Chương 161: Chương 161
Tuý Thái Bình
28/11/2013
Màn đêm buông xuống, có hai người lén lút đột nhập Hoàng cung.
Khi hai người đến, Liểu uyển đã bị thiêu trụi đến nỗi biến dạng, cứ tưởng rằng sẽ không còn ai ở Liểu uyển, nhưng lại có người, một người khiến bọn họ không ai ngờ tới.
Thiếu nữ yêu kiều giờ đã thay nam trang màu đen, đáng tiếc dung nhan thanh lệ của nàng người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết là nữ cải nam trang.
Người thanh niên chau mày, quan sát Liểu uyển hoang vắng, không quay đầu lại nói: "Vào đi, ta cho nàng thời gian là một nén nhang."
Thiếu nữ cả kinh: "Chàng không vào sao?" Nàng quay đầu nhìn y, hai mắt long lanh như muốn chảy nước, người thanh niên vờ như không thấy, ngẩng đầu nhìn trời đêm, nói: "Đã qua một khắc rồi đó."
Thiếu nữ cắn môi, trừng y một cái rồi im lặng bỏ vào trong.
Người thanh niên nhìn bóng nàng dần chìm vào đêm tối, cúi đầu lẩm bẩm: "Thỉnh thoảng cũng nên ích kỷ một chút."
Thiếu nữ yêu kiều này chính là Liễu Uẩn Nịnh, đứng trước cửa Liễu uyển, nhìn tòa cung điện xưa kia hoa lệ là thế mà giờ đây lại trở nên hoang vu vắng vẻ, nước mắt chực trào.
—- Là tỷ hại muội, Vận Ngưng à, tỷ không xứng làm tỷ tỷ chút nào hết!
Hít một hơi thật sâu, nàng đẩy cánh cửa khép hờ để tiến vào.
Đập vào mắt chỉ toàn một màu đen.
Ngày đó Vận Ngưng còn ngồi trên ghế Quý phi cười với nàng: "Không liên quan đến tỷ." Cảnh cũ người xưa như hiện về, nhưng bây giờ cảnh còn đây mà người thì đã đi mất rồi.
—- Vận Ngưng, có thật muội chưa từng trách tỷ?
—- Nhưng tỷ lại không thể không hận bản thân mình!
Tiếng nức nở bật ra, có ai đó khẽ quát: "Ai đó?"
Nàng cả kinh, ngừng khóc. Mở to mắt nhìn, khi mắt đã dần quen với bóng tối mới thấy rõ người đang ngồi sau ghế Quý phi.
Nàng ngây ra, người đó loạng choạng bước đến, lúc y đến gần, mùi rượu xộc vào mũi nàng, đồng thời cũng khiến nàng nhìn rõ xem đó là ai.
Hiên Viên Kỳ?
Sao y lại ở đây? Còn bộ dạng sa sút đó là sao?
Liễu Uẩn Nịnh quên cả việc chạy trốn, chỉ biết đứng ngây ra đó nhìn Hiên Viên Kỳ đến gần.
Hiên Viên Kỳ đứng trước mặt nàng với bộ dạng say khướt.
Lúc y nhìn rõ mặt người đang đứng trước mặt mình, y giật mình: "Ngưng Nhi, là nàng có phải không? Nàng về thăm ta đó sao? Có phải không?"
Liễu Uẩn Nịnh tính mở miệng phủ nhận, nhưng Hiên Viên Kỳ đã nhanh chóng ôm nàng, nhanh như vậy, chặt như vậy, chặt đến nỗi khiến Liễu Uẩn Nịnh phải chau mày, phải sực tỉnh.
Nàng muốn thoát khỏi y, nhưng dù có làm gì đi nữa cũng chẳng thể thoát khỏi.
Bỗng nàng cứng người.
Có thứ chất lỏng âm ấm bất ngờ chảy xuống cổ nàng, cảm giác rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến nỗi nàng không thể vờ như không hay biết.
Nhưng lửa giận cũng càng lớn!
Nàng cố gắng đẩy y ra: "Tên Hiên Viên Kỳ khốn nạn ngươi đó, bây giờ bày ra cái bộ dạng này để cho ai xem hả? Ngươi nhìn cho rõ ràng, Vận Ngưng sẽ không về nữa! Muội ấy vĩnh viễn không về nữa!" Nàng không cầm được nước mắt: "Muội ấy bị chính ngươi hại chết, cũng bị ta hại chết, chúng ta đều là hung thủ hại chết muội ấy!"
