Chương 34
Diễm Quỳnh
21/12/2022
– Hai đứa định bao giờ mới có con?
Tiểu Mỹ khựng lại, đôi bàn tay không tiếp tục làm việc. Cô quay lại nhìn Vũ Như đúng lúc bà cũng về sau. Bắt gặp ánh mắt của bà, Tiểu Mỹ lộ rõ vẻ lúng túng không chỉ vì sự chạm mặt bất ngờ mà còn bởi câu hỏi không ngờ tới. Vũ Như từ trước đến nay chưa từng thích Tiểu Mỹ, bản thân cô hiểu rõ. Lần này về nước biết chuyện cô và Đình Triết kết hôn, bà không những không nổi giận hay trách mắng mà còn đề cập đến việc có con.
Trong phút chốc lơ đễnh Tiểu Mỹ quên trả lời bà. Vũ Như liền nhíu mày thái độ.
– Cô không nghe tôi hỏi sao?
Như thể có người kề sát bên tai, Tiểu Mỹ giật mình ngẩng đầu nhìn Vũ Như, lắp bắp.
– Con… con có nghe! Về chuyện sinh con, lúc này bọn con chưa tính tới ạ.
– Chưa tính tới? Vậy hai người đợi tới lúc chúng tôi già yêu rồi mới sinh cháu cho vợ chồng tôi đúng không?
– Không, không phải đâu ạ! Đình Triết nói bây giờ anh ấy cần tập trung làm một số chuyện nên chưa muốn có con. Vậy nên…
– Đình Triết không muốn có con hay là do cô không muốn?
Đã từng trải qua độ tuổi của Tiểu Mỹ nên Vũ Như hiểu rõ. Lúc còn bằng tuổi Tiểu Mỹ, bà chỉ mơ mộng đến những thứ viển vông thậm chí là không muốn lập gia đình. Dẫu biết rằng nếu Tiểu Mỹ mang thai ở thời điểm này sẽ ảnh hưởng đến nhiều chuyện nhưng bà và Phong Lăng không còn nhiều thời gian. Xét về tuổi tác, Đình Triết cũng đã hơn 30, bây giờ có con là thích hợp. Vũ Như hiểu rất rõ con trai mình, Đình Triết yêu trẻ con nếu nhắc đến chuyện sinh con chắc chắc sẽ đồng ý. Thế nên bà cho rằng vấn đề ở Tiểu Mỹ chưa muốn làm mẹ.
Nhưng tâm tư của Tiểu Mỹ bà đều đoán sai hết. Ai lại không muốn sinh con cho chồng, Tiểu Mũ cũng vậy cô muốn có một đứa con. Vấn đề duy nhất là vì Đình Triết chưa muốn. Tiểu Mỹ không nói với Vũ Như rằng chính Đình Triết đã cho cô uống thuốc tránh thai, bởi cô hiểu dù nói ra thì đối với Vũ Như con trai bà ta không có lỗi.
Tiểu Mỹ cúi gằm mặt xuống, hai tay đan chặt vào nhau trong lòng không khỏi cảm thấy rối loạn.
Câu hỏi của Vũ Như làm sao cô có thể trả lời?
Chuyện mà Vũ Như yêu cầu, sao cô có thể thực hiện nếu Đình Triết không đồng ý?
Tiểu Mỹ rơi vào tình huống khó xử nên mãi không nói thành lời.
Sắc mặt Vũ Như dần thay đổi, hàng lông mày lá liễu khẽ chau lại đầy bực bội. Bà khoanh tay trước ngực, thái độ trịch thượng.
– Tôi nói rồi trong năm nay phải mang thai rồi sinh cháu cho tôi. Nếu không thì ly hôn.
– Mẹ!
– Đừng có gọi tôi bằng mẹ! Tôi chưa bao giờ muốn nhận cô làm con, dù là con nuôi hay con dâu. Cô nên nhớ đám cưới này tôi hoàn toàn không đồng ý nhưng vì Đình Triết, tôi đành phải bấm bụng cho qua. Nếu cô không sinh được con cho nhà họ Phong thì tốt nhất là nhường cái danh con dâu cho người khác.
– Nhưng mà mẹ bọn con chỉ lấy nhau được hơn một tháng làm sao có thể…
– Không có gì là không thể hết. Tôi nói rồi không sinh con thì ly hôn. Đừng nhiều lời!
Sự kiên quyết của Vũ Như khiến Tiểu Mỹ không có cơ hội để phản kháng hay giải thích. Một mình cô không thể làm cho bản thân mình có thai được, nhưng nếu không mang thai Vũ Như sẽ bắt hai người ly hôn. Lời Vũ Như nói trước sau như một, một khi bà ta muốn nhất định sẽ làm đến cùng. Cô không đành lòng rời ra Đình Triết nhưng còn chuyện mang thai?
Tiểu Mỹ nghỉ ngợi hồi lâu mới dám ngẩng đầu đối diện Vũ Như.
– Con… con rất muốn sinh con nhưng Đình Triết anh ấy…
– Lại là Đình Triết? Cô muốn đổ tội cho con trai tôi lắm sao?
– Không phải đâu ạ! Đình Triết thực sự chưa muốn có con lúc này mà mẹ.
– Nếu vậy thì cô nghĩ cách để mang thai đi. Tôi nhớ mấy trò này cô giỏi lắm mà. Con trai tôi cô còn dụ dỗ để kết hôn được thì chuyện mang thai con của nó có là gì?
Tiểu Mỹ im lặng không nói bởi cứ tiếp tục những gì cô nhận lại chỉ toàn sự sỉ nhục, lăng mạ. Không biết ai là người dụ dỗ ai trước nhưng Đình Triết mới là người ngỏ ý cầu hôn. Tiểu Mỹ chưa bao giờ nghĩ bước chân vào Phong gia bản thân sẽ ôm mộng giàu sang. Cô và Đình Triết tự nguyện đến với nhau vì tình yêu nhưng thứ tình yêu ấy trong ánh mắt và tâm trí Vũ Như đã bị bóp méo biến cô trở thành kẻ vô danh hám tiền, dụ dỗ đàn ông để đổi đời.
Suy nghĩ của Vũ Như là do bà ta quyết định, định kiến đối với Tiểu Mỹ chẳng thể vơi bớt đi.
Sau cuộc nói chuyện, hai người tách ra hai hướng làm công việc riêng. Những âm thanh quen thuộc nơi căn bếp nhỏ vang lên không ngừng. Bữa trưa chẳng mấy chốc mà hoàn thành, mâm cơm được bày biện trên bàn với rất nhiều món ngon.
Bốn người bốn chiếc ghế quay quần lại thành một vòng tròn. Bình thường bữa ăn chỉ có Tiểu Mỹ và Đình Triết nhưng bầu không khí vô cùng vui vẻ, tràn ngập tiếng nói tiếng cười. Còn hôm nay, rõ ràng căn biệt thự chào đón nhiều người hơn mà lại mang vẻ trầm lắng đến lạnh lùng.
Suốt bữa cơm không ai nói với ai một tiếng và cũng chẳng có câu chuyện nào được chia sẻ chung. Thỉnh thoảng có vài lần mời nhau đồ ăn thì mới nghe thấy tiếng người, sau đó lại là khoảng không tĩnh lặng.
Kết thúc sớm bữa cơm trưa đầy căng thẳng, Tiểu Mỹ ở lại dọn dẹp nhà bếp xong xuôi rồi mới lên trên lầu.
Lúc Tiểu Mỹ bước vào phòng thì thấy Đình Triết đã thay quần áo chuẩn bị đồ ra ngoài. Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, trực tiếp bước đến chỗ anh chỉnh sửa lại cà vạt.
Đình Triết ngây người trước hành động bất ngờ của Tiểu Mỹ. Anh nhớ cô vẫn còn giận chuyện uống thuốc tránh thai, mọi khi giận phải đến vài ngày mới hết vậy mà hôm nay lại chủ động giúp đỡ. Băn khoăn trong đầu một lúc, anh mới hỏi.
– Em hết giận anh rồi à?
– Hết giận chuyện gì? Em có giận anh sao?
– Thì chuyện thuốc tránh thai. Hôm qua em còn không muốn nhìn mặt anh mà.
– Đó là chuyện của hôm qua. Anh cũng nói không muốn có con thời điểm này còn gì. Em tôn trọng quyết định của anh.
Nghe Tiểu Mỹ nói, Đình Triết thở phào nhẹ nhõm cả người như trút ra ngoài bao nhiêu gánh nặng lo âu. Anh còn nghĩ cô vẫn nghi ngờ chuyện thuốc tránh thai rồi có những suy nghĩ không đúng. Dù sao Tiểu Mỹ hiểu được việc anh không muốn có con vào lúc này mà không quá khắt khe về lý do đã là một chuyện tốt.
– Tiểu Mỹ, em không theo học ngành y nữa sao?
Câu hỏi bất ngờ của Đình Triết khiến Tiểu Mỹ khựng lại. Bàn tay cô dừng lại đôi chút rồi tiếp tục làm việc. Trên gương mặt không biểu lộ nét hoang mang hay ngạc nhiên ngược lại còn vô cùng bình thản.
– Em không muốn học nữa.
– Lý do là gì? Đó không phải là ước mơ của em sao? Hay do anh nên em mới không học?
– Không phải lỗi do ai hết, là em tự quyết định. Ước mơ làm bác sĩ không sát với thực tế, em cảm thấy nó xa vời nên mới không muốn học. Bố nói với anh chuyện này sao?
Đình Triết gật đầu nói tiếp.
– Nếu em muốn, anh có thể cho em đến trường học hoặc là đi du học cũng được.
– Em đã nói rồi việc em dừng học y không phải lỗi tại ai hết. Em muốn học kinh doanh để giúp hai người chuyện ở công ty. Hay anh không thích em làm việc cùng anh để anh có thời gian gặp người khác?
– Không phải! Tại anh sợ em vì anh mà từ bỏ ước mơ thôi. Em thích gì, làm gì cũng được anh không cấm.
Nhìn vẻ mặt hoang mang, vội vàng giải thích của Đình Triết mà Tiểu Mỹ không nhịn được cười. Dường như anh rất sợ cô nghi ngờ nên mới gấp gáp thanh minh đến vậy. Hơn nữa thái độ Tiểu Mỹ từ đầu cuộc nói chuyện đã vô cùng lạnh nhạt và nghiêm túc thậm chí còn có chút tức giận nên Đình Triết hiểu lầm là phải.
Tiểu Mỹ mỉm cười làm cho bầu không khí bớt căng thẳng. Vòng tay qua cổ ôm lấy Đình Triết, Tiểu Mỹ nhón chân hôn lên môi anh. Đình Triết tròn xoe mắt ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên sau khi xảy ra cãi vã Tiểu Mỹ chủ động làm hoà. Nụ hôn của cô khác hẳn với mọi khi, chẳng còn sự ngại ngùng mỗi khi tiếp xúc thân mật mà táo bạo và mạnh dạn hơn rất nhiều. Đình Triết đắm chìm trong nụ hôn mê hoặc ấy. Anh không kìm lòng được mà ôm chặt lấy eo cô kéo sát vào người khiến nụ hôn thêm sâu.
Được một lúc, Tiểu Mỹ chủ động rời khỏi môi Đình Triết. Nhưng vì vẫn còn quyến luyến nên anh không nỡ buông. Hiếm có khi Tiểu Mỹ chủ đông, anh nhất định không thể bỏ lỡ cơ hôi. Đôi môi anh dần di chuyển xuống dưới, tham lam chiếm đoạt chiếc cổ trắng ngần. Những vết hôn đỏ xuất hiện ngay sau khi đôi môi rời đi.
Tiểu Mỹ nhíu mày đau đớn nhưng không phản kháng. Cô không nỡ phá vỡ cuộc vui của anh hơn nữa cô không muốn anh nghĩ cô vẫn còn giận chuyện thuốc tránh thai. Nếu anh đã nói thời điểm này anh còn nhiều dự định nên chưa thể có con, cô sẽ làm theo lời anh mà không đòi hỏi lý do hay giận hờn thêm.
Lúc đầu khi biết số thuốc Đình Triết đưa có thuốc tránh thai, Tiểu Mỹ đã nghĩ rất nhiều. Khi ấy trong đầu cô xuất hiện biết bao nghi vấn.
Liệu có phải anh đã có người mới?
Hay anh muốn người phụ nữ khác mang thai con anh mà không phải cô?
Hàng loạt những câu hỏi quanh quẩn trong tâm trí không rời khiến cô rơi vào trạng thái tiêu cực mà hận Đình Triết đã bỏ đứa con chưa hình thành trong bụng. Cô cho rằng những lý do Đình Triết đưa ra thời điểm đó là vô nghĩa. Bây giờ khi bình tĩnh để suy xét mọi chuyện, Tiểu Mỹ không còn cho những lý do kia là biện minh ngụy biện nữa. Thay vì cứ mãi giận hờn Tiểu Mỹ chủ động làm hoà, vừa để Đình Triết không lo lắng việc giải thích vụ thuốc tránh thai vừa để anh không nghi ngờ để cô có thể dễ dàng thực hiện được yêu cầu của mẹ chồng.
Còn chuyện học hành, việc từ bỏ ngành y đối với không phải chuyện dễ dàng bởi dù sao nó cũng là giấc mơ cô từng ấp ủ. Nhưng khi nghĩ lại nếu theo học ngành y cô sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới trở thành bác sĩ. Trong khoảng thời gian đó không phải ai cũng có thể chờ đợi. Giả sử nếu cô vài năm nữa cô mang thai thì việc học lại phải tạm dừng, cứ ngắt quãng như vậy không phải chuyện tốt. Vì thế mà cô quyết định chuyển sang học kinh doanh, ít nhất thì nó sẽ giúp ích được cho Phong gia và trả được công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ nuôi.
Đình Triết vẫn không buông tay khỏi người Tiểu Mỹ. Cơ thể của cô khiến anh không thể cưỡng lại dục vọng bên trong nhưng lý trí vẫn luôn là thứ quyết định hành vi. Đình Triết dừng hành động đang làm lại, nhìn những vết hôn đỏ mới xuất hiện do bản thân gây ra khiến anh không khỏi tự trách. Cơ thể cô đã bao lần bị anh cưỡng đoạt, có những vết rất lâu mới lành.
Tiểu Mỹ hơi bất ngờ vì hành động của Đình Triết. Ngày thường sẽ không bao giờ có chuyện dừng lại mà tiếp tục cho đến khi cô không còn sức lực chống trả. Hay là vì anh không muốn cô mang thai nên mới làm vậy.
Tiến lại gần Đình Triết, Tiểu Mỹ nhẹ giọng hỏi.
– Sao anh không tiếp tục? Có chuyện gì ạ?
Đình Triết xoa nhẹ lên những vết đỏ mới trên cổ và xương quai xanh Tiểu Mỹ rồi lắc đầu.
– Hôm nay đến đây thôi. Anh còn có việc cần phải giải quyết.
– Công việc có thể giải quyết sau được mà. Hôm nay chủ nhật công ty đâu có nhân viên đi làm.
– Anh biết hôm nay là chủ nhật nhưng vẫn còn một số vấn đề phải đến công ty một chuyến. Tiểu Mỹ ngoan ngoãn đợi anh về!
Tiểu Mỹ rầu rĩ, xị mặt xuống. Cô nắm lấy tay anh áp vào má mình.
– Anh không thích ở nhà với em ạ?
– Tiểu Mỹ hôm nay lại không ngoan rồi!
– Không ngoan thì bị phạt. Anh phạt em đi!
– Hôm nay lại chủ động muốn bị phạt sao? Anh phạt sẽ đau lắm đấy.
– Đừng… đừng làm đau! Phạt nhẹ thôi.
Đúng là chỉ cứng được cái miệng, anh mới doạ một chút đã lập tức cụp đuôi không dám làm càn.
Tiểu Mỹ chỉ lạnh lùng, thờ ơ với anh mỗi khi giữa hai người xảy ra chuyện còn bình thường cô lại giống một con mèo nhỏ thích làm nũng. Nhưng hôm nay anh không thể chiều theo ý cô được. Công việc lần này thực sự rất quan trọng.
Đình Triết vuốt ve mái tóc của Tiểu Mỹ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
– Dĩ nhiên anh muốn ở nhà cũng em nhưng anh cần đến công ty làm vài việc cùng bố. Tiểu Mỹ ở nhà ngoan biết chưa?
– Phải đi thật ạ?
– Ừ, phải đi!
Tiểu Mỹ có chút tiếc nuối ôm chặt lấy Đình Triết, dù không đành lòng nhưng vẫn phải để anh đi.
Nhìn cô vợ nhỏ trong lòng, Đình Triết lại muốn hủy công việc với bố. Bỗng nhớ đến chuyện lúc trưa, Đình Triết vội hỏi.
– Hôm nay lúc ở cùng mẹ, mẹ có nói gì em không?
– Không… mẹ không nói gì cả.
– Thật không?
– Dạ…
Tiểu Mỹ ngập ngừng, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đầy hoài nghi của Đình Triết nên vội vàng quay sang hướng khác. Cô chần chừ vài giây rồi viện ra một câu trả lời.
– Mẹ chỉ nhắc nhớ em vài chuyện tôi. Tuy là mẹ chưa đồng ý chuyện kết hôn nhưng mẹ không làm khó em nhiều như trước nữa. Anh đừng lo!
– Nếu vậy thì được, có chuyện gì phải nói với anh. Giờ anh phải đi rồi.
– Vâng.
Buông tay để Đình Triết rời đi, Tiểu Mỹ xoay người nhìn theo bóng anh khuất dần cho đến khi cánh của gỗ đóng sầm lại. Nụ cười trên môi biến mất thay vào đó là nỗi buồn phảng phất trong đôi mắt.
Chuyện Vũ Như muốn hai người có con, Tiểu Mỹ không dám nói với Đình Triết. Bởi cô hiểu nếu anh biết chuyện nhất định sẽ tìm Vũ Như nói chuyện, đến lúc đó bà ta sẽ nghĩ cô là đứa mách lẻo, dựa dẫm vào con trai bà khiến hai người xảy ra xích mích. Chuyện mang thai cô vẫn nên tự giải quyết thì hơn.
Bệnh viện thành phố.
Phòng 302.
Sau khi thực hiện xong ca phẫu thuật ghép tim, Hân Nghiên được chuyển đến một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt khác để thuận lợi cho việc kiểm tra tình hình sức khoẻ.
Phòng bệnh rộng lớn nhưng vắng lặng đến cô quạnh, Hân Nghiên một mình nằm trên giường bệnh, ánh mắt cũng thôi nhìn về phía cửa chờ đợi một người. Đúng như những gì Đình Triết nói, sau khi ca phẫu thuật hoàn thành hai người không còn quan hệ, Đình Triết cũng không đến đây nữa. Mặc dù Hân Nghiên có chút hụt hẫng trong lòng nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Bỗng.
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, từ bên ngoài một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào. Tiếng bước chân vang lên trên sàn nhà lạnh lẽo đến khi đến bên cạnh giường thì dừng lại. Hân Nghiên nhìn thoáng qua một lượt thì nhận ra người quen, thế nhưng thái độ lại không chào đón.
– Anh đến đây có chuyện gì không?
– Đến thăm sức khoẻ của cô thôi.
– Chúng ta không thân thiết đến mức phải thăm bệnh nhau.
– Đường Hân Nghiên, cô đừng quên ai là người đã giúp cô khiến Tiểu Mỹ đến bệnh viện.
Tiểu Mỹ khựng lại, đôi bàn tay không tiếp tục làm việc. Cô quay lại nhìn Vũ Như đúng lúc bà cũng về sau. Bắt gặp ánh mắt của bà, Tiểu Mỹ lộ rõ vẻ lúng túng không chỉ vì sự chạm mặt bất ngờ mà còn bởi câu hỏi không ngờ tới. Vũ Như từ trước đến nay chưa từng thích Tiểu Mỹ, bản thân cô hiểu rõ. Lần này về nước biết chuyện cô và Đình Triết kết hôn, bà không những không nổi giận hay trách mắng mà còn đề cập đến việc có con.
Trong phút chốc lơ đễnh Tiểu Mỹ quên trả lời bà. Vũ Như liền nhíu mày thái độ.
– Cô không nghe tôi hỏi sao?
Như thể có người kề sát bên tai, Tiểu Mỹ giật mình ngẩng đầu nhìn Vũ Như, lắp bắp.
– Con… con có nghe! Về chuyện sinh con, lúc này bọn con chưa tính tới ạ.
– Chưa tính tới? Vậy hai người đợi tới lúc chúng tôi già yêu rồi mới sinh cháu cho vợ chồng tôi đúng không?
– Không, không phải đâu ạ! Đình Triết nói bây giờ anh ấy cần tập trung làm một số chuyện nên chưa muốn có con. Vậy nên…
– Đình Triết không muốn có con hay là do cô không muốn?
Đã từng trải qua độ tuổi của Tiểu Mỹ nên Vũ Như hiểu rõ. Lúc còn bằng tuổi Tiểu Mỹ, bà chỉ mơ mộng đến những thứ viển vông thậm chí là không muốn lập gia đình. Dẫu biết rằng nếu Tiểu Mỹ mang thai ở thời điểm này sẽ ảnh hưởng đến nhiều chuyện nhưng bà và Phong Lăng không còn nhiều thời gian. Xét về tuổi tác, Đình Triết cũng đã hơn 30, bây giờ có con là thích hợp. Vũ Như hiểu rất rõ con trai mình, Đình Triết yêu trẻ con nếu nhắc đến chuyện sinh con chắc chắc sẽ đồng ý. Thế nên bà cho rằng vấn đề ở Tiểu Mỹ chưa muốn làm mẹ.
Nhưng tâm tư của Tiểu Mỹ bà đều đoán sai hết. Ai lại không muốn sinh con cho chồng, Tiểu Mũ cũng vậy cô muốn có một đứa con. Vấn đề duy nhất là vì Đình Triết chưa muốn. Tiểu Mỹ không nói với Vũ Như rằng chính Đình Triết đã cho cô uống thuốc tránh thai, bởi cô hiểu dù nói ra thì đối với Vũ Như con trai bà ta không có lỗi.
Tiểu Mỹ cúi gằm mặt xuống, hai tay đan chặt vào nhau trong lòng không khỏi cảm thấy rối loạn.
Câu hỏi của Vũ Như làm sao cô có thể trả lời?
Chuyện mà Vũ Như yêu cầu, sao cô có thể thực hiện nếu Đình Triết không đồng ý?
Tiểu Mỹ rơi vào tình huống khó xử nên mãi không nói thành lời.
Sắc mặt Vũ Như dần thay đổi, hàng lông mày lá liễu khẽ chau lại đầy bực bội. Bà khoanh tay trước ngực, thái độ trịch thượng.
– Tôi nói rồi trong năm nay phải mang thai rồi sinh cháu cho tôi. Nếu không thì ly hôn.
– Mẹ!
– Đừng có gọi tôi bằng mẹ! Tôi chưa bao giờ muốn nhận cô làm con, dù là con nuôi hay con dâu. Cô nên nhớ đám cưới này tôi hoàn toàn không đồng ý nhưng vì Đình Triết, tôi đành phải bấm bụng cho qua. Nếu cô không sinh được con cho nhà họ Phong thì tốt nhất là nhường cái danh con dâu cho người khác.
– Nhưng mà mẹ bọn con chỉ lấy nhau được hơn một tháng làm sao có thể…
– Không có gì là không thể hết. Tôi nói rồi không sinh con thì ly hôn. Đừng nhiều lời!
Sự kiên quyết của Vũ Như khiến Tiểu Mỹ không có cơ hội để phản kháng hay giải thích. Một mình cô không thể làm cho bản thân mình có thai được, nhưng nếu không mang thai Vũ Như sẽ bắt hai người ly hôn. Lời Vũ Như nói trước sau như một, một khi bà ta muốn nhất định sẽ làm đến cùng. Cô không đành lòng rời ra Đình Triết nhưng còn chuyện mang thai?
Tiểu Mỹ nghỉ ngợi hồi lâu mới dám ngẩng đầu đối diện Vũ Như.
– Con… con rất muốn sinh con nhưng Đình Triết anh ấy…
– Lại là Đình Triết? Cô muốn đổ tội cho con trai tôi lắm sao?
– Không phải đâu ạ! Đình Triết thực sự chưa muốn có con lúc này mà mẹ.
– Nếu vậy thì cô nghĩ cách để mang thai đi. Tôi nhớ mấy trò này cô giỏi lắm mà. Con trai tôi cô còn dụ dỗ để kết hôn được thì chuyện mang thai con của nó có là gì?
Tiểu Mỹ im lặng không nói bởi cứ tiếp tục những gì cô nhận lại chỉ toàn sự sỉ nhục, lăng mạ. Không biết ai là người dụ dỗ ai trước nhưng Đình Triết mới là người ngỏ ý cầu hôn. Tiểu Mỹ chưa bao giờ nghĩ bước chân vào Phong gia bản thân sẽ ôm mộng giàu sang. Cô và Đình Triết tự nguyện đến với nhau vì tình yêu nhưng thứ tình yêu ấy trong ánh mắt và tâm trí Vũ Như đã bị bóp méo biến cô trở thành kẻ vô danh hám tiền, dụ dỗ đàn ông để đổi đời.
Suy nghĩ của Vũ Như là do bà ta quyết định, định kiến đối với Tiểu Mỹ chẳng thể vơi bớt đi.
Sau cuộc nói chuyện, hai người tách ra hai hướng làm công việc riêng. Những âm thanh quen thuộc nơi căn bếp nhỏ vang lên không ngừng. Bữa trưa chẳng mấy chốc mà hoàn thành, mâm cơm được bày biện trên bàn với rất nhiều món ngon.
Bốn người bốn chiếc ghế quay quần lại thành một vòng tròn. Bình thường bữa ăn chỉ có Tiểu Mỹ và Đình Triết nhưng bầu không khí vô cùng vui vẻ, tràn ngập tiếng nói tiếng cười. Còn hôm nay, rõ ràng căn biệt thự chào đón nhiều người hơn mà lại mang vẻ trầm lắng đến lạnh lùng.
Suốt bữa cơm không ai nói với ai một tiếng và cũng chẳng có câu chuyện nào được chia sẻ chung. Thỉnh thoảng có vài lần mời nhau đồ ăn thì mới nghe thấy tiếng người, sau đó lại là khoảng không tĩnh lặng.
Kết thúc sớm bữa cơm trưa đầy căng thẳng, Tiểu Mỹ ở lại dọn dẹp nhà bếp xong xuôi rồi mới lên trên lầu.
Lúc Tiểu Mỹ bước vào phòng thì thấy Đình Triết đã thay quần áo chuẩn bị đồ ra ngoài. Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, trực tiếp bước đến chỗ anh chỉnh sửa lại cà vạt.
Đình Triết ngây người trước hành động bất ngờ của Tiểu Mỹ. Anh nhớ cô vẫn còn giận chuyện uống thuốc tránh thai, mọi khi giận phải đến vài ngày mới hết vậy mà hôm nay lại chủ động giúp đỡ. Băn khoăn trong đầu một lúc, anh mới hỏi.
– Em hết giận anh rồi à?
– Hết giận chuyện gì? Em có giận anh sao?
– Thì chuyện thuốc tránh thai. Hôm qua em còn không muốn nhìn mặt anh mà.
– Đó là chuyện của hôm qua. Anh cũng nói không muốn có con thời điểm này còn gì. Em tôn trọng quyết định của anh.
Nghe Tiểu Mỹ nói, Đình Triết thở phào nhẹ nhõm cả người như trút ra ngoài bao nhiêu gánh nặng lo âu. Anh còn nghĩ cô vẫn nghi ngờ chuyện thuốc tránh thai rồi có những suy nghĩ không đúng. Dù sao Tiểu Mỹ hiểu được việc anh không muốn có con vào lúc này mà không quá khắt khe về lý do đã là một chuyện tốt.
– Tiểu Mỹ, em không theo học ngành y nữa sao?
Câu hỏi bất ngờ của Đình Triết khiến Tiểu Mỹ khựng lại. Bàn tay cô dừng lại đôi chút rồi tiếp tục làm việc. Trên gương mặt không biểu lộ nét hoang mang hay ngạc nhiên ngược lại còn vô cùng bình thản.
– Em không muốn học nữa.
– Lý do là gì? Đó không phải là ước mơ của em sao? Hay do anh nên em mới không học?
– Không phải lỗi do ai hết, là em tự quyết định. Ước mơ làm bác sĩ không sát với thực tế, em cảm thấy nó xa vời nên mới không muốn học. Bố nói với anh chuyện này sao?
Đình Triết gật đầu nói tiếp.
– Nếu em muốn, anh có thể cho em đến trường học hoặc là đi du học cũng được.
– Em đã nói rồi việc em dừng học y không phải lỗi tại ai hết. Em muốn học kinh doanh để giúp hai người chuyện ở công ty. Hay anh không thích em làm việc cùng anh để anh có thời gian gặp người khác?
