Thể Tôn

Chương 402: Hỏa Anh

Hán Lệ

28/03/2013



Lôi Cương ở Di Hỏa tông tu luyện đã được năm mươi năm.

Trong năm mươi năm này, đám người Di Hỏa tông trước là giới bị, đến sau cùng thấy Lôi Cương thật sự là vì tu luyện nên mới đến Di Hỏa tông thì cũng thở phào nhẹ nhõm, thời gian trôi qua bọn họ cũng dần dần quên đi chuyện này.

Dãy phòng phía Đông ở tiểu viện trong thâm khu Di Hỏa tông.

Trong suốt năm mươi năm nay Hỏa Trập không lúc nào là không chìm trong tu luyện, sau khi kiên định cách nghĩ trong lòng, thế nhưng đã năm mươi năm trôi qua, cho dù Hỏa Trập đã điên cuồng nỗ lực tu luyện, ấy vậy mà tu vi vẫn như cũ, dừng lại ở Kiếp Cương thiên giai. Điều này khiến cho Hỏa Trập gần như tuyệt vọng, một cảm giác lực bất tòng tâm dần dần dâng lên trong lòng hắn.

Hôm nay, Hỏa Trập tỉnh lại từ trong tu luyện, trong lòng phát run kiểm tra tu vi của bản thân, kiểm tra xong hắn như muốn ngất đi, tu vi của hắn vẫn vậy dừng lại ở Kiếp Cương thiên giai, hắn dừng ở giai đoạn này đã một trăm ba mươi năm rồi, vẫn không thể nào đột phá được, đây là vì sao chứ? Lẽ nào hắn căn bản không có hi vọng trở thành cường giả hay sao? Hay là hắn căn bản không có cái số đó chứ?

Sắc mặt Hỏa Trập tái nhợt ngồi bất động tại chỗ, ánh mắt không cam lòng nhìn về phía trước.

Cương Anh to lớn trong đan điền Hỏa Trập đã lớn gần bằng đứa trẻ ba tuổi, linh khí thuộc tính hỏa tinh thuần từ bên trong tản mát ra ngoài, thần thức của Hỏa Trập nhìn Cương Anh của hắn rồi đột nhiên cười lên điên dại, chỉ có điều trong tiếng cười ẩn chứa sự đau đớn vô tận. Hỏa Trập còn chưa phát hiện Cương Anh của người thường chỉ có thể phát ra cương khí chứ không thể phát ra linh khí.

Tại sao? Tại sao không thể đột phá được Kiếp Cương thiên giai? Tại sao? Tại sao? Ta không cam tâm, ta không cam tâm. Trong lòng Hỏa Trập điên cuồng kêu lên. Sự oán hận trong đôi mắt cùng với vẻ không cam lòng khiến cho đôi mắt của Hỏa Trập lúc này có vài phần độc địa.

Cương Anh trong đan điền của Hỏa Trập đang ngồi đả tọa dần dần phát sinh ra dị biến theo từng tiếng kêu điên cuồng của Hỏa Trập, linh khí thuộc tính hỏa tinh thuần phát ra đột nhiên có biến động.

- Tại sao?

Hỏa Trập hét lớn một tiếng, cảm giác không cam tâm trong lòng đã đạt đến cực điểm, cương anh trong đan điền đột nhiên mở to đôi mắt, một cỗ hỏa diệm được phun ra từ miệng cương anh, từ từ cương anh không ngừng phun ra hỏa diệm, toàn bộ cương anh dường như đã trở thành một ngọn lửa.

Hỏa Trập đang chìm đắm trong cảm giác không cam tâm không hề cảm thấy dị biến trong đan điền, sắc diện tàn nhẫn điên cuồng đánh thẳng về phía trước, phát tiết ra nỗi oán hận trong lòng hắn.

Trong căn phòng ở phía Bắc, Lôi Cương đang tu luyện đột nhiên tỉnh lại, quang mang trong mắt lóe lên, biến mất tại chỗ, lần xuất hiện tiếp theo thì hắn đã ở trong phòng của Hỏa Trập. Nhìn thấy Hỏa Trập đang điên cuồng đánh xuống mặt đất, tay phải của hắn đưa ra, một sức mạnh vô hình bắt lấy Hỏa Trập, hắn trầm giọng hỏi:

- Ngươi làm sao thế hả?

Hỏa Trập hung dữ nhìn Lôi Cương, trong mắt hiện ra một tia lý trí, khàn giọng nói:

- Tiền bối, một trăm ba mươi năm rồi, ta bị vây ở Kiếp Cương thiên giai đã suốt một trăm ba mươi năm nay rồi, vẫn chưa đột phá được, ta không cam lòng, ta không cam lòng.

Hỏa Trập nhìn Lôi Cương, trở nên điên cuồng, từ trong khóe mắt chảy xuống một giọt huyết lệ, rồi không đợi Lôi Cương kịp phản ứng, từ trong nội thể Hỏa Trập xuất ra một ngọn lửa, một cố linh khí thuộc tính hỏa tinh thuần từ trong nội thể Hỏa Trập từ từ dâng lên, trước sự kinh ngạc của Lôi Cương, Hỏa Trập đang bị Lôi Cương giữ lại đột nhiên biến thành một hỏa nhân.

Lúc đó, Lôi Cương cảm thấy vài cỗ khí tức từ cách đó không xa đang gấp rút lao tới, đặt Hỏa Trập nằm xuống mặt đất, thần thức của Lôi Cương thâm nhập nội thể Hỏa Trập, hắn lập tức chấn kinh nhìn cương anh đang phát ra ngọn lửa hừng hực trong đan điền Hỏa Trập, Lôi Cương vô cùng kinh ngạc, đúng là một cương anh kì dị.



- Xảy ra chuyện gì vậy?

Từ ngoài cửa truyền đến một âm thanh trầm trầm, không đợi Lôi Cương trả lời, cửa đã bị mở ra, Di Hỏa và ba cao thủ đạo tiên huyền giai khác xuất hiện ở trước cửa, khi nhìn thấy Hỏa Trập đang phát hỏa, ánh mắt của mấy người chấn động, nói:

- Cương Ma đạo hữu, chuyện này là sao?

Lôi Cương nhàn nhạt lắc đầu:

- Ta cũng không biết là chuyện gì nữa, khi ta đến đây thì chuyện đã như thế này rồi.

- Ta không cam tâm, ta không cam tâm.

Miệng Hỏa Trập không ngừng phát ra âm thanh khàn khàn, mặc dù toàn thân Hỏa Trập đang phát hỏa nhưng trên mặt Hỏa Trập không có lấy một chút gì là có vẻ đau đớn, có chăng chỉ là vẻ không cam tâm và hung bạo mà thôi.

Di Hỏa nhìn Lôi Cương một cái rồi trầm mặt bước vào trong phòng, đến trước mắt Hỏa Trập, đưa tay phải ra, từ trong tay phải Di Hỏa lùng bùng xuất hiện một đoàn hỏa quang đỏ rực, bàn tay phải đã bao phủ trong ngọn lửa tiến về phía Hỏa Trập, xuyên qua ngọn lửa đang phun ra từ toàn thân Hỏa Trập, tiếp cận nội thể Hỏa Trập, rút lại nhanh như thiểm điện, Di Hỏa chấn kinh nhìn tay phải của hắn, rồi lại nhìn Hỏa Trập, sau đó cau mày, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được. Kinh nghi giây lát rồi Di Hỏa thở ra một hơi thật sâu, ngọn lửa xuất ra trong tay phải biến thành màu đỏ kim, một lần nữa thọc vào thân hình Hỏa Trập, vừa tiếp cận sắc mặt Di Hỏa đầu tiên thì nghiêm lại, sau đó thì lại một lần nữa thu tay lại, sắc mặt âm tình bất định nhìn Hỏa Trập, dần dần trong đồng tử Di Hỏa lộ ra vẻ chấn kinh.

- Ha ha ha ha. Trời giúp Di Hỏa tông ta. Hỏa anh, không ngờ lại là hỏa anh!!

Di Hỏa ngửa mặt cười như điên.

