Thể Tôn

Chương 163: Thái Huyền

Hán Lệ

28/03/2013



Phần thứ hai của “Ngũ hành thể tu” đó là cảm thụ sức mạnh của ngũ hành trong trời đất, mà phần thứ ba, là lĩnh ngộ ngũ hành trong trời đất để biến thành sự sử dụng của bản thân. Phần thứ tư chính là: chuyển hóa ngũ hành để đạt được long lực, cuối cùng đó là dung hợp ngũ hành long lực tạo thành sức mạnh tối cao. Lôi Cương chìm đắm trong bốn phần của “Ngũ hành thể tu”. Tuy rằng lúc này Lôi Cương cũng không thể lĩnh ngộ hay tu luyện, thế nhưng lúc này Lôi Cương mới chỉ luyện qua một lần, ít hôm nữa sau khi thực sự dùng mới có thể hoàn toàn lĩnh ngộ hết. Quan trọng hơn là, lúc này Lôi Cương bị vây khốn trong không gian ý niệm to lớn a.

Thời gian không ngừng trôi qua, không gian ba màu nơi Lôi Cương đứng dĩ nhiên nhiên dần trở nên mỏng hơn, cuối cùng, toàn bộ không gian ngưng tụ thành ba hạt châu, mỗi hạt châu to bằng ngón tay cái, chậm rãi trôi nổi ở trước mặt Lôi Cương.

Lúc Lôi Cương tỉnh lại, phát hiện xung quanh mình có sự thay đổi, đang kinh nghi định hỏi, trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm: “Đồ nhi, tu luyện ngũ hành thể tu cho tốt. Sợ rằng, trong thế gian này cũng chỉ có một mình ngươi tu luyện hoàn chỉnh “ngũ hành thể tu”. Trước đây, ngươi cũng thấy đấy, vi sư bị nhốt ở nơi không gian tứ sắc, bị bốn con long luyện hóa, vi sư đã chống đỡ không biết bao lâu. Nhớ kỹ, chỉ khi nào ngươi đạt được đến tầng thứ tư mới có thể chính mình tạo ra long lực thực sự của ngươi, mới có thể thể hiện hết “ngũ hành thể tu” ngươi đã tu luyện. Đồ nhi, con đường tu luuyện còn dài, xa xôi không gì sánh được, lại vô cùng gian khổ và cô độc, vi sư không mong ngươi có thể đạt được đỉnh cao trong truyền thuyết. ngươi có thể truyền “ngũ hành thể tu” tiếp thì truyền. Hãy nhớ kỹ một người tên “Đạo hư”, cho dù ngươi có trở nên mạnh đến cỡ nào, đến lúc chưa hoàn toàn khống chế được long lực ngũ hành, ngươi nhất định không nên chọc tức hắn!”

“Đồ nhi, vi sư kiểm tra phát hiện trong cơ thể ngươi ẩn chứa tứ hạnh tứ hạnh long lực lôi, kim, thổ, hỏa. Lôi tuy rằng không nằm trong ngũ hành cũng vượt qua ngũ hành. Nếu vi sư suy đoán không sai thì, này… long lực đó là do ngươi trong lúc vô ý xâm nhập vào ý niệm không gian của Đạo hư, giữ lại trong thần hồn của ngươi. Ha ha! Chuyện này với ngươi có thể nói là rất tốt. Hãy tận lực cùng bọn chúng giao lưu, long lực khả dĩ tự chuyển biến từ dạng giản đơn biến thành dạng phức tạp, lúc này thành tựu ngươi đạt được cùng Đạo hư không có bất cứ điểm gì liên quan. Tuy rằng lúc này cũng chưa phải hoàn chỉnh, nhưng ngươi chịu khó bồi dưỡng cho tốt, đến lúc đó, đối với việc tu luyện của ngươi chắc chắn hữu ích a! Hơn nữa, điểm tốt còn không phải chỉ có như thế… cụ thể có cái gì, cứ để ngươi tự mình nghiên cứu. Bất quá, lúc này ngươi cũng chưa có khả năng khống chế, từ giờ cho đến lúc đạt đến Thể Tiên không nên sử dụng chúng.

Trên Thể vương được chia ra làm: “Thể quân, thể hoàng, thể đế, thể tiên, thể thánh, thể thần”. “Ngũ hành thể tu” phần thứ hai gồm có thể quân, thể hoàng, và lĩnh ngộ năng lực ngũ hành trong thiên địa, mà phần thứ ba gồm thể đế, thể tiên, đó là lĩnh ngộ áo nghĩa ngũ hành trong thiên địa , thậm chí dùng chính bản thân mình để chứa đựng. Phần thứ tư gồm thể thánh, thể thần, biến áo nghĩa ngũ hành thăng hoa nhằm có được long lực, ngươi phải ghi nhớ cho kỹ. Thể thần cũng chia làm nhất hành thể thần, nhị hành thể thần cho đến ngũ hành thể thần. Trước đây Vi sư từng đạt đến cảnh giới tam hành thể thần, đã lĩnh ngộ được hỏa, thổ, mộc tam hệ long lực. Hãy chăm chỉ tu luyện, chỉ mong đem “ngũ hành thể tu” truyền cho đời sau. Toàn bộ tu vi còn lại của vi sư, ngưng tụ thành ba hạt châu. Nếu không tới thời khắc sinh tử, không nên bóp nát, ba hạt châu chỉ có thể cứu ngươi ba lần, mà còn lại, cũng cần phải nhờ đến chính bản thân ngươi, phải tránh. Nhớ kỹ tên của vi sư là Thái huyền.” Thanh âm bí ẩn mang theo cảm giác tang thương vô cùng tận, một đời cường giả lúc đó mới ngã xuống a.

Thanh âm vẫn vang vọng trong đầu Lôi Cương, chậm rãi biến mất. Trong lòng Lôi Cương xuất hiện một phần cảm giác bi thương. Lôi Cương đã hiểu rõ, sư tôn Thái Huyền đã là người thiên cổ. Thái Huyền, Đạo hư, Lôi Cương đem những cái tên này chôn giấu sâu trong lòng.

Lôi Cương chậm rãi mở mắt. Ánh mắt của hắn có chứt gì đó buồn bã. Lôi Cương để cho thần thức chui vào trong đan điền, thấy được ba hạt châu sắc hồng, nâu, vàng trôi lơ lửng bên trong cơ thể mình, Lôi Cương biết, ba loại màu đó ứng với tam hệ mà sư tôn Thái Huyền đã lĩnh ngộ được. Liền sau đó Lôi Cương tự ổn định chính mình, nhưng là có chút nghi hoặc. Sư tôn nói trong thể mình ẩn chứa long lực của Đạo hư? Nhưng cũng không phải? Cụ thể là cái gì, xem ra chính bản thân mình cũng muốn nghiên cứu, nhưng lại phải đợi đến khi đạt tới cảnh giới Thể Tiên mới có thể sử dụng, Thể Tiên… Lôi Cương suy nghĩ một chút mà cảm giác như có hòn đá đang đè nặng trong lồng ngực.

Lôi Cương nhìn bốn phía, rồi ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện lần thứ hai. úc này Lôi Cương đang tu luyện chính là thần hồn.

Đoạt hồn đạo pháp của Lôi Cương đã đạt đến mức cao nhất của “An hồn”, chỉ cần vượt tới tầng thứ ba “Hồn khiếu”, có lẽ thần hồn của hắn sẽ mạnh lên không ít.

Ngồi dưới cây sinh mệnh, tốc độ tu luyện có thể nói tăng vượt bậc, trong nháy mắt, mười năm lại đã trôi qua. Trong suốt thời gian đó, Lôi Cương chỉ tỉnh lại một lần, chính là bị tiểu Giác đánh thức, tiểu Giác kỷ kỷ kêu nhất đại thông, nói là muốn Lôi Cương được tu luyện cho tốt. Cuối cùng lại biến mất không để lại dấu vết.

Hôm nay, đan điền Lôi Cương đột nhiên nảy sinh một sự dao động. Một quả cầu to bằng nắm tay có bốn con tiểu long quấn quanh từ bụng Lôi Cương bay ra. Bên trong quả cầu này thấp thoáng có thể thấy được một bóng người, nhưng vô cùng mở ảo, cũng giống như chưa có thành hình. Mấy con tiểu long bay lượn xung quanh quả cầu mấy canh giờ rồi mới trở lại trong bụng Lôi Cương.



Lúc này, Lôi Cương mở to hai mắt, sắc mặt có chút tái nhợt ói trọc khí (khí bẩn) ra khỏi miệng, khóe miệng hơi nhếch lên, lẩm bẩm nói: “Không hổ là cây sinh mệnh, có thể khiến mình đạt đến cảnh giới Hồn khiếu.

Quả đúng vậy, quả cầu ánh sáng vừa rồi chính là thần hồn của Lôi Cương. Vào thời điểm đạt đến tầng thứ ba Hồn khiếu, Lôi Cương dĩ nhiên có thể ở bên ngoài mấy canh giờ đã là giới hạn lớn nhất. Hơi cảm thán chút, lần thứ hai Lôi Cương nhắm hai mắt lại, sau nửa canh giờ, lại ép thần hồn xuất ra như trước.

… Cứ như vậy, Lôi Cương không ngừng phóng xuất thần hồn, mỗi lần không chịu được phải thu hồi, sau khi tĩnh tọa khôi phục lại bắt đầu phóng xuất, thời gian thần hồn của Lôi Cương ở bên ngoài dần dần càng ngày càng lâu, từ ba tiếng đến một ngày đêm, thậm chí còn đến tận mười ngày. Nhưng lần đầu Lôi Cương trải qua mười ngày, thời điểm thần hồn trở lại, Lôi Cương ngã bệnh nặng một thời gian, Lôi Cương đạt đến tu vi này, hầu như cơ thể đã không còn có thể nhiễm bệnh, thế nhưng chẳng hiểu vì sao tròn một tháng trong người cứ khó chịu không ngớt.

Tuy rằng như vậy, Lôi Cương cũng không hề bỏ cuộc, thân thể vừa hồi phục, Lôi Cương lần thứ hai phóng xuất thần hồn, Lôi Cương phát hiện thần hồn của mình ở bên dưới cây sinh mệnh, càng tu luyện càng thêm mạnh mẽ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lôi Cương luyện đi luyện lại.

Lúc này, một quả cầu to bằng nằm tay người đang ở trên đỉnh đầu Lôi Cương. Quan sát tỉ mỉ quả cầu mà mơ hồ cũng có nét giống Lôi Cương. Hơn nữa bốn con tiểu long leo lên trên người hài nhi, có một vẻ thần bí vô cùng, bỗng nhiên, từ trong quả cầu màu tím sắc trắng, hai tia sáng bắn ra, mơ hồ có thể thấy được hài nhi bỗng nhiên mở to hai mắt.

“Tê tê…” Hài nhi đột nhiên kêu lên mấy tiếng, toàn bộ quang đoàn trong nháy mắt phình to lên, cuối cùng hóa thành một người nhỏ thó cao bốn thước, có điều hình dáng người này vô cùng giống Lôi Cương, bốn con tiểu long với bốn màu khác nhau quấn quanh thân mình nó. nó mở hai mắt như có thể nhìn thấu tất cả.

“Hát” Người nhỏ thó đột nhiên khẽ quát lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt biến hóa lần thứ hai, hóa thành một đám mây tím nhạt, đám mây hiện ra bốn phía, cuối cùng bao phủ chung quanh trong chu vi năm mươi thước. Những nơi bị đám mây phủ kín, không ngừng truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết, phảng phất có tiếng ngàn vạn con quỷ đang quát tháo, không khí âm trầm u ám, khiến kẻ khác phải sởn cả gai ốc.

Bỗng nhiên, toàn bộ luồng mây màu tím nhạt chuyển đến tập trung quanh bụng Lôi Cương.

Sau nửa ngày, Lôi Cương mở hai mắt, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Sau khi hít sâu mấy ngụm lãnh khí, sắc mặt hắn hơi có hồi phục. “Chuyện gì vừa xảy ra? Chính mình vì sao lại vừa muốn nhìn thấy máu?” Trong lòng Lôi cương cả kinh, chẳng lẽ là đoạt hồn đạo pháp rốt cuộc sẽ phải lấy máu kẻ khác? Cũng may xung quanh không có người, nếu không phải vậy, Lôi Cương sợ rằng bản thân nhịn không nổi, trực tiếp đoạt thần hồn bọn họ.

Lôi Cương thầm than, xem ra ngày sau có lẽ phải cẩn thận sử dụng đoạt hồn đạo pháp này, nếu không … Có lẽ chính mình cuối cùng sẽ trở thành kẻ tà đạo, đó là điều người luyện võ nhất định không thể tha thứ a.

Sau khi Lôi Cương khôi phục, liền lần thứ hai chìm vào tu luyện. Quả cầu sắc tím nhạt chậm rãi từ trong bụng Lôi Cương bay ra, tụ lại trên đỉnh đầu Lôi Cương, rồi ngồi xuống, dáng vẻ dĩ nhiên là tiến vào tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thể Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook