Chương 59: Gặp lại cố nhân
Trường Câu Lạc Nguyệt
29/05/2024
Khương Thanh Uyển tiến lên phía trước để hành lễ với Biện Ngọc Thành, nhẹ giọng nói: "Thanh Uyển bái kiến đại nhân. Đại nhân vạn an."
Đầu nàng khẽ cúi xuống, hơi muốn rơi lệ.
Hai nhà Biện - Khương cũng là thế giao, nàng và Biện Ngọc Thành quen biết nhau khi còn nhỏ. Nàng luôn gọi hắn là Thành ca ca. Hai nhà cũng từng định việc chung thân của họ. Trong lòng Khương Thanh Uyển cũng biết tình ý của Biện Ngọc Thành, nàng cũng đã nghĩ tới những ngày tháng được hắn yêu chiều sau khi thành thân.
Nhưng không ngờ nàng lại gặp được Thôi Quý Lăng.
Nàng còn nhớ rõ ngày mình kiên quyết với người nhà về việc thành hôn với Thôi Quý Lăng, Biện Ngọc Thành có đến tìm. Hắn nhìn thấy Thôi Quý Lăng đứng cạnh bên nàng, khuôn mặt bỗng trở nên đau khổ: "Nàng và ta đã quen biết mười lăm năm, nàng còn luôn gọi ta là Thành ca ca, chẳng lẽ ta lại không bằng người nàng mới quen năm tháng sao? Uyển Uyển, ta không cam tâm. Nàng nói cho ta biết, ta có chỗ nào không tốt? Ta sẽ sửa có được không?"
Hắn mặc y phục màu thiên thanh, trên vạt áo có rất nhiều nếp nhăn, tóc cũng rối tung, trên cằm lún phún râu. Nàng có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn.
Mấy ngày gần đây nhất định hắn sống buông thả, chìm đắm trong rượu, ngay cả dung mạo mình cũng chẳng thèm để ý. Hắn vốn là người rất chú trọng vẻ bề ngoài, ngày nào cũng xuất hiện một cách chỉn chu, sạch sẽ, không bao giờ để y phục mình xuất hiện một nếp nhăn.
Khương Thanh Uyển nhìn thấy dáng vẻ hắn cũng cảm thấy thương tâm. Nàng rất muốn nói chuyện riêng với hắn nhưng Thôi Quý Lăng luôn ở bên, không chịu rời khỏi nàng nửa bước. Phải đến khi nàng tức giận, Thôi Quý Lăng mới yên lặng đi ra ngoài để hai người họ nói chuyện riêng trong phòng.
Nàng biết Biện Ngọc Thành là người có lòng tự trọng cao nên không muốn nói những lời này trước mặt Thôi Quý Lăng. Chờ đến khi Thôi Quý Lăng đi khỏi, nàng mới mắt ướt lệ nhòa nói chuyện với Biện Ngọc Thành: "Thành ca ca, việc này không liên quan đến thời gian chúng ta quen biết nhau bao lâu. Không gạt huynh, trước kia ta cũng từng nghĩ sẽ gả cho huynh, cùng huynh sống cả đời. Nhưng cuối cùng ta lại gặp được chàng. Lúc ấy ta mới biết tình cảm trước kia ta dành cho huynh chỉ là tình huynh muội, còn đối với chàng mới là ái mộ. Mỗi lần đi cùng chàng, ta luôn cảm thấy vui vẻ. Dù có phải chết cùng chàng, ta cũng cam lòng. Ta thật sự muốn được ở bên cạnh chàng. Một đời một kiếp, thậm chí là vĩnh viễn. Đối với huynh, ta, ta chỉ có thể..."
Nàng chưa nói hết đã khóc nức: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Thành ca ca, thật xin lỗi."
Khương Thanh Uyển không có huynh trưởng, hai nhà Biện - Khương lại gần nhau, từ ngày nhỏ Biện Ngọc Thành luôn che chở cho nàng. Hơn nữa trong lòng Biện Ngọc Thành, Khương Thanh Uyển mãi mãi là tiểu cô nương nũng nịu nên được người nâng niu, sủng ái trong lòng bàn tay.
