Chương 796: Tạo lập uy thế
Hán Lệ
28/03/2013
Người này chính là Vân lão. Lúc này, vẻ mặt lão hết sức âm trầm, đôi mắt đầy vẻ giận dữ. Lão đứng trước mặt Lôi Cương, nhìn đám cường giả phía trước. Vừa nghe thấy giọng Lôi Cương, lão liền liếc mắt nhìn lại, vui mừng gật đầu, thấp giọng nói:
-Thiếu chủ, mọi chuyện cứ để lão làm chủ.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Lão phát hiện Vân lão đã mang đến mười một cao thủ hỗn độn thiên giai. Mà Lệ Điễn cũng bất ngờ có mặt trong đó. Lệ Điễn vẫn với vẻ mặt cuồng ngạo đó dường như cũng thấy Lôi Cương, khuôn mặt gã ánh lên một tia nhìn ngạc nhiên.
Vân lão đứng trước mặt Lôi Cương, lạnh lùng nhìn hai mươi cao thủ hỗn độn thiên giai, nói:
-Chủ nhân nhà ta bế quan đã lâu, không ngờ giờ mấy tên tiểu miêu tiểu cẩu cũng dám động đến thiếu chủ nhà ta.
Thế lực lớn nổi danh Thánh giới Hồng Hoang giờ lại bị Vân lão gọi là tiểu miêu tiểu cẩu, thực khiến những cường giả này nổi giận. Nhưng bọn họ không dám hé miệng nửa lời, ánh mắt bọn họ đều hết sức e ngại cùng phẫn nộ nhìn Vân lão. Bốn chữ đại tôn Hạo Huyền đã hoàn toàn trấn áp những cường giả của các thế lực lớn này. Cường giả xếp thứ ba trên bảng Hồng Hoang không phải là người ai cũng có thể động đến được.
-Ngươi…Ngươi là tiến bối Vân Ngục sao?
Lão giả tên Chân lão kinh ngạc nhìn Vân lão, hô lên.
-Chân Huyền, khi xưa chủ nhân của ta vốn có ân chỉ bảo cho ngươi, giờ lại bị ngươi cắn ngược lại một cái, đòi giết thiếu chủ nhà ta.
Đôi mắt của Vân lão ánh lên sát khí, lão quát lạnh, nói.
-Không! Không! Vân lão, ta nào dám nghĩ đến chuyện đánh giết Lôi…Thiếu chủ.
Chân Huyền vội vã lắc đầu, giải thích. Khuôn mặt lão đầy vẻ cung kính, loáng cái lão đã xuất hiện bên cạnh Vân lão. Vân lão lạnh nhạt nhìn Chân Huyền rồi quay đầu nhìn lão giả mặc bạch ý đứng trong đám người đó. Không đợi Vân lão mở miệng, lão giả bạch y này đã vội vã đứng dậy.
-Vân lão, là ta hồ đồ, nhất thời tin bọn họ, thiếu chút nữa đã hại Lôi thiếu chủ.
Lão giả này vội vã tới bên cạnh Vân lão, giải thích.
-Quay lại không gian Thiên Hỏa sám hối một vạn năm.
Vân lão nhìn lão giả này, hết sức lạnh lùng, nói.
-Tuân lệnh!
Lão giả này nghe vậy mới đầu chấn động, nháy mắt vẻ mặt tái nhợt, nhưng lão không do dự chút nào, đi ngay. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hai mươi cao thủ hỗn độn thiên giai đã đi mất hai người, khiến các cường giả khác đều ngây người, do dự. Ngay đến Lâm Thiên Diệu cũng đờ đẫn. Lão nghìn vạn lần không ngờ Lôi Cương lại có thân phận như vậy. Nếu biết như thế, lão đã cố nén giận, chừng nào tu vi còn chưa đạt đến đại tôn tuyệt đối sẽ không báo thù.
-Vân lão, rốt cuộc ngươi đã trở về. Đại tôn vẫn còn đang bến quan sao?
Lúc này, trong đám người đứng vây xem có một lão giả tóc bạc trắng như tuyết, vẻ mặt già nua, bay ra. Lão mừng rỡ nhìn Vân lão, nói.
-Hướng Mộ.
Vân lão nhìn lão giả này, khẽ gật đầu, nói.
Lôi Cương thầm chấn động, Hướng Mộ, người xếp thứ bảy mươi tám trên bảng Hồng Hoang sao? Các tu luyện giả đứng xem đã nghẹn họng, nhìn trân trối mọi chuyện xảy ra. Những người vốn định xuất thủ cũng lạnh cả sống lưng. Lúc này, e rằng cũng không còn kẻ nào dám đối đầu với Lôi Cương nữa. Đệ tử thân truyền của đại tôn Hạo Huyền là thân phận hết sức tôn quý, ngay cả các tông chủ của các thế lực lớn thấy hắn cũng phải nhường nhịn ba phần.
-Truyền khẩu dụ của đại tôn, triệu tập hai đường Thứ, Sát, cùng toàn bộ đệ tử liên minh Hạo Huyền khi xưa.
Vân lão nhìn cả gần vạn người đứng vây xem, cất giọng nói mạnh mẽ.
Cả đám Lâm Thiên Diệu nháy mắt đều trắng bệch mặt. Tất cả bọn họ đều có tu vi hỗn độn thiên giai mà đều phải run lên. Khi xưa, tinh vực Hạo Huyền được xưng tụng là đệ nhất tinh vực ở Thánh giới Hồng Hoang. Nếu như không phải đại tôn Hạo Huyền tự thân giải tán, thì làm gì có tinh vực Hạo Nguyệt ngày hôm nay? Khi xưa, ai chẳng biết hai đường Thứ, Sát của liên minh Hạo Huyền? Thứ là dò hỏi, tìm hiểu tin tức của các thế lực lớn, có thể nói hiểu biết khắp Thánh giới Hồng Hoang. Còn Sát là ám sát, nghe đồn, đường Sát gồm toàn các đệ tử là cao thủ hỗn độn thiên giai từng trải qua hàng trăm trận chiến. Chỉ cần Sát đường ra tay, trừ phi là cường giả đại tôn, còn lại đều trở thành vong hồn dưới tay bọn họ. Lúc này, một câu nói của Vân lão đã một lần nữa tập trung lại toàn bộ đệ tử của liên minh Hạo Huyền khi xưa.
Đại tôn Hạo Huyền là một nhân vật huyền thoại của Thánh giới Hồng Hoang. Kẻ địch của lão nhiều không kể xiết, nhưng cũng có vô số cường giả cam tâm cúi đầu xưng thần, thề trung thành và tận tâm.
Các tu luyện giả này thậm chí còn thấy được cảnh một ngày nào đó liên minh Hạo Huyền lại hoạt đông trở lại, lúc đó, chắc chắn các thế lực lớn ở Thánh giới Hồng Hoang sẽ lại dấy lên một trận mưa máu gió tanh.
-Thiếu chủ, số phận của bọn họ là do người quyết định.
Lúc này, Vân lão quay đầu nhìn Lôi Cương nói. Vân lão gần như đã nhìn từng bước trưởng thành của Lôi Cương, giờ thấy hắn mạnh như vậy, lão hết sức vui mừng.
Lôi Cương gật đầu, đôi mắt hắn sáng rực nhìn bọn Lâm Thiên Diệu. Gần trăm vị tu luyện giả cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương đều run lên, không dám nhìn thẳng vào hắn. Chỉ trong nửa khắc thời gian ngắn ngủi, tình hình đã biến chuyển bất ngờ.
-Lôi thiếu chủ, Lôi Hư vẫn chưa chết. Y bị Lâm Thiên Diệu nhốt thôi.
Một lão giả tỉnh táo lại, vội vã nói.
Lôi Cương thầm mừng rỡ, nhưng đôi mắt hắn vẫn ngập tràn sát khí, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Diệu đang trắng bệch cả mặt. Lâm Thiên Diệu hết sức do dự. Lão biết tình hình đến nước này lão cũng không thể khống chế nổi nữa. Nếu như lão không giao người ra, chắc chắn chỉ có chết mà thôi, lại sẽ liên lụy đến Lâm gia nữa. Nhưng giao người ra thì lão cũng không cam lòng.
-Lâm lão quái, nhanh giao Lôi Hư ra!
-Đúng vậy, mau giao ra đây, đừng làm liên lụy chúng ta.
-Lúc đó là vì suy nghĩ cho ngươi, giờ ngươi lại làm ảnh hưởng đến chúng ta. Một khi khẩu dụ của đại tôn Hạo Huyền truyền đi khắp Thánh giới Hồng Hoang, e rằng chúng ta sẽ không còn ngày nào bình an nữa đâu!
Các cường giả bên cạnh Lâm Thiên Diệu đều nói.
Lâm Thiên Diệu thầm thở dài, đại thế đã mất, cũng không phải tại lão. Lão vung tay lên, một bóng đen xuất hiện, chính là Lôi Hư. Lúc này, vẻ mặt y tái nhợt, yếu ớt. Y phẫn nộ nhìn Lâm Thiên Diệu, chợt cảm thấy một luồng hấp lực phóng tới. Thân thể y bay ngược về phía sau. Y còn chưa kịp kinh hãi, đã phát hiện trước mắt y là một bóng người cao lớn. Ánh mắt y nhất thời ngây ra nhìn phụ thân đứng trước mặt đầy yêu thương. Trong lòng Lôi Hư chợt có cảm giác ngọt ngào khó nói thành lời.
-Các ngươi nhốt con ta, có thù không báo thật không đáng mặt làm cha. Nhưng giờ ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, chín mươi tám người các người cùng tấn công ta. Chỉ cần các ngươi thắng, ân oán chúng ta sẽ coi như xong.
Lôi Cương bước ra một bước, hư không vỡ vụn xung quanh hắn. Hắn lạnh lùng nhìn bọn Lâm Thiên Diệu.
Một người mà dám khiêu chiến cả chín mươi tám cường giả trên hỗn độn địa giai sao? Chưa kể trong đó còn có mười tám vị cao thủ hỗn độn thiên giai nữa. Không phải Lôi thiếu chủ này đầu óc không được bình thường chứ?
Các tu luyện giả đứng quanh đó không tin nổi nhìn Lôi Cương, đều nghĩ chuyện này thật quá hoang đường. Ngay cả Vân lão cũng vậy, lão hết sức ngạc nhiên nhìn Lôi Cương. Nếu như không phải lão rất hiểu Lôi Cương, chỉ sợ lão cũng cho rằng hắn đã điên rồi. Lệ Điễn càng là ngây dại nhìn Lôi Cương. Lúc trước, hắn còn phải tránh mặt gã ở trong thành, vậy mà giờ lại dám tuyên chiến với cùng lúc chín mươi tám vị cường giả sao? Giờ cách lúc trước đã có bao nhiêu năm? Làm sao Lôi Cương có thể mạnh đến như vậy được?
Vừa nghe được câu nói này của Lôi Cương, những cường giả này đều mặt cắt không còn giọt máu, nhưng nghe nốt vế sau, tất cả bọn họ đều mừng rỡ, khó hiểu nhìn Lôi Cương, thậm chí còn có phần chế giễu.
-Phụ thân, người…
Lôi Hư nghe thấy Lôi Cương nói thế, lo lắng, nói.
Lôi Cương quay đầu nhìn Lôi Hư. Lôi Hư thấy ánh mắt của Lôi Cương, những lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong.
-Thiếu chủ, người thực sự có thể đối phó với bọn họ không?
Vân lão truyền âm nói. Lão hỏi, không phải lão không có lòng tin vào Lôi Cương, mà là hành động của hắn quá bất ngờ, vượt quá những gì lão dám tin.
-Vân lão, ta tự có chừng mực!
Ánh mắt Lôi Cương sáng rực, hắn nói. Hắn biết những gì Vân lão vừa nói đều là mạo danh vi sư. Sư tôn Hạo Huyền từ lâu đã biến mất, Vân lão cũng không biết lão đã đi đâu. Lúc này, lão lại truyền khẩu dụ của sư tôn, vì hắn mà triệu tập liên minh Hạo Huyền uy hiếp đám người dám gây bất lợi với hắn. Nếu Vân lão đã làm như vậy, Lôi Cương cũng không muốn giấu diếm nữa. Hắn muốn nói cho tất cả mọi người ở Thánh giới Hồng Hoang biết, Lôi Cương hắn không phải là kẻ cho người khác tùy tiện trêu chọc! Tuy Lôi Cương không nắm chắc sẽ chiến thắng đại tôn, nhưng các cao thủ hỗn độn thiên giai chẳng có chút nào uy hiếp đến hắn cả. Chi bằng lần này hắn cứ ngông cuồng một lần, cảnh cáo tất cả các tu luyện giả ở Thánh giới Hồng Hoang.
-Các ngươi có dám chiến không?
Lôi Cương cao giọng nói.
-Có gì mà không dám, chỉ xin Lôi thiếu chủ giữ lời cho!
Một cao thủ đỉnh hỗn độn địa giai đứng ra, kêu lên. Trong mắt gã và các cường giả khác, Lôi Cương chẳng qua là tự tìm đường chết mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.