Chương 62: Mưa lớn
Mạt Trà Khúc Kỳ
30/10/2017
Tiếng sấm đánh rất lớn kèm theo đó là một tia chớp hung ác chiếu vào
trong cửa sổ sau đó đánh (rơi vào) trên người Tiêu Ngư. Váy dài lẳng
lặng buông xuống, nhìn qua dáng người nữ nhi tuổi vẫn còn trẻ này thì
thấy không có kiêu ngạo không tự ti nhưng lại tinh tế nhỏ bé. Mặt nàng
thì trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt như hai nguồn suối, trong suốt
và sáng rực.
Ở trước mặt Tiết Chiến lòng nàng có chút sợ hãi, từ trước đến giờ nàng luôn thuận theo ý hắn nhưng mà hiện tại nàng lại nói ra những lời như vậy ngược lại nàng không có sợ hắn nữa rồi.
Có cái gì mà phải sợ? Nếu hắn nói chuyện riêng cùng với nàng thì nó cũng không có quan hệ với Tiêu gia, chắc hắn sẽ không trút giận lên Tiêu gia chứ, hiện tại nàng đang chọc giận hắn thì đó cũng là chuyện của một mình nàng.
Tiết Chiến nhìn nàng, vốn là trong lòng hắn rất tức giận nhưng khi nhìn đến bộ dáng của nàng thì hắn lại không muốn nói gì hết. Hắn biết khó lắm mới có được khoảnh khắc này nên hắn mới đứng dậy đi tới chỗ nàng đang đứng.
Bước đi của hắn rất dài nên rất nhanh đã bước đến nơi nhất thời nàng không có phản ứng kịp đã thấy hắn lấy tay ôm nàng vào trong lòng hắn.
Ngực của hắn cứ đập liên tục mà nàng lại nắm chặt bờ vai của hắn.
Hơi thở nam tính mãnh liệt đập vào mặt Tiêu Ngư, nó giống như một tấm lưới bao quanh nàng lại. Tiêu Ngư có chút không thở nổi, lại không biết vì cái gì mà chóp mũi của nàng đột nhiên đau xót, và lại có vài giọt nước mắt. Nói thật thì nàng cũng không có thích hắn, ngày đó hắn lấy nàng là do nàng là dòng chính nữ của phủ Hộ Quốc Công, hắn là một nam nhân, dáng dấp lại đẹp như vậy nhưng ngược lại hắn rất thô tục, sức lực thì lớn như trâu, lúc nào cũng không chú ý với lại cũng không thích tắm rửa,... Nàng đâu nào nghĩ tới, một ngày kia lại gả cho một người nam nhân như vậy.
Cái áo ở trước ngực Tiết Chiến có chút cứng đó là dùng tơ lụa quý giá để may với lại trên đó còn có thêu hình con rồng, nên khi má của nàng cọ vào đó có chút đau. Tiêu Ngư tựa vào trong lồng ngực rắn chắn của hắn rồi nàng nhẹ giọng nói: "Mặc kệ lúc trước có như thế nào, hiện tại thiếp đã gả cho hoàng thượng rồi..."
Lúc này Tiết Chiến hơi buông lỏng tay ra rồi cuối đầu nhìn nàng. Nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng, hắn chợt lấy tay nâng mặt nàng lên rồi đặt xuống môi nàng một nụ hôn.
Theo bản năng Tiêu Ngư lùi về sau mấy bước.
Chỉ là mặt nàng đã bị hắn giữ lại, lòng bàn tay thô ráp đầy những vết chai của hắn khẽ cọ cọ mặt nàng, cũng bởi vì nàng bị ướt mưa nên hai gò má của nàng có hơi mát mát nhưng nhất thời bị bàn tay nóng ấm của hắn sờ vào có hơi ấm áp dễ chịu hơn. Sức lực của Tiết Chiến rất lớn nên hắn nâng mặt nàng lên rất là dễ dàng, lúc này Tiêu Ngư cũng không nhìn thấy mặt của mình, cũng có thể tưởng tượng được chắc bây giờ bộ dạng của nàng rất là khó coi.
Hắn lại vội vàng hôn nàng tiếp, lúc này lực của hắn lại lớn hơn mạnh mẽ hơn mà cạy miệng của nàng ra, đầu lưỡi của hắn cứ quấn lấy nàng, dã man và thô bạo không theo trình tự cứ dây dưa và chiếm lấy như vậy, hắn hận không thể nuốt nàng vào trong...@@
Bên tai đều là những tiếng hít thở nặng nề của Tiết Chiến, hô hấp của Tiêu Ngư cũng ngày càng dồn dập hơn, hai chân nàng như hơi nhũn ra, nàng vội vàng dơ tay lên mà bấu víu bờ vai của Tiết Chiến.
