Chương 8: Một đôi trời sinh
Mộ Từ
06/01/2023
Trans: Nàng fish.
Lúc tiễn Đại ca kết nghĩa về thì Trình Thiệu Đường cũng tỉnh hẳn rượu, sau khi tắm gội thay đồ rồi trở về phòng ngủ, hắn nhìn thấy nương tử đã ôm nhi tử đi ngủ.
Hắn ngắm nhìn nhi tử đang ngủ đến ngon lành, thỉnh thoảng còn chép chép miệng nhỏ; rồi lại đưa mắt nhìn Lăng Ngọc đang quay lưng về phía mình với vẻ mặt dịu dàng. Chỉ là, khi hắn nhớ đến tin tốt mà Tống Siêu, Đại ca kết nghĩa của hắn mang đến vào tối nay thì ấn đường thoáng nhíu lại, hiện ra vẻ ưu sầu.
Tổng tiêu đầu thay người, vậy tiêu cục có còn là tiêu cục của ban đầu không? Bọn họ vốn là những người kiếm sống bằng mũi đao, nếu mọi người trong cục không thể đồng lòng, chỉ sợ làm việc gì cũng không thể chu toàn.
Hiện giờ chỉ mong Tổng tiêu đầu mới này cũng có thể đối xử chân thành với đám huynh đệ bọn họ, đồng lòng cùng tiến cùng lùi, nếu không….
Hắn cúi đầu thở dài thườn thượt, lúc cởi giày toan nằm xuống, vừa xoay người đã bắt gặp nụ cười tủm tỉm của Lăng Ngọc.
“Kẻ sĩ trung nghĩa về rồi đấy à …….”
Nữ tử trước mắt rõ ràng đang cười tươi như hoa, nhưng không biết vì sao mà hắn lại cảm thấy da đầu mình tê rần.
“Không dám nhận lời này của nương tử.” Hắn đắn đo mãi mới dè dặt đáp lại.
“Huynh đệ như chân tay, nữ tử như quần áo, không biết bao giờ tráng sĩ mới ném bộ quần áp cũ rích này đi?”
Trình Thiệu Đường lập tức vỡ lẽ, hóa ra là vì câu nói này của nghĩa huynh. Chắc hẳn nàng đã nghe thấy câu nói vừa nãy của nghĩa huynh, chả trách nàng còn đòi kính rượu!
Hắn đằng hắng một tiếng, sợ đánh thức nhi tử nên khẽ nói: “Chuyện của Tử Yên cô nương quả thực là Đại ca làm không đúng, cho dù thế nào thì Tử Yên cô nương cũng đối xử chân thành với huynh ấy, dù yêu hay không yêu thì huynh ấy cũng không nên vứt nàng như đôi giày rách như thế.”
Chỉ có điều, đã là huynh đệ bằng hữu thì phải cố tìm điểm chung, gạc lại những thứ bất đồng, mặc dù hắn không đồng tình với suy nghĩ coi thường nữ tử của nghĩa huynh, nhưng cũng sẽ không vì thế mà xa cách hắn.
Thấy những lời Trình Thiệu Đường nói có vẻ cũng không đồng tình với cách làm của người nọ, cơn giận đang nghẹn trong lòng Lăng Ngọc cuối cùng cũng tiêu tan một chút, bởi nàng cũng hiểu rõ đạo lý ‘Quân tử hòa nhi bất đồng’ (*).
(*) Quân tử hòa nhi bất đồng: Quân tử hòa hợp với nhau nhưng kiến giải mỗi người có thể không giống nhau. Tóm lại là mỗi người một cách nghĩ.
Dù rằng như thế thì nàng cũng không thể dễ dàng tha cho hắn được, nàng hừ một tiếng rồi nói: “Theo như chàng nói thì nếu sau này có một cô nương đối xử chân thành với chàng như thế, chắc chàng cũng sẽ vui vẻ đón nàng ta về đây làm tỷ muội với ta đấy nhỉ? Nếu thế thì để ta nhường luôn vị trí này cho người hiền đức ấy nha?”
“Nương tử cứ nói đùa, Thiệu Đường đã là người có thê thất, tự hiểu nên tránh tị hiềm. Vả lại, phúc của người Tề ấy, xin miễn cho kẻ bất tài này!” Trình Thiệu Đường trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
(*) Phúc của người Tề: Thành ngữ của Trung Quốc, ý nói nam nhân có một thê một thiếp (hoặc nhiều hơn) hòa thuận đồng lòng là phúc. Giải thích này tui dựa theo baidu, cũng có một vài giải thích khác bên mình nhưng nó không có ý thiếp thất hòa thuận nên khum đúng nha.
Lăng Ngọc lại hừ nhẹ một tiếng, song cuối cùng nàng đã cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Thấy sắc mặt nàng dần dịu đi, Trình Thiệu Đường thở phào nhẹ nhõm, hắn nghĩ một lát, rồi lục trong bộ quần áo vừa thay ra một túi vải to bằng bàn tay và đưa nó cho nàng: “Cho mình này.”
“Thứ gì thế?” Lăng Ngọc nhận lấy, vừa mở ra vừa hỏi.
Chỉ là, khi nàng nhìn thấy ba thỏi bạc bên trong thì hai mắt lập tức tỏa sáng.
“Ba mươi lượng!!” Nàng bốc ba thỏi bạc lên, lật tới lật lui nhìn không chớp mắt.
Vào đúng lúc này, tiểu Thách Đầu đang ngủ say chợt trở mình, bàn tay nhỏ bé vừa khéo đánh vào cổ tay của nàng, làm thỏi bạc trong tay nàng lập tức rơi ‘cạnh’ một cái lên ván giừơng, Lăng Ngọc cuống quít nhặt lên, kiểm tra tỉ mĩ kĩ càng, chỉ lo thỏi bạc quý báu bị rơi hỏng.
“Thằng nhóc thối này.” Sau khi cẩn thận cất ba thỏi bạc đi, nàng nhẹ nhàng dí tay lên chóp mũi nhi tử và quở.
Có lẽ cảm nhận được mẫu thân đang mắng mình là thằng nhóc thối, tiểu Thách Đầu ấm ức dẩu mồm, Lăng Ngọc vội vàng vỗ nhẹ lên lưng thằng bé, dịu dàng dỗ con ngủ tiếp.
Thấy nàng vui sướng như thế, Trình Thiệu Đường không khỏi nhoẻn miệng cười, giải thích rằng: “Lần trước, lúc áp tiêu đến biên giới phía Bắc, ta cùng đám huynh đệ đã góp tiền mua vài đặc sản bên đó về bán lại, hôm qua đồ đã bán hết sạch, đây là số tiền sau khi chia ra.”
Lăng Ngọc chớp đôi mắt đang tỏa sáng, không tiếc lời khích lệ: “Không ngờ mấy người lỗ mãng các chàng còn có đầu óc làm ăn như thế, đồ của biên giới phía Bắc mang đến nơi khác chính là hàng hiếm đấy, mua đi bán lại kiếm chút lời lãi cũng không uổng công đi một chuyến tiêu này.”
Năm đó nàng quả thực không chọn nhầm người, nam nhân này thật sự là một người tài giỏi, là trụ cột của gia đình. Trước khi hắn qua đời ở kiếp trước, cho dù thói đời có gian khó ra sao thì nàng cũng chưa bao giờ phải nhọc lòng về chuyện kiếm sống, nàng chỉ cần yên tâm phụng dưỡng bà mẫu, nuôi dạy nhi tử, lo liệu mọi việc trong nhà là được.
Mãi cho tới khi hắn không còn nữa, nàng mới từ từ học để tiếp nhận trọng trách mà hắn để lại, bắt đầu từ những việc như giúp người ta giặt giũ may vá để kiếm miếng ăn, đến sau này, chỉ cần là việc có thể kiếm tiền, dù khổ dù mệt đến thế nào nàng cũng sẽ làm.
“Nàng nói đúng lắm.” Nhìn đôi mắt sáng ngời và khuôn mặt cười toe toét của nàng, Trình Thiệu Đường cũng không dằn được niềm vui sướng trong tim.
Nhưng hề nghĩ đến tình hình mới của tiêu cục hiện giờ là hắn lại bắt đầu lo âu.
May mà tâm tư của Lăng Ngọc đều đặt ở ba mươi lượng mới có được, nên không hề để ý đến sự khác thường của hắn.
“Đến nay chúng ta đã tiết kiệm được hơn ba mươi lượng rồi, số tiền này để đây cũng chỉ có từng ấy, hay là chúng ta mang nó đi làm chút buôn bán nhỏ, chàng thấy sao?” Sau khi cân nhắc nhiều lần trong lòng, Lăng Ngọc vẫn không nhịn được mà khẽ hỏi.
Trình Thiệu Đường thoáng giật mình, rồi lập tức lắc đầu luôn: “Nuôi gia đình chính là trách nhiệm của nam tử, xưa nay luôn là nam chủ ngoại, nữ chủ nội(*), những chuyện bên ngoài mình không cần lo lắng, nếu gia đình thiếu chi tiêu thì ta để nghĩ cách là được.”
(*) Nam kiếm tiền, nữ lo việc nhà nội trợ.
Lăng Ngọc không hề bất ngờ trước câu trả lời của hắn, cho nên cũng không quá thất vọng.
Thấy nàng không cố chấp về chuyện này, Trình Thiệu Đường chỉ nghĩ rằng nàng vừa tâm huyết dâng trào và nhanh chóng gạt nó đi.
***
Hôm nay, Trình Thiệu Đường ăn xong bữa sáng thì quay lại tiêu cục, còn Lăng Ngọc làm xong việc nhà thì dỗ nhi tử ngủ, sau đó nàng đến nhà A Ngưu thẩm ở cách vách mượn khuôn thêu. Đúng lúc Như Ý – nữ nhi gả vào thị trấn của A Ngưu thẩm về nhà mẹ đẻ, Lăng Ngọc bèn ở lại nói chuyện với nàng một lúc rồi mới về nhà.
Đẩy cổng nhà ra, nàng nghe thấy tiếng cười của Vương Thị xen lẫn giọng nói vừa quen vừa lạ vọng ra từ nhà chính.
“Người trong họ đến, mau tới đây.” Vương Thị thấy nàng trở về, vội vẫy tay với nàng, ý bảo nàng qua đấy.
Lăng Ngọc mỉm cười, bấy giờ cũng phát hiện ra hai người quen trong phòng, tuy nhiên, đối với nàng của kiếp này mà nói thì bọn họ vẫn là những người xa lạ.
“Đây là tức phụ của Thiệu Đình hả? Đúng là một tiểu nương tử xinh xắn, mới có mấy năm không gặp mà Thiệu Đường đã lấy vợ sinh con rồi đấy.” Phụ nhân trung niên đầu chùm khăn vải màu xanh vừa thấy nàng tới đã đứng dậy, kéo tay của nàng rồi đánh giá khắp người một phen, sau đó mới cười và nói với Vương Thị.
“Năm tháng không bỏ qua cho một ai, ngay cả Xảo Dung nha đầu cũng trở thành một đại cô nương rồi. Vị này là biểu cô Kim gia, vị kia là Xảo Dung biểu muội.” Vương Thị cảm thán một tiếng, rồi nhanh chóng giới thiệu từng người cho Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc phúc lễ (*) với biểu cô Kim gia: “Chào biểu cô ạ.”
(*)Đặt hai tay bên eo rồi nhún nhún. (**)
Tôn Thị vội vàng đỡ nàng, cười nói: “Đều là người nhà cả, không cần đa lễ.”
Lăng Ngọc lại nhìn về phía biểu muội đang cười ngượng ngùng trong phòng, cất tiếng chào: “Chào Xảo Dung biểu muội.”
Kim Xảo Dung vội đáp lời: “Chào biểu tẩu ạ.”
Mượn cơ hội đứng lên, Lăng Ngọc tỉ mỉ đánh giá nữ tử trước mắt này một lượt.
Mặt hạnh má hồng, đôi mày cong như lá liễu, đôi mắt như làn nước mùa xuân, môi đỏ như tô son, thật sự là một giai nhân xinh đẹp hiếm có. truyện ngôn tình
Đối phương cũng cảm nhận được tầm mắt của nàng, nên e thẹn rủ đầu xuống rồi chầm chậm lùi về sau Tôn Thị.
“Hôm nay có khách quý từ xa đến, nương, để con đi làm vài món ăn, người cũng biểu cô biểu muội nói chuyện đi ạ.”
“Như thế cũng tốt, biểu cô của con đi đường cả một ngày chắc cũng đói rồi.” Vương Thị gật đầu.
Tôn Thị vội vàng nói vào câu khách sáo, rồi dặn dò nữ nhi: “Xảo Dung, con đi giúp biểu tẩu đi.”
“Nào có chuyện để khách giúp đỡ chứ, hai người cứ ngồi yên ở đây, con dâu ta nhanh nhẹn lắm.” Vương Thị cười ngăn cản, nhắc tới con dâu giỏi giang khiến ngữ khí của bà không giấu được vẻ tự hào.
Tôn Thị nhìn mặt gửi lời, biết bà rất vừa ý cô con dâu này thì không ngớt lời khen ngợi, khiến cho Vương Thị càng vui sướng hơn.
Lại nói về Lăng Ngọc, sau khi rời khỏi nhà chính, nàng đang muốn tới phòng bếp thì trông thấy Trình Thiệu An đang thò đầu qua cửa sổ, nhìn bộ dạng có vẻ như vừa muốn vào mà lại không dám vào.
“Đệ đang làm gì thế?” Thoạt nhìn nàng đã biết tỏng cả rồi, nhưng vẫn hỏi như không biết gì cả.
“Suỵt…..” Trình Thiệu An nhìn nàng làm động tác chớ có lên tiếng.
Lăng Ngọc nhếch môi, mặc kệ hắn. Nàng rửa sạch cải trắng vừa hái trong vườn và cho vào rổ để ráo nước, rồi lại mang miếng thịt khô mấy ngày trước còn thừa ra thái miếng mỏng, lấy nước rửa sạch rồi bỏ vào trong bát. Sau đó cho thêm củi vào lò, đợi nồi nóng thì đổ ít mỡ vào, rồi cho thêm gia vị vào để tạo mùi thơm, chẳng bao lâu hương thơm mê người mang tỏa ra khắp nơi, nó cũng khiến cho Trình Thiệu An đang đứng trước cửa bất giác nuốt nước miếng.
“Đại tẩu, tay nghề của người thật sự càng ngày càng tốt.” Nhân lúc nàng nhấc nồi, hắn cười khen một câu.
Lăng Ngọc lườm hắn một cái, lau tay vào tạp dề bên hông, nói thẳng: “Có gì thì đệ nói mau đi, đứng như cái chày ở trước cửa chẳng hay ho gì đâu.”
Trình Thiệu An nhăn nhó sờ mũi, nhìn trông có vẻ muốn nói lại thôi.
Thấy hắn không chịu nói, Lăng Ngọc cũng chẳng thèm để ý, khi nàng quay người chuẩn bị làm việc, thì giọng nói vừa ngại ngùng vừa dè dặt của Trình Thiệu An vang lên: “Đại tẩu, tẩu thấy Xảo Dung biểu muội có xinh đẹp không?”
Bàn tay đang rửa bát của Lăng Ngọc thoáng chững lại, trả lời điềm nhiên như không: “Đẹp chứ, đương nhiên là đẹp, khắp thôn này chẳng có cô nương nhà nào đẹp như nàng đâu.”
“Đệ cũng thấy như thế.” Trình Thiệu An hớn hở nói.
Dù sao Lăng Ngọc cũng đã sống qua một đời, nên còn lạ gì suy nghĩ của hắn nữa, nàng thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Tuy Xảo Dung biểu muội đúng là cô nương xinh đẹp nhất trong thôn hiện nay, nhưng Nhị đệ cũng là nam nhi lang khôi ngô nhất trong thôn chúng ta.”
Lời nàng nói thật ra cũng không sai, vẻ ngoài của Trình Thiệu An quả thực rất dễ làm cho các cô nương động lòng, mỗi lần nàng về nhà ngoại luôn có những đại cô nương tiểu tức phụ người ở gần người ở xa, người quen người lạ ngầm hỏi nàng về hắn.
Nếu ngày thường được người ta khen như thế thì Trình Thiệu An cũng chẳng thấy làm sao, nhưng lúc này được Đại tẩu nhà mình khen với biểu muội mới tới, khiến hắn cảm thấy cả người lâng lâng như sắp bay.
“Đại tẩu thật sự cảm thấy đệ và Xảo Dung xứng đôi à?” Mặc dù hơi ngại nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi.
“Xứng đôi chứ, đương nhiên là xứng, hai đứa đúng là một đôi trời sinh, đất tạo một cặp!” Lăng Ngọc nhìn vào mắt hắn, nói rành mạch từng từ, vô cùng chân thành.
Sao lại không xứng đôi cho được? Trên đời này không còn đôi nào hợp nhau hơn thế, cả hai đều không quan tâm đến sống chết của người thân, trộm tiền bạc trong nhà rồi cùng nhau bỏ trốn, nếu nói bọn họ không phải phu thê thì làm sao nàng tin được chứ!