Sao hắn có thể nhẫn tâm để nàng khóc thương tâm khổ sở như vậy được?
Dù hiện tạo hắn không cam lòng nhưng cũng đành giữ khó chịu cho mình, không nói thêm lời nào nữa. Hắn lại như trước đây đưa tay chạm nhẹ vào đầu nàng, ôn nhu nói: "Không sao. Uyển Uyển, không sao đâu, nàng vui vẻ là được rồi. Chỉ cần nàng vui vẻ, cái gì Thành ca ca cũng làm. Không cần nói xin lỗi ta, nàng mãi mãi cũng đừng nói với ta ba chữ này."
Hắn nói đến đây, thanh âm hắn cũng có chút nghẹn ngào. Khương Thanh Uyển gật đầu, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
Nàng không muốn Biện Ngọc Thành phải thương tâm, khó chịu nhưng không có cách khác, nàng không thể rời khỏi Thôi Quý Lăng.
Nếu Thôi Quý Lăng là ngọn lửa thì nàng chính là thiêu thân. Nhất định nàng sẽ bay về phía hắn. Đây là số mệnh, nàng không thoát được. Nhưng khi ấy nàng vui vẻ chấp nhận.
Hai người đều xúc động. Ngay sau đó Biện Ngọc Thành ngẩng đầu nhìn bốn phía quanh nhà, đập vào mắt hắn là căn phòng rách nát, đồ dùng bày biện đơn sơ, hắn nghĩ từ trước đến nay Khương Thanh Uyển luôn sống trong đủ đầy, nàng sẽ trải qua cuộc sống ở đây như nào? Hắn đưa cho nàng mấy trương ngân phiếu, dặn dò sau này gặp khó khăn có thể đến tìm hắn. Hắn mãi mãi là Thành ca ca của nàng.
Nói xong những lời này, hắn nhìn nàng thật lâu rồi xoay người rời khỏi phòng.
Khương Thanh Uyển còn nghe được những lời hắn nói với Thôi Quý Lăng trong viện. Ngữ khí của hắn rất nghiêm khắc: "Chiếu cố thật tốt cho Uyển Uyển. Nếu không đừng trách ta không bỏ qua cho ngươi."
Đối với ngân phiếu kia, sau này Khương Thanh Uyển đếm lại được hơn năm trăm lượng. Nhưng nàng biết Thôi Quý Lăng người kiêu ngạo, tuyệt đối không nhận ngân phiếu này, đặc biệt là của Biện Ngọc Thành đưa, cho nên nàng đem chúng giấu đi.
Nhưng Thôi Hoa Lan rất hay thừa dịp không có người trong phòng mà lục lọi, có ngày nàng ta tìm ra được mấy trương ngân phiếu. Nàng đem đến cho Thôi lão thái thái xem. Đến khi Thôi lão thái thái ép hỏi, nàng cũng đành phải thành thật đáp là Biện Ngọc Thành cho.
Thôi lão thái thái nói nàng lẳng lơ ong bướm. Tuy thành thân với Thôi Quý Lăng nhưng lại nhận ngân phiếu từ nam tử khác, đã vậy nàng còn cầm nhiều như thế. Nếu giữa họ không có tư tình, sao Biện Ngọc Thành lại đưa nàng nhiều ngân phiếu như vậy? Bà tức giận nói chuyện này với Thôi Quý Lăng, muốn hắn bỏ nàng. Bà ta còn nói Thôi gia không thể chứa loại con dâu làm bại hoại môn phong.
Lúc đó Thôi Quý Lăng vẫn rất che chở nàng. Hắn vì chuyện này mà chống lại Thôi lão thái thái, còn nghiêm khắc quát Thôi Hoa Lan, cảnh cáo nàng sau này không được vào phòng của hắn và nàng nữa. Mấy trương ngân phiếu cũng được hắn lấy về từ chỗ Thôi lão thái thái trả lại cho nàng.