Hắn là một nam tử khỏe mạnh trẻ tuổi đã thành thân với nàng được nữa năm, từ trước đến nay hắn không thể không chế được dục vọng của mình, lúc này đang hôn hôn nhưng tiện thể lại khom lưng chuẩn bị bế nàng lên, vừa hôn vừa bế nàng đến sau cái bàn.
Hắn lấy tay gạt qua, "xoàng" một tiếng, những tấu chuông trên bàn đều rơi bừa bãi xuống đất.
Hắn ôm nàng rồi đặt nàng ở trên mặt bàn sau đó hắn đứng trước mặt nàng tiếp tục cuối người hôn nàng tiếp.
Trán của hắn và nàng chống đỡ lấy nhau, hô hấp hai người hợp lại với nhau, sau khi dừng lại nàng cảm nhận được tay của hắn đang đặt ở trước ngực mình chợt thân thể nàng có chút run lên, theo bản năng nhìn hắn một cái.
Nàng có chút kháng cự lại.
Đêm đó tuy nàng không phải nhưng nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn rất đáng sợ mặc dù không làm đến bước cuối cùng nhưng hắn vẫn cưỡng ép khi dễ nàng. Tiêu Ngư có chút xấu hổ, cho nên nàng không dám so đo cái gì, nếu như nói trong lòng không thèm để ý thì đó là nói dối.
Tiết Chiến thấy ánh mắt có hơi né tránh của nàng, hắn lại cuối người hôn nàng tiếp rồi nhẹ nhàng nói: "Niên Niên đừng sợ, không phải sợ ta."
Tiêu Ngư nhìn hắn một cái thì sau đó cả người nàng đã bị hắn đè xuống nằm ở trên bàn. Bàn tay thô ráp kia lại du ngoạn trên cơ thể nàng, cũng đã bỏ đi cái bức bình phong ở trên người nàng rồi. Lúc trước mặc dù nàng có gần gũi với hắn, nhưng nàng cũng không thích đi quá giới hạn nhưng hắn lại đưa ra những yêu cầu vô xỉ không biết xấu hổ khiến nàng không đồng ý được.
Mà bây giờ, đèn đuốc trong ngự thư phòng rất sáng, ánh sáng của những đèn đuốc kia đã chiếu rõ được cơ thể của Tiết Chiến, nhất thời lại làm cho nàng không thể phớt lờ đi được nữa rồi.
Nàng bắt đầu nhắm hai mắt lại để cảm thụ được sự dũng mãnh của hắn, cũng muốn đi theo tiết tấu của hắn, nhẹ nhàng và vui vẻ đầm đìa một phen.
Ngọt ngào mà đẫy đà kịch liệt lắc lư, Tiêu Ngư nhíu mày lại rồi từ từ nghiêng đầu thoáng mở mắt ra.
Nhìn giá để bút làm bằng gỗ đàn hương có khắc hình rồng kế bên, bên trong trong giá bút kia có những cây bút lông Hồ Châu cùng nhau rung động, thoáng lay nhẹ một cái.
Cũng vì rung động quá mạnh mà có vài ngòi bút nhẹ nhàng xẹt qua bên má nàng, để cho nàng cảm giác được toàn thân mình đang run rẩy ngay cả đầu ngón chân cũng đã co quắp lại.
"Lách tách" một tiếng có những giọt mồ hôi rơi xuống trên mặt nàng.
Tiêu Ngư cảm nhận được từng giọt mồ hôi nóng bỏng như muốn đốt cháy làn da của mình, tuy có chút choáng váng mệt mỏi nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái.
...
Gió táp mưa rào, cả hoàng cung đều mờ mờ ảo ảo. Hà Triều Ân đứng ở bên ngoài nhìn những tiểu thái giám đang đứng ở ngoài hành lang đang hốt ha hốt hoảng chạy vào bên trong để tránh cho gió thổi bay đi...
Xuân Hiểu thì đứng ở bên cạnh.