– Không phải! Tại anh sợ em vì anh mà từ bỏ ước mơ thôi. Em thích gì, làm gì cũng được anh không cấm.
Nhìn vẻ mặt hoang mang, vội vàng giải thích của Đình Triết mà Tiểu Mỹ không nhịn được cười. Dường như anh rất sợ cô nghi ngờ nên mới gấp gáp thanh minh đến vậy. Hơn nữa thái độ Tiểu Mỹ từ đầu cuộc nói chuyện đã vô cùng lạnh nhạt và nghiêm túc thậm chí còn có chút tức giận nên Đình Triết hiểu lầm là phải.
Tiểu Mỹ mỉm cười làm cho bầu không khí bớt căng thẳng. Vòng tay qua cổ ôm lấy Đình Triết, Tiểu Mỹ nhón chân hôn lên môi anh. Đình Triết tròn xoe mắt ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên sau khi xảy ra cãi vã Tiểu Mỹ chủ động làm hoà. Nụ hôn của cô khác hẳn với mọi khi, chẳng còn sự ngại ngùng mỗi khi tiếp xúc thân mật mà táo bạo và mạnh dạn hơn rất nhiều. Đình Triết đắm chìm trong nụ hôn mê hoặc ấy. Anh không kìm lòng được mà ôm chặt lấy eo cô kéo sát vào người khiến nụ hôn thêm sâu.
Được một lúc, Tiểu Mỹ chủ động rời khỏi môi Đình Triết. Nhưng vì vẫn còn quyến luyến nên anh không nỡ buông. Hiếm có khi Tiểu Mỹ chủ đông, anh nhất định không thể bỏ lỡ cơ hôi. Đôi môi anh dần di chuyển xuống dưới, tham lam chiếm đoạt chiếc cổ trắng ngần. Những vết hôn đỏ xuất hiện ngay sau khi đôi môi rời đi.
Tiểu Mỹ nhíu mày đau đớn nhưng không phản kháng. Cô không nỡ phá vỡ cuộc vui của anh hơn nữa cô không muốn anh nghĩ cô vẫn còn giận chuyện thuốc tránh thai. Nếu anh đã nói thời điểm này anh còn nhiều dự định nên chưa thể có con, cô sẽ làm theo lời anh mà không đòi hỏi lý do hay giận hờn thêm.
Lúc đầu khi biết số thuốc Đình Triết đưa có thuốc tránh thai, Tiểu Mỹ đã nghĩ rất nhiều. Khi ấy trong đầu cô xuất hiện biết bao nghi vấn.
Liệu có phải anh đã có người mới?
Hay anh muốn người phụ nữ khác mang thai con anh mà không phải cô?
Hàng loạt những câu hỏi quanh quẩn trong tâm trí không rời khiến cô rơi vào trạng thái tiêu cực mà hận Đình Triết đã bỏ đứa con chưa hình thành trong bụng. Cô cho rằng những lý do Đình Triết đưa ra thời điểm đó là vô nghĩa. Bây giờ khi bình tĩnh để suy xét mọi chuyện, Tiểu Mỹ không còn cho những lý do kia là biện minh ngụy biện nữa. Thay vì cứ mãi giận hờn Tiểu Mỹ chủ động làm hoà, vừa để Đình Triết không lo lắng việc giải thích vụ thuốc tránh thai vừa để anh không nghi ngờ để cô có thể dễ dàng thực hiện được yêu cầu của mẹ chồng.
Còn chuyện học hành, việc từ bỏ ngành y đối với không phải chuyện dễ dàng bởi dù sao nó cũng là giấc mơ cô từng ấp ủ. Nhưng khi nghĩ lại nếu theo học ngành y cô sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới trở thành bác sĩ. Trong khoảng thời gian đó không phải ai cũng có thể chờ đợi. Giả sử nếu cô vài năm nữa cô mang thai thì việc học lại phải tạm dừng, cứ ngắt quãng như vậy không phải chuyện tốt. Vì thế mà cô quyết định chuyển sang học kinh doanh, ít nhất thì nó sẽ giúp ích được cho Phong gia và trả được công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ nuôi.
Đình Triết vẫn không buông tay khỏi người Tiểu Mỹ. Cơ thể của cô khiến anh không thể cưỡng lại dục vọng bên trong nhưng lý trí vẫn luôn là thứ quyết định hành vi. Đình Triết dừng hành động đang làm lại, nhìn những vết hôn đỏ mới xuất hiện do bản thân gây ra khiến anh không khỏi tự trách. Cơ thể cô đã bao lần bị anh cưỡng đoạt, có những vết rất lâu mới lành.
Tiểu Mỹ hơi bất ngờ vì hành động của Đình Triết. Ngày thường sẽ không bao giờ có chuyện dừng lại mà tiếp tục cho đến khi cô không còn sức lực chống trả. Hay là vì anh không muốn cô mang thai nên mới làm vậy.
Tiến lại gần Đình Triết, Tiểu Mỹ nhẹ giọng hỏi.
– Sao anh không tiếp tục? Có chuyện gì ạ?
Đình Triết xoa nhẹ lên những vết đỏ mới trên cổ và xương quai xanh Tiểu Mỹ rồi lắc đầu.
– Hôm nay đến đây thôi. Anh còn có việc cần phải giải quyết.
– Công việc có thể giải quyết sau được mà. Hôm nay chủ nhật công ty đâu có nhân viên đi làm.
– Anh biết hôm nay là chủ nhật nhưng vẫn còn một số vấn đề phải đến công ty một chuyến. Tiểu Mỹ ngoan ngoãn đợi anh về!
Tiểu Mỹ rầu rĩ, xị mặt xuống. Cô nắm lấy tay anh áp vào má mình.
– Anh không thích ở nhà với em ạ?
– Tiểu Mỹ hôm nay lại không ngoan rồi!
– Không ngoan thì bị phạt. Anh phạt em đi!
– Hôm nay lại chủ động muốn bị phạt sao? Anh phạt sẽ đau lắm đấy.
– Đừng… đừng làm đau! Phạt nhẹ thôi.
Đúng là chỉ cứng được cái miệng, anh mới doạ một chút đã lập tức cụp đuôi không dám làm càn.
Tiểu Mỹ chỉ lạnh lùng, thờ ơ với anh mỗi khi giữa hai người xảy ra chuyện còn bình thường cô lại giống một con mèo nhỏ thích làm nũng. Nhưng hôm nay anh không thể chiều theo ý cô được. Công việc lần này thực sự rất quan trọng.
Đình Triết vuốt ve mái tóc của Tiểu Mỹ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
– Dĩ nhiên anh muốn ở nhà cũng em nhưng anh cần đến công ty làm vài việc cùng bố. Tiểu Mỹ ở nhà ngoan biết chưa?
– Phải đi thật ạ?
– Ừ, phải đi!
Tiểu Mỹ có chút tiếc nuối ôm chặt lấy Đình Triết, dù không đành lòng nhưng vẫn phải để anh đi.
Nhìn cô vợ nhỏ trong lòng, Đình Triết lại muốn hủy công việc với bố. Bỗng nhớ đến chuyện lúc trưa, Đình Triết vội hỏi.
– Hôm nay lúc ở cùng mẹ, mẹ có nói gì em không?
– Không… mẹ không nói gì cả.
– Thật không?
– Dạ…
Tiểu Mỹ ngập ngừng, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đầy hoài nghi của Đình Triết nên vội vàng quay sang hướng khác. Cô chần chừ vài giây rồi viện ra một câu trả lời.
– Mẹ chỉ nhắc nhớ em vài chuyện tôi. Tuy là mẹ chưa đồng ý chuyện kết hôn nhưng mẹ không làm khó em nhiều như trước nữa. Anh đừng lo!
– Nếu vậy thì được, có chuyện gì phải nói với anh. Giờ anh phải đi rồi.
– Vâng.
Buông tay để Đình Triết rời đi, Tiểu Mỹ xoay người nhìn theo bóng anh khuất dần cho đến khi cánh của gỗ đóng sầm lại. Nụ cười trên môi biến mất thay vào đó là nỗi buồn phảng phất trong đôi mắt.
Chuyện Vũ Như muốn hai người có con, Tiểu Mỹ không dám nói với Đình Triết. Bởi cô hiểu nếu anh biết chuyện nhất định sẽ tìm Vũ Như nói chuyện, đến lúc đó bà ta sẽ nghĩ cô là đứa mách lẻo, dựa dẫm vào con trai bà khiến hai người xảy ra xích mích. Chuyện mang thai cô vẫn nên tự giải quyết thì hơn.
Bệnh viện thành phố.
Phòng 302.
Sau khi thực hiện xong ca phẫu thuật ghép tim, Hân Nghiên được chuyển đến một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt khác để thuận lợi cho việc kiểm tra tình hình sức khoẻ.
Phòng bệnh rộng lớn nhưng vắng lặng đến cô quạnh, Hân Nghiên một mình nằm trên giường bệnh, ánh mắt cũng thôi nhìn về phía cửa chờ đợi một người. Đúng như những gì Đình Triết nói, sau khi ca phẫu thuật hoàn thành hai người không còn quan hệ, Đình Triết cũng không đến đây nữa. Mặc dù Hân Nghiên có chút hụt hẫng trong lòng nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Bỗng.
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, từ bên ngoài một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào. Tiếng bước chân vang lên trên sàn nhà lạnh lẽo đến khi đến bên cạnh giường thì dừng lại. Hân Nghiên nhìn thoáng qua một lượt thì nhận ra người quen, thế nhưng thái độ lại không chào đón.
– Anh đến đây có chuyện gì không?
– Đến thăm sức khoẻ của cô thôi.
– Chúng ta không thân thiết đến mức phải thăm bệnh nhau.
– Đường Hân Nghiên, cô đừng quên ai là người đã giúp cô khiến Tiểu Mỹ đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.