Chương 359: Đoạt xá
Hán Lệ
28/03/2013
Khi đang đến gần cửa đại điện thì trong điện đột nhiên phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’, cửa chậm rãi mở ra. Lôi Cương ngẩng đầu nhìn vào cũng không thấy dáng dấp bên trong như thế nào.
“Vào đi thôi” Cửu Xá đạm nhiên cười nói, lập tức bước lên thềm đá, tiến vào bên trong cửa.
Lôi Cương theo sau đó.
Vừa vào trong đại điện, Lôi Cương chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, một cái đại điện màu vàng đất xuất hiện trước mắt Lôi Cương, bốn vách tường của đại điện đều được điêu khắc hình người, hoa văn mãnh thú tinh tế, vô hình trung tạo thành một cảm giác áp chế. Khi Lôi Cương vào bên trong, đã cảm thấy khó thở, ánh mắt ngưng trọng quan sát bốn phía, cuối cùng nhìn về người màu vàng đất nhỏ bằng nắm tay ở phía trước. Có thể thấy được người này diện mạo điềm tĩnh, hai mắt sắc như kiếm, uy nghiêm khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
“Minh đế, rốt cục Cửu Xá cũng tìm được một người hùng mạnh, Minh đế có thể đoạt xá thành công rồi.”
Khi Cửu Xá đi vào, khuôn mặt trở nên cung kính vô cùng, khom lưng quay về phía người nhỏ màu vàng đất nói.
Người nhỏ màu vàng đất chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt nhìn Cửu Xá, sau đó trong nháy mắt nhìn sang Lôi Cương, một lúc lâu sau, trong đại điện vang lên một tiếng tang thương: “Rất tốt! Người này tốt hơn những người trước, mong rằng lần này không làm cho bản đế thất vọng.” Giọng nói có chút suy yếu, còn người nhỏ màu vàng đất lúc ẩn lúc hiện, có thể thấy được tình trạng bị thương nặng của thần hồn.
Sắc mặt Lôi Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm người nhỏ màu vàng đất, tuy thần hồn này bị thương nặng, nhưng Lôi Cương cũng không dám thở mạnh, Chỉ cần một chút thần hồn còn sót lại đã làm cho hắn có cảm giác như thế thì có thể hiểu được Minh đế thời xưa này rốt cuộc hùng mạnh đến thế nào, Lôi Cương hít sâu mấy hơi, nhìn chằm chằm người nhỏ màu vàng đất, Lôi Cương hiểu rõ tiếp theo đợi hắn chính là hoán hồn, cũng chính là thời khắc quyết định sinh tử của hắn.
“Cương Ma ngươi ngồi xếp bằng xuống, mở Nê hoàn cung để thần hồn của người đi ra luôn đi.” Cửu Xá ở bên cạnh giục, vẻ mặt có hơi chút khẩn trương lẫn chờ mong, hai mắt nhìn chằm chằm Lôi Cương một cách nóng cháy.
Khuôn mặt Lôi Cương co giật, nhìn người nhỏ màu vàng đất, hít một hơi thật sâu, ngồi xuống xếp bằng.
“Cửu Xá ngươi đi ra ngoài đi.” thân thể người nhỏ màu vàng đất khẽ run lên, ánh mắt nóng chảy nhìn Cửu Xá nói. Lập tức chậm rãi bay về hướng Lôi Cương.
Cửu Xá nhìn Lôi Cương một cách ý nhị sâu xa, rồi thản nhiên cười nói: “Cương Ma, phối hợp với Minh đế cho tốt, lão phu đã đồng ý với ngươi chắc chắn sẽ không thất hứa.”
Trong lòng Lôi Cương hồi hộp, thấy Cửu Xá ra khỏi đại điện, sau khi cánh cửa chậm rãi đóng lại, hơi thở của Lôi Cương trở nên gấp gáp, nhìn người nhỏ màu vàng đất chậm rãi bay tới.
“Tiểu bối, mở cửa Nê hoàn cung của ngươi đi, khi việc này thành công, bản đế sẽ có phần thưởng.” hai mắt người nhỏ màu vàng đất nóng cháy nhìn Lôi Cương nói, thân thể tỏa ra khí tức hùng mạnh khiến Lôi Cương không làm trái được. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, thần hồn từ Nê hoàn cung bay ra, chậm rãi dồn về đỉnh đầu. Thần hồn bốn màu của Lôi Cương to bằng cái đầu, khi vừa ra thì biến thành hình dáng của Lôi Cương.
Thần hồn của Minh đế nhìn thấy thần hồn của Lôi Cương, thì trong mắt hiện lên một vẻ tham lam, chậm rãi rơi xuống, dừng lại tại bụng của Lôi Cương. Sau đó chậm rãi nhập vào. Lúc này thần hồn của Lôi Cương cũng nhập vào trong cơ thể.
Thần hồn của Lôi Cương lẫn Minh đế lúc này đều đang dừng lại tại đan điền, Lôi Cương nhìn thần hồn của Minh đế, khi thần hồn của Minh đế tiến nhập thì không đi thẳng vào Nê hoàn cung mà là đánh giá người nhỏ màu tím của Lôi Cương.
“Tiểu bối, đây là cương anh của ngươi sao?” Minh đế tỏ ra kinh ngạc, trong hai mắt có ánh sáng lạ thường.
Lôi Cương cảnh giác gật đầu.
“Không sai, rốt cuộc lần đầu lão phu cũng nhìn thấy một cương anh quái dị như vậy.” Lập tức Minh đế lại nhìn vào mắt Lôi Cương, chậm rãi hướng về phía Nê hoàn cung của Lôi Cương.
Bỗng nhiên, thần hồn Minh đế cấp tốc vọt tới thần hồn của Lôi Cương, người nhỏ màu vàng đất cũng ngay lập tức tạo thành một đám mây màu vàng đất bao vây lấy Lôi Cương. Minh đế hành động khác thường, Lôi Cương cũng không hề kinh ngạc, lạnh lùng nhìn đám mây của người nhỏ màu vàng đất nói: “Vì sao ngươi phải chiếm đoạt ta?”
“Ngươi cũng không tồi, thần hồn của ngươi bên trong có ẩn chứa linh khí thuộc tính thổ thuần khiết, cùng với thuộc tính kim, thuộc tính mộc, thuộc tính lôi, chiếm đoạt được ngươi, bản đế đủ khôi phục được tu vi tam thuộc tính trước kia.” Giọng nói của Minh đế vang lên.
Trong lòng Lôi Cương cười nhạt, thần hồn bỗng nhiên khuếch tán, tự nhiên hóa thành bốn đám mây, bốn đám mây này còn lớn hơn đám mây của Minh đế tạo ra, trong nháy mắt bao phủ Minh đế.
“Tiểu bối, thả ta ra, thần hồn của bản đế ngươi không chiếm đoạt được đâu.” Thần hồn của Lôi Cương bao vây thấy thần hồn của Minh đế mặc kệ tiếng nói, Lôi Cương tưởng chiếm đoạt được thần hồn của Minh đế nhưng rất nhanh Lôi Cương phát hiện, có một khí tức rất mạnh phát ra từ trong thần hồn, lực này đánh cho thần hồn của Lôi Cương xơ xác, đám mây màu vàng đất lại ngưng tụ thành người nhỏ màu vàng đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn đám mây.
Bây giờ thần hồn của Lôi Cương lại ngưng tụ thành hình dáng của Lôi Cương, lúc này thần hồn trở nên lờ mờ, cảnh giác với Minh đế.
Mà lúc này một khí tức càng mạnh hơn phát ra, đánh cho người nhỏ Lôi Cương ngưng tụ thành xơ xác, hóa thành một làn sương mờ, còn Lôi Cương thì không cam lòng, một lần nữa bao vây lấy người nhỏ màu vàng đất.
“Không cần phải giãy dụa” người nhỏ màu vàng phát ra một tiếng cười nhạt, bụng bỗng nhiên hóp lại, chu miệng lên, tạo một lực rất mạnh hút lấy thần hồn Lôi Cương, thần hồn của Lôi Cương bị cái miệng của người nhỏ màu vàng đất hút đi, trong lòng Lôi Cương hoảng hốt, lực hút này mình không thể nào chống lại được, Lôi Cương chỉ có thể nhìn thần hồn bay về hướng người nhỏ màu vàng đất.
Đang lúc thần hồn của Lôi Cương gần như đi vào trong miệng của người nhỏ màu vàng đất thì người nhỏ màu tím ngồi xếp bằng trong đan điền bỗng nhiên mở hai mắt, người nhỏ màu tím bỗng nhiên hóa thành bốn con thần long bay về hướng người nhỏ màu vàng đất.
"Ngao. . ."
"Ngao. . ."
…
Bốn tiếng long ngâm vang lên, thân thể của người nhỏ màu vàng đất đột nhiên bị đẩy lùi vài phần, bất chấp việc đang chiếm đoạt thần hồn của Lôi Cương, hai mắt nhìn bốn con thần long đang phóng tới mà khiếp sợ.
“Tiểu tử, ngươi tự tìm đường chết sao, thần hồn mạnh như vậy cũng dám vọng tưởng chiếm đoạt sao?” âm thanh tang thương vang lên, ngầm chứa vẻ phẫn nộ. Trong nháy mắt bốn con thần long bao vây lấy người nhỏ màu vàng đất, quấn lấy hai chân, hai tay của người nhỏ màu vàng đất.
Thần hồn của Minh đế tuy rằng rất mạnh, nhưng lúc này bốn con thần long đang trói thần hồn của Minh đế lại, người nhỏ màu vàng đất không ngừng giãy dụa, phát hiện ra cũng không có cách nào giãy dụa được.
“Tiểu tử, thật chế giễu, ta không thể chiếm đoạt thần hồn chỉ có thể vây lại, hừ, ngày sau ngươi gặp phiền phức gì, đừng có mong chờ vào ta, theo ta vào đi thôi.” âm thanh vang lên trong đan điền, lập tức bốn con thần long đang quấn lấy thần hồn của Minh đế, kéo cả Minh đế bay về phía Nê hoàn cung, Lôi Cương ngẩn người theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.