Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức
Chương 6: Công việc tăng thêm
Hạng Lục Qua
29/06/2021
Edit + Beta: Ruby
- ------------
Tiết Doanh Song bước nhanh về phía trước, đoạt lấy chén trong tay Hình Vân, nói: "Làm sao anh lại ăn như vậy chứ!"
Bị Tiết Doanh Song phát hiện, cả đời Hình Vân vẫn chưa từng xấu hổ như thế này. Trong nháy mắt hắn thẹn quá hoá giận, mặt mày đỏ lên, ăn vậy đó rồi làm sao, ăn vụng... ăn vụng sao coi là ăn vụng được chớ...
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Tiết Doanh Song lại nói: "Anh không cảm thấy thiếu chút gì sao?"
Tiết Doanh Song đổ chén cháo lại vào trong nồi, bật lửa, sau đó mở tủ lạnh lấy ra mấy hộp giữ lạnh. Tiết Doanh Song vừa làm vừa nói: "Còn chưa bỏ hải sản vào, làm sao mà ăn ngon được chứ? Anh chờ một chút, sắp xong rồi."
Hình Vân sửng sốt. Hắn còn tưởng rằng, lúc nãy Tiết Doanh Song la lên là muốn giễu cợt mình, lại không ngờ chỉ là muốn giúp hắn bỏ thêm chút nguyên liệu. Hắn đứng bên cạnh Tiết Doanh Song, chỉ thấy động tác Tiết Doanh Song vừa gọn gàng bỏ tôm cua cá mực vào trong nồi theo trình tự, vừa nói: "Hải sản không thể nấu quá lâu, bằng không sẽ bị biến chất. Lớn bỏ trước, nhỏ chín mau, nên bỏ vào sau."
Lải nha lải nhải, nói hơi bị nhiều, nhưng Hình Vân chỉ lẳng lặng ở bên cạnh lắng nghe.
"Phải khuấy không ngừng, bằng không sẽ bị khét, khét là hư cả nồi cháo." Tiết Doanh Song nói, "Ăn thế nào? Cháo còn cho thêm dầu tôm. Dầu tôm là đêm hôm qua tôi nấu đó, nấu cũng không lâu, nấu xong còn có thể cho vào trong mì."
Một lát sau, Tiết Doanh Song tắt lửa. Trong nồi bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Tiết Doanh Song múc một chén đầy vun, lại cho thêm vài giọt dầu vừng, rắc thêm chút tiêu bột.
"Xong rồi."
Hình Vân đưa tay định nhận lấy, Tiết Doanh Song lại bưng bát nói: "Nóng nóng nóng, anh qua bàn ăn ngồi đi, tôi bưng qua cho anh."
Hình Vân nghe lời ngồi xuống, vừa ngồi xuống bát cũng đã đặt xuống trước mặt hắn.
Cháo nóng mới ra lò nóng muốn bỏng miệng, mùi vị càng ngon hơn với chén cháo ăn lúc nãy, Hình Vân ăn vô cùng thích thú.
Trước đây hắn ăn uống bao giờ cũng chậm rãi, ăn cũng không nhiều, nhưng đối mặt với bát cháo này, vậy mà chưa đầy hai ngụm đã ăn hơn nửa bát.
Đang ăn, bỗng nhiên lại nghe Tiết Doanh Song nói: "Còn ăn nổi không? Cho qua chút."
Hình Vân vừa ngẩng đầu, một giây sau một cái muỗng lớn đã xuất hiện ở trước mặt Hình Vân, một muỗng cháo lại "ào" thêm vào trong bát hắn. Động tác Tiết Doanh Song quá nhanh, suýt nữa hắn tránh không kịp, là một muỗng cháo trực tiếp "thêm" lên đầu hắn.
"Muỗng còn lại cuối cùng đó, tiện thể ăn luôn đi, ăn xong là hết rồi đó."
Hình Vân nhất thời kinh ngạc, lớn đến chừng này rồi, không ngờ đây là lần đầu tiên có người thêm đồ ăn vào trong nửa chén thức ăn của hắn.
Nhưng mà Tiết Doanh Song đã quay lại rửa nồi, miệng Hình Vân há há ra, cuối cùng cũng nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Trong nhà bếp, hai người không nói lời nào, chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào lúc Tiết Doanh Song dọn dẹp. Trong đêm hè, điều hòa thổi căn phòng có chút lạnh, kết hợp cùng ánh đèn vàng ấm áp, trong nhà bếp yên tĩnh đến khác thường.
Cơn bực dọc hai ngày nay của Hình Vân dần dần lắng xuống, hắn nghĩ thầm, tên nhóc này nấu ăn cũng không tệ, còn nửa đêm thức dậy ninh cháo, cũng coi như có lòng rồi.
Chỉ là việc này không phải là yêu cầu công việc trên hợp đồng, cậu ta đối xử với mình tốt như vậy, tại sao chứ?
Chẳng lẽ...
Hình Vân ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song lẳng lặng nhìn hắn, tựa như lời muốn nói. Hình Vân nhìn lại Tiết Doanh Song, bất giác tâm đập nhanh hơn.
Chỉ thấy ánh mắt đ Tiết Doanh Song lưu chuyển, nhìn đồng hồ, nói: "Một giờ rồi, tôi tan ca đây. Anh ăn xong ngâm chén ở đó, mai tôi rửa."