Vì chuyện của mấy trương ngân phiếu mà từ đó Thôi lão thái thái và Thôi Hoa Lan càng ngày càng không thích nàng nhưng trong lòng nàng vẫn biết ơn Biện Ngọc Thành. Bây giờ thấy Biện Ngọc Thành giữ chức Công bộ hữu thị lang, bên cạnh còn có thê tử dịu dàng và nữ nhi hoạt bát, đáng yêu, nàng thật lòng vui cho hắn, đồng thời hy vọng hắn vạn sự như ý.
Lúc này Triệu phu nhân đứng bên cạnh nhẹ giọng nói với Biện Ngọc Thành rằng những vị nữ quyến này đều là người của Vĩnh Xương bá phủ. Mặc dù Biện Ngọc Thành vào kinh chưa lâu nhưng những nhà quan lại tương đối hiển hách hắn vẫn biết một chút. Hắn nhớ kỹ Vĩnh Xương bá họ Khương, mà vị cô nương trước mắt này tự Thanh Uyển...
"Thanh Uyển? Khương Thanh Uyển?" Hắn lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khương Thanh Uyển.
Nhưng lúc này Khương Thanh Uyển cúi thấp nên không thấy rõ thần sắc của nàng. Chỉ thấy được trâm phượng cài trên tóc nàng, phía trên có điểm hạt châu nhỏ màu hồng. Nó nhẹ nhàng đung đưa, càng khiến mặt nàng tựa như ngọc.
Khương Thanh Uyển xúc động muốn khóc. Song cuối cùng nàng vẫn cố nén không rơi lệ.
Khương lão thái thái thấy vậy, trong lòng bà ta chấn kinh. Không nhịn được hiếu kì trong lòng, bà ta mở miệng hỏi: "Triệu thị lang đã từng gặp qua vị tôn nữ của ta?"
Biện Ngọc Thành dần ổn định tâm trạng. Hắn nhìn Khương Thanh Uyển một chút, sau đó mới nhìn sang Khương lão thái thái, lắc đầu: "Tại hạ chưa từng gặp Khương tiểu thư. Tuy nhiên, tại hạ có một vị cố nhân trùng tên, trùng họ với Khương tiểu thư. Nhất thời thất thố, mong lão thái thái lượng thứ."
Cũng không phải lần đầu có người thất thố khi nghe đến danh tự của Khương Thanh Uyển. Đặc biệt là lần ở Thôi gia, biểu cảm của Thôi Quý Lăng khi nghe được cái tên này...
Khương lão thái thái hiểu rõ, thị lang đại nhân chắc hẳn nghe đến Khương Thanh Uyển cũng nhớ tới vị Thôi phu nhân kia.
Trong lòng bà càng tò mò về Thôi phu nhân. Không biết nàng là người như thế nào lại có thể khiến cho hai vị quyền cao chức trọng nghe đến tên cũng biến sắc.
Bà ta khách sáo nói thêm mấy câu.
Bởi vì cảm giác được Khương Thanh Uyển có ý che chở hắn. Ngoài ra, nàng lại trùng tên trùng họ với người kia nên Biện Ngọc Thành không tiếp tục truy cứu chuyện Khương Thanh Ngọc, nói mấy câu, hắn cũng cùng Triệu phu nhân và Triệu Ngọc Uyển đi về.
Trước khi đi, hắn nhẹ gật đầu với Khương Thanh Uyển. Khương Thanh Uyển cũng đáp lễ.
Ánh mắt Triệu phu nhân và Triệu Ngọc Uyển nhìn qua, nàng cũng gật nhẹ đầu, cười dịu dàng với họ.
Thấy Biện Ngọc Thành cùng người nhà đã đi xa, Khương lão thái thái mang theo Diêu thị và tỷ muội Khương Thanh Uyển ra ngoài.
Xe ngựa và kiệu đã đợi ngay ở cửa ra vào. Sau khi nhìn thoáng qua xe ngựa, Khương lão thái thái nhíu mày.
Khương Thanh Ngọc thật không biết lễ nghi. Chuyện nàng làm hôm nay như muốn hủy hoại thanh danh của Vĩnh Xương bá phủ. May nhờ Khương Thanh Uyển nên vị Triệu thị lang mới không tiếp tục truy cứu, nếu không để xem bộ dạng nàng ta sẽ ra sao.
Đến khi ngồi lên kiệu, trong lòng Khương lão thái thái đã ra quyết định. Phải nhanh tìm nhà chồng để gả Khương Thanh Ngọc đi. Không thể tìm nhà quá tốt được. Nàng ta không có giáo dưỡng, lại không có lòng dạ, gả đến nhà quyền quý quá không biết sẽ còn ăn nói ra sao, làm ra chuyện gì. Đến lúc đó lại liên lụy tới Vĩnh Xương bá phủ.
*
Thôi Quý Lăng bước nhanh khỏi Chu gia, sớm đã có người đem xe ngựa tới cho hắn.
Nhưng xe ngựa đi chậm nên Thôi Quý Lăng đưa tay rút loan đao bên hông Trần Bình ra khỏi vỏ, nhanh như chớp cắt dây thừng cố định kiệu với ngựa.
Đó là dây thừng được tạo ra từ da trâu xoắn thành, rất thô, cũng rất chắc. Không ngờ đại đô đốc chỉ một đao đã chặt đứt...
Tiếp nhận đao từ tay Thôi Quý Lăng, Trần Bình nhìn hắn lên ngựa, hai chân hắn dùng sức thúc vào bụng ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, phi nước đại, rất nhanh đã hòa vào bóng tối.
Trần Bình cũng vội vàng lên ngựa đuổi theo. Cho dù trên đường hắn đã ra roi thúc ngựa nhưng cũng không thể đuổi kịp Thôi Quý Lăng, đến cửa Tĩnh Ninh hầu phủ chỉ nhìn thấy hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh vào trong.
Tuy là thị vệ thân cận của Thôi Quý Lăng nhưng Trần Bình không thể tùy tiện xông vào nội viện của hắn. Trần Bình đành đứng ở ngoài, chờ hắn ra.
Đầu nàng khẽ cúi xuống, hơi muốn rơi lệ.
Hai nhà Biện - Khương cũng là thế giao, nàng và Biện Ngọc Thành quen biết nhau khi còn nhỏ. Nàng luôn gọi hắn là Thành ca ca. Hai nhà cũng từng định việc chung thân của họ. Trong lòng Khương Thanh Uyển cũng biết tình ý của Biện Ngọc Thành, nàng cũng đã nghĩ tới những ngày tháng được hắn yêu chiều sau khi thành thân.
Nhưng không ngờ nàng lại gặp được Thôi Quý Lăng.
Nàng còn nhớ rõ ngày mình kiên quyết với người nhà về việc thành hôn với Thôi Quý Lăng, Biện Ngọc Thành có đến tìm. Hắn nhìn thấy Thôi Quý Lăng đứng cạnh bên nàng, khuôn mặt bỗng trở nên đau khổ: "Nàng và ta đã quen biết mười lăm năm, nàng còn luôn gọi ta là Thành ca ca, chẳng lẽ ta lại không bằng người nàng mới quen năm tháng sao? Uyển Uyển, ta không cam tâm. Nàng nói cho ta biết, ta có chỗ nào không tốt? Ta sẽ sửa có được không?"
Hắn mặc y phục màu thiên thanh, trên vạt áo có rất nhiều nếp nhăn, tóc cũng rối tung, trên cằm lún phún râu. Nàng có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn.
Mấy ngày gần đây nhất định hắn sống buông thả, chìm đắm trong rượu, ngay cả dung mạo mình cũng chẳng thèm để ý. Hắn vốn là người rất chú trọng vẻ bề ngoài, ngày nào cũng xuất hiện một cách chỉn chu, sạch sẽ, không bao giờ để y phục mình xuất hiện một nếp nhăn.