Ba cao thủ đạo tiên huyền giai còn lại lúc đầu thì ngây ra, sau đó thì đồng tử đóng đinh trên Hỏa Trập toàn thân đang phát ra hỏa diễm. Chỉ có Lôi Cương là đứng nguyên tại chỗ, nghi hoặc nhìn Di Hỏa, cũng chẳng biết hỏa anh là cái thứ gì.

- Chúc mừng tông chủ. Qua một thời gian nữa hỏa anh trưởng thành rồi nhất định sẽ trở thành rường cột của Di Hỏa tông, chỉ cần hỏa anh trưởng thành rồi, Di Hỏa tông ta nhất định sẽ thoát được ra khỏi Khiên Di đảo.

Ba tên đạo tiên đồng thời cung kính nói.

Di Hỏa sau cơn cuồng tiếu thì nhìn chằm chằm vào Hỏa Trập đang toàn thân phun trào hỏa diễm với vẻ kích động vô cùng, tiếp đó, sắc mặt hắn trầm tĩnh lại, chuyển mắt nhìn Lôi Cương, một tia sát cơ quét qua trong mắt, trầm giọng nói:

- Cương Ma đạo hữu, ngươi tạm trú trong Di Hỏa tông đã năm mươi năm, kể từ hôm nay, Di Hỏa tông bế tông ngàn năm, mong Cương Ma đạo hữu thông cảm cho.

Thanh âm mặc dù hòa hoãn nhưng không dễ phản bác.

Lôi Cương ngụy dị nhìn Di Hỏa rồi lại nhìn Hỏa Trập. Hỏa anh? Rốt cục đó là vật gì? Vì sao sau khi Di Hỏa nhìn thấy lại kích động như thế, hơn nữa lại không ngại đắc tội với hắn, đuổi hắn đi?

Trong khi Lôi Cương còn đang nghi ngờ thì trong mắt Di Hỏa đã hiện lên sát khí, như hữu ý lại như vô tình nhìn ba tên đạo tiên, âm thầm gật đầu, ba tên cương tiên ánh mắt thoáng lạnh, thân hình bạo động, đồng thời tế ra tiến khí lục giai điên cuồng xạ thẳng về phía Lôi Cương. Còn thân hình Di Hỏa thì đột nhiên rung lên rồi xuất hiện ngay trước mặt Lôi Cương, tay phải xuất ra hỏa diễm màu kim hừng hực vỗ thẳng vào Lôi Cương.

Lôi Cương cười lạnh mấy tiếng, thân hình điềm nhiên lùi lại, khiến cho bàn tay phải phun hỏa diễm đang vỗ thẳng vào đầu Lôi Cương trượt vào khoảng không, tuy nhiên Di Hỏa không hề bỏ cuộc mà kết hợp với ba tên đạo tiên tiếp tục công kích, thế công kích liên hợp này rõ ràng là muốn đẩy Lôi Cương vào chỗ chết.

Thân hình Lôi Cương lùi vào trong vườn, lành lạnh nhìn đám người Di Hỏa đang công tới, âm trầm nói:



- Di Hỏa tông chủ, thế này là sao? Ngươi muốn ta đi thì ta sẽ đi. Vì sao lại động thủ chứ?

- Hừ, bản tông vốn cũng không muốn, nhưng có trách thì hãy trách ngươi đã nhìn thấy hỏa anh.

Di Hỏa lạnh giọng nói, tế ra một trường kiếm màu đỏ kim, trường kiếm tế ra, thân kiếm tự cháy, hỏa diễm hừng hực bùng lên, thân hình lao lên không chém thẳng về hướng Lôi Cương, còn ba tên đạo tiên còn lại cũng đồng thời tấn công Lôi Cương từ ba phía.

Lôi Cương cũng không hỏi nhiều, nhìn sắc mặt của bọn người Di Hỏa thì Lôi Cương biết bọn họ đã hạ quyết tâm rồi. Bọn họ muốn chiến thì chiến, Lôi Cương cười lạnh một tiếng, cốt lân giáp cấp tốc ngưng kết ra ngoài nội thể, trong chớp mắt bao bọc toàn thân. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi bị thương nghiêm trọng Lôi Cương triệu hoán ra cốt lân giáp. Cốt lân giáp lúc này dù cũng chỉ phát ra quang mang ba màu như lúc đầu nhưng giờ đây nó đem đến một cảm giác vô cùng chắc chắn, còn ấn kí hình thuẫn bài thì lại càng thêm rõ ràng.