Hình Vân: "..."
Một chút dịu dàng lúc biến mất sạch, Hình Vân cũng không biết mình đang mong đợi điều gì, chỉ cảm thấy mất hứng.
"Đúng rồi." Tiết Doanh Song đã đi khỏi nhà bếp lại ló đầu vào, "Nói dầu tôm mới nhớ, sáng mai anh có muốn ăn mì trộn dầu tôm hay không?"
Nhất thời Hình Vân lại bắt đầu chờ mong.
*
Sáng cuối tuần, Tiết Doanh Song làm món mì trộn dầu tôm.
Mì sợi luộc chín, bỏ dầu tôm với mấy con tôm nõn lớn, hành tây và nấm đông cô đã ướp sẵn gia vị vào, xào lên cho thơm rồi rưới lên mì, lại chần rau xanh xếp lên phía trên.
Món mì trộn dầu tôm bình thường như vậy, Hình Vân ăn hết một bát to.
Lần đầu tiên Hình Vân ăn thứ này vào buổi sáng, sau khi ăn xong ăn no không muốn nhúc nhích, lười biếng ngồi trên sô pha vẫn còn thèm.
Tiết Doanh Song nhìn bộ dạng Hình Vân như thế, cảm thấy mình giống như đang cho mớm thức ăn cho một con cún lang thang.
Nhưng Tiết Doanh Song không có hứng thú chọc chó, vừa đến 9 giờ tan việc, không thèm quay đầu mà đi về phòng học tập.
Bởi vì cậu biết, chỉ có học hành chăm chỉ, cậu mới có thể có một con chó con thuộc về mình sớm hơn.
Đến lúc đó, cậu có thể nấu cơm cho chó con của mình rồi.
Tiết Doanh Song vừa học là học đến mười hai giờ, đang học hành hăng say, bỗng nhiên có một giọng nói yếu ớt vang lên đằng sau lưng.
"Cậu không ăn cơm sao?"
Hình Vân vậy mà chẳng biết lúc nào đã đi vào phòng cậu, hù cho Tiết Doanh Song giật bắn người.
Thật vất vả tim mới bình tĩnh trở lại, Tiết Doanh Song nhìn đồng hồ, lại nhìn Hình Vân. Cân nhắc hồi lâu, cậu nén lại một câu "Bây giờ là thời gian tan ca", yên lặng đứng dậy nấu cơm.
Bữa trưa của Tiết Doanh Song làm rất đơn giản, cơm trứng xào cà chua, ăn kèm với thịt lợn rán tự làm và một đĩa rau xào.
Món ăn rất bình thường, Hình Vân vừa nhìn đã bĩu môi, cái gì đây? Thật là khiến người ta chướng mắt mà.
Nhưng vừa ăn một đũa, trứng xào cà chua, chua ngọt ngọt vừa miệng, thịt lợn rán vừa ăn, mà rau dưa thanh đạm giòn tan, trong nháy mắt lại hết một chén cơm rồi.
Tiết Doanh Song hỏi: "Ăn thêm chút cơm không?"
Hình Vân lạnh lùng nói: " Đừng nghĩ rằng sau khi nhà hàng ở tầng dưới hoạt động trở lại, tôi sẽ vẫn ăn thứ đồ ăn này."
Nói xong đưa chén cho Tiết Doanh Song, lại dặm thêm một câu: "Lấy nhiều trứng một chút."
Tiết Doanh Song: "..."
Bữa tối Tiết Doanh Song làm bốn món một canh, gà kho vàng, thịt lợn xé, măng tây xào, miến xào cải thảo và súp bắp ngô sườn lợn.
(~ sò rí, những món ăn tên gọi rất hay sau khi qua bàn tay "chế tác" của tui nó chỉ còn lại được như vậy =)))
Số lượng mỗi một món cũng không ít, Tiết Doanh Song ăn xong một chén, đứng dậy lại muốn thêm cơm. Hình Vân lạnh lùng nhìn cậu, lại nói: "Cậu ấy chưa bao giờ ăn nhiều như vậy."
Tiết Doanh Song "ơ" một tiếng, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Đây chính là nguyên nhân tại sao cậu ấy làm Bạch nguyệt quang, còn tôi chỉ có thể làm thế thân... Anh muốn thêm cơm không?"
Hình Vân: "..."
Hình những cũng không sai, Hình Vân không phản bác được, lặng lẽ đưa chén cho Tiết Doanh Song.
Đêm hôm đó, Hình Vân yên lặng gặm hết bắp trong nồi.
Tiết Doanh Song ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ tôi thấy anh cũng ăn được lắm nha... Thảo nào Bạch nguyệt quang không cần anh.
Bên kia, lúc Hình Vân ngẩng đầu trông thấy Tiết Doanh Song đang lén lút nhìn hắn, trong ánh mắt dường như còn mang theo nụ cười ôn nhu, đáy lòng lại có một tư vị khó tả.
Thứ hai hôm sau, buổi sáng Tiết Doanh Song thức dậy làm mì trộn khô, Hình Vân vừa ra cửa phòng, nhất thời lại bị hương vị này làm nuốt nước miếng.
"Ăn mì không?" Tiết Doanh Song thấy Hình Vân đi ra liền nói, "Đêm qua tôi kho thịt, mì trộn khô thêm thịt kho ngon lắm."