Khương Thanh Uyển nhìn thấy dáng vẻ hắn cũng cảm thấy thương tâm. Nàng rất muốn nói chuyện riêng với hắn nhưng Thôi Quý Lăng luôn ở bên, không chịu rời khỏi nàng nửa bước. Phải đến khi nàng tức giận, Thôi Quý Lăng mới yên lặng đi ra ngoài để hai người họ nói chuyện riêng trong phòng.
Nàng biết Biện Ngọc Thành là người có lòng tự trọng cao nên không muốn nói những lời này trước mặt Thôi Quý Lăng. Chờ đến khi Thôi Quý Lăng đi khỏi, nàng mới mắt ướt lệ nhòa nói chuyện với Biện Ngọc Thành: "Thành ca ca, việc này không liên quan đến thời gian chúng ta quen biết nhau bao lâu. Không gạt huynh, trước kia ta cũng từng nghĩ sẽ gả cho huynh, cùng huynh sống cả đời. Nhưng cuối cùng ta lại gặp được chàng. Lúc ấy ta mới biết tình cảm trước kia ta dành cho huynh chỉ là tình huynh muội, còn đối với chàng mới là ái mộ. Mỗi lần đi cùng chàng, ta luôn cảm thấy vui vẻ. Dù có phải chết cùng chàng, ta cũng cam lòng. Ta thật sự muốn được ở bên cạnh chàng. Một đời một kiếp, thậm chí là vĩnh viễn. Đối với huynh, ta, ta chỉ có thể..."
Nàng chưa nói hết đã khóc nức: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Thành ca ca, thật xin lỗi."
Khương Thanh Uyển không có huynh trưởng, hai nhà Biện - Khương lại gần nhau, từ ngày nhỏ Biện Ngọc Thành luôn che chở cho nàng. Hơn nữa trong lòng Biện Ngọc Thành, Khương Thanh Uyển mãi mãi là tiểu cô nương nũng nịu nên được người nâng niu, sủng ái trong lòng bàn tay.
Sao hắn có thể nhẫn tâm để nàng khóc thương tâm khổ sở như vậy được?
Dù hiện tạo hắn không cam lòng nhưng cũng đành giữ khó chịu cho mình, không nói thêm lời nào nữa. Hắn lại như trước đây đưa tay chạm nhẹ vào đầu nàng, ôn nhu nói: "Không sao. Uyển Uyển, không sao đâu, nàng vui vẻ là được rồi. Chỉ cần nàng vui vẻ, cái gì Thành ca ca cũng làm. Không cần nói xin lỗi ta, nàng mãi mãi cũng đừng nói với ta ba chữ này."
Hắn nói đến đây, thanh âm hắn cũng có chút nghẹn ngào. Khương Thanh Uyển gật đầu, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.
Nàng không muốn Biện Ngọc Thành phải thương tâm, khó chịu nhưng không có cách khác, nàng không thể rời khỏi Thôi Quý Lăng.
Nếu Thôi Quý Lăng là ngọn lửa thì nàng chính là thiêu thân. Nhất định nàng sẽ bay về phía hắn. Đây là số mệnh, nàng không thoát được. Nhưng khi ấy nàng vui vẻ chấp nhận.
Hai người đều xúc động. Ngay sau đó Biện Ngọc Thành ngẩng đầu nhìn bốn phía quanh nhà, đập vào mắt hắn là căn phòng rách nát, đồ dùng bày biện đơn sơ, hắn nghĩ từ trước đến nay Khương Thanh Uyển luôn sống trong đủ đầy, nàng sẽ trải qua cuộc sống ở đây như nào? Hắn đưa cho nàng mấy trương ngân phiếu, dặn dò sau này gặp khó khăn có thể đến tìm hắn. Hắn mãi mãi là Thành ca ca của nàng.
Nói xong những lời này, hắn nhìn nàng thật lâu rồi xoay người rời khỏi phòng.