Tuy nhiên tiếng sấm rất lớn, nên không nghe thấy động tĩnh ở bên trong, nhưng thi thoảng cũng có nghe loáng thoáng được, huống hồ ngày thường Xuân Hiểu đều ở bên hậu hạ Tiêu Ngư, hằng đêm hoàng thượng đều ngủ lại nên những động tĩnh ở bên trong đều đã quen tai. Không có gì ngoài mưa to giữ dội, sau cơn mưa trời lại sáng, đúng lúc này... nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Hà Triều Ân đứng cách đó không xa.
Thấy mặt mày hắn ôn hòa nhã nhặn, tuấn nhã mà lịch sự...
Hắn đứng ở chỗ này nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, thoáng chốc mặt nàng hơi nóng lên.
"Xuân hiểu cô nương."
"Hả?"
Nghe thấy tiếng nói, Xuân Hiểu vội ngẩng đầu lên đối diện với đôi mặt hẹp dài và gợn sóng của Hà Triều Ân, không biết vì sao ngày thường hắn luôn ôn hòa dịu dàng nhưng lúc nhìn qua cũng có chút dịu dàng nhưng lại cảm nhận được có chút áp bức, nàng nói: "Hà công công?”
Hà Triều Ân liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, rồi mở miệng nói: "Nhìn mưa rơi như vậy chắc sẽ lâu tạnh lắm, ở lại đến khi mưa hơi nhỏ lại làm phiền Xuân Hiểu cô nương trở về Phượng Tảo cung, giúp hoàng hậu nương nương cầm quần áo đến để tắm rửa."
Vừa nãy nương nương có chút ướt người...
Xuân Hiểu gật gật đầu, rồi nói với Hà Triều Ân: "Vẫn là Hà công công chu đáo."
Vốn tưởng là tính tình hắn khiêm tốn, chắc chắc sẽ tiếp tục trả lời, không nghĩ tới lại không nói chuyện nữa, mà chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, nhìn dáng người cao to giống như chim phỉ thúy... Xuân Hiểu có hơi sửng sốt, nàng cũng tiện thể ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, quả thực như lời hắn nói, mưa đã bắt đầu nhỏ dần lại rồi.
...
Phía bên của ngự thư phòng có một cái màn màu vàng sáng buông thõng xuống, ở trên giường Tiêu Ngư chợt nhích người, nàng cũng rất nhanh lấy được một mảnh vải che kín đi vết thương của mình. Nàng cũng lười cử động nên đành phải dính sát vào một chỗ với Tiết Chiến, nàng mệt đến mức hôn mê đi.
Những sợi tóc lộn xộn dính ở trên mặt nàng nhìn có chút hơi triều ý (cái này ta cũng không hiểu nữa =]]]), gương mặt ửng đỏ lên là do vừa quan hệ xong, kiều diễm giống như đóa mẫu đơn vừa bị ướt mưa ở ngoài xong.
Có một bàn tay giơ lên vuốt ve ở trên khuôn mặt nàng khiến nàng nhíu mày lại.
Tiết Chiến nhìn nàng thật lâu. Hắn tự hỏi hắn yêu thương nàng, sủng nàng nhưng không ngờ nàng vẫn còn nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng. Tiết Chiến lại gần khẽ hôn trên mày nàng một cái, sau đó ôm chặt nàng vào trong ngực.
Rốt cuộc hắn cũng cảm thấy an tâm sau đó mới nhắm mắt lại ngủ cùng với nàng.
Tiêu Ngư ngủ rất sâu cho nên lúc nàng tỉnh lại là đã ngày hôm sau rồi. Nàng mở mắt ra rồi cầm chặt lấy góc chăn nhìn bức màn ở trên, nàng nằm nhớ lại cặn kẽ những hình ảnh hồi hôm qua rồi cảm thấy dưới tình huống không có lý trí đó nàng mới có thể cho tên nam nhân kia làm càn...
Nhưng tóm lại, những mâu thuẫn đã bắt đầu giảm bớt.
Nằm ở trên giường Tiêu Ngư chợt cong môi lên vẽ ra một nụ cười mỉm, mà Xuân Hiểu đang ở bên ngoài cũng nhanh chóng đi và giúp nàng thay quần áo, trang điểm, lúc đi ra ngoài tiện thể nhìn xem Hà Triều Ân còn ở đó không, thấy nàng Hà Triều Ân hành lễ nói: "Hoàng thượng đã vào triều sớm, đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị xong, nương nương có cần dùng trước không?"
Đêm qua nàng vẫn không có cảm giác gì, lúc này chuẩn bị ra ngoài vừa mới bước xuống giường hai chân nàng như nhũn ra cho nên đi đứng có chút không thoải mái.
Ngủ lại ở ngự thư phòng cũng có chút tiện thể bắt lại (phát hiện ra), lúc này nàng chỉ muốn sớm rời đi nhanh cho nên nàng không có nghĩ ngợi gì liền nói: "Không cần, bổn cung về Phượng Tảo cung ăn."
Hà Triều Ân nói tiếp: "Cũng được, vậy xin nương nương chờ một chút, tiểu nhân sẽ kêu người chuẩn bị kiệu."
Phượng Tảo cung cách ngự thư phòng cũng không xa, đi vài bước là tới rồi...
Nhưng mà Tiêu Ngư chợt nghĩ đến cái gì đó, bây giờ hai chân nàng như nhũn ra nên đi bộ có chút khó khăn. Nàng liếc mắt nhìn Hà Triều Ân một cái, không biết là khi xuất hiện hắn luôn luôn tôn trọng, nghiêm thúc hay là do nguyên nhân... Nhưng mà từ nhỏ nàng đã ra vào trong hoàng cung, cũng biết nam nữ hữu biệt nhưng từ trước đến giờ thái giám ở trong cung vẫn không được xem là nam nhân.
Hà Triều Ân cũng không phải là nam nhân?
Tiêu Ngư gật đầu, lúc này trên mặt nàng cũng không còn vẻ xấu hổ nữa.
Hôm qua Tiêu Ngư được hoàng thượng giữ lại ở ngự thư phòng, Xuân Hiểu lại trở về lấy quần áo cho nàng tắm rửa. Cái này có ý tứ gì thì tự nhiên trong lòng đều đã biết rõ.
Đúng là Nguyên ma ma đã sớm kêu ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn sáng cho nàng. Thấy kiệu được hạ xuống bà liền tiến đến đỡ nàng rồi nói: "Đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ nương nương trở về."
Tiêu Ngư ừ một tiếng, hôm qua nàng bị tên nam nhân kia làm càn mệt đến mức bữa tối cũng chưa ăn, lại bị hắn lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại cho nên tối qua đến giờ trong bụng nàng cũng chưa có hột cơm nào.
Nàng theo Nguyên ma ma đi vào rồi ngồi xuống, cháo gạo tẻ, gà hầm, rau cải thơm ngon, bò lăn hương bánh ngọt, bánh đậu ngọt, bánh hợp tô... tất cả đều là những món nàng thích ăn. Nguyên ma ma giúp nàng cầm một cái chén sứ có hình hoa văn bông hoa màu xanh múc đồ ăn vào, múc cho nàng một ít cháo gạo tẻ đưa cho nàng rồi nói: "Buổi sáng phủ Hộ Quốc Công cho người tới báo, đại thiếu phu nhân sinh một tiểu công tử, mẫu tử đều bình an."
Tiêu gia sinh con trai, ánh mắt Tiêu Ngư chợt sáng lên.
Nàng cười rất sáng lạn, lúc này nàng không kìm lòng được cười tươi để lộ ra những trạng thái cử chỉ đáng yêu của một thiếu nữ trẻ tuổi, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta làm cô cô rồi."
Nguyên ma ma gật đầu rồi nói tiếp: "Về phần đại công tử, tuy việc này còn đang tra xét nhưng cũng không có bằng chứng nên cũng không thể vô duyên vô cớ giam người được, đêm qua đã trở về phủ." Chỉ cần không có làm thì cũng không uổng phí đội cái mũ đó lên, nói chung tạm thời đã an toàn rồi.
Nghĩ tới điều gì nữa, Nguyên ma ma chợt nói tiếp: "Nương nương, hoàng thượng người..."
Hả? Hắn làm sao? Tiêu Ngư có chút không được tự nhiên, hôm qua là quá lo lắng cho an nguy của huynh trưởng cho nên nàng cũng không có nghĩ nhiều, trên thực tế nàng cũng sợ hắn sẽ vì nàng mà trút giận lên người huynh trưởng nàng. Ngày thọ yến của phụ thân La thị cũng đã có nói qua với nàng, có thể Tiết Chiến đối xử với nàng có vài phần thiệt tình thật lòng, một khi đã như vậy, điều hắn muốn không đơn giản là một hoàng hậu hiền lành rộng lượng rồi.
Tất nhiên là hắn cũng muốn chân thành đối xử với nàng.
Hôm qua nói với hắn những lời kia, tất cả đều không phải là thật, nhưng nàng cũng quá thẳng thắn rồi, không biết bây giờ hắn còn muốn thẳng thắn đối xử với nàng hay không?
Tiêu Ngư cầm lấy cái thìa múc một muỗng cháo, cháo còn chưa đưa tới bên miệng thì đã nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.
Là Tiết Chiến tới.
Ở trước mặt Tiết Chiến lòng nàng có chút sợ hãi, từ trước đến giờ nàng luôn thuận theo ý hắn nhưng mà hiện tại nàng lại nói ra những lời như vậy ngược lại nàng không có sợ hắn nữa rồi.
Có cái gì mà phải sợ? Nếu hắn nói chuyện riêng cùng với nàng thì nó cũng không có quan hệ với Tiêu gia, chắc hắn sẽ không trút giận lên Tiêu gia chứ, hiện tại nàng đang chọc giận hắn thì đó cũng là chuyện của một mình nàng.
Tiết Chiến nhìn nàng, vốn là trong lòng hắn rất tức giận nhưng khi nhìn đến bộ dáng của nàng thì hắn lại không muốn nói gì hết. Hắn biết khó lắm mới có được khoảnh khắc này nên hắn mới đứng dậy đi tới chỗ nàng đang đứng.
Bước đi của hắn rất dài nên rất nhanh đã bước đến nơi nhất thời nàng không có phản ứng kịp đã thấy hắn lấy tay ôm nàng vào trong lòng hắn.
Ngực của hắn cứ đập liên tục mà nàng lại nắm chặt bờ vai của hắn.
Hơi thở nam tính mãnh liệt đập vào mặt Tiêu Ngư, nó giống như một tấm lưới bao quanh nàng lại. Tiêu Ngư có chút không thở nổi, lại không biết vì cái gì mà chóp mũi của nàng đột nhiên đau xót, và lại có vài giọt nước mắt. Nói thật thì nàng cũng không có thích hắn, ngày đó hắn lấy nàng là do nàng là dòng chính nữ của phủ Hộ Quốc Công, hắn là một nam nhân, dáng dấp lại đẹp như vậy nhưng ngược lại hắn rất thô tục, sức lực thì lớn như trâu, lúc nào cũng không chú ý với lại cũng không thích tắm rửa,... Nàng đâu nào nghĩ tới, một ngày kia lại gả cho một người nam nhân như vậy.
Cái áo ở trước ngực Tiết Chiến có chút cứng đó là dùng tơ lụa quý giá để may với lại trên đó còn có thêu hình con rồng, nên khi má của nàng cọ vào đó có chút đau. Tiêu Ngư tựa vào trong lồng ngực rắn chắn của hắn rồi nàng nhẹ giọng nói: "Mặc kệ lúc trước có như thế nào, hiện tại thiếp đã gả cho hoàng thượng rồi..."
Lúc này Tiết Chiến hơi buông lỏng tay ra rồi cuối đầu nhìn nàng. Nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng, hắn chợt lấy tay nâng mặt nàng lên rồi đặt xuống môi nàng một nụ hôn.
Theo bản năng Tiêu Ngư lùi về sau mấy bước.
Chỉ là mặt nàng đã bị hắn giữ lại, lòng bàn tay thô ráp đầy những vết chai của hắn khẽ cọ cọ mặt nàng, cũng bởi vì nàng bị ướt mưa nên hai gò má của nàng có hơi mát mát nhưng nhất thời bị bàn tay nóng ấm của hắn sờ vào có hơi ấm áp dễ chịu hơn. Sức lực của Tiết Chiến rất lớn nên hắn nâng mặt nàng lên rất là dễ dàng, lúc này Tiêu Ngư cũng không nhìn thấy mặt của mình, cũng có thể tưởng tượng được chắc bây giờ bộ dạng của nàng rất là khó coi.
Hắn lại vội vàng hôn nàng tiếp, lúc này lực của hắn lại lớn hơn mạnh mẽ hơn mà cạy miệng của nàng ra, đầu lưỡi của hắn cứ quấn lấy nàng, dã man và thô bạo không theo trình tự cứ dây dưa và chiếm lấy như vậy, hắn hận không thể nuốt nàng vào trong...@@
Bên tai đều là những tiếng hít thở nặng nề của Tiết Chiến, hô hấp của Tiêu Ngư cũng ngày càng dồn dập hơn, hai chân nàng như hơi nhũn ra, nàng vội vàng dơ tay lên mà bấu víu bờ vai của Tiết Chiến.
Hắn là một nam tử khỏe mạnh trẻ tuổi đã thành thân với nàng được nữa năm, từ trước đến nay hắn không thể không chế được dục vọng của mình, lúc này đang hôn hôn nhưng tiện thể lại khom lưng chuẩn bị bế nàng lên, vừa hôn vừa bế nàng đến sau cái bàn.
Hắn lấy tay gạt qua, "xoàng" một tiếng, những tấu chuông trên bàn đều rơi bừa bãi xuống đất.
Hắn ôm nàng rồi đặt nàng ở trên mặt bàn sau đó hắn đứng trước mặt nàng tiếp tục cuối người hôn nàng tiếp.
Trán của hắn và nàng chống đỡ lấy nhau, hô hấp hai người hợp lại với nhau, sau khi dừng lại nàng cảm nhận được tay của hắn đang đặt ở trước ngực mình chợt thân thể nàng có chút run lên, theo bản năng nhìn hắn một cái.
Nàng có chút kháng cự lại.
Đêm đó tuy nàng không phải nhưng nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn rất đáng sợ mặc dù không làm đến bước cuối cùng nhưng hắn vẫn cưỡng ép khi dễ nàng. Tiêu Ngư có chút xấu hổ, cho nên nàng không dám so đo cái gì, nếu như nói trong lòng không thèm để ý thì đó là nói dối.
Tiết Chiến thấy ánh mắt có hơi né tránh của nàng, hắn lại cuối người hôn nàng tiếp rồi nhẹ nhàng nói: "Niên Niên đừng sợ, không phải sợ ta."
Tiêu Ngư nhìn hắn một cái thì sau đó cả người nàng đã bị hắn đè xuống nằm ở trên bàn. Bàn tay thô ráp kia lại du ngoạn trên cơ thể nàng, cũng đã bỏ đi cái bức bình phong ở trên người nàng rồi. Lúc trước mặc dù nàng có gần gũi với hắn, nhưng nàng cũng không thích đi quá giới hạn nhưng hắn lại đưa ra những yêu cầu vô xỉ không biết xấu hổ khiến nàng không đồng ý được.
Mà bây giờ, đèn đuốc trong ngự thư phòng rất sáng, ánh sáng của những đèn đuốc kia đã chiếu rõ được cơ thể của Tiết Chiến, nhất thời lại làm cho nàng không thể phớt lờ đi được nữa rồi.
Nàng bắt đầu nhắm hai mắt lại để cảm thụ được sự dũng mãnh của hắn, cũng muốn đi theo tiết tấu của hắn, nhẹ nhàng và vui vẻ đầm đìa một phen.
Ngọt ngào mà đẫy đà kịch liệt lắc lư, Tiêu Ngư nhíu mày lại rồi từ từ nghiêng đầu thoáng mở mắt ra.
Nhìn giá để bút làm bằng gỗ đàn hương có khắc hình rồng kế bên, bên trong trong giá bút kia có những cây bút lông Hồ Châu cùng nhau rung động, thoáng lay nhẹ một cái.
Cũng vì rung động quá mạnh mà có vài ngòi bút nhẹ nhàng xẹt qua bên má nàng, để cho nàng cảm giác được toàn thân mình đang run rẩy ngay cả đầu ngón chân cũng đã co quắp lại.
"Lách tách" một tiếng có những giọt mồ hôi rơi xuống trên mặt nàng.
Tiêu Ngư cảm nhận được từng giọt mồ hôi nóng bỏng như muốn đốt cháy làn da của mình, tuy có chút choáng váng mệt mỏi nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái.
...
Gió táp mưa rào, cả hoàng cung đều mờ mờ ảo ảo. Hà Triều Ân đứng ở bên ngoài nhìn những tiểu thái giám đang đứng ở ngoài hành lang đang hốt ha hốt hoảng chạy vào bên trong để tránh cho gió thổi bay đi...
Xuân Hiểu thì đứng ở bên cạnh.
Tuy nhiên tiếng sấm rất lớn, nên không nghe thấy động tĩnh ở bên trong, nhưng thi thoảng cũng có nghe loáng thoáng được, huống hồ ngày thường Xuân Hiểu đều ở bên hậu hạ Tiêu Ngư, hằng đêm hoàng thượng đều ngủ lại nên những động tĩnh ở bên trong đều đã quen tai. Không có gì ngoài mưa to giữ dội, sau cơn mưa trời lại sáng, đúng lúc này... nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Hà Triều Ân đứng cách đó không xa.
Thấy mặt mày hắn ôn hòa nhã nhặn, tuấn nhã mà lịch sự...
Hắn đứng ở chỗ này nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, thoáng chốc mặt nàng hơi nóng lên.
"Xuân hiểu cô nương."
"Hả?"
Nghe thấy tiếng nói, Xuân Hiểu vội ngẩng đầu lên đối diện với đôi mặt hẹp dài và gợn sóng của Hà Triều Ân, không biết vì sao ngày thường hắn luôn ôn hòa dịu dàng nhưng lúc nhìn qua cũng có chút dịu dàng nhưng lại cảm nhận được có chút áp bức, nàng nói: "Hà công công?”
Hà Triều Ân liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, rồi mở miệng nói: "Nhìn mưa rơi như vậy chắc sẽ lâu tạnh lắm, ở lại đến khi mưa hơi nhỏ lại làm phiền Xuân Hiểu cô nương trở về Phượng Tảo cung, giúp hoàng hậu nương nương cầm quần áo đến để tắm rửa."
Vừa nãy nương nương có chút ướt người...
Xuân Hiểu gật gật đầu, rồi nói với Hà Triều Ân: "Vẫn là Hà công công chu đáo."
Vốn tưởng là tính tình hắn khiêm tốn, chắc chắc sẽ tiếp tục trả lời, không nghĩ tới lại không nói chuyện nữa, mà chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, nhìn dáng người cao to giống như chim phỉ thúy... Xuân Hiểu có hơi sửng sốt, nàng cũng tiện thể ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, quả thực như lời hắn nói, mưa đã bắt đầu nhỏ dần lại rồi.
...
Phía bên của ngự thư phòng có một cái màn màu vàng sáng buông thõng xuống, ở trên giường Tiêu Ngư chợt nhích người, nàng cũng rất nhanh lấy được một mảnh vải che kín đi vết thương của mình. Nàng cũng lười cử động nên đành phải dính sát vào một chỗ với Tiết Chiến, nàng mệt đến mức hôn mê đi.
Những sợi tóc lộn xộn dính ở trên mặt nàng nhìn có chút hơi triều ý (cái này ta cũng không hiểu nữa =]]]), gương mặt ửng đỏ lên là do vừa quan hệ xong, kiều diễm giống như đóa mẫu đơn vừa bị ướt mưa ở ngoài xong.
Có một bàn tay giơ lên vuốt ve ở trên khuôn mặt nàng khiến nàng nhíu mày lại.
Tiết Chiến nhìn nàng thật lâu. Hắn tự hỏi hắn yêu thương nàng, sủng nàng nhưng không ngờ nàng vẫn còn nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng. Tiết Chiến lại gần khẽ hôn trên mày nàng một cái, sau đó ôm chặt nàng vào trong ngực.
Rốt cuộc hắn cũng cảm thấy an tâm sau đó mới nhắm mắt lại ngủ cùng với nàng.
Tiêu Ngư ngủ rất sâu cho nên lúc nàng tỉnh lại là đã ngày hôm sau rồi. Nàng mở mắt ra rồi cầm chặt lấy góc chăn nhìn bức màn ở trên, nàng nằm nhớ lại cặn kẽ những hình ảnh hồi hôm qua rồi cảm thấy dưới tình huống không có lý trí đó nàng mới có thể cho tên nam nhân kia làm càn...
Nhưng tóm lại, những mâu thuẫn đã bắt đầu giảm bớt.
Nằm ở trên giường Tiêu Ngư chợt cong môi lên vẽ ra một nụ cười mỉm, mà Xuân Hiểu đang ở bên ngoài cũng nhanh chóng đi và giúp nàng thay quần áo, trang điểm, lúc đi ra ngoài tiện thể nhìn xem Hà Triều Ân còn ở đó không, thấy nàng Hà Triều Ân hành lễ nói: "Hoàng thượng đã vào triều sớm, đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị xong, nương nương có cần dùng trước không?"
Đêm qua nàng vẫn không có cảm giác gì, lúc này chuẩn bị ra ngoài vừa mới bước xuống giường hai chân nàng như nhũn ra cho nên đi đứng có chút không thoải mái.
Ngủ lại ở ngự thư phòng cũng có chút tiện thể bắt lại (phát hiện ra), lúc này nàng chỉ muốn sớm rời đi nhanh cho nên nàng không có nghĩ ngợi gì liền nói: "Không cần, bổn cung về Phượng Tảo cung ăn."
Hà Triều Ân nói tiếp: "Cũng được, vậy xin nương nương chờ một chút, tiểu nhân sẽ kêu người chuẩn bị kiệu."
Phượng Tảo cung cách ngự thư phòng cũng không xa, đi vài bước là tới rồi...
Nhưng mà Tiêu Ngư chợt nghĩ đến cái gì đó, bây giờ hai chân nàng như nhũn ra nên đi bộ có chút khó khăn. Nàng liếc mắt nhìn Hà Triều Ân một cái, không biết là khi xuất hiện hắn luôn luôn tôn trọng, nghiêm thúc hay là do nguyên nhân... Nhưng mà từ nhỏ nàng đã ra vào trong hoàng cung, cũng biết nam nữ hữu biệt nhưng từ trước đến giờ thái giám ở trong cung vẫn không được xem là nam nhân.
Hà Triều Ân cũng không phải là nam nhân?
Tiêu Ngư gật đầu, lúc này trên mặt nàng cũng không còn vẻ xấu hổ nữa.
Hôm qua Tiêu Ngư được hoàng thượng giữ lại ở ngự thư phòng, Xuân Hiểu lại trở về lấy quần áo cho nàng tắm rửa. Cái này có ý tứ gì thì tự nhiên trong lòng đều đã biết rõ.
Đúng là Nguyên ma ma đã sớm kêu ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn sáng cho nàng. Thấy kiệu được hạ xuống bà liền tiến đến đỡ nàng rồi nói: "Đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ nương nương trở về."
Tiêu Ngư ừ một tiếng, hôm qua nàng bị tên nam nhân kia làm càn mệt đến mức bữa tối cũng chưa ăn, lại bị hắn lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại cho nên tối qua đến giờ trong bụng nàng cũng chưa có hột cơm nào.
Nàng theo Nguyên ma ma đi vào rồi ngồi xuống, cháo gạo tẻ, gà hầm, rau cải thơm ngon, bò lăn hương bánh ngọt, bánh đậu ngọt, bánh hợp tô... tất cả đều là những món nàng thích ăn. Nguyên ma ma giúp nàng cầm một cái chén sứ có hình hoa văn bông hoa màu xanh múc đồ ăn vào, múc cho nàng một ít cháo gạo tẻ đưa cho nàng rồi nói: "Buổi sáng phủ Hộ Quốc Công cho người tới báo, đại thiếu phu nhân sinh một tiểu công tử, mẫu tử đều bình an."
Tiêu gia sinh con trai, ánh mắt Tiêu Ngư chợt sáng lên.
Nàng cười rất sáng lạn, lúc này nàng không kìm lòng được cười tươi để lộ ra những trạng thái cử chỉ đáng yêu của một thiếu nữ trẻ tuổi, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta làm cô cô rồi."
Nguyên ma ma gật đầu rồi nói tiếp: "Về phần đại công tử, tuy việc này còn đang tra xét nhưng cũng không có bằng chứng nên cũng không thể vô duyên vô cớ giam người được, đêm qua đã trở về phủ." Chỉ cần không có làm thì cũng không uổng phí đội cái mũ đó lên, nói chung tạm thời đã an toàn rồi.
Nghĩ tới điều gì nữa, Nguyên ma ma chợt nói tiếp: "Nương nương, hoàng thượng người..."
Hả? Hắn làm sao? Tiêu Ngư có chút không được tự nhiên, hôm qua là quá lo lắng cho an nguy của huynh trưởng cho nên nàng cũng không có nghĩ nhiều, trên thực tế nàng cũng sợ hắn sẽ vì nàng mà trút giận lên người huynh trưởng nàng. Ngày thọ yến của phụ thân La thị cũng đã có nói qua với nàng, có thể Tiết Chiến đối xử với nàng có vài phần thiệt tình thật lòng, một khi đã như vậy, điều hắn muốn không đơn giản là một hoàng hậu hiền lành rộng lượng rồi.
Tất nhiên là hắn cũng muốn chân thành đối xử với nàng.
Hôm qua nói với hắn những lời kia, tất cả đều không phải là thật, nhưng nàng cũng quá thẳng thắn rồi, không biết bây giờ hắn còn muốn thẳng thắn đối xử với nàng hay không?
Tiêu Ngư cầm lấy cái thìa múc một muỗng cháo, cháo còn chưa đưa tới bên miệng thì đã nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.
Là Tiết Chiến tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.