Bước chân Hình Vân hơi chậm lại, Tiết Doanh Song lại nói: "Lại thêm trứng trà, trứng trà đợt này vô cùng ngon miệng."
Hình Vân trầm mặc, Tiết Doanh Song cho là hắn ngầm đồng ý, đang định làm một chén cho hắn, không ngờ lại nghe hắn cao giọng nói: "Tôi đã nói rồi, cơm của cậu tôi chỉ ăn hai ngày! Cậu đừng xen vào việc của người khác, bữa sáng trợ lý sẽ chuẩn bị!"
Tiết Doanh Song nghĩ thầm anh kích động gì chứ, hắn quay đầu lại cầm túi công văn của mình, đi làm như chạy giặc.
*
Bãi đỗ xe, Hình Vân ngồi trên ghế lái chán nản vô cùng.
Từ trước đến nay, hắn không muốn ăn gì vào buổi sáng, hôm nay vừa ngửi thấy mùi thơm đó, bụng vậy mà muốn kêu òng ọc.
Nhưng hắn đã nói không ăn mà.
Hắn đã nói như vậy rồi, Tiết Doanh Song hết lần này tới lần khác còn muốn tới hỏi hắn. Đây là có dụng ý gì? Muốn nhìn hắn tự vả sao?
Hình Vân đấm mạnh lên tay lái, bỗng chốc lại bị tiếng còi xe làm cho hoảng sợ, càng tức giận thêm.
Lúc Hình Vân lái xe đến công ty, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.
Bữa sáng hôm nay mà trợ lý chuẩn bị vẫn là bánh croissant ở tiệm café dưới lầu như cũ, bánh croissant đó là do tiệm bánh chế tạo thêm công thức thống nhất, hương vị bình thường, nhưng được cái chất lượng ổn định, Hình Vân ăn lâu như vậy cũng ăn quen rồi.
Nhưng mà hôm nay hắn ăn vài miếng, lại chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, trong lòng chỉ nghĩ đến mì xào khô cho thêm thịt kho không biết mùi vị ra sao, cuối cùng cũng chỉ có thể ăn qua loa cho xong.
Buổi trưa Hình Vân theo thói quen đến một nhà hàng ở gần văn phòng để ăn cơm, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hắn vừa ra khỏi thang máy xuống tầng một, đã chạm mặt phải người quen.
Là ông chủ của công ty dưới lầu.
Công ty Hình Vân là bán nội thất, mà công ty của ông chủ kia là làm xây dựng, mình lại mở studio thiết kế nội thất, nên hai người hợp tác chặt chẽ trên công việc.
Thêm nữa hai người tuổi tác cũng tương đương nhau, cũng đều không thích nói chuyện, bởi vậy tuy rằng Hình Vân lầm lì, ngược lại vô cùng hòa hợp với người đó, thỉnh thoảng hai người còn có thể cùng nhau ăn cơm.
"Lục Nghiêm." Hình Vân không nóng không lạnh gật đầu chào Lục Nghiêm như bình thường, "Ăn cùng không? Nói chuyện với cậu về đơn đặt hàng hai ngày trước."
Người tên Lục Nghiêm lại lắc đầu, Hình Vân thấy hắn ta lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà trên gương mặt nghiêm túc của Lục Nghiêm lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười giấu cũng giấu không được, Lục Nghiêm bước về phía Hình Vân một bước: "Vợ đưa cơm cho tôi, ăn xong lại nói chuyện với cậu."
Ánh mắt Hình Vân chuyển xuống, chỉ thấy trên tay Lục Nghiêm xách một cái túi, bên trong đựng mấy hộp cơm. Lục Nghiêm chú ý tới tầm mắt của hắn, vui vẻ, dứt khoát kéo hắn vào trong góc, bắt đầu khoe bữa trưa của mình.
Lục Nghiêm vừa thoát kiếp độc thân, thoát kiếp độc thân rồi thì từ một lão cán bộ yên tĩnh, biến thành một thằng nhóc thích bô lô ba la đi show ân ái.
Hình Vân lạnh lùng nhìn vẻ mặt hớn hở của Lục Nghiêm, nghĩ thầm yêu đương cái gì, tính nết cũng thay đổi, đến nỗi đó sao? Tính cách độc lập hơn một chút, ô kê?
Lại nhìn mấy món cơm trưa này, có gì hay ho chứ, còn thật không biết có gì mà khoe mẽ chứ.
Chẳng qua là mấy món cơm nhà nóng hổi, chẳng qua là hộp cơm được bày biện tinh xảo, chẳng qua chỉ là chuẩn bị cho Lục Nghiêm mấy món yêu thích... Hình Vân cảm thấy cay mắt đến khó hiểu, nghĩ thầm show nữa đi, lần sau tăng giá bán đồ cho cậu, đó cho cậu show tiếp đi.
(~ ngửi mùi "ngọt" như chanh rồi:v)
Cơm trưa vẫn nhạt nhẽo như cũ.
Buổi tối lúc Hình Vân về nhà, theo thói quen lại đến nhà hàng sở hữu tư nhân ăn.
Nhà hàng đã được tu sửa hai ngày đã mở cửa trở lại, thay đổi bàn ghế, vị trí cũ của Hình Vân đổi thành vị trí mới. Tiếp tục nhìn thực đơn, thì ngay cả thực đơn cũng đã in mới lại, mấy món ăn hắn quen thuộc đã được bổ sung thêm nhiều tên mới, trở thành món ăn xa lạ.
"Hình tiên sinh, hôm nay cũng gọi beefsteak sao?" Nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh.
Hình Vân đang định gật đầu, nhưng nhìn vào hoàn cảnh lạ lẫm quanh mình, thực đơn cùng tên món ăn xa lạ, trong lòng lại có một cảm giác buồn bả mất mát. Thật vất vả để quen với nó, sao lại thay đổi?
Trong đầu hắn chẳng biết tại sao lại hiện lên đồ ăn từng ăn hai ngày trước, còn một muỗng cháo mà Tiết Doanh Song từng múc thêm vào trong bát hắn.
Nếu hết mọi thứ đã thay đổi, ngại gì mà không thử?
"Hôm nay như vậy trước đi." Hình Vân đứng dậy rời đi.
*
Sáu giờ năm mươi lăm, Tiết Doanh Song cơm nước rửa chén xong xuôi, chuẩn bị bắt đầu công việc buổi tối.
Vừa nghĩ tới lại phải cả buổi tối không có việc gì làm, Tiết Doanh Song khó tránh nhớ đến ngày hôm qua. Làm bữa cơm thật ngon, lại có thể thay đổi nội dung công việc, vừa có thể phô bày được thực lực của bản thân với ông chủ, còn có thể ăn cơm hưởng lương... Tiết Doanh Song thở dài.
Tiếng bước chân đến từ phía sau truyền đến, Tiết Doanh Song thu lại biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu cùng Hình Vân mới vừa về nhà.
Hình Vân quan sát cậu, nói: "Lại đây, có việc nói chuyện với cậu."
Tiết Doanh Song không biết ra sao, xoa tay đi theo Hình Vân đến thư phòng.
Hình Vân ngồi trên ghế làm việc, cũng không nói chuyện với Tiết Doanh Song, chỉ mởi máy tính lên bắt đầu đánh chữ.
Thư phòng của Hình Vân không giống với nhưng chỗ khác trong nhà, ngoại trừ đồ dùng cần thiết ra, không có trang trí bất cứ gì khác, trong thư phòng to như vậy chỉ có một giá sách được xây dựng trên bốn bức tường, còn có một bộ bàn làm việc, lộ vẻ vô cùng trống trải.
Tiết Doanh Song không có chỗ ngồi, thành thật đứng bên cạnh giá sách nhìn mấy quyển sách.
Nhưng mà sách đặt trên giá sách cũng không nhiều, chỉ có một ít sách vở liên quan đến thương mại, hơn phân nửa giá sách đều là để trống.
Tiết Doanh Song đợi vài phút, chán thì chán đó, nhưng nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, cũng không thấy phản ứng gì.
Phát ngốc hưởng lương theo lệnh của ông chủ, cậu thích nhất luôn.
Lại cách một hồi lâu, Hình Vân nhấn phím P, máy in bên cạnh bàn bắt đầu phun ra giấy "xèo xèo".
In giấy tờ xong, Hình Vân đưa cho Tiết Doanh Song một bản.
"Để sau này có thể dùng cơm có quy luật, tôi muốn tăng thêm hạng mục công việc của cậu." Hình Vân nói, "Sau này, ngày thường giúp tôi chuẩn bị bữa sáng, bữa tối, cuối tuần thì chuẩn bị ba bữa, được chứ?"
Tiết Doanh Song nghe thế, lập tức lên tinh thần.
"Chuẩn bị cái gì cũng được sao?"
"Trừ phi là đồ ăn mà tôi chỉ định, nếu không thì cậu có thể tự do sắp xếp." Hình Vân nói, "Đương nhiên, nếu như tôi không thích, cậu phải nấu lại lần nữa."
Tiết Doanh Song vội vàng gật đầu, việc này đương nhiên không thành vấn đề.
Tiết Doanh Song nhìn nội dung mới tăng thêm trên hợp đồng, lại nói: "Bảy giờ tôi mới bắt đầu nấu cơm, chắc là không làm kịp để anh về nhà ăn. Nếu như có thể bắt đầu chuẩn bị sớm hơn chút, lúc anh về nhà đúng lúc có thể ăn."
Hình Vân rõ ràng ý tứ của cậu, trả lời: "Tốn thêm thời gian nhớ báo tăng ca, thời gian chuẩn bị cơm trưa cuối tuần tính lương tăng ca gấp hai cho cậu."
Nghĩ đến chuyện mình không chỉ có chuyện làm, mà còn có thể kiếm thêm tiền, Tiết Doanh Song nghĩ đến đây, không nhịn được bật cười.
Tiết Doanh Song cười xong mới nhớ tới mình không thể cười, vội vàng thu lại nụ cười, ngượng ngùng nhìn Hình Vân một cái.
Hình Vân hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm so đo với sự thất thố của Tiết Doanh Song.
Nhóc thế thân này, có thể nấu cơm cho tôi, là vui vẻ như vậy sao?
Chẳng lẽ...