Lúc tiễn Đại ca kết nghĩa về thì Trình Thiệu Đường cũng tỉnh hẳn rượu, sau khi tắm gội thay đồ rồi trở về phòng ngủ, hắn nhìn thấy nương tử đã ôm nhi tử đi ngủ.
Hắn ngắm nhìn nhi tử đang ngủ đến ngon lành, thỉnh thoảng còn chép chép miệng nhỏ; rồi lại đưa mắt nhìn Lăng Ngọc đang quay lưng về phía mình với vẻ mặt dịu dàng. Chỉ là, khi hắn nhớ đến tin tốt mà Tống Siêu, Đại ca kết nghĩa của hắn mang đến vào tối nay thì ấn đường thoáng nhíu lại, hiện ra vẻ ưu sầu.
Tổng tiêu đầu thay người, vậy tiêu cục có còn là tiêu cục của ban đầu không? Bọn họ vốn là những người kiếm sống bằng mũi đao, nếu mọi người trong cục không thể đồng lòng, chỉ sợ làm việc gì cũng không thể chu toàn.
Hiện giờ chỉ mong Tổng tiêu đầu mới này cũng có thể đối xử chân thành với đám huynh đệ bọn họ, đồng lòng cùng tiến cùng lùi, nếu không….
Hắn cúi đầu thở dài thườn thượt, lúc cởi giày toan nằm xuống, vừa xoay người đã bắt gặp nụ cười tủm tỉm của Lăng Ngọc.
“Kẻ sĩ trung nghĩa về rồi đấy à …….”
Nữ tử trước mắt rõ ràng đang cười tươi như hoa, nhưng không biết vì sao mà hắn lại cảm thấy da đầu mình tê rần.
“Không dám nhận lời này của nương tử.” Hắn đắn đo mãi mới dè dặt đáp lại.
“Huynh đệ như chân tay, nữ tử như quần áo, không biết bao giờ tráng sĩ mới ném bộ quần áp cũ rích này đi?”
Trình Thiệu Đường lập tức vỡ lẽ, hóa ra là vì câu nói này của nghĩa huynh. Chắc hẳn nàng đã nghe thấy câu nói vừa nãy của nghĩa huynh, chả trách nàng còn đòi kính rượu!
Hắn đằng hắng một tiếng, sợ đánh thức nhi tử nên khẽ nói: “Chuyện của Tử Yên cô nương quả thực là Đại ca làm không đúng, cho dù thế nào thì Tử Yên cô nương cũng đối xử chân thành với huynh ấy, dù yêu hay không yêu thì huynh ấy cũng không nên vứt nàng như đôi giày rách như thế.”
Chỉ có điều, đã là huynh đệ bằng hữu thì phải cố tìm điểm chung, gạc lại những thứ bất đồng, mặc dù hắn không đồng tình với suy nghĩ coi thường nữ tử của nghĩa huynh, nhưng cũng sẽ không vì thế mà xa cách hắn.
Thấy những lời Trình Thiệu Đường nói có vẻ cũng không đồng tình với cách làm của người nọ, cơn giận đang nghẹn trong lòng Lăng Ngọc cuối cùng cũng tiêu tan một chút, bởi nàng cũng hiểu rõ đạo lý ‘Quân tử hòa nhi bất đồng’ (*).
(*) Quân tử hòa nhi bất đồng: Quân tử hòa hợp với nhau nhưng kiến giải mỗi người có thể không giống nhau. Tóm lại là mỗi người một cách nghĩ.
Dù rằng như thế thì nàng cũng không thể dễ dàng tha cho hắn được, nàng hừ một tiếng rồi nói: “Theo như chàng nói thì nếu sau này có một cô nương đối xử chân thành với chàng như thế, chắc chàng cũng sẽ vui vẻ đón nàng ta về đây làm tỷ muội với ta đấy nhỉ? Nếu thế thì để ta nhường luôn vị trí này cho người hiền đức ấy nha?”
“Nương tử cứ nói đùa, Thiệu Đường đã là người có thê thất, tự hiểu nên tránh tị hiềm. Vả lại, phúc của người Tề ấy, xin miễn cho kẻ bất tài này!” Trình Thiệu Đường trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
(*) Phúc của người Tề: Thành ngữ của Trung Quốc, ý nói nam nhân có một thê một thiếp (hoặc nhiều hơn) hòa thuận đồng lòng là phúc. Giải thích này tui dựa theo baidu, cũng có một vài giải thích khác bên mình nhưng nó không có ý thiếp thất hòa thuận nên khum đúng nha.
Lăng Ngọc lại hừ nhẹ một tiếng, song cuối cùng nàng đã cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Thấy sắc mặt nàng dần dịu đi, Trình Thiệu Đường thở phào nhẹ nhõm, hắn nghĩ một lát, rồi lục trong bộ quần áo vừa thay ra một túi vải to bằng bàn tay và đưa nó cho nàng: “Cho mình này.”
“Thứ gì thế?” Lăng Ngọc nhận lấy, vừa mở ra vừa hỏi.
Chỉ là, khi nàng nhìn thấy ba thỏi bạc bên trong thì hai mắt lập tức tỏa sáng.
“Ba mươi lượng!!” Nàng bốc ba thỏi bạc lên, lật tới lật lui nhìn không chớp mắt.
Vào đúng lúc này, tiểu Thách Đầu đang ngủ say chợt trở mình, bàn tay nhỏ bé vừa khéo đánh vào cổ tay của nàng, làm thỏi bạc trong tay nàng lập tức rơi ‘cạnh’ một cái lên ván giừơng, Lăng Ngọc cuống quít nhặt lên, kiểm tra tỉ mĩ kĩ càng, chỉ lo thỏi bạc quý báu bị rơi hỏng.
“Thằng nhóc thối này.” Sau khi cẩn thận cất ba thỏi bạc đi, nàng nhẹ nhàng dí tay lên chóp mũi nhi tử và quở.
Có lẽ cảm nhận được mẫu thân đang mắng mình là thằng nhóc thối, tiểu Thách Đầu ấm ức dẩu mồm, Lăng Ngọc vội vàng vỗ nhẹ lên lưng thằng bé, dịu dàng dỗ con ngủ tiếp.
Thấy nàng vui sướng như thế, Trình Thiệu Đường không khỏi nhoẻn miệng cười, giải thích rằng: “Lần trước, lúc áp tiêu đến biên giới phía Bắc, ta cùng đám huynh đệ đã góp tiền mua vài đặc sản bên đó về bán lại, hôm qua đồ đã bán hết sạch, đây là số tiền sau khi chia ra.”
Lăng Ngọc chớp đôi mắt đang tỏa sáng, không tiếc lời khích lệ: “Không ngờ mấy người lỗ mãng các chàng còn có đầu óc làm ăn như thế, đồ của biên giới phía Bắc mang đến nơi khác chính là hàng hiếm đấy, mua đi bán lại kiếm chút lời lãi cũng không uổng công đi một chuyến tiêu này.”
Năm đó nàng quả thực không chọn nhầm người, nam nhân này thật sự là một người tài giỏi, là trụ cột của gia đình. Trước khi hắn qua đời ở kiếp trước, cho dù thói đời có gian khó ra sao thì nàng cũng chưa bao giờ phải nhọc lòng về chuyện kiếm sống, nàng chỉ cần yên tâm phụng dưỡng bà mẫu, nuôi dạy nhi tử, lo liệu mọi việc trong nhà là được.
Mãi cho tới khi hắn không còn nữa, nàng mới từ từ học để tiếp nhận trọng trách mà hắn để lại, bắt đầu từ những việc như giúp người ta giặt giũ may vá để kiếm miếng ăn, đến sau này, chỉ cần là việc có thể kiếm tiền, dù khổ dù mệt đến thế nào nàng cũng sẽ làm.
“Nàng nói đúng lắm.” Nhìn đôi mắt sáng ngời và khuôn mặt cười toe toét của nàng, Trình Thiệu Đường cũng không dằn được niềm vui sướng trong tim.
Nhưng hề nghĩ đến tình hình mới của tiêu cục hiện giờ là hắn lại bắt đầu lo âu.
May mà tâm tư của Lăng Ngọc đều đặt ở ba mươi lượng mới có được, nên không hề để ý đến sự khác thường của hắn.
“Đến nay chúng ta đã tiết kiệm được hơn ba mươi lượng rồi, số tiền này để đây cũng chỉ có từng ấy, hay là chúng ta mang nó đi làm chút buôn bán nhỏ, chàng thấy sao?” Sau khi cân nhắc nhiều lần trong lòng, Lăng Ngọc vẫn không nhịn được mà khẽ hỏi.
Trình Thiệu Đường thoáng giật mình, rồi lập tức lắc đầu luôn: “Nuôi gia đình chính là trách nhiệm của nam tử, xưa nay luôn là nam chủ ngoại, nữ chủ nội(*), những chuyện bên ngoài mình không cần lo lắng, nếu gia đình thiếu chi tiêu thì ta để nghĩ cách là được.”
(*) Nam kiếm tiền, nữ lo việc nhà nội trợ.
Lăng Ngọc không hề bất ngờ trước câu trả lời của hắn, cho nên cũng không quá thất vọng.
Thấy nàng không cố chấp về chuyện này, Trình Thiệu Đường chỉ nghĩ rằng nàng vừa tâm huyết dâng trào và nhanh chóng gạt nó đi.
***
Hôm nay, Trình Thiệu Đường ăn xong bữa sáng thì quay lại tiêu cục, còn Lăng Ngọc làm xong việc nhà thì dỗ nhi tử ngủ, sau đó nàng đến nhà A Ngưu thẩm ở cách vách mượn khuôn thêu. Đúng lúc Như Ý – nữ nhi gả vào thị trấn của A Ngưu thẩm về nhà mẹ đẻ, Lăng Ngọc bèn ở lại nói chuyện với nàng một lúc rồi mới về nhà.
Đẩy cổng nhà ra, nàng nghe thấy tiếng cười của Vương Thị xen lẫn giọng nói vừa quen vừa lạ vọng ra từ nhà chính.
“Người trong họ đến, mau tới đây.” Vương Thị thấy nàng trở về, vội vẫy tay với nàng, ý bảo nàng qua đấy.
Lăng Ngọc mỉm cười, bấy giờ cũng phát hiện ra hai người quen trong phòng, tuy nhiên, đối với nàng của kiếp này mà nói thì bọn họ vẫn là những người xa lạ.
“Đây là tức phụ của Thiệu Đình hả? Đúng là một tiểu nương tử xinh xắn, mới có mấy năm không gặp mà Thiệu Đường đã lấy vợ sinh con rồi đấy.” Phụ nhân trung niên đầu chùm khăn vải màu xanh vừa thấy nàng tới đã đứng dậy, kéo tay của nàng rồi đánh giá khắp người một phen, sau đó mới cười và nói với Vương Thị.
“Năm tháng không bỏ qua cho một ai, ngay cả Xảo Dung nha đầu cũng trở thành một đại cô nương rồi. Vị này là biểu cô Kim gia, vị kia là Xảo Dung biểu muội.” Vương Thị cảm thán một tiếng, rồi nhanh chóng giới thiệu từng người cho Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc phúc lễ (*) với biểu cô Kim gia: “Chào biểu cô ạ.”
(*)Đặt hai tay bên eo rồi nhún nhún. (**)
Tôn Thị vội vàng đỡ nàng, cười nói: “Đều là người nhà cả, không cần đa lễ.”
Lăng Ngọc lại nhìn về phía biểu muội đang cười ngượng ngùng trong phòng, cất tiếng chào: “Chào Xảo Dung biểu muội.”
Kim Xảo Dung vội đáp lời: “Chào biểu tẩu ạ.”
Mượn cơ hội đứng lên, Lăng Ngọc tỉ mỉ đánh giá nữ tử trước mắt này một lượt.
Mặt hạnh má hồng, đôi mày cong như lá liễu, đôi mắt như làn nước mùa xuân, môi đỏ như tô son, thật sự là một giai nhân xinh đẹp hiếm có. truyện ngôn tình
Đối phương cũng cảm nhận được tầm mắt của nàng, nên e thẹn rủ đầu xuống rồi chầm chậm lùi về sau Tôn Thị.
“Hôm nay có khách quý từ xa đến, nương, để con đi làm vài món ăn, người cũng biểu cô biểu muội nói chuyện đi ạ.”
“Như thế cũng tốt, biểu cô của con đi đường cả một ngày chắc cũng đói rồi.” Vương Thị gật đầu.
Tôn Thị vội vàng nói vào câu khách sáo, rồi dặn dò nữ nhi: “Xảo Dung, con đi giúp biểu tẩu đi.”
“Nào có chuyện để khách giúp đỡ chứ, hai người cứ ngồi yên ở đây, con dâu ta nhanh nhẹn lắm.” Vương Thị cười ngăn cản, nhắc tới con dâu giỏi giang khiến ngữ khí của bà không giấu được vẻ tự hào.
Tôn Thị nhìn mặt gửi lời, biết bà rất vừa ý cô con dâu này thì không ngớt lời khen ngợi, khiến cho Vương Thị càng vui sướng hơn.
Lại nói về Lăng Ngọc, sau khi rời khỏi nhà chính, nàng đang muốn tới phòng bếp thì trông thấy Trình Thiệu An đang thò đầu qua cửa sổ, nhìn bộ dạng có vẻ như vừa muốn vào mà lại không dám vào.
“Đệ đang làm gì thế?” Thoạt nhìn nàng đã biết tỏng cả rồi, nhưng vẫn hỏi như không biết gì cả.
“Suỵt…..” Trình Thiệu An nhìn nàng làm động tác chớ có lên tiếng.
Lăng Ngọc nhếch môi, mặc kệ hắn. Nàng rửa sạch cải trắng vừa hái trong vườn và cho vào rổ để ráo nước, rồi lại mang miếng thịt khô mấy ngày trước còn thừa ra thái miếng mỏng, lấy nước rửa sạch rồi bỏ vào trong bát. Sau đó cho thêm củi vào lò, đợi nồi nóng thì đổ ít mỡ vào, rồi cho thêm gia vị vào để tạo mùi thơm, chẳng bao lâu hương thơm mê người mang tỏa ra khắp nơi, nó cũng khiến cho Trình Thiệu An đang đứng trước cửa bất giác nuốt nước miếng.
“Đại tẩu, tay nghề của người thật sự càng ngày càng tốt.” Nhân lúc nàng nhấc nồi, hắn cười khen một câu.
Lăng Ngọc lườm hắn một cái, lau tay vào tạp dề bên hông, nói thẳng: “Có gì thì đệ nói mau đi, đứng như cái chày ở trước cửa chẳng hay ho gì đâu.”
Trình Thiệu An nhăn nhó sờ mũi, nhìn trông có vẻ muốn nói lại thôi.
Thấy hắn không chịu nói, Lăng Ngọc cũng chẳng thèm để ý, khi nàng quay người chuẩn bị làm việc, thì giọng nói vừa ngại ngùng vừa dè dặt của Trình Thiệu An vang lên: “Đại tẩu, tẩu thấy Xảo Dung biểu muội có xinh đẹp không?”
Bàn tay đang rửa bát của Lăng Ngọc thoáng chững lại, trả lời điềm nhiên như không: “Đẹp chứ, đương nhiên là đẹp, khắp thôn này chẳng có cô nương nhà nào đẹp như nàng đâu.”
“Đệ cũng thấy như thế.” Trình Thiệu An hớn hở nói.
Dù sao Lăng Ngọc cũng đã sống qua một đời, nên còn lạ gì suy nghĩ của hắn nữa, nàng thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Tuy Xảo Dung biểu muội đúng là cô nương xinh đẹp nhất trong thôn hiện nay, nhưng Nhị đệ cũng là nam nhi lang khôi ngô nhất trong thôn chúng ta.”
Lời nàng nói thật ra cũng không sai, vẻ ngoài của Trình Thiệu An quả thực rất dễ làm cho các cô nương động lòng, mỗi lần nàng về nhà ngoại luôn có những đại cô nương tiểu tức phụ người ở gần người ở xa, người quen người lạ ngầm hỏi nàng về hắn.
Nếu ngày thường được người ta khen như thế thì Trình Thiệu An cũng chẳng thấy làm sao, nhưng lúc này được Đại tẩu nhà mình khen với biểu muội mới tới, khiến hắn cảm thấy cả người lâng lâng như sắp bay.
“Đại tẩu thật sự cảm thấy đệ và Xảo Dung xứng đôi à?” Mặc dù hơi ngại nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi.
“Xứng đôi chứ, đương nhiên là xứng, hai đứa đúng là một đôi trời sinh, đất tạo một cặp!” Lăng Ngọc nhìn vào mắt hắn, nói rành mạch từng từ, vô cùng chân thành.
Sao lại không xứng đôi cho được? Trên đời này không còn đôi nào hợp nhau hơn thế, cả hai đều không quan tâm đến sống chết của người thân, trộm tiền bạc trong nhà rồi cùng nhau bỏ trốn, nếu nói bọn họ không phải phu thê thì làm sao nàng tin được chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.