Khương Thanh Uyển còn nghe được những lời hắn nói với Thôi Quý Lăng trong viện. Ngữ khí của hắn rất nghiêm khắc: "Chiếu cố thật tốt cho Uyển Uyển. Nếu không đừng trách ta không bỏ qua cho ngươi."
Đối với ngân phiếu kia, sau này Khương Thanh Uyển đếm lại được hơn năm trăm lượng. Nhưng nàng biết Thôi Quý Lăng người kiêu ngạo, tuyệt đối không nhận ngân phiếu này, đặc biệt là của Biện Ngọc Thành đưa, cho nên nàng đem chúng giấu đi.
Nhưng Thôi Hoa Lan rất hay thừa dịp không có người trong phòng mà lục lọi, có ngày nàng ta tìm ra được mấy trương ngân phiếu. Nàng đem đến cho Thôi lão thái thái xem. Đến khi Thôi lão thái thái ép hỏi, nàng cũng đành phải thành thật đáp là Biện Ngọc Thành cho.
Thôi lão thái thái nói nàng lẳng lơ ong bướm. Tuy thành thân với Thôi Quý Lăng nhưng lại nhận ngân phiếu từ nam tử khác, đã vậy nàng còn cầm nhiều như thế. Nếu giữa họ không có tư tình, sao Biện Ngọc Thành lại đưa nàng nhiều ngân phiếu như vậy? Bà tức giận nói chuyện này với Thôi Quý Lăng, muốn hắn bỏ nàng. Bà ta còn nói Thôi gia không thể chứa loại con dâu làm bại hoại môn phong.
Lúc đó Thôi Quý Lăng vẫn rất che chở nàng. Hắn vì chuyện này mà chống lại Thôi lão thái thái, còn nghiêm khắc quát Thôi Hoa Lan, cảnh cáo nàng sau này không được vào phòng của hắn và nàng nữa. Mấy trương ngân phiếu cũng được hắn lấy về từ chỗ Thôi lão thái thái trả lại cho nàng.
Vì chuyện của mấy trương ngân phiếu mà từ đó Thôi lão thái thái và Thôi Hoa Lan càng ngày càng không thích nàng nhưng trong lòng nàng vẫn biết ơn Biện Ngọc Thành. Bây giờ thấy Biện Ngọc Thành giữ chức Công bộ hữu thị lang, bên cạnh còn có thê tử dịu dàng và nữ nhi hoạt bát, đáng yêu, nàng thật lòng vui cho hắn, đồng thời hy vọng hắn vạn sự như ý.
Lúc này Triệu phu nhân đứng bên cạnh nhẹ giọng nói với Biện Ngọc Thành rằng những vị nữ quyến này đều là người của Vĩnh Xương bá phủ. Mặc dù Biện Ngọc Thành vào kinh chưa lâu nhưng những nhà quan lại tương đối hiển hách hắn vẫn biết một chút. Hắn nhớ kỹ Vĩnh Xương bá họ Khương, mà vị cô nương trước mắt này tự Thanh Uyển...
"Thanh Uyển? Khương Thanh Uyển?" Hắn lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khương Thanh Uyển.
Nhưng lúc này Khương Thanh Uyển cúi thấp nên không thấy rõ thần sắc của nàng. Chỉ thấy được trâm phượng cài trên tóc nàng, phía trên có điểm hạt châu nhỏ màu hồng. Nó nhẹ nhàng đung đưa, càng khiến mặt nàng tựa như ngọc.
Khương Thanh Uyển xúc động muốn khóc. Song cuối cùng nàng vẫn cố nén không rơi lệ.
Khương lão thái thái thấy vậy, trong lòng bà ta chấn kinh. Không nhịn được hiếu kì trong lòng, bà ta mở miệng hỏi: "Triệu thị lang đã từng gặp qua vị tôn nữ của ta?"
Biện Ngọc Thành dần ổn định tâm trạng. Hắn nhìn Khương Thanh Uyển một chút, sau đó mới nhìn sang Khương lão thái thái, lắc đầu: "Tại hạ chưa từng gặp Khương tiểu thư. Tuy nhiên, tại hạ có một vị cố nhân trùng tên, trùng họ với Khương tiểu thư. Nhất thời thất thố, mong lão thái thái lượng thứ."
