Chương 171: Chương 171
Tuý Thái Bình
28/11/2013
"Liễu đại phu, đa tạ người nhiều lắm!"
Người phụ nữ một tay ôm con một tay xách đồ lỉnh kỉnh hấp tấp chạy vào,
tay phải còn cầm một con gà mái, 'phịch' một tiếng, con gà bị ném lên
bàn.
Liễu Vận Ngưng đang ngồi ghi chép y thư thì bị tiếng động mạnh làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trông cường tráng hơn nàng rất nhiều.
Người phụ trông thấy khuôn mặt của Liễu Vận Ngưng liền thảng thốt: "Ôi trời đất ơi, thì ra Liễu đại phu trông tuấn tú đến vậy nghen!"
"Ôi, để Trần đại nương phải chê cười rồi."
"Ôi trời!" Trần đại nương đi một vòng quanh Liễu Vận Ngưng, nói: "Chẳng trách muội muội bên nội của yêm cố sống cố chết muốn gả cho Liễu đại phu bằng được, xem ra nó đã sớm nhìn ra được vẻ tuấn tú của Liễu đại phu, đừng nói chi nàng, ngay cả yêm nhìn vào mà tim còn đập 'thình thịch' đây này!"
Liễu Vận Ngưng cười cười bất đắc dĩ, nói: "Hôm nay Trần đại nương đến đây là có chuyện gì vậy ạ?"
Nghe nàng hỏi vậy Trần đại nương mới nhớ ra mục đích của mình: "Liễu đại phu không nhắc thì yêm quên mất!"
"Nè, đây là quà đáp lễ yêm gửi người, bệnh của Bảo Nhi đã khỏi hẳn, bây giờ còn chạy nhảy nô đùa nữa đó!" Nói chuyện một cách thẳng thắn xong, Trần đại nương đặt một đống thứ xuống trước mặt Liễu Vận Ngưng.
Gà mái vỗ cánh 'phạch, phạch', lông gà rụng đầy đất, còn gáy 'cục tác, cục tác' đầy thê lương.
Liễu Vận Ngưng chưa từng gặp trường hợp này, mặt tái xanh, chân bất giác lùi về sau vài bước, không cẩn thận đạp phải tà áo, cả người ngã ngửa ra sau.
Sự cố diễn ra trong một thoáng, một cánh tay vòng qua eo nàng, nàng giật mình thở dốc, lúc này mới để ý mình đang dựa hoàn toàn vào lòng người đó.
Hồi thần, nàng né tránh cái ôm của người đó, không thèm quay đầu, cố gắng bình tĩnh nói với Trần đại nương: "Trần đại nương đừng khách khí mà, chỉ là tiện tay thôi."
Trần đại nương sớm đã bị người thanh niên bỗng từ đâu chạy đến hớp hồn, ngây ngốc nhìn người đứng sau lưng Liễu Vận Ngưng, bàng hoàng hỏi: "Liễu đại phu, người thanh niên tuấn tú này là ai vậy?"
Liễu Vận Ngưng đáp: "Chỉ là một vị khách từ xa đến mà thôi."
"Oa!" Trần đại nương thảng thốt: "Liễu đại phu, sao người nào người quen cũng đều đẹp như vậy chứ? Đẹp đến mức tựa tiên trên trời vậy đó!"
"Ha ha, đại nương thật thích nói đùa!" Liễu Vận Ngưng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, lại nói: "Đại nương, hay là bà mang mấy thứ này về đi, ta không cần đâu mà."
"Ôi, sao được chứ!" Trần đại nương la to: "Liễu đại phu đã chẩn bệnh miễn phí, đây chỉ chút quà đáp lễ thôi mà người còn chẳng chịu nhận, sao yêm có thể không cảm thấy xấu hổ được cơ chứ!"
"Đừng khách khí mà, ta thật sự không cần mấy thứ này!"
"Liễu đại phu, không phải yêm đã nói với người rồi sao, người nhìn lại mình xem, cứ như sắp bị gió thổi bay mất ấy, nhất định phải tẩm bổ mới được! Sao lại không cần kia chứ? Mang con gà này đi nấu canh, ăn xong sẽ có đủ dinh dưỡng, như vậy sau này mới có thể xuất giá cùng muội muội bên nội của yêm chứ!"
Liễu Vận Ngưng ngoại trừ cười khổ vẫn chỉ biết cười khổ.
Hiên Viên Kỳ đứng sau lưng nàng bỗng đưa tay ra đón lấy con gà mái, hỏi: "Đem nấu canh thật sự có thể tẩm bổ cho nàng*?" (*Phiên âm pinyin giữa cách gọi con trai và con gái giống nhau, đều là 'ta' nên Trần đại nương mới không nghi ngờ giới tính của Liễu Vận Ngưng)
Trần đại nương ngây ra, lập tức đáp: "Đương nhiên!"
Nhìn nhìn Hiên Viên Kỳ, lại nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng, đột nhiên, bà kéo Liễu Vận Ngưng sang một bên, khẽ hỏi: "Liễu đại phu, vị khách này của người đã thành gia lập thất chưa vậy? Yêm không chỉ có một muội muội bên nội đâu, người xem, một người anh tuấn như vậy, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường, mau giới thiệu cho muội muội của yêm làm quen đi, người ta thường bảo phù sa nhà không thể chảy ra ruộng ngoài còn gì!"
Liễu Vận Ngưng quay đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt kỳ lạ, nói: "Đại nương, vị khách này của ta đã lấy rất nhiều thê tử rồi, hơn nữa vài ngày nữa y cũng quay về thôi, tốt nhất đại nương nên quên cái ý định đó đi thì hơn!"
Nàng không tài nào tưởng tượng nổi cảnh Hiên Viên Kỳ lấy muội muội bên nội của Trần đại nương.
"Ồ! Vậy sao?" Vẻ mặt Trần đại nương đầy nỗi thất vọng: "Vậy cũng thật đáng tiếc!" Bà lắc đầu, vẻ mặt khinh khỉnh: "Lấy nhiều thê tử như vậy, xem ra cũng chẳng phải hạng gì tốt!"
Trong thôn họ ai cũng chỉ lấy một người mà thôi, sao có thể đa tâm được như vậy!
"Được rồi, yêm không nói nhiều nữa, ngoài ruộng còn có việc gấp, yêm đi trước đây, người với vị khách của mình ở lại mạnh giỏi!" Trần đại nương nói xong liền hấp tấp chạy đi y như khi bà đến.
Bà vừa đi, trong y quán trở nên yên tĩnh lạ thường.
Liễu Vận Ngưng quay đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, cười tủm tỉm.
Hiên Viên Kỳ vác bộ mặt lạnh như tiền, tay cầm gà mái, trông có vẻ ngồ ngộ.
Y chau mày nhìn chằm chằm con gà mái không ngừng vỗ cánh 'phạch, phạch', làm như con gà có thâm thù đại hận gì với y vậy, trông thật buồn cười.
Cố gắng lắm mới ngừng cười được.
Không để ý đến y nữa, Liễu Vận Ngưng cầm bút lên tiếp tục ghi chép y thư.
Hiên Viên Kỳ cầm con gà, đứng đó trợn mắt nhìn nàng!
Liễu Vận Ngưng đang ngồi ghi chép y thư thì bị tiếng động mạnh làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trông cường tráng hơn nàng rất nhiều.
Người phụ trông thấy khuôn mặt của Liễu Vận Ngưng liền thảng thốt: "Ôi trời đất ơi, thì ra Liễu đại phu trông tuấn tú đến vậy nghen!"
"Ôi, để Trần đại nương phải chê cười rồi."
"Ôi trời!" Trần đại nương đi một vòng quanh Liễu Vận Ngưng, nói: "Chẳng trách muội muội bên nội của yêm cố sống cố chết muốn gả cho Liễu đại phu bằng được, xem ra nó đã sớm nhìn ra được vẻ tuấn tú của Liễu đại phu, đừng nói chi nàng, ngay cả yêm nhìn vào mà tim còn đập 'thình thịch' đây này!"
Liễu Vận Ngưng cười cười bất đắc dĩ, nói: "Hôm nay Trần đại nương đến đây là có chuyện gì vậy ạ?"
Nghe nàng hỏi vậy Trần đại nương mới nhớ ra mục đích của mình: "Liễu đại phu không nhắc thì yêm quên mất!"
"Nè, đây là quà đáp lễ yêm gửi người, bệnh của Bảo Nhi đã khỏi hẳn, bây giờ còn chạy nhảy nô đùa nữa đó!" Nói chuyện một cách thẳng thắn xong, Trần đại nương đặt một đống thứ xuống trước mặt Liễu Vận Ngưng.
Gà mái vỗ cánh 'phạch, phạch', lông gà rụng đầy đất, còn gáy 'cục tác, cục tác' đầy thê lương.
Liễu Vận Ngưng chưa từng gặp trường hợp này, mặt tái xanh, chân bất giác lùi về sau vài bước, không cẩn thận đạp phải tà áo, cả người ngã ngửa ra sau.
Sự cố diễn ra trong một thoáng, một cánh tay vòng qua eo nàng, nàng giật mình thở dốc, lúc này mới để ý mình đang dựa hoàn toàn vào lòng người đó.
Hồi thần, nàng né tránh cái ôm của người đó, không thèm quay đầu, cố gắng bình tĩnh nói với Trần đại nương: "Trần đại nương đừng khách khí mà, chỉ là tiện tay thôi."
Trần đại nương sớm đã bị người thanh niên bỗng từ đâu chạy đến hớp hồn, ngây ngốc nhìn người đứng sau lưng Liễu Vận Ngưng, bàng hoàng hỏi: "Liễu đại phu, người thanh niên tuấn tú này là ai vậy?"
Liễu Vận Ngưng đáp: "Chỉ là một vị khách từ xa đến mà thôi."
"Oa!" Trần đại nương thảng thốt: "Liễu đại phu, sao người nào người quen cũng đều đẹp như vậy chứ? Đẹp đến mức tựa tiên trên trời vậy đó!"
"Ha ha, đại nương thật thích nói đùa!" Liễu Vận Ngưng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, lại nói: "Đại nương, hay là bà mang mấy thứ này về đi, ta không cần đâu mà."
"Ôi, sao được chứ!" Trần đại nương la to: "Liễu đại phu đã chẩn bệnh miễn phí, đây chỉ chút quà đáp lễ thôi mà người còn chẳng chịu nhận, sao yêm có thể không cảm thấy xấu hổ được cơ chứ!"
"Đừng khách khí mà, ta thật sự không cần mấy thứ này!"
"Liễu đại phu, không phải yêm đã nói với người rồi sao, người nhìn lại mình xem, cứ như sắp bị gió thổi bay mất ấy, nhất định phải tẩm bổ mới được! Sao lại không cần kia chứ? Mang con gà này đi nấu canh, ăn xong sẽ có đủ dinh dưỡng, như vậy sau này mới có thể xuất giá cùng muội muội bên nội của yêm chứ!"
Liễu Vận Ngưng ngoại trừ cười khổ vẫn chỉ biết cười khổ.
Hiên Viên Kỳ đứng sau lưng nàng bỗng đưa tay ra đón lấy con gà mái, hỏi: "Đem nấu canh thật sự có thể tẩm bổ cho nàng*?" (*Phiên âm pinyin giữa cách gọi con trai và con gái giống nhau, đều là 'ta' nên Trần đại nương mới không nghi ngờ giới tính của Liễu Vận Ngưng)
Trần đại nương ngây ra, lập tức đáp: "Đương nhiên!"
Nhìn nhìn Hiên Viên Kỳ, lại nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng, đột nhiên, bà kéo Liễu Vận Ngưng sang một bên, khẽ hỏi: "Liễu đại phu, vị khách này của người đã thành gia lập thất chưa vậy? Yêm không chỉ có một muội muội bên nội đâu, người xem, một người anh tuấn như vậy, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường, mau giới thiệu cho muội muội của yêm làm quen đi, người ta thường bảo phù sa nhà không thể chảy ra ruộng ngoài còn gì!"
Liễu Vận Ngưng quay đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt kỳ lạ, nói: "Đại nương, vị khách này của ta đã lấy rất nhiều thê tử rồi, hơn nữa vài ngày nữa y cũng quay về thôi, tốt nhất đại nương nên quên cái ý định đó đi thì hơn!"
Nàng không tài nào tưởng tượng nổi cảnh Hiên Viên Kỳ lấy muội muội bên nội của Trần đại nương.
"Ồ! Vậy sao?" Vẻ mặt Trần đại nương đầy nỗi thất vọng: "Vậy cũng thật đáng tiếc!" Bà lắc đầu, vẻ mặt khinh khỉnh: "Lấy nhiều thê tử như vậy, xem ra cũng chẳng phải hạng gì tốt!"
Trong thôn họ ai cũng chỉ lấy một người mà thôi, sao có thể đa tâm được như vậy!
"Được rồi, yêm không nói nhiều nữa, ngoài ruộng còn có việc gấp, yêm đi trước đây, người với vị khách của mình ở lại mạnh giỏi!" Trần đại nương nói xong liền hấp tấp chạy đi y như khi bà đến.
Bà vừa đi, trong y quán trở nên yên tĩnh lạ thường.
Liễu Vận Ngưng quay đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, cười tủm tỉm.
Hiên Viên Kỳ vác bộ mặt lạnh như tiền, tay cầm gà mái, trông có vẻ ngồ ngộ.
Y chau mày nhìn chằm chằm con gà mái không ngừng vỗ cánh 'phạch, phạch', làm như con gà có thâm thù đại hận gì với y vậy, trông thật buồn cười.
Cố gắng lắm mới ngừng cười được.
Không để ý đến y nữa, Liễu Vận Ngưng cầm bút lên tiếp tục ghi chép y thư.
Hiên Viên Kỳ cầm con gà, đứng đó trợn mắt nhìn nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.