Chương 649: Cổ Đạo thần bí .
Hán Lệ
28/03/2013
Sao lại là lão? Lôi Cương nhớ rõ, ban đầu Cổ Đạo Tông Sư là cao thủ luyện khí không chỉ nổi danh ở Trung Xu Giới, mà ở Ngũ Hành Giới tiếng tăm cũng không nhỏ, vốn cho là Cổ Đạo Tông Sư là một cao thủ luyện khí ở Ngũ Hành Giới, không ngờ lại là Tông Chủ của Khí Tông phân tông ở Vô Thượng Giới, Lôi Cương nhìn chằm chằm Cổ Đạo, nội tâm đột nhiên có chút kinh nghi, ban đầu tuy nhìn không ra tu vi của lão, nhưng Lôi Cương cảm giác cũng không phải là rất cao, thế mà lúc này lão lại là tông chủ của một trong thập nhị đại tông ở Vô Thượng Giới, điều này làm Lôi Cương thấy khó hiểu. Không chỉ có Lôi Cương, ngay cả Cổ Đạo nhìn chằm chằm Lôi Cương cũng mang vẻ sợ hãi cùng tán thưởng.
Cổ Đạo hào sảng cười nói:
- Không ngờ hơn vạn năm không gặp, tiểu hữu ngươi đã đạt tới trình độ như vậy? Thiên tài như thế, cũng là ít thấy a.
Bỗng nhiên, ánh mắt Cổ Đạo nhìn chằm chằm lên trán Lôi Cương, lộ ra chút ít kinh ngạc nói:
- Viêm Long? Ngươi ............... chính là viêm long mà Khí Long Chiến nói đến?
Lôi Cương gật đầu một cái, lộ ra một phần nụ cười, nói:
- Tiểu tử nên xưng người là Cổ Đạo Tông Sư, hay là Khí Tông Tông Chủ đây?
Đối với Cổ Đạo Tông Sư, Lôi Cương nội tâm rất là cảm kích, lúc trước giúp hắn cải tạo Hư Kiếm, Lôi Cương vẫn ghi nhớ trong lòng.
Cổ Đạo lộ ra một phần nụ cười, lắc đầu nói:
- A a, đi, đi vào trong nói chuyện, ngươi vẫn còn dùng thanh kiếm này? Ngươi tới Khí Tông không phải là muốn đề cao phẩm cấp của thanh kiếm này đó chứ?
Lúc này, Cổ Đạo vung tay hữu lên, mang theo Lôi Cương tiến vào trong cửa thành, Tiền Lượng cùng với bốn vị lão giả thì ngốc trệ tại chỗ.
- Đúng như Tông Chủ suy đoán, tiểu tử quả thật là muốn nâng cao phẩm cấp của Hư Kiếm.
Ở trước mặt Cổ Đạo, Lôi Cương cũng không giấu diếm, mặc dù Cổ Đạo xưng hắn là Viêm Long tổ tiên, nhưng Lôi Cương lại không hề cảm giác được Cổ Đạo có chút nào sự kính sợ như đám người Khí Long Chiến, chẳng biết tại sao, Cổ Đạo cho Lôi Cương một cỗ cảm giác cao thâm khó lường, khiến Lôi Cương không cách nào nhìn thấu.
- A a, tiên khí cấp bảy, sợ rằng, lúc này cho dù là thần khí đều không thể xứng được với ngươi nữa rồi, ban đầu lão phu thấy ngươi thân thể bất phàm, cũng là không nghĩ tới ngươi lại là hậu bối của tiểu tử Thái Huyền, hơn nữa, xem ra ngươi cũng đã luyện chế được ba cỗ phân thân rồi.
Cổ Đạo chuyện trò vui vẻ nói nhưng lại khiến nội tâm Lôi Cương nhấc lên kinh đào hãi lãng, con ngươi cự nhiên co rụt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm Cổ Đạo, cỗ cảm giác cao thâm khó lường kia lại lần nữa tịch quyển khắp người Lôi Cương, Tam Hành phân thân của Lôi Cương đang ở trong Hạo Huyền Lôi Phủ, Cổ Đạo Tông Sư làm sao mà lại biết được chứ?
- Rất kinh ngạc vì sao lão phu lại biết phải không? Ngươi cũng không xem xem ngũ tạng trong cơ thể của ngươi đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi.
Cổ Đạo quét mắt nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Lôi Cương, lạnh nhạt cười nói.
Lôi Cương sửng sốt, lộ ra nét cười, mặc dù Cổ Đạo nói như thế, nhưng Lôi Cương lại phát hiện hắn không cách nào nhìn thấu Cổ Đạo, có vẻ như là cao thủ đạo quân, lại như là Đạo Thần, Đạo Thần thiên giai, cỗ cảm giác này, Lôi Cương chưa bao giờ có. Thân là Khí Tông Tông Chủ, Cổ Đạo lại thường xuyên đi lại ở Trung Xu Giới, Ngũ Hành Giới, điều này không hợp với lẽ thường, bất quá, Lôi Cương cũng sẽ không mạo muội hỏi thăm, dù sao ai cũng có bí mật của mình.
