Chương 2
Diễm Quỳnh
30/11/2022
– Cô ấy… về rồi sao?
Đình Triết tự vấn bản thân mình rồi rơi vào trầm tư. Bàn tay chủ động xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út, cứ như vậy mà im lặng hồi lâu. Khoảng chừng một lúc sau, Đình Triết mới lên tiếng.
– Hân Nghiên hiện giờ đang ở đâu?
– Bệnh viện thành phố!
Câu trả lời của thư ký Tần khiến Đình Triết ngạc nhiên nhưng rồi anh chỉ gật cho qua ra hiệu thư ký Tần rời khỏi phòng. Cánh cửa gỗ đóng lại đồng thời vang lên âm thanh khá lớn. Rất nhanh sau đó, không gian tĩnh lặng lập tức trở về bao phủ toàn bộ mọi thứ xung quanh. Đình Triết khẽ thở dài một tiếng ngả lưng tựa vào thành ghế, nhắm nghiền mắt lại suy nghĩ.
Đường Hân Nghiên thực sự đã trở về.
Người con gái mà anh luôn chờ đợi nay đã xuất hiện chỉ là anh không biết nên làm gì lúc này.
Rời khỏi công ty, Tiểu Mỹ theo tài xế quay về Phong gia. Mất khoảng gần nửa tiếng, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một căn biệt thự lớn. Tiểu Mỹ theo thói quen vội vàng chạy vào trong tìm bóng dáng quen thuộc.
Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, phòng khách vắng lặng không bóng người. Tiểu Mỹ liền nhanh chân bước xuống bếp. Đúng như những gì cô nghĩ, trong không gian nhỏ, quản gia Lương đang chăm chú làm việc. Tiểu Mỹ vui vẻ tiến đến phía dì, nhỏ giọng lên tiếng.
– Dì Lương, con về rồi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, quản gia Lương lập tức quay sang bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt Tiểu Mỹ, dì cười hỏi.
– Mừng cô chủ về nhà! Hôm nay cô đến công ty nói chuyện với cậu chủ thế nào rồi?
Nụ cười trên gương mặt Tiểu Mỹ chợt tắt thay vào đó là sự hoảng loạn. Bây giờ Tiểu Mỹ mới nhớ ra mục đích cô đến công ty vì chuyện đi du học vậy mà cuối cùng lại quên mất chỉ để chú tâm vào việc trêu chọc Đình Triết.
Tiểu Mỹ khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu đầy thấy vọng.
– Con quên không nói với chú rồi.
– Không sao, hai người còn nhiều thời gian gặp mặt. Chuyện này để sau nói cũng được nhưng cô chủ cũng nên thay đổi cách xưng hô. Dù sao hai người cũng đã cưới nhau.
– Nhưng con đã quen gọi như vậy.
– Sửa dần sẽ quen thôi.
Mặc dù có chút khó khăn trong việc thay đổi một thói quen, Tiểu Mỹ vẫn gật đầu nghe lời quản gia Lương.
Hiểu được sự thay đổi bất ngờ trong mấy ngày qua đối với Tiểu Mỹ nên quản gia Lương không thúc giục mà chỉ ân cần nhắc nhở. Đám cưới cũng vừa diễn ra được một tuần, có những thứ đâu phải cứ thay đổi là sẽ thay đổi được ngay. Quản gia Lương chỉnh lại chỗ tóc rối của Tiểu Mỹ, nhẹ giọng nói.
– Cô chủ nên phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn lên cho cô.
– Vâng, cảm ơn dì.
Tiểu Mỹ nở một nụ cười tươi tắn, vui vẻ bước lên trên lầu sau nửa ngày dài bên ngoài.
Vào trong phòng, thứ đầu tiên Tiểu Mỹ nhìn thấy chính là bức ảnh cưới được treo trên tường của cô và Đình Triết. Đến giờ Tiểu Mỹ vẫn không tin bản thân vừa mới kết hôn được một tuần. Chuyện này vốn dĩ chẳng bất ngờ vì cô đã được biết từ trước nhưng có lẽ do mọi thứ xảy ra quá nhanh nên đôi lúc Tiểu Mỹ đã quên đi nhiều thứ.