Hiên Viên Kỳ bị nàng đẩy mạnh quá nên đứng không vững, lùi về sau hai bước mới đứng thẳng được, y nheo cặp mắt lờ đờ, quan sát Liễu Uẩn Nịnh một hồi, nỗi đau dâng trào trong mắt, y đã tỉnh táo phần nào, ánh mắt bình tĩnh lại: "Nàng nói đúng, nàng ấy là bị ta hại chết!"
Giọng nói khàn khàn kể rõ tội lỗi của chính mình, trong giọng nói của y cũng đầy đau thương: "Nhưng bây giờ ta có muốn bù đắp cũng đã muộn rồi......"
Liễu Uẩn Nịnh lạnh lùng nhìn y, nở nụ cười tàn nhẫn: "Hiên Viên Kỳ, không phải ngươi luôn nói thích ta đó sao? Vậy bây giờ ta tự động quay lại có phải ngươi rất vui?"
Y không đáp, hình như là không nghe thấy, cái đầu luôn ngẩng cao giờ chỉ biết cúi gằm xuống.
Liễu Uẩn Nịnh bật cười khoái trá, bước đến trước mặt y: "Ngươi có còn nhớ hay không, trước ngày đại hôn ta đã từng hỏi ngươi một vấn đề, vấn đề đó ngươi có còn nhớ?"
"......"
"Ta hỏi ngươi, ngươi muốn lấy ta có phải vì thích ta hay không? Lúc đó ngươi trả lời đúng, nhưng ta không hề thấy vui, ta hỏi ngươi thích ta ở điểm nào, ngươi nói với ta, hai năm trước trên yến hội ở Thái hậu, thấy ta ngồi trên đài cao đánh đàn mừng Thái hậu, vừa liếc mắt một cái đã cảm thấy thích."
"......"
"Nhưng ngươi có biết không, ta, Liễu Uẩn Nịnh, từ trước đến giờ không hề biết đánh đàn! Ta, Liễu Uẩn Nịnh, cho đến giờ vẫn là một kẻ mù cầm, mù kỳ, mù thư, mù họa!"
"Ngươi nói xem, một kẻ như ta còn có thể đến đánh đàn mừng Thái hậu sao?"
Khi hai người đến, Liểu uyển đã bị thiêu trụi đến nỗi biến dạng, cứ tưởng rằng sẽ không còn ai ở Liểu uyển, nhưng lại có người, một người khiến bọn họ không ai ngờ tới.
Thiếu nữ yêu kiều giờ đã thay nam trang màu đen, đáng tiếc dung nhan thanh lệ của nàng người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết là nữ cải nam trang.
Người thanh niên chau mày, quan sát Liểu uyển hoang vắng, không quay đầu lại nói: "Vào đi, ta cho nàng thời gian là một nén nhang."
Thiếu nữ cả kinh: "Chàng không vào sao?" Nàng quay đầu nhìn y, hai mắt long lanh như muốn chảy nước, người thanh niên vờ như không thấy, ngẩng đầu nhìn trời đêm, nói: "Đã qua một khắc rồi đó."
Thiếu nữ cắn môi, trừng y một cái rồi im lặng bỏ vào trong.
Người thanh niên nhìn bóng nàng dần chìm vào đêm tối, cúi đầu lẩm bẩm: "Thỉnh thoảng cũng nên ích kỷ một chút."
Thiếu nữ yêu kiều này chính là Liễu Uẩn Nịnh, đứng trước cửa Liễu uyển, nhìn tòa cung điện xưa kia hoa lệ là thế mà giờ đây lại trở nên hoang vu vắng vẻ, nước mắt chực trào.
—- Là tỷ hại muội, Vận Ngưng à, tỷ không xứng làm tỷ tỷ chút nào hết!
Hít một hơi thật sâu, nàng đẩy cánh cửa khép hờ để tiến vào.
Đập vào mắt chỉ toàn một màu đen.
Ngày đó Vận Ngưng còn ngồi trên ghế Quý phi cười với nàng: "Không liên quan đến tỷ." Cảnh cũ người xưa như hiện về, nhưng bây giờ cảnh còn đây mà người thì đã đi mất rồi.
—- Vận Ngưng, có thật muội chưa từng trách tỷ?
—- Nhưng tỷ lại không thể không hận bản thân mình!
Tiếng nức nở bật ra, có ai đó khẽ quát: "Ai đó?"
Nàng cả kinh, ngừng khóc. Mở to mắt nhìn, khi mắt đã dần quen với bóng tối mới thấy rõ người đang ngồi sau ghế Quý phi.
Nàng ngây ra, người đó loạng choạng bước đến, lúc y đến gần, mùi rượu xộc vào mũi nàng, đồng thời cũng khiến nàng nhìn rõ xem đó là ai.
Hiên Viên Kỳ?
Sao y lại ở đây? Còn bộ dạng sa sút đó là sao?
Liễu Uẩn Nịnh quên cả việc chạy trốn, chỉ biết đứng ngây ra đó nhìn Hiên Viên Kỳ đến gần.
Hiên Viên Kỳ đứng trước mặt nàng với bộ dạng say khướt.
Lúc y nhìn rõ mặt người đang đứng trước mặt mình, y giật mình: "Ngưng Nhi, là nàng có phải không? Nàng về thăm ta đó sao? Có phải không?"
Liễu Uẩn Nịnh tính mở miệng phủ nhận, nhưng Hiên Viên Kỳ đã nhanh chóng ôm nàng, nhanh như vậy, chặt như vậy, chặt đến nỗi khiến Liễu Uẩn Nịnh phải chau mày, phải sực tỉnh.
Nàng muốn thoát khỏi y, nhưng dù có làm gì đi nữa cũng chẳng thể thoát khỏi.
Bỗng nàng cứng người.
Có thứ chất lỏng âm ấm bất ngờ chảy xuống cổ nàng, cảm giác rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến nỗi nàng không thể vờ như không hay biết.
Nhưng lửa giận cũng càng lớn!
Nàng cố gắng đẩy y ra: "Tên Hiên Viên Kỳ khốn nạn ngươi đó, bây giờ bày ra cái bộ dạng này để cho ai xem hả? Ngươi nhìn cho rõ ràng, Vận Ngưng sẽ không về nữa! Muội ấy vĩnh viễn không về nữa!" Nàng không cầm được nước mắt: "Muội ấy bị chính ngươi hại chết, cũng bị ta hại chết, chúng ta đều là hung thủ hại chết muội ấy!"
Hiên Viên Kỳ bị nàng đẩy mạnh quá nên đứng không vững, lùi về sau hai bước mới đứng thẳng được, y nheo cặp mắt lờ đờ, quan sát Liễu Uẩn Nịnh một hồi, nỗi đau dâng trào trong mắt, y đã tỉnh táo phần nào, ánh mắt bình tĩnh lại: "Nàng nói đúng, nàng ấy là bị ta hại chết!"
Giọng nói khàn khàn kể rõ tội lỗi của chính mình, trong giọng nói của y cũng đầy đau thương: "Nhưng bây giờ ta có muốn bù đắp cũng đã muộn rồi......"
Liễu Uẩn Nịnh lạnh lùng nhìn y, nở nụ cười tàn nhẫn: "Hiên Viên Kỳ, không phải ngươi luôn nói thích ta đó sao? Vậy bây giờ ta tự động quay lại có phải ngươi rất vui?"
Y không đáp, hình như là không nghe thấy, cái đầu luôn ngẩng cao giờ chỉ biết cúi gằm xuống.
Liễu Uẩn Nịnh bật cười khoái trá, bước đến trước mặt y: "Ngươi có còn nhớ hay không, trước ngày đại hôn ta đã từng hỏi ngươi một vấn đề, vấn đề đó ngươi có còn nhớ?"
"......"
"Ta hỏi ngươi, ngươi muốn lấy ta có phải vì thích ta hay không? Lúc đó ngươi trả lời đúng, nhưng ta không hề thấy vui, ta hỏi ngươi thích ta ở điểm nào, ngươi nói với ta, hai năm trước trên yến hội ở Thái hậu, thấy ta ngồi trên đài cao đánh đàn mừng Thái hậu, vừa liếc mắt một cái đã cảm thấy thích."
"......"
"Nhưng ngươi có biết không, ta, Liễu Uẩn Nịnh, từ trước đến giờ không hề biết đánh đàn! Ta, Liễu Uẩn Nịnh, cho đến giờ vẫn là một kẻ mù cầm, mù kỳ, mù thư, mù họa!"
"Ngươi nói xem, một kẻ như ta còn có thể đến đánh đàn mừng Thái hậu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.