- Rất kinh ngạc lão phu tại sao lại ở Trung Xu Giới cùng Ngũ Hành Giới sao?
Cổ Đạo phảng phất nhìn thấu tâm tư của Lôi Cương, chậm rãi cười nói.
- Uhm.
Lôi Cương gật đầu một cái, cũng không phủ nhận.
- Có khi, đi để hiểu được nhân sinh, cũng là một con đường tu luyện, chờ đợi ngươi vẫn còn một con đường rất dài.
Cổ Đạo chậm rãi cười nói.
Ánh mắt Lôi Cương thoáng ngưng, hiểu được cuộc sống? Liếc nhìn vẻ hào sảng của Cổ Đạo, Lôi Cương phảng phất như hiểu ra, nhưng nhất thời không cách nào nắm bắt được.
Đi đến một tiểu viện trong mật khu của Khí Tông thì Cổ Đạo ngừng lại, đáp xuống đất, Cổ Đạo liếc nhìn đại kiếm sau lưng Lôi Cương, lộ ra chút nét cười nói:
- Cầm đến đây đi. Lão phu giúp ngươi luyện chế một phen, a a, thủ ấn mà lúc trước lão phu lưu lại trong kiếm này, ngươi học được bao nhiêu rồi?
Lôi Cương sắc mặt hơi chậm lại, hơi lúng túng nói:
- Chỉ học được một chút mà thôi.
- Uhm, sau này có thời gian thì hãy nghiên cứu thủ ấn đó, ngươi đã có con đường thuộc về ngươi, quá chú tâm vào thủ ấn sẽ quấy nhiễu việc tu luyện của ngươi.
Lúc này, tay phải của Cổ Đạo đặt lên trên Hư Kiếm, quang mang bị che giấu của Tử Hồn Lôi Thạch sáng rực quang mang màu tím, cẩn thận nhìn chăm chú vào Tử Hồn Lôi Thạch, Cổ Đạo liếc nhìn Lôi Cương nói:
- Tiểu hữu, phải cố gắng, để cho lão phu được nhìn thấy kì tích tu luyện đi, trở thành người đứng đầu trong thế hệ mới của Thất Giới, ngươi làm rất tốt. Tử Hồn Lôi Thạch này ở trong tay ngươi cũng không có mai một nó.
Lôi Cương nghe vậy nội tâm vừa động, nhìn Cổ Đạo, hỏi:
- Tông Chủ, ngươi biết Tử Hồn Lôi Thạch này sao?
Tử Vận nói Tử Hồn Lôi Thạch này là của mẫu thân nàng, Cổ Đạo Tông Sư tại sao lại biết?
- Tiểu tử, lai lịch của viên đá này cũng là bất phàm. Xem ra ngươi đã lĩnh ngộ được Lục Hành, nếu như mượn viên đá này có thể khiến cho Lôi Long lực của ngươi tinh tiến.
Cổ Đạo cười nói, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Lôi Cương.
Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, gật đầu một cái, nội tâm cũng không khỏi nổi lên nghi ngờ, Tử Hồn Lôi Thạch này là của mẫu thân Tử Vận, nó bất phàm đến mức nào chứ? Chẳng lẽ, mẫu thân của Tử Vận cũng rất bất phàm sao?
- Tiểu tử, hỗn độn to lớn, cũng không phải là đơn giản như vậy, nói vậy, ngươi cũng biết, ở ngoài Thất Giới, còn có giới cao hơn nữa chứ?
Cổ Đạo liếc nhìn Lôi Cương, chậm rãi nói.
Lôi Cương gật đầu một cái, trầm ngâm chốc lát, đang muốn nói cái gì, lại bị Cổ Đạo cắt đứt, lão nói:
- Không nên hỏi ta trên Thất Giới còn có giới gì, đợi thực lực của ngươi đạt tới tầng thứ kia rồi thì tự nhiên sẽ biết.
Lôi Cương sắc mặt khẽ biến, lại một lần nữa liếc nhìn Cổ Đạo, nội tâm hít một hơi thật sâu, Cổ Đạo Tông Sư, rốt cuộc là người phương nào? Lôi Cương đột nhiên phát hiện, Cổ Đạo Tông Sư cũng không phải là Khí Tông Tông Chủ đơn giản như vậy.
- Tiểu tử, nhớ, giết chóc có thể, nhưng trầm mê trong đó sẽ khiến ngươi bị lạc tâm trí. Được rồi, ở lại Khí Tông tu luyện đi, lão phu giúp ngươi đề cao phẩm cấp của kiếm này lên một chút.
Cổ Đạo nói xong, liền cầm Hư Kiếm biến mất tại chỗ, Lôi Cương ngẩng đầu tra xét bốn phía, hắn không cảm giác được Cổ Đạo Tông Sư đi đâu.