- ------
* Ruby: Trong quá trình đọc truyện có sai sót lỗi chính tả hay gì nhớ cmt cho mình sửa lại nha ╰(⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)╯
- ------------
Tiết Doanh Song bước nhanh về phía trước, đoạt lấy chén trong tay Hình Vân, nói: "Làm sao anh lại ăn như vậy chứ!"
Bị Tiết Doanh Song phát hiện, cả đời Hình Vân vẫn chưa từng xấu hổ như thế này. Trong nháy mắt hắn thẹn quá hoá giận, mặt mày đỏ lên, ăn vậy đó rồi làm sao, ăn vụng... ăn vụng sao coi là ăn vụng được chớ...
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Tiết Doanh Song lại nói: "Anh không cảm thấy thiếu chút gì sao?"
Tiết Doanh Song đổ chén cháo lại vào trong nồi, bật lửa, sau đó mở tủ lạnh lấy ra mấy hộp giữ lạnh. Tiết Doanh Song vừa làm vừa nói: "Còn chưa bỏ hải sản vào, làm sao mà ăn ngon được chứ? Anh chờ một chút, sắp xong rồi."
Hình Vân sửng sốt. Hắn còn tưởng rằng, lúc nãy Tiết Doanh Song la lên là muốn giễu cợt mình, lại không ngờ chỉ là muốn giúp hắn bỏ thêm chút nguyên liệu. Hắn đứng bên cạnh Tiết Doanh Song, chỉ thấy động tác Tiết Doanh Song vừa gọn gàng bỏ tôm cua cá mực vào trong nồi theo trình tự, vừa nói: "Hải sản không thể nấu quá lâu, bằng không sẽ bị biến chất. Lớn bỏ trước, nhỏ chín mau, nên bỏ vào sau."
Lải nha lải nhải, nói hơi bị nhiều, nhưng Hình Vân chỉ lẳng lặng ở bên cạnh lắng nghe.
"Phải khuấy không ngừng, bằng không sẽ bị khét, khét là hư cả nồi cháo." Tiết Doanh Song nói, "Ăn thế nào? Cháo còn cho thêm dầu tôm. Dầu tôm là đêm hôm qua tôi nấu đó, nấu cũng không lâu, nấu xong còn có thể cho vào trong mì."
Một lát sau, Tiết Doanh Song tắt lửa. Trong nồi bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Tiết Doanh Song múc một chén đầy vun, lại cho thêm vài giọt dầu vừng, rắc thêm chút tiêu bột.
"Xong rồi."
Hình Vân đưa tay định nhận lấy, Tiết Doanh Song lại bưng bát nói: "Nóng nóng nóng, anh qua bàn ăn ngồi đi, tôi bưng qua cho anh."
Hình Vân nghe lời ngồi xuống, vừa ngồi xuống bát cũng đã đặt xuống trước mặt hắn.
Cháo nóng mới ra lò nóng muốn bỏng miệng, mùi vị càng ngon hơn với chén cháo ăn lúc nãy, Hình Vân ăn vô cùng thích thú.
Trước đây hắn ăn uống bao giờ cũng chậm rãi, ăn cũng không nhiều, nhưng đối mặt với bát cháo này, vậy mà chưa đầy hai ngụm đã ăn hơn nửa bát.
Đang ăn, bỗng nhiên lại nghe Tiết Doanh Song nói: "Còn ăn nổi không? Cho qua chút."
Hình Vân vừa ngẩng đầu, một giây sau một cái muỗng lớn đã xuất hiện ở trước mặt Hình Vân, một muỗng cháo lại "ào" thêm vào trong bát hắn. Động tác Tiết Doanh Song quá nhanh, suýt nữa hắn tránh không kịp, là một muỗng cháo trực tiếp "thêm" lên đầu hắn.
"Muỗng còn lại cuối cùng đó, tiện thể ăn luôn đi, ăn xong là hết rồi đó."
Hình Vân nhất thời kinh ngạc, lớn đến chừng này rồi, không ngờ đây là lần đầu tiên có người thêm đồ ăn vào trong nửa chén thức ăn của hắn.
Nhưng mà Tiết Doanh Song đã quay lại rửa nồi, miệng Hình Vân há há ra, cuối cùng cũng nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Trong nhà bếp, hai người không nói lời nào, chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào lúc Tiết Doanh Song dọn dẹp. Trong đêm hè, điều hòa thổi căn phòng có chút lạnh, kết hợp cùng ánh đèn vàng ấm áp, trong nhà bếp yên tĩnh đến khác thường.
Cơn bực dọc hai ngày nay của Hình Vân dần dần lắng xuống, hắn nghĩ thầm, tên nhóc này nấu ăn cũng không tệ, còn nửa đêm thức dậy ninh cháo, cũng coi như có lòng rồi.
Chỉ là việc này không phải là yêu cầu công việc trên hợp đồng, cậu ta đối xử với mình tốt như vậy, tại sao chứ?
Chẳng lẽ...
Hình Vân ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song lẳng lặng nhìn hắn, tựa như lời muốn nói. Hình Vân nhìn lại Tiết Doanh Song, bất giác tâm đập nhanh hơn.
Chỉ thấy ánh mắt đ Tiết Doanh Song lưu chuyển, nhìn đồng hồ, nói: "Một giờ rồi, tôi tan ca đây. Anh ăn xong ngâm chén ở đó, mai tôi rửa."
Hình Vân: "..."
Một chút dịu dàng lúc biến mất sạch, Hình Vân cũng không biết mình đang mong đợi điều gì, chỉ cảm thấy mất hứng.
"Đúng rồi." Tiết Doanh Song đã đi khỏi nhà bếp lại ló đầu vào, "Nói dầu tôm mới nhớ, sáng mai anh có muốn ăn mì trộn dầu tôm hay không?"
Nhất thời Hình Vân lại bắt đầu chờ mong.
*
Sáng cuối tuần, Tiết Doanh Song làm món mì trộn dầu tôm.
Mì sợi luộc chín, bỏ dầu tôm với mấy con tôm nõn lớn, hành tây và nấm đông cô đã ướp sẵn gia vị vào, xào lên cho thơm rồi rưới lên mì, lại chần rau xanh xếp lên phía trên.
Món mì trộn dầu tôm bình thường như vậy, Hình Vân ăn hết một bát to.
Lần đầu tiên Hình Vân ăn thứ này vào buổi sáng, sau khi ăn xong ăn no không muốn nhúc nhích, lười biếng ngồi trên sô pha vẫn còn thèm.
Tiết Doanh Song nhìn bộ dạng Hình Vân như thế, cảm thấy mình giống như đang cho mớm thức ăn cho một con cún lang thang.
Nhưng Tiết Doanh Song không có hứng thú chọc chó, vừa đến 9 giờ tan việc, không thèm quay đầu mà đi về phòng học tập.
Bởi vì cậu biết, chỉ có học hành chăm chỉ, cậu mới có thể có một con chó con thuộc về mình sớm hơn.
Đến lúc đó, cậu có thể nấu cơm cho chó con của mình rồi.
Tiết Doanh Song vừa học là học đến mười hai giờ, đang học hành hăng say, bỗng nhiên có một giọng nói yếu ớt vang lên đằng sau lưng.
"Cậu không ăn cơm sao?"
Hình Vân vậy mà chẳng biết lúc nào đã đi vào phòng cậu, hù cho Tiết Doanh Song giật bắn người.
Thật vất vả tim mới bình tĩnh trở lại, Tiết Doanh Song nhìn đồng hồ, lại nhìn Hình Vân. Cân nhắc hồi lâu, cậu nén lại một câu "Bây giờ là thời gian tan ca", yên lặng đứng dậy nấu cơm.
Bữa trưa của Tiết Doanh Song làm rất đơn giản, cơm trứng xào cà chua, ăn kèm với thịt lợn rán tự làm và một đĩa rau xào.
Món ăn rất bình thường, Hình Vân vừa nhìn đã bĩu môi, cái gì đây? Thật là khiến người ta chướng mắt mà.
Nhưng vừa ăn một đũa, trứng xào cà chua, chua ngọt ngọt vừa miệng, thịt lợn rán vừa ăn, mà rau dưa thanh đạm giòn tan, trong nháy mắt lại hết một chén cơm rồi.
Tiết Doanh Song hỏi: "Ăn thêm chút cơm không?"
Hình Vân lạnh lùng nói: " Đừng nghĩ rằng sau khi nhà hàng ở tầng dưới hoạt động trở lại, tôi sẽ vẫn ăn thứ đồ ăn này."
Nói xong đưa chén cho Tiết Doanh Song, lại dặm thêm một câu: "Lấy nhiều trứng một chút."
Tiết Doanh Song: "..."
Bữa tối Tiết Doanh Song làm bốn món một canh, gà kho vàng, thịt lợn xé, măng tây xào, miến xào cải thảo và súp bắp ngô sườn lợn.
(~ sò rí, những món ăn tên gọi rất hay sau khi qua bàn tay "chế tác" của tui nó chỉ còn lại được như vậy =)))
Số lượng mỗi một món cũng không ít, Tiết Doanh Song ăn xong một chén, đứng dậy lại muốn thêm cơm. Hình Vân lạnh lùng nhìn cậu, lại nói: "Cậu ấy chưa bao giờ ăn nhiều như vậy."
Tiết Doanh Song "ơ" một tiếng, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Đây chính là nguyên nhân tại sao cậu ấy làm Bạch nguyệt quang, còn tôi chỉ có thể làm thế thân... Anh muốn thêm cơm không?"
Hình Vân: "..."
Hình những cũng không sai, Hình Vân không phản bác được, lặng lẽ đưa chén cho Tiết Doanh Song.
Đêm hôm đó, Hình Vân yên lặng gặm hết bắp trong nồi.
Tiết Doanh Song ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ tôi thấy anh cũng ăn được lắm nha... Thảo nào Bạch nguyệt quang không cần anh.
Bên kia, lúc Hình Vân ngẩng đầu trông thấy Tiết Doanh Song đang lén lút nhìn hắn, trong ánh mắt dường như còn mang theo nụ cười ôn nhu, đáy lòng lại có một tư vị khó tả.
Thứ hai hôm sau, buổi sáng Tiết Doanh Song thức dậy làm mì trộn khô, Hình Vân vừa ra cửa phòng, nhất thời lại bị hương vị này làm nuốt nước miếng.
"Ăn mì không?" Tiết Doanh Song thấy Hình Vân đi ra liền nói, "Đêm qua tôi kho thịt, mì trộn khô thêm thịt kho ngon lắm."
Bước chân Hình Vân hơi chậm lại, Tiết Doanh Song lại nói: "Lại thêm trứng trà, trứng trà đợt này vô cùng ngon miệng."
Hình Vân trầm mặc, Tiết Doanh Song cho là hắn ngầm đồng ý, đang định làm một chén cho hắn, không ngờ lại nghe hắn cao giọng nói: "Tôi đã nói rồi, cơm của cậu tôi chỉ ăn hai ngày! Cậu đừng xen vào việc của người khác, bữa sáng trợ lý sẽ chuẩn bị!"
Tiết Doanh Song nghĩ thầm anh kích động gì chứ, hắn quay đầu lại cầm túi công văn của mình, đi làm như chạy giặc.
*
Bãi đỗ xe, Hình Vân ngồi trên ghế lái chán nản vô cùng.
Từ trước đến nay, hắn không muốn ăn gì vào buổi sáng, hôm nay vừa ngửi thấy mùi thơm đó, bụng vậy mà muốn kêu òng ọc.
Nhưng hắn đã nói không ăn mà.
Hắn đã nói như vậy rồi, Tiết Doanh Song hết lần này tới lần khác còn muốn tới hỏi hắn. Đây là có dụng ý gì? Muốn nhìn hắn tự vả sao?
Hình Vân đấm mạnh lên tay lái, bỗng chốc lại bị tiếng còi xe làm cho hoảng sợ, càng tức giận thêm.
Lúc Hình Vân lái xe đến công ty, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.
Bữa sáng hôm nay mà trợ lý chuẩn bị vẫn là bánh croissant ở tiệm café dưới lầu như cũ, bánh croissant đó là do tiệm bánh chế tạo thêm công thức thống nhất, hương vị bình thường, nhưng được cái chất lượng ổn định, Hình Vân ăn lâu như vậy cũng ăn quen rồi.
Nhưng mà hôm nay hắn ăn vài miếng, lại chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, trong lòng chỉ nghĩ đến mì xào khô cho thêm thịt kho không biết mùi vị ra sao, cuối cùng cũng chỉ có thể ăn qua loa cho xong.
Buổi trưa Hình Vân theo thói quen đến một nhà hàng ở gần văn phòng để ăn cơm, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hắn vừa ra khỏi thang máy xuống tầng một, đã chạm mặt phải người quen.
Là ông chủ của công ty dưới lầu.
Công ty Hình Vân là bán nội thất, mà công ty của ông chủ kia là làm xây dựng, mình lại mở studio thiết kế nội thất, nên hai người hợp tác chặt chẽ trên công việc.
Thêm nữa hai người tuổi tác cũng tương đương nhau, cũng đều không thích nói chuyện, bởi vậy tuy rằng Hình Vân lầm lì, ngược lại vô cùng hòa hợp với người đó, thỉnh thoảng hai người còn có thể cùng nhau ăn cơm.
"Lục Nghiêm." Hình Vân không nóng không lạnh gật đầu chào Lục Nghiêm như bình thường, "Ăn cùng không? Nói chuyện với cậu về đơn đặt hàng hai ngày trước."
Người tên Lục Nghiêm lại lắc đầu, Hình Vân thấy hắn ta lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà trên gương mặt nghiêm túc của Lục Nghiêm lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười giấu cũng giấu không được, Lục Nghiêm bước về phía Hình Vân một bước: "Vợ đưa cơm cho tôi, ăn xong lại nói chuyện với cậu."
Ánh mắt Hình Vân chuyển xuống, chỉ thấy trên tay Lục Nghiêm xách một cái túi, bên trong đựng mấy hộp cơm. Lục Nghiêm chú ý tới tầm mắt của hắn, vui vẻ, dứt khoát kéo hắn vào trong góc, bắt đầu khoe bữa trưa của mình.
Lục Nghiêm vừa thoát kiếp độc thân, thoát kiếp độc thân rồi thì từ một lão cán bộ yên tĩnh, biến thành một thằng nhóc thích bô lô ba la đi show ân ái.
Hình Vân lạnh lùng nhìn vẻ mặt hớn hở của Lục Nghiêm, nghĩ thầm yêu đương cái gì, tính nết cũng thay đổi, đến nỗi đó sao? Tính cách độc lập hơn một chút, ô kê?
Lại nhìn mấy món cơm trưa này, có gì hay ho chứ, còn thật không biết có gì mà khoe mẽ chứ.
Chẳng qua là mấy món cơm nhà nóng hổi, chẳng qua là hộp cơm được bày biện tinh xảo, chẳng qua chỉ là chuẩn bị cho Lục Nghiêm mấy món yêu thích... Hình Vân cảm thấy cay mắt đến khó hiểu, nghĩ thầm show nữa đi, lần sau tăng giá bán đồ cho cậu, đó cho cậu show tiếp đi.
(~ ngửi mùi "ngọt" như chanh rồi:v)
Cơm trưa vẫn nhạt nhẽo như cũ.
Buổi tối lúc Hình Vân về nhà, theo thói quen lại đến nhà hàng sở hữu tư nhân ăn.