Cũng không phải lần đầu có người thất thố khi nghe đến danh tự của Khương Thanh Uyển. Đặc biệt là lần ở Thôi gia, biểu cảm của Thôi Quý Lăng khi nghe được cái tên này...
Khương lão thái thái hiểu rõ, thị lang đại nhân chắc hẳn nghe đến Khương Thanh Uyển cũng nhớ tới vị Thôi phu nhân kia.
Trong lòng bà càng tò mò về Thôi phu nhân. Không biết nàng là người như thế nào lại có thể khiến cho hai vị quyền cao chức trọng nghe đến tên cũng biến sắc.
Bà ta khách sáo nói thêm mấy câu.
Bởi vì cảm giác được Khương Thanh Uyển có ý che chở hắn. Ngoài ra, nàng lại trùng tên trùng họ với người kia nên Biện Ngọc Thành không tiếp tục truy cứu chuyện Khương Thanh Ngọc, nói mấy câu, hắn cũng cùng Triệu phu nhân và Triệu Ngọc Uyển đi về.
Trước khi đi, hắn nhẹ gật đầu với Khương Thanh Uyển. Khương Thanh Uyển cũng đáp lễ.
Ánh mắt Triệu phu nhân và Triệu Ngọc Uyển nhìn qua, nàng cũng gật nhẹ đầu, cười dịu dàng với họ.
Thấy Biện Ngọc Thành cùng người nhà đã đi xa, Khương lão thái thái mang theo Diêu thị và tỷ muội Khương Thanh Uyển ra ngoài.
Xe ngựa và kiệu đã đợi ngay ở cửa ra vào. Sau khi nhìn thoáng qua xe ngựa, Khương lão thái thái nhíu mày.
Khương Thanh Ngọc thật không biết lễ nghi. Chuyện nàng làm hôm nay như muốn hủy hoại thanh danh của Vĩnh Xương bá phủ. May nhờ Khương Thanh Uyển nên vị Triệu thị lang mới không tiếp tục truy cứu, nếu không để xem bộ dạng nàng ta sẽ ra sao.
Đến khi ngồi lên kiệu, trong lòng Khương lão thái thái đã ra quyết định. Phải nhanh tìm nhà chồng để gả Khương Thanh Ngọc đi. Không thể tìm nhà quá tốt được. Nàng ta không có giáo dưỡng, lại không có lòng dạ, gả đến nhà quyền quý quá không biết sẽ còn ăn nói ra sao, làm ra chuyện gì. Đến lúc đó lại liên lụy tới Vĩnh Xương bá phủ.
*
Thôi Quý Lăng bước nhanh khỏi Chu gia, sớm đã có người đem xe ngựa tới cho hắn.
Nhưng xe ngựa đi chậm nên Thôi Quý Lăng đưa tay rút loan đao bên hông Trần Bình ra khỏi vỏ, nhanh như chớp cắt dây thừng cố định kiệu với ngựa.
Đó là dây thừng được tạo ra từ da trâu xoắn thành, rất thô, cũng rất chắc. Không ngờ đại đô đốc chỉ một đao đã chặt đứt...
Tiếp nhận đao từ tay Thôi Quý Lăng, Trần Bình nhìn hắn lên ngựa, hai chân hắn dùng sức thúc vào bụng ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, phi nước đại, rất nhanh đã hòa vào bóng tối.
Trần Bình cũng vội vàng lên ngựa đuổi theo. Cho dù trên đường hắn đã ra roi thúc ngựa nhưng cũng không thể đuổi kịp Thôi Quý Lăng, đến cửa Tĩnh Ninh hầu phủ chỉ nhìn thấy hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh vào trong.
Tuy là thị vệ thân cận của Thôi Quý Lăng nhưng Trần Bình không thể tùy tiện xông vào nội viện của hắn. Trần Bình đành đứng ở ngoài, chờ hắn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.