- Cổ Đạo Tông Sư rốt cuộc là ai? Giết chóc có thể, nhưng trầm mê trong đó sẽ bị lạc tâm trí? Chẳng lẽ Cổ Đạo Tông Sư biết ta muốn báo thù cho Thể Tu nhất mạch sao?
Lôi Cương khẽ nhíu mày lâm vào trong trầm tư, trầm tư hồi lâu sau, không có chút đầu mối nào, Lôi Cương đành tiến hành diễn luyện Khai Thiên.
Lôi Cương tu luyện trăm năm, sau khi tỉnh lại, cũng không phát giác ra Cổ Đạo Tông Sư đâu cả, nhìn lên bầu trời, hồi lâu sau, Lôi Cương khe khẽ thở dài, tạm quên đi thân ảnh trong đầu, chậm rãi đứng lên, Lôi Cương khuếch tán thần thức, chỉ chốc lát sau, ánh mắt Lôi Cương thoáng ngưng, cao thủ của Khí Tông đại đa số là Cương Thần hoàng cấp, có mấy người là huyền cấp. Nhưng khiến Lôi Cương không hiểu chính là sự quỷ dị của Khí Tông, tựa như nói đến kết giới lúc trước, lại phải chiết máu mới có thể tiến vào, càng làm cho Lôi Cương không hiểu chính là, vì sao Khí Tông nhiều cao thủ như vậy đều không thể tiến vào Hỏa Phần Chi Địa ở Khí Tháp tầng năm? Không nói đến người khác, chỉ cần nói đến thực lực của riêng mình Cổ Đạo Tông Sư hiển nhiên có thể đánh gục Thần Thú biến dị kia, nhưng vì sao lại không đi chứ?
Đột nhiên, trong đầu Lôi Cương thoáng qua một ý nghĩ, ý tưởng này trong nháy mắt làm Lôi Cương lâm vào trầm tư trong, chẳng lẽ .............. chẳng lẽ đây đều là đang đợi chờ hắn sao?
Bỗng nhiên, Lôi Cương phát giác dường như trong bóng tối có một bàn tay thao túng tất cả mọi việc vậy.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lôi Cương trầm tư.
- Tiểu tử, xem xem thanh kiếm nầy hiện tại như thế nào, có làm ngươi hài lòng hay không?
Đúng lúc Lôi Cương đang trầm tĩnh suy tư sự việc thì trong bầu trời truyền đến thanh âm của Cổ Đạo, một thanh cự kiếm từ trên bầu trời cấp tốc rơi xuống, Lôi Cương kinh hãi, vội vàng nhảy tránh ra.
- Bình!
Một tiếng vang thật lớn, cự kiếm kia trực tiếp cắm thẳng vào lòng đất, biến mất không thấy đâu nữa, còn thân hình của Cổ Đạo thì chậm rãi hiện lên ở bên cạnh Lôi Cương.
Lôi Cương liếc nhìn Cổ Đạo Tông Sư, rồi lại nhìn kiếm động sâu không thấy đáy kia, nội tâm vừa động, nói:
- Tông Chủ, cắm vào lòng đất kia chính là ............. là Hư Kiếm?
Cổ Đạo cười nhạt một tiếng nói:
- Ngươi lấy ra xem một chút chẳng phải là sẽ biết rồi đó sao?
Lôi Cương gật đầu một cái, thân thể đột nhiên trầm xuống, rơi vào lòng đất, càng đi xuống phía dưới, nội tâm Lôi Cương lại càng khiếp sợ, lúc này, đã tiến sâu vào lòng đất cả vạn trượng, vẫn không thấy bóng dáng của Hư Kiếm đâu cả, đây rốt cuộc là thế nào chứ?
Hai vạn trượng dưới lòng đất! !
Khi Lôi Cương tiếng sâu xuống hai vạn trượng thì rốt cục cũng thấy được Hư Kiếm, lúc này Hư Kiếm đã đen hơn, toàn thân thanh kiếm từ trên xuống dưới lộ ra hắc khí nhè nhẹ cực kì quỷ dị, Tử Hồn Lôi Thạch dưới chuôi kiếm sáng rỡ quang mang màu tím, lộ ra vẻ yêu dị dị thường, Lôi Cương đi tới bên cạnh Hư Kiếm, tay phải khoác lên chuôi kiếm, dùng sức kéo, đột nhiên, Lôi Cương hít vào một hơi lãnh khí, nhìn chằm chằm Hư Kiếm, nội tâm nhấc lên kinh đào hãi lãng, chuyện gì xảy ra? Hắn lại không cách nào nhấc được Hư Kiếm lên? Lôi Cương không cam lòng đem nội kình tràn vào tay phải, lại thử nhấc kiếm lên một lần nữa, nhưng vẫn không cách nào khiến Hư Kiếm nhúc nhích nửa phần, Lôi Cương hoàn toàn kinh hãi.
Trọng lượng của Hư Kiếm lúc này rốt cuộc là đã đạt tới mức nào rồi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.