Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh
Chương 55: Sắp kết thúc rồi
Tịnh Triều Nam Ca
02/01/2024
Tim Khương Tầm Mặc nhảy lên cổ họng.
Diệp Triều Nhiên ngay từ lúc Phương Yến cho tay vào túi cậu đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Lúc Phương Yến nhấc tay lên, Diệp Triều Nhiên thậm chí còn không nhìn tay Phương Yến cầm cái gì, đã trực tiếp nâng chân đá bay đồ cậu ta đang cầm trong tay.
Tay Phương Yến không ngờ được động tác này của Diệp Triều Nhiên, vừa buông lỏng, ống kim tiên đã bay vào bụi cỏ bên cạnh, ấn chặt Phương Yến xuống mặt đất.
"Cậu muốn làm cái gì?!" Diệp Triều Nhiên lạnh lùng chấn vất.
Phương Yến bắt đầu dùng sức giãy giụa: "Anh...khụ khụ, anh buông tôi ra!"
Diệp Triều Nhiên càng dùng dức ấn trụ cậu ta.
"Các người...các người còn đang làm cái gì?! Mau bắt anh ta lại cho tôi! Trói anh ta mang đi!" Phương Yến thấy giãy giụa không có kết quả, cũng không định dựa vào chính mình, hai mắt cậu ta đỏ ngầu, ngưỡng đầu ra sau nhìn hét lên với bảo tiêu xung quanh.
Nhưng đợi cậu ta vừa nhìn, Phương Yến lập tức chết lặng.
Xung quanh nào có bảo tiêu của cậu ta?
Khương Tầm Mặc nhìn ra được suy nghĩ của Diệp Triều Nhiên, cho nên ngay khi hắn nắm tay Diệp Triều Nhiên rời đi, đã gửi tin nhắn cho bảo tiêu ngoài cửa.
Nhà họ Trần loạn thành một đoàn, ngoài cửa cũng không có người ngăn cản, bảo tiêu nhanh chóng bước đến, nhân khe hở lúc Phương Yến và Diệp Triều Nhiên nói chuyện, bảo tiêu Phương Yến mang đến đã bị khống chế.
Khương Tầm Mặc bước nhanh đến bên cạnh Diệp Triều Nhiên, một bảo tiêu cũng thay Diệp Triều Nhiên ấn trụ Phương Yến.
"Cậu có sao không?" Khương Tầm Mặc căng thẳng đánh giá Diệp Triều Nhiên, xác nhận cậu không có chuyện gì xong mới thở phào.
Diệp Triều Nhiên lắc đầu, nói một tiếng không sao, quay đầu nhìn ống tiêm trên bụi cỏ.
Khương Tầm Mặc thuận theo tầm mắt Diệp Triều Nhiên nhìn sang, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Bên trong ống tiêm là cái gì?" Khương Tầm Mặc hỏi Phương Yến.
Phương Yến lúc này cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, người của cậu ta lại dễ dàng bị người của Khương Tầm Mặc không chế như vậy?
Đám phế vật!
Mắt Phương Yến đỏ ngầu, cậu ta không nhịn được làm mắng chửi trong lòng.
Sớm biết như vậy đã không thuê bọn họ! Đều trách cái lão già Phương Vĩ kia, khoảng thời gian gần đây vì nguyên nhân cậu ta bắt đầu tiếp nhận công việc của công ty, lấy đi tiền tiêu vặt của cậu ta.
Vì để thuyết phục Johnson mạo hiểm làm phẫu thuật cho mình, Phương Yến đã tiêu tốn một phần lớn, số tiền còn lại, cũng chỉ có thể mời được đám bảo tiêu không có năng lực này.
Cậu ta cho rằng những người này có thế nào cũng có thể kéo dài đến lúc Diệp Triều Nhiên bị trói lên xe, không ngờ được còn chưa bắt đầu hành động, đám người này đã dễ dàng bị không chế như vậy?
Phương Yến tức đến muốn cười, lại không khỏi bắt đầu lo lắng.
Lần này cậu ta thất bại rồi sao?
Vậy sau này phải làm thế nào? Cậu ta không thể thất bại, nếu như lần này thất bại, bệnh của cậu ta phải làm sao đây?
Lồng ngực Phương Yến bắt đầu phập phồng kịch liệt, một cơn đau thấu tim cũng truyền tới. Chỉ trong giây lát, trên mặt cậu ta đã chảy mồ hôi lạnh.
Lời nói Khương Tầm Mặc vang lên bên tai, cậu ta cũng mắt điếc tai ngơ.
Nên làm thế nào mới tốt?
Tim Phương Yến lại bắt đầu đau đớn, cậu ta có phải là sắp chết rồi không?
Trước mắt một khoảng mơ hồ, cả người Phương Yến không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Không được, cậu ta không thể chết!
Qua hôm nay là cậu ta có thể sống tiếp rồi...
Bảo tiêu phát hiện ra khác thường của Phương Yến, nhanh chóng ngẩng đầu hỏi Khương Tầm Mặc.
Diệp Triều Nhiên: "Trong túi cậu ta có thuốc! Cho cậu ta một viên!"
Bảo tiêu sờ soạn trên người Phương Yến một hồi, sờ ra được một bình thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, nhìn cũng không nhìn, nhét một viên vào miệng cậu ta.
Ý chí cầu sinh làm cho Phương Yến dùng nước bọt nuốt viên thuốc xuống.
Hiệu quả thuốc phát huy tác dụng, không bao lâu sau, cơn đau kịch liệt biến mất, Phương Yến dần dần lấy lại tinh thần.
"Hô hô..." Phương Yến thở dốc vô cùng thô nặng, bảo tiêu nghe lời Diệp Triều Nhiên nói, cũng không cùng lực ấn cậu ta nữa, dùng dây thừng trói chân tay cậu ta lại, đặt cậu ta ở chỗ râm mát.
Hòa hoãn đại khái tầm mấy phút, Phương Yến cuối cũng cũng hồi phục một chút tinh thần.
Nhìn rõ Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc trước mặt, Phương Yến đột nhiên cười to 'ha ha'.
Cậu ta rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, kết quả cuối cùng vẫn là công cốc.
Nhìn bộ dáng phòng bị của Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên với cậu ta, bọn họ chắc chắn đã sớm biết được kế hoạch của mình!
Biết rồi còn che giấu tốt như vậy, hai người này thật đê tiên!
Diệp Triều Nhiên nhíu mày nhìn Phương Yến, đối mắt với Khương Tầm Mặc một cái.
Khương Tầm Mặc gật gật đầu, hắn và Khương Tầm Mặc cùng có một suy nghĩ ---Phương Yến hẳn là chịu kích thích.
Diệp Triều Nhiên đứng cách xa Phương Yến nửa mét, gọi tên Phương Yến, thử làm cậu ta bình tĩnh lại.
Phương Yến lại không màng, vẫn còn 'ha ha' cười to, tiếng cười bén nhọn nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, vốn dĩ nhóm phú nhị đại còn đang đối chiến với Trần lão gia tử cũng không có tâm trặng chiến tiếp nữa, ồn ào nhìn sang.
"Có chuyện gì vậy?"
"Người đó không phải là Phương Yến sao? Cậu ta sao lại bị trói nằm dưới đất rồi?"
"Vừa rồi tớ nhìn thấy, không biết tại sao Phương Yến và Diệp Triều Nhiên lại đánh nhau, sau đó cậu ta bị ấn xuống đất."
"Đi, chúng ta qua đó nhìn xem...."
Một đám người còn chưa đến gần, bảo tiêu nhà họ Khương đã ngăn bọn họ lại.
"Trước khi cảnh sát đến, mọi người không thể qua đó." Một bảo tiêu nói.
Sắc mặt mọi người đại biến: "Cảnh sát? Sao lại báo cảnh sát?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Diệp Triều Nhiên nhìn mọi người, nghĩ bọn họ cũng là vô tội bị liên lụy, đang muốn mở miệng giải thích, đã nghe Phương Yến đằng sau hét to: "Diệp Triều Nhiên!"
Diệp Triều Nhiên quay người nhìn Phương Yến.
Phương Yến nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên, tròng mắt cậu ta lồi ra, đôi mắt đỏ ngầu, không hề che giấu ác ý trên mặt: "Mày nên chết đi! Diệp Triều Nhiên! Mày nên chết đi!
Tại sao, Diệp Triều Nhiên tại sao hết lần này đến lần khác không để cho cậu ta được như ý?
Diệp Triều Nhiên sớm nên chết đi, anh ta chết thì tốt rồi, anh ta chết thì mình sẽ không phải chịu tội nữa!
Trái tim thật sự quá đau, Diệp Triều Nhiên chưa từng trải qua, sao có thể hiểu được anh ta mang lại cho cậu ta bao nhiêu đau đớn?
Sắc mặt Khương Tầm Mặc khó coi, đang muốn lên tiếng, Diệp Triều Nhiên ngăn hắn lại.
Diệp Triều Nhiên đi đến trước mặt Phương Yến, cúi người nhìn cậu ta, giống như kiếp trước khi cậu bị nâng vào tầng ngầm Phương Yến cũng nhìn cậu như vậy, trong mắt tràn ngập thương hại cùng miệt thị: "Hận tôi à?"
"Tao đương nhiên là hận mày! Nếu không phải là mày, tao sẽ trở thành bộ dạng này sao?" Phương Yến trầm giọng nói, "Đều là lỗi của mày, anh trai tao mới ra nước ngoài, vì mày, ba mẹ tao mới bị bắt, cũng vì mày, tao mới biến thành bộ dạng này, từ nhỏ chịu đủ đau ốm tra tấn dày vò! Mày là tai tinh, mày không nên sinh ra trên thế giới này!"
"Câm miệng!" Khương Tầm Mặc không nghe nổi nữa, lạnh lùng nói.
Phương Yến không màng, tiếp tục cười như điên: "Mày sống không được bao lâu nữa, Diệp Triều Nhiên! Tao chắc chắn sẽ có cách, tao chắc chắn sẽ có cách..."
Thất bại hôm nay không đáng sợ, cậu ta còn có ngày mai, còn có ngày kia, cậu ta vẫn sẽ nghĩ cách. Đúng vậy, chắc chắn sẽ có cách khác, cậu ta không thể cứ như vậy mà cam chịu, cậu ta phải nghĩ cách.
Khóe mắt Phương Yến như muốn nứt ra nhìn nam sinh trước mặt, Diệp Triều Nhiên cách rất gần, rõ ràng cậu ta chỉ thiếu một chút, đã có thể đổi tim của Diệp Triều Nhiên thành của mình rồi....
Phương Yến không cam tâm!
"Cậu nghĩ cách làm cái gì?" giọng nói Diệp Triều Nhiên rất bình tĩnh.
Phương Yến cười nhạo, lẽ đương nhiên nói: "Đương nhiên là lấy lại thứ thuộc về tao!"
Mọi người càng không thể hiểu được.
"Diệp Triều Nhiên nợ cậu ta cái gì?"
"Không thể nào, đồ nhà họ Diệp còn kém đồ nhà họ Phương sao?"
"Đúng vậy, trước đó Diệp Triều Nhiên không phải cũng nói rồi sao, từ nhỏ cậu ấy đã bị nhà họ Phương bỏ rơi mà? Một em bé, có thể nợ cái gì?"
Những người khác cũng tán thành quan điểm này, sôi nổi gật đầu.
Diệp Triều Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, ghi âm vẫn còn tiếp tục, vì thế cậu cong khóe miệng. Nhanh chóng nói ra, cảm xúc Phương Yến bây giờ vô cùng không ổn định, lúc này chính là cơ hội không thể bỏ lỡ.
Nhìn gương mặt Phương Yến đã bắt đâu vặn vẹo, Diệp Triều Nhiên dẫn dắt cậu ta nói tiếp: "Cậu muốn lấy lại cái gì? Tôi không có lấy bất cứ thứ gì của cậu."
Giọng nói Diệp Triều Nhiên càng bình tĩnh, nội tâm Phương Yến càng không kìm nén được sự điên cuồng.
Gương mặt trước mặt này, gần như giống y hệt mình, nhưng lại rất không tương tự. Anh ta khỏe mạng như vậy, sắc môi là màu hồng nhạt, mà mình lúc nào cũng trắng bệnh, đến một tia huyết sắc cũng không có.
Sau khi nhìn thấy Diệp Triều Nhiên cười, Phương Yến triệt để nổi giận: "Mày cười cái gì? Mày dựa vào cái gì mà cười? Tao bây giờ biến thành như vậy, hoàn toàn là do mày ban cho! Diệp Triều Nhiên, mày thật ác độc!"
Nhìn thấy Phương Yến không mắc câu, Diệp Triều Nhiên cũng không gấp, rất nhẫn nại nói tiếp: "Phương Yến, chúng ta không gặp được mấy lần, tôi càng không lấy bất cứ thứ gì của cậu, cho nên tôi không hiểu cậu nói những lời này là có ý gì. Tôi không nợ cậu, càng không nợ nhà họ Phương các người...."
"*** mẹ mày!" Phương Yến tức đến nói không lựa lời, "Mày sao còn không biết xấu hổ mà nói những lời này? Mày thật không biết xấu hổ!"
Phương Yến giãy giụa muốn ngồi dậy, tay chân cậu ta bị trói, một chút sức lực cũng không có, ánh mắt cậu ta nhìn Diệp Triều Nhiên tràn ngập oán độc: "Nếu như không phải vì mày, tao sinh ra cũng sẽ không thiếu hụt bẩm sinh, càng sẽ không bị bệnh tim, đều là vì mày..."
Mí mắt Diệp Triều Nhiên giật giật, đến rồi.
Cậu trầm giọng nói: "Cậu cảm thấy cậu mắc bệnh tim bẩm sinh là do tôi?"
"Đương nhiên là vì mày!" Phương Yến giương cao giọng nói, "Nếu không phải vì mày, tao sao có thể mắc bệnh tim?"
Nhóm phú nhị đại đứng vây xem nghe đến đây, có chút không nghe nổi.
"Mặc dù không rõ rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng chuyện bệnh tim này, còn thật sự không thể oán song sinh đi?"
"Đây là cưỡng ép đội nồi."
"Thật thái quá....Tôi cứ cảm thấy đầu có Phương Yến có vấn đề vậy, chúng ta không thì cách xa một chút?"
Người nói là một nữ sinh.
Mọi người nghe lời cô nói, không khỏi lại nhìn Phương Yến. Chỉ nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Phương Yến, cho dù đã bị trói tay chân, những giống như là có thể nhảy dựng lên phát điên bất cứ lúc nào.
"Quả thật."
"Lùi về sau vài bước đi..."
"Khó trách lại báo cảnh sát."
Nghị luận xung quanh không ảnh hưởng đến Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên nói tiếp: "Vậy cậu muốn làm thế nào?"
Phương Yến nghe đến đây, trước tiên là sửng sốt, sau đó là cười 'hắc hắc' hai tiếng, giống như là ác ma vậy hạ giọng nói: "Làm thế nào? Mày thấy thế nào? Mày nợ tao, đương nhiên phải trả lại rồi! Thế nào, lẽ nào mày cuối cùng cũng lương tâm phát hiện, muốn đem trái tim của mày trả lại cho tao?"
Nhóm phú nhị đại đang chuẩn bị đi xa xa: "......"
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì vậy?
Diệp Triều Nhiên quả thật hơi thở phào, cuối cùng cũng nói ra rồi.
Diệp Triều Nhiên cố làm ra vẻ kính ngạc: "Cậu muốn tim của tôi? Cậu điên rồi sao?"
Phương Yến cười nhạo một tiếng: "Mày giả vờ cái gì? Diệp Triều Nhiên, lẽ nào Phương Thịnh trước khi ra nước ngoài không nói chuyện này cho mày biết? Tao chỉ là muốn tim của mày! Mày không phải là sớm biết rồi sao?"
Giống như chiếc bình bị đập vỡ, Phương Yến cuối cùng cũng ngồi dậy được, ánh mắt tham lam đánh giá Diệp Triều Nhiên từ trên xuống dưới.
"Cho dù là trái tim của mày, còn có gương mặt của mày, còn có cơ thể của mày, đều thuộc về nhà họ Phương. Tao cũng không muốn mạng của mày, tao sắp chết rồi, dùng tim của mày cứu sống tao, thì có quan hệ gì chứ?" Phương Yến cười hì hì.
Rất nhanh, Phương Yến lại nói: "Hơn nữa mày yên tâm, tao sẽ không thật sự muốn mạng của mày, trái tim của tao vẫn còn dùng được, đến lúc đó để bác sĩ đổi của tao cho mày thế nào? Tao đối xử với mày còn không tồi mà. Đúng rồi, tao hôm nay qua đây, cũng đã tìm được bác sĩ rồi, chúng ta lập tức sẽ có thể làm phẫu thuật rồi!"
"Chỉ cần đem tim của mày trả lại cho tao, tao có thể sống tiếp! Tao có thể sống tiếp rồi! Thật sự quá tốt!"
Phương Yến trừng to mắt, trên mặt toàn là ý cười, cậu ta cười hì hì nhìn Diệp Triều Nhiên, vui vẻ giống như nhìn thấy hy vọng vậy.
"Tao thật sự rất vui!"
"Diệp Triều Nhiên, mày lúc nào thì đi về cùng tao, nếu không thì bây giờ đi nhé?"
"Diệp Triều Nhiên..."
Lúc nghe thấy Phương Yến muốn đưa Diệp Triều Nhiên đi làm phẫu thuật đổi tim, đại đa số mọi người ở đây đều cảm thấy hoang đường, không thể tin, nhưng Phương Yến vẫn không ngừng nói, ánh mắt mọi người nhìn Phương Yến cuối cũng cũng thay đổi.
"Cậu ta nghiêm túc sao? Điên rồi à?"
Mọi người hoàn toàn trợn mắt há mồm, không nhịn được chửi một câu.
Người trong bữa tiệc hôm nay, sao người này còn điên hơn người kia thế?
Trước tiên là Trần Dĩnh, bây giờ lại đến một Phương Yến!
"Đổi tim?"
"Chỉ vì cậu có bệnh tim, cho nên cậu muốn Diệp Triều Nhiên đổi tim cho mình?" Có người khó tin được, không nhìn được hỏi lại lần nữa.
Phương Yến dường như là điên thật rồi, đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta toàn là ý cười, nửa điểm sợ hãi cũng không có, thậm chí giọng nói còn có chút cầu biểu dương: "Đúng vậy, cậu cũng thấy đây là cách hay đúng không?"
Cậu ta giống như là khoe khaong mở miệng: "Vốn dĩ kế hoạch này nhà tôi đã sớm bắt đầu thi hành vào hai năm trước rồi, chỉ là anh trai đó của tôi, giống như không có đầu óc vậy, lại đập phá phòng phẫu thuật dưới tầng ngầm nhà tôi! Đều tại mày! Nếu không phải vì mày..."
Phương Yến oán độc trừng mắt nhìn Diệp Triều Nhiên: "Anh trai tôi trước đây rất yêu thương tôi, chắc chắn là Diệp Triều Nhiên đã nói xấu tôi trước mặt anh ấy, cho nên bây giờ anh trai mới ra nước ngoài, cũng không quan tâm tôi nữa! Ông nội bà nội cũng không quan tâm tôi nữa, có điều không sao cả, bọn họ không quan tâm, tôi có thể tự mình lo được!"
"Chỉ cần đem Diệp Triều Nhiên lên xe bên ngoài kia của tôi, tôi lập tức có thể đổi tim rồi!"
Lời nói này, làm cho mọi người nghe sởn tóc gáy.
"Nhà họ Phương hai năm trước đã bắt đầu kế hoạch rồi?"
"Đm, nhà họn họ đều có bệnh đúng không?"
"Diệp Triều Nhiên rốt cuộc đã làm gì, nhà bọn họ lại tính toán cậu ấy như vậy?"
Ánh mắt không ít người rơi trên người Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên nhíu mày, vẫn không nói gì.
Khương Tầm Mặc có chút không thoải mái liếc mắt nhìn đám người, đứng ở trước mặt Diệp Triều Nhiên, ngăn những ánh mắt tìm tòi này.
"Một ổ biến thái!"
"Bệnh thần kinh!"
"Cảnh sát sao còn chưa đến?"
Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến còi cảnh sát.
Xe cảnh sát dừng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Trần, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cùng nhìn sang, người dẫn đầu lại là Diệp Tông và Đàm Tranh.
"Nhiên Nhiên!" Đàm Tranh cực kỳ nóng vội, trực tiếp chạy qua, ôm Diệp Triều Nhiên vào lòng, đánh giá trên dưới một lượt, xác nhận cậu không có bị thương, trái tim treo lơ lửng của Đàm Tranh mới rơi xuống, "Quá tốt rồi, cháu không có chuyện gì!"
Diệp Triều Nhiên cười với Đàm Tranh: "Cháu không sao, bà nội."
"Không sao là tốt không sao là tốt!" Đàm Tranh ôm người vào lòng, vô cùng đau lòng.
Diệp Tông cũng đi phía sau, liếc mắt nhìn hơn mười bảo tiêu và Phương Yến bị khống chế, tức đến thiếu chút nữa áp huyết tăng cao, chửi một câu: "Nhà họ Phương các người còn thật tà tâm chưa dứt!"
Ông bước lên phía trước, đánh giá Diệp Triều Nhiên một chút, rồi nhìn Khương Tầm Mặc: "Tiểu Khương, hai đứa không sao chứ?"
Khương Tầm Mặc nhìn Diệp Triều Nhiên, nói: "Không sao ạ."
Lúc này cảnh sát đã bước vào, nhìn thấy trong sân đầy người, phân phó cấp dưới: "Mang hết đi."
Nhóm phú nhị đại nghe thấy có chút trợn mắt há mồm: "Chú cảnh sát, bọn cháu cũng phải đi sao?"
Cảnh sát nói: "Chỉ là phối hợp là ghi chép thôi."
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bọn họ quả thật là người làm chứng, hình như cũng không có ý do gì không đi phối hợp.
Đám phú nhị đại rất phối hợp đi cùng cảnh sát, một cảnh sát mang bao tay nhặt ống tiêm dưới đất bỏ vào túi vật chứng, cùng đem về.
Hai cảnh sát áp giải Phương Yến lên xe cảnh sát, Phương Yến mời từ trạng thái điên khùng tỉnh lại, còn liên tục quay đầu nhìn về hướng Diệp Triều Nhiên. "Diệp Triều Nhiên...mày đi cùng tao, chúng ta sắp có thể phẫu thuật rồi...."
"Đừng nghe nữa." Khương Tầm Mặc thực sự không nhịn được nữa, đưa tay che tai Diệp Triều Nhiên lại.
Bàn tay ấm áp dán bên tai, Diệp Triều Nhiên cảm thấy có hơi ngứa, nhưng nhịn xuống không nhúc nhích..
Trần lão gia tử cuối cũng cũng trấn an được cảm xúc của Trần Dĩnh, ông ta lúc này mới đi tìm đám người vây xem tính sổ.
Nhưng còn chưa đợi ông ta đi đến cửa phòng khách, đã liếc nhìn thấy xe cảnh sát ở người cổng.
"Có chuyện gì thế này? Ai báo cảnh sát?" Trần lão gia tử lạnh giọng hỏi quan gia.
"Không, không biết." Quản gia cũng ngơ ngác, vừa này Trần Dĩnh nào loạn quá lợi hại, sự chú ý của quản gia đều trên người tiểu thư, chỉ nghe thấy có người ở bên ngoài kêu la, như cự thể là cái gì quản gia không hề nghe rõ.
Trần lão gia tử trừng mắt nhìn quản gia một cái, định tính sổ với quản gia sau, chính mình sửa sang quần áo, liền sải bước đi về phía cửa.
Khương Tầm Mặc nhìn thấy Trần lão gia tử đang đi về phía này, đột nhiên nói với cảnh sát bên cạnh: "Chú cảnh sát, còn có một người cũng liên quan đến chuyện này."
Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn Khương Tầm Mặc, Khương Tầm Mặc bỏ tay xuống.
Cảnh sát hỏi: "Mọi người còn biết cái gì nữa?"
Khương Tầm Mặc: "Người tổ chức bữa tiệc hôm nay là Trần Dĩnh, có liên lạc riêng với Phương Yến."
Cảnh sát lập tức nghiêm túc nói: "Được, tôi sẽ dẫn Trần Dĩnh về hỏi chuyện."
Trần lão gia tử đứng từ xa nhìn thấy Diệp Tông Đàm Tranh, ông ta liếc nhìn Diệp Triều Nhiên Khương Tầm Mặc đứng bên cạnh, không nhịn được chửi một câu ở trong lòng: còn thật là chó cắn người sẽ không kêu, chỉ một chốc lát như vậy đã gọi người chống lưng đến rồi!
Lúc Trần lão gia tử đang suy tư xem làm thế nào để chuyện này thành chuyện nhẹ nhàng bỏ qua rồi thuận tiện đi tìm nhà họ Diệp nhà họ Khương đòi bồi thường, cảnh sát dẫn đầu đi đến trước mặt ông ta, đưa ra giấy chứng nhận.
"Chào ông, Trần tiên sinh, tôi nhận được báo án, nghi ngờ cháu gái ông Trần Dĩnh có liên quan đến chuyện bắt cóc hôm nay, chúng tôi bây giờ cần đưa cô ta về để điều tra."
Trần lão gia tử nghe câu này sắc mặt lập tức đại biến: "Cái gì mà vụ án bắt cóc? Sao lại có liên quan đến Tiểu Dĩnh nhà chúng tôi?"
Cảnh sát không hề trả lời câu hỏi của Trần lão gia tử, mà quay đầu ra hiệu cho cấp dưới.
Cấp dưới nhận được lệnh, vòng qua Trần lão gia tử đi vào biệt thự nhà họ Trần.
Trần lão gia tử lập tức nóng nảy, cũng không chú ý đến Diệp Tông và Đàm Tranh nữa, vội vàng đi ngăn người lại: "Cảnh sát các người không thể bắt người linh tinh!"
"Cháu gái tôi nó không làm gì cả!"
"Có làm hay không, sau khi chúng tôi điều tra tự nhiên sẽ rõ ràng." Cảnh sát nói.
Trần lão gia tử lại không màng, trực tiếp ngăn cản mấy vị cảnh sát lại: "Không được, các người không thể mang Trần Dĩnh đi!"
Trần lão gia tử càng ngăn cản, cảnh sát càng cảm thấy có chuyện gì đó.
Trần Dĩnh ở trong phòng lúc này cũng nghe thấy động tĩnh, cô ta cho rằng Trần lão gia tử vì chống lưng cho cô ta quay lại rồi, Trần Dĩnh đổi một bộ quần áo, vui vẻ đi ra.
Vừa ra đến cửa, đã nhìn thấy hai cảnh sát đi về phía cô.
"Cô là Trần Dĩnh?"
Trần Dĩnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu.
Cảnh sát nói: "Chúng tôi nghi ngờ cô và Phương Yến có liên quan đến vụ bắt cóc được lên kế hoạch vào hôm nay, cho nên cần cô phối hợp với điều tra của chúng tôi."
Trần Dĩnh nghe đến đây, sắc mặt soạt cái trắng bệch, cô ta nghĩ cũng không nghĩ đã phủ nhận: "Chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi và cậu ta lúc đầu đã nói rõ ràng rồi, tôi chỉ cho cậu ta vào, những chuyện khác không liên quan đến tôi!"
Cảnh sát nghe đến đây còn cái gì mà không hiểu nữa, lập tức trầm giọng nói: "Mang Trần Dĩnh đi."
Trần Dĩnh lúc này mới ý thức được mình đã nói sai, cô ta lập tức nhìn Trần lão gia tử cầu cứu: "Ông nội! Cháu cũng không làm chuyện gì xấu....ông mau giúp cháu, cháu không muốn đến đồn cảnh sát...."
Nói xong, giọng nói Trần Dĩnh lại bắt đầu nghẹn ngào.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì, cô ta sao lại phải vào đồn cảnh sát, Phương Yến không phải nói cậu ta có phương án hoàn mỹ hơn nữa sẽ không liên lụy đến cô ta sao?
Bây giờ chuyện là thế nào? Diệp Triều Nhiên đâu? Khương Tầm Mặc đâu?
Lẽ nào là Phương Yến lừa cô ta?
Trần Dĩnh hoàn toàn luống cuống rồi.
Trần lão gia tử vốn dĩ còn nghĩ rất nhiều lời biện giải cho Trần Dĩnh, nhưng ông ta vừa bước vào cửa đã nghe được những lời Trần Dĩnh vừa nói, tim ông ta cũng lạnh đi một nửa!
Tiểu Dĩnh cái đứa nhỏ ngốc nghếch này!
Cho dù thật sự là nó làm, nó chỉ cần cắn chết không mở miệng, chuyện sẽ có chỗ để xoay chuyển!
Bây giờ thì hay rồi, nó vừa rồi đã lỡ miệng, cảnh sát chắn chắn sẽ không bỏ qua cho nó...
Trần lão gia tử đau lòng trừng mắt nhìn Trần Dĩnh, suy cho cùng cũng không thể không quản nó, nhanh chóng giải vây cho Trần Dĩnh: "Các vị cảnh sát, đứa nhỏ nhà tôi còn chưa thành niên, con bé mới 16 tuổi..."
"16 tuổi đã không nhỏ nữa rồi, lão gia tử," Một cảnh sát không nhịn được ngắt lời Trần lão gia tử, "16 tuổi đã có thể gánh vác trách nhiệm hình sự rồi."
Lời nói này làm hai ông cháu đồng thời biến sắc.
Trần Dĩnh bị câu 'gánh vác trách nhiệm hình sự' dọa vỡ mật, nước mắt cô ta ào ào rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Nhưng..nhưng tôi cũng không có hại người! Tôi đúng là không thích Diệp Triều Nhiên, tôi chỉ là muốn cậu ta...nhưng tôi không hề muốn hại cậu ta!"
"Không sao, chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra rõ rầng, bây giờ hai người đi một chuyến tới đồn cảnh sát với chúng tôi. Lão gia tử, ông thân là người giám hộ, cũng phải đi với chúng tôi một chuyến." Cảnh sát nói với Trần lão gia tử.
Cho dù Trần Dĩnh Trần lão gia tử có đồng ý hay không, hôm nay bọn họ đều phải đến đồn cảnh sát một chuyến.
Sau khi Trần Dĩnh và Trần lão gia tử cùng lên xe cảnh sát, mười mấy xe cảnh sát và mười mấy xe sang trọng dừng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Trần lúc cùng khởi động, chậm rãi chạy đồn công an thành phố.
Diệp Triều Nhiên ngồi bên cạnh Khương Tầm Mặc, cậu không nhịn được nghiêng đầu nhìn ra ngoài của sổ.
Khương Tầm Mặc lập tức quay đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Triều Nhiên.
"Rất nhanh sẽ kết thúc rồi." Khương Tầm Mặc hạ giọng nói.
Lông mi Diệp Triều Nhiên hơi run lên, một lúc sai cậu mới khẽ 'ừm' một tiếng.
Diệp Triều Nhiên ngay từ lúc Phương Yến cho tay vào túi cậu đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Lúc Phương Yến nhấc tay lên, Diệp Triều Nhiên thậm chí còn không nhìn tay Phương Yến cầm cái gì, đã trực tiếp nâng chân đá bay đồ cậu ta đang cầm trong tay.
Tay Phương Yến không ngờ được động tác này của Diệp Triều Nhiên, vừa buông lỏng, ống kim tiên đã bay vào bụi cỏ bên cạnh, ấn chặt Phương Yến xuống mặt đất.
"Cậu muốn làm cái gì?!" Diệp Triều Nhiên lạnh lùng chấn vất.
Phương Yến bắt đầu dùng sức giãy giụa: "Anh...khụ khụ, anh buông tôi ra!"
Diệp Triều Nhiên càng dùng dức ấn trụ cậu ta.
"Các người...các người còn đang làm cái gì?! Mau bắt anh ta lại cho tôi! Trói anh ta mang đi!" Phương Yến thấy giãy giụa không có kết quả, cũng không định dựa vào chính mình, hai mắt cậu ta đỏ ngầu, ngưỡng đầu ra sau nhìn hét lên với bảo tiêu xung quanh.
Nhưng đợi cậu ta vừa nhìn, Phương Yến lập tức chết lặng.
Xung quanh nào có bảo tiêu của cậu ta?
Khương Tầm Mặc nhìn ra được suy nghĩ của Diệp Triều Nhiên, cho nên ngay khi hắn nắm tay Diệp Triều Nhiên rời đi, đã gửi tin nhắn cho bảo tiêu ngoài cửa.
Nhà họ Trần loạn thành một đoàn, ngoài cửa cũng không có người ngăn cản, bảo tiêu nhanh chóng bước đến, nhân khe hở lúc Phương Yến và Diệp Triều Nhiên nói chuyện, bảo tiêu Phương Yến mang đến đã bị khống chế.
Khương Tầm Mặc bước nhanh đến bên cạnh Diệp Triều Nhiên, một bảo tiêu cũng thay Diệp Triều Nhiên ấn trụ Phương Yến.
"Cậu có sao không?" Khương Tầm Mặc căng thẳng đánh giá Diệp Triều Nhiên, xác nhận cậu không có chuyện gì xong mới thở phào.
Diệp Triều Nhiên lắc đầu, nói một tiếng không sao, quay đầu nhìn ống tiêm trên bụi cỏ.
Khương Tầm Mặc thuận theo tầm mắt Diệp Triều Nhiên nhìn sang, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Bên trong ống tiêm là cái gì?" Khương Tầm Mặc hỏi Phương Yến.
Phương Yến lúc này cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, người của cậu ta lại dễ dàng bị người của Khương Tầm Mặc không chế như vậy?
Đám phế vật!
Mắt Phương Yến đỏ ngầu, cậu ta không nhịn được làm mắng chửi trong lòng.
Sớm biết như vậy đã không thuê bọn họ! Đều trách cái lão già Phương Vĩ kia, khoảng thời gian gần đây vì nguyên nhân cậu ta bắt đầu tiếp nhận công việc của công ty, lấy đi tiền tiêu vặt của cậu ta.
Vì để thuyết phục Johnson mạo hiểm làm phẫu thuật cho mình, Phương Yến đã tiêu tốn một phần lớn, số tiền còn lại, cũng chỉ có thể mời được đám bảo tiêu không có năng lực này.
Cậu ta cho rằng những người này có thế nào cũng có thể kéo dài đến lúc Diệp Triều Nhiên bị trói lên xe, không ngờ được còn chưa bắt đầu hành động, đám người này đã dễ dàng bị không chế như vậy?
Phương Yến tức đến muốn cười, lại không khỏi bắt đầu lo lắng.
Lần này cậu ta thất bại rồi sao?
Vậy sau này phải làm thế nào? Cậu ta không thể thất bại, nếu như lần này thất bại, bệnh của cậu ta phải làm sao đây?
Lồng ngực Phương Yến bắt đầu phập phồng kịch liệt, một cơn đau thấu tim cũng truyền tới. Chỉ trong giây lát, trên mặt cậu ta đã chảy mồ hôi lạnh.
Lời nói Khương Tầm Mặc vang lên bên tai, cậu ta cũng mắt điếc tai ngơ.
Nên làm thế nào mới tốt?
Tim Phương Yến lại bắt đầu đau đớn, cậu ta có phải là sắp chết rồi không?
Trước mắt một khoảng mơ hồ, cả người Phương Yến không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Không được, cậu ta không thể chết!
Qua hôm nay là cậu ta có thể sống tiếp rồi...
Bảo tiêu phát hiện ra khác thường của Phương Yến, nhanh chóng ngẩng đầu hỏi Khương Tầm Mặc.
Diệp Triều Nhiên: "Trong túi cậu ta có thuốc! Cho cậu ta một viên!"
Bảo tiêu sờ soạn trên người Phương Yến một hồi, sờ ra được một bình thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, nhìn cũng không nhìn, nhét một viên vào miệng cậu ta.
Ý chí cầu sinh làm cho Phương Yến dùng nước bọt nuốt viên thuốc xuống.
Hiệu quả thuốc phát huy tác dụng, không bao lâu sau, cơn đau kịch liệt biến mất, Phương Yến dần dần lấy lại tinh thần.
"Hô hô..." Phương Yến thở dốc vô cùng thô nặng, bảo tiêu nghe lời Diệp Triều Nhiên nói, cũng không cùng lực ấn cậu ta nữa, dùng dây thừng trói chân tay cậu ta lại, đặt cậu ta ở chỗ râm mát.
Hòa hoãn đại khái tầm mấy phút, Phương Yến cuối cũng cũng hồi phục một chút tinh thần.
Nhìn rõ Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc trước mặt, Phương Yến đột nhiên cười to 'ha ha'.
Cậu ta rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, kết quả cuối cùng vẫn là công cốc.
Nhìn bộ dáng phòng bị của Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên với cậu ta, bọn họ chắc chắn đã sớm biết được kế hoạch của mình!
Biết rồi còn che giấu tốt như vậy, hai người này thật đê tiên!
Diệp Triều Nhiên nhíu mày nhìn Phương Yến, đối mắt với Khương Tầm Mặc một cái.
Khương Tầm Mặc gật gật đầu, hắn và Khương Tầm Mặc cùng có một suy nghĩ ---Phương Yến hẳn là chịu kích thích.
Diệp Triều Nhiên đứng cách xa Phương Yến nửa mét, gọi tên Phương Yến, thử làm cậu ta bình tĩnh lại.
Phương Yến lại không màng, vẫn còn 'ha ha' cười to, tiếng cười bén nhọn nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, vốn dĩ nhóm phú nhị đại còn đang đối chiến với Trần lão gia tử cũng không có tâm trặng chiến tiếp nữa, ồn ào nhìn sang.
"Có chuyện gì vậy?"
"Người đó không phải là Phương Yến sao? Cậu ta sao lại bị trói nằm dưới đất rồi?"
"Vừa rồi tớ nhìn thấy, không biết tại sao Phương Yến và Diệp Triều Nhiên lại đánh nhau, sau đó cậu ta bị ấn xuống đất."
"Đi, chúng ta qua đó nhìn xem...."
Một đám người còn chưa đến gần, bảo tiêu nhà họ Khương đã ngăn bọn họ lại.
"Trước khi cảnh sát đến, mọi người không thể qua đó." Một bảo tiêu nói.
Sắc mặt mọi người đại biến: "Cảnh sát? Sao lại báo cảnh sát?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Diệp Triều Nhiên nhìn mọi người, nghĩ bọn họ cũng là vô tội bị liên lụy, đang muốn mở miệng giải thích, đã nghe Phương Yến đằng sau hét to: "Diệp Triều Nhiên!"
Diệp Triều Nhiên quay người nhìn Phương Yến.
Phương Yến nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên, tròng mắt cậu ta lồi ra, đôi mắt đỏ ngầu, không hề che giấu ác ý trên mặt: "Mày nên chết đi! Diệp Triều Nhiên! Mày nên chết đi!
Tại sao, Diệp Triều Nhiên tại sao hết lần này đến lần khác không để cho cậu ta được như ý?
Diệp Triều Nhiên sớm nên chết đi, anh ta chết thì tốt rồi, anh ta chết thì mình sẽ không phải chịu tội nữa!
Trái tim thật sự quá đau, Diệp Triều Nhiên chưa từng trải qua, sao có thể hiểu được anh ta mang lại cho cậu ta bao nhiêu đau đớn?
Sắc mặt Khương Tầm Mặc khó coi, đang muốn lên tiếng, Diệp Triều Nhiên ngăn hắn lại.
Diệp Triều Nhiên đi đến trước mặt Phương Yến, cúi người nhìn cậu ta, giống như kiếp trước khi cậu bị nâng vào tầng ngầm Phương Yến cũng nhìn cậu như vậy, trong mắt tràn ngập thương hại cùng miệt thị: "Hận tôi à?"
"Tao đương nhiên là hận mày! Nếu không phải là mày, tao sẽ trở thành bộ dạng này sao?" Phương Yến trầm giọng nói, "Đều là lỗi của mày, anh trai tao mới ra nước ngoài, vì mày, ba mẹ tao mới bị bắt, cũng vì mày, tao mới biến thành bộ dạng này, từ nhỏ chịu đủ đau ốm tra tấn dày vò! Mày là tai tinh, mày không nên sinh ra trên thế giới này!"
"Câm miệng!" Khương Tầm Mặc không nghe nổi nữa, lạnh lùng nói.
Phương Yến không màng, tiếp tục cười như điên: "Mày sống không được bao lâu nữa, Diệp Triều Nhiên! Tao chắc chắn sẽ có cách, tao chắc chắn sẽ có cách..."
Thất bại hôm nay không đáng sợ, cậu ta còn có ngày mai, còn có ngày kia, cậu ta vẫn sẽ nghĩ cách. Đúng vậy, chắc chắn sẽ có cách khác, cậu ta không thể cứ như vậy mà cam chịu, cậu ta phải nghĩ cách.
Khóe mắt Phương Yến như muốn nứt ra nhìn nam sinh trước mặt, Diệp Triều Nhiên cách rất gần, rõ ràng cậu ta chỉ thiếu một chút, đã có thể đổi tim của Diệp Triều Nhiên thành của mình rồi....
Phương Yến không cam tâm!
"Cậu nghĩ cách làm cái gì?" giọng nói Diệp Triều Nhiên rất bình tĩnh.
Phương Yến cười nhạo, lẽ đương nhiên nói: "Đương nhiên là lấy lại thứ thuộc về tao!"
Mọi người càng không thể hiểu được.
"Diệp Triều Nhiên nợ cậu ta cái gì?"
"Không thể nào, đồ nhà họ Diệp còn kém đồ nhà họ Phương sao?"
"Đúng vậy, trước đó Diệp Triều Nhiên không phải cũng nói rồi sao, từ nhỏ cậu ấy đã bị nhà họ Phương bỏ rơi mà? Một em bé, có thể nợ cái gì?"
Những người khác cũng tán thành quan điểm này, sôi nổi gật đầu.
Diệp Triều Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, ghi âm vẫn còn tiếp tục, vì thế cậu cong khóe miệng. Nhanh chóng nói ra, cảm xúc Phương Yến bây giờ vô cùng không ổn định, lúc này chính là cơ hội không thể bỏ lỡ.
Nhìn gương mặt Phương Yến đã bắt đâu vặn vẹo, Diệp Triều Nhiên dẫn dắt cậu ta nói tiếp: "Cậu muốn lấy lại cái gì? Tôi không có lấy bất cứ thứ gì của cậu."
Giọng nói Diệp Triều Nhiên càng bình tĩnh, nội tâm Phương Yến càng không kìm nén được sự điên cuồng.
Gương mặt trước mặt này, gần như giống y hệt mình, nhưng lại rất không tương tự. Anh ta khỏe mạng như vậy, sắc môi là màu hồng nhạt, mà mình lúc nào cũng trắng bệnh, đến một tia huyết sắc cũng không có.
Sau khi nhìn thấy Diệp Triều Nhiên cười, Phương Yến triệt để nổi giận: "Mày cười cái gì? Mày dựa vào cái gì mà cười? Tao bây giờ biến thành như vậy, hoàn toàn là do mày ban cho! Diệp Triều Nhiên, mày thật ác độc!"
Nhìn thấy Phương Yến không mắc câu, Diệp Triều Nhiên cũng không gấp, rất nhẫn nại nói tiếp: "Phương Yến, chúng ta không gặp được mấy lần, tôi càng không lấy bất cứ thứ gì của cậu, cho nên tôi không hiểu cậu nói những lời này là có ý gì. Tôi không nợ cậu, càng không nợ nhà họ Phương các người...."
"*** mẹ mày!" Phương Yến tức đến nói không lựa lời, "Mày sao còn không biết xấu hổ mà nói những lời này? Mày thật không biết xấu hổ!"
Phương Yến giãy giụa muốn ngồi dậy, tay chân cậu ta bị trói, một chút sức lực cũng không có, ánh mắt cậu ta nhìn Diệp Triều Nhiên tràn ngập oán độc: "Nếu như không phải vì mày, tao sinh ra cũng sẽ không thiếu hụt bẩm sinh, càng sẽ không bị bệnh tim, đều là vì mày..."
Mí mắt Diệp Triều Nhiên giật giật, đến rồi.
Cậu trầm giọng nói: "Cậu cảm thấy cậu mắc bệnh tim bẩm sinh là do tôi?"
"Đương nhiên là vì mày!" Phương Yến giương cao giọng nói, "Nếu không phải vì mày, tao sao có thể mắc bệnh tim?"
Nhóm phú nhị đại đứng vây xem nghe đến đây, có chút không nghe nổi.
"Mặc dù không rõ rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng chuyện bệnh tim này, còn thật sự không thể oán song sinh đi?"
"Đây là cưỡng ép đội nồi."
"Thật thái quá....Tôi cứ cảm thấy đầu có Phương Yến có vấn đề vậy, chúng ta không thì cách xa một chút?"
Người nói là một nữ sinh.
Mọi người nghe lời cô nói, không khỏi lại nhìn Phương Yến. Chỉ nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Phương Yến, cho dù đã bị trói tay chân, những giống như là có thể nhảy dựng lên phát điên bất cứ lúc nào.
"Quả thật."
"Lùi về sau vài bước đi..."
"Khó trách lại báo cảnh sát."
Nghị luận xung quanh không ảnh hưởng đến Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên nói tiếp: "Vậy cậu muốn làm thế nào?"
Phương Yến nghe đến đây, trước tiên là sửng sốt, sau đó là cười 'hắc hắc' hai tiếng, giống như là ác ma vậy hạ giọng nói: "Làm thế nào? Mày thấy thế nào? Mày nợ tao, đương nhiên phải trả lại rồi! Thế nào, lẽ nào mày cuối cùng cũng lương tâm phát hiện, muốn đem trái tim của mày trả lại cho tao?"
Nhóm phú nhị đại đang chuẩn bị đi xa xa: "......"
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì vậy?
Diệp Triều Nhiên quả thật hơi thở phào, cuối cùng cũng nói ra rồi.
Diệp Triều Nhiên cố làm ra vẻ kính ngạc: "Cậu muốn tim của tôi? Cậu điên rồi sao?"
Phương Yến cười nhạo một tiếng: "Mày giả vờ cái gì? Diệp Triều Nhiên, lẽ nào Phương Thịnh trước khi ra nước ngoài không nói chuyện này cho mày biết? Tao chỉ là muốn tim của mày! Mày không phải là sớm biết rồi sao?"
Giống như chiếc bình bị đập vỡ, Phương Yến cuối cùng cũng ngồi dậy được, ánh mắt tham lam đánh giá Diệp Triều Nhiên từ trên xuống dưới.
"Cho dù là trái tim của mày, còn có gương mặt của mày, còn có cơ thể của mày, đều thuộc về nhà họ Phương. Tao cũng không muốn mạng của mày, tao sắp chết rồi, dùng tim của mày cứu sống tao, thì có quan hệ gì chứ?" Phương Yến cười hì hì.
Rất nhanh, Phương Yến lại nói: "Hơn nữa mày yên tâm, tao sẽ không thật sự muốn mạng của mày, trái tim của tao vẫn còn dùng được, đến lúc đó để bác sĩ đổi của tao cho mày thế nào? Tao đối xử với mày còn không tồi mà. Đúng rồi, tao hôm nay qua đây, cũng đã tìm được bác sĩ rồi, chúng ta lập tức sẽ có thể làm phẫu thuật rồi!"
"Chỉ cần đem tim của mày trả lại cho tao, tao có thể sống tiếp! Tao có thể sống tiếp rồi! Thật sự quá tốt!"
Phương Yến trừng to mắt, trên mặt toàn là ý cười, cậu ta cười hì hì nhìn Diệp Triều Nhiên, vui vẻ giống như nhìn thấy hy vọng vậy.
"Tao thật sự rất vui!"
"Diệp Triều Nhiên, mày lúc nào thì đi về cùng tao, nếu không thì bây giờ đi nhé?"
"Diệp Triều Nhiên..."
Lúc nghe thấy Phương Yến muốn đưa Diệp Triều Nhiên đi làm phẫu thuật đổi tim, đại đa số mọi người ở đây đều cảm thấy hoang đường, không thể tin, nhưng Phương Yến vẫn không ngừng nói, ánh mắt mọi người nhìn Phương Yến cuối cũng cũng thay đổi.
"Cậu ta nghiêm túc sao? Điên rồi à?"
Mọi người hoàn toàn trợn mắt há mồm, không nhịn được chửi một câu.
Người trong bữa tiệc hôm nay, sao người này còn điên hơn người kia thế?
Trước tiên là Trần Dĩnh, bây giờ lại đến một Phương Yến!
"Đổi tim?"
"Chỉ vì cậu có bệnh tim, cho nên cậu muốn Diệp Triều Nhiên đổi tim cho mình?" Có người khó tin được, không nhìn được hỏi lại lần nữa.
Phương Yến dường như là điên thật rồi, đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta toàn là ý cười, nửa điểm sợ hãi cũng không có, thậm chí giọng nói còn có chút cầu biểu dương: "Đúng vậy, cậu cũng thấy đây là cách hay đúng không?"
Cậu ta giống như là khoe khaong mở miệng: "Vốn dĩ kế hoạch này nhà tôi đã sớm bắt đầu thi hành vào hai năm trước rồi, chỉ là anh trai đó của tôi, giống như không có đầu óc vậy, lại đập phá phòng phẫu thuật dưới tầng ngầm nhà tôi! Đều tại mày! Nếu không phải vì mày..."
Phương Yến oán độc trừng mắt nhìn Diệp Triều Nhiên: "Anh trai tôi trước đây rất yêu thương tôi, chắc chắn là Diệp Triều Nhiên đã nói xấu tôi trước mặt anh ấy, cho nên bây giờ anh trai mới ra nước ngoài, cũng không quan tâm tôi nữa! Ông nội bà nội cũng không quan tâm tôi nữa, có điều không sao cả, bọn họ không quan tâm, tôi có thể tự mình lo được!"
"Chỉ cần đem Diệp Triều Nhiên lên xe bên ngoài kia của tôi, tôi lập tức có thể đổi tim rồi!"
Lời nói này, làm cho mọi người nghe sởn tóc gáy.
"Nhà họ Phương hai năm trước đã bắt đầu kế hoạch rồi?"
"Đm, nhà họn họ đều có bệnh đúng không?"
"Diệp Triều Nhiên rốt cuộc đã làm gì, nhà bọn họ lại tính toán cậu ấy như vậy?"
Ánh mắt không ít người rơi trên người Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên nhíu mày, vẫn không nói gì.
Khương Tầm Mặc có chút không thoải mái liếc mắt nhìn đám người, đứng ở trước mặt Diệp Triều Nhiên, ngăn những ánh mắt tìm tòi này.
"Một ổ biến thái!"
"Bệnh thần kinh!"
"Cảnh sát sao còn chưa đến?"
Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến còi cảnh sát.
Xe cảnh sát dừng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Trần, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cùng nhìn sang, người dẫn đầu lại là Diệp Tông và Đàm Tranh.
"Nhiên Nhiên!" Đàm Tranh cực kỳ nóng vội, trực tiếp chạy qua, ôm Diệp Triều Nhiên vào lòng, đánh giá trên dưới một lượt, xác nhận cậu không có bị thương, trái tim treo lơ lửng của Đàm Tranh mới rơi xuống, "Quá tốt rồi, cháu không có chuyện gì!"
Diệp Triều Nhiên cười với Đàm Tranh: "Cháu không sao, bà nội."
"Không sao là tốt không sao là tốt!" Đàm Tranh ôm người vào lòng, vô cùng đau lòng.
Diệp Tông cũng đi phía sau, liếc mắt nhìn hơn mười bảo tiêu và Phương Yến bị khống chế, tức đến thiếu chút nữa áp huyết tăng cao, chửi một câu: "Nhà họ Phương các người còn thật tà tâm chưa dứt!"
Ông bước lên phía trước, đánh giá Diệp Triều Nhiên một chút, rồi nhìn Khương Tầm Mặc: "Tiểu Khương, hai đứa không sao chứ?"
Khương Tầm Mặc nhìn Diệp Triều Nhiên, nói: "Không sao ạ."
Lúc này cảnh sát đã bước vào, nhìn thấy trong sân đầy người, phân phó cấp dưới: "Mang hết đi."
Nhóm phú nhị đại nghe thấy có chút trợn mắt há mồm: "Chú cảnh sát, bọn cháu cũng phải đi sao?"
Cảnh sát nói: "Chỉ là phối hợp là ghi chép thôi."
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bọn họ quả thật là người làm chứng, hình như cũng không có ý do gì không đi phối hợp.
Đám phú nhị đại rất phối hợp đi cùng cảnh sát, một cảnh sát mang bao tay nhặt ống tiêm dưới đất bỏ vào túi vật chứng, cùng đem về.
Hai cảnh sát áp giải Phương Yến lên xe cảnh sát, Phương Yến mời từ trạng thái điên khùng tỉnh lại, còn liên tục quay đầu nhìn về hướng Diệp Triều Nhiên. "Diệp Triều Nhiên...mày đi cùng tao, chúng ta sắp có thể phẫu thuật rồi...."
"Đừng nghe nữa." Khương Tầm Mặc thực sự không nhịn được nữa, đưa tay che tai Diệp Triều Nhiên lại.
Bàn tay ấm áp dán bên tai, Diệp Triều Nhiên cảm thấy có hơi ngứa, nhưng nhịn xuống không nhúc nhích..
Trần lão gia tử cuối cũng cũng trấn an được cảm xúc của Trần Dĩnh, ông ta lúc này mới đi tìm đám người vây xem tính sổ.
Nhưng còn chưa đợi ông ta đi đến cửa phòng khách, đã liếc nhìn thấy xe cảnh sát ở người cổng.
"Có chuyện gì thế này? Ai báo cảnh sát?" Trần lão gia tử lạnh giọng hỏi quan gia.
"Không, không biết." Quản gia cũng ngơ ngác, vừa này Trần Dĩnh nào loạn quá lợi hại, sự chú ý của quản gia đều trên người tiểu thư, chỉ nghe thấy có người ở bên ngoài kêu la, như cự thể là cái gì quản gia không hề nghe rõ.
Trần lão gia tử trừng mắt nhìn quản gia một cái, định tính sổ với quản gia sau, chính mình sửa sang quần áo, liền sải bước đi về phía cửa.
Khương Tầm Mặc nhìn thấy Trần lão gia tử đang đi về phía này, đột nhiên nói với cảnh sát bên cạnh: "Chú cảnh sát, còn có một người cũng liên quan đến chuyện này."
Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn Khương Tầm Mặc, Khương Tầm Mặc bỏ tay xuống.
Cảnh sát hỏi: "Mọi người còn biết cái gì nữa?"
Khương Tầm Mặc: "Người tổ chức bữa tiệc hôm nay là Trần Dĩnh, có liên lạc riêng với Phương Yến."
Cảnh sát lập tức nghiêm túc nói: "Được, tôi sẽ dẫn Trần Dĩnh về hỏi chuyện."
Trần lão gia tử đứng từ xa nhìn thấy Diệp Tông Đàm Tranh, ông ta liếc nhìn Diệp Triều Nhiên Khương Tầm Mặc đứng bên cạnh, không nhịn được chửi một câu ở trong lòng: còn thật là chó cắn người sẽ không kêu, chỉ một chốc lát như vậy đã gọi người chống lưng đến rồi!
Lúc Trần lão gia tử đang suy tư xem làm thế nào để chuyện này thành chuyện nhẹ nhàng bỏ qua rồi thuận tiện đi tìm nhà họ Diệp nhà họ Khương đòi bồi thường, cảnh sát dẫn đầu đi đến trước mặt ông ta, đưa ra giấy chứng nhận.
"Chào ông, Trần tiên sinh, tôi nhận được báo án, nghi ngờ cháu gái ông Trần Dĩnh có liên quan đến chuyện bắt cóc hôm nay, chúng tôi bây giờ cần đưa cô ta về để điều tra."
Trần lão gia tử nghe câu này sắc mặt lập tức đại biến: "Cái gì mà vụ án bắt cóc? Sao lại có liên quan đến Tiểu Dĩnh nhà chúng tôi?"
Cảnh sát không hề trả lời câu hỏi của Trần lão gia tử, mà quay đầu ra hiệu cho cấp dưới.
Cấp dưới nhận được lệnh, vòng qua Trần lão gia tử đi vào biệt thự nhà họ Trần.
Trần lão gia tử lập tức nóng nảy, cũng không chú ý đến Diệp Tông và Đàm Tranh nữa, vội vàng đi ngăn người lại: "Cảnh sát các người không thể bắt người linh tinh!"
"Cháu gái tôi nó không làm gì cả!"
"Có làm hay không, sau khi chúng tôi điều tra tự nhiên sẽ rõ ràng." Cảnh sát nói.
Trần lão gia tử lại không màng, trực tiếp ngăn cản mấy vị cảnh sát lại: "Không được, các người không thể mang Trần Dĩnh đi!"
Trần lão gia tử càng ngăn cản, cảnh sát càng cảm thấy có chuyện gì đó.
Trần Dĩnh ở trong phòng lúc này cũng nghe thấy động tĩnh, cô ta cho rằng Trần lão gia tử vì chống lưng cho cô ta quay lại rồi, Trần Dĩnh đổi một bộ quần áo, vui vẻ đi ra.
Vừa ra đến cửa, đã nhìn thấy hai cảnh sát đi về phía cô.
"Cô là Trần Dĩnh?"
Trần Dĩnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu.
Cảnh sát nói: "Chúng tôi nghi ngờ cô và Phương Yến có liên quan đến vụ bắt cóc được lên kế hoạch vào hôm nay, cho nên cần cô phối hợp với điều tra của chúng tôi."
Trần Dĩnh nghe đến đây, sắc mặt soạt cái trắng bệch, cô ta nghĩ cũng không nghĩ đã phủ nhận: "Chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi và cậu ta lúc đầu đã nói rõ ràng rồi, tôi chỉ cho cậu ta vào, những chuyện khác không liên quan đến tôi!"
Cảnh sát nghe đến đây còn cái gì mà không hiểu nữa, lập tức trầm giọng nói: "Mang Trần Dĩnh đi."
Trần Dĩnh lúc này mới ý thức được mình đã nói sai, cô ta lập tức nhìn Trần lão gia tử cầu cứu: "Ông nội! Cháu cũng không làm chuyện gì xấu....ông mau giúp cháu, cháu không muốn đến đồn cảnh sát...."
Nói xong, giọng nói Trần Dĩnh lại bắt đầu nghẹn ngào.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì, cô ta sao lại phải vào đồn cảnh sát, Phương Yến không phải nói cậu ta có phương án hoàn mỹ hơn nữa sẽ không liên lụy đến cô ta sao?
Bây giờ chuyện là thế nào? Diệp Triều Nhiên đâu? Khương Tầm Mặc đâu?
Lẽ nào là Phương Yến lừa cô ta?
Trần Dĩnh hoàn toàn luống cuống rồi.
Trần lão gia tử vốn dĩ còn nghĩ rất nhiều lời biện giải cho Trần Dĩnh, nhưng ông ta vừa bước vào cửa đã nghe được những lời Trần Dĩnh vừa nói, tim ông ta cũng lạnh đi một nửa!
Tiểu Dĩnh cái đứa nhỏ ngốc nghếch này!
Cho dù thật sự là nó làm, nó chỉ cần cắn chết không mở miệng, chuyện sẽ có chỗ để xoay chuyển!
Bây giờ thì hay rồi, nó vừa rồi đã lỡ miệng, cảnh sát chắn chắn sẽ không bỏ qua cho nó...
Trần lão gia tử đau lòng trừng mắt nhìn Trần Dĩnh, suy cho cùng cũng không thể không quản nó, nhanh chóng giải vây cho Trần Dĩnh: "Các vị cảnh sát, đứa nhỏ nhà tôi còn chưa thành niên, con bé mới 16 tuổi..."
"16 tuổi đã không nhỏ nữa rồi, lão gia tử," Một cảnh sát không nhịn được ngắt lời Trần lão gia tử, "16 tuổi đã có thể gánh vác trách nhiệm hình sự rồi."
Lời nói này làm hai ông cháu đồng thời biến sắc.
Trần Dĩnh bị câu 'gánh vác trách nhiệm hình sự' dọa vỡ mật, nước mắt cô ta ào ào rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Nhưng..nhưng tôi cũng không có hại người! Tôi đúng là không thích Diệp Triều Nhiên, tôi chỉ là muốn cậu ta...nhưng tôi không hề muốn hại cậu ta!"
"Không sao, chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra rõ rầng, bây giờ hai người đi một chuyến tới đồn cảnh sát với chúng tôi. Lão gia tử, ông thân là người giám hộ, cũng phải đi với chúng tôi một chuyến." Cảnh sát nói với Trần lão gia tử.
Cho dù Trần Dĩnh Trần lão gia tử có đồng ý hay không, hôm nay bọn họ đều phải đến đồn cảnh sát một chuyến.
Sau khi Trần Dĩnh và Trần lão gia tử cùng lên xe cảnh sát, mười mấy xe cảnh sát và mười mấy xe sang trọng dừng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Trần lúc cùng khởi động, chậm rãi chạy đồn công an thành phố.
Diệp Triều Nhiên ngồi bên cạnh Khương Tầm Mặc, cậu không nhịn được nghiêng đầu nhìn ra ngoài của sổ.
Khương Tầm Mặc lập tức quay đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Triều Nhiên.
"Rất nhanh sẽ kết thúc rồi." Khương Tầm Mặc hạ giọng nói.
Lông mi Diệp Triều Nhiên hơi run lên, một lúc sai cậu mới khẽ 'ừm' một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.