắn, rút vào lòng hắn. Mùi thơm của cậu, mùi thơm của cơ thể cậu tìm vào mũi hắn khiến hạ thân hắn lại xúc động mà đứng thẳng.
An Đức Liệt còn cố tình nâng chân lên, ma sát chân hắn. Hắn tuy không muốn nhưng vẫn phải cố cất giọng nói run rẩy của mình hỏi, hắn muốn biết địa ngục này còn kéo dài bao lâu a.
“Xử phạt sẽ kéo dài bao lâu?”
“Tôi cùng Duẫn Thành ở bên ngoài chịu khổ mười năm, kia tính nhẹ cho anh một chút, mười tháng đi.”
An Tá trong lòng kêu thảm. Hắn hơi hơi tuyệt vọng khi phát hiện mình không thể chịu hơn được nữa “Mười tháng?”
“Anh thấy ngắn quá? Vậy mười năm nha.”
Lời nói của An Đức Liệt lập tức làm hắn ngậm miệng. Hắn dù có ngu ngốc thế nào cũng không tự tiện chọc giận cậu lúc này “Mười tháng là được rồi, phi thường tốt.”
“Ân, có thể xem xét biểu hiện của anh, hình phạt có thể giảm. Như tôi nói, tùy xem biểu hiện của anh.”
Cậu nói xong liền dùng chân quấn lấy chân hắn, thở nhẹ, phả vào cổ hắn. An Tá ngừng thở, tự nói chính mình phải giữ bình tĩnh, đến khi có thể bình tĩnh được, An Đức Liệt lại chạm vào ngực hắn. An Tá nhảy dựng, cậu cũng vì hành động này mà mở mắt.
Hắn lắp bắp nói “Anh…anh đi WC…”
Hắn chạy ào vào toilet, bộ phận nóng ngạnh khiến hắn thở hồng hộc. Hắn ở trong WC niệm niệm, tự bảo mình phải cố gắng bình tĩnh hơn một chút.
An Đức Liệt cười thành tiếng. An Tá cả đêm ở trong WC, đợi cho đến gần sáng, hai mắt như gấu trúc mới trở lại giường ngủ. Vì ngủ quá say nên hắn hoàn toàn không biết cậu thừa lúc hắn không để ý đã đặt lại má hắn một nụ hôn.
Xem ra hắn đúng là thật tâm muốn bù đắp cho cậu và các con, nên giảm thời gian chịu hình xuống a. An Đức Liệt từ khóe môi lộ ra nụ cười, cậu có lẽ nên cân nhắc thêm về chuyện này một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.