Chương 443: Mãnh hổ
Hán Lệ
28/03/2013
Chớp mắt mà đã một năm trôi qua rồi, trong một năm này Lôi Cương đã nằm trong khuê phòng của Chỉ Sa đúng một năm một tháng rồi. Hai tuyệt sắc nữ tử Trận U Tuyết và Chỉ San không ngừng ở bên cạnh Lôi Cương, hai người thấy Lôi Cương mãi không tỉnh lại thì vô cùng lo lắng, Trận U Tuyết đã có mấy lần dùng miệng thổi chân khí vào trong nội thể Lôi Cương rồi nhưng Lôi Cương vẫn thế, không hề tỉnh lại, khiến Trận U Tuyết vừa gấp gáp vừa đau lòng mém khóc mấy lần.
Lúc này, một mình Trận U Tuyết ngồi bên giường lặng lẽ nhìn Lôi Cương, Chỉ San tạm thời ra ngoài có việc, hai mắt Trận U Tuyết gắn chặt vào khuôn mặt Lôi Cương đầy vẻ lo lắng, lẩm bẩm nói:
- Ngươi sao vẫn chưa tỉnh lại chứ? Ta kiểm tra nội thể của ngươi đã không còn trở ngại gì lớn nữa rồi mà
Ngồi nói chuyện một mình trước Lôi Cương, phát hiện Lôi Cương không có chút phản ứng nào thì Trận U Tuyết cố ý ra vẻ giận dỗi, nhướn mày lên, nói:
- Hứ, còn nhận lời với sư tôn sẽ chăm sóc cho ta, bây giờ ngươi tốt rồi, ngày nào cũng nằm một chỗ, lần sau gặp lại sư tôn ta nhất định sẽ nói cho người biết, ngươi không hề chăm sóc ta.
- Ngươi tỉnh lại có được không hả? Ngươi tỉnh lại thì ta sẽ không cần ngươi chăm sóc nữa, ta sẽ tự chăm sóc mình mà.
- Ngươi mà còn không tỉnh lại thì ta sẽ về không gian Trận Uy đó, ngươi có tin không hả? Ta đi đây.
- Phải thế nào thì ngươi mới chịu tỉnh lại hả? Tại sao trong không gian Trận Uy thổi chân khí cho ngươi thì ngươi liền tỉnh lại rồi? Lẽ nào là ở đây không có tác dụng gì sao?
- Ai da, ngươi tỉnh lại, ngươi tỉnh lại a.
- Rốt cục thì ngươi muốn thế nào mới tỉnh lại hả?
- Ngươi tỉnh lại đi mà.
Âm thanh tự ngôn tự ngữ của Trận U Tuyết không ngừng từ trong phòng truyền ra ngoài, lúc này đôi mắt trong vắt của Trận U Tuyết đã phủ mờ lệ, mặt đầy vẻ đau khổ, khiến người khác thấy vô cùng đáng thương, vô cùng đau lòng a.
- Vạn Hỏa, ta đã từng nói rồi, việc ở đây do ngươi toàn quyền phụ trách, ta đến đây chỉ là có chút việc riêng, không có chuyện gì thì đừng làm phiền.
Ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh lạnh lẽo cùng cực của Chỉ San, khiên Trận U Tuyết đang buồn bã vô cùng thoáng ngớ người ra, lau khô nước mắt, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
- Chỉ San, ta thích nàng.
Một âm thanh đầy vẻ ái mộ vang lên.
Trong tiểu viện, Vạn Hỏa khuôn mặ đầy vẻ nhu tình nhìn Chỉ San, trong lòng có phần hồi hộp, cũng có kích động, đây là lần đầu tiên Vạn Hỏa nói ra tiếng lòng của hắn.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Chỉ San thoáng dịu lại, nhìn Vạn Hỏa nói:
- Vạn Hỏa, ta đã có ý trung nhân rồi, chúng ta tuyệt đối không thể nào đâu, nữ tử trong Dung Luyện giới nhiều vô số, trong đó nhất định sẽ có người thuộc về ngươi.
Với sự thông minh của Chỉ san sao có thể không nhìn ra Vạn Hỏa có ý với nàng được chứ? Nhưng trái tim Chỉ San đã không còn chỗ dành cho bất cứ ai nữa rồi, do lúc trước Vạn Hỏa đối với nàng vẫn vô cùng giữ lễ nên Chỉ San cũng không biết nói sao, bây giờ, Chỉ San không ngờ được là hôm nay Vạn Hỏa lại nói ra.
- Chỉ San, Vạn Hỏa ta chỉ thích một mình nàng mà thôi, vì sao nàng không chịu cho ta một cơ hội, lại bịa ra một lí do để lừa ta chứ? Hay la nàng nghĩ ta căn bản là không xứng với nàng?
Vẻ nhu tình trên mặt Vạn Hỏa dần trở nên trắng nhợt đầy vẻ không cảm lòng, hai mắt găm chặt lên Chỉ san nói.
- Không phải, chuyện tình cảm chẳng thể nói được ai không xứng với ai, ta thật sự là đã có ý trung nhân rồi.
Chỉ San vẻ mặt lạnh lùng như cách người khác cả ngàn dặm, nói.
- Là Cương Ma sao? Ta nghe nói nàng sau khi đến Dung Luyện giới thì không ngừng tìm kiếm Cương Ma. Nhưng nàng phải hiểu rằng Cương Ma đã chết rồi, người chết rồi thì không thể sống lại được.
Vạn Hỏa tiến lên phía trước một bước, vẻ mặt vô cùng đau khổ nói.
Sắc mặt Chỉ San lạnh lại, lạnh lùng nhìn Vạn Hỏa nói:
- Ngươi điều tra ta?
- Ngươi chết thì có. Cương Ma vẫn chưa chết. Hắn chẳng phải đang ở đây đó sao?
Từ trong phòng truyền ra tiếng quát phẫn nộ của Trận U Tuyết, cửa phòng bật mở, Trận U Tuyết mặt mày giận dữ trừng mắt nhìn Vạn Hỏa. Lúc này Lôi Cương vẫn đang nằm ở đây, trong lòng Trận U Tuyết đã như lửa đốt rồi thế mà Vạn Hỏa lại còn nói một câu “Cương Ma chết rồi” khiến Trận U Tuyết đang chìm trong đau khổ và lo lắng giật mình sợ hãi, kìm chế không được mà lên tiếng mắng.
Đồng tử Vạn Hỏa co lại, có nghĩ thế nào cũng không ngờ được là trong phòng Chỉ San còn có người, nhưng nhìn thấy vẻ phẫn nộ đên mức đôi mắt trợn tròn, mày ngài ngược lên của Trận U Tuyết thì nhất thời nhìn đến ngây ngốc. Khuôn mặt thánh khiết không gì sánh bằng của Trận U Tuyết cho dù là đang tức giận thì cũng vô cùng mê hoặc lòng người.
- Nếu không còn việc gì nữa, mời ngươi đi cho.
Song nhãn của Chỉ San lạnh lùng cùng cực, tiếng nói cũng rét đến tận xương.
Vạn Hỏa giật mình sực tỉnh, ngượng ngùng nhìn Trận U Tuyết đang phận nộ trừng mắt với hắn, lại nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Chỉ San. Đúng lúc Vạn Hỏa đang định rút êm thì đột nhiên nhớ lại lời của Trận U Tuyết “hắn chẳng phải là đang ở đây đó sao?”. Vạn Hỏa thoáng chấn động, song nhãn bắn ra hai đạo tinh quang nhìn vào căn phòng nhỏ phía trước, thần thức phân khai.
- Đi!!
Chỉ San một lần nữa lạnh lùng lên tiếng.
Nét mặt của Vạn Hỏa nhanh chóng biến chyển hiện lên những nét cảm xúc đầy phức tạp, có ghen tị có không cam tâm có phẫn nộ, âm tình bất định nhìn vào trong căn phòng, nghe thấy tiếng quát lạnh của Chỉ San thì biến sắc mặt, hiện lên nét cười lạnh:
- Cương Ma còn chưa chết, ha ha ha, Cương Ma còn chưa chết.
Nói xong Vạn Hỏa lạnh lùng nhìn Chỉ San rồi vội vã quay người bỏ đi.
Mục quang Chỉ San lộ ra vẻ phẫn nộ, lạnh lẽo nói:
- Vạn Hỏa, nếu ngươi dám truyền tin này ra ngoài, Chỉ San ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Thân hình Vạn Hỏa thoáng run, hừ lạnh một tiếng, bước chân cũng nhanh hơn. Trận U Tuyết nhìn theo lưng của Vạn Hỏa, mặc dù Trận U Tuyết tâm trí thuần khiết nhưng cực kì thông minh, nếu không thì trình độ đối với trận pháp cũng không thể vượt qua được các đệ tử khác của Trận tông, lúc đó, ánh mắt Trận U Tuyết lóe lên, hơn hai trăm viên tiên thạch bay ra từ trong tay Trận U Tuyết, hóa ra điểm điểm quang mang, rơi xuống xung quang Vạn Hỏa, còn không đợi Vạn Hỏa kịp phản ứng, những tiên thạch này liền phát ra quang mang khiến Vạn Hỏa chỉ thấy tình cảnh trước mắt biến đổi.
Chỉ San kinh nghi nhìn Vạn Hỏa ở phía trước cứ vòng qua vòng lại nguyên một chỗ, nghi hoặc quay đầu nhìn Trận U Tuyết nói:
- Đây là ........
- Không cần lo lắng chuyện hắn sẽ truyền ra ngoài việc Cương Ma còn sống nữa, hắn không thoát khỏi được huyễn trận này đâu, đúng rồi, tại sao lại không thể truyền tin này ra ngoài chứ?
Trận U Tuyết mắt nhìn Vạn Hỏa, sau đó không hiểu hỏi.
Chỉ San ngớ người nói:
- Nàng không biết sao?
Trận U Tuyết lắc lắc đầu.
Chỉ San chần chừ giây lát rồi đem đầu đuôi câu chuyện tỉ mỉ kể lại.
Cùng lúc đó tại Hỏa Huyền tông ở cực bắc Long Luyện đại lục tại Dung Luyện giới.
Hỏa Huyền và ba vị thái thượng trưởng lão đang đơn độc hội diện trong một căn phòng, sắc mặt bốn người trầm trọng vô cùng, mục quang lạnh lẽo. Hỏa Huyền nhìn thái thượng đại trưởng lão Vẫn Phác, khuôn mặt tái nhợt như người chết hiện lên một nét trầm tư, lát sau nói:
- Lão phu quan sát ở chu vi Dung Hỏa tông nhiều tháng nay không hề phát hiện ra Dung Hỏa tông có dị động gì, Diêm Lại bọn họ dường như sau khi về đến Dung Hỏa tông thì không hề xuất hiện trở lại, nếu lão phu đoán không sai thì có lẽ là đang chuẩn bị để tiến đến con mương tử vong.
- Bất luận thế nào, Dung Hỏa tông cũng không thể lấy được chân hỏa chi nguyên, nghe nói hỏa anh kia cũng đang ở Dung Hỏa tông, nếu lấy được chân hỏa chi nguyên, chỉ sợ thực lực của Dung Hỏa tông sẽ bạo trướng, tất nhiên sẽ dốc toàn lực chèn ép Hỏa Huyền tông, bản tông không muốn chuyện năm đó lại tái hiện lần nữa.
Hỏa Huyền nghi trọng nói.
- Dung Hỏa tông nếu muốn đạt được chân hỏa chi nguyên thì còn phải qua một cửa của liên minh Chân Hỏa nữa, mấy năm gần đây thực lực liên minh Chân Hỏa không ngừng tăng mạnh, lại nghe nói có một cường giả vô cùng lợi hại mới gia nhập vào liên minh Chân Hỏa, ngoài ra, liên minh Chân Hỏa có không ít đi đệ tử đi lại trên hai đại lục, chỉ cần Dung Hỏa tông xuất phát đi con mương tử vong thì liên minh Chân Hỏa sẽ lập tức biết tin, đến lúc đó chúng ta chỉ việc âm thầm theo sau Dung Hỏa tông rồi tọa sơn quan hổ đấu.
Thái thượng nhị trưởng lão âm lạnh nói.
- Trước lúc đó, Diệm Chính ngươi đi Dung Hỏa tông một chuyến, khi Dung Hỏa tông xuất động thì liên lạc với bọn ta, bọn ta cũng chuẩn bị một chút.
Hỏa Huyền chuyển ánh mắt sang Diễm Chính khuôn mặt điềm nhiên ngồi bên cạnh.
Diễm Chính không nói một lời gật gật đầu.
- Đúng rồi, tông tích và lai lịch của kẻ đó đã điều tra ra chưa?
Vẫn Phác đột nhiên hổi. Hai người Hỏa Huyền, Diễm Chính vừa nghe xong thì thân hình chấnd động, đặc biệt là khuôn mặt tái nhợt như xác chết của Diễm Chính lại càng thêm phần nhợt nhạt. Trong đôi mắt bình tĩnh ẩn ước một tia sợ hãi.
Khuôn mặt của Hỏa Huyền cũng động một hồi, mắt mắt lại, thấp giọng nói:
- Hỏa Ngạo!
Lát sau, cửa phòng bật mở, tông chủ Hỏa Huyền tông Hỏa Ngạo bước vào phòng, cung kính nhìn Hỏa Huyền và ba vị trưởng lão nói:
- Hỏa Ngạo tham kiến sư tôn, tham kiến ba vị thái thượng trưởng lão.
Ánh mắt Hỏa Huyền âm trầm, lạnh giọng nói:
- Lai lịch của kẻ kia đã điều tra rõ ràng hay chưa?
Thân hình Hỏa Ngạo hơi run, trên mặt hiện lên nét giới bị gật gật đầu nói:
- Sư tôn, kẻ đó tên là Cương Ma, là nhân vật sóng gió hơn trăm năm trước, sau cùng bị Hỏa Chiến trưởng lão đồ sát, nhưng không biết vì sao lại sống lại.
- Hỏa Chiến trước khi chết cũng nói người thần bí nọ có quan hệ với Cương Ma?
Hỏa Huyền sắc mặt âm lạnh nhìn Hỏa Ngạo nói, trong giọng nói không hề nghe ra một chút cảm tình nào ba động.
Hỏa Ngạo hít sâu một hơi gật gật đầu, Hỏa Ngạo vô cùng hiểu Hỏa Huyền, biết rằng Hỏa Huyền lúc này đang đứng bên bờ bạo nộ đến nơi.
- Bản tông giao Hỏa Huyền tông cho ngươi quản lý, dã tâm của ngươi lại không nhỏ, tất cả nhưng việc mà ngươi làm tưởng bản tông không biết sao? Nếu không phải vì ........
Hung quang lóe lên trong mắt Hỏa Huyền, nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, nhìn khuôn mặt liên tục biến đổi sắc diện của Hỏa Ngạo, Hỏa Huyền bỗng đại nộ quát:
- Cút ra ngoài.
Tay phải hất ra, thân hình Hoar Ngạo trực tiếp bay ra khỏi phòng, cửa phòng cũng đóng lại trong chớp mắt.
Bắc bộ đại lục Hỏa Vực, Dung Hỏa tông.
Tông chủ Dung Hỏa tông Diêm Lãi cùng năm cường giả tu vi trên bậc cương thánh, đạo thánh địa giai tập trung lại cùng một chỗ. Diêm Lãi ngồi trên đại điện, sắc mặt trầm tư, quét mắt nhìn lão giả uy nghiêm bạc phát hồng nhan ngồi ở ghế đầu, Diêm Lãi nói:
- Đại trưởng lão, địa đồ mương tử vong mà sư tôn lưu lại đã hồi phục lại, sao lại còn phải đợi gì mới có thể lên đường?
Hai mắt lão giả liếc nhìn Diêm Lãi, giọng nói trầm hùng đáp:
- Diêm Lãi, địa đồ đã ở trong tay ngươi rồi, còn phải vội cái gì? Đợi nhiều năm như thế, sao chỉ còn có vài năm mà cũng không đợi được? Lần này mà đi thì trước có mãnh hổ, sau có sài lang, Hỏa Huyền tông nhất định cũng đã dò xét xung quanh Dung Hỏa tông, chỉ cần chúng ta vừa động thân là sẽ theo sau đuôi liền, còn mương tử vong thì còn phải qua cửa liên minh Chân Hỏa, bây giờ mà đi thì chỉ có lợi cho người ta mà thôi. Hiểu biết của ngươi đối với liên minh Chân Hỏa cũng quá ít rồi, nếu lão tông chủ còn sống thì không nói làm gì, nhưng bây giờ, liên minh Chân Hỏa không yếu hơn Hỏa Huyền tông. Hơn nữa, liên minh Chân Hỏa cũng không phải là gần ngàn năm nay mới xuất hiện, sớm từ thời viễn cổ lão tông chủ đã có qua lại với liên minh Chân Hỏa rồi, thực lực của liên minh Chân Hỏa phân bố cực kì rộng tãi, trong biển nham thạch là thiên hạ của liên minh Chân Hỏa.
Diêm Lãi nghe xong thì sắc mặt trở nên nghi trọng, hỏi:
- Lẽ nào nhất định phải liên thủ với Hỏa Huyền tông sao?
Lão giả lắc đầu, đôi mắt đục ngầu ẩn ước quang mang trí tuệ nói:
- Chờ đợi, đợi mương hỏa táng bình tịnh lại, nếu đến bước đường cùng, chỉ có thể liên hợp với Hỏa Huyền tông, đấu với mãnh hổ liên minh Chân Hỏa kia thì tên sài lang Hỏa Huyền tông càng dễ khống chế.
- Sao phải đợi mương hỏa táng?
Diêm Lãi không hiểu hỏi.
- Lúc trước Hỏa Đế chính là thông qua mương hỏa táng mà tiến nhập vào trong mương tử vong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.