Năm 9 tuổi, Tiểu Mỹ đã được Đình Triết nhận về nuôi từ trại trẻ mồ côi. Trong khoảng ký ức mơ hồ của quá khứ, Tiểu Mỹ nhớ lần đầu tiên gặp mặt Đình Triết, cô đã không tin trên đời lại có một người hoàn hảo như vậy. Khi đó anh đã là một thanh niên 27 tuổi nhưng phong thái và cách hành xử lại trưởng thành hơn độ tuổi rất nhiều.
Bước chân vào Phong gia, cuộc sống của Tiểu Mỹ giống như sang một trang khác. Cô được quan tâm, chăm sóc giống như những người thuộc tầng lớp thượng lưu thực sự. Đình Triết đối xử với cô rất tốt, anh chưa một lần lớn tiếng với cô.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến khi Tiểu Mỹ trưởng thành. Đình Triết cũng đợi đến khi cô đủ nhận thức về mọi thứ xung quanh, đặc biệt là chuyện tình cảm mới nói với về việc đám cưới. Ban đầu Tiểu Mỹ vẫn còn lưỡng lự chưa chấp nhận vì có phần đường đột nhưng sau cùng vẫn đồng ý lấy anh, bởi cô vốn đã có tình cảm với anh từ lần đầu gặp mặt.
Ngày tổ chức đám cưới, đứng trên lễ đường cô hỏi anh vì sao lại lấy cô? Một người không có gia đình cũng không tài giỏi. Anh chỉ nói bởi vì cô đặc biệt, và cũng vì câu nói ấy nên mới có tấm ảnh cưới trước mặt cô bây giờ.
Tiểu Mỹ khẽ thở dài một tiếng, gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ trong đầu mà tiếp tục những việc còn dang dở.
Chiều muộn.
Đình Triết trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Lê từng bước chân nặng nhọc vào phòng, nhìn xung quanh một lượt, anh chỉ thấy căn phòng trống cùng với tiếng nước chảy từ nhà tắm phát ra.
Cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, cà vạt cũng được nới lỏng hơn. Vừa định ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thì ánh sáng từ màn hình máy tính ở phía đối diện thu hút sự chú ý từ anh. Đình Triết lắc đầu mấy cái, có lẽ Tiểu Mỹ đã quên không tắt máy khi làm xong việc.
Bước tới chỗ bàn, đang định tắt máy thì những dòng chữ hiển thị trên màn hình thu gọn trong tầm mắt anh.
Trên thanh công cụ tìm kiếm là dòng chữ “Cách tăng cường sinh lý cho nam đã ngoài 30”. Phía dưới dòng tìm kiếm, một loạt những bài đăng về các bài thuốc gia truyền tăng sinh lực, những phương pháp tăng cương sức khoẻ hiệu quả nhất và… một loạt những trang báo khác.
Đình Triết siết chặt tay lại, đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ. Sau cuộc nói chuyện sáng nay, cứ ngỡ cô vợ nhỏ của anh đã hiểu chuyện không ngờ sau lưng lại dám lên mạng tìm kiếm những thông tin. Nếu không dạy dỗ lại, không chừng cô sẽ cho anh uống mấy thứ thuốc này.
Đình Triết không giận Tiểu Mỹ vì cô không nghe lời, anh chỉ giận vì cô dám coi thường khả năng của anh.
Tiếng nước đã ngưng chảy, âm thanh mở cửa vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Tiểu Mỹ từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bằng vải trắng.
Thấy Đình Triết xuất hiện trong phòng một cách bất ngờ, Tiểu Mỹ bước tới chỗ anh ngạc nhiên hỏi.
– Chú về nhà từ khi nào vậy?
Không quan tâm đến lời Tiểu Mỹ vừa nói, Đình Triết nắm chặt lấy cổ tay cô kéo sát vào người gằn giọng.
– Em coi thường tôi đến mức đó sao?
– Coi… coi thường gì chứ? Em không có. Chú bỏ tay ra, đau!
– Dám lên mạng tìm kiếm những thứ vô bổ! Hôm nay, tôi cùng em thực hành xem đàn ông ngoài ba mươi sinh lý thế nào?
– Chú nói vậy là sao? Khoan…
Tiểu Mỹ còn chưa dứt câu, Đình Triết đã tiến tới không còn để tâm đến chuyện cô có đồng ý hay không.
Chiếc khăn tắm quấn ngang ngực để lộ cơ thể phổng phao của thiếu nữ trước mặt. Bàn tay lạnh lẽo của Đình Triết luồn qua sau gáy nhẹ nhàng đan vào những lọn tóc mềm. Anh cúi đầu xuống cắn mạnh lên xương quai xanh, tay còn lại không yên phận mà bắt đầu làm loạn bên trong lớp vải.
Tiểu Mỹ chau mày vì vết cắn đau điếng trên người. Những lời Đình Triết vừa nói, những hành động anh đang làm, cô thực không hiểu nguyên nhân vì đâu. Bàn tay nhỏ đặt lên khuôn ngực rắn chắc, dù chỉ là chút sức lực nhỏ nhoi nhưng Tiểu Mỹ vẫn cố chống cự.
– Chú… khoan đã, nghe em nói.
– Không!
Đình Triết thẳng thừng đáp lại, cứ vậy mà tiếp tục. Chiếc khăn tắm tạm bợ trên người Tiểu Mỹ chỉ tiến thêm một chút sẽ nhanh chóng mà rơi xuống đất.
Sự kìm hãm mạnh mẽ khiến Tiểu Mỹ không thể thoát ra. Lúc này cô mới để ý tới chiếc máy tính sáng đèn trên bàn làm việc. Nhớ lại lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, Đình Triết đã đứng đối diện với máy tính.
Có phải anh đọc được mấy thứ trên mạng rồi hiểu lầm không?
Tiểu Mỹ dồn hết sức vào một tay đẩy Đình Triết ra khỏi người, tay còn lại cố giữ chặt chiếc khăn tắm trên người. Đối diện với người đàn ông trước mặt, cô chỉ thấy ánh mắt chứa đầy dục vọng và cả sự phẫn nộ.
Xem ra hiểu lầm lần này khiến anh giận thật rồi.
Từ trước đến nay, Tiểu Mỹ chưa từng thấy Đình Triết giận như vậy. Cô tiến lại gần anh thêm một bước, tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn cố nhìn thẳng vào mắt anh, hạ giọng hỏi.
– Có phải… chú đã đọc mấy bài báo trên máy rồi đúng không?
– Phải!
– Không giống như chú nghĩ đâu. Em chỉ tìm kiếm tài liệu cho bệnh án em đang làm thôi. Chú… đừng hiểu lầm!
– Em theo học y từ khi nào thế hả? Tôi nhớ em đâu có thi đại học?
– Chuyện này… em…
Tiểu Mỹ vốn định nói với Đình Triết về việc du học vào sáng nay nhưng lại quá để tâm đến những chuyện khác. Cô không thi đại học bởi muốn sang nước ngoài theo học bác sĩ. Chuyện này chỉ có cô và bố biết còn chưa kịp nói với anh thì đám cưới đã diễn ra.
Sự im lặng của Tiểu Mỹ khiến Đình Triết càng thêm nghi ngờ. Anh nắm chặt lấy tay cô, gằn giọng.
– Sao không trả lời câu hỏi của tôi?
– Em… em định nói với chú chuyện này rồi nhưng mà…
Tiểu Mỹ còn chưa dứt câu, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Cô vội gỡ tay anh ra, tiến đến phía giường. Liếc nhìn cái tên hiện trên màn hình, Tiểu Mỹ lập tức nhấc máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Đình Triết đứng ở phía lưng, chăm chú quan sát Tiểu Mỹ. Anh không cô và người trong điện thoại kia nói những gì nhưng xem ra rất vui vẻ. Dường như, Tiểu Mỹ cứ mải mê trong cuộc gọi đó mà quên mất sự hiện diện của Đình Triết trong phòng.
Giọng điệu khi Tiểu Mỹ đáp lại bên kia không giống như mọi ngày. Cô nhẹ nhàng hơn thậm chí còn có phần ái ngại. Trong một khoảng thời gian ngắn, Đình Triết vô tình nghe thấy tiếng đàn ông phát ra từ điện thoại. Nhìn thái độ của Tiểu Mỹ lúc này, Đình Triết siết chặt tay đầy giận dữ.
Cô dám nói chuyện thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh?
Đình Triết nhớ từ trước đến nay, mỗi lần Tiểu Mỹ ra ngoài đều có vệ sĩ đến báo cáo. Cô cũng chưa từng thân thiết với bất kỳ người đàn ông nào suốt khoảng thời gian đi học.
Vậy người mà cô đang nói chuyện là ai?
Ngoài anh ra, cô còn quen người khác?
Càng nghĩ đến càng thêm tức giận, Đình Triết không kìm nén nổi cơn ghen trong người. Anh bước đến phía Tiểu Mỹ, trực tiếp giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô.
Hành động bất ngờ của Đình Triết khiến Tiểu Mỹ ngạc nhiên. Cô đưa tay định lấy lại điện thoại nhưng bị anh ngăn cản. Chiều cao của cô so với anh, cho dù có kiễng chân cũng không thể với tới. Sắc mặt Tiểu Mỹ trở nên khó coi, hai hàng lông mày khẽ chau lại, gắt gỏng.
– Chú làm gì vậy? Trả điện thoại cho em.
– Tôi muốn biết ngoài tôi ra em còn thằng nào khác bên ngoài.
– Chú đừng có ghen tuông vớ vẩn nữa. Trả điện thoại lại đây.
Mặc cho Tiểu Mỹ có phản kháng thế nào Đình Triết cũng nhất quyết không trả lại điện thoại. Một tay anh giữ chặt cô trong lòng, tay kia cầm chặt điện thoại. Nhìn màn hình không hiện tên người gọi mà chỉ là một hình icon đàn ông minh hoạ, hai mắt Đình Triết đỏ ngầu đầy phẫn nộ.
Để đầy dây kia không ngắt máy giữa chừng, Đình Triết là người trực tiếp nói chuyện với người đàn ông mà Tiểu Mỹ gọi điện từ nãy tới giờ.
– Mày là thằng nào mà dám gọi điện cho Tiểu Mỹ. Mày có biết cô ấy là người đã có gia đình rồi không?
Trước giọng điệu kiêu ngạo của Đình Triết, người đàn ông kia không những hoảng loạn ngược lại còn đáp lại bằng thái độ vô cùng điềm đạm.
– Thằng này tên Phong Lăng, là người đẻ ra mày đây!
Đình Triết tự vấn bản thân mình rồi rơi vào trầm tư. Bàn tay chủ động xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út, cứ như vậy mà im lặng hồi lâu. Khoảng chừng một lúc sau, Đình Triết mới lên tiếng.
– Hân Nghiên hiện giờ đang ở đâu?
– Bệnh viện thành phố!
Câu trả lời của thư ký Tần khiến Đình Triết ngạc nhiên nhưng rồi anh chỉ gật cho qua ra hiệu thư ký Tần rời khỏi phòng. Cánh cửa gỗ đóng lại đồng thời vang lên âm thanh khá lớn. Rất nhanh sau đó, không gian tĩnh lặng lập tức trở về bao phủ toàn bộ mọi thứ xung quanh. Đình Triết khẽ thở dài một tiếng ngả lưng tựa vào thành ghế, nhắm nghiền mắt lại suy nghĩ.
Đường Hân Nghiên thực sự đã trở về.
Người con gái mà anh luôn chờ đợi nay đã xuất hiện chỉ là anh không biết nên làm gì lúc này.
Rời khỏi công ty, Tiểu Mỹ theo tài xế quay về Phong gia. Mất khoảng gần nửa tiếng, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một căn biệt thự lớn. Tiểu Mỹ theo thói quen vội vàng chạy vào trong tìm bóng dáng quen thuộc.
Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, phòng khách vắng lặng không bóng người. Tiểu Mỹ liền nhanh chân bước xuống bếp. Đúng như những gì cô nghĩ, trong không gian nhỏ, quản gia Lương đang chăm chú làm việc. Tiểu Mỹ vui vẻ tiến đến phía dì, nhỏ giọng lên tiếng.
– Dì Lương, con về rồi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, quản gia Lương lập tức quay sang bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt Tiểu Mỹ, dì cười hỏi.
– Mừng cô chủ về nhà! Hôm nay cô đến công ty nói chuyện với cậu chủ thế nào rồi?
Nụ cười trên gương mặt Tiểu Mỹ chợt tắt thay vào đó là sự hoảng loạn. Bây giờ Tiểu Mỹ mới nhớ ra mục đích cô đến công ty vì chuyện đi du học vậy mà cuối cùng lại quên mất chỉ để chú tâm vào việc trêu chọc Đình Triết.
Tiểu Mỹ khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu đầy thấy vọng.
– Con quên không nói với chú rồi.
– Không sao, hai người còn nhiều thời gian gặp mặt. Chuyện này để sau nói cũng được nhưng cô chủ cũng nên thay đổi cách xưng hô. Dù sao hai người cũng đã cưới nhau.
– Nhưng con đã quen gọi như vậy.
– Sửa dần sẽ quen thôi.
Mặc dù có chút khó khăn trong việc thay đổi một thói quen, Tiểu Mỹ vẫn gật đầu nghe lời quản gia Lương.
Hiểu được sự thay đổi bất ngờ trong mấy ngày qua đối với Tiểu Mỹ nên quản gia Lương không thúc giục mà chỉ ân cần nhắc nhở. Đám cưới cũng vừa diễn ra được một tuần, có những thứ đâu phải cứ thay đổi là sẽ thay đổi được ngay. Quản gia Lương chỉnh lại chỗ tóc rối của Tiểu Mỹ, nhẹ giọng nói.
– Cô chủ nên phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn lên cho cô.
– Vâng, cảm ơn dì.
Tiểu Mỹ nở một nụ cười tươi tắn, vui vẻ bước lên trên lầu sau nửa ngày dài bên ngoài.
Vào trong phòng, thứ đầu tiên Tiểu Mỹ nhìn thấy chính là bức ảnh cưới được treo trên tường của cô và Đình Triết. Đến giờ Tiểu Mỹ vẫn không tin bản thân vừa mới kết hôn được một tuần. Chuyện này vốn dĩ chẳng bất ngờ vì cô đã được biết từ trước nhưng có lẽ do mọi thứ xảy ra quá nhanh nên đôi lúc Tiểu Mỹ đã quên đi nhiều thứ.
Năm 9 tuổi, Tiểu Mỹ đã được Đình Triết nhận về nuôi từ trại trẻ mồ côi. Trong khoảng ký ức mơ hồ của quá khứ, Tiểu Mỹ nhớ lần đầu tiên gặp mặt Đình Triết, cô đã không tin trên đời lại có một người hoàn hảo như vậy. Khi đó anh đã là một thanh niên 27 tuổi nhưng phong thái và cách hành xử lại trưởng thành hơn độ tuổi rất nhiều.
Bước chân vào Phong gia, cuộc sống của Tiểu Mỹ giống như sang một trang khác. Cô được quan tâm, chăm sóc giống như những người thuộc tầng lớp thượng lưu thực sự. Đình Triết đối xử với cô rất tốt, anh chưa một lần lớn tiếng với cô.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến khi Tiểu Mỹ trưởng thành. Đình Triết cũng đợi đến khi cô đủ nhận thức về mọi thứ xung quanh, đặc biệt là chuyện tình cảm mới nói với về việc đám cưới. Ban đầu Tiểu Mỹ vẫn còn lưỡng lự chưa chấp nhận vì có phần đường đột nhưng sau cùng vẫn đồng ý lấy anh, bởi cô vốn đã có tình cảm với anh từ lần đầu gặp mặt.
Ngày tổ chức đám cưới, đứng trên lễ đường cô hỏi anh vì sao lại lấy cô? Một người không có gia đình cũng không tài giỏi. Anh chỉ nói bởi vì cô đặc biệt, và cũng vì câu nói ấy nên mới có tấm ảnh cưới trước mặt cô bây giờ.
Tiểu Mỹ khẽ thở dài một tiếng, gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ trong đầu mà tiếp tục những việc còn dang dở.
Chiều muộn.
Đình Triết trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Lê từng bước chân nặng nhọc vào phòng, nhìn xung quanh một lượt, anh chỉ thấy căn phòng trống cùng với tiếng nước chảy từ nhà tắm phát ra.
Cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, cà vạt cũng được nới lỏng hơn. Vừa định ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thì ánh sáng từ màn hình máy tính ở phía đối diện thu hút sự chú ý từ anh. Đình Triết lắc đầu mấy cái, có lẽ Tiểu Mỹ đã quên không tắt máy khi làm xong việc.
Bước tới chỗ bàn, đang định tắt máy thì những dòng chữ hiển thị trên màn hình thu gọn trong tầm mắt anh.
Trên thanh công cụ tìm kiếm là dòng chữ “Cách tăng cường sinh lý cho nam đã ngoài 30”. Phía dưới dòng tìm kiếm, một loạt những bài đăng về các bài thuốc gia truyền tăng sinh lực, những phương pháp tăng cương sức khoẻ hiệu quả nhất và… một loạt những trang báo khác.
Đình Triết siết chặt tay lại, đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ. Sau cuộc nói chuyện sáng nay, cứ ngỡ cô vợ nhỏ của anh đã hiểu chuyện không ngờ sau lưng lại dám lên mạng tìm kiếm những thông tin. Nếu không dạy dỗ lại, không chừng cô sẽ cho anh uống mấy thứ thuốc này.
Đình Triết không giận Tiểu Mỹ vì cô không nghe lời, anh chỉ giận vì cô dám coi thường khả năng của anh.
Tiếng nước đã ngưng chảy, âm thanh mở cửa vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Tiểu Mỹ từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bằng vải trắng.
Thấy Đình Triết xuất hiện trong phòng một cách bất ngờ, Tiểu Mỹ bước tới chỗ anh ngạc nhiên hỏi.
– Chú về nhà từ khi nào vậy?
Không quan tâm đến lời Tiểu Mỹ vừa nói, Đình Triết nắm chặt lấy cổ tay cô kéo sát vào người gằn giọng.
– Em coi thường tôi đến mức đó sao?
– Coi… coi thường gì chứ? Em không có. Chú bỏ tay ra, đau!
– Dám lên mạng tìm kiếm những thứ vô bổ! Hôm nay, tôi cùng em thực hành xem đàn ông ngoài ba mươi sinh lý thế nào?
– Chú nói vậy là sao? Khoan…
Tiểu Mỹ còn chưa dứt câu, Đình Triết đã tiến tới không còn để tâm đến chuyện cô có đồng ý hay không.
Chiếc khăn tắm quấn ngang ngực để lộ cơ thể phổng phao của thiếu nữ trước mặt. Bàn tay lạnh lẽo của Đình Triết luồn qua sau gáy nhẹ nhàng đan vào những lọn tóc mềm. Anh cúi đầu xuống cắn mạnh lên xương quai xanh, tay còn lại không yên phận mà bắt đầu làm loạn bên trong lớp vải.
Tiểu Mỹ chau mày vì vết cắn đau điếng trên người. Những lời Đình Triết vừa nói, những hành động anh đang làm, cô thực không hiểu nguyên nhân vì đâu. Bàn tay nhỏ đặt lên khuôn ngực rắn chắc, dù chỉ là chút sức lực nhỏ nhoi nhưng Tiểu Mỹ vẫn cố chống cự.
– Chú… khoan đã, nghe em nói.
– Không!
Đình Triết thẳng thừng đáp lại, cứ vậy mà tiếp tục. Chiếc khăn tắm tạm bợ trên người Tiểu Mỹ chỉ tiến thêm một chút sẽ nhanh chóng mà rơi xuống đất.
Sự kìm hãm mạnh mẽ khiến Tiểu Mỹ không thể thoát ra. Lúc này cô mới để ý tới chiếc máy tính sáng đèn trên bàn làm việc. Nhớ lại lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, Đình Triết đã đứng đối diện với máy tính.
Có phải anh đọc được mấy thứ trên mạng rồi hiểu lầm không?
Tiểu Mỹ dồn hết sức vào một tay đẩy Đình Triết ra khỏi người, tay còn lại cố giữ chặt chiếc khăn tắm trên người. Đối diện với người đàn ông trước mặt, cô chỉ thấy ánh mắt chứa đầy dục vọng và cả sự phẫn nộ.
Xem ra hiểu lầm lần này khiến anh giận thật rồi.
Từ trước đến nay, Tiểu Mỹ chưa từng thấy Đình Triết giận như vậy. Cô tiến lại gần anh thêm một bước, tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn cố nhìn thẳng vào mắt anh, hạ giọng hỏi.
– Có phải… chú đã đọc mấy bài báo trên máy rồi đúng không?
– Phải!
– Không giống như chú nghĩ đâu. Em chỉ tìm kiếm tài liệu cho bệnh án em đang làm thôi. Chú… đừng hiểu lầm!
– Em theo học y từ khi nào thế hả? Tôi nhớ em đâu có thi đại học?
– Chuyện này… em…
Tiểu Mỹ vốn định nói với Đình Triết về việc du học vào sáng nay nhưng lại quá để tâm đến những chuyện khác. Cô không thi đại học bởi muốn sang nước ngoài theo học bác sĩ. Chuyện này chỉ có cô và bố biết còn chưa kịp nói với anh thì đám cưới đã diễn ra.
Sự im lặng của Tiểu Mỹ khiến Đình Triết càng thêm nghi ngờ. Anh nắm chặt lấy tay cô, gằn giọng.
– Sao không trả lời câu hỏi của tôi?
– Em… em định nói với chú chuyện này rồi nhưng mà…
Tiểu Mỹ còn chưa dứt câu, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Cô vội gỡ tay anh ra, tiến đến phía giường. Liếc nhìn cái tên hiện trên màn hình, Tiểu Mỹ lập tức nhấc máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Đình Triết đứng ở phía lưng, chăm chú quan sát Tiểu Mỹ. Anh không cô và người trong điện thoại kia nói những gì nhưng xem ra rất vui vẻ. Dường như, Tiểu Mỹ cứ mải mê trong cuộc gọi đó mà quên mất sự hiện diện của Đình Triết trong phòng.
Giọng điệu khi Tiểu Mỹ đáp lại bên kia không giống như mọi ngày. Cô nhẹ nhàng hơn thậm chí còn có phần ái ngại. Trong một khoảng thời gian ngắn, Đình Triết vô tình nghe thấy tiếng đàn ông phát ra từ điện thoại. Nhìn thái độ của Tiểu Mỹ lúc này, Đình Triết siết chặt tay đầy giận dữ.
Cô dám nói chuyện thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh?
Đình Triết nhớ từ trước đến nay, mỗi lần Tiểu Mỹ ra ngoài đều có vệ sĩ đến báo cáo. Cô cũng chưa từng thân thiết với bất kỳ người đàn ông nào suốt khoảng thời gian đi học.
Vậy người mà cô đang nói chuyện là ai?
Ngoài anh ra, cô còn quen người khác?
Càng nghĩ đến càng thêm tức giận, Đình Triết không kìm nén nổi cơn ghen trong người. Anh bước đến phía Tiểu Mỹ, trực tiếp giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô.
Hành động bất ngờ của Đình Triết khiến Tiểu Mỹ ngạc nhiên. Cô đưa tay định lấy lại điện thoại nhưng bị anh ngăn cản. Chiều cao của cô so với anh, cho dù có kiễng chân cũng không thể với tới. Sắc mặt Tiểu Mỹ trở nên khó coi, hai hàng lông mày khẽ chau lại, gắt gỏng.
– Chú làm gì vậy? Trả điện thoại cho em.
– Tôi muốn biết ngoài tôi ra em còn thằng nào khác bên ngoài.
– Chú đừng có ghen tuông vớ vẩn nữa. Trả điện thoại lại đây.
Mặc cho Tiểu Mỹ có phản kháng thế nào Đình Triết cũng nhất quyết không trả lại điện thoại. Một tay anh giữ chặt cô trong lòng, tay kia cầm chặt điện thoại. Nhìn màn hình không hiện tên người gọi mà chỉ là một hình icon đàn ông minh hoạ, hai mắt Đình Triết đỏ ngầu đầy phẫn nộ.
Để đầy dây kia không ngắt máy giữa chừng, Đình Triết là người trực tiếp nói chuyện với người đàn ông mà Tiểu Mỹ gọi điện từ nãy tới giờ.
– Mày là thằng nào mà dám gọi điện cho Tiểu Mỹ. Mày có biết cô ấy là người đã có gia đình rồi không?
Trước giọng điệu kiêu ngạo của Đình Triết, người đàn ông kia không những hoảng loạn ngược lại còn đáp lại bằng thái độ vô cùng điềm đạm.
– Thằng này tên Phong Lăng, là người đẻ ra mày đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.