Nhà hàng đã được tu sửa hai ngày đã mở cửa trở lại, thay đổi bàn ghế, vị trí cũ của Hình Vân đổi thành vị trí mới. Tiếp tục nhìn thực đơn, thì ngay cả thực đơn cũng đã in mới lại, mấy món ăn hắn quen thuộc đã được bổ sung thêm nhiều tên mới, trở thành món ăn xa lạ.
"Hình tiên sinh, hôm nay cũng gọi beefsteak sao?" Nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh.
Hình Vân đang định gật đầu, nhưng nhìn vào hoàn cảnh lạ lẫm quanh mình, thực đơn cùng tên món ăn xa lạ, trong lòng lại có một cảm giác buồn bả mất mát. Thật vất vả để quen với nó, sao lại thay đổi?
Trong đầu hắn chẳng biết tại sao lại hiện lên đồ ăn từng ăn hai ngày trước, còn một muỗng cháo mà Tiết Doanh Song từng múc thêm vào trong bát hắn.
Nếu hết mọi thứ đã thay đổi, ngại gì mà không thử?
"Hôm nay như vậy trước đi." Hình Vân đứng dậy rời đi.
*
Sáu giờ năm mươi lăm, Tiết Doanh Song cơm nước rửa chén xong xuôi, chuẩn bị bắt đầu công việc buổi tối.
Vừa nghĩ tới lại phải cả buổi tối không có việc gì làm, Tiết Doanh Song khó tránh nhớ đến ngày hôm qua. Làm bữa cơm thật ngon, lại có thể thay đổi nội dung công việc, vừa có thể phô bày được thực lực của bản thân với ông chủ, còn có thể ăn cơm hưởng lương... Tiết Doanh Song thở dài.
Tiếng bước chân đến từ phía sau truyền đến, Tiết Doanh Song thu lại biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu cùng Hình Vân mới vừa về nhà.
Hình Vân quan sát cậu, nói: "Lại đây, có việc nói chuyện với cậu."
Tiết Doanh Song không biết ra sao, xoa tay đi theo Hình Vân đến thư phòng.
Hình Vân ngồi trên ghế làm việc, cũng không nói chuyện với Tiết Doanh Song, chỉ mởi máy tính lên bắt đầu đánh chữ.
Thư phòng của Hình Vân không giống với nhưng chỗ khác trong nhà, ngoại trừ đồ dùng cần thiết ra, không có trang trí bất cứ gì khác, trong thư phòng to như vậy chỉ có một giá sách được xây dựng trên bốn bức tường, còn có một bộ bàn làm việc, lộ vẻ vô cùng trống trải.
Tiết Doanh Song không có chỗ ngồi, thành thật đứng bên cạnh giá sách nhìn mấy quyển sách.
Nhưng mà sách đặt trên giá sách cũng không nhiều, chỉ có một ít sách vở liên quan đến thương mại, hơn phân nửa giá sách đều là để trống.
Tiết Doanh Song đợi vài phút, chán thì chán đó, nhưng nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, cũng không thấy phản ứng gì.
Phát ngốc hưởng lương theo lệnh của ông chủ, cậu thích nhất luôn.
Lại cách một hồi lâu, Hình Vân nhấn phím P, máy in bên cạnh bàn bắt đầu phun ra giấy "xèo xèo".
In giấy tờ xong, Hình Vân đưa cho Tiết Doanh Song một bản.
"Để sau này có thể dùng cơm có quy luật, tôi muốn tăng thêm hạng mục công việc của cậu." Hình Vân nói, "Sau này, ngày thường giúp tôi chuẩn bị bữa sáng, bữa tối, cuối tuần thì chuẩn bị ba bữa, được chứ?"
Tiết Doanh Song nghe thế, lập tức lên tinh thần.
"Chuẩn bị cái gì cũng được sao?"
"Trừ phi là đồ ăn mà tôi chỉ định, nếu không thì cậu có thể tự do sắp xếp." Hình Vân nói, "Đương nhiên, nếu như tôi không thích, cậu phải nấu lại lần nữa."
Tiết Doanh Song vội vàng gật đầu, việc này đương nhiên không thành vấn đề.
Tiết Doanh Song nhìn nội dung mới tăng thêm trên hợp đồng, lại nói: "Bảy giờ tôi mới bắt đầu nấu cơm, chắc là không làm kịp để anh về nhà ăn. Nếu như có thể bắt đầu chuẩn bị sớm hơn chút, lúc anh về nhà đúng lúc có thể ăn."
Hình Vân rõ ràng ý tứ của cậu, trả lời: "Tốn thêm thời gian nhớ báo tăng ca, thời gian chuẩn bị cơm trưa cuối tuần tính lương tăng ca gấp hai cho cậu."
Nghĩ đến chuyện mình không chỉ có chuyện làm, mà còn có thể kiếm thêm tiền, Tiết Doanh Song nghĩ đến đây, không nhịn được bật cười.
Tiết Doanh Song cười xong mới nhớ tới mình không thể cười, vội vàng thu lại nụ cười, ngượng ngùng nhìn Hình Vân một cái.
Hình Vân hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm so đo với sự thất thố của Tiết Doanh Song.
Nhóc thế thân này, có thể nấu cơm cho tôi, là vui vẻ như vậy sao?
Chẳng lẽ...
- ------
* Ruby: Trong quá trình đọc truyện có sai sót lỗi chính tả hay gì nhớ cmt cho mình sửa lại nha ╰(⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)╯
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.