Cốt lân giáp vừa xuất, trong lòng đám người Di Hỏa liền đại kinh thất sắc, nhưng công kích không hề dừng lại mà lại càng gia tăng tốc độ.

- Bình, bình!

Lôi Cương không hề cử động, để công kích của bốn cao thủ đánh thẳng lên cốt lân giáp, công kích cường đại đủ để phá nát một ngọn núi khổng lồ đồng thời kích thẳng lên người Lôi Cương nhưng lại không thể khiến Lôi Cương cử động nửa bước, còn phía sau Lôi Cương đột nhiên bạo phát, toàn bộ Di Hỏa tông thậm chí cả Khiên Di đảo đều chấn động, cả ngàn đệ tử của Di Hỏa tông phải kinh tỉnh.

Không ít đệ tử đã bay đến đây, đôi mắt trong cốt lân giáp nghiêm lại, Lôi Cương phải tốc chiến tốc thắng, sai tay đồng thời nắm lấy tiên kiếm của Di Hỏa và một lão giả đạo tiên huyền giai, cương khí và nội kình trong nội thể cùng lúc bạo phát, đôi vai to lớn bạo phát ra một nguồn sức mạnh như vạn mã đang phi nước đại.

- Xì xì ........

Sức mạnh khủng bố đi cùng tiên kiếm của hai người dũng động tiến nhập nội thể bọn họ, sức mạnh khủng bố như thế thì hai người làm sao có thể chống cự lại được? Phun ra một ngụm máu tươi, chấn lùi cả chục mét, va thẳng vào bức tường phía sau lưng, chớp mắt biến thành một lỗ thủng, căn phòng của Hỏa Trấp ầm ầm sụp đổ.

Đồng tử hai tên cao thủ đạo tiên còn lại tê dại, chấn áp chấn kinh trong lòng, hai đạo công kích chấn thẳng lên hai vai Lôi Cương. Phòng ngự của cốt lân giáp sớm đã không phải là thứ tồn tại đạo tiên, cương tiên có thể phá vỡ được, ngoại trừ cường giả cương tiên thiên giai có thể miễn cưỡng để lại dấu vết trên mình cốt lân giáp, ngoài ra thì hoàn toàn không thể.

Lôi Cương cười hung dữ, thân hình đột nhiên biến mất, tiếp theo liền xuất hiện trước mặt hai tên đạo tiên, đúng, là đồng thời xuất hiện trước mặt hai ngươi, tốc độ nhanh đến cực điểm, đồng tử hai người ngây dại nhìn bàn chân to lớn đang bay đến, tốc độ của một cước này mang theo âm thanh phá nát không khí, cấp tốc kích thẳng vào ngực hai người.

- Bình! Bình!

Hai âm thanh vang dội cùng lúc vang lên, hai cao thủ đạo tiên chớp mắt hóa thành huyết vụ, cốt thịt bung ra.

Lôi Cương nhìn thân ảnh đang cấp tốc bay đến phía sau, hừ lạnh một tiếng, nhìn căn phòng đã sụp đổ, ánh mắt hiện lên nét suy tư, thân hình hóa thành một ngọn gió quét về hướng căn phòng đổ nát, chỉ nhìn thấy đất đá bay lên, hai đạo quang mang quét qua.

Khi đám người Di Bình đến nơi, nhìn thấy thảm trạng mà trận đấu để lại và mùi máu tanh nồng nặc trong không gian, trong lòng sợ hãi, nhìn trưởng lão nằm bất động trên mặt đất cùng với tông chủ toàn thân nát bấy máu me be bét, mấy người hét lên một tiếng, bay về phía Di Hỏa.

- Hư hư .......

Di Hỏa được vực dậy, rên lên một tiếng, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi, hung dữ nhìn không gian vẫn còn nhuốn màu máu đỏ, cơn đau nhức không thể diễn tả bằng lời ập đến.

- Cương Ma! Lão phu lấy tinh hồn phát thệ! Đời này ta không giết ngươi, thề không làm người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thể Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook