Chương 322: Giết người dằn mặt
Hán Lệ
28/03/2013
Lôi Cương cầm tiên thạch để lại chỗ cũ, tám mươi tám cục tiên thạch tạo nên trận pháp lại dịch chuyển. Lôi Cương ngồi xếp bằng ở giữa, mắt nhắm lại tiếp tục tu luyện khai thiên.
Lôi Cương dần dần giác ngộ, việc khổ luyện bấy lâu không bằng được việc diễn luyện khai thiên,. Nên về mọi phương diện của Lôi Cương đã được nâng cao. Lôi Cương không thể nói rõ được nhưng cảm giác ngày càng nắm bắt được. Lôi Cương tin tưởng vào việc tu luyện khai thiên, sẽ có một ngày tất cả mọi việc sẽ sáng tỏ.
Ba ngày sau, từ chiêu thức thứ nhất đến chiêu thứ ba mươi tư đã luyện xong. Lôi cương thở hắt ra. Một lát sau cảm thấy toàn thân đau nhức, nội lực và cương khí trong kinh mạch đã hồi phục, Lôi cương đứng lên, đi ra khỏi phòng tu luyện.
Dựa vào trí nhớ, Lôi Cương đi tới nơi đại đội thứ sáu đóng quân. Đứng trước cửa tiểu đội một đại đội sáu Lôi Cương mở cửa lớn và đi vào trong. Lôi Cương nhìn ra khu đất trống, nơi hơn mười người áo xám đang ngồi xếp bằng tu luyện. Một tên trung niên áo đen ngồi xếp bằng ở phía trước. Nghe được âm thanh đẩy cửa nhiều đệ tử mở mắt nhìn, còn vẻ mặt gã trung niên áo đen tức giận. Nhưng khi nhìn thấy Lôi Cương tất cả đều sửng sốt, ánh mắt gã trở lên kích động, đứng lên. Nhiều đệ tử đã thể hiện chiến ý.
Sau khi tỷ thí, Phụng Thiên tuyển nhận đệ tử càng nhiều mà trong đó cao thủ cũng không ít. Nghe nói thậm chí có cả hai gã Cương tiên, Đạo tiên cường giả cũng đã gia nhập Phụng thiên. Điều này làm cho không ít đệ tử khiếp sợ. Cương tiên, Đạo tiên là những cao thủ số một tại Cửu u giới cũng cam tâm ra nhập Phụng Thiên khiến không ít tu luyện giả khó hiểu.
“Tại hạ Lý Dân, xin ra mắt đại đội trưởng Cương Ma!”. Người trung niên áo đen lúc nãy bật dậy, chắp tay cung kính nói, hai mắt chằm chằm nhìn Lôi Cương. Trong mắt ẩn chứa sự kích động
Lôi Cương điềm đạm gật đầu, nói: “Không cần đa lễ”, chần chừ một lát, Lôi Cương nói: “Lý Dân, ngươi thay ta vào trong mời chín tiểu đội trưởng khác cùng toàn bộ đệ tử đến đây gặp mặt”
“Tuân lệnh, đại đội trưởng” Lý Dân liền đi ra cửa lớn.
Lôi Cương đứng tại chỗ, đánh giá các đệ tử tiểu đội thứ nhất. Ánh mắt thản nhiên, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ. Trong số năm mươi đệ tử có hơn mười người tu luyện đến cương đế, xem ra đệ tử mới đến nhưng tu vi lại càng mạnh? Lôi cương âm thầm suy nghĩ.
“Ngươi chính là Cương Ma, người chiến thẳng người khống thần Kỳ Minh” Một gã thân hình cao to, râu ria xồm xoàm từ trong đoàn người đi ra nói. Đó là một nam tử cường tráng mặc áo xám, cả người toát ra khí lực khiến không ít đệ tử xung quanh đều lùi vài bước.
“Cương đế huyền giai?” Lôi Cương sửng sốt. Người này là cương đế huyền giai, mà đội trưởng Lý Dân lúc nãy cũng là Cương đế hoàng giai ư. Sợ rằng tiểu đội trưởng rất khó quản lý, với suy nghĩ đó Lôi cương càng thêm kiên định.
“To gan, tên của đại đội trưởng để ngươi gọi sao?” Một tiếng quát vang lên, từ cửa đại viện xuất hiện vài tên trung niên áo đen mà ở phía sau họ là một đám đệ tử áo xám, đầy đủ có tới hơn bốn trăm tên.
“Ra mắt đại đội trưởng!” Dẫn đầu chính là mười tên mặc áo đen đồng thanh cung kính nói, lập tức một gã nho y nam tử ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nam tử khôi ngô.
Lôi Cương cười nhạt nhìn mười vị tiểu đội trưởng, trong đó có bảy người là Cương đế huyền giai, ba người Cương đế hoàng giai. Như vậy lực lượng cũng mạnh lên nhiều lần. Xem ra so với lúc tỷ thí vào Phụng Thiên đều đã mạnh lên. Thần thức cảm nhận lướt qua mấy trăm vị đệ tử, Lôi cương đã có nhận định. Tính cả mười người tiểu đội trưởng có tổng cộng khoảng hơn sáu mươi vị đạt đến cương đế, ngoại trừ mười người tiểu đội trưởng còn có năm mươi mốt người
Nam tử râu ria xồm xoàm, trừng hai mắt, nhe răng cười nói: “Thế nào? Cương Ma chưa có ý kiến, ngươi có ý kiến phải không? Ngươi tưởng Cương ma là ngựa thí hay sao? Ta rất khinh thường các ngươi”
“Muốn chết!” gã nam tử áo nho giận tím mặt, lấy ra một thanh tiên khí nhìn chằm chằm nam tử khôi ngô đang muốn công kích.
“Được rồi”. Giọng Lôi Cương hết sức bình thản khiến nam tử áo nho kiềm chế, thu sát khí lại, lùi về sau vài bước trừng mắt nhìn nam tử khôi ngô.
Lôi Cương quay đầu, bình tĩnh đánh giá đại hán khôi ngô rồi cười nhạt nói: “Ta chính là cương Ma, không biết có gì muốn chỉ bảo ”
Thấy Lôi Cương thần sắc ôn hòa, gã cũng sửng sốt, lập tức trên mặt hiện lên sự coi thường mà nói: “Ta là Tề Mãnh, lần này gia nhập Phụng Thiên, chủ yếu muốn chứng thực Cương Ma ngươi có thật sự như đã nghe đồn hay không. Ta xem ngươi chỉ là một tiểu tử Cương hoàng địa giai. Sợ rằng đồn đại cũng thêm mắm, thêm muối vào nhiều. Mà Phụng Thiên cũng chẳng hơn gì, để một tiểu tử Cương hoàng làm đại đội trưởng, còn không bằng để Tề Mãnh ta đảm đương.”
Không ít đệ tử sùng bái Lôi Cương đều nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tề Mãnh. Mười người tiểu đội trưởng có vài tên run lên, một số thì thản nhiên như không, sợ rằng trong lòng suy nghĩ cũng giống Tề Mãnh. Lôi Cương đảo mắt qua toàn bộ các đệ tử, thản nhiên cười nói: “Vậy ngươi muốn chứng minh thế nào?”
“Đánh thắng được ta, khiến ta tâm phục, khẩu phục, ngươi thấy sao?” Tề Mãnh phát ra thanh âm hùng hồn, lấy ra một thanh đại đao màu lam, toàn thân bừng bừng sát khí.
Lôi Cương lạnh lùng nhìn mắt Tề Mãnh, liền cao giọng nói: “Toàn bộ các ngươi lùi lại phía sau” Các đệ tử đều rút lui, để lại hai người Lôi Cương và Tề Mãnh ở giữa sân. Mấy trăm tên đệ tử kích động nhìn Lôi Cương. Trận tỷ thí này thể hiện tài năng mới nên vô cùng hứng thú. Chuyện về Cương Ma và Kỳ Minh tại Cửu U giới rất nhiều ly kỳ. Cả hai được coi là vô địch dưới Cương Tiên Đạo Tiên.Đặc biệt là Lôi cương, tu luyện đến cương hoàng hoàng giai càng làm cho mọi người không thể hình dung được.
“Lấy tiên khí của ngươi của ngươi ra, động thủ đi” Tề Mãnh tràn đầy tự tin nhìn Lôi Cương nói. Thanh đao trong tay đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chỉ cần Lôi Cương khẽ động thì Tề Mãnh sẽ dốc toàn lực tấn công.
Lôi Cương lắc đầu, cười nhạt nói: “Tiên khí của ta chính là thân thể ta, ngươi động thủ trước đi”. Tề Mãnh sửng sốt, lập tức khuôn mặt lộ vẻ phẫn nộ. Đối mặt với tiểu tử cương hoàng, dám nhường mình động thủ trước? Hiển nhiên Tề mãnh cũng không biết, lời đồn kia có thật hay không.
“Nếu như ta động thủ trước, ngươi không đỡ được đâu.” Lôi Cương nói tiếp. Ánh mắt của các đệ tử đại đội sáu đều hết sức kích động, thân thể khẽ run. Những người đã thấy thực lực của Lôi Cương thì kích động, còn người chưa nhìn thấy thì mong đợi.
“Giỏi, giỏi, tiểu tử này giỏi.” Tề Mãnh cười, khuôn mặt tràn đầy giận giữ, thân thể bỗng nhiên nhoáng lên, trong tay cầm đại đao màu lam chém xuống, chiêu thức như mây bay nước chảy, vô cùng linh hoạt và hết sức nhanh nhẹn. Lôi cương nhìn thẳng vào thanh đao của Tề mãnh đang chém xuống, chân phải lùi về sau một bước, bỗng nhiên biến mất.
Tề Mãnh tấn công còn chưa đến đích mà thân thể đột ngột bay ngược trở ra. Thanh đại đao tuột khỏi tay Tề Mãnh cắm xuống mặt đất. Thân thể Tề Mãnh văng mạnh vào tường, rồi rơi trên mặt đất, miệng phun huyết tươi, vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lôi Cương đang đứng trước mặt.
“Đến giờ, ngươi đã tâm phục, khẩu phục chưa?” Lôi Cương thản nhiên nói, âm thanh cực kỳ lạnh lẽo, tất cả các đệ tử há hốc miệng nhìn Lôi Cương run sợ
Sắc mặt Tề Mãnh đen trắng lẫn lộn hiện lên sự xấu hổ, bất ngờ, rút ra một thanh kiếm nhỏ sắc bén, nhanh như sét đánh hướng phía Lôi Cương phóng ra.
“Hừ” Lôi Cương gằn lạnh một tiếng, chân phải lần thứ hai giơ lên, thanh kiếm nhỏ chưa kịp chạm đến người đã bị chân phải của Lôi Cương giẫm lên
“Ầm” Một tiếng nổ vang ra, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn khoảng mười thước. Lôi cương lơ lửng trên miệng hố, nhìn Tề Mãnh đầy máu nằm dưới hố với sức sống đang từ từ trôi đi.
Lôi Cương bước lên một bước lớn, đứng trước mấy trăm đệ tử, cao giọng nói: “Còn ai muốn khiêu chiến nữa?”
Trước gương Tề Mãnh, tất cả các cao thủ cương đế đều run sợ. Đặc biệt cảm nhận được cái chết rất nhanh của Tề Mãnh, trong lòng kinh hãi không ngừng, thầm nghĩ mình không nên lỗ mãng hành sự.
“Nếu như không có ai nữa, thì từ nay về sau chúng ta là huynh đệ tốt. Nếu ai muốn khiêu chiến với ta, Cương Ma ta luôn sẵn sàng tiếp các ngươi. Nếu như không còn gì nữa, mời các vị về nơi tu luyện, nếu không đừng trách Cương ma ta ra tay độc ác.” Lôi Cương lạnh lùng nói, giống như đang nói đến những chuyện bên ngoài vậy.
Các đệ tử đều bị chấn động mạnh, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lôi Cương.
“Nếu không có ai, tất cả mọi người hãy quay về tiểu đội của mình đi” Lôi Cương lớn tiếng nói. Lần này đánh bại Tề Mãnh, Lôi Cương chỉ muốn giết một người mà răn đe trăm người. Vì đã có người trong lòng không phục như Tề Mãnh thì phía sau chắc chắn cũng có rất nhiều người như vậy. Lúc này đánh chết Tề Mãnh là hành động tốt nhất để uy hiếp bọn họ. Lôi Cương không nghĩ rằng mới hai ba ngày đầu tiên đã có người khiêu chiến với mình.
Lúc này, Lôi Cương xoay người đi ra phía cửa đại viện, bất ngờ Lôi Cương quay lại nhìn mười tên tiểu đội trưởng, chậm rãi nói: “Từng người đem cho ta danh sách những đệ tử tu luyện đến mức cương đế đến cho ta.”
Rồi Lôi cương lập tức rời khỏi đại viện, để lại mười người tiểu đội trưởng đầu óc mông lung.
Lôi Cương chậm rãi đi về hướng phủ đệ, trên đường gặp Đồng Chiến từ đại viện đi ra. Đồng Chiến cả người nhếch nhác, miệng còn vết máu, thấy Lôi Cương, Đồng Chiến cười buồn nói: “Cương Ma mấy ngày nay ngươi thấy rất khổ đúng không?”
Lôi Cương nhìn Đồng Chiến nghi hoặc, không giải thích được liền nói: “Vì sao ngươi nói như vậy?”
“Hả? Lẽ nào các tiểu đội trưởng và các đệ tử không khiêu chiến với ngươi sao? Không đúng, ta đã tiếp ứng mười tên tiểu đội trưởng khiêu chiến, nếu như các đệ tử khiêu chiến nữa sợ rằng sức ta không chịu nổi” Đồng Chiến lau vết máu ở khóe miệng, lắc đầu than thở.
Lôi Cương hài hước nói: “Không phải ngươi thích đánh nhau sao? Bọn họ khiêu chiến, không phải là đúng với ý ngươi hay sao?”
Đồng Chiến kinh ngạc, gật đầu nói: “Cũng đúng, mà mười người tiểu đội trưởng cùng mấy trăm đệ tử không khiêu chiến với ngươi sao?”
Lôi Cương gật đầu nói: “Có một gã, nhưng hắn đã chết rồi.”
Đồng Chiến kinh ngạc nhìn Lôi Cương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.